-
Chương 6
Gần đây hiện tượng ngực khó chịu càng ngày càng rõ ràng……
Mấy tháng trước, bởi vì Quan Thiên Dật cùng Lăng Nhạn Sương thành hôn, nàng đoán Nhiếp Phi chắc chắn sẽ đi “Quan Gia Bảo” uống rượu mừng, bởi vậy nàng cũng vội vàng chạy đi.
Đến “Quan Gia Bảo”, nàng mới được báo cho biết trong đầu Lăng Nhạn Sương triệu chứng khác thường, biện pháp cứu mạng duy nhất chỉ có dùng kim thuật.
Sương Sương đau đầu khổ sở, nàng đương nhiên nghĩa bất dung từ đích thân châm kim cho Lăng Nhạn Sương.
Bởi vì não bộ dùng kim, phải hết sức chăm chú, không chấp nhận được một chút mạo hiểm, mà lại hơn mười canh giờ không thể ngừng châm, bởi vậy đối với thể lực, não cùng nội lực tiêu hao vô cùng to lớn.
Cho nên, sau khi nàng kết thúc dùng kim cho Sương Sương, phát hiện Nhiếp Phi lại chạy mất nên theo lẽ thường đuổi theo ra đi, nhưng chỉ chạy một đoạn đường ngắn liền lập tức xụi lơ ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Khi nàng tỉnh lại, nhìn thấy mình thế nhưng nằm ở trong khuê phòng, gia gia cùng phụ thân, các huynh cũng đều vây quanh ở bên người nàng làm cho nàng nhảy dựng.
“Mọi người…… con làm sao có thể ở đây ?” Nàng lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
“Y Y, hiện tại con có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không ?” Gia gia Viên Thanh Sơn hỏi.
Nàng thở sâu mấy hơi, chỉ cảm thấy ngực có chút khó chịu nhưng không tính quá mức nghiêm trọng.
Cho nên, nàng lắc lắc đầu.
“Không có nha, không cảm thấy nơi nào không thoải mái, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, xương cốt cũng ê ẩm.”
“Đó là bởi vì muội ngủ bốn ngày bốn đêm cũng chưa tỉnh lại.” Đại ca nói.
“Ngủ bốn ngày bốn đêm ?” Nàng sửng sốt một chút.
“Đúng vậy, đã ngủ là không tỉnh, hại chúng ta nghĩ đến muội ──”
Ngũ ca sắp nói ra khỏi miệng đã bị lão Tam bên cạnh huých tay một cái, thế này mới câm mồm không nói tiếp nữa.
Viên Mẫn Y nhìn biểu cảm trầm trọng trên mặt mọi người, nơi nào đó trong lòng đã một chút một chút ngưng kết thành băng.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới, trước kia từng nghe phụ thân nói qua bệnh lạ của nương.
Mẫu thân trước khi qua đời cũng như vậy, thời gian ngủ càng ngày càng dài, kêu thế nào cũng kêu bất tỉnh.
Mãi đến cuối cùng, sau khi bà ngủ liền rốt cuộc không tỉnh lại……
Nàng hồi nhỏ liền bị phát hiện cũng có chứng bệnh giống mẫu thân, khi phát bệnh cũng sẽ xuất hiện bệnh trạng trầm miên.
Bọn họ dùng hết các loại phương pháp trị liệu cho nàng cũng không thấy khởi sắc.
Đến một lần nàng trong giấc ngủ dừng lại hơi thở, gia gia mới khẩn cấp đem long tiên quả nhét vào miệng của nàng……
Long tiên quả ?!
“Gia gia, không phải con từng ăn long tiên quả sao ? Long tiên quả có thể khởi tử hồi sinh, thân thể của con hẳn là tốt lắm, không có khả năng lại phát bệnh đi ?”
Nàng run run tiếng nói, hai mắt rưng rưng nhìn bọn họ, liều mình hy vọng bọn họ tán thành cùng ủng hộ lời của nàng.
Nàng hẳn là tốt lắm……
Hẳn là tốt lắm nha……
Viên Kính Đường không đành lòng nhìn nàng kinh hoảng như thế, sau khi nhìn mọi người mới mở miệng trấn an vỗ vỗ tấm lưng gầy của nữ nhi.
“Có lẽ là quá mức mệt nhọc, cho nên thân mình tự động tiến vào hiện tượng trầm miên.” Viên Kính Đường ôn hòa nói.
“Này cũng có khả năng……” Viên Thanh Sơn nhíu mi suy xét.
Tám vị huynh trưởng nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.
“Y Y, con trước không cần lo lắng, có lẽ là chúng ta suy nghĩ nhiều quá. Nói không chừng này chỉ là tình huống tạm thời, rất nhanh sẽ khôi phục.” Đại ca cũng mở miệng trấn an.
Y Y thất hồn lạc phách tựa vào mép giường, không thèm nói chuyện.
Mọi người đều lo lắng nhìn nhau.
“Y Y, muội nghỉ ngơi một chút, không cần ngủ, đợi lát nữa sẽ đưa tới một ít cháo, muội ăn nhiều một chút. Bốn ngày không có ăn cơm sẽ rất tổn hại sức khỏe.” Nhị ca nói.
“…… Muội muốn một mình yên tĩnh một chút……” Nàng nhẹ giọng mở miệng.
Viên Thanh Sơn vỗ vỗ nàng. “Tốt, chúng ta đi ra ngoài trước, con không cần nghĩ nhiều quá. Khả năng tất cả đều là chúng ta quá mức sầu lo, đoán lung tung.”
Tứ ca cũng vội vàng an ủi nói: “Đúng rồi, long tiên quả kia là không hề tầm thường, linh dược thế gian hiếm có, làm sao có thể không có tác dụng ? Muội xem những năm gần đây thân mình muội không phải rất khỏe mạnh sao ?”
Viên Mẫn Y yếu ớt gật gật đầu.
Trong phòng không có người nói nữa, không khí nặng nề làm trong lòng mỗi người đều dường như ngưng kết một tầng sương.
Viên Thanh Sơn sau khi thở dài một hơi, đầu tiên đi ra ngoài, tiếp theo là Viên Kính Đường.
Tám vị huynh trưởng sau khi nhìn nhìn Y Y cũng chầm chậm ra khỏi phòng.
Sau khi đám người tất cả đều đi hết, Viên Mẫn Y cuộn tròn thân mình rúc vào góc giường, ôm chặt lấy thân mình lạnh lẽo của mình.
Nàng hai mắt đẫm lệ mênh mông nhìn cây sơn anh phía ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy tim muốn tan nát.
“Gạt người…… Gạt người…… Đều là gạt người……” Nàng không cam lòng thút thít.
“Gia gia gạt ta, phụ thân gạt ta, ca ca gạt ta, Nhiếp Phi gạt ta, ngay cả sơn anh cũng lừa gạt ta, hại ta vui mừng vô ích…… Quá đáng…… Thật sự quá đáng……”
Nàng đem mặt vùi vào giữa hai đầu gối, tuyệt vọng thấp giọng khóc nức nở……
*****
Nhiếp Phi nằm hóng mát trên thân cây cao cao.
Đã qua vài ngày cũng chưa nhìn thấy Viên Mẫn Y làm cho hắn cảm thấy có chút là lạ.
“Sao lại thế này ? Ta đều cố ý lưu lại manh mối cho nàng đuổi tới, thậm chí còn ở nơi này đợi sáu, bảy ngày, thế nào còn không thấy Y Y đuổi theo ?”
Hắn lẩm bẩm nói.
“Nha đầu kia sẽ không phải giống lần trước, lại thất điên bát đảo ngủ liên tục vài ngày mới dự tính tỉnh lại chứ ?”
Lo nghĩ, hắn không nhịn được nở nụ cười.
Nhớ tới sáu năm trước, khi hắn phụ trách chăm sóc nàng, nàng cơ hồ là tùy thời tùy chỗ đều ngủ, thời gian tỉnh cũng không nhiều……
Đột nhiên, hắn run rẩy một cái.
“Phương thức ngủ như vậy hẳn không phải là trạng thái bình thường đi ?” Hắn dùng lực suy nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cảm thấy có chỗ không thích hợp……
Đột nhiên, một tiếng xé gió hướng về phía hắn làm lông hắn dựng thẳng lên.
Hắn bay nhanh từ trên thân cây xoay người xuống, theo tiếng dùng đầu ngón tay bắt lấy ngân châm bắn đến.
Vừa thấy ngân châm, tâm tình hắn đột nhiên trở nên tốt lắm.
Sau khi xoay người rơi xuống đất, quả nhiên nhìn thấy Viên Mẫn Y đứng ở dưới tàng cây, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ta còn suy nghĩ, ngươi có phải nghĩ thông, không có ý muốn đuổi theo ta cưới ngươi nữa hay không a !”
Hắn cười đến thực thoải mái, nói đùa với nàng.
Viên Mẫn Y lẳng lặng nhìn hắn, một câu cũng không nói.
Ánh mắt nàng có loại cảm xúc kỳ dị hắn không thể nói rõ, như là oán trách, như là đau lòng, còn có hơi thở giống như đã từng quen biết……
Vì sao trên người nàng lại lần nữa xuất hiện hơi thở tuyệt vọng ?
“Làm sao luôn nhìn ta ?”
“Ta đã qua sinh nhật mười bảy tuổi, sơn anh cũng nở hoa rồi, ngươi vì sao còn không chịu cưới ta ?”
Truy vấn của nàng không mang theo cơn tức, lại lan tràn một loại đau thương vô cùng.
“Ta đã nói rồi, ta đã quen cuộc sống một mình, không thích hợp thành gia a !”
Hắn chiếu theo lệ thường trả lời máy móc.
“…… Trên thực tế, hẳn là ta quá mức chờ mong đối với hứa hẹn tương lai, phải không ?” Nàng nhàn nhạt tự giễu một câu.
Nhiếp Phi đang bày ra tư thế chạy trốn, sau khi nghe xong nàng gần như lầm bầm lầu bầu, rõ ràng sửng sốt một chút.
“Y Y…… Ngươi làm sao vậy ?” Hắn có chút bất an hỏi nàng.
Nàng đem nước mắt sắp rơi ép trở về, ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn hắn.
“Nhiếp Phi, ta đây hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thực sự không muốn thực hiện lời hứa cưới ta sao ? Cho dù sơn anh giống như kỳ tích nở hoa rồi, cũng kiên quyết không cưới ta, phải không ?”
“…… Ân.” Nhiếp Phi dè dặt cẩn trọng gật gật đầu.
Kinh hãi trong giọng nói của nàng làm người ta bất an quyết tuyệt, hắn lần đầu tiên trả lời chần chờ như vậy.
Viên Mẫn Y nhắm chặt mắt.
Khi nàng mở mắt nhìn hắn lần nữa thì trong mắt trong suốt thấy đáy, không mang một tia cảm xúc.
“Ta hiểu. Từ nay về sau, ước định sáu năm trước coi như không tồn tại đi.”
Nhiếp Phi ngây ngốc nhìn nàng.
Hắn cảm thấy nàng giống như thay đổi thành người khác, cả người trống rỗng mênh mông, giống như tùy thời sẽ biến mất không thấy vậy.
Hắn cảm thấy ngực dường như bị một bàn tay bóp chẽ, chỉ cần chặt thêm một ít, tim của hắn liền sẽ nổ tung.
“Vì sao ?”
Lần đầu, hắn hỏi nàng vì sao không đuổi theo, mà không phải hỏi nàng vì sao không buông tay ?
“Không vì sao cả, chỉ là đột nhiên hiểu được, tất cả những việc sáu năm qua ta làm, kỳ thực không hề ý nghĩa.”
Mày của hắn gắt gao nhíu lại.
“Không hề ý nghĩa ?”
“Đúng vậy, ước định sáu năm trước của chúng ta không hề ý nghĩa, ngay cả ta có thể sống lâu sáu năm qua cũng là chuyện không hề ý nghĩa.”
Nàng cười lạnh nhạt với hắn, xoay người rời đi.
Hắn không chút nghĩ ngợi, đưa tay giữ chặt nàng.
“Y Y, nói rõ ràng chút, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì ?” Hắn truy vấn.
“Rất rõ ràng a, chính là ước định sáu năm trước không tính toán gì hết, ta cũng không tính toán với ngươi nữa.”
Nàng đẩy tay hắn ra, chậm rãi quay đầu rời đi.
“Ngươi muốn đi đâu ?”
“Hồi Viên phủ.” Nàng nhẹ giọng nói.
Hắn nhìn theo bóng lưng của nàng.
Này không phải quỷ kế “Dục làm cố túng” gì đó của nàng chứ ?
Hắn hoài nghi xoay người sang chỗ khác, sau khi đi hai bước lại phút chốc quay đầu xem nàng có vụng trộm nhìn hắn hay không ?
Lại đi hai bước, lại quay đầu.
Hắn thế này mới phát hiện, nàng đi rất kiên quyết, một lần cũng không có quay đầu.
“Nha đầu Y Y kia là làm sao vậy ?”
Hắn suy nghĩ rất lâu vẫn nghĩ mãi không xong.
Bất quá, ít nhất hắn từ nay về sau có thể vô tư, không bao giờ phải lo lắng nàng mỗi ngày quấn hắn nữa, tuyên cáo xung quanh nói nàng là vị hôn thê của hắn, hơn nữa muốn hắn hết lòng tuân thủ nhận lời cưới nàng.
“Hắc hắc…… Tự do lâu……”
Nhiếp Phi buông tay, xoay người, sau khi hít thật sâu mấy hơi liền nhún người nhảy, biến mất trong rừng cây……
*****
Nhiếp Phi thật không ngờ, khoái hoạt của hắn cũng không có duy trì lâu.
Không có Viên Mẫn Y tùy thời tùy chỗ xuất hiện phía sau hắn, hắn thế nhưng sẽ có một loại cảm giác mất mát mãnh liệt.
Đi ở trên đường, hắn không có việc gì cũng sẽ nghi thần nghi quỷ quay đầu lại, nhìn xem Viên Mẫn Y có đi theo phía sau hắn hay không ?
Loại cảm giác này làm cho hắn phát điên không thôi, mặc kệ làm chuyện gì đều tâm thần không yên.
Có đôi khi vào tửu lâu có một bữa cơm no đủ, còn có thể không cẩn thận gọi thêm vài món ăn chay cho nàng.
Cuối cùng, hắn tâm phiền ý loạn quyết định đi “Quan Gia Bảo” làm khách giải sầu.
Đến “Quan Gia Bảo”, Lăng Nhạn Sương tân nhiệm Quan phu nhân không đến nửa năm mới vừa thấy hắn đến, thế nhưng đau lòng bật khóc.
“Ách…… Sương Sương, muội không phải nhớ ta đến mức này chứ ? Nói như vậy, sư huynh sẽ ghen với ta nha !” Nhiếp Phi chế nhạo nói.
“Không có a…… Muội chỉ là muốn khóc thôi……” Sương Sương vừa khóc vừa nói.
Hắn không hiểu ra sao nhìn Quan Thiên Dật.
Quan Thiên Dật không nói gì, chỉ là vỗ vỗ mái tóc của Sương Sương, từng vì phải dùng kim châm trên đầu mà cạo sạch, hiện tại đã dài đến vai.
“Uy, sư huynh, hai người nhìn thấy ta sao đều lộ ra loại biểu cảm chó nhà có tang ?” Nhiếp Phi phi thường bất đắc dĩ nhìn bọn họ.
Sương Sương đang đau lòng khóc không có tâm tình quan tâm hắn, khóc thút thít nói nghẹn với phu quân của nàng: “Thiên Dật ca ca…… Ta muốn đi vào……”
“Vào đi thôi, đừng khóc nữa.” Quan Thiên Dật dặn dò nói.
Sương Sương gật gật đầu, nước mắt ràn rụa trở về phòng nghỉ ngơi.
“Tốt lắm, nữ tử cũng không ở đây, có thể nói với ta ‘Quan Gia Bảo’ xảy ra chuyện gì không ?”
“‘Quan Gia Bảo’ yên bình vô sự.”
“Kia có thể đừng vòng vo nữa hay không, trực tiếp nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì ?” Nhiếp Phi không kiên nhẫn hỏi.
“Sư đệ, đệ có vẻ rất khó chịu.” Quan Thiên Dật như có đăm chiêu nhìn hắn.
“Cám ơn nhắc nhở của huynh. Ta hiện tại rất đói bụng !” Nhiếp Phi tức giận đáp.
Quan Thiên Dật nhìn hắn một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng.
“Đệ không có nghe thấy tin tức gì của Viên phủ sao ?”
“Cái tin gì ? Chẳng lẽ là Viên Mẫn Y tìm được đối tượng môn đăng hộ đối rồi, nguyện ý cùng nàng thành thân bái đường ?”
“Đệ thực sự cũng chưa nghe được tin gì ?” Quan Thiên Dật lại truy vấn.
“Nàng thực sự muốn thành thân a ? Ta đây chúc phúc nàng trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử !” Hắn ngữ khí chanh chua trả lời Quan Thiên Dật.
Sau khi Quan Thiên Dật nghe xong sắc mặt trầm xuống, không thèm nói chuyện.
Qua một hồi lâu, Nhiếp Phi mới gãi gãi đầu xin lỗi.
“Thật ngại, gần đây đệ thật thấp thỏm nôn nóng, nhất là nghe được chữ ‘Viên’ này…… Toàn bộ cảm xúc đều sẽ mạc danh kỳ diệu không thể khống chế.”
Quan Thiên Dật sau khi nhìn hắn sau, thở dài một hơi.
“Xem ra là đệ thực sự không biết.”
“Đệ xin huynh nói cho đệ biết được không ?”
Hắn chống cằm, kiềm chế cảm xúc nói.
“Nghe nói Viên Mẫn Y nàng…… tật cũ phát tác, khả năng thời gian không nhiều.” Quan Thiên Dật ngữ khí trầm trọng nói.
Nhiếp Phi cả người cứng đờ.
Một lát sau, hắn mới nhảy dựng lên, kích động tóm lấy vạt áo Quan Thiên Dật kêu to.
“Không có khả năng ! Không có khả năng ! Làm sao có thể a ? Này nhất định là tin đồn đi !”
Hắn kích động cả người phát run.
Nha đầu Viên Mẫn Y kia cho dù là suy nhược cũng là chuyện sáu năm trước !
Hiện tại nàng lại khỏe mạnh, lại có tức giận, căn bản cùng nàng sáu năm trước hoàn toàn không giống a !
“Ta sau khi nghe tin tức thế từng bồi Sương Sương đến Viên phủ một chuyến. Tin tức này là chính miệng Viên lão thái gia nói.” Quan Thiên Dật bình tĩnh nói.
Nhiếp Phi ngây ngốc đứng tại chỗ, vẫn không tin tưởng.
“Làm sao có thể chứ ?”
Hắn không ngừng lắc đầu, càng không ngừng đi qua đi lại.
“Nàng không phải ăn thánh quả long tiên sao ? Kia không phải có thể khởi tử hồi sinh sao ? Không phải có thể hóa độc, chữa bách bệnh sao ? Làm sao có thể không sống lâu ? Nàng rõ ràng đã tốt lắm a……”
Hắn rốt cục hiểu được, những lời ngày đó nàng nói tất cả đều là đang nói lời từ biệt cùng hắn.
Nàng nói những lời này tràn ngập hàm xúc sắp chết, nhưng hắn lại ngu ngốc không nghe ra dấu vết……
Y Y nói quá khứ của nàng đã không còn ý nghĩa.
Đối với người chết mà nói, quá khứ đương nhiên không hề ý nghĩa……
Hắn thế nhưng hoàn toàn không có phát hiện nàng không thích hợp, còn vui vẻ cho rằng được giải thoát !
“Nàng…… Ngày đó nàng nói rất nhiều lời với đệ, còn nói là hỏi đệ một lần cuối cùng sẽ cưới nàng hay không ? Kết quả…… Đệ nói với nàng tuyệt đối sẽ không cưới nàng……”
Hắn vô cùng ảo não nhớ tới mỗi một chữ, mỗi một câu lúc đó……
“Sáu năm trước, đệ tùy ý cho nàng một lời hứa hẹn, làm cho nàng có chờ đợi với tương lai. Nhưng sáu năm sau, đệ lại dùng phương thức tàn khốc nhất thu hồi lời hứa…… Đệ sao lại làm chuyện xấu xa như vậy ?”
Hắn không nhịn được đánh lên đầu mình.
Quan Thiên Dật nắm vai hắn, ngăn cảm xúc hắn có chút cuồng loạn.
“Đệ có nhanh đến gặp nàng ta không ?”
Một lát sau, Quan Thiên Dật mở miệng hỏi.
Nhiếp Phi nhìn lại Quan Thiên Dật, nắm đấm đặt ở bên cạnh người thu lại thả, thả lại thu.
Hắn đẩy nhẹ tay Quan Thiên Dật khoát lên vai hắn.
Gặp nàng ?
Hắn muốn dùng bộ mặt gì đến gặp nàng ?
Đao phủ chém giết ý chí sinh tồn của nàng sao ?
“Để cho đệ suy nghĩ……”
Hắn ngồi xuống ghế, vùi đầu vào giữa hai bàn tay……
Mấy tháng trước, bởi vì Quan Thiên Dật cùng Lăng Nhạn Sương thành hôn, nàng đoán Nhiếp Phi chắc chắn sẽ đi “Quan Gia Bảo” uống rượu mừng, bởi vậy nàng cũng vội vàng chạy đi.
Đến “Quan Gia Bảo”, nàng mới được báo cho biết trong đầu Lăng Nhạn Sương triệu chứng khác thường, biện pháp cứu mạng duy nhất chỉ có dùng kim thuật.
Sương Sương đau đầu khổ sở, nàng đương nhiên nghĩa bất dung từ đích thân châm kim cho Lăng Nhạn Sương.
Bởi vì não bộ dùng kim, phải hết sức chăm chú, không chấp nhận được một chút mạo hiểm, mà lại hơn mười canh giờ không thể ngừng châm, bởi vậy đối với thể lực, não cùng nội lực tiêu hao vô cùng to lớn.
Cho nên, sau khi nàng kết thúc dùng kim cho Sương Sương, phát hiện Nhiếp Phi lại chạy mất nên theo lẽ thường đuổi theo ra đi, nhưng chỉ chạy một đoạn đường ngắn liền lập tức xụi lơ ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Khi nàng tỉnh lại, nhìn thấy mình thế nhưng nằm ở trong khuê phòng, gia gia cùng phụ thân, các huynh cũng đều vây quanh ở bên người nàng làm cho nàng nhảy dựng.
“Mọi người…… con làm sao có thể ở đây ?” Nàng lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
“Y Y, hiện tại con có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không ?” Gia gia Viên Thanh Sơn hỏi.
Nàng thở sâu mấy hơi, chỉ cảm thấy ngực có chút khó chịu nhưng không tính quá mức nghiêm trọng.
Cho nên, nàng lắc lắc đầu.
“Không có nha, không cảm thấy nơi nào không thoải mái, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, xương cốt cũng ê ẩm.”
“Đó là bởi vì muội ngủ bốn ngày bốn đêm cũng chưa tỉnh lại.” Đại ca nói.
“Ngủ bốn ngày bốn đêm ?” Nàng sửng sốt một chút.
“Đúng vậy, đã ngủ là không tỉnh, hại chúng ta nghĩ đến muội ──”
Ngũ ca sắp nói ra khỏi miệng đã bị lão Tam bên cạnh huých tay một cái, thế này mới câm mồm không nói tiếp nữa.
Viên Mẫn Y nhìn biểu cảm trầm trọng trên mặt mọi người, nơi nào đó trong lòng đã một chút một chút ngưng kết thành băng.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới, trước kia từng nghe phụ thân nói qua bệnh lạ của nương.
Mẫu thân trước khi qua đời cũng như vậy, thời gian ngủ càng ngày càng dài, kêu thế nào cũng kêu bất tỉnh.
Mãi đến cuối cùng, sau khi bà ngủ liền rốt cuộc không tỉnh lại……
Nàng hồi nhỏ liền bị phát hiện cũng có chứng bệnh giống mẫu thân, khi phát bệnh cũng sẽ xuất hiện bệnh trạng trầm miên.
Bọn họ dùng hết các loại phương pháp trị liệu cho nàng cũng không thấy khởi sắc.
Đến một lần nàng trong giấc ngủ dừng lại hơi thở, gia gia mới khẩn cấp đem long tiên quả nhét vào miệng của nàng……
Long tiên quả ?!
“Gia gia, không phải con từng ăn long tiên quả sao ? Long tiên quả có thể khởi tử hồi sinh, thân thể của con hẳn là tốt lắm, không có khả năng lại phát bệnh đi ?”
Nàng run run tiếng nói, hai mắt rưng rưng nhìn bọn họ, liều mình hy vọng bọn họ tán thành cùng ủng hộ lời của nàng.
Nàng hẳn là tốt lắm……
Hẳn là tốt lắm nha……
Viên Kính Đường không đành lòng nhìn nàng kinh hoảng như thế, sau khi nhìn mọi người mới mở miệng trấn an vỗ vỗ tấm lưng gầy của nữ nhi.
“Có lẽ là quá mức mệt nhọc, cho nên thân mình tự động tiến vào hiện tượng trầm miên.” Viên Kính Đường ôn hòa nói.
“Này cũng có khả năng……” Viên Thanh Sơn nhíu mi suy xét.
Tám vị huynh trưởng nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.
“Y Y, con trước không cần lo lắng, có lẽ là chúng ta suy nghĩ nhiều quá. Nói không chừng này chỉ là tình huống tạm thời, rất nhanh sẽ khôi phục.” Đại ca cũng mở miệng trấn an.
Y Y thất hồn lạc phách tựa vào mép giường, không thèm nói chuyện.
Mọi người đều lo lắng nhìn nhau.
“Y Y, muội nghỉ ngơi một chút, không cần ngủ, đợi lát nữa sẽ đưa tới một ít cháo, muội ăn nhiều một chút. Bốn ngày không có ăn cơm sẽ rất tổn hại sức khỏe.” Nhị ca nói.
“…… Muội muốn một mình yên tĩnh một chút……” Nàng nhẹ giọng mở miệng.
Viên Thanh Sơn vỗ vỗ nàng. “Tốt, chúng ta đi ra ngoài trước, con không cần nghĩ nhiều quá. Khả năng tất cả đều là chúng ta quá mức sầu lo, đoán lung tung.”
