-
Chương 5
Nhiếp Phi hạ thủ thật nặng, thế nhưng để Viên Mẫn Y thẳng đến sắp một ngày một đêm sau mới cởi bỏ huyệt đạo, hại nàng nằm ở trên giường nghỉ ngơi thật lâu mới có khí lực xuống giường.
Khi nàng rốt cục có thể tự do hành động, đầy ngập lửa giận dự tính rời khỏi khách điếm đuổi theo Nhiếp Phi chết tiệt, không nghĩ tới lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, quấn nàng suốt hai ngày……
“Ô ô ô…… Y Y, ta muốn rời nhà trốn đi theo nàng !” Lăng Nhạn Sương vừa khóc vừa kể.
Nhìn nàng học ăn mặc một thân trang phục, còn đem ngân phiếu cùng lương khô đều cột vào trên bụng, đem mình thành bộ dáng một con dê béo mỡ, Lăng Nhạn Sương luôn miệng nói muốn cùng vị hôn phu Quan Thiên Dật của nàng ta đoạn tuyệt hôn ước, Viên Mẫn Y chỉ cảm thấy mình hoàn toàn bị đả bại.
Nàng rất muốn bỏ lại Lăng Nhạn Sương, nhanh chóng đuổi theo Nhiếp Phi đã chạy trốn hai ngày.
Nhưng, dù sao Lăng Nhạn Sương là bằng hữu duy nhất trước mắt chịu kết giao với nàng……
Nếu bỏ lại mặc kệ Lăng Nhạn Sương, kia Viên Mẫn Y nàng khả năng ngay cả nửa bằng hữu cũng không có.
Nàng bất đắc dĩ nghe Sương Sương vừa khóc vừa kể lể Quan Thiên Dật lạnh nhạt nàng ta bao lâu.
“…Trong một tháng này hắn bề bộn nhiều việc, đi hẹn rất nhiều, gặp rất nhiều người, ăn rất nhiều cơm xã giao, ngay cả Lí đại đầu của quán đậu hủ đầu hẻm nhà ta cũng từng sủa qua hắn, nhưng hắn lại bận đến nổi không rút ra một chút thời gian đến gặp ta…” Lăng Nhạn Sương khóc thút thít nghẹn nói.
“Lí đại đầu ? Ai nha ?”
Viên Mẫn Y có chút mờ mịt, không yên lòng hỏi.
“…… Là một con chó ông chủ quán đậu hủ nuôi !”
“Ách…… Nghe qua thực thảm.”
Bộ dáng Viên Mẫn Y giả bộ bừng tỉnh đại ngộ, mặt đồng tình an ủi Sương Sương, trong lòng vẫn nhớ mong về phía Nhiếp Phi đi.
Khi Sương Sương luôn ầm ỹ muốn cùng nàng rời đi, tâm tư của nàng đã dần dần bay xa.
Nhiếp Phi lần này đi không biết lại trốn đến nơi nào ?
Nếu không rời khỏi khách điếm đuổi theo hắn, không biết lại tốn bao nhiêu công phu mới tìm thấy hắn……
Khi Viên Mẫn Y đang muốn há miệng khuyên Sương Sương trở về, đột nhiên thấy Quan Thiên Dật không nhanh không chậm xuất hiện tại cửa, đôi mắt tràn ngập yêu thương nhìn Sương Sương.
Chính chủ của con dê béo đến đây !
Nàng cũng nên đem công việc chăm dê nhỏ trả lại cho người ta, nhanh chóng đuổi theo Nhiếp Phi xấu xa kia !
Viên Mẫn Y chậm rãi đứng lên, vòng qua quan Thiên Dật cùng Lăng Nhạn Sương, đi ra khách phòng, đem nơi này tặng cho một đôi hôn phu hôn thê đang cãi nhau.
Khi đang muốn rời đi, Quan Thiên Dật bỗng nhiên mở miệng nói một câu cùng nàng ──
“Nhiếp sư đệ hẳn là đi tìm sư phụ.”
Viên Mẫn Y sau khi dùng ánh mắt biểu đạt ý cảm tạ với Quan Thiên Dật liền bước chân bay nhanh thoát khỏi khách điếm.
Có phương hướng không sợ không tìm thấy người……
*****
Nàng có loại cảm giác, trước kia Nhiếp Phi trốn nàng rất tùy ý, hơn nữa danh hiệu hắn đội “Thiên hạ đệ nhất đao khách” rất vang dội, cho nên mặc kệ hắn đến nơi nào, nàng đều có biện pháp nghe được hành tung của hắn.
Nhưng lúc này hắn tựa hồ quyết định chủ ý trốn thật kín, không muốn để nàng đuổi theo.
Dọc theo đường đi, thế nhưng không có ai thấy qua hành tung của hắn.
Hóa ra lúc hắn muốn biến mất thế nhưng có thể biến mất triệt để như vậy ……
Đuổi theo một thời gian, Viên Mẫn Y bắt đầu cảm thấy nhụt chí.
Nghĩ nghĩ, nàng quyết định trở về “Quan Gia Bảo”, tìm Quan Thiên Dật hỏi rõ ràng.
Không nghĩ tới, vừa mới đến cửa “Quan Gia Bảo” liền nhìn thấy một đám người tụ tập, trong đó có Lăng Nhạn Sương, nàng đang khóc nhìn Quan lão phu nhân cầu kiến Quan Thiên Dật.
