Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Vô Danh công tử giật mình, vội nói lảng:
- Có gì đâu! À! Tại tiểu đệ quá lo nghĩ cho Thanh Liên Ngọc Nữ nên xuất thần đó thôi.
Hắn thở dài nói tiếp:
- Tiểu đệ vì gia tỷ mà chiếm đoạt Tam ca, dù muốn dù không chính tiểu đệ đã làm hại nàng...!
Triệu Sĩ Nguyên khẳng khái:
- Tứ đệ yên tâm! Tuy lòng ngu huynh không hướng về Thanh Liên Ngọc Nữ, song nhất định chẳng khi nào mà để một vị tiểu thơ như hoa như ngọc rơi vào tay Vô Tình công tử khả ố!
Vô Danh công tử chớp mắt:
- Tam ca không sợ Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ và Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ mưu hại hay sao?
Triệu Sĩ Nguyên nghiêm giọng:
- Ngu huynh không nhận cái may bắt được mảnh giấy có ghi chú bí quyết luyện tập Âm Dương Hóa Hiệp Thần công, do Thanh Liên Ngọc Nữ để lại trong quyển sách sở từ, là vì muốn bảo toàn nhân cách của ngu huynh, mà cũng để giữ vẹn kính ý đối với nàng. Chẳng lẽ giờ đây, trước sự hăm dọa của những kẻ kia, ngu huynh lại bỏ rơi nàng, để mặc chúng muốn âm thầm toan tính với nhau, đưa nàng vào tròng sao! Không đâu Tứ đệ ạ, cũng vì nhân cách mà ngu huynh có cái ước hẹn với Vô Tình lệnh chủ, nếu không thì ngu huynh chẳng cần lo liệu, danh và lợi vẫn đến tay như thường.
Vô Danh công tử gật đầu:
- Tam ca cao khiết như vậy, tiểu đệ xin vì Thanh Liên Ngọc Nữ, tạ ơn Tam ca!
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Với tư cách nào, Tứ đệ đại diện cho vị tiểu thơ hương trời sắc nước đó?
Vô Danh công tử thẹn đỏ mặt:
- Thì... thì...
Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:
- Tứ đệ quan tâm đến Thanh Liên Ngọc Nữ như thế, khiến ngu huynh phải có một chủ ý...
Vô Danh công tử quẩn quá, lúng túng, không thốt được thành câu:
- Tam ca! Tam ca!...
Mặt hắn đỏ lên, mắt hắn chớp liền liền...
* * * Sáng sớm hôm sau, Câu Lậu thiên phủ náo nhiệt tưng bừng như ngày đại hội. Toàn thể thuộc hạ từ cấp nhỏ nhất đến cấp cao nhất đều bận rộn cuống cuồng, chuẩn bị cuộc tiếp rước Âm Dương lệnh chủ hồi sơn, sau một thời gian xuất ngoại.
Triệu Sĩ Nguyên là khách của Thiên phủ, không bị ràng buộc trong chương trình cuộc lễ nên khỏi phải lăng xăng như mọi người, nhất là cái cảnh lạy mừng vị lệnh chủ có quyền tối thượng cùng những lời chúc tụng nghe khách sáo vô cùng.
Tuy nhiên chàng cũng phải ra mắt lão, bởi đây là lần thứ nhất chàng mới có dịp hội kiến lão sau mấy hôm chờ đợi.
Chàng đến Thiên hùng Biệt phủ, lấy thân phận hậu sanh tham kiến Âm Dương lệnh chủ.
Âm Dương lệnh chỦ không chịu đích thân ra khỏi biệt quán đón chàng, chỉ sai phái Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ tiếp rước chàng thôi.
Biết rõ tánh khí tự tôn tự đại của lão, Triệu Sĩ Nguyên không để ý đến sự khiếm lễ của lão, vả lại có việc cầu nơi người thì chàng nhường.
Nhưng, chàng không khỏi lấy làm lạ thấy Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ hết sức khách sáo với chàng, lão nghiêng mình quá thấp, lão lại nép qua một bên, lão lại một bước không sánh vai ngang hàng với chàng, lão cung kính đưa chàng vào khách sảnh.
Âm Dương lệnh chủ ngồi day mắt qua hướng Nam, cái hướng của mấy vị vua chúa thường dùng để nhận lễ triền kiến của quần thần.
Thanh Liên Ngọc Nữ ngồi ngang gối lão, phía trước mặt lão như vậy nàng cũng chiếm phần chánh diện, ai tham kiến lệnh chủ là gián tiếp tham kiến nàng.
Còn lại bao nhiêu thuộc hạ, từ cấp trên đến cấp dưới, phân ra ngồi hai bên, lớn trong nhỏ ngoài, tạo thành hai cánh chim mà đầu là chánh.
Triệu Sĩ Nguyên thoáng trông qua, thấy có đủ mặt Bát Tẩu, nơi đầu phía hữu có cả Vô Tình công tử. Sau lưng Vô Tình công tử có hai lão nhân, gương mặt lạnh lùng. Hai lão nhân đó, không phải là người trong Câu Lậu thiên phủ, tức nhiên là những kẻ cùng theo Vô Tình công tử đến đây.
Chàng tiến thẳng đến Âm Dương lệnh chủ.
Âm Dương lệnh chủ thản nhiên, không biểu lộ một vẻ gì chứng tỏ có trông thấy chàng đi vào.
Chàng cố giữ bình tĩnh cho tròn lễ độ, vòng tay chớ không nghiên mình chào:
- Vãn sanh là Triệu Sĩ Nguyên xin tham kiến Lý lão tiền bối!
Âm Dương lệnh chủ hừ một tiếng cộc lốc, day qua một bên:
- Nhị đệ! Nhường chiếc ghế đó cho Triệu thiếu hiệp ngồi!
Một câu nói đó đủ cái ý vừa chào lại Triệu Sĩ Nguyên vừa mời chàng ngồi, lại vừa ra lệnh cho thuộc hạ.
Nhị đệ là Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ, ngồi vào ghế Thang Kỳ là chấp nhận mình là thuộc hạ là kẻ dưới.
Có bao giờ Triệu Sĩ Nguyên chịu như vậy đâu? Đang lứa tuổi thanh xuân, khí huyết phương cương, dù sao thì tánh khí của chàng cũng cao ngạo ít nhiều. Nếu luận về thân phận hậu sanh, đối với trưởng thượng, thì chàng còn ẩn nhẫn được, chứ hiện tại chàng là người thừa kế ngôi vị Long Phụng lệnh chủ, ngang hàng với Vô Tình lệnh chủ và Âm Dương lệnh chủ, chàng đâu có thể chịu nhục trước một ai?
Chàng ngẩng mặt lên không bật cười sang sảng rồi đảo mắt nhìn quanh một vòng, cao giọng nói:
- Với tư cách vãn bối, tại hạ đã làm tròn lễ, bây giờ với tư cách Long Phụng lệnh chủ, tại hạ xin thỉnh giáo lệnh chủ cái đạo tiếp khách như thế nào.
Âm Dương lệnh chủ Lý Thái giật mình, dửng cao đôi mày, mặt biến sắc.
Thanh Liên Ngọc Nữ bối rối ra mặt.
Vô Tình công tử trái lại đắc ý vô cùng, nếu Âm Dương lệnh chủ bất mãn vì thái độ của Triệu Sĩ Nguyên, thì hắn có lợi biết bao? Những kẻ đối lập với nhau, thường xem cái họa của đối phương là cái phúc của mình, cho nên hắn nham hiểm khích nhẹ chàng một câu:
- Triệu huynh ạ! Trước mặt của Lý lão tiền bối, mình nên thủ phận hậu sanh, như vậy mới tỏ rõ sự sùng kính hàng trưởng thượng!
Triệu Sĩ Nguyên quét ánh mắt nghiêm lệnh có ẩn vẻ khinh miệt sang Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ, cười mỉa:
- Tào huynh với tiểu đệ có thân phận khác xa, đâu có thể đặt nhau chung một hoàn cảnh được? Như Tào huynh thì có thể cam bất cứ phận nào do lệnh chủ dành cho, chứ tiểu đệ là Long Phụng lệnh chủ mà!
Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ thẹn xám mặt, xằng giọng:
- Triệu Sĩ Nguyên! Ngươi quên rằng trước mặt cha ta ngày nào ngươi đáng thương hại ra sao chăng?
Triệu Sĩ Nguyên cười lớn:
- Lấy cái lớn hiếp cái nhỏ, nếu có thẹn chăng chính là lệnh tôn chứ Triệu Sĩ Nguyên này dám vỗ ngực đính ước ba năm, thì thương hại làm sao được chứ?
Vô Tình công tử cụt lý, càng cụt lý càng thẹn, thẹn quá hóa giận thì mất khôn, cao giọng quát:
- Triệu Sĩ Nguyên! Ngươi dám buông lời thất kính với cha ta! Đừng trách ta vô tình!
Hắn quay mặt ra sau, gằn giọng:
- Hai vị hộ pháp, bắt tên cuồng ngạo kia cho bổn Công tử ngay!
Vì quá thẹn, Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ muốn tỏ gấp cái oai của hắn, song vì gấp quá mà hắn quên hiện cảnh, hắn đâu phải là chủ nhân tại đây mà hòng tỏ lộ oai khí?
Lệnh của hắn đưa ra, hai lão nhân chưa kịp hưởng ứng, Âm Dương lệnh chủ hừ lạnh một tiếng.
Âm Dương lệnh chủ buột miệng hừ lạnh, thì hai lão nhân làm sao dám hưởng ứng lệnh của thiếu chủ nhân. Giữ chức vị hộ pháp chẳng những bằng vào tài cao mà họ được sự tín nhiệm của Vô Tình lệnh chủ, họ còn phải là những tay kinh nghiệm già dặn, họ phải là những tay lão luyện trên giang hồ, tự nhiên trong trường hợp này họ phải tùy cơ hành động chứ đâu có thể nhắm mắt vâng lệnh một thiếu niên đầu huyết tính.
Vì tùy cơ tiến thoái, chẳng những họ không nhúc nhích, họ còn nắm vạt áo Vô Tình công tử giật nhẹ, dùng pháp truyền âm nhập mật thức tĩnh hắn:
- Công tử! Không nhẫn nại được cái nhỏ thì mưu lớn sẽ hỏng. Công tử hãy dằn tánh nóng, lấy cái lễ vãn bối, tạ tội với Lý lão quỷ đi, rồi im lặng giữ cái thế bàng quang tọa thị, khi nào thời cơ thuận tiện mình sẽ xuất đầu.
Vô Tình công tử là tay gian hùng có đủ muôn mặt ứng phó với tình hình, nhận ngay là mình sơ thất với Âm Dương lệnh chủ, điểm một nụ cười, đứng lên vòng tay hướng tới lệnh chủ:
- Vãn bối còn tuổi trẻ, không kịp suy nghĩ, nên đã thất lễ với lão tiền bối. Mong lão tiền bối thương tình mà chỉ dạy cho!
Âm Dương lệnh chủ không hề nhìn sang hắn nửa mắt. Tuy vậy thốt xong câu nói, Vô Tình công tử tưởng đâu mình đã hoàn toàn thoát nạn rồi, lại ngồi xuống mà dương dương tự đắc như thường.
Đối với Vô Tình công tử, Âm Dương lệnh chủ không hề lưu ý, song chừng như lão có một thái độ riêng biệt với Triệu Sĩ Nguyên, lão cười to mấy tiếng đoạn cao giọng:
- À! Tiểu lệnh chủ! Lão phu thất kính đó!
Lão vẫy tay ra lệnh một cái bâng quơ, không hướng về thuộc hạ nào rõ rệt:
- Dọn chỗ ngồi cho Tiểu lệnh chủ ngay!
Vâng! Vâng!
Hàng loạt tiếng vâng vang lên, hàng lũ người chạy tới chạy lui. Tuy nhiên lũ thuộc hạ của lão phải nhìn nhận là hôm nay lão có một thái độ nghịch thường.
Có ai biết được, Âm Dương lệnh chủ tự lượng sức mình chưa phải là địch thủ của Long Phụng lệnh chủ, còn về mưu trí thì lão cũng kém nốt Vô Tình lệnh chủ, trong ba vị lệnh chủ, lão là người kém nhất. Có hai người kia, lão còn dè dặt, chưa dám phóng túng cái ngông cuồng cao ngạo tột độ. Dù vậy, lão vẫn tìm việc tỏ rõ hùng tâm tráng chí của lão, dó đó mà lão có những hành động bất thường, đáng giận thì lão dằn, không đáng giận thì lão làm oai, cho nên trong giang hồ, người ta ngán lão vì khó mà lường được tâm tánh của lão một cách rõ rệt.
Nhưng, đừng tưởng là lão bất thường mà lầm! Lão vẫn như mọi người, bất quá lão tỏ ra bất thường là vì làm như vậy là lão có lợi, chứ lắm lúc không thể dằn uất giận mà phải dằn, lão cũng có oan cho lão lắm chứ?
Tọa vị đã dọn xong, Triệu Sĩ Nguyên nghiểm nhiên ngồi ngang hàng với Âm Dương lệnh chủ.
Điều đó làm cho Vô Tình công tử uất vô cùng, hắn muốn phất tay áo, đứng lên rời khỏi cục trường ngay.
Hai vị Hộ pháp của hắn lại một lần nữa, phải ngăn chặn hắn.
Giờ thì giọng nói của Âm Dương lệnh chủ mỗi khi hướng vào Triệu Sĩ Nguyên đổi hẳn.
Thay vì cao ngạo, lão trở lại khách, thay vì giữ âm thịnh thô bạo, lão sửa lại cho dịu hiền hơn.
Lão nhìn chàng nhẹ giọng hỏi:
- Triệu tiểu lệnh chủ đến tệ phủ có điều chỉ để chỉ giáo?
Triệu Sĩ Nguyên thoáng thấy Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ và Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ giương mắt đăm đăm nhìn chàng như mãnh hổ nhìn mồi, chàng nhận ra trong hiện tình chỉ còn có cách nói thật ý mình với Âm Dương lệnh chủ là thoát khỏi áp lực của hai người đó.
Bởi một khi thật ý chàng đã được tỏ bày với Âm Dương lệnh chủ rồi thì sự thương lượng của họ cầm như hủy bỏ, chàng đâu cần lén lút nhờ họ nữa mà họ giao áp lực mãi với chàng.
Dù nói phải sự thật, Âm Dương lệnh chủ bất bình, Vô Tình công tử và Phiên Vân Tẩu Thanh Kỳ bất mãn, cái hậu quả ra sao, chàng không cần lo nghĩ đến.
Chàng từ từ đáp:
- Không dám dấu lão tiền bối, vì có định ước ba năm với Vô Tình lệnh chủ, hôm nay vãn bối đến đây không ngoài mục đích yêu cầu tiền bối trợ giúp phần nào.
Có bao giờ Âm Dương lệnh chủ nghĩ là một ngày nào đó Long Phụng lệnh chủ lại đến đây cầu trợ nơi lão, lão khoái chí ngẩn cao mặt, bật cười ha hả:
- Tiểu lệnh chủ với Tào lệnh chủ đính ước với nhau như thế nào?
Triệu Sĩ Nguyên thản nhiên thốt:
- Vô Tình Tào lão nhi dùng oai bức hiếp vãn bối, buộc vãn bối phải khuất thân làm môn hạ cho lão, điều đó dĩ nhiên vãn bối không thể chấp nhận rồi. Nhưng trong lúc đó vãn bối lượng sức mình không thể dùng võ công nói lên cái lý do cho lão ấy tỏ, nên phải định ước với lão một thời gian ba năm, đúng ngày ước hẹn vãn bối mà không thắng được nổi lão, vãn bối sẽ bái nhận lão làm sư tôn.
