-
Chương 7: Càn khôn
Tới giờ tôi vẫn còn nhớ rõ sau khi ông bác vừa nói xong câu kia, không khí trong từ đường, ngọn đèn trên đỉnh đầu không đủ sáng, ánh lò sưởi lại càng âm trầm, cảnh tượng vô cùng tối tăm, bên ngoài là tiếng gió, tất cả mọi người đều có cùng một vẻ mặt cứng ngắc. Tôi nói không ra đó là thập yêu vị đạo gì, nhưng tôi ý thức được là không khí này có gì đó không đúng lắm.
Theo đạo lý mà nói thì lúc này chắc chắn phải có người nhảy ra nói: “Không được, đây là chuyện đại nghịch bất đạo vân vân…”. Trong kịch truyền hình thường vẫn diễn như vậy, nhưng lúc đó lại không có lấy một thanh âm phản đối, đợi nửa ngày mới có người nói:
“Ai mở?”
Lời này vừa dứt lại khiến mọi người xôn xao cả lên, chú Ba liền cười lạnh một tiếng nói: “Đại ca của tôi là đương gia, hẳn là chúng tôi mở.”
Một câu này khiến tôi lập tức hiểu bầu không khí ở đây có chuyện gì, không khỏi cũng ngây mặt ra.
Tổ nghiệp Ngô gia đã chia lại, kỳ thật là chỉ trên danh nghĩa thì lão cha tôi cũng là hữu danh vô thực, nhiều nhất vẫn là thấy mang cái danh dự làm chủ quản có quyền bỏ phiếu với thân phận tộc trưởng. Cho dù là như vậy thì trước mặt cũng vẫn không thiếu những lời ra tiếng vào, giờ chú Ba vừa nói quan tài này có thể là của tổ tiên cất giấu vật gì, lập tức khiến cho mọi người trong đây cũng nghĩ tới một thứ:
Chẳng lẽ mấy lão gia tử đời trước đem một vài món minh khí không thể rời tay chôn cùng trong phần mộ tổ tiên sao?
Cái thời kỳ trộm mộ ngang tàng trước kia khác xa với hiện tại rồi, khi đó kỹ thuật còn hạn chế, đường lối cũng không có thông suốt như vậy nên một khi lấy được chút đồ gì đó ra hẳn là sẽ không nỡ rời tay, hẳn là cũng rất gắn bó. Điều này cũng khiến lòng tham của nhóm người ở đây trỗi dậy.
Nhưng mà đây là phần mộ tổ tiên nhà mình, đâu thể làm càn được, tình hình có vẻ như khá kỳ quái. Có điều là chú Ba vừa nói câu kia, cũng như là đầu tàu khơi mào mọi chuyện. Xem ra sự tình đã vượt quá phạm vi lão cha tôi có thể khống chế rồi.
Quả nhiên chú Ba vừa nói xong, còn chưa dứt từ cuối, đã lập tức có người nhảy dựng lên:
“Dựa vào cái gì chứ? Phần mộ tổ tiên chúng tôi lẽ nào lại không có phần!”
Chú Ba liếc mắt nhìn người kia một cái: “Thế quái nào mà thằng Tào Nhị Đao Tử, con mẹ nó chứ, mày mang họ mẹ, từ lúc nào đổi họ mà xen vào đây? Tới lượt mày bép xép ở đây à, thối lắm?”. Đang nói thì lại có một người khác lên tiếng: “Đây là chuyện nhà họ Ngô, người trong nhà ai cũng có phần.”
Chú Ba nhổ một ngụm, cũng không thèm nhìn lại: “Ngô Hải phải không, tao và mày cách nhau ba đời, lần khai quan này ba anh em tao sẽ làm, chuyện này mày cũng phân biệt rõ phải quấy đi, nếu muốn oán thán gì thì mày nên đi oán ông nội mày cho mày đầu thai quá chậm.”
“Cái con bà mày chứ! Lão tử đập chết mày!”
Người kia lập tức mắng ầm lên, tay hất văng cốc trà đi, chú Ba cũng hung hăng, “phăng” một tiếng đập gần gãy cái bàn, đứng dậy nhìn hắn hét lớn:
“Con mẹ nó, mày thử xem!”
Chú Ba thanh sắc câu lệ, hơn nữa chú cũng có tiếng ở nơi này, mấy người đi cùng chú cũng nhất loạt đứng lên, bên kia thì đông người hơn, tiếp theo người lớn tiếng mắng chửi kia cũng đứng dậy. Trong chốc lát tiếng ầm ầm nổi lên bốn phía, mới vừa rồi hai bên vẫn còn mời rượu lẫn nhau, vậy mà chỉ hơi chút động thủ liền có thể đánh nhau ngay được.
Lão cha tôi vẻ mặt hiền lành, hoàn toàn không thể xử lý được tình hình trước mắt, vừa thấy chuyện nổ ra thì chỉ biết vỗ gáy thở dài. Ngay trong lúc đó bỗng thấy ông bác họ đứng lên, đi lên vài bước rồi một cước đá đổ lò sưởi, tàn lửa đỏ lập tức bắn tung ra văng về phía đám người, khiến bọn họ phải lui về vài bước. Tiếp theo ông cầm quải trượng bằng trúc đập mạnh lên bàn một cái, “như mấy thằng ăn cướp, chúng mày định làm phản à?”
“Bác à! Ngô Tam Tỉnh kia làm–” có một người kêu lên, còn chưa nói xong thì ông bác lại đập thêm một trượng, thanh âm đó cực vang, khiến cho ai nấy đều phải rụt cổ lại. Tiếp đó ông nói với chúng tôi: “Đây là tổ quan Ngô gia, cho dù khai ra cái gì thì chúng ta cũng phải chôn nguyên về chỗ cũ, ai cũng đừng hòng động đến, quy củ từ xưa là để trưởng tử trưởng tôn khai quan kiểm cốt, những người khác lui ra ngoài đi!”. Nói xong liền đứng lên đánh người.
Đây là bề trên, không ai dám đắc tội, bị đánh trúng cũng đành phải chịu, một đám người bị đuổi chạy ra tới cửa từ đường. Chú Ba vẫn còn muốn ăn vạ, cũng bị ông đánh cho mấy gậy đuổi ra ngoài, trong từ đường sau đó chỉ còn lại lão cha tôi và mấy lão nhân.
Ông bác họ nổi giận, đuổi người xong thì trở về ngồi lại chỗ cũ thở, lão cha tôi nhanh chóng tới giúp ông thuận khí, vừa lúc bên cạnh có một cụ chúng tôi gọi là ải tử không biết là cấp bậc thân thích như nào khuyên ông bác: “Đáng lắm, đáng lắm sao? Tới tuổi này rồi, ông còn muốn để mình tức chết luôn à?”
“Đúng, không đáng đâu!”. Lão cha tôi cũng nói, “bác từ từ, thở chậm thôi.”
Ông bác họ thở hổn hển dần đều, sau lại đứng lên nhìn ra bên ngoài, rồi nhìn trở lại, cuối cùng đổi sắc mà nhẹ giọng nói với lão cha tôi: “A Cùng à, việc này là bác giải quyết cho mày, bác nói trước, nếu trong quan tài có thứ tốt, mày nhớ phải chia đều cho chúng ta một nửa!”
(Cười tí sặc, tưởng ông này đức cao vọng trọng kiểu gì, hóa ra là đông chia ít, ít chia nhiều)