Bình thường Quan lão phu nhân khá yêu thương Lăng Nhạn Sương, không biết vì sao thế nhưng thần sắc nghiêm nghị với Lăng Nhạn Sương, không cho nàng gặp Quan Thiên Dật.
Viên Mẫn Y cẩn thận nhìn lên lão phu nhân, phát hiện giữa hai đầu mày của bà thế nhưng ẩn ẩn vệt đen, rõ ràng là trúng độc.
Đang lúc Viên Mẫn Y rũ mắt suy xét, đột nhiên có một tay nhỏ bé kéo nhẹ góc áo của nàng.
Nàng cúi đầu liền nhìn thấy hai nhỏ ăn mày vô cùng quen mắt, khiếp rụt rè ngửa đầu nhìn nàng.
“Các đệ…… Các đệ làm sao có thể ở đây ? Các đệ không phải đi nương nhờ người thân sao ?”
Nàng vừa mừng vừa sợ ngồi xuống, nắm tay nhỏ gầy bị bẩn của bọn chúng.
Hai đứa nhỏ đáng thương này mới mấy ngày không gặp, thế nhưng trở nên càng gầy hơn.
“Nhiếp Phi thúc thúc nói qua, nếu muốn tìm hắn có thể đến ‘Quan Gia Bảo’ chờ hắn.”
“Thế nào không đợi trong nhà người thân ?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Bởi vì trong nhà biểu cô đã có rất nhiều trẻ con, trong nhà lương thực không đủ ăn, cho nên ta cùng em trai quyết định tìm đến Nhiếp Phi thúc thúc……” Đứa lớn cúi đầu nói.
Viên Mẫn Y không hỏi nữa.
Theo biểu cảm thất vọng lại khổ sở của bọn họ, nàng ước chừng có thể đoán được hai huynh đệ bọn họ có thể là bị người thân đuổi đi……
“…… Các đệ tên gọi là gì ?”
Thở dài một hơi, nàng lộ ra tươi cười hỏi bọn chúng.
“Ta gọi là Vu Bình, em trai kêu là Vu Thạch.” Đứa lớn trả lời.
“Bình nhi, Thạch nhi, các đệ ở đây đã bao lâu ?” Nàng lại hỏi.
“Năm ngày.”
“Có nhìn thấy Nhiếp Phi thúc thúc ở bên trong sao ?”
“Có a ! Bất quá hắn rất kỳ quái, hoàn toàn không để ý tới chúng ta.”
“Hắn thấy các ngươi, nhưng không có để ý tới các ngươi ?”
“Ân…… Chúng ta không có chỗ có thể đi, cũng không biết nên làm gì bây giờ, cho nên liền luôn đợi ở chỗ này……”
Kia tỏ vẻ, hai huynh đệ bọn chúng đã vài ngày chưa có ăn gì ?
“Đi thôi, ta mang các ngươi đi ăn một chút gì, rửa mặt chải đầu một chút.” Nàng dắt hai đứa nhỏ rời đi.
Sau đó, nàng tra một lượt “Quan Gia Bảo” rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
*****
Một nữ tử trang phục thôn nữ dắt hai đứa nhỏ đứng ở cửa “Quan Gia Bảo” cầu kiến.
Tiêu Tố Tâm dung mạo diễm lệ lại mang tà ý mở cửa, cẩn thận đánh giá bọn họ.
“Tìm ai ?”
Tiêu Tố Tâm lạnh lùng hỏi, trong mắt tràn ngập phòng bị nhìn chăm chú nàng.
“Ta…… Ta muốn tìm A Hổ.” Thôn cô nhỏ giọng nói.
“Cái gì A Hổ ? Chưa từng nghe qua !” Tiêu Tố Tâm không kiên nhẫn dự tính đóng cửa lại.
“Chờ một chút !”
Thôn cô nhanh chóng tiến lên, đưa tay ngăn trở ván cửa.
“Làm cái gì ?” Tiêu Tố Tâm cả giận nói.
“Ta là muội muội A Hổ, hai đứa nhỏ này là con của hắn. Nương bọn nhỏ trước đó không lâu sinh bệnh đi rồi, ta là đến thông báo tin xấu này cho A Hổ ……”
Thôn cô vừa thấy nàng tức giận, lập tức thu tay, run tiếng nói.
Hai đứa nhỏ vốn nhát gan, vừa nghe nói nương sinh bệnh đi rồi, mặt mày nhíu lại, đột nhiên liền khóc rống lên.
Nhìn hai đứa nhỏ khóc kinh thiên động địa, Tiêu Tố Tâm nghe vô cùng đau đầu, cảnh giác với bọn họ cũng hoàn toàn giảm bớt.
“Uy, ngươi lại đây !” Nàng tùy tay triệu một thủ vệ hạ nhân lại đây.
“Mang nàng đi tìm một người tên là A Hổ. Còn có, trước khi ta cho phép, nàng ta không được tùy tiện rời khỏi ‘Quan Gia Bảo’, nghe thấy không ?”
“Là……”
Hạ nhân ngơ ngác nhìn thôn cô chằm chằm, tựa hồ ngây ngẩn cả người.
“A Mộc ca, ngươi còn nhớ rõ ta không ?”
Thôn cô đang trấn an đứa nhỏ, đứng dậy nói.
A Mộc ngơ ngẩn gật đầu. “Ta, ta nhớ…… Ngươi là Viên……”
Hắn đương nhiên nhớ !
