-
Chương 4
Nhiếp Phi vừa mới kết thúc một việc ủy thác vận chuyển bảo tiêu, thù lao dày cộm quấn bên hông đi đến trấn trên náo nhiệt.
Hắn vừa đi vừa dạo, cố ý thả chậm bước chân như đang đợi người nào.
Sau đó, sau khi hắn lấy một ít bạc vụn cho ăn mày bên đường xong mới lại chọn một tửu lâu ngồi xuống, gọi một bàn lớn rượu và thức ăn, mở lớn miệng, nhoàm nhoàm đem đồ ăn nhét vào miệng, thưởng một chút cho cái bụng đã lâu chưa được ăn ngon.
Vừa mới bắt đầu ăn đã có người tới gần bên cạnh bàn hắn, vô cùng quen thuộc tự động ngồi xuống.
“Việc đã xong ?” Viên Mẫn Y hỏi.
“Ân.” Nhiếp Phi vùi đầu ăn cơm.
Viên Mẫn Y nhìn mặt bàn, trừ món thịt hắn thích nhất ra, hắn còn gọi vài món ăn chay nhẹ nhàng.
Mặt khác, trên bàn còn đặt thêm một bộ bát đũa.
Viên Mẫn Y nhịn ý cười bên môi xuống, tự mình bưng bát, chậm rãi ăn cơm.
Nam nhân Nhiếp Phi này, từ lần trước nàng ăn gió ngủ trời chạy đuổi theo hắn không cẩn thận nhiễm phong hàn, mỗi nơi đặt chân của hắn đều đổi thành ở thị trấn, trừ phi vạn bất đắc dĩ sẽ không qua đêm trong núi.
Nếu phát hiện nàng đã đuổi theo hắn, lại vừa vặn đúng thời gian ăn cơm, hắn thậm chí còn có thể giúp nàng gọi thêm hai món, nhận mệnh chờ nàng đến, ngồi ở bên cạnh hắn cùng nhau ăn cơm.
Đợi đến sau khi ăn no sau hắn mới có thể tiếp tục chuồn mất, lặp lại quá trình truy đuổi giữa bọn họ.
Ăn được một nửa, Nhiếp Phi lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngoài cửa có hai nhóc ăn mày rụt rè lại ao ước nhìn vào bên trong.
“Đi đi đi ! Đừng vây quanh ở cửa gây trở ngại chúng ta buôn bán ! Cả người bẩn thỉu sẽ làm khách chúng ta mất khẩu vị !”
Tiểu nhị tinh mắt nhìn thấy liền vội vàng chạy tới xua đuổi.
Hai nhóc ăn mày vừa thấy tiểu nhị đến đây liền bùm, bùm cùng nhau quỳ xuống.
“Vị đại gia này, có thể xin thương xót cho ta một đĩa thịt hay không…… Không không không, da lợn, da lợn là được rồi !” Trong đó một nhóc ăn mày lớn tuổi hơn giữ chặt góc áo của hắn.
“Nơi này không có da lợn ! Tránh ra, tránh ra !”
Tiểu nhị chán ghét rút góc áo về, dùng sức vỗ vỗ.
Thấy thế, nhóc ăn mày rụt tay về, không dám kéo hắn nữa, chỉ có thể cố gắng cầu xin.
“Đại gia, xin ngài giúp đỡ một chút, nương ta bị bệnh đã mấy ngày, trừ uống nước thì cái gì cũng không ăn vô, sáng sớm hôm nay lại đột nhiên nói muốn ăn thịt, xin đại gia chia cho chúng ta một ít còn lại hay không ? Một ít là được rồi……”
Đứa nhỏ tuổi hơn lại không dám mở miệng nói chuyện, nhút nhát dựa vào người nhóc ăn mày tuổi lớn hơn, dùng ánh mắt ao ước nhìn tiểu nhị.
“Không có, không có ! Nơi này không có đồ ăn thừa, đến địa phương khác xin đi !” Điếm tiểu nhị không kiên nhẫn xua đuổi.
Nhiếp Phi đột nhiên mở miệng kêu: “Tiểu nhị ca.”
“Ai, đến đây !”
“Lại thêm một phần thịt bò kho, một con gà nướng, mấy đĩa dưa cải, cháo cùng cơm cũng muốn, làm xong toàn bộ liền đóng gói cho ta mang đi.”
“Ai, được ! Lập tức đến !” Tiểu nhị vội vàng chạy tiến vào phòng bếp dặn dò.
Hai nhóc ăn mày nghe thấy hắn gọi đồ ăn, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Tầm mắt Nhiếp Phi vừa tiếp xúc cùng bọn họ, hai nhóc ăn mày liền rụt rè cúi đầu, rất sợ sẽ chọc người ghét.
Nhiếp Phi thở dài một hơi, quay đầu, hai ba đủa đem thức ăn bỏ vào miệng sau đó nuốt trọn.
Viên Mẫn Y liếc mắt nhìn hắn một cái, nhìn ra được hắn đã không còn khẩu vị ăn cơm.
Nàng quay đầu nhìn hai nhóc ăn mày ngoài cửa, yên lặng cơm nước xong liền buông bát đũa, lẳng lặng chờ tiểu nhị đem đồ ăn đóng gói đưa tới.
Sau khi đồ ăn đóng gói đưa tới, Nhiếp Phi lập tức tính tiền rời đi, Viên Mẫn Y cũng đi theo phía sau hắn đi ra tửu lâu.
Đột nhiên, Nhiếp Phi quay đầu nói với nàng: “Ta có việc muốn làm, ngươi trước đừng đi cùng.”
Nàng nhàn nhạt lắc đầu. “Mẫu thân hai đứa nhỏ kia sinh bệnh, ta cũng đi xem.”
Nhiếp Phi lộ ra biểu cảm kinh ngạc.“Ngươi biết ta muốn làm gì ?”
“Không cần đoán cũng có thể biết. Hơn nữa đuổi theo sau ngươi lâu như vậy, ta cũng rốt cục hiểu được ngươi vì sao luôn hai tay áo trống trơn không có tiền.” Nàng cong môi cười.
Hắn chỉ cần trên tay có tiền sẽ đưa bạc vụn cho các nhóc ăn mày gặp được, bố thí khắp nơi, một đồng không dư thừa tất cả đều cầm đi cứu tế người nghèo.
Nhiếp Phi gãi gãi đầu, xách theo gói giấy dầu đi về hướng hai nhóc ăn mày.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn khom lưng, ôn hòa thân thiết nói chuyện cùng hai đứa nhỏ.
Chỉ thấy nhóc ăn mày vẻ mặt nhút nhát phút chốc mở lớn mắt, không thể tin được nhìn hắn, lại nhìn gói giấy dầu trong tay hắn, nuốt nuốt nước miếng, sau đó lộ ra bộ dáng hân hoan nhảy nhót, vội vàng muốn dẫn hắn trở về.
Đáy lòng nàng có một chỗ trở nên vô cùng mềm mại.
Tuy nàng từ nhỏ chịu nỗi khổ ốm đau nhưng luôn được gia gia cùng phụ thân và các huynh yêu chiều, cho tới giờ không nghĩ tới trên đời còn có người chịu càng nhiều cực khổ hơn so với nàng.
Nhiếp Phi đứng thẳng người, liếc mắt nhìn nàng.
Nàng không nói chuyện, bước chân di chuyển theo cách bọn họ không xa.
Nhìn thấy có cô nương luôn đi theo bọn họ, nhóc ăn mày lớn hơn có chút cảnh giác quay đầu nhìn nàng vài lần.
“Vị tiểu thư kia vì sao luôn đi theo sau chúng ta ?”
“Nàng muốn đi xem bệnh giúp nương các ngươi.” Nhiếp Phi giải thích.
“Nàng là đại phu ?”
“Ân, xem như vậy.” Chẳng qua, người ta đại phu là dùng dược chữa bệnh, còn nàng lại là dùng châm cứu chữa bệnh.
Hắn sợ nói ra sẽ dọa đến đứa nhỏ cho nên không có nói.
Vừa nghe đến là đại phu, trong mắt hai đứa nhỏ đều lộ ra vẻ kích động, liên tiếp quay đầu nhìn xung quanh xem nàng có theo kịp hay không.
Chắc hẳn phải vậy, bọn họ ngay cả tiền mua da thịt cũng không có, nào có tiền đi mời đại phu xem bệnh ?