Âm Dương lệnh chủ chớp ngời đôi mắt, cao hứng quá càng cười to hơn:
- Triệu tiểu lệnh chủ! Vậy ra, cái ý của Tiểu lệnh chủ là bất phục Tào lão nhi, trái lại Tiểu lệnh chủ cam lòng làm môn hạ lão phu, học tuyệt kỷ của lão phu để đúng kỳ hội ước với lão họ Tào.
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
- Đại khái là như thế đó, song chủ ý của sự việc là do Tào lệnh chủ đề ra, ước thúc điều kiện với vãn bối.
Âm Dương lệnh chủ đang lúc cao hứng, có lưu ý đến uẩn khúc sự tình làm gì? Lão hỏi tiếp:
- Vô Tình lệnh chủ ra điều khó đề với Tiểu lệnh chủ làm sao? Tiểu lệnh chủ cứ nói cho lão phu nghe đi!
Triệu Sĩ Nguyên dỏng dạc tỏ bày:
- Đúng hạn ba năm, bất cứ tài nghệ của vãn bối như thế nào, vãn bối cũng phải tỷ thí với Tào lệnh chủ. Học môn Âm Dương Hòa Hiệp Thần Công của lão tiền bối, không phải chống lại với lão họ Tào, mà là để làm món quà cống hiến cho lão, có món quà đó mới chấp nhận vãn bối có đủ tư cách tỷ thí với lão.
Âm Dương lệnh chủ giật mình:
- Tào lão nhi muốn mượn trung gian của Tiểu lệnh chủ đoạt một kỳ công tuyệt học của lão phu?
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu, toang buông tiếp một tiếng, đúng lúc Vô Tình công tử bổng cười chận lại:
- Vậy mà thiên hạ ai ai cũng ca ngợi ngươi là một quang minh chánh đại, cương trực vô tư! Tại sao ngươi không nói ra chỉ điều trọng yếu đáng nói?
Không phải Triệu Sĩ Nguyên không muốn nói, chẳng qua chàng phải theo thứ tự từng việc mà nói, chàng chưa nói đến cái điều trọng yếu đó, thì tên tiểu ma đầu lại chen vào, thành chàng bị kẹt vào tư thế của kẻ không thành thật, mà không thành thật là khinh thường Âm Dương lệnh chủ.
Âm Dương lệnh chủ tự nhiên phải bất mãn, giọng lão trở nên thô bạo như thường ngày:
- Ngươi còn điều kiện gì đáng dấu phải không?
Triệu Sĩ Nguyên cố giữ vẻ điềm nhiên, tiếp:
- Vô Tình Tào lão nhi còn ước thúc vãn bối một điều kiện đó là sau khi học tuyệt kỷ của lão tiền bối xong rồi, vãn bối phải cắt lấy chiếc thủ cấp của lão tiền bối mang đến cho Tào lão nhi!
Phải nhìn nhận Triệu Sĩ Nguyên can đảm lắm mới dám thốt câu đó với Âm Dương lệnh chủ, mà tất cả mọi người tại cục trường nghe chàng thốt như thế, mọi người đều chờ đợi sấm sét nổi lên.
Nhưng không, chẳng có sấm sét gì cả, nếu có sấm sét cũng không giáng xuống đầu chàng.
Âm Dương lệnh chủ đang cao hứng, bổng xanh mặt, rồi từ xanh chuyển sang tím sẩm, lão đập mạnh bàn tay xuống ghế bằng răng tượng, thành ghế vở vụn từng mảnh, lão quắc mắt hướng sang Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ cao giọng trách:
- Lão quỷ phụ thân ngươi muốn chặt đầu ta?
Vô Tình công tử lo ngại nhân dịp này nhảy lui sang việc khác nên không thể nói thật.
Vả lại nếu nói thật là giúp cho Triệu Sĩ Nguyên vửng lý hơn, nên bèn móp méo sự tình:
- Cầu xin lão tiền bối dằn cơn giận nghe vãn bối trình bày, gia phụ đã thừa hiểu lão tiền bối có khi nào mang lòng hảm hại tiền bối qua trung gian hắn đâu. Còn như đòi hỏi hắn phải cống hiến môn công kỳ tuyệt của tiền bối, thì quả thật là có việc đó, vãn bối không dám nói sai đâu. Chẳng qua, hắn bịa chuyện cốt gây thù hận giữa hai nhà, phá tan tình hữu nghị giữa tiền bối và gia phụ, vạn vọng tiền bối nên suy xét lại, đừng lầm kế ly gián của hắn!
Âm Dương lệnh chủ hừ một tiếng:
- Còn lâu hắn mới dám làm thế!
Vô Tình công tử nghiến răng, thầm nghĩ:
"Còn lâu! Rồi ngươi sẽ thấy hắn dám hay là hắn không dám." Âm Dương lệnh chủ chuyển ánh mắt nghiêm lạnh sang Triệu Sĩ Nguyên:
- Ngươi còn gì nói nữa không?
Triệu Sĩ Nguyên vẫn cương quyết như thường:
- Vãn bối chỉ biết nói sự thật, làm sao vãn bối nói như vậy. Nếu tiền bối không muốn nghe sự thật thì vãn bối không nói trái với sự thật, đừng mong vãn bối mở miệng.
Âm Dương lệnh chủ hét lên:
- Ngươi muốn cắt đầu ta?
Triệu Sĩ Nguyên bình tĩnh lắc đầu:
- Vãn bối chưa có định kiến!
Âm Dương lệnh chủ hét to hơn:
- Hay cho hai tiếng định kiến của ngươi! Ngươi can tâm khuất thân làm môn hạ Vô Tình!
Lão bật cười giọng đầy khinh miệt!
Triệu Sĩ Nguyên phản ứng liền:
- Tội ác của Vô Tình lệnh chủ chất cao như núi, vãn bối cùng lão ấy ở trong tư thế sống chết với nhau, cùng là hai kẻ tử đối đầu, còn như đối với lão tiền bối, bởi vãn bối chưa biết rõ hành vi của lão tiền bối, nên chưa quyết định thái độ, thái độ đó sẽ tỏ rõ trong một ngày gần đây. Thời gian sẽ chứng minh lão tiền bối là hạng người như thế nào, thời gian cũng sẽ giúp vãn bối quyết định thái độ.
Triệu Sĩ Nguyên cảm thấy tình hình diển tiến, dần dần đưa chàng đến chỗ tuyệt vọng, cái sở cầu kể như tuyệt vọng thì còn mềm dẻo làm gì nữa. Chàng càng nói càng tỏ ra chánh khí, chánh khí càng được bộc lộ chàng càng hăng say mà nói.
Chừng như Âm Dương lệnh chủ Lý Thái có một hứng thú đặc biệt đối với Triệu Sĩ Nguyên nên chàng càng nói chạm đến lão, lão không giận mà lại thích nghe.
Sau cùng, lão bật cười sang sảng, kết thúc:
- Để ta suy nghĩ xem có nên truyền Âm Dương Hòa hiệp thần công cho ngươi hay không?
Triệu Sĩ Nguyên chưa kịp nói gì, Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ hấp tấp đưa ra ý kiến:
- Theo ý kiến của ngu đệ thì Lệnh chủ đại ca không nên truyền công cho Triệu tiểu lệnh chủ. Chúng ta chưa biết tâm địa của Tiểu lệnh chủ như thế nào, vạn nhất mà mình lầm người thì có khác nào tự tìm củi thiêu thân.
Âm Dương lệnh chủ cười ha hả:
- Nhị đệ không phải lo xa! Lão phu không đến nổi ngu dại đưa đầu cho kẻ khác chặt.
Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ vừa thẹn vừa hận, song lão sợ oai lệnh chủ, không dám tỏ bày một cảm nghĩ nào mà chỉ cúi đầu phụ họa:
- Vậy là hay lắm! Ngu đệ luôn luôn tin tưởng vào sự sáng suốt của lệnh chủ đại ca.
Âm Dương lệnh chủ đổi giọng bình hòa hướng qua Triệu Sĩ Nguyên:
- Triệu tiểu lệnh chủ! Lão phu có câu này muốn hỏi, Tiểu lệnh chủ suy nghĩ rồi hãy đáp!