Nàng là tiểu thư Viên gia, cũng là vị hôn thê của Nhiếp Phi Nhiếp thiếu gia a……
“Đúng, ta là A Viên ! Vợ A Hổ đã chết, ta dẫn theo đứa nhỏ của hắn tới gặp hắn.” Viên Mẫn Y lén nháy mắt mấy cái với hắn.
May mắn A Mộc phản ứng thông minh, sửng sốt bỗng chốc liền phản ứng lại.
“A…… Thảm như vậy a…… Ta, ta mang ngươi đi tìm hắn.”
“Cám ơn A Mộc ca.”
Thôn cô xoay người nói với hai đứa nhỏ: “Ta đi vào tìm cha các đệ, nói cho hắn biết các đệ đến tìm hắn, hai đệ đến nơi ngày hôm qua chúng ta dừng chân chờ ta, được không ?”
“Ân.”
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn lau nước mắt, gật gật đầu.
Tiêu Tố Tâm xác nhận bọn họ tựa hồ thật là có quen biết, cũng tin tưởng bọn nhỏ nước mắt không giả liền yên tâm rời đi, lười xen vào chuyện của hạ nhân nữa.
A mộc giả vờ mang Viên Mẫn Y đi tìm “A Hổ”, khi đi đến một nửa liền không nhịn được khóc lên.
“Viên cô nương…… nữ nhân đáng sợ kia muốn ép thiếu gia cưới nàng ta nên đã dùng độc khống chế trên dưới ‘Quan Gia Bảo’, không ai dám chạy đi. Thiếu gia bị trọng thương, nữ nhân kia cũng luôn không trị, Nhiếp Phi thiếu gia đành phải một tấc cũng không rời thiếu gia, chỉ sợ nữ nhân kia đối thiếu gia bất lợi……”
“Ta đã biết. A Mộc, ngươi làm bộ cái gì cũng không biết, chuyện ta tiến vào ‘Quan Gia Bảo’, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, biết không ?” Nàng nhẹ giọng dặn dò A Mộc.
“Rõ.” A Mộc gạt lệ.
Sau khi tách ra cùng A Mộc, Viên Mẫn Y hết sức tránh đi Tiêu Tố Tâm, tra xét khắp nơi trong Bảo.
Cuối cùng, nàng thừa dịp ban đêm lén đến ngoài cửa phòng Quan Thiên Dật.
Mới vừa xoay mình bay qua cửa sổ, mũi chân còn chưa rơi xuống đất đã bị một đôi tay mạnh mẽ bế qua, tựa vào một vòng ngực ấm áp.
Cặp kia cánh tay, một cái cô trụ của nàng eo nhỏ, một khác liền vững vàng che môi của nàng.
Nàng nhận ra người phía sau, bởi vậy không có giãy dụa nhiều, chỉ là yên lặng từ trong lòng rút ra ngân châm, quơ quơ ở chỗ hắn có thể nhìn thấy.
Người phía sau tựa hồ run lên một chút, nhanh chóng buông nàng ra.
Nàng xoay người lại, vốn muốn đánh hai cái lên người nam nhân thừa dịp khi nàng không có khí lực khinh bạc nàng, lại thừa cơ chạy trốn.
Nhưng phát hiện, trong mắt nam nhân kia tràn ngập cảm xúc thật sự cao hứng, tựa hồ là thực sự rất vui khi nhìn thấy nàng.
Nàng đang muốn mở miệng, Nhiếp Phi lập tức ý bảo nàng chớ có lên tiếng, cũng ám chỉ chỉ sợ tai vách mạch rừng.
Viên Mẫn Y lập tức hiểu ý ngậm miệng, không phát ra âm thanh.
Nhiếp Phi kéo tay nàng đi đến bên giường, thế này mới nhìn thấy Quan Thiên Dật đang ngồi ở trên giường, hai mắt phát sáng nhìn nàng, nhưng hai chân lại cong với góc độ mất tự nhiên, ngồi phịch ở trên giường.
Viên Mẫn Y chau chau mày, bội phục hắn chịu được đau nhức như thế mà thần sắc còn có thể duy trì bình thường.
Nhiếp Phi dùng khẩu hình xin nàng hỗ trợ, giúp Quan Thiên Dật dùng kim giải độc.
Viên Mẫn Y không nói hai lời, thay hắn dùng kim bức độc ra.
Nhiếp Phi nhìn chằm chằm nàng, giữa hai người tuy không có nói chuyện với nhau lại đều biết ý đối phương không có nói ra.
Sau khi thi châm xong, Viên Mẫn Y lại lần nữa từ cửa sổ lặng lẽ đi ra ngoài.
Trước khi rời đi, Nhiếp Phi bỗng nhiên nắm giữ tay nàng.
Nàng nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu, lập tức rời đi.
Nhiếp Phi nhìn bóng lưng nàng biến mất, nhếch miệng cười ngây ngô.
Quan Thiên Dật ở trên giường thấy vậy bật cười lắc đầu, nằm xuống giường.
Có tiểu thư Viên gia đến Quan gia âm thầm hỗ trợ giải độc cho mọi người, hắn có thể an tâm một ít……
*****
Viên Mẫn Y cả một đêm không ngừng vì người “Quan Gia Bảo” lên lên xuống xuống dùng kim bức độc.
Lúc sắp hừng đông nàng cũng cơ hồ mất sức, mọi người nhanh chóng chạy đi dọn một nơi sạch sẽ cho nàng nghỉ ngơi.
