Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Trời cao trăng khuất, giơ tay không thấy năm ngón, thích hợp cho việc trộm hương hái hoa.
Tuỳ Tâm ôm gối ngồi trước cửa sổ, u sầu nhìn ánh trăng bạc khuất trong mây, tâm tình rối rắm. Sương đêm đọng một vệt mờ mờ trên cửan kính, dưới ngón tay mảnh dài của cô thành những hình vẽ loạn.
" Tuỳ Tâm. " Ngược chiều với ánh trăng, một dáng người cao lớn bỗng dưng chắn trọn ánh sáng yếu ớt bên ngoài, giọng nói của đàn ông khàn khàn, vô cùng có từ tính.
Trong phòng không bật đèn, không khí có chút mờ ám, Tuỳ Tâm hoảng hốt " Sao anh lại ở đây? "
" Vì ở đây có em. " Giọng của Lam Tư như bị nhuốm sương đêm, phảng phất chút ý cười.
Trái tim đánh thịch một cái, Tuỳ Tâm thấy may mắn vì bóng tối có thể che giấu gương mặt ửng đỏ của mình " Ý tôi là, làm sao anh vào được đây? "
" Chỉ cần tôi thích, thì chẳng có nơi nào không đến được. " Tiếng cười trầm thấp thanh thuý bật ra, Tuỳ Tâm cảm giác được một cỗ hơi thở nam tính kề sát mình, hơi thở bạc hà quanh quẩn bên tai " Kể cả là đại bản doanh của Tề gia, em nghĩ sẽ trốn được tôi sao, Tuỳ Tâm? "
Trong nháy mắt cảm giác hoảng hốt, Tuỳ Tâm theo bản năng muốn chạy trốn, cổ chân lại bị một bàn tay to lớn nắm chặt.
" Tuỳ Tâm, đừng chạy trốn nữa. ",Lam Tư nhẹ giọng, thanh âm như bị muôn ngàn sợi tơ kéo xuống, phảng phất như tiếng gió giữa cánh đồng Labender tím sậm, tâm tình thủ thỉ, lại bi thương. " Những năm qua anh tìm em rất cực khổ, thực sự rất cực khổ. "
Thanh âm sầu muộn như một cái kén, bao chặt lấy Tuỳ Tâm, khiến thân thể cô cứng nhắc, không cách nào động đậy .
Một vòng tay vừa xa lạ vừa quen thuộc bao phủ lấy cô, người đàn ông troán ngập tâm trí cô ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đầu cô, tư thế làm nũng quen thuộc như tiếng chuông đánh rỗng tâm trí Tuỳ Tâm.
" Tin tưởng anh, Tuỳ Tâm, hãy tin tưởng anh, năm năm trước, anh không đủ khả năng để bảo vệ em, nhưng bây giờ thì khác. Anh biết em đang sợ hãi gì, cũng biết vì sao em trốn chạy. Nhưng mà, Lam Tư anh, lại không thể bảo vệ người phụ nữ của mình sao? "
" Trở về đi, Tuỳ Tâm. Không có em, chẳng ai lau tóc cho anh mỗi tối, không có em, hằng đêm anh đều mất ngủ. Mỗi ngày, đều thấy nhớ em."
Lam lão đại, anh có cần nói quá vậy không? Mất ngủ kinh niên năm năm liền, anh còn có tinh thần vậy sao? Nũng nịu như vậy, anh làm mấy người Ly Tâm đứg ngoài nghe trộm nổi hết da gà rồi đấy!
Tề Thiên Vũ cảm thán, ôi chao, hình tượng chú xinh đẹp trong lòng cháu, thật đổ vỡ mà.
Tuỳ Tâm có cảm giác toi rồi, lần này toi thật rồi. Cái lưới mềm mại như vậy, cô dính vào cũng không nỡ giãy dụa mà thoát ra nữa. Người đàn ông này, ở ngoài là lão đại quyền khuynh thiên hạ, trước mặt cô lại như chàng thiếu niên lần đầu biết yêu, năm năm trước đã vậy, năm năm sau vẫn vậy, từng bước từng bước tóm chặt cô. Chỉ có điều, năm năm trước cô đủ dứt khoát để bỏ đi, năm năm sau thì đôi cánh của cô đã bị người đàn ôngnày làm cho mềm nhũn, chẩng đủ sức lực để giương cánh bay lên nữa. Làm sao bây giờ?
Cảm nhận được hơi thở cùng vòng tay ấm ápchặt chẽ, cơ hồ chỉ sợ cô bỗng nhiên biến mất, Tuỳ Tâm có hơi bất lực nhắm mắt, sau đó bừng bừng khí thế mở mắt ra. Con mẹ nó, cùng lắm thì chết chứ sao, bà đây sợ gì chứ!