Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Tôi thật cẩn thận bước ra khỏi cửa động, bên ngoài chỉ có một mỏm đất nhỏ nhô ra vừa đủ để tôi đứng, bước ra xa thêm một chút là đến sát mép vực, từ đây xuống dưới tối thiểu cũng phải cao đến 15 mét, hơn nữa gió thổi rất mạnh, tôi chỉ có thể nép sát vào vách đá để quan sát nơi này.
Tôi thật sự không biết nên miêu tả cảnh tượng tôi thấy như thế nào. Trước mắt tôi là một hang động tự nhiên rất rộng, kích thước phỏng chừng phải lớn bằng một sân bóng. Trên đỉnh có một cái khe lớn, ánh trăng theo khe hở đó chiếu vào, vừa hay có thể phác họa rõ ràng hình dáng toàn bộ hang động. Vị trí hiện tại tôi đang đứng là trên vách động phía tây, từ trên xuống dưới đều không có chỗ đặt chân để leo lên leo xuống. Tôi quét mắt nhìn một lượt, phát hiện xung quanh vách động chi chít những cửa động, ước chừng phải hàng nghìn hàng vạn cái, dày đặc đến mức có cảm tưởng vách tường của hang động này bị một khẩu pháo cực lớn gồm nhiều nòng pháo có đường kính khác nhau quét qua hơn mười lần vậy.
Nhưng có một điều còn khiến người ta kinh ngạc hơn, đó là chính giữa hang động có một cây đại thụ cao đến mười tầng lầu, mười người vây quanh cũng ôm không xuể. Mà trên thân đại thụ kia còn mọc ra vô số nhánh dây leo to bao phủ giống như mạng điện, chúng giăng khắp nơi, cơ hồ quấn quanh tất cả mọi thứ. Những nhánh dây đó giống như cành liễu từ trên cây buông xõa xuống, có nhánh treo lơ lửng giữa không trung, có nhánh đã buông thõng xuống mặt đất, thậm chí còn có những nhánh rõ ràng đã chui vào những lỗ hổng trên vách hang động. Chỉ cần ngước mắt là có thể thấy chỗ này cơ hồ đã bị dây leo phủ kín, ngay cái cửa động bên cạnh chúng tôi cũng có một hai nhánh bò vào.
Nếu quan sát cẩn thận, còn có thể thấy trên các nhánh cây có thứ gì đó treo lơ lửng, lúc đầu tôi còn tưởng là quả, nhưng nhìn kĩ thì thấy hình dạng không giống. Mấy thứ đó khuất sau đám dây, mỗi khi gió thổi lại rung rung vài cái, trông vô cùng quỷ dị.
Dưới đáy hang động này có một hành lang bằng đá xuất phát từ một khối kiến trúc nhỏ trông giống như đài hiến tế, rồi từ đó dẫn thẳng đến phía dưới tán cây. Tôi mơ hồ nhìn thấy cuối hành lang có hơn mười bậc thang dẫn lên một bãi đá, trên đó đặt một chiếc giường ngọc, phía trên hình như có người đang nằm! Khoảng cách thật sự quá xa, ngoại trừ một bóng dáng mơ hồ thì chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nên tôi cũng không dám kết luận.
Bàn Tử vô cùng hưng phấn, kêu lên:“Mẹ nó, cuối cùng lão tử cũng tìm được rồi. Đây nhất định là gian mộ chính của cái lăng mộ Tây Chu này, nằm trên đài ngọc kia chắc chắn là xác chết của Lỗ Thương vương. Lão già Lỗ Thương vương này cũng thật là thất đức, tước chiếm cưu sào(*), đổ đấu đem người ta lôi ra, còn mình thì nhảy vào chiếm chỗ. Hôm nay Bàn Tử ta sẽ thay trời hành đạo, trừng phạt cái kẻ không có một chút đạo đức nghề nghiệp như ngươi, cho ngươi biết kết cục của kẻ đổ đấu là như thế nào!” Hắn nói rất hứng khởi, cũng không nghĩ lại xem mình đang làm gì, thành ra mắng luôn cả mình mà không biết.