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
- Xin lão tiền bối cho nghe!
Âm Dương lệnh chủ tằng hắng:
- Đối với con gái lão phu là Thanh Liên Ngọc Nữ, tiểu lệnh chủ có cái ấn tượng như thế nào?
Triệu Sĩ Nguyên thoán nhìn Thanh Liên Ngọc Nữ thấy nàng thẹn đỏ mặt, nàng từ từ quay nhìn nơi khác.
Chàng trầm ngâm nghĩ ngợi.
Đến lượt Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ hoảng hốt vội đưa mắt sang Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ.
Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ thừa hiểu ánh mắt của hắn nói gì, lão vội thốt:
- Có lẽ Lệnh chủ đại ca đã phát hiện ra được Triệu tiểu lệnh chủ có khí chất phi phàm, nên đại ca định kén vào ngôi động sàng hắn.
Âm Dương lệnh chủ hừ lạnh:
- Lão phu chọn hắn thì có sao đâu?
Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ chép miệng:
- Lệnh chủ đại ca chọn người như vậy là đúng lắm rồi. Song rất tiếc!...
Âm Dương lệnh chủ lấy làm lạ:
- Nhị đệ tiếc làm sao?
Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ cười nhẹ:
- Lệnh chủ đại ca muốn biết, xin cứ hỏi Vô Tình công tử.
Vô Tình công tử không đợi lệnh chủ hỏi thốt nhanh:
- Triệu tiểu lệnh chủ đã có hứa hôn với xá muội vãn bối từ lâu.
Triệu Sĩ Nguyên hét lớn:
- Nói nhảm!
Chàng hướng thẳng Âm Dương lệnh chủ:
- Vãn bối không hề lưu ý đến Vô Tình Tiên Tử Tào Tú Nga!
Không phải chàng có ý khinh rẽ Tào Tú Nga, song chàng căm hận Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ cố bịa một chuyện làm mất danh dự cả chàng lẫn thiếu nữ họ Tào, nên chàng phủ nhận một cách trắng trợn như vậy.
Còn Vô Tình công tử sợ chàng chiếm đoạt được Thanh Liên Ngọc Nữ, nên tuyên bố rõ ràng như vậy, bất chấp danh dự của người em gái.
Nghe Triệu Sĩ Nguyên phủ nhận, hắn cười lạnh:
- Ngươi có gan dám thốt trước mặt em gái của ta hay không?
Triệu Sĩ Nguyên rùn vai:
- Tại sao ta...
Chàng chưa kịp buông hai tiếng cuối "không dám", Âm Dương lệnh chủ khoát tay:
- Triệu tiểu lệnh chủ không thừa nhận là đủ rồi, lão phu không cần nghe gì khác.
Lão cố chấp thành tánh, khi lão có định kiến rồi, đừng ai hòng nói gì lọt vào tai lão.
Triệu Sĩ Nguyên sợ Âm Dương lệnh chủ hiểu lầm, hấp tấp trình bày:
- Sự thật vãn bối có hứa hôn với một vị cô nương...
Âm Dương lệnh chủ hét to:
- Sao? Ngươi đã hứa hôn? Cô nương đó là con cái nhà ai? Ngươi hãy từ hôn đi! Từ hôn gấp! Nếu đã lấy nhau rồi, phải đuổi nàng ấy gấp.
Vì đã hứa hôn với người chị của Vô Danh công tử, tự nhiên Triệu Sĩ Nguyên không thể nói thật với Âm Dương lệnh chủ, chàng lặng thinh.
Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ chụp dịp chen một câu:
- Triệu tiểu lệnh chủ là dòng giỏi thế gia vũ trọng danh dự, một lời hứa đáng giá nghìn vàng, lệnh chủ đại ca không nên cưởng ép mà họ Triệu bất phục. Chi bằng đem điệt nữ hứa hôn với Vô Tình công tử, thì hiền đồ là Long Phụng, hiền tế là Vô Tình. Câu Lậu thiên phủ này nghiểm nhiên gồm đủ Âm Dương Long Phụng và Vô Tình, có phải là moột việc tốt đẹp chăng?
Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ đứng lên vòng tay nghiên mình cung kính thốt:
- Vãn bối từ nghìn dặm đến Câu Lậu sơn, không ngoài cái sở vọng cầu hôn quý tiểu thơ, kính mong lão tiền bối chấp nhận tác thành.
Âm Dương lệnh chủ Lý Thái lắc đầu bỉu môi khinh bỉ:
- Không được! Không được! Ngươi thì sánh thế nào được với họ Triệu? Huống chi, lệnh tôn là người vô tình vô nghĩa, lão phu biết lão ấy quá nhiều, nếu lão đem con gái lão gã cho ngươi thì chẳng khác nào tạo cơ hội cho ngươi ám toán lão.
Vô Tình công tử hấp tấp cãi:
- Chính Triệu Sĩ Nguyên đã nói rõ ràng là muốn cắt đầu lão tiền bối chứ vãn bối nào dám lộng hành.
Âm Dương lệnh chủ cười nhẹ:
- Cái phẩm cách của Triệu tiểu lệnh chủ khác ngươi rất xa, dù lão phu cố gã con gái cho hắn mà hắn có nuôi ý tưởng muốn giết lão, hắn cũng không dám làm bởi hắn không thể bỏ luận thường đạo lý được. Cho nên lão phu nhất định truyền Âm Dương Hòa Hiệp Thần công cho hắn, nhưng với điều kiện là hắn phải cưới con gái lão phu.
Thái độ của Âm Dương lệnh chủ đã làm tiêu tan âm mưu của Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ và Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ, cả hai xịu mặt như mèo cắt tai.
Âm Dương lệnh chủ nhìn thẳng vào mặt Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Thiếu lệnh chủ đã quyết định chưa?
Triệu Sĩ Nguyên điềm nhiên đáp:
- Được lệnh chủ đoái hoài, là một đại hạnh cho vãn bối. Song mối lương duyên đó vãn bối không thể chấp nhận.
Âm Dương lệnh chủ hét lên:
- Ta không cần nói đến việc nhận hay không nhận, ngươi làm đồ đệ, ta chỉ muốn giải quyết vấn đề hôn nhân của con ta trước, nếu không thì...
Đôi mắt của lão chớp ngời, bắn hung quang sáng rực vào gương mặt cương nghị của Triệu Sĩ Nguyên.
Trông thần sắc nghiêm chánh của chàng, Âm Dương lệnh chủ giật mình. Lần thứ nhất lão mới gặp một tay niên thiếu anh hùng không hề nao núng trước oai khí của lão.
Không phải lão không giết nổi Triệu Sĩ Nguyên, nhưng chỉ vì hiện tại lão không có ý giở thủ đoạn đối với chàng, bởi một thứ cảm tình đặc biệt chớm nở nơi lòng lão đối với chàng.
Lão dịu tánh khí lại một chút hỏi:
- Ngươi có anh em chăng?
Triệu Sĩ Nguyên mừng rở đáp nhanh:
- Có! Có! Vãn bối có người Tứ đệ, tài mạo song toàn, hơn hẳn vãn bối mấy bậc...
Âm Dương lệnh chủ chận lại:
- Không cần khoa trương em ngươi lắm, bởi dù hắn có như thế nào đi nữa cũng còn hơn xa gã họ Tào. Không gã con được cho ngươi thì ta gã cho em ngươi.
Lão đưa tay ra, nói tiếp:
- Trao tín vật đây cho ta!
Lão độc đoán quá! Nói là làm, bất chấp người có thuận hay không.
Trong lúc bất ngờ, Triệu Sĩ Nguyên làm sao có vật gì nơi mình mà trao ra ngay? Linh cơ xúc động, chàng vội lấy viên Huyết ngọc như ý của Vô Danh công tử trao ra.
Trên chỗ tưởng tượng của chàng, Âm Dương lệnh chủ vừa trông thấy viên ngọc, biến sắc mặt, một tay cầm viên Huyết Ngọc như ý một tay đưa lên, vừa đánh nhanh ra một chưởng vừa mắng:
- Hay cho tiểu tử! Ngươi định hí lộng lão.
