Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
(8).
Lớp mười hai chuyển sang phòng học lớn, lớp mười chuyển lên tầng cao hơn, lớp năm thì nằm ở tầng một.
Thời khóa biểu cũng có sự điều chỉnh, tiết thể dục không còn là tiết cơ hội may mắn trong lòng nữa.
An Nghi nhận ra rằng, cơ hội mình có thể nhìn thấy Chu Dịch Kỳ càng ngày càng ít đi, ít đến thảm thương.
Việc học cũng trở nên bận rộn, mọi người đều cắm đầu vào học tập, bản thân An Nghi cũng nằm trong số đó, không dám phụ lòng mong đợi của thầy cô và người lớn.
Mặc dù phân tích văn ngôn văn*, mẫu câu từ đơn, công thức toán học đã khiến cuộc sống học đường của cô trở nên chật chội, nhưng trong đầu cô, vẫn còn một chỗ ngồi của Chu Dịch Kỳ.
*Văn ngôn văn: tác phẩm văn cổ (tác phẩm viết bằng ngôn ngữ sách vở cổ của Trung Quốc)
Đây là một nơi thiêng liêng, trồng đầy hoa trái tim của thiếu nữ, nếu bất chợt có những đám mây đen kéo đến, An Nghi sẽ xua đuổi nó. đôi khi có những cánh hoa khô héo, An Nghi sẽ cố gắng kìm lại những giọt sương ý nghĩ viển vông để tưới, duy trì thời kỳ nở hoa dài hơn.
Mùa mưa ở phương Nam, dài đằng đẵng khác thường.
Hạt mưa nhỏ kéo dài, khiến cho sân trường thường ngày huyên náo, cũng trở nên vắng vẻ.
Không cần tập thể dục giữa giờ, căn tin cũng trở nên náo nhiệt lạ thường.
Hai cô gái tay trong tay đi đến căn tin, cả lớp đã đổi chỗ ngồi không biết bao nhiêu lần, Nguyễn Tinh đã sớm không ngồi cùng bàn với An Nghi, nhưng cô ấy vẫn là bạn thân của cô.
Trong cửa hàng đông nghẹt người chen chúc nhau, Nguyễn Tinh lấy một cốc mỳ trên kệ xuống, hỏi An Nghi: " Cậu ăn không?"
An Nghi lắc đầu: "Không ăn."
"Vậy cậu xem tớ ăn nhá?"
An Nghi cười: "Tớ không thể ăn một miếng được à?"
Nguyễn Tinh ôm chặt cốc mỳ vào trong ngực, vờ đề phòng: "Cậu nằm mơ đi!"
An Nghi liếc cô ấy một cái, lấy trà sữa đã pha ở bên cạnh: "Dừng, tớ có thể uống trà sữa."
Hai mắt Nguyễn Tinh sáng lên, nuốt nước bọt: "Vậy tớ có thể hít một hơi được không?"
An Nghi trả đũa: "Cậu nằm mơ đi!"
Hai người cùng vui đùa thành một quả bóng.
Bước ra ngoài cửa, trên một cái bàn nhỏ, có hai bình nước.
Đói bụng suốt hai tiết, Nguyễn Tinh xông tới làm mì gói trước, cười ha hả bước sang một bên. An Nghi theo sát phía sau, cầm vỏ của ly trà sữa đi vứt, lấy hộp thạch dừa bên trong ra, xé đi, đổ tất cả vào trong.
Vừa định đưa tay với lấy bình nước nóng, một cánh tay khác đã nhanh hơn cô một bước, cầm bình nước lên.
Người nào vậy, không để ý đến trước đến sau sao? An Nghi nhíu mày trừng mắt nhìn lại.
Nhìn một cái, cô không kịp giấu kỹ biểu tình của khuôn mặt, máu dồn lên não, các tế bào thần kinh đang kêu gào, tại sao lại là cậu ấy? Tại sao có thể là cậu ấy!!!
"Cậu muốn dùng à?" Giọng nói nhẹ nhàng của cậu ấy ngay bên cạnh, khoảng cách rất gần, cậu liếc nhìn cô, lông mày của cậu vẫn như mọi khi, xấu tính đẹp mắt.