(*)Tước : chim sẻ, Cưu: chim tu hú. Tu hú là loài chim không biết làm tổ và ấp trứng, nên nó thường đẻ trứng vào tổ chim sẻ, khi tu hú con nở ra sẽ tìm cách đẩy chim sẻ non khoi tổ, độc chiếm nguồn thức ăn.
Phía sau, Phan Tử đột nhiên nói: “Hai người tốt nhất không nên manh động, tên Lỗ Thương vương này vô cùng gian trá, nơi này chắc chắn vẫn còn nhiều bí ẩn. Tôi thấy chúng ta nên tìm cách chui lên mặt đất từ cái khe kia thì hơn.”
Tôi ngẩng đầu quan sát phía trên, không khỏi líu lưỡi. Muốn trèo đến đỉnh đã không phải chuyện dễ dàng, huống chi đỉnh còn cách miệng khe một khoảng rất dài, chúng tôi không phải người nhện, làm sao mà leo lên được? Vì thế quay đầu định hỏi ý kiến của Bàn Tử thì thấy hắn đã thò nửa người ra bên ngoài vách núi, căn bản không hề để ý đến lời của Phan Tử. Tôi thấy thân thủ của hắn nhanh nhẹn nên cũng không ngăn cản. Hắn trèo xuống hơn 2 mét, đến trước một cửa động khác, vừa định tiếp tục trèo xuống thì từ trong động kia đột nhiên có một bàn tay vươn ra, định túm lấy chân hắn.
Bàn Tử bị dọa cho giật mình, đá mạnh một cái muốn hất văng bàn tay đó ra, chợt nghe từ trong động vang lên giọng của một người đàn ông: “Đừng nhúc nhích! Anh mà đi thêm một bước nữa thì chắc chắn sẽ chết.” Tôi vừa nghe đã nhận ra đó là giọng của chú Ba, không khỏi vui mừng kêu một tiếng: “Chú Ba, có phải chú đấy không?”
Người phía dưới kinh ngạc, nói: “Thằng cháu chết tiệt này, mày chạy đi đâu vậy hả! Con mẹ nó làm chú lo muốn chết! Mày có bị gì không?”
Tôi vừa nhận ra tiếng chú Ba liền thở phào một hơi, gọi với xuống:“Không sao, có điều Phan Tử bị thương! Đều là do cái tên béo này hại!” Nói xong định ló xuống xem, nhưng cái động phía dưới này lại nằm ngay góc chết của chỗ tôi đứng, tôi chỉ nhìn thấy nửa bàn chân của Bàn Tử nên đành thôi. Chợt nghe cái tên Bàn Tử kia hét to một tiếng: “Đồng chí, tôi xin ông đừng có nắm chân tôi được không hả?”
Chú Ba mắng to: “Cái tên béo này rốt cuộc là từ chỗ nào nhảy ra hả, con mẹ nó đừng có ba hoa với tôi, mau xuống đây, chân đừng có giẫm đạp lung tung, nhất định không được đụng đến đám dây kia.”
Bàn Tử nói: “Dây gì, có phải cái này không?” Nói xong còn chỉ chỉ mũi chân, chú Ba vội kêu to: “Đừng!” Lời còn chưa dứt, nhánh dây nhìn qua vốn cực kỳ bình thường đột nhiên ngóc lên như rắn, mấy đoạn nhánh ở đầu dây nở ra như hoa, cử động nhìn như là bàn tay quỷ, ngẩng lên thăm dò, hình như đang xác định vị trí của Bàn Tử. Bàn Tử cử động thì nó cũng di chuyển theo, lắc trái lắc phải, giống như là trò điều khiển rắn của người Ấn Độ. Tôi lập tức bừng tỉnh, hóa ra bàn tay quỷ mà tôi và Phan Tử nhìn thấy chính là cái thứ này.