Ngực Nhiếp Phi hơi siết chặt……
*****
Đến ngoài thành, chỉ thấy có một gian nhà vừa thấp vừa cũ, dường như gió hơi lớn một chút quét qua sẽ phá hủy gian nhà tranh trước mắt.
Trong nhà chật hẹp, xem ra vừa ẩm mốc vừa tối, nhưng lại ẩn ẩn có một vị chua thối xông vào mũi.
“Ngươi ở bên ngoài chờ đi, ta đi vào xem một chút.” Nhiếp Phi ngăn Viên Mẫn Y lại.
Viên Mẫn Y liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng đẩy cánh tay hắn ra, khom người vào nhà.
“Y Y…… Ngươi không quen, đừng miễn cưỡng.”
“Ngươi trước cho đứa nhỏ ăn vài thứ đi, bọn họ giống như đã rất lâu chưa được ăn.” Nàng nhàn nhạt trả lời.
Nhiếp Phi quay đầu nhìn hai đứa nhỏ đứng ở phía sau.
“Đến đây đi, chúng ta ăn trước.”
Đứa lớn lắc lắc đầu. “Chúng ta không đói bụng, trước cho nương ăn được không ?”
Đứa nhỏ kia cũng lắc đầu theo.
Nhiếp Phi nhìn vào nhà, lại nhìn đứa nhỏ.
“Nương của các ngươi phải xem bệnh trước, chờ đại phu nói có thể ăn mới có thể ăn. Cho nên các ngươi ăn trước, chờ một chút lại cho nương các ngươi ăn.” Hắn mỉm cười trấn an bọn họ.
Hai đứa nhỏ chung quy không khống chế được mùi thơm của đồ ăn, ngoan ngoãn bị hắn dẫn sang một bên ăn.
Viên Mẫn Y nghe Nhiếp Phi ở ngoài phòng dỗ đứa nhỏ, bước chân cẩn thận đi vào trong nhà tối.
Đợi một lát, hai mắt của nàng mới thích ứng ánh sáng mơ hồ trong nhà, hơn nữa nhìn thấy sắc mặt phụ nhân trắng bệch, nhắm chặt hai mắt nằm ở trên giường.
“Đại thẩm ? Đại thẩm ?” Nàng nhẹ nhàng kêu.
Phụ nhân trên giường không hề có động tĩnh, nàng lại gọi vài tiếng, vẫn như cũ không có động tĩnh nên đành phải chủ động đi qua, ngồi xổm bên người phụ nhân, đưa tay về phía cổ tay nàng ta để bắt mạch.
Sắc mặt của nàng bỗng nhiên trắng bệch.
Nàng buông cổ tay phụ nhân ra, đổi lại thăm dò dưới mũi phụ nhân.
Dò không thấy hơi thở gì.
Nàng chưa từ bỏ ý định ghé vào ngực phụ nhân nghe.
Tiếp theo, nàng kích động lấy ra ngân châm trong lòng, nhanh chóng đâm vài chỗ đại huyệt trên ngực phụ nhân, sau đó thúc giục nội lực truyền vào ngực phụ nhân.
Một lát sau, nàng kinh ngạc ngồi sững ở trên đất bên giường.
“…… Đến chậm……” Nàng khổ sở nói nhỏ.
*****
“Đệ đệ, này phải để dành cho nương ăn, đệ đừng ăn sạch.”
“Nha, vậy đệ để những món này cho nương……”
Nàng nghe thấy thanh âm non nớt thật nhỏ từ ngoài nhà truyền vào, cho dù đói bụng, hai đứa nhỏ vẫn tâm tâm niệm niệm để cho mẫu thân.
Rốt cục, nàng không nhịn được che miệng, dùng sức đè nén tiếng nghẹn ngào.
Một lát sau, nàng chậm rãi đứng lên đi ra ngoài.
Nhiếp Phi luôn bồi ở bên người đứa nhỏ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.
Nhìn thấy nàng thần sắc dị thường, trong lòng hắn cảm thấy không ổn, lập tức đứng lên đi đến bên cạnh nàng.
“Y Y ?”
Nàng lắc đầu, sau đó rũ mắt xuống.
Nhiếp Phi rất nhanh lánh vào trong nhà, lại rất nhanh đi ra, mày nhíu chặt.
“Làm sao vậy ? Nương tỉnh sao ? Ta đi kêu nương dậy ăn thịt !” Đứa lớn cao hứng đứng lên.
“Chờ một chút, không cần kêu nương, nương đang ngủ.”
“Vậy khi nào nàng tỉnh lại ? Chúng ta đều để toàn bộ thịt bò kho cho nương, buổi sáng nương còn nói muốn ăn đó !” Đứa nhỏ ngây thơ hỏi.
Viên Mẫn Y không dám nói lời nào, chỉ xoay người sang chỗ khác.
“Nàng sẽ không tỉnh lại nữa…… Theo ta đi vào thôi, nói lời từ biệt với nương các ngươi.”
Nhiếp Phi vẻ mặt ngưng trọng dắt tay hai đứa nhỏ đi vào trong nhà.
Viên Mẫn Y ở ngoài nhà ngồi xuống một tảng đá lớn.
Một thoáng chốc, trong nhà tuôn ra tiếng gào khóc kinh người.
Viên Mẫn Y thở dài một tiếng, không đành lòng nhắm mắt lại……
*****
Bóng đêm thâm trầm.
Nhiếp Phi cùng Viên Mẫn Y, hai người một tia buồn ngủ cũng không có, vô cùng thanh tỉnh chia ngồi hai bên phòng trọ, lẳng lặng tự suy tư.
“Ngươi dự tính thu xếp cho hai đứa nhỏ kia thế nào ?” Viên Mẫn Y nhẹ giọng hỏi.
“Ta nghe nói hai đứa nhỏ đó ở thôn cạnh còn có người thân, sẽ tìm người đưa bọn chúng qua.”
“Nếu tìm không thấy người thân của chúng ?”
“Ta sẽ có thu xếp khác.”
Nàng nhìn thẳng hắn.
“Làm sao vậy ? Làm sao luôn nhìn ta ?” Hắn kỳ quái nhìn lại nàng.
“Ngươi vì sao luôn vì người xa lạ không quen biết mà tán hết gia tài, làm nhiều chuyện như vậy ?”
“Giúp người làm niềm vui a !” Nhiếp Phi nhướng mày nói.
“Nhưng thiên hạ người nghèo khổ nhiều như vậy, ngươi muốn từ đâu giúp lên ?”
“Ta không có thiện tâm cùng dã tâm lớn như vậy, dự tính giúp hết người trong thiên hạ, cho nên giúp một là một. Không để ta gặp được thì quên đi, nếu gặp phải thì hết sức giúp là được.”
“Ân.” Nàng gật gật đầu.
“Bất quá, ngươi hôm nay biểu hiện thật làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Ta vốn tưởng ngươi……”
Hắn chỉ chỉ nàng, tựa hồ ngượng ngùng nói tiếp.
“Vốn tưởng ta là thân thể được chiều chuộng, đối với dơ bẩn lụi bại khó có thể chịu được ?” Nàng giúp hắn nói tiếp.
Nhiếp Phi nhún nhún vai.
“Ta vốn cũng cho rằng ta sẽ có phản ứng như vậy.” Nàng cười cười.
“Phải không ? Nhưng ngươi vẫn cứ đi vào nhà tranh, hơn nữa có ý muốn trị liệu cho nương hai đứa nhỏ kia.”
“Ngay lúc đó cũng không có nghĩ đến nhiều như vậy.”
“Ngươi thật đúng là thẳng thắn.” Nhiếp Phi bật cười.
“Này không có gì để che giấu.” Nàng kéo môi.
“Đúng rồi, sáu năm qua ngươi dưỡng tốt thân mình thế nào ?” Hắn nhắc tới một chuyện luôn làm cho hắn rất hiếu kỳ.
“Bởi vì ta ăn long tiên quả.” Nàng trả lời.
“Long tiên quả ? Trên đời này thực sự có loại này ?”
Nhiếp Phi tò mò ngồi thẳng lên, hơn nữa mở to mắt nhìn nàng.
Long tiên quả, là thánh quả trong mắt người giang hồ.
Nghe nói, người bình thường ăn long tiên quả có thể hồi xuân, hóa độc.
Về phần người luyện võ, nội lực sẽ tăng gấp bội, hơn nữa kéo dài tuổi thọ, bách độc bất xâm.