Chỉ bằng một ánh mắt của Nhiếp Phi, một động tác cầm tay, nàng thế nhưng lại vì hắn phí hết tâm huyết như vậy, không hề giữ lại thay hắn bán mạng, thật sự là hành vi ngu đần.
Nhưng mà, khi nàng hoàn thành chuyện Nhiếp Phi phó thác cho nàng, thân hình mệt mỏi không thôi, trong lòng cũng dị thường thỏa mãn.
Xem ra, nàng đã hoàn toàn sa vào……
Nàng biết, cho dù là chuyện vì Nhiếp Phi trả giá sinh mệnh, nàng chỉ sợ cũng sẽ không chút do dự vì hắn đi làm……
Biết kế tiếp Nhiếp Phi sẽ đem toàn bộ cục diện nắm lại trong tay, vì thế nàng an tâm nhắm hai mắt lại, rơi vào bên trong giấc ngủ dị thường thâm trầm……
Không biết ngủ bao lâu, Viên Mẫn Y dần dần cảm thấy trời đất giống như đang lay động.
“…… Y…… Y Y ?”
Nàng cũng nghe đã có người đang gọi nàng, thanh âm mơ mơ hồ hồ, lại xa lại gần làm cho nàng có loại cảm giác hỗn loạn.
“…… Y Y !”
Bỗng nhiên, một tiếng kêu rõ ràng vẽ ra sương mù trong đầu, thần trí nháy mắt tỉnh táo lại.
Nàng mở ra mắt liền nhìn thấy gương mặt phóng to của Nhiếp Phi đang lo lắng nhìn nàng, hai tay của hắn ôm nàng càng không ngừng lắc.
“Đừng lắc……”
Nàng thiếu chút rên rỉ ra tiếng, lực tay của hắn thật mạnh, lắc nàng cũng muốn hôn mê.
“Ngươi rốt cục tỉnh ! Ngươi thế nào ngủ sâu như vậy, kêu cũng kêu không tỉnh ? Làm ta sợ muốn chết !”
Vừa thấy nàng thanh tỉnh, Nhiếp Phi lập tức vong tình ôm lấy nàng, nặng nề phun ra một hơi.
Nàng quay đầu nhìn xem bốn phía, thế này mới phát hiện nàng đã từ phòng người hầu nghỉ ngơi đổi đến phòng khách sạch sẽ.
“Ta ngủ đã bao lâu ?
“Một ngày một đêm.”
Nàng nghe xong vô cùng kinh ngạc.
“Lâu như vậy ?”
“Đúng vậy ! Khi ta ôm ngươi từ phòng người hầu lại đây, ngươi hoàn toàn đều không có tỉnh lại đâu ! Ta thế nào không biết ngươi hiện tại trở nên ngủ tốt như vậy ?”
“Ta cũng không biết……” Nàng nghi hoặc nói.
“Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào ?” Nhiếp Phi cẩn thận nhìn nàng.
Tuy nàng từng ăn long tiên thánh quả, nhưng dù sao cũng là trời sinh không đủ thể chất, thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy không thể yên tâm.
Viên Mẫn Y tinh tế cảm thụ tình huống thân mình, trừ xương cốt dị thường mệt mỏi ra còn cảm thấy ngực có một chút khó chịu……
“Hoàn hảo, không có chuyện gì, hẳn là quá mệt mỏi.”
Nàng không nói ra miệng, không muốn làm cho hắn lo lắng.
“Vậy là tốt rồi.”
“Hiện tại tình huống thế nào ?”
“Nữ nhân Tiêu Tố Tâm kia xuống núi rồi. Độc của chúng ta đều đã giải, không cần thiết sợ nữ nhân kia, cho nên ta cùng Quan Thiên Dật đã bố trí tốt, muốn cho nữ nhân kia trở về chui đầu vô lưới.”
“Ân, vậy là tốt rồi.”
“Đúng rồi, ta nhớ ngươi không phải dẫn theo hai đứa nhỏ tới sao ?”
“Chính là hai nhóc ăn mày lần trước, bọn chúng chạy tới muốn nương nhờ ngươi, ta ở ngoài Bảo nhìn thấy bọn chúng. Bởi vì ‘Quan Gia Bảo’ sinh biến cho nên ta tạm thời an trí bọn chúng ở khách điếm.”
“Là bọn nhỏ ?” Nhiếp Phi suy nghĩ một chút, nói: “Y Y, ngươi có thể đến trấn trên đi xem hai đứa nhỏ kia, sau đó giúp ta trị liệu vết thương chân của Quan sư huynh cùng giải độc hay không ?”
“Ngươi đâu ?”
“Hừ hừ, ta muốn bắt Tiêu Tố Tâm lại, hảo hảo khảo vấn một chút, để tra xem loại tà độc này nàng ta học được từ chỗ nào ?”
“Ngươi sẽ không thừa dịp lúc ta đến trấn trên lại lén chạy đi ?”
“Sẽ không, sẽ không, đương nhiên sẽ không !”
Viên Mẫn Y nghĩ nghĩ, cho dù thực sợ Nhiếp Phi chạy, nàng cũng thật không yên lòng hai đứa nhỏ kia.
“Được rồi, ta đến trấn trên đón hai đứa nhỏ kia đến nhà của ta.”
“Ừ ừ, nhanh đi, nhanh đi !” Nhiếp Phi cười đến mặt mày cong cong.
