-
Chương 27: Giả thiết
Sau khi bọn họ trở về, tôi mới biết được là có chuyện gì xảy ra, hóa ra đúng như đã dự liệu trước, sau khi ông bác họ chết liền nổ ra phân tranh, lão cha tôi bị đánh, tới mức loạn thành một đống, thi thể của ông bác cũng bị hất cho ngã lăn. Cuối cùng người của đồn công an tới mới giải tán được cục diện, có điều là mặt mũi đều đã bị thương tích, chú Ba nói xong liền gọi người tới, nếu không thôn này chúng tôi không ở nổi nữa.
Lão cha tôi bảo quên đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, rốt cuộc thì cũng đều là người của Ngô gia, chú Ba tức quá, bật lại cha hai câu, cha cũng cáu mà đi lên lầu.
Chú Hai lại gần như không để ý, thấy cha tôi lên lầu rồi mới đóng cửa chính lại, bảo chúng tôi vào phòng chú.
Tôi và chú Ba lấy làm lạ, cũng theo vào hỏi chú để làm gì, chú lấy trong túi ra một thứ: “Hai người xem vật này đi.”
“Đây là cái gì?”
“Anh thấy nó trong mép tay áo ông bác, lúc mấy người đang đánh nhau.”. Chú Hai nói.
Đặt lên trên bàn, tôi liền thấy đây là một cái chìa khóa thời xưa, nhìn quen mắt.
“Đây chẳng phải là chìa khóa hộp gia phả trong phòng của ông ta sao, hôm qua chúng ta thấy qua ở nhà ông ta rồi mà.”. Chú Ba nói. “vậy là ý gì?”
“Ông bác trước khi chết có nói cho chúng ta, xem ra ông ấy muốn cho chúng ta xem lại gia phả.”. Chú Hai nói, “trước khi chết ông ấy đã nghĩ tới điều gì?”
Đây là một biến hóa bất ngờ, chú Ba mắng sao anh trên đường không nói sớm? Làm từ trước có phải tiện hơn không, giờ sợ rằng đã phiền toái.
Gia phả tôi đã từng nhìn qua, có điều nội dung bên trong thực sự xem không hiểu, cho nên không có ấn tượng gì, hiện ông bác đã chết, vì người ta sợ trộm đồ nên đã cho người trông chừng, vừa rồi đánh nhau một hồi, chúng tôi muốn qua nhà ông bác giờ khả năng không thể được nữa.
“Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, Ngô Tam Tỉnh cậu không đến mức giận mờ mắt chứ.”. Chú Hai nói.
Chú Ba gật đầu, đúng, lập tức gọi Nhất Đẳng đứng ở ngoài cửa, là thủ hạ đang chuẩn bị gác đêm tối nay, rỉ tai nói với hắn điều gì đó, đám kia lập tức rời đi, tôi có hỏi chú Ba sắp xếp thế nào. Chú bảo trẻ con không cần biết, dù sao thì đêm nay chúng ta cứ tin là lấy được đồ là được.
Biện pháp của chú Ba tôi nghĩ chắc cũng là thủ đoạn, không biết cũng thế thôi, tránh cho gánh nặng tâm lý, quay đầu tôi liền hỏi chú Hai, xem chú thấy lời tôi nói qua điện thoại kia thế nào? Chú Hai lại ra hiệu không cần phải nói, bảo tôi đừng hỏi nữa.
Trong lòng tôi buồn bực, cảm giác chú Hai thần bí như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt chú, thấy không thể truy hỏi được, đành phải thôi.
Rất nhanh sau đó thủ hạ của chú Ba đã trở về, cùng chú Ba thì thào một lúc, chú Ba nói được rồi, chúng tôi đi ăn cơm tối, ở nhà chờ tới 12 giờ đêm, liền bật đèn pin xuất phát.
Buổi tối đèn đường trong làng rất ít, có vài chỗ tối tăm mù mịt, không có lấy một ánh sáng nào, dân quê ngủ sớm, lúc đó đã không còn tiếng gì cả, chỉ thấy thi thoảng có con chó sủa, tôi đi đêm trong thôn như này không nhiều lắm, liền theo bước chú Ba, đi đại khái hai mươi phút, chú Ba dừng lại, cùng chú Hai gật gật đầu, chú Hai liền bảo tôi không được nói gì, tắt đèn pin đi.
Trong lòng tôi lấy làm lạ, sau khi tắt đèn pin, mắt phải mất một lúc mới thích ứng được với bóng tối xung quanh, chỉ thấy chú Hai chú Ba bước chân rất khẽ, vòng qua một chỗ ngoặt, tôi thình lình phát hiện chúng tôi đã trở lại, phía trước là sân nhà mình.