Càng thần kỳ là, nghe nói người sắp chết nếu ăn long tiên quả còn có thể có cải tử hồi sinh.
“Gia gia khi còn trẻ có nhân duyên được một long tiên quả trong truyền thuyết.”
“Đã là trong truyền thuyết liền chứng tỏ không có người gặp qua, vậy gia gia ngươi như thế nào xác định long tiên quả là thật ? Ngộ nhỡ là một quả độc thì sao ?” Nhiếp Phi là người đầu tiên nghĩ đến vấn đề thật giả.
“Nghi ngờ này gia gia không phải không nghĩ tới. Trong tất cả sách thuốc chỉ nói đến công hiệu long tiên quả cải tử hồi sinh, nhưng dùng như thế nào ? Công dụng bao lâu ? Này hoàn toàn không rõ.”
“Oa, vậy gia gia ngươi còn dám cho ngươi ăn bậy ?” Nhiếp Phi lắc đầu.
Viên thần y kia thật đúng là lớn mật a, dám lấy mạng nhỏ cháu gái mình làm thí nghiệm.
“Lúc ấy ta đã bệnh chỉ còn một hơi cuối, ngay tại một hơi cuối cùng đột nhiên ngừng thở, gia gia hoảng, coi ngựa chết làm ngựa sống lấy ra long tiên quả tùy tiện cho ta nuốt vào, muốn cùng ông trời đánh cuộc một phen, nhìn xem long tiên quả có thể giúp ta sống lại hay không.”
“Không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ thế nhưng đúng rồi ?”
“Đúng vậy ! Sau khi ăn long tiên quả, thân thể của ta nhanh chóng khôi phục, trong cơ thể không ngừng trào ra nội lực nhè nhẹ, không đến một tháng ta có thể xuống giường. Lại tĩnh dưỡng nửa năm sau liền khỏe mạnh như người bình thường, có thể chạy có thể nhảy.”
“Trong cơ thể không ngừng trào ra nội lực ? Cho nên trợ giúp nội lực tăng thêm trong truyền thuyết cũng là thật ?”
“Ân. Phần nội lực ta nghĩ hẳn là bởi vì ngươi từng có một đoạn thời gian dùng lực bảo vệ mạch của ta, lưu lại một ít nội lực ở trong cơ thể mới có hiện tượng nội lực tăng thêm. Về sau khi ta có thể xuống giường, phụ thân liền mời cao thủ kiếm thuật truyền thụ ta kiếm pháp, một mặt luyện thân, học tập nội công tâm pháp, một mặt cũng có thể tự bảo vệ mình.”
“Kia…… Long tiên quả ăn được không ? Lúc ăn là hương vị gì ? Đắng ? Chát ? Hay là chua ?”
Hắn hỏi tới, tò mò vô cùng.
“Không nhớ rõ.” Nàng dở khóc dở cười trừng mắt hắn một cái.
“Không nhớ rõ ?! Trái quý hiếm như vậy ngươi thế nhưng không nhớ rõ là tư vị gì ?” Nhiếp Phi hô to gọi nhỏ bóp cổ tay nói.
“Ta khi đó đã bệnh thần trí không rõ, nào còn có thể chú ý tới hương vị ?” Viên Mẫn Y đối hắn hừ một tiếng.
“Chậc, cho người không biết hàng ăn thật đúng là đáng tiếc !”
“Hừ !”
Nàng thở phì phì quay đầu đi, không để ý tới hắn.
Hắn nhìn nàng bật cười, cảm thấy nàng thật sự là thật đáng yêu……
Di ? Đáng yêu ? Hắn cảm thấy nàng đáng yêu ?!
Hắn, hắn, hắn, hắn…… Hắn đầu óc làm sao vậy ? Đang nghĩ cái gì a ?
Nhiếp Phi nhanh chóng thu hồi tâm, đứng lên.
“Tốt lắm, đã rất trễ, ta trở về phòng ngủ.”
Hắn giả bộ ra tư thái ung dung, duỗi người, ngăn chặn xúc động muốn chạy đi càng xa càng tốt, chậm rãi đi đến ngoài cửa.
“Chờ một chút.” Nàng gọi hắn lại.
“Ân ?”
Nhiếp Phi dừng một chút, chậm rãi xoay người lại.
“Ngươi sẽ không thừa dịp lúc ta ngủ trốn đi chứ ?” Nàng hoài nghi nhìn hắn.
“Sẽ không, sẽ không !”
Nhiếp Phi dùng sức nở nụ cười vô hại, liều mình xua tay phủ nhận.
“Nam tử hán nói chuyện giữ lời ?” Nàng yêu cầu hắn hứa.
“Không thành vấn đề !” Nhiếp Phi vỗ vỗ bộ ngực cam đoan.
Trở về phòng, Nhiếp Phi thế này mới hậu tri hậu giác nhớ tới, nếu hắn không chạy, nàng khẳng định lại muốn đuổi theo hắn đòi thực hiện hôn ước.
Càng đáng sợ là, ngộ nhỡ hắn đối nàng lâu ngày sinh tình làm sao bây giờ ?
Vừa vặn nhớ tới nàng buổi sáng vì hai nhóc ăn mày làm những chuyện như vậy, còn có rơi nước mắt đồng tình, tâm của hắn liền không nhịn được từng đợt mềm mại, thế nhưng bắt đầu cảm thấy nàng càng ngày càng thuận mắt, cùng nàng nói chuyện phiếm cũng càng ngày càng tự tại.
Không được, không được ! Hắn không thể không trốn !
“Ai nói không trốn ? Không trốn mới là ngu ngốc……” Nhiếp Phi lập tức từ cửa sổ phòng khách đi ra ngoài.
Tuy vừa rồi hắn mới cùng Viên Mẫn Y cam đoan, nam tử hán nói chuyện giữ lời, nhưng mà hắn là đại hiệp, mọi người đều gọi hắn đại hiệp, không phải kêu nam tử hán, cho nên ước định vừa rồi không tính gì hết a !
“Ách…… Y Y……”
Nhiếp Phi nhìn thấy Viên Mẫn Y, nhất thời cứng đờ.
“Hóa ra Nhiếp đại hiệp không phải nam tử hán, nói chuyện cũng không giữ lời a !”
Viên Mẫn Y đứng ở ngoài cửa sổ ôm cây đợi thỏ, quả nhiên, nàng nhìn thấy Nhiếp Phi đẩy cửa sổ ra, rón ra rón rén đang muốn chuồn ra, vì thế nhìn hắn lạnh lùng nói.
Không khí mới vừa rồi hoà thuận vui vẻ ở chung lúc này tất cả đều tiêu tan.
Hừng hực lửa giận thay thế từ ngực nàng bắt đầu bốc cháy lên.
Nhìn ra tức giận của nàng, Nhiếp Phi hơi hơi co rúm lại một chút.
“Ách…… Y Y, bớt giận, bớt giận, ta không chạy là được !”
“Ta không tin lời của ngươi !” Tên không có chữ tín !
“Kia…… Vậy ngươi phải như thế nào mới tin tưởng ta?”
“Hai con đường cho ngươi chọn, một là trước cưới ta, ta liền không đuổi theo ngươi nữa.”
“Kia con đường thứ hai ?”
“Nằm xuống cho ta, để ta dùng ngân châm đâm huyệt ngủ của ngươi, xác định ngươi sẽ không chạy trốn.”
“Có thứ ba hay không ?”
“Không có !” Nàng đáp vô cùng quyết tuyệt.
Nhiếp Phi lui một chút.
“Kia…… Kia…… Ta chọn điều thứ hai là được……”
“Vậy đi vào nằm !”
“Nha……”
Nhiếp Phi vẻ mặt ai oán từ cửa sổ bò lại vào phòng, ngoan ngoãn đi đến bên giường nằm xuống, tứ chi dạng thành hình chữ đại.
Viên Mẫn Y từ cửa sổ nhảy vào, đi đến bên giường.
Sau khi nằm một chút, Nhiếp Phi đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Uy, Y Y, ngươi có cảm giác không, ta hiện tại hình như cũng là nữ tử bị đạo tặc hái hoa làm nhục, bá vương ngạnh thượng cung nha……”
“Ý của ngươi là nói, ta lại là đạo tặc hái hoa đang muốn làm nhục nữ tử, bá vương ngạnh thượng cung ?”
Viên Mẫn Y vừa nói vừa rút ra một cây châm nhỏ thật dài từ trong ngực.