Viên Mẫn Y hoài nghi nhìn chăm chú tươi cười của hắn.
Người này, cười đến mức quá xán lạn, khẳng định có trá……
Khi nàng rốt cục có thể tự do hành động, đầy ngập lửa giận dự tính rời khỏi khách điếm đuổi theo Nhiếp Phi chết tiệt, không nghĩ tới lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, quấn nàng suốt hai ngày……
“Ô ô ô…… Y Y, ta muốn rời nhà trốn đi theo nàng !” Lăng Nhạn Sương vừa khóc vừa kể.
Nhìn nàng học ăn mặc một thân trang phục, còn đem ngân phiếu cùng lương khô đều cột vào trên bụng, đem mình thành bộ dáng một con dê béo mỡ, Lăng Nhạn Sương luôn miệng nói muốn cùng vị hôn phu Quan Thiên Dật của nàng ta đoạn tuyệt hôn ước, Viên Mẫn Y chỉ cảm thấy mình hoàn toàn bị đả bại.
Nàng rất muốn bỏ lại Lăng Nhạn Sương, nhanh chóng đuổi theo Nhiếp Phi đã chạy trốn hai ngày.
Nhưng, dù sao Lăng Nhạn Sương là bằng hữu duy nhất trước mắt chịu kết giao với nàng……
Nếu bỏ lại mặc kệ Lăng Nhạn Sương, kia Viên Mẫn Y nàng khả năng ngay cả nửa bằng hữu cũng không có.
Nàng bất đắc dĩ nghe Sương Sương vừa khóc vừa kể lể Quan Thiên Dật lạnh nhạt nàng ta bao lâu.
“…Trong một tháng này hắn bề bộn nhiều việc, đi hẹn rất nhiều, gặp rất nhiều người, ăn rất nhiều cơm xã giao, ngay cả Lí đại đầu của quán đậu hủ đầu hẻm nhà ta cũng từng sủa qua hắn, nhưng hắn lại bận đến nổi không rút ra một chút thời gian đến gặp ta…” Lăng Nhạn Sương khóc thút thít nghẹn nói.
“Lí đại đầu ? Ai nha ?”
Viên Mẫn Y có chút mờ mịt, không yên lòng hỏi.
“…… Là một con chó ông chủ quán đậu hủ nuôi !”
“Ách…… Nghe qua thực thảm.”
Bộ dáng Viên Mẫn Y giả bộ bừng tỉnh đại ngộ, mặt đồng tình an ủi Sương Sương, trong lòng vẫn nhớ mong về phía Nhiếp Phi đi.
Khi Sương Sương luôn ầm ỹ muốn cùng nàng rời đi, tâm tư của nàng đã dần dần bay xa.
Nhiếp Phi lần này đi không biết lại trốn đến nơi nào ?
Nếu không rời khỏi khách điếm đuổi theo hắn, không biết lại tốn bao nhiêu công phu mới tìm thấy hắn……
Khi Viên Mẫn Y đang muốn há miệng khuyên Sương Sương trở về, đột nhiên thấy Quan Thiên Dật không nhanh không chậm xuất hiện tại cửa, đôi mắt tràn ngập yêu thương nhìn Sương Sương.
Chính chủ của con dê béo đến đây !
Nàng cũng nên đem công việc chăm dê nhỏ trả lại cho người ta, nhanh chóng đuổi theo Nhiếp Phi xấu xa kia !
Viên Mẫn Y chậm rãi đứng lên, vòng qua quan Thiên Dật cùng Lăng Nhạn Sương, đi ra khách phòng, đem nơi này tặng cho một đôi hôn phu hôn thê đang cãi nhau.
Khi đang muốn rời đi, Quan Thiên Dật bỗng nhiên mở miệng nói một câu cùng nàng ──
“Nhiếp sư đệ hẳn là đi tìm sư phụ.”
Viên Mẫn Y sau khi dùng ánh mắt biểu đạt ý cảm tạ với Quan Thiên Dật liền bước chân bay nhanh thoát khỏi khách điếm.
Có phương hướng không sợ không tìm thấy người……
*****
Nàng có loại cảm giác, trước kia Nhiếp Phi trốn nàng rất tùy ý, hơn nữa danh hiệu hắn đội “Thiên hạ đệ nhất đao khách” rất vang dội, cho nên mặc kệ hắn đến nơi nào, nàng đều có biện pháp nghe được hành tung của hắn.
Nhưng lúc này hắn tựa hồ quyết định chủ ý trốn thật kín, không muốn để nàng đuổi theo.
Dọc theo đường đi, thế nhưng không có ai thấy qua hành tung của hắn.
Hóa ra lúc hắn muốn biến mất thế nhưng có thể biến mất triệt để như vậy ……
Đuổi theo một thời gian, Viên Mẫn Y bắt đầu cảm thấy nhụt chí.
Nghĩ nghĩ, nàng quyết định trở về “Quan Gia Bảo”, tìm Quan Thiên Dật hỏi rõ ràng.
Không nghĩ tới, vừa mới đến cửa “Quan Gia Bảo” liền nhìn thấy một đám người tụ tập, trong đó có Lăng Nhạn Sương, nàng đang khóc nhìn Quan lão phu nhân cầu kiến Quan Thiên Dật.
Bình thường Quan lão phu nhân khá yêu thương Lăng Nhạn Sương, không biết vì sao thế nhưng thần sắc nghiêm nghị với Lăng Nhạn Sương, không cho nàng gặp Quan Thiên Dật.