- Có gì đâu! À! Tại tiểu đệ quá lo nghĩ cho Thanh Liên Ngọc Nữ nên xuất thần đó thôi.
Hắn thở dài nói tiếp:
- Tiểu đệ vì gia tỷ mà chiếm đoạt Tam ca, dù muốn dù không chính tiểu đệ đã làm hại nàng...!
Triệu Sĩ Nguyên khẳng khái:
- Tứ đệ yên tâm! Tuy lòng ngu huynh không hướng về Thanh Liên Ngọc Nữ, song nhất định chẳng khi nào mà để một vị tiểu thơ như hoa như ngọc rơi vào tay Vô Tình công tử khả ố!
Vô Danh công tử chớp mắt:
- Tam ca không sợ Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ và Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ mưu hại hay sao?
Triệu Sĩ Nguyên nghiêm giọng:
- Ngu huynh không nhận cái may bắt được mảnh giấy có ghi chú bí quyết luyện tập Âm Dương Hóa Hiệp Thần công, do Thanh Liên Ngọc Nữ để lại trong quyển sách sở từ, là vì muốn bảo toàn nhân cách của ngu huynh, mà cũng để giữ vẹn kính ý đối với nàng. Chẳng lẽ giờ đây, trước sự hăm dọa của những kẻ kia, ngu huynh lại bỏ rơi nàng, để mặc chúng muốn âm thầm toan tính với nhau, đưa nàng vào tròng sao! Không đâu Tứ đệ ạ, cũng vì nhân cách mà ngu huynh có cái ước hẹn với Vô Tình lệnh chủ, nếu không thì ngu huynh chẳng cần lo liệu, danh và lợi vẫn đến tay như thường.
Vô Danh công tử gật đầu:
- Tam ca cao khiết như vậy, tiểu đệ xin vì Thanh Liên Ngọc Nữ, tạ ơn Tam ca!
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Với tư cách nào, Tứ đệ đại diện cho vị tiểu thơ hương trời sắc nước đó?
Vô Danh công tử thẹn đỏ mặt:
- Thì... thì...
Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:
- Tứ đệ quan tâm đến Thanh Liên Ngọc Nữ như thế, khiến ngu huynh phải có một chủ ý...
Vô Danh công tử quẩn quá, lúng túng, không thốt được thành câu:
- Tam ca! Tam ca!...
Mặt hắn đỏ lên, mắt hắn chớp liền liền...
* * * Sáng sớm hôm sau, Câu Lậu thiên phủ náo nhiệt tưng bừng như ngày đại hội. Toàn thể thuộc hạ từ cấp nhỏ nhất đến cấp cao nhất đều bận rộn cuống cuồng, chuẩn bị cuộc tiếp rước Âm Dương lệnh chủ hồi sơn, sau một thời gian xuất ngoại.
Triệu Sĩ Nguyên là khách của Thiên phủ, không bị ràng buộc trong chương trình cuộc lễ nên khỏi phải lăng xăng như mọi người, nhất là cái cảnh lạy mừng vị lệnh chủ có quyền tối thượng cùng những lời chúc tụng nghe khách sáo vô cùng.
Tuy nhiên chàng cũng phải ra mắt lão, bởi đây là lần thứ nhất chàng mới có dịp hội kiến lão sau mấy hôm chờ đợi.
Chàng đến Thiên hùng Biệt phủ, lấy thân phận hậu sanh tham kiến Âm Dương lệnh chủ.
Âm Dương lệnh chỦ không chịu đích thân ra khỏi biệt quán đón chàng, chỉ sai phái Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ tiếp rước chàng thôi.
Biết rõ tánh khí tự tôn tự đại của lão, Triệu Sĩ Nguyên không để ý đến sự khiếm lễ của lão, vả lại có việc cầu nơi người thì chàng nhường.
Nhưng, chàng không khỏi lấy làm lạ thấy Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ hết sức khách sáo với chàng, lão nghiêng mình quá thấp, lão lại nép qua một bên, lão lại một bước không sánh vai ngang hàng với chàng, lão cung kính đưa chàng vào khách sảnh.
Âm Dương lệnh chủ ngồi day mắt qua hướng Nam, cái hướng của mấy vị vua chúa thường dùng để nhận lễ triền kiến của quần thần.
Thanh Liên Ngọc Nữ ngồi ngang gối lão, phía trước mặt lão như vậy nàng cũng chiếm phần chánh diện, ai tham kiến lệnh chủ là gián tiếp tham kiến nàng.
Còn lại bao nhiêu thuộc hạ, từ cấp trên đến cấp dưới, phân ra ngồi hai bên, lớn trong nhỏ ngoài, tạo thành hai cánh chim mà đầu là chánh.
Triệu Sĩ Nguyên thoáng trông qua, thấy có đủ mặt Bát Tẩu, nơi đầu phía hữu có cả Vô Tình công tử. Sau lưng Vô Tình công tử có hai lão nhân, gương mặt lạnh lùng. Hai lão nhân đó, không phải là người trong Câu Lậu thiên phủ, tức nhiên là những kẻ cùng theo Vô Tình công tử đến đây.
Chàng tiến thẳng đến Âm Dương lệnh chủ.
Âm Dương lệnh chủ thản nhiên, không biểu lộ một vẻ gì chứng tỏ có trông thấy chàng đi vào.
Chàng cố giữ bình tĩnh cho tròn lễ độ, vòng tay chớ không nghiên mình chào:
- Vãn sanh là Triệu Sĩ Nguyên xin tham kiến Lý lão tiền bối!
Âm Dương lệnh chủ hừ một tiếng cộc lốc, day qua một bên:
- Nhị đệ! Nhường chiếc ghế đó cho Triệu thiếu hiệp ngồi!
Một câu nói đó đủ cái ý vừa chào lại Triệu Sĩ Nguyên vừa mời chàng ngồi, lại vừa ra lệnh cho thuộc hạ.
Nhị đệ là Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ, ngồi vào ghế Thang Kỳ là chấp nhận mình là thuộc hạ là kẻ dưới.
Có bao giờ Triệu Sĩ Nguyên chịu như vậy đâu? Đang lứa tuổi thanh xuân, khí huyết phương cương, dù sao thì tánh khí của chàng cũng cao ngạo ít nhiều. Nếu luận về thân phận hậu sanh, đối với trưởng thượng, thì chàng còn ẩn nhẫn được, chứ hiện tại chàng là người thừa kế ngôi vị Long Phụng lệnh chủ, ngang hàng với Vô Tình lệnh chủ và Âm Dương lệnh chủ, chàng đâu có thể chịu nhục trước một ai?
Chàng ngẩng mặt lên không bật cười sang sảng rồi đảo mắt nhìn quanh một vòng, cao giọng nói:
- Với tư cách vãn bối, tại hạ đã làm tròn lễ, bây giờ với tư cách Long Phụng lệnh chủ, tại hạ xin thỉnh giáo lệnh chủ cái đạo tiếp khách như thế nào.
Âm Dương lệnh chủ Lý Thái giật mình, dửng cao đôi mày, mặt biến sắc.
Thanh Liên Ngọc Nữ bối rối ra mặt.
Vô Tình công tử trái lại đắc ý vô cùng, nếu Âm Dương lệnh chủ bất mãn vì thái độ của Triệu Sĩ Nguyên, thì hắn có lợi biết bao? Những kẻ đối lập với nhau, thường xem cái họa của đối phương là cái phúc của mình, cho nên hắn nham hiểm khích nhẹ chàng một câu:
- Triệu huynh ạ! Trước mặt của Lý lão tiền bối, mình nên thủ phận hậu sanh, như vậy mới tỏ rõ sự sùng kính hàng trưởng thượng!
Triệu Sĩ Nguyên quét ánh mắt nghiêm lệnh có ẩn vẻ khinh miệt sang Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ, cười mỉa:
- Tào huynh với tiểu đệ có thân phận khác xa, đâu có thể đặt nhau chung một hoàn cảnh được? Như Tào huynh thì có thể cam bất cứ phận nào do lệnh chủ dành cho, chứ tiểu đệ là Long Phụng lệnh chủ mà!
Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ thẹn xám mặt, xằng giọng:
- Triệu Sĩ Nguyên! Ngươi quên rằng trước mặt cha ta ngày nào ngươi đáng thương hại ra sao chăng?
Triệu Sĩ Nguyên cười lớn:
- Lấy cái lớn hiếp cái nhỏ, nếu có thẹn chăng chính là lệnh tôn chứ Triệu Sĩ Nguyên này dám vỗ ngực đính ước ba năm, thì thương hại làm sao được chứ?
Vô Tình công tử cụt lý, càng cụt lý càng thẹn, thẹn quá hóa giận thì mất khôn, cao giọng quát:
- Triệu Sĩ Nguyên! Ngươi dám buông lời thất kính với cha ta! Đừng trách ta vô tình!
Hắn quay mặt ra sau, gằn giọng:
- Hai vị hộ pháp, bắt tên cuồng ngạo kia cho bổn Công tử ngay!
Vì quá thẹn, Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ muốn tỏ gấp cái oai của hắn, song vì gấp quá mà hắn quên hiện cảnh, hắn đâu phải là chủ nhân tại đây mà hòng tỏ lộ oai khí?
Lệnh của hắn đưa ra, hai lão nhân chưa kịp hưởng ứng, Âm Dương lệnh chủ hừ lạnh một tiếng.
Âm Dương lệnh chủ buột miệng hừ lạnh, thì hai lão nhân làm sao dám hưởng ứng lệnh của thiếu chủ nhân. Giữ chức vị hộ pháp chẳng những bằng vào tài cao mà họ được sự tín nhiệm của Vô Tình lệnh chủ, họ còn phải là những tay kinh nghiệm già dặn, họ phải là những tay lão luyện trên giang hồ, tự nhiên trong trường hợp này họ phải tùy cơ hành động chứ đâu có thể nhắm mắt vâng lệnh một thiếu niên đầu huyết tính.
Vì tùy cơ tiến thoái, chẳng những họ không nhúc nhích, họ còn nắm vạt áo Vô Tình công tử giật nhẹ, dùng pháp truyền âm nhập mật thức tĩnh hắn:
- Công tử! Không nhẫn nại được cái nhỏ thì mưu lớn sẽ hỏng. Công tử hãy dằn tánh nóng, lấy cái lễ vãn bối, tạ tội với Lý lão quỷ đi, rồi im lặng giữ cái thế bàng quang tọa thị, khi nào thời cơ thuận tiện mình sẽ xuất đầu.
Vô Tình công tử là tay gian hùng có đủ muôn mặt ứng phó với tình hình, nhận ngay là mình sơ thất với Âm Dương lệnh chủ, điểm một nụ cười, đứng lên vòng tay hướng tới lệnh chủ:
- Vãn bối còn tuổi trẻ, không kịp suy nghĩ, nên đã thất lễ với lão tiền bối. Mong lão tiền bối thương tình mà chỉ dạy cho!
Âm Dương lệnh chủ không hề nhìn sang hắn nửa mắt. Tuy vậy thốt xong câu nói, Vô Tình công tử tưởng đâu mình đã hoàn toàn thoát nạn rồi, lại ngồi xuống mà dương dương tự đắc như thường.
Đối với Vô Tình công tử, Âm Dương lệnh chủ không hề lưu ý, song chừng như lão có một thái độ riêng biệt với Triệu Sĩ Nguyên, lão cười to mấy tiếng đoạn cao giọng:
- À! Tiểu lệnh chủ! Lão phu thất kính đó!
Lão vẫy tay ra lệnh một cái bâng quơ, không hướng về thuộc hạ nào rõ rệt:
- Dọn chỗ ngồi cho Tiểu lệnh chủ ngay!
Vâng! Vâng!
Hàng loạt tiếng vâng vang lên, hàng lũ người chạy tới chạy lui. Tuy nhiên lũ thuộc hạ của lão phải nhìn nhận là hôm nay lão có một thái độ nghịch thường.
Có ai biết được, Âm Dương lệnh chủ tự lượng sức mình chưa phải là địch thủ của Long Phụng lệnh chủ, còn về mưu trí thì lão cũng kém nốt Vô Tình lệnh chủ, trong ba vị lệnh chủ, lão là người kém nhất. Có hai người kia, lão còn dè dặt, chưa dám phóng túng cái ngông cuồng cao ngạo tột độ. Dù vậy, lão vẫn tìm việc tỏ rõ hùng tâm tráng chí của lão, dó đó mà lão có những hành động bất thường, đáng giận thì lão dằn, không đáng giận thì lão làm oai, cho nên trong giang hồ, người ta ngán lão vì khó mà lường được tâm tánh của lão một cách rõ rệt.
Nhưng, đừng tưởng là lão bất thường mà lầm! Lão vẫn như mọi người, bất quá lão tỏ ra bất thường là vì làm như vậy là lão có lợi, chứ lắm lúc không thể dằn uất giận mà phải dằn, lão cũng có oan cho lão lắm chứ?
Tọa vị đã dọn xong, Triệu Sĩ Nguyên nghiểm nhiên ngồi ngang hàng với Âm Dương lệnh chủ.
Điều đó làm cho Vô Tình công tử uất vô cùng, hắn muốn phất tay áo, đứng lên rời khỏi cục trường ngay.
Hai vị Hộ pháp của hắn lại một lần nữa, phải ngăn chặn hắn.
Giờ thì giọng nói của Âm Dương lệnh chủ mỗi khi hướng vào Triệu Sĩ Nguyên đổi hẳn.
Thay vì cao ngạo, lão trở lại khách, thay vì giữ âm thịnh thô bạo, lão sửa lại cho dịu hiền hơn.
Lão nhìn chàng nhẹ giọng hỏi:
- Triệu tiểu lệnh chủ đến tệ phủ có điều chỉ để chỉ giáo?
Triệu Sĩ Nguyên thoáng thấy Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ và Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ giương mắt đăm đăm nhìn chàng như mãnh hổ nhìn mồi, chàng nhận ra trong hiện tình chỉ còn có cách nói thật ý mình với Âm Dương lệnh chủ là thoát khỏi áp lực của hai người đó.
Bởi một khi thật ý chàng đã được tỏ bày với Âm Dương lệnh chủ rồi thì sự thương lượng của họ cầm như hủy bỏ, chàng đâu cần lén lút nhờ họ nữa mà họ giao áp lực mãi với chàng.
Dù nói phải sự thật, Âm Dương lệnh chủ bất bình, Vô Tình công tử và Phiên Vân Tẩu Thanh Kỳ bất mãn, cái hậu quả ra sao, chàng không cần lo nghĩ đến.
Chàng từ từ đáp:
- Không dám dấu lão tiền bối, vì có định ước ba năm với Vô Tình lệnh chủ, hôm nay vãn bối đến đây không ngoài mục đích yêu cầu tiền bối trợ giúp phần nào.
Có bao giờ Âm Dương lệnh chủ nghĩ là một ngày nào đó Long Phụng lệnh chủ lại đến đây cầu trợ nơi lão, lão khoái chí ngẩn cao mặt, bật cười ha hả:
- Tiểu lệnh chủ với Tào lệnh chủ đính ước với nhau như thế nào?
Triệu Sĩ Nguyên thản nhiên thốt:
- Vô Tình Tào lão nhi dùng oai bức hiếp vãn bối, buộc vãn bối phải khuất thân làm môn hạ cho lão, điều đó dĩ nhiên vãn bối không thể chấp nhận rồi. Nhưng trong lúc đó vãn bối lượng sức mình không thể dùng võ công nói lên cái lý do cho lão ấy tỏ, nên phải định ước với lão một thời gian ba năm, đúng ngày ước hẹn vãn bối mà không thắng được nổi lão, vãn bối sẽ bái nhận lão làm sư tôn.