Vừa thấy, hắn liền cảm thấy trên mặt của nàng thật là có một tà khí mơ hồ.
“Nằm tốt đi, ta muốn đâm huyệt ngủ của ngươi.” Nàng đẩy đẩy vai hắn.
“Nha……”
Hắn thuận thế nằm thẳng, ánh mắt nhắm chặt.
Khi nàng giơ châm lên đang muốn đâm thì Nhiếp Phi lại mở mắt ra.
“Còn có chuyện gì ?”
“Dùng kim đâm huyệt ngủ có đau hay không ?”
“Không biết.”
“Kia có thể sửa dùng ngón tay điểm huyệt hay không ?”
“Dùng ngón tay điểm huyệt, bằng nội lực của ngươi bỗng chốc có thể phá tan, dùng châm đâm có tác dụng trong thời gian dài.”
“Nhưng mà…… Ta sợ sẽ rất đau……”
“Nhiếp đại hiệp, ngươi nói sợ đau, có thể cười rớt răng người giang hồ hay không ?”
“Này có cái gì buồn cười ?” Hắn đúng lý hợp tình nói.
“Hãy bớt nói nhảm đi ! Nhắm mắt lại !” Nàng bắt đầu không kiên nhẫn.
“…… Ai……”
Hắn nhắm mắt lại, cắn răng một cái, quay đầu đi, phi thường có khí phách oanh liệt.
Khi nàng nhắm ngay huyệt đạo đang muốn đâm, Nhiếp Phi lại mở mắt ra, quay đầu đến.
“Chờ một chút !”
“Lại có chuyện gì a ?”
Nàng thở phì phì buông châm, hung hăng trừng hắn.
“Có thể đâm huyệt tê trước rồi lại đâm huyệt ngủ không ?” Hắn yêu cầu nói.
“Vì sao ?”
Hắn thế nào dong dài như vậy ? Rất muốn trực tiếp đánh hắn hôn mê nha !
“Trước làm cho thân thể của ta tê đi, lại đâm huyệt ngủ, như vậy hẳn là có vẻ không đau.” Hắn thực đứng đắn thảo luận với nàng.
“Ngươi muốn đâm hai châm cũng không sao !”
Ngu ngốc ! Viên Mẫn Y đảo cặp mắt trắng dã.
“Đã nói ta sợ đau mà……”
“Nhắm mắt lại ! Lại dong dài ta liền đâm ba châm!”
Ngón tay nàng nhón lấy, quả thực giơ lên ba ngân châm dài nhỏ sắc bén.
Nhiếp Phi thở hốc vì kinh ngạc, lập tức nhắm mắt lại, ngay cả hơi thở cũng dừng lại.
Nàng hừ một tiếng, nhón lấy một ngân châm, đang muốn lấy thủ pháp cực kỳ quen thuộc đâm vào huyệt, tay trái Nhiếp Phi đột nhiên sét đánh không kịp bưng tai nâng lên, trở tay điểm huyệt đạo trên ngực nàng.
“A……”
Thân mình một trận tê nhược, Viên Mẫn Y mềm mại không xương ngã vào trong ngực của hắn.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi ! Bởi vì ta thực sự rất sợ đau, thật sự quá khẩn trương, cho nên tay liền tự nâng lên điểm trụ huyệt đạo của ngươi……”
“Ngươi…… Ngươi thực đáng giận ! Ba lần liên tiếp hủy hứa hẹn, ngươi không có chữ tín !”
“Thực xin lỗi a ! Nhưng ta nghĩ vẫn là cảm thấy không cần vô ích chịu một châm kia. Dù sao ta chung quy sẽ chạy trốn, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện đâu ?”
“Người không giữ chữ tín !”
Viên Mẫn Y tức giận đến mắng to, khuôn mặt đỏ bừng.
Nhiếp Phi một mặt xin lỗi, một mặt ôm nàng trở mình để cho nàng từ ngực của hắn chuyển qua trên giường.
Lúc trở mình, hắn cùng với khuôn mặt nàng dựa vào quá gần, ngực cùng hai tay cũng không tránh được đụng chạm đến thân mình mảnh mai của nàng.
Đáy mắt nhìn khuôn mặt nàng thanh tú tinh xảo, chóp mũi ngửi được hơi thở thơm tho nhàn nhạt trên người nàng, bàn tay tiếp xúc vòng eo nàng ấm áp mềm mại, không nắm đủ, toàn bộ tâm Nhiếp Phi bỗng nhiên bùm bùm đập thật mạnh……
Thảm……
Hắn làm sao có thể cảm thấy nàng càng ngày càng…… ăn ngon……
Nếu giờ phút này đem gà nướng hắn yêu nhất cùng nàng đặt cùng nhau, hắn thế nhưng sẽ cảm thấy, nàng…… tựa hồ, giống như, khả năng…… sẽ ngon miệng hơn so với gà nướng……
Viên Mẫn Y tức giận đến đầu bốc khói, bỗng nhiên phát giác hắn lơ lửng yên lặng bất động trên người nàng, còn dùng một loại ánh mắt thực kỳ dị nhìn nàng.
Đôi mắt hắn trở nên thâm sâu, tầm mắt như đốt người khiến da thịt của nàng một mảnh nóng bỏng……
“Ngươi…… Ngươi làm cái gì ?” Nàng bất an mở miệng, ngực lại trướng cảm xúc kỳ quái khó tả, như là sợ hắn sẽ làm gì, lại càng như là chờ mong hắn sẽ đối nàng làm chút gì……
Bởi vì nàng mở miệng nói chuyện, tầm mắt của hắn không khỏi chuyển hướng môi anh đào của nàng.
Hai cánh môi anh đào của nàng phấn phấn, nhuận nhuận, như cánh hoa anh đào dính nước đường, ướp lạnh.
Hắn đột nhiên cảm thấy hơi đói, rất muốn cúi đầu, nếm thử hai cánh môi phấn nộn kia, nhìn xem có phải thơm ngọt nhuyễn nhuận cùng tưởng tượng giống nhau hay không……
Lúc đầu hắn dần dần tiếp cận, hơi thở của nàng dần dần tắc nghẹn, không tự chủ được nhìn hai mắt hắn như có từ lực.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, không nhịn được vươn lưỡi liếm lên cánh môi.
Động tác nhỏ của Viên Mẫn Y nhất thời đánh nát tất cả tự chủ của hắn.
Hắn không do dự cúi đầu, chuẩn xác chiếm hữu môi của nàng……
Hai môi chạm nhau trong nháy mắt, trong đầu của nàng trống rỗng, cái gì cũng không thể suy xét, ngay cả thanh âm cũng không phát được, chỉ có thể bất lực nhắm mắt lại, bị động để hắn nắm giữ quyền chủ đạo, tinh tế ưm một tiếng……
Đột nhiên, thanh âm nàng vọng lại rất nhỏ làm cho đầu của hắn như bị đánh một gậy, “Oanh” một tiếng, đánh hắn đầu trướng ù tai, nháy mắt thanh tỉnh.
Hắn…… Hắn làm cái gì ?
Hắn đang khinh bạc Y Y ?
Hắn hôn môi của nàng ?
Hắn…… Hắn điên rồi……
Tiếp theo nháy mắt, thần sắc hắn hốt hoảng từ trên người nàng nhảy xuống.
Vẻ mặt của hắn như chịu kinh hách rất lớn, rất giống như trên đầu nàng đột nhiên mọc sừng, cả người vô cùng hoảng sợ trừng nhìn nàng.
Kế tiếp, hắn lấy tốc độ nhanh không hiểu nổi tông cửa xông ra.
Viên Mẫn Y kinh ngạc nhìn hắn đầu tiên là lao ra, lại trở lại đóng cửa vào lại chạy trốn, nhất thời tức giận đến không để ý hình tượng, kêu to ra tiếng.
“Nhiếp Phi ! Ngươi trở về cho ta !”
…… Chắc hẳn hắn nhất định sẽ không về.
Viên Mẫn Y nằm ở trên giường, thở phì phì cắn môi.
Thật giận nàng bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích, bằng không nàng nhất định phải nhảy dựng lên, đánh hắn hai bạt tay !
Sau khi khinh bạc nàng thế nhưng cứ như vậy không rên một tiếng chạy thoát……
Đáng giận !
Nàng quyết định ! Nàng thề cuộc đời này hắn nhất định phải cưới nàng, bằng không nàng đời này tuyệt không để yên cho hắn !