Bàn Tử cũng không thèm để ý, huơ chân hình vòng tròn, đùa giỡn với nhánh dây kia. Tôi thầm nghĩ người này chẳng chịu tin tưởng ai, hèn gì hắn chỉ có thể đi đổ đấu một mình; nếu hắn vẫn đi theo chúng tôi thì nhất định có ngày chúng tôi sẽ bị hắn hại chết. Nghĩ đến đây, quả nhiên thấy chú Ba nổi khùng lên, mắng: “Anh có thôi đi ngay không hả, có biết đây là cái gì không? Mau xuống!” Vừa nói xong Bàn Tử đã gặp họa, nhánh dây kia cuốn chặt lấy chân hắn, sau đó giật hắn xuống khỏi vách đá. Lúc ở trong thạch thất tôi cùng Bàn Tử hai người hợp sức mà kéo không thắng được một sợi dây, bây giờ thì nguy rồi, trên vách núi lại không có chỗ nào để mượn lực. Mắt thấy Bàn Tử sắp chống đỡ không nổi, tôi hoảng hốt, muốn tìm tảng đá để ném đứt nhánh dây, nhưng cái vách núi chết tiệt này lại trụi lơ trụi lủi, một mẩu đá vụn cũng không móc ra được. Đang mò mẫm xung quanh thì đột nhiên cảm thấy chân mình bị túm chặt, tôi cúi đầu nhìn, chết rồi! Một bàn tay quỷ không biết từ chỗ nào xuất hiện, cuốn lấy chân tôi, tôi vội vàng tìm một chỗ bám nhưng đã muộn, một lực rất lớn tức khắc lôi tuột tôi ra ngoài. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã lơ lửng giữa không trung.
Trong chớp mắt đó cảm giác giống như bị mất trọng lực, tay chân đều không túm được bất cứ thứ gì, sau đó thì bị quăng mạnh lên vách núi, một cú đạp này thảm hơn nhiều so với việc tự mình đâm đầu vào vách núi! Tôi bị đập cho thất điên bát đảo, gần như hộc máu, cảm thấy nhánh dây kia đập xong có vẻ rất hăng hái, ra sức kéo tôi xuống dưới. Hai bàn tay của tôi đã quơ cào đến chảy máu mà vẫn không tìm được chỗ dựa, tiếp tục rơi tự do. Bên dưới chính là vách núi hơn 15 mét, tôi nhắm mắt lại, nghĩ bụng thôi xong đời, lần này coi như chết chắc.
Phía sau, đột nhiên lại có ba bốn nhánh dây bị tôi thu hút, từ trên vách núi vòng lại, trong đó có một nhánh đặc biệt thô to, thoáng cái đã quấn quanh lưng tôi. Tôi giống như cái bánh quai chèo bị cuốn vài vòng, treo lơ lửng giữa không trung, sau đó bị bàn tay quỷ thô to kia lôi đi, gáy đập vào vách đá, đầu óc ong ong, lập tức choáng váng, chỉ mơ hồ cảm thấy mình bị cái dây này kéo xuống. Dọc đường đi hết đụng nhánh cây lại đụng tảng đá, toàn thân không một chỗ lành lặn, bị va đập đến mức hoa cả mắt, cơ hồ sắp mất đi tri giác.
Chờ đến lúc tôi mông lung phát hiện ra mình đang bất động tại chỗ, đột nhiên cảm thấy buồn nôn và choáng váng, muốn mở to mắt ra nhìn nhưng lại phát hiện trước mắt hình như bị phủ lên một tầng sương mù. Tôi hít sâu vài cái, từ từ trở lại bình thường, cảnh tượng trước mắt cũng dần dần rõ ràng. Lúc này tôi mới phát hiện mình bị treo ngược trên một trạc cây của đại thụ, bên dưới đầu tôi chính là bãi đá có đặt khối thi thể thần bí kia. Tôi nhìn kỹ, không khỏi chấn động. Hóa ra trên bãi đá ấy không phải chỉ có một khối thi thể, mà bên cạnh nó còn thêm một nữ thi trẻ, trên người khoác lụa trắng, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt bình thản, nhìn qua cũng khá xinh đẹp, hơn nữa thân thể không hề có dấu hiệu thối rữa, nếu không nhìn kỹ còn tưởng lầm cô ta đang ngủ. Thi thể đàn ông nằm ở một bên thì mang một cái mặt nạ đồng đen hình mặt hồ ly, toàn thân khoác một bộ giáp sắt bó sát người, hai tay đặt trước ngực, trong tay giữ một cái hộp tử kim (*)
(*) Tử kim: tên một loại hợp kim của vàng, đồng, sắt, niken…và một số kim loại khác
Tôi liếc nhìn khối thi thể mặc giáp sắt này vài lần, cảm thấy nó có nét gì đó làm tôi không thoải mái. Nhìn kỹ mới phát hiện ra, xuyên qua hốc mắt trên mặt nạ đồng đen, thi thể mở to đôi mắt, hai tròng mắt màu xanh biếc đang lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thật sự không biết nên miêu tả cảnh tượng tôi thấy như thế nào. Trước mắt tôi là một hang động tự nhiên rất rộng, kích thước phỏng chừng phải lớn bằng một sân bóng. Trên đỉnh có một cái khe lớn, ánh trăng theo khe hở đó chiếu vào, vừa hay có thể phác họa rõ ràng hình dáng toàn bộ hang động. Vị trí hiện tại tôi đang đứng là trên vách động phía tây, từ trên xuống dưới đều không có chỗ đặt chân để leo lên leo xuống. Tôi quét mắt nhìn một lượt, phát hiện xung quanh vách động chi chít những cửa động, ước chừng phải hàng nghìn hàng vạn cái, dày đặc đến mức có cảm tưởng vách tường của hang động này bị một khẩu pháo cực lớn gồm nhiều nòng pháo có đường kính khác nhau quét qua hơn mười lần vậy.