Âm Dương lệnh chủ chớp ngời đôi mắt, cao hứng quá càng cười to hơn:
- Triệu tiểu lệnh chủ! Vậy ra, cái ý của Tiểu lệnh chủ là bất phục Tào lão nhi, trái lại Tiểu lệnh chủ cam lòng làm môn hạ lão phu, học tuyệt kỷ của lão phu để đúng kỳ hội ước với lão họ Tào.
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
- Đại khái là như thế đó, song chủ ý của sự việc là do Tào lệnh chủ đề ra, ước thúc điều kiện với vãn bối.
Âm Dương lệnh chủ đang lúc cao hứng, có lưu ý đến uẩn khúc sự tình làm gì? Lão hỏi tiếp:
- Vô Tình lệnh chủ ra điều khó đề với Tiểu lệnh chủ làm sao? Tiểu lệnh chủ cứ nói cho lão phu nghe đi!
Triệu Sĩ Nguyên dỏng dạc tỏ bày:
- Đúng hạn ba năm, bất cứ tài nghệ của vãn bối như thế nào, vãn bối cũng phải tỷ thí với Tào lệnh chủ. Học môn Âm Dương Hòa Hiệp Thần Công của lão tiền bối, không phải chống lại với lão họ Tào, mà là để làm món quà cống hiến cho lão, có món quà đó mới chấp nhận vãn bối có đủ tư cách tỷ thí với lão.
Âm Dương lệnh chủ giật mình:
- Tào lão nhi muốn mượn trung gian của Tiểu lệnh chủ đoạt một kỳ công tuyệt học của lão phu?
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu, toang buông tiếp một tiếng, đúng lúc Vô Tình công tử bổng cười chận lại:
- Vậy mà thiên hạ ai ai cũng ca ngợi ngươi là một quang minh chánh đại, cương trực vô tư! Tại sao ngươi không nói ra chỉ điều trọng yếu đáng nói?
Không phải Triệu Sĩ Nguyên không muốn nói, chẳng qua chàng phải theo thứ tự từng việc mà nói, chàng chưa nói đến cái điều trọng yếu đó, thì tên tiểu ma đầu lại chen vào, thành chàng bị kẹt vào tư thế của kẻ không thành thật, mà không thành thật là khinh thường Âm Dương lệnh chủ.
Âm Dương lệnh chủ tự nhiên phải bất mãn, giọng lão trở nên thô bạo như thường ngày:
- Ngươi còn điều kiện gì đáng dấu phải không?
Triệu Sĩ Nguyên cố giữ vẻ điềm nhiên, tiếp:
- Vô Tình Tào lão nhi còn ước thúc vãn bối một điều kiện đó là sau khi học tuyệt kỷ của lão tiền bối xong rồi, vãn bối phải cắt lấy chiếc thủ cấp của lão tiền bối mang đến cho Tào lão nhi!
Phải nhìn nhận Triệu Sĩ Nguyên can đảm lắm mới dám thốt câu đó với Âm Dương lệnh chủ, mà tất cả mọi người tại cục trường nghe chàng thốt như thế, mọi người đều chờ đợi sấm sét nổi lên.
Nhưng không, chẳng có sấm sét gì cả, nếu có sấm sét cũng không giáng xuống đầu chàng.
Âm Dương lệnh chủ đang cao hứng, bổng xanh mặt, rồi từ xanh chuyển sang tím sẩm, lão đập mạnh bàn tay xuống ghế bằng răng tượng, thành ghế vở vụn từng mảnh, lão quắc mắt hướng sang Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ cao giọng trách:
- Lão quỷ phụ thân ngươi muốn chặt đầu ta?
Vô Tình công tử lo ngại nhân dịp này nhảy lui sang việc khác nên không thể nói thật.
Vả lại nếu nói thật là giúp cho Triệu Sĩ Nguyên vửng lý hơn, nên bèn móp méo sự tình:
- Cầu xin lão tiền bối dằn cơn giận nghe vãn bối trình bày, gia phụ đã thừa hiểu lão tiền bối có khi nào mang lòng hảm hại tiền bối qua trung gian hắn đâu. Còn như đòi hỏi hắn phải cống hiến môn công kỳ tuyệt của tiền bối, thì quả thật là có việc đó, vãn bối không dám nói sai đâu. Chẳng qua, hắn bịa chuyện cốt gây thù hận giữa hai nhà, phá tan tình hữu nghị giữa tiền bối và gia phụ, vạn vọng tiền bối nên suy xét lại, đừng lầm kế ly gián của hắn!
Âm Dương lệnh chủ hừ một tiếng:
- Còn lâu hắn mới dám làm thế!
Vô Tình công tử nghiến răng, thầm nghĩ:
"Còn lâu! Rồi ngươi sẽ thấy hắn dám hay là hắn không dám." Âm Dương lệnh chủ chuyển ánh mắt nghiêm lạnh sang Triệu Sĩ Nguyên:
- Ngươi còn gì nói nữa không?
Triệu Sĩ Nguyên vẫn cương quyết như thường:
- Vãn bối chỉ biết nói sự thật, làm sao vãn bối nói như vậy. Nếu tiền bối không muốn nghe sự thật thì vãn bối không nói trái với sự thật, đừng mong vãn bối mở miệng.
Âm Dương lệnh chủ hét lên:
- Ngươi muốn cắt đầu ta?
Triệu Sĩ Nguyên bình tĩnh lắc đầu:
- Vãn bối chưa có định kiến!
Âm Dương lệnh chủ hét to hơn:
- Hay cho hai tiếng định kiến của ngươi! Ngươi can tâm khuất thân làm môn hạ Vô Tình!
Lão bật cười giọng đầy khinh miệt!
Triệu Sĩ Nguyên phản ứng liền:
- Tội ác của Vô Tình lệnh chủ chất cao như núi, vãn bối cùng lão ấy ở trong tư thế sống chết với nhau, cùng là hai kẻ tử đối đầu, còn như đối với lão tiền bối, bởi vãn bối chưa biết rõ hành vi của lão tiền bối, nên chưa quyết định thái độ, thái độ đó sẽ tỏ rõ trong một ngày gần đây. Thời gian sẽ chứng minh lão tiền bối là hạng người như thế nào, thời gian cũng sẽ giúp vãn bối quyết định thái độ.
Triệu Sĩ Nguyên cảm thấy tình hình diển tiến, dần dần đưa chàng đến chỗ tuyệt vọng, cái sở cầu kể như tuyệt vọng thì còn mềm dẻo làm gì nữa. Chàng càng nói càng tỏ ra chánh khí, chánh khí càng được bộc lộ chàng càng hăng say mà nói.
Chừng như Âm Dương lệnh chủ Lý Thái có một hứng thú đặc biệt đối với Triệu Sĩ Nguyên nên chàng càng nói chạm đến lão, lão không giận mà lại thích nghe.
Sau cùng, lão bật cười sang sảng, kết thúc:
- Để ta suy nghĩ xem có nên truyền Âm Dương Hòa hiệp thần công cho ngươi hay không?
Triệu Sĩ Nguyên chưa kịp nói gì, Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ hấp tấp đưa ra ý kiến:
- Theo ý kiến của ngu đệ thì Lệnh chủ đại ca không nên truyền công cho Triệu tiểu lệnh chủ. Chúng ta chưa biết tâm địa của Tiểu lệnh chủ như thế nào, vạn nhất mà mình lầm người thì có khác nào tự tìm củi thiêu thân.
Âm Dương lệnh chủ cười ha hả:
- Nhị đệ không phải lo xa! Lão phu không đến nổi ngu dại đưa đầu cho kẻ khác chặt.
Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ vừa thẹn vừa hận, song lão sợ oai lệnh chủ, không dám tỏ bày một cảm nghĩ nào mà chỉ cúi đầu phụ họa:
- Vậy là hay lắm! Ngu đệ luôn luôn tin tưởng vào sự sáng suốt của lệnh chủ đại ca.
Âm Dương lệnh chủ đổi giọng bình hòa hướng qua Triệu Sĩ Nguyên:
- Triệu tiểu lệnh chủ! Lão phu có câu này muốn hỏi, Tiểu lệnh chủ suy nghĩ rồi hãy đáp!
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
- Xin lão tiền bối cho nghe!