Cắn môi nóng bỏng, nàng vừa giận vừa thẹn, ở trong lòng mắng Nhiếp Phi xối xả……
Hắn vừa đi vừa dạo, cố ý thả chậm bước chân như đang đợi người nào.
Sau đó, sau khi hắn lấy một ít bạc vụn cho ăn mày bên đường xong mới lại chọn một tửu lâu ngồi xuống, gọi một bàn lớn rượu và thức ăn, mở lớn miệng, nhoàm nhoàm đem đồ ăn nhét vào miệng, thưởng một chút cho cái bụng đã lâu chưa được ăn ngon.
Vừa mới bắt đầu ăn đã có người tới gần bên cạnh bàn hắn, vô cùng quen thuộc tự động ngồi xuống.
“Việc đã xong ?” Viên Mẫn Y hỏi.
“Ân.” Nhiếp Phi vùi đầu ăn cơm.
Viên Mẫn Y nhìn mặt bàn, trừ món thịt hắn thích nhất ra, hắn còn gọi vài món ăn chay nhẹ nhàng.
Mặt khác, trên bàn còn đặt thêm một bộ bát đũa.
Viên Mẫn Y nhịn ý cười bên môi xuống, tự mình bưng bát, chậm rãi ăn cơm.
Nam nhân Nhiếp Phi này, từ lần trước nàng ăn gió ngủ trời chạy đuổi theo hắn không cẩn thận nhiễm phong hàn, mỗi nơi đặt chân của hắn đều đổi thành ở thị trấn, trừ phi vạn bất đắc dĩ sẽ không qua đêm trong núi.
Nếu phát hiện nàng đã đuổi theo hắn, lại vừa vặn đúng thời gian ăn cơm, hắn thậm chí còn có thể giúp nàng gọi thêm hai món, nhận mệnh chờ nàng đến, ngồi ở bên cạnh hắn cùng nhau ăn cơm.
Đợi đến sau khi ăn no sau hắn mới có thể tiếp tục chuồn mất, lặp lại quá trình truy đuổi giữa bọn họ.
Ăn được một nửa, Nhiếp Phi lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngoài cửa có hai nhóc ăn mày rụt rè lại ao ước nhìn vào bên trong.
“Đi đi đi ! Đừng vây quanh ở cửa gây trở ngại chúng ta buôn bán ! Cả người bẩn thỉu sẽ làm khách chúng ta mất khẩu vị !”
Tiểu nhị tinh mắt nhìn thấy liền vội vàng chạy tới xua đuổi.
Hai nhóc ăn mày vừa thấy tiểu nhị đến đây liền bùm, bùm cùng nhau quỳ xuống.
“Vị đại gia này, có thể xin thương xót cho ta một đĩa thịt hay không…… Không không không, da lợn, da lợn là được rồi !” Trong đó một nhóc ăn mày lớn tuổi hơn giữ chặt góc áo của hắn.
“Nơi này không có da lợn ! Tránh ra, tránh ra !”
Tiểu nhị chán ghét rút góc áo về, dùng sức vỗ vỗ.
Thấy thế, nhóc ăn mày rụt tay về, không dám kéo hắn nữa, chỉ có thể cố gắng cầu xin.
“Đại gia, xin ngài giúp đỡ một chút, nương ta bị bệnh đã mấy ngày, trừ uống nước thì cái gì cũng không ăn vô, sáng sớm hôm nay lại đột nhiên nói muốn ăn thịt, xin đại gia chia cho chúng ta một ít còn lại hay không ? Một ít là được rồi……”
Đứa nhỏ tuổi hơn lại không dám mở miệng nói chuyện, nhút nhát dựa vào người nhóc ăn mày tuổi lớn hơn, dùng ánh mắt ao ước nhìn tiểu nhị.
“Không có, không có ! Nơi này không có đồ ăn thừa, đến địa phương khác xin đi !” Điếm tiểu nhị không kiên nhẫn xua đuổi.
Nhiếp Phi đột nhiên mở miệng kêu: “Tiểu nhị ca.”
“Ai, đến đây !”
“Lại thêm một phần thịt bò kho, một con gà nướng, mấy đĩa dưa cải, cháo cùng cơm cũng muốn, làm xong toàn bộ liền đóng gói cho ta mang đi.”
“Ai, được ! Lập tức đến !” Tiểu nhị vội vàng chạy tiến vào phòng bếp dặn dò.
Hai nhóc ăn mày nghe thấy hắn gọi đồ ăn, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Tầm mắt Nhiếp Phi vừa tiếp xúc cùng bọn họ, hai nhóc ăn mày liền rụt rè cúi đầu, rất sợ sẽ chọc người ghét.
Nhiếp Phi thở dài một hơi, quay đầu, hai ba đủa đem thức ăn bỏ vào miệng sau đó nuốt trọn.
Viên Mẫn Y liếc mắt nhìn hắn một cái, nhìn ra được hắn đã không còn khẩu vị ăn cơm.
Nàng quay đầu nhìn hai nhóc ăn mày ngoài cửa, yên lặng cơm nước xong liền buông bát đũa, lẳng lặng chờ tiểu nhị đem đồ ăn đóng gói đưa tới.
Sau khi đồ ăn đóng gói đưa tới, Nhiếp Phi lập tức tính tiền rời đi, Viên Mẫn Y cũng đi theo phía sau hắn đi ra tửu lâu.
Đột nhiên, Nhiếp Phi quay đầu nói với nàng: “Ta có việc muốn làm, ngươi trước đừng đi cùng.”
Nàng nhàn nhạt lắc đầu. “Mẫu thân hai đứa nhỏ kia sinh bệnh, ta cũng đi xem.”
Nhiếp Phi lộ ra biểu cảm kinh ngạc.“Ngươi biết ta muốn làm gì ?”
“Không cần đoán cũng có thể biết. Hơn nữa đuổi theo sau ngươi lâu như vậy, ta cũng rốt cục hiểu được ngươi vì sao luôn hai tay áo trống trơn không có tiền.” Nàng cong môi cười.
Hắn chỉ cần trên tay có tiền sẽ đưa bạc vụn cho các nhóc ăn mày gặp được, bố thí khắp nơi, một đồng không dư thừa tất cả đều cầm đi cứu tế người nghèo.
Nhiếp Phi gãi gãi đầu, xách theo gói giấy dầu đi về hướng hai nhóc ăn mày.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn khom lưng, ôn hòa thân thiết nói chuyện cùng hai đứa nhỏ.
Chỉ thấy nhóc ăn mày vẻ mặt nhút nhát phút chốc mở lớn mắt, không thể tin được nhìn hắn, lại nhìn gói giấy dầu trong tay hắn, nuốt nuốt nước miếng, sau đó lộ ra bộ dáng hân hoan nhảy nhót, vội vàng muốn dẫn hắn trở về.
Đáy lòng nàng có một chỗ trở nên vô cùng mềm mại.
Tuy nàng từ nhỏ chịu nỗi khổ ốm đau nhưng luôn được gia gia cùng phụ thân và các huynh yêu chiều, cho tới giờ không nghĩ tới trên đời còn có người chịu càng nhiều cực khổ hơn so với nàng.
Nhiếp Phi đứng thẳng người, liếc mắt nhìn nàng.
Nàng không nói chuyện, bước chân di chuyển theo cách bọn họ không xa.
Nhìn thấy có cô nương luôn đi theo bọn họ, nhóc ăn mày lớn hơn có chút cảnh giác quay đầu nhìn nàng vài lần.
“Vị tiểu thư kia vì sao luôn đi theo sau chúng ta ?”
“Nàng muốn đi xem bệnh giúp nương các ngươi.” Nhiếp Phi giải thích.
“Nàng là đại phu ?”
“Ân, xem như vậy.” Chẳng qua, người ta đại phu là dùng dược chữa bệnh, còn nàng lại là dùng châm cứu chữa bệnh.
Hắn sợ nói ra sẽ dọa đến đứa nhỏ cho nên không có nói.
Vừa nghe đến là đại phu, trong mắt hai đứa nhỏ đều lộ ra vẻ kích động, liên tiếp quay đầu nhìn xung quanh xem nàng có theo kịp hay không.
Chắc hẳn phải vậy, bọn họ ngay cả tiền mua da thịt cũng không có, nào có tiền đi mời đại phu xem bệnh ?
Ngực Nhiếp Phi hơi siết chặt……
*****
Đến ngoài thành, chỉ thấy có một gian nhà vừa thấp vừa cũ, dường như gió hơi lớn một chút quét qua sẽ phá hủy gian nhà tranh trước mắt.