Nhưng có một điều còn khiến người ta kinh ngạc hơn, đó là chính giữa hang động có một cây đại thụ cao đến mười tầng lầu, mười người vây quanh cũng ôm không xuể. Mà trên thân đại thụ kia còn mọc ra vô số nhánh dây leo to bao phủ giống như mạng điện, chúng giăng khắp nơi, cơ hồ quấn quanh tất cả mọi thứ. Những nhánh dây đó giống như cành liễu từ trên cây buông xõa xuống, có nhánh treo lơ lửng giữa không trung, có nhánh đã buông thõng xuống mặt đất, thậm chí còn có những nhánh rõ ràng đã chui vào những lỗ hổng trên vách hang động. Chỉ cần ngước mắt là có thể thấy chỗ này cơ hồ đã bị dây leo phủ kín, ngay cái cửa động bên cạnh chúng tôi cũng có một hai nhánh bò vào.
Nếu quan sát cẩn thận, còn có thể thấy trên các nhánh cây có thứ gì đó treo lơ lửng, lúc đầu tôi còn tưởng là quả, nhưng nhìn kĩ thì thấy hình dạng không giống. Mấy thứ đó khuất sau đám dây, mỗi khi gió thổi lại rung rung vài cái, trông vô cùng quỷ dị.
Dưới đáy hang động này có một hành lang bằng đá xuất phát từ một khối kiến trúc nhỏ trông giống như đài hiến tế, rồi từ đó dẫn thẳng đến phía dưới tán cây. Tôi mơ hồ nhìn thấy cuối hành lang có hơn mười bậc thang dẫn lên một bãi đá, trên đó đặt một chiếc giường ngọc, phía trên hình như có người đang nằm! Khoảng cách thật sự quá xa, ngoại trừ một bóng dáng mơ hồ thì chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nên tôi cũng không dám kết luận.
Bàn Tử vô cùng hưng phấn, kêu lên:“Mẹ nó, cuối cùng lão tử cũng tìm được rồi. Đây nhất định là gian mộ chính của cái lăng mộ Tây Chu này, nằm trên đài ngọc kia chắc chắn là xác chết của Lỗ Thương vương. Lão già Lỗ Thương vương này cũng thật là thất đức, tước chiếm cưu sào(*), đổ đấu đem người ta lôi ra, còn mình thì nhảy vào chiếm chỗ. Hôm nay Bàn Tử ta sẽ thay trời hành đạo, trừng phạt cái kẻ không có một chút đạo đức nghề nghiệp như ngươi, cho ngươi biết kết cục của kẻ đổ đấu là như thế nào!” Hắn nói rất hứng khởi, cũng không nghĩ lại xem mình đang làm gì, thành ra mắng luôn cả mình mà không biết.
(*)Tước : chim sẻ, Cưu: chim tu hú. Tu hú là loài chim không biết làm tổ và ấp trứng, nên nó thường đẻ trứng vào tổ chim sẻ, khi tu hú con nở ra sẽ tìm cách đẩy chim sẻ non khoi tổ, độc chiếm nguồn thức ăn.
Phía sau, Phan Tử đột nhiên nói: “Hai người tốt nhất không nên manh động, tên Lỗ Thương vương này vô cùng gian trá, nơi này chắc chắn vẫn còn nhiều bí ẩn. Tôi thấy chúng ta nên tìm cách chui lên mặt đất từ cái khe kia thì hơn.”
Tôi ngẩng đầu quan sát phía trên, không khỏi líu lưỡi. Muốn trèo đến đỉnh đã không phải chuyện dễ dàng, huống chi đỉnh còn cách miệng khe một khoảng rất dài, chúng tôi không phải người nhện, làm sao mà leo lên được? Vì thế quay đầu định hỏi ý kiến của Bàn Tử thì thấy hắn đã thò nửa người ra bên ngoài vách núi, căn bản không hề để ý đến lời của Phan Tử. Tôi thấy thân thủ của hắn nhanh nhẹn nên cũng không ngăn cản. Hắn trèo xuống hơn 2 mét, đến trước một cửa động khác, vừa định tiếp tục trèo xuống thì từ trong động kia đột nhiên có một bàn tay vươn ra, định túm lấy chân hắn.
Bàn Tử bị dọa cho giật mình, đá mạnh một cái muốn hất văng bàn tay đó ra, chợt nghe từ trong động vang lên giọng của một người đàn ông: “Đừng nhúc nhích! Anh mà đi thêm một bước nữa thì chắc chắn sẽ chết.” Tôi vừa nghe đã nhận ra đó là giọng của chú Ba, không khỏi vui mừng kêu một tiếng: “Chú Ba, có phải chú đấy không?”
Người phía dưới kinh ngạc, nói: “Thằng cháu chết tiệt này, mày chạy đi đâu vậy hả! Con mẹ nó làm chú lo muốn chết! Mày có bị gì không?”
Tôi vừa nhận ra tiếng chú Ba liền thở phào một hơi, gọi với xuống:“Không sao, có điều Phan Tử bị thương! Đều là do cái tên béo này hại!” Nói xong định ló xuống xem, nhưng cái động phía dưới này lại nằm ngay góc chết của chỗ tôi đứng, tôi chỉ nhìn thấy nửa bàn chân của Bàn Tử nên đành thôi. Chợt nghe cái tên Bàn Tử kia hét to một tiếng: “Đồng chí, tôi xin ông đừng có nắm chân tôi được không hả?”
Chú Ba mắng to: “Cái tên béo này rốt cuộc là từ chỗ nào nhảy ra hả, con mẹ nó đừng có ba hoa với tôi, mau xuống đây, chân đừng có giẫm đạp lung tung, nhất định không được đụng đến đám dây kia.”
Bàn Tử nói: “Dây gì, có phải cái này không?” Nói xong còn chỉ chỉ mũi chân, chú Ba vội kêu to: “Đừng!” Lời còn chưa dứt, nhánh dây nhìn qua vốn cực kỳ bình thường đột nhiên ngóc lên như rắn, mấy đoạn nhánh ở đầu dây nở ra như hoa, cử động nhìn như là bàn tay quỷ, ngẩng lên thăm dò, hình như đang xác định vị trí của Bàn Tử. Bàn Tử cử động thì nó cũng di chuyển theo, lắc trái lắc phải, giống như là trò điều khiển rắn của người Ấn Độ. Tôi lập tức bừng tỉnh, hóa ra bàn tay quỷ mà tôi và Phan Tử nhìn thấy chính là cái thứ này.