Âm Dương lệnh chủ tằng hắng:
- Đối với con gái lão phu là Thanh Liên Ngọc Nữ, tiểu lệnh chủ có cái ấn tượng như thế nào?
Triệu Sĩ Nguyên thoán nhìn Thanh Liên Ngọc Nữ thấy nàng thẹn đỏ mặt, nàng từ từ quay nhìn nơi khác.
Chàng trầm ngâm nghĩ ngợi.
Đến lượt Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ hoảng hốt vội đưa mắt sang Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ.
Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ thừa hiểu ánh mắt của hắn nói gì, lão vội thốt:
- Có lẽ Lệnh chủ đại ca đã phát hiện ra được Triệu tiểu lệnh chủ có khí chất phi phàm, nên đại ca định kén vào ngôi động sàng hắn.
Âm Dương lệnh chủ hừ lạnh:
- Lão phu chọn hắn thì có sao đâu?
Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ chép miệng:
- Lệnh chủ đại ca chọn người như vậy là đúng lắm rồi. Song rất tiếc!...
Âm Dương lệnh chủ lấy làm lạ:
- Nhị đệ tiếc làm sao?
Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ cười nhẹ:
- Lệnh chủ đại ca muốn biết, xin cứ hỏi Vô Tình công tử.
Vô Tình công tử không đợi lệnh chủ hỏi thốt nhanh:
- Triệu tiểu lệnh chủ đã có hứa hôn với xá muội vãn bối từ lâu.
Triệu Sĩ Nguyên hét lớn:
- Nói nhảm!
Chàng hướng thẳng Âm Dương lệnh chủ:
- Vãn bối không hề lưu ý đến Vô Tình Tiên Tử Tào Tú Nga!
Không phải chàng có ý khinh rẽ Tào Tú Nga, song chàng căm hận Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ cố bịa một chuyện làm mất danh dự cả chàng lẫn thiếu nữ họ Tào, nên chàng phủ nhận một cách trắng trợn như vậy.
Còn Vô Tình công tử sợ chàng chiếm đoạt được Thanh Liên Ngọc Nữ, nên tuyên bố rõ ràng như vậy, bất chấp danh dự của người em gái.
Nghe Triệu Sĩ Nguyên phủ nhận, hắn cười lạnh:
- Ngươi có gan dám thốt trước mặt em gái của ta hay không?
Triệu Sĩ Nguyên rùn vai:
- Tại sao ta...
Chàng chưa kịp buông hai tiếng cuối "không dám", Âm Dương lệnh chủ khoát tay:
- Triệu tiểu lệnh chủ không thừa nhận là đủ rồi, lão phu không cần nghe gì khác.
Lão cố chấp thành tánh, khi lão có định kiến rồi, đừng ai hòng nói gì lọt vào tai lão.
Triệu Sĩ Nguyên sợ Âm Dương lệnh chủ hiểu lầm, hấp tấp trình bày:
- Sự thật vãn bối có hứa hôn với một vị cô nương...
Âm Dương lệnh chủ hét to:
- Sao? Ngươi đã hứa hôn? Cô nương đó là con cái nhà ai? Ngươi hãy từ hôn đi! Từ hôn gấp! Nếu đã lấy nhau rồi, phải đuổi nàng ấy gấp.
Vì đã hứa hôn với người chị của Vô Danh công tử, tự nhiên Triệu Sĩ Nguyên không thể nói thật với Âm Dương lệnh chủ, chàng lặng thinh.
Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ chụp dịp chen một câu:
- Triệu tiểu lệnh chủ là dòng giỏi thế gia vũ trọng danh dự, một lời hứa đáng giá nghìn vàng, lệnh chủ đại ca không nên cưởng ép mà họ Triệu bất phục. Chi bằng đem điệt nữ hứa hôn với Vô Tình công tử, thì hiền đồ là Long Phụng, hiền tế là Vô Tình. Câu Lậu thiên phủ này nghiểm nhiên gồm đủ Âm Dương Long Phụng và Vô Tình, có phải là moột việc tốt đẹp chăng?
Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ đứng lên vòng tay nghiên mình cung kính thốt:
- Vãn bối từ nghìn dặm đến Câu Lậu sơn, không ngoài cái sở vọng cầu hôn quý tiểu thơ, kính mong lão tiền bối chấp nhận tác thành.
Âm Dương lệnh chủ Lý Thái lắc đầu bỉu môi khinh bỉ:
- Không được! Không được! Ngươi thì sánh thế nào được với họ Triệu? Huống chi, lệnh tôn là người vô tình vô nghĩa, lão phu biết lão ấy quá nhiều, nếu lão đem con gái lão gã cho ngươi thì chẳng khác nào tạo cơ hội cho ngươi ám toán lão.
Vô Tình công tử hấp tấp cãi:
- Chính Triệu Sĩ Nguyên đã nói rõ ràng là muốn cắt đầu lão tiền bối chứ vãn bối nào dám lộng hành.
Âm Dương lệnh chủ cười nhẹ:
- Cái phẩm cách của Triệu tiểu lệnh chủ khác ngươi rất xa, dù lão phu cố gã con gái cho hắn mà hắn có nuôi ý tưởng muốn giết lão, hắn cũng không dám làm bởi hắn không thể bỏ luận thường đạo lý được. Cho nên lão phu nhất định truyền Âm Dương Hòa Hiệp Thần công cho hắn, nhưng với điều kiện là hắn phải cưới con gái lão phu.
Thái độ của Âm Dương lệnh chủ đã làm tiêu tan âm mưu của Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ và Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ, cả hai xịu mặt như mèo cắt tai.
Âm Dương lệnh chủ nhìn thẳng vào mặt Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Thiếu lệnh chủ đã quyết định chưa?
Triệu Sĩ Nguyên điềm nhiên đáp:
- Được lệnh chủ đoái hoài, là một đại hạnh cho vãn bối. Song mối lương duyên đó vãn bối không thể chấp nhận.
Âm Dương lệnh chủ hét lên:
- Ta không cần nói đến việc nhận hay không nhận, ngươi làm đồ đệ, ta chỉ muốn giải quyết vấn đề hôn nhân của con ta trước, nếu không thì...
Đôi mắt của lão chớp ngời, bắn hung quang sáng rực vào gương mặt cương nghị của Triệu Sĩ Nguyên.
Trông thần sắc nghiêm chánh của chàng, Âm Dương lệnh chủ giật mình. Lần thứ nhất lão mới gặp một tay niên thiếu anh hùng không hề nao núng trước oai khí của lão.
Không phải lão không giết nổi Triệu Sĩ Nguyên, nhưng chỉ vì hiện tại lão không có ý giở thủ đoạn đối với chàng, bởi một thứ cảm tình đặc biệt chớm nở nơi lòng lão đối với chàng.
Lão dịu tánh khí lại một chút hỏi:
- Ngươi có anh em chăng?
Triệu Sĩ Nguyên mừng rở đáp nhanh:
- Có! Có! Vãn bối có người Tứ đệ, tài mạo song toàn, hơn hẳn vãn bối mấy bậc...
Âm Dương lệnh chủ chận lại:
- Không cần khoa trương em ngươi lắm, bởi dù hắn có như thế nào đi nữa cũng còn hơn xa gã họ Tào. Không gã con được cho ngươi thì ta gã cho em ngươi.
Lão đưa tay ra, nói tiếp:
- Trao tín vật đây cho ta!
Lão độc đoán quá! Nói là làm, bất chấp người có thuận hay không.
Trong lúc bất ngờ, Triệu Sĩ Nguyên làm sao có vật gì nơi mình mà trao ra ngay? Linh cơ xúc động, chàng vội lấy viên Huyết ngọc như ý của Vô Danh công tử trao ra.
Trên chỗ tưởng tượng của chàng, Âm Dương lệnh chủ vừa trông thấy viên ngọc, biến sắc mặt, một tay cầm viên Huyết Ngọc như ý một tay đưa lên, vừa đánh nhanh ra một chưởng vừa mắng:
- Hay cho tiểu tử! Ngươi định hí lộng lão.