Trong nhà chật hẹp, xem ra vừa ẩm mốc vừa tối, nhưng lại ẩn ẩn có một vị chua thối xông vào mũi.
“Ngươi ở bên ngoài chờ đi, ta đi vào xem một chút.” Nhiếp Phi ngăn Viên Mẫn Y lại.
Viên Mẫn Y liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng đẩy cánh tay hắn ra, khom người vào nhà.
“Y Y…… Ngươi không quen, đừng miễn cưỡng.”
“Ngươi trước cho đứa nhỏ ăn vài thứ đi, bọn họ giống như đã rất lâu chưa được ăn.” Nàng nhàn nhạt trả lời.
Nhiếp Phi quay đầu nhìn hai đứa nhỏ đứng ở phía sau.
“Đến đây đi, chúng ta ăn trước.”
Đứa lớn lắc lắc đầu. “Chúng ta không đói bụng, trước cho nương ăn được không ?”
Đứa nhỏ kia cũng lắc đầu theo.
Nhiếp Phi nhìn vào nhà, lại nhìn đứa nhỏ.
“Nương của các ngươi phải xem bệnh trước, chờ đại phu nói có thể ăn mới có thể ăn. Cho nên các ngươi ăn trước, chờ một chút lại cho nương các ngươi ăn.” Hắn mỉm cười trấn an bọn họ.
Hai đứa nhỏ chung quy không khống chế được mùi thơm của đồ ăn, ngoan ngoãn bị hắn dẫn sang một bên ăn.
Viên Mẫn Y nghe Nhiếp Phi ở ngoài phòng dỗ đứa nhỏ, bước chân cẩn thận đi vào trong nhà tối.
Đợi một lát, hai mắt của nàng mới thích ứng ánh sáng mơ hồ trong nhà, hơn nữa nhìn thấy sắc mặt phụ nhân trắng bệch, nhắm chặt hai mắt nằm ở trên giường.
“Đại thẩm ? Đại thẩm ?” Nàng nhẹ nhàng kêu.
Phụ nhân trên giường không hề có động tĩnh, nàng lại gọi vài tiếng, vẫn như cũ không có động tĩnh nên đành phải chủ động đi qua, ngồi xổm bên người phụ nhân, đưa tay về phía cổ tay nàng ta để bắt mạch.
Sắc mặt của nàng bỗng nhiên trắng bệch.
Nàng buông cổ tay phụ nhân ra, đổi lại thăm dò dưới mũi phụ nhân.
Dò không thấy hơi thở gì.
Nàng chưa từ bỏ ý định ghé vào ngực phụ nhân nghe.
Tiếp theo, nàng kích động lấy ra ngân châm trong lòng, nhanh chóng đâm vài chỗ đại huyệt trên ngực phụ nhân, sau đó thúc giục nội lực truyền vào ngực phụ nhân.
Một lát sau, nàng kinh ngạc ngồi sững ở trên đất bên giường.
“…… Đến chậm……” Nàng khổ sở nói nhỏ.
*****
“Đệ đệ, này phải để dành cho nương ăn, đệ đừng ăn sạch.”
“Nha, vậy đệ để những món này cho nương……”
Nàng nghe thấy thanh âm non nớt thật nhỏ từ ngoài nhà truyền vào, cho dù đói bụng, hai đứa nhỏ vẫn tâm tâm niệm niệm để cho mẫu thân.
Rốt cục, nàng không nhịn được che miệng, dùng sức đè nén tiếng nghẹn ngào.
Một lát sau, nàng chậm rãi đứng lên đi ra ngoài.
Nhiếp Phi luôn bồi ở bên người đứa nhỏ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.
Nhìn thấy nàng thần sắc dị thường, trong lòng hắn cảm thấy không ổn, lập tức đứng lên đi đến bên cạnh nàng.
“Y Y ?”
Nàng lắc đầu, sau đó rũ mắt xuống.
Nhiếp Phi rất nhanh lánh vào trong nhà, lại rất nhanh đi ra, mày nhíu chặt.
“Làm sao vậy ? Nương tỉnh sao ? Ta đi kêu nương dậy ăn thịt !” Đứa lớn cao hứng đứng lên.
“Chờ một chút, không cần kêu nương, nương đang ngủ.”
“Vậy khi nào nàng tỉnh lại ? Chúng ta đều để toàn bộ thịt bò kho cho nương, buổi sáng nương còn nói muốn ăn đó !” Đứa nhỏ ngây thơ hỏi.
Viên Mẫn Y không dám nói lời nào, chỉ xoay người sang chỗ khác.
“Nàng sẽ không tỉnh lại nữa…… Theo ta đi vào thôi, nói lời từ biệt với nương các ngươi.”
Nhiếp Phi vẻ mặt ngưng trọng dắt tay hai đứa nhỏ đi vào trong nhà.
Viên Mẫn Y ở ngoài nhà ngồi xuống một tảng đá lớn.
Một thoáng chốc, trong nhà tuôn ra tiếng gào khóc kinh người.
Viên Mẫn Y thở dài một tiếng, không đành lòng nhắm mắt lại……
*****
Bóng đêm thâm trầm.
Nhiếp Phi cùng Viên Mẫn Y, hai người một tia buồn ngủ cũng không có, vô cùng thanh tỉnh chia ngồi hai bên phòng trọ, lẳng lặng tự suy tư.
“Ngươi dự tính thu xếp cho hai đứa nhỏ kia thế nào ?” Viên Mẫn Y nhẹ giọng hỏi.
“Ta nghe nói hai đứa nhỏ đó ở thôn cạnh còn có người thân, sẽ tìm người đưa bọn chúng qua.”
“Nếu tìm không thấy người thân của chúng ?”
“Ta sẽ có thu xếp khác.”
Nàng nhìn thẳng hắn.
“Làm sao vậy ? Làm sao luôn nhìn ta ?” Hắn kỳ quái nhìn lại nàng.
“Ngươi vì sao luôn vì người xa lạ không quen biết mà tán hết gia tài, làm nhiều chuyện như vậy ?”
“Giúp người làm niềm vui a !” Nhiếp Phi nhướng mày nói.
“Nhưng thiên hạ người nghèo khổ nhiều như vậy, ngươi muốn từ đâu giúp lên ?”
“Ta không có thiện tâm cùng dã tâm lớn như vậy, dự tính giúp hết người trong thiên hạ, cho nên giúp một là một. Không để ta gặp được thì quên đi, nếu gặp phải thì hết sức giúp là được.”
“Ân.” Nàng gật gật đầu.
“Bất quá, ngươi hôm nay biểu hiện thật làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Ta vốn tưởng ngươi……”
Hắn chỉ chỉ nàng, tựa hồ ngượng ngùng nói tiếp.
“Vốn tưởng ta là thân thể được chiều chuộng, đối với dơ bẩn lụi bại khó có thể chịu được ?” Nàng giúp hắn nói tiếp.
Nhiếp Phi nhún nhún vai.
“Ta vốn cũng cho rằng ta sẽ có phản ứng như vậy.” Nàng cười cười.
“Phải không ? Nhưng ngươi vẫn cứ đi vào nhà tranh, hơn nữa có ý muốn trị liệu cho nương hai đứa nhỏ kia.”
“Ngay lúc đó cũng không có nghĩ đến nhiều như vậy.”
“Ngươi thật đúng là thẳng thắn.” Nhiếp Phi bật cười.
“Này không có gì để che giấu.” Nàng kéo môi.
“Đúng rồi, sáu năm qua ngươi dưỡng tốt thân mình thế nào ?” Hắn nhắc tới một chuyện luôn làm cho hắn rất hiếu kỳ.
“Bởi vì ta ăn long tiên quả.” Nàng trả lời.
“Long tiên quả ? Trên đời này thực sự có loại này ?”
Nhiếp Phi tò mò ngồi thẳng lên, hơn nữa mở to mắt nhìn nàng.
Long tiên quả, là thánh quả trong mắt người giang hồ.
Nghe nói, người bình thường ăn long tiên quả có thể hồi xuân, hóa độc.
Về phần người luyện võ, nội lực sẽ tăng gấp bội, hơn nữa kéo dài tuổi thọ, bách độc bất xâm.
Càng thần kỳ là, nghe nói người sắp chết nếu ăn long tiên quả còn có thể có cải tử hồi sinh.