Viên Mẫn Y cẩn thận nhìn lên lão phu nhân, phát hiện giữa hai đầu mày của bà thế nhưng ẩn ẩn vệt đen, rõ ràng là trúng độc.
Đang lúc Viên Mẫn Y rũ mắt suy xét, đột nhiên có một tay nhỏ bé kéo nhẹ góc áo của nàng.
Nàng cúi đầu liền nhìn thấy hai nhỏ ăn mày vô cùng quen mắt, khiếp rụt rè ngửa đầu nhìn nàng.
“Các đệ…… Các đệ làm sao có thể ở đây ? Các đệ không phải đi nương nhờ người thân sao ?”
Nàng vừa mừng vừa sợ ngồi xuống, nắm tay nhỏ gầy bị bẩn của bọn chúng.
Hai đứa nhỏ đáng thương này mới mấy ngày không gặp, thế nhưng trở nên càng gầy hơn.
“Nhiếp Phi thúc thúc nói qua, nếu muốn tìm hắn có thể đến ‘Quan Gia Bảo’ chờ hắn.”
“Thế nào không đợi trong nhà người thân ?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Bởi vì trong nhà biểu cô đã có rất nhiều trẻ con, trong nhà lương thực không đủ ăn, cho nên ta cùng em trai quyết định tìm đến Nhiếp Phi thúc thúc……” Đứa lớn cúi đầu nói.
Viên Mẫn Y không hỏi nữa.
Theo biểu cảm thất vọng lại khổ sở của bọn họ, nàng ước chừng có thể đoán được hai huynh đệ bọn họ có thể là bị người thân đuổi đi……
“…… Các đệ tên gọi là gì ?”
Thở dài một hơi, nàng lộ ra tươi cười hỏi bọn chúng.
“Ta gọi là Vu Bình, em trai kêu là Vu Thạch.” Đứa lớn trả lời.
“Bình nhi, Thạch nhi, các đệ ở đây đã bao lâu ?” Nàng lại hỏi.
“Năm ngày.”
“Có nhìn thấy Nhiếp Phi thúc thúc ở bên trong sao ?”
“Có a ! Bất quá hắn rất kỳ quái, hoàn toàn không để ý tới chúng ta.”
“Hắn thấy các ngươi, nhưng không có để ý tới các ngươi ?”
“Ân…… Chúng ta không có chỗ có thể đi, cũng không biết nên làm gì bây giờ, cho nên liền luôn đợi ở chỗ này……”
Kia tỏ vẻ, hai huynh đệ bọn chúng đã vài ngày chưa có ăn gì ?
“Đi thôi, ta mang các ngươi đi ăn một chút gì, rửa mặt chải đầu một chút.” Nàng dắt hai đứa nhỏ rời đi.
Sau đó, nàng tra một lượt “Quan Gia Bảo” rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
*****
Một nữ tử trang phục thôn nữ dắt hai đứa nhỏ đứng ở cửa “Quan Gia Bảo” cầu kiến.
Tiêu Tố Tâm dung mạo diễm lệ lại mang tà ý mở cửa, cẩn thận đánh giá bọn họ.
“Tìm ai ?”
Tiêu Tố Tâm lạnh lùng hỏi, trong mắt tràn ngập phòng bị nhìn chăm chú nàng.
“Ta…… Ta muốn tìm A Hổ.” Thôn cô nhỏ giọng nói.
“Cái gì A Hổ ? Chưa từng nghe qua !” Tiêu Tố Tâm không kiên nhẫn dự tính đóng cửa lại.
“Chờ một chút !”
Thôn cô nhanh chóng tiến lên, đưa tay ngăn trở ván cửa.
“Làm cái gì ?” Tiêu Tố Tâm cả giận nói.
“Ta là muội muội A Hổ, hai đứa nhỏ này là con của hắn. Nương bọn nhỏ trước đó không lâu sinh bệnh đi rồi, ta là đến thông báo tin xấu này cho A Hổ ……”
Thôn cô vừa thấy nàng tức giận, lập tức thu tay, run tiếng nói.
Hai đứa nhỏ vốn nhát gan, vừa nghe nói nương sinh bệnh đi rồi, mặt mày nhíu lại, đột nhiên liền khóc rống lên.
Nhìn hai đứa nhỏ khóc kinh thiên động địa, Tiêu Tố Tâm nghe vô cùng đau đầu, cảnh giác với bọn họ cũng hoàn toàn giảm bớt.
“Uy, ngươi lại đây !” Nàng tùy tay triệu một thủ vệ hạ nhân lại đây.
“Mang nàng đi tìm một người tên là A Hổ. Còn có, trước khi ta cho phép, nàng ta không được tùy tiện rời khỏi ‘Quan Gia Bảo’, nghe thấy không ?”
“Là……”
Hạ nhân ngơ ngác nhìn thôn cô chằm chằm, tựa hồ ngây ngẩn cả người.
“A Mộc ca, ngươi còn nhớ rõ ta không ?”
Thôn cô đang trấn an đứa nhỏ, đứng dậy nói.
A Mộc ngơ ngẩn gật đầu. “Ta, ta nhớ…… Ngươi là Viên……”
Hắn đương nhiên nhớ !
Nàng là tiểu thư Viên gia, cũng là vị hôn thê của Nhiếp Phi Nhiếp thiếu gia a……
“Đúng, ta là A Viên ! Vợ A Hổ đã chết, ta dẫn theo đứa nhỏ của hắn tới gặp hắn.” Viên Mẫn Y lén nháy mắt mấy cái với hắn.
