-
Chương 14: Bóng đen
Chú Ba im lặng một lúc, lại quay đầu nhìn xuống cái bóng kia, cảm giác thấy vừa rồi mình tức giận có phần hơi mất mặt, đành nói lảng sang chuyện khác, “Quái nhờ, cái thứ quỷ này là ai phát hiện?”
Mọi người đưa mắt cho nhau, cuối cùng tới một thằng nhóc, tôi nhận ra nó, nó tên Ngô Song Đản, lúc trước tôi có hỏi thằng bé sao cha lại đặt cho mày cái tên như thế, nó nói cha nó tên Ngô Nhất Căn (một cây ngô), chắc là cha nó muốn trả thù ông nội nó . Thằng bé bị sợ tới mặt mũi trắng bệch, nói cũng không nên lời.
Bên cạnh có người thuật lại qua mọi chuyện cho chúng tôi, hóa ra là thằng nhóc kia đang chạy quanh đây kiếm tảng đá về cho cha nó sửa bếp lò, đang tìm thì buồn tiểu quá, thằng nhóc nghịch ngợm nhảy luôn lên hòn đá kia mà cẩu xuống, trong lúc đang tiểu thì nhìn thấy.
Chú Ba nhìn thằng nhóc, lại hỏi nó: “Mày đi tiểu vào lúc nào?”
Thằng nhóc kia không để ý chú Ba hỏi, cả người chỉ run bần bật, mắt dán chặt vào tảng đá kia, dường như là sợ muốn chết.
Chú Ba hỏi lại một tiếng mà nó vẫn y như thế, không nghe hiểu chút nào, đành quay ra hỏi người bên cạnh: “Nó sợ cái gì vậy?”
Người kia sắc mặt cũng tái xanh, chỉ chỉ đàn ốc dưới tảng đá kia đáp: “Nó nói với chúng tôi là, “nó” động đậy, so với lúc nó thấy vừa nãy thì thứ kia đã bò lên một chút rồi!”
Lúc đó có một bầu không khí kinh hoàng bao phủ lấy chúng tôi, tôi thấy ngón tay của ông bác họ cũng run lên nhè nhẹ.
Trầm mặc một lúc lâu, chú Ba liền mắng một tiếng, từ trên bờ cầm lên một nhánh cây rồi thọc vào trong nước, cố sức quấy, toàn bộ đám ốc bám trên tảng đá bị cuốn theo, gảy chán sau đó chú trở về rống lên một tiếng: “sợ cái gì, chúng ta là ai chứ, lại còn sợ bị lũ ốc ngâm tương này giết chết sao?”
Nhìn người kia không còn tình trạng quỷ dị nữa, quả nhiên tất cả mọi người đã thở phào nhẹ nhõm, chú Ba gọi một thủ hạ trong những người đang đứng vây lại xem, chú có nói gì đó, sau đó lại nói với những người khác: “Về đi, về đi! Đừng xem nữa, về mà lấy mâm qua xúc lên xem cho đủ .” (Chú chỉ được cái hài hước chả ai bằng)
Người vây xem hậm hực mà giải tán, chú Ba liền đi tới trước mặt ông bác họ, nhẹ giọng nói với ông ta: “Ông bác, ông tin tôi chứ?”
Ông bác họ nhíu mày nhìn chú Ba: “Thằng này mày muốn làm gì.”
“Chuyện này con mẹ nó —— ông cứ giao cho tôi xử lý được không, lão đại nhà tôi không làm được chuyện như này, ông lại không có thủ hạ gì, còn tiếp tục như vậy sợ rằng toàn thôn ai cũng biết.”
Ông bác họ hiển nhiên kiêng kỵ điểm này, sầm mặt nghĩ, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Đừng có giở trò với lão, bằng không tiểu tử mày chết còn thảm hơn so với lũ ốc kia.”
Chú Ba nói phui phủi cái mồm ông, nhìn lại suối nước, hỏi “Phần mộ tổ tiên di dời sẽ hạ táng lúc nào?”
Ông bác đáp: “Còn có ba ngày.”
“Đừng kéo dài nữa, ngày mai hạ táng luôn đi, cho lão đạo sĩ kia ít tiền vào, để hắn sửa lại ngày.” Chú Ba vỗ vỗ bờ vai của ông bác: “mẹ nó việc này coi như xong.”
Ông bác họ gật đầu, “Ta có cân nhắc rồi. Mà mày định làm như thế nào?”
Chú Ba nói: “Cái khe suối này tôi sẽ bảo thủ hạ trông chừng, chờ lát nữa tôi đi mua một ít “bột chống ốc” về, xử lý hết cái đám ốc này đi.”
Nói xong chú Ba liền gọi tôi theo, bảo là muốn đi vào thành phố mua ít đồ. Để tôi lái xe cho chú.
Tôi vội vã bám chân ngay, sau có hỏi: “Chú à, chuyện này khó nhằn quá, rốt cuộc là đã xảy ra cái gì vậy?”
Chú Ba xua tay bảo tôi đừng nói gì nữa, lên xe, chú lập tức nheo mắt nói với tôi: “Con bà nhà lão, chúng ta chắc đã nhầm rồi.”
“Nhầm cái gì?”
“Thừa một cỗ quan tài, chỉ sợ là không phải để táng người chết, cái được chôn chính là lũ ốc này?”
“A, vì sao chứ?”
“Làm sao lão tử biết được.”. Chú Ba cau mày, “con mẹ nó, chú sợ đã xảy ra chuyện, bất kể có thế nào, trước nhất vẫn là diệt hết bọn ốc này đã.”