“Gia gia khi còn trẻ có nhân duyên được một long tiên quả trong truyền thuyết.”
“Đã là trong truyền thuyết liền chứng tỏ không có người gặp qua, vậy gia gia ngươi như thế nào xác định long tiên quả là thật ? Ngộ nhỡ là một quả độc thì sao ?” Nhiếp Phi là người đầu tiên nghĩ đến vấn đề thật giả.
“Nghi ngờ này gia gia không phải không nghĩ tới. Trong tất cả sách thuốc chỉ nói đến công hiệu long tiên quả cải tử hồi sinh, nhưng dùng như thế nào ? Công dụng bao lâu ? Này hoàn toàn không rõ.”
“Oa, vậy gia gia ngươi còn dám cho ngươi ăn bậy ?” Nhiếp Phi lắc đầu.
Viên thần y kia thật đúng là lớn mật a, dám lấy mạng nhỏ cháu gái mình làm thí nghiệm.
“Lúc ấy ta đã bệnh chỉ còn một hơi cuối, ngay tại một hơi cuối cùng đột nhiên ngừng thở, gia gia hoảng, coi ngựa chết làm ngựa sống lấy ra long tiên quả tùy tiện cho ta nuốt vào, muốn cùng ông trời đánh cuộc một phen, nhìn xem long tiên quả có thể giúp ta sống lại hay không.”
“Không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ thế nhưng đúng rồi ?”
“Đúng vậy ! Sau khi ăn long tiên quả, thân thể của ta nhanh chóng khôi phục, trong cơ thể không ngừng trào ra nội lực nhè nhẹ, không đến một tháng ta có thể xuống giường. Lại tĩnh dưỡng nửa năm sau liền khỏe mạnh như người bình thường, có thể chạy có thể nhảy.”
“Trong cơ thể không ngừng trào ra nội lực ? Cho nên trợ giúp nội lực tăng thêm trong truyền thuyết cũng là thật ?”
“Ân. Phần nội lực ta nghĩ hẳn là bởi vì ngươi từng có một đoạn thời gian dùng lực bảo vệ mạch của ta, lưu lại một ít nội lực ở trong cơ thể mới có hiện tượng nội lực tăng thêm. Về sau khi ta có thể xuống giường, phụ thân liền mời cao thủ kiếm thuật truyền thụ ta kiếm pháp, một mặt luyện thân, học tập nội công tâm pháp, một mặt cũng có thể tự bảo vệ mình.”
“Kia…… Long tiên quả ăn được không ? Lúc ăn là hương vị gì ? Đắng ? Chát ? Hay là chua ?”
Hắn hỏi tới, tò mò vô cùng.
“Không nhớ rõ.” Nàng dở khóc dở cười trừng mắt hắn một cái.
“Không nhớ rõ ?! Trái quý hiếm như vậy ngươi thế nhưng không nhớ rõ là tư vị gì ?” Nhiếp Phi hô to gọi nhỏ bóp cổ tay nói.
“Ta khi đó đã bệnh thần trí không rõ, nào còn có thể chú ý tới hương vị ?” Viên Mẫn Y đối hắn hừ một tiếng.
“Chậc, cho người không biết hàng ăn thật đúng là đáng tiếc !”
“Hừ !”
Nàng thở phì phì quay đầu đi, không để ý tới hắn.
Hắn nhìn nàng bật cười, cảm thấy nàng thật sự là thật đáng yêu……
Di ? Đáng yêu ? Hắn cảm thấy nàng đáng yêu ?!
Hắn, hắn, hắn, hắn…… Hắn đầu óc làm sao vậy ? Đang nghĩ cái gì a ?
Nhiếp Phi nhanh chóng thu hồi tâm, đứng lên.
“Tốt lắm, đã rất trễ, ta trở về phòng ngủ.”
Hắn giả bộ ra tư thái ung dung, duỗi người, ngăn chặn xúc động muốn chạy đi càng xa càng tốt, chậm rãi đi đến ngoài cửa.
“Chờ một chút.” Nàng gọi hắn lại.
“Ân ?”
Nhiếp Phi dừng một chút, chậm rãi xoay người lại.
“Ngươi sẽ không thừa dịp lúc ta ngủ trốn đi chứ ?” Nàng hoài nghi nhìn hắn.
“Sẽ không, sẽ không !”
Nhiếp Phi dùng sức nở nụ cười vô hại, liều mình xua tay phủ nhận.
“Nam tử hán nói chuyện giữ lời ?” Nàng yêu cầu hắn hứa.
“Không thành vấn đề !” Nhiếp Phi vỗ vỗ bộ ngực cam đoan.
Trở về phòng, Nhiếp Phi thế này mới hậu tri hậu giác nhớ tới, nếu hắn không chạy, nàng khẳng định lại muốn đuổi theo hắn đòi thực hiện hôn ước.
Càng đáng sợ là, ngộ nhỡ hắn đối nàng lâu ngày sinh tình làm sao bây giờ ?
Vừa vặn nhớ tới nàng buổi sáng vì hai nhóc ăn mày làm những chuyện như vậy, còn có rơi nước mắt đồng tình, tâm của hắn liền không nhịn được từng đợt mềm mại, thế nhưng bắt đầu cảm thấy nàng càng ngày càng thuận mắt, cùng nàng nói chuyện phiếm cũng càng ngày càng tự tại.
Không được, không được ! Hắn không thể không trốn !
“Ai nói không trốn ? Không trốn mới là ngu ngốc……” Nhiếp Phi lập tức từ cửa sổ phòng khách đi ra ngoài.
Tuy vừa rồi hắn mới cùng Viên Mẫn Y cam đoan, nam tử hán nói chuyện giữ lời, nhưng mà hắn là đại hiệp, mọi người đều gọi hắn đại hiệp, không phải kêu nam tử hán, cho nên ước định vừa rồi không tính gì hết a !
“Ách…… Y Y……”
Nhiếp Phi nhìn thấy Viên Mẫn Y, nhất thời cứng đờ.
“Hóa ra Nhiếp đại hiệp không phải nam tử hán, nói chuyện cũng không giữ lời a !”
Viên Mẫn Y đứng ở ngoài cửa sổ ôm cây đợi thỏ, quả nhiên, nàng nhìn thấy Nhiếp Phi đẩy cửa sổ ra, rón ra rón rén đang muốn chuồn ra, vì thế nhìn hắn lạnh lùng nói.
Không khí mới vừa rồi hoà thuận vui vẻ ở chung lúc này tất cả đều tiêu tan.
Hừng hực lửa giận thay thế từ ngực nàng bắt đầu bốc cháy lên.
Nhìn ra tức giận của nàng, Nhiếp Phi hơi hơi co rúm lại một chút.
“Ách…… Y Y, bớt giận, bớt giận, ta không chạy là được !”
“Ta không tin lời của ngươi !” Tên không có chữ tín !
“Kia…… Vậy ngươi phải như thế nào mới tin tưởng ta?”
“Hai con đường cho ngươi chọn, một là trước cưới ta, ta liền không đuổi theo ngươi nữa.”
“Kia con đường thứ hai ?”
“Nằm xuống cho ta, để ta dùng ngân châm đâm huyệt ngủ của ngươi, xác định ngươi sẽ không chạy trốn.”
“Có thứ ba hay không ?”
“Không có !” Nàng đáp vô cùng quyết tuyệt.
Nhiếp Phi lui một chút.
“Kia…… Kia…… Ta chọn điều thứ hai là được……”
“Vậy đi vào nằm !”
“Nha……”
Nhiếp Phi vẻ mặt ai oán từ cửa sổ bò lại vào phòng, ngoan ngoãn đi đến bên giường nằm xuống, tứ chi dạng thành hình chữ đại.
Viên Mẫn Y từ cửa sổ nhảy vào, đi đến bên giường.
Sau khi nằm một chút, Nhiếp Phi đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Uy, Y Y, ngươi có cảm giác không, ta hiện tại hình như cũng là nữ tử bị đạo tặc hái hoa làm nhục, bá vương ngạnh thượng cung nha……”
“Ý của ngươi là nói, ta lại là đạo tặc hái hoa đang muốn làm nhục nữ tử, bá vương ngạnh thượng cung ?”
Viên Mẫn Y vừa nói vừa rút ra một cây châm nhỏ thật dài từ trong ngực.
Vừa thấy, hắn liền cảm thấy trên mặt của nàng thật là có một tà khí mơ hồ.