May mắn A Mộc phản ứng thông minh, sửng sốt bỗng chốc liền phản ứng lại.
“A…… Thảm như vậy a…… Ta, ta mang ngươi đi tìm hắn.”
“Cám ơn A Mộc ca.”
Thôn cô xoay người nói với hai đứa nhỏ: “Ta đi vào tìm cha các đệ, nói cho hắn biết các đệ đến tìm hắn, hai đệ đến nơi ngày hôm qua chúng ta dừng chân chờ ta, được không ?”
“Ân.”
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn lau nước mắt, gật gật đầu.
Tiêu Tố Tâm xác nhận bọn họ tựa hồ thật là có quen biết, cũng tin tưởng bọn nhỏ nước mắt không giả liền yên tâm rời đi, lười xen vào chuyện của hạ nhân nữa.
A mộc giả vờ mang Viên Mẫn Y đi tìm “A Hổ”, khi đi đến một nửa liền không nhịn được khóc lên.
“Viên cô nương…… nữ nhân đáng sợ kia muốn ép thiếu gia cưới nàng ta nên đã dùng độc khống chế trên dưới ‘Quan Gia Bảo’, không ai dám chạy đi. Thiếu gia bị trọng thương, nữ nhân kia cũng luôn không trị, Nhiếp Phi thiếu gia đành phải một tấc cũng không rời thiếu gia, chỉ sợ nữ nhân kia đối thiếu gia bất lợi……”
“Ta đã biết. A Mộc, ngươi làm bộ cái gì cũng không biết, chuyện ta tiến vào ‘Quan Gia Bảo’, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, biết không ?” Nàng nhẹ giọng dặn dò A Mộc.
“Rõ.” A Mộc gạt lệ.
Sau khi tách ra cùng A Mộc, Viên Mẫn Y hết sức tránh đi Tiêu Tố Tâm, tra xét khắp nơi trong Bảo.
Cuối cùng, nàng thừa dịp ban đêm lén đến ngoài cửa phòng Quan Thiên Dật.
Mới vừa xoay mình bay qua cửa sổ, mũi chân còn chưa rơi xuống đất đã bị một đôi tay mạnh mẽ bế qua, tựa vào một vòng ngực ấm áp.
Cặp kia cánh tay, một cái cô trụ của nàng eo nhỏ, một khác liền vững vàng che môi của nàng.
Nàng nhận ra người phía sau, bởi vậy không có giãy dụa nhiều, chỉ là yên lặng từ trong lòng rút ra ngân châm, quơ quơ ở chỗ hắn có thể nhìn thấy.
Người phía sau tựa hồ run lên một chút, nhanh chóng buông nàng ra.
Nàng xoay người lại, vốn muốn đánh hai cái lên người nam nhân thừa dịp khi nàng không có khí lực khinh bạc nàng, lại thừa cơ chạy trốn.
Nhưng phát hiện, trong mắt nam nhân kia tràn ngập cảm xúc thật sự cao hứng, tựa hồ là thực sự rất vui khi nhìn thấy nàng.
Nàng đang muốn mở miệng, Nhiếp Phi lập tức ý bảo nàng chớ có lên tiếng, cũng ám chỉ chỉ sợ tai vách mạch rừng.
Viên Mẫn Y lập tức hiểu ý ngậm miệng, không phát ra âm thanh.
Nhiếp Phi kéo tay nàng đi đến bên giường, thế này mới nhìn thấy Quan Thiên Dật đang ngồi ở trên giường, hai mắt phát sáng nhìn nàng, nhưng hai chân lại cong với góc độ mất tự nhiên, ngồi phịch ở trên giường.
Viên Mẫn Y chau chau mày, bội phục hắn chịu được đau nhức như thế mà thần sắc còn có thể duy trì bình thường.
Nhiếp Phi dùng khẩu hình xin nàng hỗ trợ, giúp Quan Thiên Dật dùng kim giải độc.
Viên Mẫn Y không nói hai lời, thay hắn dùng kim bức độc ra.
Nhiếp Phi nhìn chằm chằm nàng, giữa hai người tuy không có nói chuyện với nhau lại đều biết ý đối phương không có nói ra.
Sau khi thi châm xong, Viên Mẫn Y lại lần nữa từ cửa sổ lặng lẽ đi ra ngoài.
Trước khi rời đi, Nhiếp Phi bỗng nhiên nắm giữ tay nàng.
Nàng nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu, lập tức rời đi.
Nhiếp Phi nhìn bóng lưng nàng biến mất, nhếch miệng cười ngây ngô.
Quan Thiên Dật ở trên giường thấy vậy bật cười lắc đầu, nằm xuống giường.
Có tiểu thư Viên gia đến Quan gia âm thầm hỗ trợ giải độc cho mọi người, hắn có thể an tâm một ít……
*****
Viên Mẫn Y cả một đêm không ngừng vì người “Quan Gia Bảo” lên lên xuống xuống dùng kim bức độc.
Lúc sắp hừng đông nàng cũng cơ hồ mất sức, mọi người nhanh chóng chạy đi dọn một nơi sạch sẽ cho nàng nghỉ ngơi.
Chỉ bằng một ánh mắt của Nhiếp Phi, một động tác cầm tay, nàng thế nhưng lại vì hắn phí hết tâm huyết như vậy, không hề giữ lại thay hắn bán mạng, thật sự là hành vi ngu đần.