Tứ ca cũng vội vàng an ủi nói: “Đúng rồi, long tiên quả kia là không hề tầm thường, linh dược thế gian hiếm có, làm sao có thể không có tác dụng ? Muội xem những năm gần đây thân mình muội không phải rất khỏe mạnh sao ?”
Viên Mẫn Y yếu ớt gật gật đầu.
Trong phòng không có người nói nữa, không khí nặng nề làm trong lòng mỗi người đều dường như ngưng kết một tầng sương.
Viên Thanh Sơn sau khi thở dài một hơi, đầu tiên đi ra ngoài, tiếp theo là Viên Kính Đường.
Tám vị huynh trưởng sau khi nhìn nhìn Y Y cũng chầm chậm ra khỏi phòng.
Sau khi đám người tất cả đều đi hết, Viên Mẫn Y cuộn tròn thân mình rúc vào góc giường, ôm chặt lấy thân mình lạnh lẽo của mình.
Nàng hai mắt đẫm lệ mênh mông nhìn cây sơn anh phía ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy tim muốn tan nát.
“Gạt người…… Gạt người…… Đều là gạt người……” Nàng không cam lòng thút thít.
“Gia gia gạt ta, phụ thân gạt ta, ca ca gạt ta, Nhiếp Phi gạt ta, ngay cả sơn anh cũng lừa gạt ta, hại ta vui mừng vô ích…… Quá đáng…… Thật sự quá đáng……”
Nàng đem mặt vùi vào giữa hai đầu gối, tuyệt vọng thấp giọng khóc nức nở……
*****
Nhiếp Phi nằm hóng mát trên thân cây cao cao.
Đã qua vài ngày cũng chưa nhìn thấy Viên Mẫn Y làm cho hắn cảm thấy có chút là lạ.
“Sao lại thế này ? Ta đều cố ý lưu lại manh mối cho nàng đuổi tới, thậm chí còn ở nơi này đợi sáu, bảy ngày, thế nào còn không thấy Y Y đuổi theo ?”
Hắn lẩm bẩm nói.
“Nha đầu kia sẽ không phải giống lần trước, lại thất điên bát đảo ngủ liên tục vài ngày mới dự tính tỉnh lại chứ ?”
Lo nghĩ, hắn không nhịn được nở nụ cười.
Nhớ tới sáu năm trước, khi hắn phụ trách chăm sóc nàng, nàng cơ hồ là tùy thời tùy chỗ đều ngủ, thời gian tỉnh cũng không nhiều……
Đột nhiên, hắn run rẩy một cái.
“Phương thức ngủ như vậy hẳn không phải là trạng thái bình thường đi ?” Hắn dùng lực suy nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cảm thấy có chỗ không thích hợp……
Đột nhiên, một tiếng xé gió hướng về phía hắn làm lông hắn dựng thẳng lên.
Hắn bay nhanh từ trên thân cây xoay người xuống, theo tiếng dùng đầu ngón tay bắt lấy ngân châm bắn đến.
Vừa thấy ngân châm, tâm tình hắn đột nhiên trở nên tốt lắm.
Sau khi xoay người rơi xuống đất, quả nhiên nhìn thấy Viên Mẫn Y đứng ở dưới tàng cây, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ta còn suy nghĩ, ngươi có phải nghĩ thông, không có ý muốn đuổi theo ta cưới ngươi nữa hay không a !”
Hắn cười đến thực thoải mái, nói đùa với nàng.
Viên Mẫn Y lẳng lặng nhìn hắn, một câu cũng không nói.
Ánh mắt nàng có loại cảm xúc kỳ dị hắn không thể nói rõ, như là oán trách, như là đau lòng, còn có hơi thở giống như đã từng quen biết……
Vì sao trên người nàng lại lần nữa xuất hiện hơi thở tuyệt vọng ?
“Làm sao luôn nhìn ta ?”
“Ta đã qua sinh nhật mười bảy tuổi, sơn anh cũng nở hoa rồi, ngươi vì sao còn không chịu cưới ta ?”
Truy vấn của nàng không mang theo cơn tức, lại lan tràn một loại đau thương vô cùng.
“Ta đã nói rồi, ta đã quen cuộc sống một mình, không thích hợp thành gia a !”
Hắn chiếu theo lệ thường trả lời máy móc.
“…… Trên thực tế, hẳn là ta quá mức chờ mong đối với hứa hẹn tương lai, phải không ?” Nàng nhàn nhạt tự giễu một câu.
Nhiếp Phi đang bày ra tư thế chạy trốn, sau khi nghe xong nàng gần như lầm bầm lầu bầu, rõ ràng sửng sốt một chút.
“Y Y…… Ngươi làm sao vậy ?” Hắn có chút bất an hỏi nàng.
Nàng đem nước mắt sắp rơi ép trở về, ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn hắn.
“Nhiếp Phi, ta đây hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thực sự không muốn thực hiện lời hứa cưới ta sao ? Cho dù sơn anh giống như kỳ tích nở hoa rồi, cũng kiên quyết không cưới ta, phải không ?”
“…… Ân.” Nhiếp Phi dè dặt cẩn trọng gật gật đầu.
Kinh hãi trong giọng nói của nàng làm người ta bất an quyết tuyệt, hắn lần đầu tiên trả lời chần chờ như vậy.
Viên Mẫn Y nhắm chặt mắt.