“Nằm tốt đi, ta muốn đâm huyệt ngủ của ngươi.” Nàng đẩy đẩy vai hắn.
“Nha……”
Hắn thuận thế nằm thẳng, ánh mắt nhắm chặt.
Khi nàng giơ châm lên đang muốn đâm thì Nhiếp Phi lại mở mắt ra.
“Còn có chuyện gì ?”
“Dùng kim đâm huyệt ngủ có đau hay không ?”
“Không biết.”
“Kia có thể sửa dùng ngón tay điểm huyệt hay không ?”
“Dùng ngón tay điểm huyệt, bằng nội lực của ngươi bỗng chốc có thể phá tan, dùng châm đâm có tác dụng trong thời gian dài.”
“Nhưng mà…… Ta sợ sẽ rất đau……”
“Nhiếp đại hiệp, ngươi nói sợ đau, có thể cười rớt răng người giang hồ hay không ?”
“Này có cái gì buồn cười ?” Hắn đúng lý hợp tình nói.
“Hãy bớt nói nhảm đi ! Nhắm mắt lại !” Nàng bắt đầu không kiên nhẫn.
“…… Ai……”
Hắn nhắm mắt lại, cắn răng một cái, quay đầu đi, phi thường có khí phách oanh liệt.
Khi nàng nhắm ngay huyệt đạo đang muốn đâm, Nhiếp Phi lại mở mắt ra, quay đầu đến.
“Chờ một chút !”
“Lại có chuyện gì a ?”
Nàng thở phì phì buông châm, hung hăng trừng hắn.
“Có thể đâm huyệt tê trước rồi lại đâm huyệt ngủ không ?” Hắn yêu cầu nói.
“Vì sao ?”
Hắn thế nào dong dài như vậy ? Rất muốn trực tiếp đánh hắn hôn mê nha !
“Trước làm cho thân thể của ta tê đi, lại đâm huyệt ngủ, như vậy hẳn là có vẻ không đau.” Hắn thực đứng đắn thảo luận với nàng.
“Ngươi muốn đâm hai châm cũng không sao !”
Ngu ngốc ! Viên Mẫn Y đảo cặp mắt trắng dã.
“Đã nói ta sợ đau mà……”
“Nhắm mắt lại ! Lại dong dài ta liền đâm ba châm!”
Ngón tay nàng nhón lấy, quả thực giơ lên ba ngân châm dài nhỏ sắc bén.
Nhiếp Phi thở hốc vì kinh ngạc, lập tức nhắm mắt lại, ngay cả hơi thở cũng dừng lại.
Nàng hừ một tiếng, nhón lấy một ngân châm, đang muốn lấy thủ pháp cực kỳ quen thuộc đâm vào huyệt, tay trái Nhiếp Phi đột nhiên sét đánh không kịp bưng tai nâng lên, trở tay điểm huyệt đạo trên ngực nàng.
“A……”
Thân mình một trận tê nhược, Viên Mẫn Y mềm mại không xương ngã vào trong ngực của hắn.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi ! Bởi vì ta thực sự rất sợ đau, thật sự quá khẩn trương, cho nên tay liền tự nâng lên điểm trụ huyệt đạo của ngươi……”
“Ngươi…… Ngươi thực đáng giận ! Ba lần liên tiếp hủy hứa hẹn, ngươi không có chữ tín !”
“Thực xin lỗi a ! Nhưng ta nghĩ vẫn là cảm thấy không cần vô ích chịu một châm kia. Dù sao ta chung quy sẽ chạy trốn, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện đâu ?”
“Người không giữ chữ tín !”
Viên Mẫn Y tức giận đến mắng to, khuôn mặt đỏ bừng.
Nhiếp Phi một mặt xin lỗi, một mặt ôm nàng trở mình để cho nàng từ ngực của hắn chuyển qua trên giường.
Lúc trở mình, hắn cùng với khuôn mặt nàng dựa vào quá gần, ngực cùng hai tay cũng không tránh được đụng chạm đến thân mình mảnh mai của nàng.
Đáy mắt nhìn khuôn mặt nàng thanh tú tinh xảo, chóp mũi ngửi được hơi thở thơm tho nhàn nhạt trên người nàng, bàn tay tiếp xúc vòng eo nàng ấm áp mềm mại, không nắm đủ, toàn bộ tâm Nhiếp Phi bỗng nhiên bùm bùm đập thật mạnh……
Thảm……
Hắn làm sao có thể cảm thấy nàng càng ngày càng…… ăn ngon……
Nếu giờ phút này đem gà nướng hắn yêu nhất cùng nàng đặt cùng nhau, hắn thế nhưng sẽ cảm thấy, nàng…… tựa hồ, giống như, khả năng…… sẽ ngon miệng hơn so với gà nướng……
Viên Mẫn Y tức giận đến đầu bốc khói, bỗng nhiên phát giác hắn lơ lửng yên lặng bất động trên người nàng, còn dùng một loại ánh mắt thực kỳ dị nhìn nàng.
Đôi mắt hắn trở nên thâm sâu, tầm mắt như đốt người khiến da thịt của nàng một mảnh nóng bỏng……
“Ngươi…… Ngươi làm cái gì ?” Nàng bất an mở miệng, ngực lại trướng cảm xúc kỳ quái khó tả, như là sợ hắn sẽ làm gì, lại càng như là chờ mong hắn sẽ đối nàng làm chút gì……
Bởi vì nàng mở miệng nói chuyện, tầm mắt của hắn không khỏi chuyển hướng môi anh đào của nàng.
Hai cánh môi anh đào của nàng phấn phấn, nhuận nhuận, như cánh hoa anh đào dính nước đường, ướp lạnh.
Hắn đột nhiên cảm thấy hơi đói, rất muốn cúi đầu, nếm thử hai cánh môi phấn nộn kia, nhìn xem có phải thơm ngọt nhuyễn nhuận cùng tưởng tượng giống nhau hay không……
Lúc đầu hắn dần dần tiếp cận, hơi thở của nàng dần dần tắc nghẹn, không tự chủ được nhìn hai mắt hắn như có từ lực.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, không nhịn được vươn lưỡi liếm lên cánh môi.
Động tác nhỏ của Viên Mẫn Y nhất thời đánh nát tất cả tự chủ của hắn.
Hắn không do dự cúi đầu, chuẩn xác chiếm hữu môi của nàng……
Hai môi chạm nhau trong nháy mắt, trong đầu của nàng trống rỗng, cái gì cũng không thể suy xét, ngay cả thanh âm cũng không phát được, chỉ có thể bất lực nhắm mắt lại, bị động để hắn nắm giữ quyền chủ đạo, tinh tế ưm một tiếng……
Đột nhiên, thanh âm nàng vọng lại rất nhỏ làm cho đầu của hắn như bị đánh một gậy, “Oanh” một tiếng, đánh hắn đầu trướng ù tai, nháy mắt thanh tỉnh.
Hắn…… Hắn làm cái gì ?
Hắn đang khinh bạc Y Y ?
Hắn hôn môi của nàng ?
Hắn…… Hắn điên rồi……
Tiếp theo nháy mắt, thần sắc hắn hốt hoảng từ trên người nàng nhảy xuống.
Vẻ mặt của hắn như chịu kinh hách rất lớn, rất giống như trên đầu nàng đột nhiên mọc sừng, cả người vô cùng hoảng sợ trừng nhìn nàng.
Kế tiếp, hắn lấy tốc độ nhanh không hiểu nổi tông cửa xông ra.
Viên Mẫn Y kinh ngạc nhìn hắn đầu tiên là lao ra, lại trở lại đóng cửa vào lại chạy trốn, nhất thời tức giận đến không để ý hình tượng, kêu to ra tiếng.
“Nhiếp Phi ! Ngươi trở về cho ta !”
…… Chắc hẳn hắn nhất định sẽ không về.
Viên Mẫn Y nằm ở trên giường, thở phì phì cắn môi.
Thật giận nàng bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích, bằng không nàng nhất định phải nhảy dựng lên, đánh hắn hai bạt tay !
Sau khi khinh bạc nàng thế nhưng cứ như vậy không rên một tiếng chạy thoát……
Đáng giận !
Nàng quyết định ! Nàng thề cuộc đời này hắn nhất định phải cưới nàng, bằng không nàng đời này tuyệt không để yên cho hắn !
Cắn môi nóng bỏng, nàng vừa giận vừa thẹn, ở trong lòng mắng Nhiếp Phi xối xả……
Last edited: