-
Chương 24: Vật thể
Trời mưa rất lớn, tầm mắt mơ hồ, vì cống thoát nước đã bị lấp nên trong sân lênh láng nước mưa, dưới mái hiên mưa rơi sầm sập xuống, trong tai toàn tiếng nước bàng bạc.
Đèn đường chiếu ra có thể nhìn tới thứ kia có hình dạng một người, nhưng nhìn kỹ lại không quá giống, trong mưa chỉ nhìn ra mơ hồ bóng dáng, còn tổng thể chi tiết lại không thấy rõ ràng.
Chính do vậy, tôi cũng đoán được đây là cái gì, tôi nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp nói: “Nó đã có hình người–”
“Cái này mà là hình người sao? Người ngoài hành tinh à?”. Chú Ba nói.
“Thứ này xuất hiện từ lúc nào vậy?” tôi hỏi.
“Nửa giờ trước khi chú đang chuẩn bị tập quyền đã thấy.”. Chú Hai nói: “lúc ấy nó còn đứng ở cửa.”
Tôi thầm chột dạ, hiện nó đang ở giữa sân, còn cách chúng tôi tầm mười thước, nói cách khác, trong nửa giờ thứ kia luôn luôn tiến tới gần chúng tôi.
Tôi nhìn quần áo chú Hai và chú Ba đều khô, lại hỏi: “Hai chú không qua xem nó à?”
“Hay là mày qua đi?”. Chú Ba trừng mắt liếc tôi một cái, tôi thấy thần sắc bọn họ khác thường, liền hỏi làm sao vậy?
“Hiện giờ có gì đấy bất thường.”. Chú Hai nói, “mày xem mưa kìa.”
Tôi cúi đầu nhìn nước đọng trong sân, liền phát hiện mưa trút thành từng mảnh từng mảnh, có vài chỗ lại vẩn lên màu đỏ.
“Đây là…”
“Máu.”. Chú Hai nói.
Tôi hít một ngụm khí lạnh, lập tức cảm giác được nỗi bất an mãnh liệt, tay có tia lạnh run, trầm mặt trong chốc lát, tôi hỏi: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Mày đừng hoảng, chú đã gọi điện cho thủ hạ rồi, bảo bọn chúng mang súng tới.”. Chú Ba đáp, lúc này tôi nhìn thấy trong tay chú có cầm một cái liềm, trong mắt lộ hung quang: “Bất kể là cái quái gì, lão tử cũng làm cho nó một đi không trở lại luôn.”
Tôi gật đầu đồng ý, trong lòng không khỏi nhói lên, lập tức nhìn xung quanh xem có vật gì phòng thân, cuối cùng cũng tìm được một cái đòn gánh, lập tức thủ thế kiểu bắt quỷ vào thôn.
Mưa không dứt, lại đổ liền trong mười phút mới bớt nặng hạt, lúc này thủ hạ của chú Ba đã tới, nhưng không ai dám theo cửa chính tiến vào, tất cả đều theo chú Ba trèo vào từ cửa sổ trong khu người làm, chú Ba đã sớm chờ đợi giờ khắc này, liềm giắt bên hông, hưng phấn gỡ túi vải bạt ra.
Tôi vừa nhìn liền thấy kia là một khẩu súng săn ngắn, còn mới nguyên, sáng loáng, “Nhìn hàng này xem, tất cả đều được mua ở Xương Giang, chính là nơi khởi nghĩa Bạch Sa, đây đều là đồ thủ công của dân bản xứ. Một phát súng này, đừng nói là ốc, đến đầu con la cũng bị đánh bay.”. Chú Ba nhếch miệng cười nói.
“Cậu lần này trở về chủ yếu là để lấy chứ này phải không.”. Chú Hai lên tiếng.
“Bậy nào, lão tử cũng không phải dân săn trộm, là bằng hữu muốn tôi lấy hộ đấy.”. Chú Ba nói, vừa thành thạo tra đạn vào nòng, dùng vạt bạt che súng lại, vừa đi vào trong mưa, “được rồi, chúng ta đi xem đây là trò gì nào.”
Tôi và chú Hai cũng theo qua, chú Hai lại còn bình tĩnh mà bật dù nữa. Vài bước đã tới gần cái thứ kia, chúng tôi không dám tiếp cận quá gần, cách nó hai ba thước liền ngừng lại, quan sát thật kỹ, vừa nhìn lập tức khiến tôi dựng tóc gáy.
Đó là một đống ốc khổng lồ loang lổ đen trắng tụ thành hình “cây cột”, hơi giống dáng một người, nhưng đó chưa phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là nó có một cái đầu cực lớn, nhưng còn có cả ngũ quan mơ hồ, vặn vẹo dị dạng, nhìn qua vô cùng dữ tợn.
Chú Ba nhìn mà hít vài ngụm khí lạnh, chúng tôi đi quanh nó hai vòng, thứ này vẫn không nhúc nhích, chú Ba giơ súng lên: “Chúng ta bắn thử một phát xem nhé?”
Vừa định giật cò súng, chú Hai liền cản lại, nói với chúng tôi: “Khoan khoan, hình như bên trong có cái gì đó.”
“Gì cơ?”
Chú Hai nhìn chằm chằm trong chốc lát, lại lấy đòn gánh của tôi mà dùng sức cắm vào trong cột ốc kia, một chưởng đó lũ ốc tản ra bốn phía, chốc lát liền để lộ ra một cánh tay người từ bên trong.