Nhưng mà, khi nàng hoàn thành chuyện Nhiếp Phi phó thác cho nàng, thân hình mệt mỏi không thôi, trong lòng cũng dị thường thỏa mãn.
Xem ra, nàng đã hoàn toàn sa vào……
Nàng biết, cho dù là chuyện vì Nhiếp Phi trả giá sinh mệnh, nàng chỉ sợ cũng sẽ không chút do dự vì hắn đi làm……
Biết kế tiếp Nhiếp Phi sẽ đem toàn bộ cục diện nắm lại trong tay, vì thế nàng an tâm nhắm hai mắt lại, rơi vào bên trong giấc ngủ dị thường thâm trầm……
Không biết ngủ bao lâu, Viên Mẫn Y dần dần cảm thấy trời đất giống như đang lay động.
“…… Y…… Y Y ?”
Nàng cũng nghe đã có người đang gọi nàng, thanh âm mơ mơ hồ hồ, lại xa lại gần làm cho nàng có loại cảm giác hỗn loạn.
“…… Y Y !”
Bỗng nhiên, một tiếng kêu rõ ràng vẽ ra sương mù trong đầu, thần trí nháy mắt tỉnh táo lại.
Nàng mở ra mắt liền nhìn thấy gương mặt phóng to của Nhiếp Phi đang lo lắng nhìn nàng, hai tay của hắn ôm nàng càng không ngừng lắc.
“Đừng lắc……”
Nàng thiếu chút rên rỉ ra tiếng, lực tay của hắn thật mạnh, lắc nàng cũng muốn hôn mê.
“Ngươi rốt cục tỉnh ! Ngươi thế nào ngủ sâu như vậy, kêu cũng kêu không tỉnh ? Làm ta sợ muốn chết !”
Vừa thấy nàng thanh tỉnh, Nhiếp Phi lập tức vong tình ôm lấy nàng, nặng nề phun ra một hơi.
Nàng quay đầu nhìn xem bốn phía, thế này mới phát hiện nàng đã từ phòng người hầu nghỉ ngơi đổi đến phòng khách sạch sẽ.
“Ta ngủ đã bao lâu ?
“Một ngày một đêm.”
Nàng nghe xong vô cùng kinh ngạc.
“Lâu như vậy ?”
“Đúng vậy ! Khi ta ôm ngươi từ phòng người hầu lại đây, ngươi hoàn toàn đều không có tỉnh lại đâu ! Ta thế nào không biết ngươi hiện tại trở nên ngủ tốt như vậy ?”
“Ta cũng không biết……” Nàng nghi hoặc nói.
“Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào ?” Nhiếp Phi cẩn thận nhìn nàng.
Tuy nàng từng ăn long tiên thánh quả, nhưng dù sao cũng là trời sinh không đủ thể chất, thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy không thể yên tâm.
Viên Mẫn Y tinh tế cảm thụ tình huống thân mình, trừ xương cốt dị thường mệt mỏi ra còn cảm thấy ngực có một chút khó chịu……
“Hoàn hảo, không có chuyện gì, hẳn là quá mệt mỏi.”
Nàng không nói ra miệng, không muốn làm cho hắn lo lắng.
“Vậy là tốt rồi.”
“Hiện tại tình huống thế nào ?”
“Nữ nhân Tiêu Tố Tâm kia xuống núi rồi. Độc của chúng ta đều đã giải, không cần thiết sợ nữ nhân kia, cho nên ta cùng Quan Thiên Dật đã bố trí tốt, muốn cho nữ nhân kia trở về chui đầu vô lưới.”
“Ân, vậy là tốt rồi.”
“Đúng rồi, ta nhớ ngươi không phải dẫn theo hai đứa nhỏ tới sao ?”
“Chính là hai nhóc ăn mày lần trước, bọn chúng chạy tới muốn nương nhờ ngươi, ta ở ngoài Bảo nhìn thấy bọn chúng. Bởi vì ‘Quan Gia Bảo’ sinh biến cho nên ta tạm thời an trí bọn chúng ở khách điếm.”
“Là bọn nhỏ ?” Nhiếp Phi suy nghĩ một chút, nói: “Y Y, ngươi có thể đến trấn trên đi xem hai đứa nhỏ kia, sau đó giúp ta trị liệu vết thương chân của Quan sư huynh cùng giải độc hay không ?”
“Ngươi đâu ?”
“Hừ hừ, ta muốn bắt Tiêu Tố Tâm lại, hảo hảo khảo vấn một chút, để tra xem loại tà độc này nàng ta học được từ chỗ nào ?”
“Ngươi sẽ không thừa dịp lúc ta đến trấn trên lại lén chạy đi ?”
“Sẽ không, sẽ không, đương nhiên sẽ không !”
Viên Mẫn Y nghĩ nghĩ, cho dù thực sợ Nhiếp Phi chạy, nàng cũng thật không yên lòng hai đứa nhỏ kia.
“Được rồi, ta đến trấn trên đón hai đứa nhỏ kia đến nhà của ta.”
“Ừ ừ, nhanh đi, nhanh đi !” Nhiếp Phi cười đến mặt mày cong cong.
Viên Mẫn Y hoài nghi nhìn chăm chú tươi cười của hắn.
Người này, cười đến mức quá xán lạn, khẳng định có trá……
Last edited: