-
Chương 15: Giết
Tôi chở chú Ba tới một quán bán nông dược trong trấn, mua loại thuốc chuyên diệt ốc, đắt chết người lên được, chú Ba lại không mang theo tiền, vẫn là tôi trả hết.
Chúng tôi trở lại thôn khi trời chiều đã ngả về tây, đi tới ghềnh nước, quả nhiên là có người của chú Ba ở đó, có điều là lũ ốc kia dường như không còn tụ lại nữa, tìm một lúc một con cũng không thấy, chẳng biết đã trốn đâu hết cả.
Chú Ba mặc kệ, vẫn phân cho mỗi người một ít thuốc đem đi rắc, làm xong thì trời cũng đã tối, chú Ba nói: “Được, sang năm người ở đây chẳng có ốc mà ăn nữa rồi.”
Tôi thầm nhủ: “Cả đời này mình sẽ không ăn ốc nữa.”
Chúng tôi quay về nhà ngủ, ngày hôm nay quả có hơi mệt, ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa con Kim Bôi của tôi đã lâu rồi không được bảo dưỡng, phanh hình như có chút vấn đề, lúc khởi động đặc biệt mệt. Tôi nhanh chóng nằm xuống.
Sắp tới tôi còn suy nghĩ ngày mai sẽ phát sinh những chuyện gì, vì lũ ốc kia tụ lại thành một hình dạng quỷ dị như vậy, chẳng lẽ có thứ ma quái gì hỗ trợ bọn chúng nữa. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh đầu tôi tất cả đều là hình ảnh của cái bóng kia, rồi cảnh lũ ốc từ trong khe suối bò ra, bò thẳng tới trước giường của tôi.
(Kể tiếp đi anh, rồi chúng nó làm gì anh
Ngủ mà còn mệt hơn là không ngủ, tưởng tỉnh lại rồi nhưng hóa ra là chưa tỉnh, mãi cho tới hơn ba giờ, tôi rốt cục cũng bị buồn tiểu mà dậy.
Nhà vệ sinh công cộng ở nông thôn thì không thể tới được, chỉ có mỗi một cái bô, tôi không thể nhịn hơn được nữa, nhưng cũng không thể ngửi được cái thứ mùi này, mà trong phòng của tôi lại chẳng có WC, thành ra phải chạy ra bãi trống ngoài cửa để gửi tình yêu vào đất. Lúc trở về, tôi bỗng nhiên phát hiện cửa phòng chú Ba mở ra, bên trong vẫn sáng đèn.
Gió lạnh thổi khiến tôi rất tỉnh táo, trong lòng tự hỏi chú Ba còn làm gì vào giờ này, tôi bước vào trong phòng nhìn một cái, liền thấy bên trong không có ai, hơn nữa cũng không có áo treo ở đấy, hình như là vội vã rời đi. Tôi hậm hực trở về phòng, trong tích tắc, bỗng có cảm giác ở đâu đó có người nhìn mình.
Tôi không phải người có thần kinh nhạy cảm, sở dĩ có cảm giác này là vì tôi khẳng định là trong chớp mắt vừa rồi, mình có nhìn thấy cái gì đó.
Nhưng tất cả những thứ trong căn phòng cũ kỹ này tôi đều không quen thuộc, tôi nhìn lại một chút, cũng không biết là vì cái gì mà khiến tôi gặp ảo giác ấy nữa.
Nhìn vài lần không khỏi hậm hực, thầm chửi con mịa nó, hôm nay thực lắm chuyện làm mình đau đầu, thế mới nói những chuyện thần thần quỷ quỷ này rất dễ khiến người ta bị tẩu hỏa nhập ma, hình như đó là đặc thù của nó.
Tôi nằm xuống ngủ tiếp, vừa khó chịu, hiện tinh thần hơi tỉnh táo, trong thời gian ngắn chắc không ngủ ngay được, tôi đi tắt đèn rồi đeo tai nghe lên mở mp3.
Nhưng kỳ quái ở chỗ tôi nằm một lúc, tổng cảm vẫn thấy như có gì đó không đúng, cả người không được tự nhiên, vẫn như là có người đang nhìn mình. Cảm giác này không quá mãnh liệt, nhưng vô cùng khó chịu, không xua nó đi được.
Cuối cùng tôi chịu không nổi, tắt mp3 đi rồi ngồi dậy vừa mát xa huyệt thái dương, vừa hít sâu, muốn bản thân bình tĩnh lại.
Cái này quả nhiên có tác dụng, đại khái là hít thở khoảng mười phút, toàn thân tôi dần dần ổn định lại, tuy rằng cái cảm giác kia vẫn tồn tại, nhưng chúng không còn phiền toái như trước nữa. Tôi dùng sức xoa xoa mặt một chút, liền cảm giác bản thân mình không cần ngủ nữa, theo kinh nghiệm thì tối hôm nay có ngủ cũng sẽ không thoải mái gì, hay là cứ đợi cho tới khi trời sáng, rồi chịu thêm chút nữa tới trưa ngủ bù cũng được.
Nghĩ tới đây tôi lại cân nhắc tới việc chú đi đâu sớm vậy chứ, nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình thấy còn chưa tới bốn giờ, con mẹ nó, chẳng lẽ là đi bồi chú Hai đánh thái cực sao. Chú cũng sớm qua đi. Tôi ngáp một cái đầu theo phản xạ quay ra cửa sổ nhìn.
Vừa xem da đầu tôi liền tê đi, tim gần như ngừng lại.
Tôi thấy trên cửa sổ phòng mình, có một bóng đen nằm đó.
Một bóng người-
( Uầy, ghê quá đi anh ơi )