Bàn Tử cũng không thèm để ý, huơ chân hình vòng tròn, đùa giỡn với nhánh dây kia. Tôi thầm nghĩ người này chẳng chịu tin tưởng ai, hèn gì hắn chỉ có thể đi đổ đấu một mình; nếu hắn vẫn đi theo chúng tôi thì nhất định có ngày chúng tôi sẽ bị hắn hại chết. Nghĩ đến đây, quả nhiên thấy chú Ba nổi khùng lên, mắng: “Anh có thôi đi ngay không hả, có biết đây là cái gì không? Mau xuống!” Vừa nói xong Bàn Tử đã gặp họa, nhánh dây kia cuốn chặt lấy chân hắn, sau đó giật hắn xuống khỏi vách đá. Lúc ở trong thạch thất tôi cùng Bàn Tử hai người hợp sức mà kéo không thắng được một sợi dây, bây giờ thì nguy rồi, trên vách núi lại không có chỗ nào để mượn lực. Mắt thấy Bàn Tử sắp chống đỡ không nổi, tôi hoảng hốt, muốn tìm tảng đá để ném đứt nhánh dây, nhưng cái vách núi chết tiệt này lại trụi lơ trụi lủi, một mẩu đá vụn cũng không móc ra được. Đang mò mẫm xung quanh thì đột nhiên cảm thấy chân mình bị túm chặt, tôi cúi đầu nhìn, chết rồi! Một bàn tay quỷ không biết từ chỗ nào xuất hiện, cuốn lấy chân tôi, tôi vội vàng tìm một chỗ bám nhưng đã muộn, một lực rất lớn tức khắc lôi tuột tôi ra ngoài. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã lơ lửng giữa không trung.
Trong chớp mắt đó cảm giác giống như bị mất trọng lực, tay chân đều không túm được bất cứ thứ gì, sau đó thì bị quăng mạnh lên vách núi, một cú đạp này thảm hơn nhiều so với việc tự mình đâm đầu vào vách núi! Tôi bị đập cho thất điên bát đảo, gần như hộc máu, cảm thấy nhánh dây kia đập xong có vẻ rất hăng hái, ra sức kéo tôi xuống dưới. Hai bàn tay của tôi đã quơ cào đến chảy máu mà vẫn không tìm được chỗ dựa, tiếp tục rơi tự do. Bên dưới chính là vách núi hơn 15 mét, tôi nhắm mắt lại, nghĩ bụng thôi xong đời, lần này coi như chết chắc.
Phía sau, đột nhiên lại có ba bốn nhánh dây bị tôi thu hút, từ trên vách núi vòng lại, trong đó có một nhánh đặc biệt thô to, thoáng cái đã quấn quanh lưng tôi. Tôi giống như cái bánh quai chèo bị cuốn vài vòng, treo lơ lửng giữa không trung, sau đó bị bàn tay quỷ thô to kia lôi đi, gáy đập vào vách đá, đầu óc ong ong, lập tức choáng váng, chỉ mơ hồ cảm thấy mình bị cái dây này kéo xuống. Dọc đường đi hết đụng nhánh cây lại đụng tảng đá, toàn thân không một chỗ lành lặn, bị va đập đến mức hoa cả mắt, cơ hồ sắp mất đi tri giác.
Chờ đến lúc tôi mông lung phát hiện ra mình đang bất động tại chỗ, đột nhiên cảm thấy buồn nôn và choáng váng, muốn mở to mắt ra nhìn nhưng lại phát hiện trước mắt hình như bị phủ lên một tầng sương mù. Tôi hít sâu vài cái, từ từ trở lại bình thường, cảnh tượng trước mắt cũng dần dần rõ ràng. Lúc này tôi mới phát hiện mình bị treo ngược trên một trạc cây của đại thụ, bên dưới đầu tôi chính là bãi đá có đặt khối thi thể thần bí kia. Tôi nhìn kỹ, không khỏi chấn động. Hóa ra trên bãi đá ấy không phải chỉ có một khối thi thể, mà bên cạnh nó còn thêm một nữ thi trẻ, trên người khoác lụa trắng, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt bình thản, nhìn qua cũng khá xinh đẹp, hơn nữa thân thể không hề có dấu hiệu thối rữa, nếu không nhìn kỹ còn tưởng lầm cô ta đang ngủ. Thi thể đàn ông nằm ở một bên thì mang một cái mặt nạ đồng đen hình mặt hồ ly, toàn thân khoác một bộ giáp sắt bó sát người, hai tay đặt trước ngực, trong tay giữ một cái hộp tử kim (*)
(*) Tử kim: tên một loại hợp kim của vàng, đồng, sắt, niken…và một số kim loại khác
Tôi liếc nhìn khối thi thể mặc giáp sắt này vài lần, cảm thấy nó có nét gì đó làm tôi không thoải mái. Nhìn kỹ mới phát hiện ra, xuyên qua hốc mắt trên mặt nạ đồng đen, thi thể mở to đôi mắt, hai tròng mắt màu xanh biếc đang lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.