Khi nàng mở mắt nhìn hắn lần nữa thì trong mắt trong suốt thấy đáy, không mang một tia cảm xúc.
“Ta hiểu. Từ nay về sau, ước định sáu năm trước coi như không tồn tại đi.”
Nhiếp Phi ngây ngốc nhìn nàng.
Hắn cảm thấy nàng giống như thay đổi thành người khác, cả người trống rỗng mênh mông, giống như tùy thời sẽ biến mất không thấy vậy.
Hắn cảm thấy ngực dường như bị một bàn tay bóp chẽ, chỉ cần chặt thêm một ít, tim của hắn liền sẽ nổ tung.
“Vì sao ?”
Lần đầu, hắn hỏi nàng vì sao không đuổi theo, mà không phải hỏi nàng vì sao không buông tay ?
“Không vì sao cả, chỉ là đột nhiên hiểu được, tất cả những việc sáu năm qua ta làm, kỳ thực không hề ý nghĩa.”
Mày của hắn gắt gao nhíu lại.
“Không hề ý nghĩa ?”
“Đúng vậy, ước định sáu năm trước của chúng ta không hề ý nghĩa, ngay cả ta có thể sống lâu sáu năm qua cũng là chuyện không hề ý nghĩa.”
Nàng cười lạnh nhạt với hắn, xoay người rời đi.
Hắn không chút nghĩ ngợi, đưa tay giữ chặt nàng.
“Y Y, nói rõ ràng chút, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì ?” Hắn truy vấn.
“Rất rõ ràng a, chính là ước định sáu năm trước không tính toán gì hết, ta cũng không tính toán với ngươi nữa.”
Nàng đẩy tay hắn ra, chậm rãi quay đầu rời đi.
“Ngươi muốn đi đâu ?”
“Hồi Viên phủ.” Nàng nhẹ giọng nói.
Hắn nhìn theo bóng lưng của nàng.
Này không phải quỷ kế “Dục làm cố túng” gì đó của nàng chứ ?
Hắn hoài nghi xoay người sang chỗ khác, sau khi đi hai bước lại phút chốc quay đầu xem nàng có vụng trộm nhìn hắn hay không ?
Lại đi hai bước, lại quay đầu.
Hắn thế này mới phát hiện, nàng đi rất kiên quyết, một lần cũng không có quay đầu.
“Nha đầu Y Y kia là làm sao vậy ?”
Hắn suy nghĩ rất lâu vẫn nghĩ mãi không xong.
Bất quá, ít nhất hắn từ nay về sau có thể vô tư, không bao giờ phải lo lắng nàng mỗi ngày quấn hắn nữa, tuyên cáo xung quanh nói nàng là vị hôn thê của hắn, hơn nữa muốn hắn hết lòng tuân thủ nhận lời cưới nàng.
“Hắc hắc…… Tự do lâu……”
Nhiếp Phi buông tay, xoay người, sau khi hít thật sâu mấy hơi liền nhún người nhảy, biến mất trong rừng cây……
*****
Nhiếp Phi thật không ngờ, khoái hoạt của hắn cũng không có duy trì lâu.
Không có Viên Mẫn Y tùy thời tùy chỗ xuất hiện phía sau hắn, hắn thế nhưng sẽ có một loại cảm giác mất mát mãnh liệt.
Đi ở trên đường, hắn không có việc gì cũng sẽ nghi thần nghi quỷ quay đầu lại, nhìn xem Viên Mẫn Y có đi theo phía sau hắn hay không ?
Loại cảm giác này làm cho hắn phát điên không thôi, mặc kệ làm chuyện gì đều tâm thần không yên.
Có đôi khi vào tửu lâu có một bữa cơm no đủ, còn có thể không cẩn thận gọi thêm vài món ăn chay cho nàng.
Cuối cùng, hắn tâm phiền ý loạn quyết định đi “Quan Gia Bảo” làm khách giải sầu.
Đến “Quan Gia Bảo”, Lăng Nhạn Sương tân nhiệm Quan phu nhân không đến nửa năm mới vừa thấy hắn đến, thế nhưng đau lòng bật khóc.
“Ách…… Sương Sương, muội không phải nhớ ta đến mức này chứ ? Nói như vậy, sư huynh sẽ ghen với ta nha !” Nhiếp Phi chế nhạo nói.
“Không có a…… Muội chỉ là muốn khóc thôi……” Sương Sương vừa khóc vừa nói.
Hắn không hiểu ra sao nhìn Quan Thiên Dật.
Quan Thiên Dật không nói gì, chỉ là vỗ vỗ mái tóc của Sương Sương, từng vì phải dùng kim châm trên đầu mà cạo sạch, hiện tại đã dài đến vai.
“Uy, sư huynh, hai người nhìn thấy ta sao đều lộ ra loại biểu cảm chó nhà có tang ?” Nhiếp Phi phi thường bất đắc dĩ nhìn bọn họ.
Sương Sương đang đau lòng khóc không có tâm tình quan tâm hắn, khóc thút thít nói nghẹn với phu quân của nàng: “Thiên Dật ca ca…… Ta muốn đi vào……”
“Vào đi thôi, đừng khóc nữa.” Quan Thiên Dật dặn dò nói.
Sương Sương gật gật đầu, nước mắt ràn rụa trở về phòng nghỉ ngơi.
“Tốt lắm, nữ tử cũng không ở đây, có thể nói với ta ‘Quan Gia Bảo’ xảy ra chuyện gì không ?”