Lông mi rũ xuống, An Nghi đỏ mặt đến tận mang tai, tự tát N cái ở trong lòng, nói nhỏ như sợi tóc: "Ừ."
Nam sinh nghe vậy, lấy cái nắp xuống, tự tay pha ly trà sữa kia của An Nghi, ùng ục ùng ục, bột với nước hòa hợp, sương trắng lượn lờ cùng hương thơm ngọt nhẹ tràn ra trong nháy mắt.
"Cảm ơn.." An Nghi lấy về, vừa bực bội vừa bế tắc, ngay sau đó lập tức mím chặt môi.
"Ừ..." Cậu kéo dài âm tiết, uể oải đáp lại, lại như tiếng đàn dương cầm du dương trầm bổng, rất nhanh thốt ra bốn chữ: "Không cần cảm ơn."
Không nên đứng ở đây lâu, An Nghi đỏ mặt, cầm cái ly nhanh chóng chạy đi.
Lần thứ ba chạm mặt, cô như hung thần ác sát vậy, ấn tượng của cậu đối với cô nhất định rất kém.
Lớp mười hai, trung học sắp kết thúc, có thể đây là lần cuối cùng cô có thể gặp Chu Dịch Kỳ thật gần, có thể nói chuyện cùng cậu ấy. Thế nhưng cô, hoàn mỹ, thể diện, toàn bộ không thể chạm được, chỉ có mưa lạnh gió lạnh ở bên trong, chán ghét đối diện như một phản xạ có điều kiện.
Chỉ hy vọng cậu ấy đừng nhớ cô, tuyệt đối không nên nhớ cô.
"Tớ trở về lớp học!" Câu này dành cho Nguyễn Tinh - người đang hút mỳ trong căn tin, An Nghi chạy thẳng ra ngoài mà không thèm quay đầu lại. Đầu cô nóng lên, đầu mũi chua xót, ngay cả cô cũng không biết mình đi làm sao.
"Này! Không định mang ô sao?" Nguyễn Tinh hét lên ở phía sau.
Từ bỏ.
Không muốn.
Trái tim cô là màn mưa này, ẩm ướt, khổ sở, dài vô tận.
Lớp mười hai chuyển sang phòng học lớn, lớp mười chuyển lên tầng cao hơn, lớp năm thì nằm ở tầng một.
Thời khóa biểu cũng có sự điều chỉnh, tiết thể dục không còn là tiết cơ hội may mắn trong lòng nữa.
An Nghi nhận ra rằng, cơ hội mình có thể nhìn thấy Chu Dịch Kỳ càng ngày càng ít đi, ít đến thảm thương.
Việc học cũng trở nên bận rộn, mọi người đều cắm đầu vào học tập, bản thân An Nghi cũng nằm trong số đó, không dám phụ lòng mong đợi của thầy cô và người lớn.
Mặc dù phân tích văn ngôn văn*, mẫu câu từ đơn, công thức toán học đã khiến cuộc sống học đường của cô trở nên chật chội, nhưng trong đầu cô, vẫn còn một chỗ ngồi của Chu Dịch Kỳ.
*Văn ngôn văn: tác phẩm văn cổ (tác phẩm viết bằng ngôn ngữ sách vở cổ của Trung Quốc)
Đây là một nơi thiêng liêng, trồng đầy hoa trái tim của thiếu nữ, nếu bất chợt có những đám mây đen kéo đến, An Nghi sẽ xua đuổi nó. đôi khi có những cánh hoa khô héo, An Nghi sẽ cố gắng kìm lại những giọt sương ý nghĩ viển vông để tưới, duy trì thời kỳ nở hoa dài hơn.
Mùa mưa ở phương Nam, dài đằng đẵng khác thường.
Hạt mưa nhỏ kéo dài, khiến cho sân trường thường ngày huyên náo, cũng trở nên vắng vẻ.
Không cần tập thể dục giữa giờ, căn tin cũng trở nên náo nhiệt lạ thường.
Hai cô gái tay trong tay đi đến căn tin, cả lớp đã đổi chỗ ngồi không biết bao nhiêu lần, Nguyễn Tinh đã sớm không ngồi cùng bàn với An Nghi, nhưng cô ấy vẫn là bạn thân của cô.
Trong cửa hàng đông nghẹt người chen chúc nhau, Nguyễn Tinh lấy một cốc mỳ trên kệ xuống, hỏi An Nghi: " Cậu ăn không?"
An Nghi lắc đầu: "Không ăn."
"Vậy cậu xem tớ ăn nhá?"
An Nghi cười: "Tớ không thể ăn một miếng được à?"
Nguyễn Tinh ôm chặt cốc mỳ vào trong ngực, vờ đề phòng: "Cậu nằm mơ đi!"
An Nghi liếc cô ấy một cái, lấy trà sữa đã pha ở bên cạnh: "Dừng, tớ có thể uống trà sữa."
Hai mắt Nguyễn Tinh sáng lên, nuốt nước bọt: "Vậy tớ có thể hít một hơi được không?"
An Nghi trả đũa: "Cậu nằm mơ đi!"
Hai người cùng vui đùa thành một quả bóng.
Bước ra ngoài cửa, trên một cái bàn nhỏ, có hai bình nước.
Đói bụng suốt hai tiết, Nguyễn Tinh xông tới làm mì gói trước, cười ha hả bước sang một bên. An Nghi theo sát phía sau, cầm vỏ của ly trà sữa đi vứt, lấy hộp thạch dừa bên trong ra, xé đi, đổ tất cả vào trong.
Vừa định đưa tay với lấy bình nước nóng, một cánh tay khác đã nhanh hơn cô một bước, cầm bình nước lên.
Người nào vậy, không để ý đến trước đến sau sao? An Nghi nhíu mày trừng mắt nhìn lại.
Nhìn một cái, cô không kịp giấu kỹ biểu tình của khuôn mặt, máu dồn lên não, các tế bào thần kinh đang kêu gào, tại sao lại là cậu ấy? Tại sao có thể là cậu ấy!!!
"Cậu muốn dùng à?" Giọng nói nhẹ nhàng của cậu ấy ngay bên cạnh, khoảng cách rất gần, cậu liếc nhìn cô, lông mày của cậu vẫn như mọi khi, xấu tính đẹp mắt.
Lông mi rũ xuống, An Nghi đỏ mặt đến tận mang tai, tự tát N cái ở trong lòng, nói nhỏ như sợi tóc: "Ừ."
Nam sinh nghe vậy, lấy cái nắp xuống, tự tay pha ly trà sữa kia của An Nghi, ùng ục ùng ục, bột với nước hòa hợp, sương trắng lượn lờ cùng hương thơm ngọt nhẹ tràn ra trong nháy mắt.
"Cảm ơn.." An Nghi lấy về, vừa bực bội vừa bế tắc, ngay sau đó lập tức mím chặt môi.
"Ừ..." Cậu kéo dài âm tiết, uể oải đáp lại, lại như tiếng đàn dương cầm du dương trầm bổng, rất nhanh thốt ra bốn chữ: "Không cần cảm ơn."
Không nên đứng ở đây lâu, An Nghi đỏ mặt, cầm cái ly nhanh chóng chạy đi.
Lần thứ ba chạm mặt, cô như hung thần ác sát vậy, ấn tượng của cậu đối với cô nhất định rất kém.
Lớp mười hai, trung học sắp kết thúc, có thể đây là lần cuối cùng cô có thể gặp Chu Dịch Kỳ thật gần, có thể nói chuyện cùng cậu ấy. Thế nhưng cô, hoàn mỹ, thể diện, toàn bộ không thể chạm được, chỉ có mưa lạnh gió lạnh ở bên trong, chán ghét đối diện như một phản xạ có điều kiện.
Chỉ hy vọng cậu ấy đừng nhớ cô, tuyệt đối không nên nhớ cô.
"Tớ trở về lớp học!" Câu này dành cho Nguyễn Tinh - người đang hút mỳ trong căn tin, An Nghi chạy thẳng ra ngoài mà không thèm quay đầu lại. Đầu cô nóng lên, đầu mũi chua xót, ngay cả cô cũng không biết mình đi làm sao.
"Này! Không định mang ô sao?" Nguyễn Tinh hét lên ở phía sau.
Từ bỏ.
Không muốn.
Trái tim cô là màn mưa này, ẩm ướt, khổ sở, dài vô tận.