“‘Quan Gia Bảo’ yên bình vô sự.”
“Kia có thể đừng vòng vo nữa hay không, trực tiếp nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì ?” Nhiếp Phi không kiên nhẫn hỏi.
“Sư đệ, đệ có vẻ rất khó chịu.” Quan Thiên Dật như có đăm chiêu nhìn hắn.
“Cám ơn nhắc nhở của huynh. Ta hiện tại rất đói bụng !” Nhiếp Phi tức giận đáp.
Quan Thiên Dật nhìn hắn một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng.
“Đệ không có nghe thấy tin tức gì của Viên phủ sao ?”
“Cái tin gì ? Chẳng lẽ là Viên Mẫn Y tìm được đối tượng môn đăng hộ đối rồi, nguyện ý cùng nàng thành thân bái đường ?”
“Đệ thực sự cũng chưa nghe được tin gì ?” Quan Thiên Dật lại truy vấn.
“Nàng thực sự muốn thành thân a ? Ta đây chúc phúc nàng trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử !” Hắn ngữ khí chanh chua trả lời Quan Thiên Dật.
Sau khi Quan Thiên Dật nghe xong sắc mặt trầm xuống, không thèm nói chuyện.
Qua một hồi lâu, Nhiếp Phi mới gãi gãi đầu xin lỗi.
“Thật ngại, gần đây đệ thật thấp thỏm nôn nóng, nhất là nghe được chữ ‘Viên’ này…… Toàn bộ cảm xúc đều sẽ mạc danh kỳ diệu không thể khống chế.”
Quan Thiên Dật sau khi nhìn hắn sau, thở dài một hơi.
“Xem ra là đệ thực sự không biết.”
“Đệ xin huynh nói cho đệ biết được không ?”
Hắn chống cằm, kiềm chế cảm xúc nói.
“Nghe nói Viên Mẫn Y nàng…… tật cũ phát tác, khả năng thời gian không nhiều.” Quan Thiên Dật ngữ khí trầm trọng nói.
Nhiếp Phi cả người cứng đờ.
Một lát sau, hắn mới nhảy dựng lên, kích động tóm lấy vạt áo Quan Thiên Dật kêu to.
“Không có khả năng ! Không có khả năng ! Làm sao có thể a ? Này nhất định là tin đồn đi !”
Hắn kích động cả người phát run.
Nha đầu Viên Mẫn Y kia cho dù là suy nhược cũng là chuyện sáu năm trước !
Hiện tại nàng lại khỏe mạnh, lại có tức giận, căn bản cùng nàng sáu năm trước hoàn toàn không giống a !
“Ta sau khi nghe tin tức thế từng bồi Sương Sương đến Viên phủ một chuyến. Tin tức này là chính miệng Viên lão thái gia nói.” Quan Thiên Dật bình tĩnh nói.
Nhiếp Phi ngây ngốc đứng tại chỗ, vẫn không tin tưởng.
“Làm sao có thể chứ ?”
Hắn không ngừng lắc đầu, càng không ngừng đi qua đi lại.
“Nàng không phải ăn thánh quả long tiên sao ? Kia không phải có thể khởi tử hồi sinh sao ? Không phải có thể hóa độc, chữa bách bệnh sao ? Làm sao có thể không sống lâu ? Nàng rõ ràng đã tốt lắm a……”
Hắn rốt cục hiểu được, những lời ngày đó nàng nói tất cả đều là đang nói lời từ biệt cùng hắn.
Nàng nói những lời này tràn ngập hàm xúc sắp chết, nhưng hắn lại ngu ngốc không nghe ra dấu vết……
Y Y nói quá khứ của nàng đã không còn ý nghĩa.
Đối với người chết mà nói, quá khứ đương nhiên không hề ý nghĩa……
Hắn thế nhưng hoàn toàn không có phát hiện nàng không thích hợp, còn vui vẻ cho rằng được giải thoát !
“Nàng…… Ngày đó nàng nói rất nhiều lời với đệ, còn nói là hỏi đệ một lần cuối cùng sẽ cưới nàng hay không ? Kết quả…… Đệ nói với nàng tuyệt đối sẽ không cưới nàng……”
Hắn vô cùng ảo não nhớ tới mỗi một chữ, mỗi một câu lúc đó……
“Sáu năm trước, đệ tùy ý cho nàng một lời hứa hẹn, làm cho nàng có chờ đợi với tương lai. Nhưng sáu năm sau, đệ lại dùng phương thức tàn khốc nhất thu hồi lời hứa…… Đệ sao lại làm chuyện xấu xa như vậy ?”
Hắn không nhịn được đánh lên đầu mình.
Quan Thiên Dật nắm vai hắn, ngăn cảm xúc hắn có chút cuồng loạn.
“Đệ có nhanh đến gặp nàng ta không ?”
Một lát sau, Quan Thiên Dật mở miệng hỏi.
Nhiếp Phi nhìn lại Quan Thiên Dật, nắm đấm đặt ở bên cạnh người thu lại thả, thả lại thu.
Hắn đẩy nhẹ tay Quan Thiên Dật khoát lên vai hắn.
Gặp nàng ?
Hắn muốn dùng bộ mặt gì đến gặp nàng ?
Đao phủ chém giết ý chí sinh tồn của nàng sao ?
“Để cho đệ suy nghĩ……”
Hắn ngồi xuống ghế, vùi đầu vào giữa hai bàn tay……
Last edited: