-
Chương 2
Rừng cây yên tĩnh nồng đậm, chỉ có ở tiều phu sơn nông ngẫu nhiên đi qua mới có thể kinh động chim thú trong rừng.
Lúc này, sâu trong rừng cây bỗng nhiên một trận xôn xao lay động, cả kinh nhóm thú nhỏ chạy trốn tránh né, đàn chim cũng phình phịch vô cánh mà đi.
“Ai nha ── ai nha ── đừng đuổi theo nữa a !”
Một nam tử tướng mạo tục tằng, dáng người cao gầy, một tay cầm gà nướng béo mỡ thơm ngon, một tay xách đại đao bắt mắt bên hông, miệng kêu oa oa từ trong rừng chạy ra.
Ở phía sau hắn có một người đuổi theo, thân trang phục màu đen, cầm trường kiếm trong tay, không chút lưu tình vung về phía hắn.
Nhìn kỹ, người nọ thân hình nhỏ nhắn, dung mạo thanh lệ, hóa ra là nữ tử.
Nữ tử này gương mặt ẩn ẩn mang chút ý cười lạnh xa cách trần thế, nhưng khi đối mặt nam tử, trong mắt lại đối lập tích tụ nồng đậm oán trách cùng tức giận.
“Làm cái gì ? Ta đã tránh ở trong động, còn có thể bị ngươi đào ra ? Thực kì lạ !”
Nam tử vẻ mặt ảo não kêu lên, có chút chật vật tránh đi mũi kiếm vung về hướng hắn.
“Hừ !”
Nữ tử cầm kiếm không có nhiều lời, chỉ hừ lạnh một tiếng, lại chém ra một kiếm.
“Đợi chút, đợi chút ! Thương lượng một chút, chờ ta ăn no lại đánh được không ?”
Sau khi nhảy ra xa, Nhiếp Phi hét lên với nữ tử nhỏ nhắn, khí chất lại lạnh lùng.
Viên Mẫn Y đối yêu cầu của hắn nghe mà không nghe, mặt không thay đổi gì lại ra chiêu, thế công sắc bén đánh úp về phía mặt của hắn, sát khí mười phần, không chút lưu tình.
Thân thủ của Nhiếp Phi rõ ràng mạnh hơn so với Viên Mẫn Y rất nhiều, lại từ đầu đến cuối không có ra tay với nàng, ngược lại nhượng bộ khắp nơi.
Nhưng cái giá nhượng bộ là hại hắn ngay cả thời gian cắn một ngụm gà nướng cũng không có……
Nhiếp Phi đói đến choáng váng hoa mắt, sau khi tránh một đạo kiếm, tính nhẫn nại rốt cục dùng hết, hổn hển bắt đầu giậm chân.
“Bà cô ơi, phiền ngươi thương xót, ta thực sự rất đói bụng a !”
Hắn muốn ăn gà nướng, ăn gà nướng, ăn gà nướng a a a a a ~~
“Ai là bà cô của ngươi ?!”
Một câu nũng nịu cùng với một tiếng dọa người xé gió.
Hắn không cầu tình còn đỡ, lần cầu này rước lấy kiếm chiêu trước mặt đánh đến càng sát, còn thuận tiện phóng tới vài ngân châm đòi mạng !
“Các bà các chị ngươi…… Thật khó giao tiếp ai !”
Không thể hạ nặng tay với nàng, hắn đành phải một mặt chật vật lại tránh lại tránh.
“Cái gì các bà các chị ? Nếu không phải ngươi bội tín phụ ta, ta hẳn là nương tử của ngươi !”
Không nói không giận, nàng tức giận lên trên tay kiếm vung ác hơn, nhanh hơn, ngân châm thậm chí đồng loạt bay tới !
Nhiếp Phi sợ tới mức lủi trên lủi xuống, gương mặt cũng một trận xanh, một trận đỏ, nội tâm không khỏi âm thầm kêu khổ.
Bị một mỹ nhân giáp mặt nói muốn làm nương tử của hắn, chỉ cần là nam, nội tâm tuyệt đối sẽ dâng lên sự kiêu ngạo thuộc về nam giới.
Nhưng ở trong mắt hắn, mỗi một cô nương giống như một đóa hoa nhỏ mềm mại, cần cẩn thận yêu thương, nhất là một đóa hoa Viên Mẫn Y này.
Toàn giang hồ mọi người đều biết nàng là thiên kim danh y ba đời từ trên xuống dưới Viên gia hao hết vô số tâm tư, thân thể mảnh mai tưới nước lớn lên, gãy không được, tổn hại không được, cho nên đại quê mùa hắn này thật sự là nâng không được a !
Nếu đóa hoa chiều chuộng này héo, tàn ở trong tay hắn, hắn sẽ áy náy đến cả đời không ăn ngon, cũng ngủ không yên.
Ngửi đến gà nướng trong tay, nghĩ đến nếu đời này đối với gà nướng hắn yêu nhất không còn khẩu vị, hắn liền không nhịn được một trận phát run……
Vì ái tình mà buông tha cho gà nướng……
Không có lời, không có lời a !
“Y Y a…… Đừng như vậy mà, ta xin lỗi với ngươi, năm đó là ta không nên thuận miệng hứa hẹn, nói vô vị chờ ngươi mười bảy tuổi sẽ cưới ngươi. Như vậy, ngươi nói điều kiện đi, xem muốn ta bồi thường tinh thần tổn thất của ngươi như thế nào, ta đều nguyện ý nhận !” Hắn vẫn là chưa từ bỏ ý định khuyên nàng.
“Ta bồi thường gì cũng không cần, chỉ cần ngươi thực hiện lời hứa, cưới ta là được ! Ta nếu chỉ cần bồi thường của ngươi, bảo các ca ca ta ra tay chỉnh sửa ngươi một trận là được, cần gì mạo hiểm để mọi người cười nhạo, thân bại danh liệt, trở thành trò cười trên giang hồ, đuổi theo ngươi ?” Nàng hừ nhẹ một tiếng.
“Kia…… Chờ ta ăn gà nướng xong chúng ta lại thương lượng, được chứ ?” Hai mắt của hắn luôn khát vọng liếc đến mỹ vị trên tay.
“Ngươi, trong lòng ngươi cũng chỉ muốn ăn ?!”
Nàng mặt cười biến đổi, dậm chân, lại nâng kiếm tới chém hắn.
“Ta đã nửa tháng không có thời gian ăn gà nướng a !” Hắn xót xa kêu lên.
Hắn hiểu Viên Mẫn Y giờ phút này lửa giận tận trời, nhất định sẽ không cho hắn cơ hội cắn hết con gà nướng, lúc mũi kiếm của đối phương chém lại, rốt cục đành phải nâng đại đao cản kiếm của nàng.
“Keng !” một tiếng, lợi kiếm chém lên lưỡi đao của Nhiếp Phi, va chạm ra một tia hoa lửa, lực đạo bắn ngược làm Viên Mẫn Y bị đẩy lui về phía sau bốn, năm bước.
Thừa dịp Viên Mẫn Y lui lại cách ra một khoảng trống, Nhiếp Phi một chút cũng không lãng phí thời gian, nhanh chóng xé một cái đùi gà, nhanh chóng chuẩn xác nhét vào miệng.
“Ngươi còn ăn !”
Viên Mẫn Y cầm tay mới vừa bị chấn động đến tê dại, tức giận đến lại đuổi theo chém hắn.
“Ngươi chưa từng nghe qua ‘Gà không thể mất’ sao ? Thịt gà đến miệng, đương nhiên phải nhanh chóng ăn sạch a !”
Nghiêng mình một chút, thân mình nhảy xa một ít, Nhiếp Phi lợi dụng thời gian rảnh dùng sức hút cốt tủy trong xương gà, hút chậc chậc có tiếng, thoả ước mong nguyện.
Viên Mẫn Y nghe thấy dở khóc dở cười, nhìn thấy tướng ăn của hắn, mày không nhịn được cau lại, biểu cảm lộ ra chút phản đối.
Nhiếp Phi nhìn thấy biểu cảm của nàng, ném xương gà, nhếch môi lưu manh cười cười, còn cố ý liếm mút từng đầu ngón tay đầy dầu mỡ trước mặt nàng.
Liền thấy mày Viên Mẫn Y nhíu lại, quả nhiên đánh càng hăng.
Viên gia dùng kim thuật nổi tiếng giang hồ cũng không truyền ngoài, hơn nữa cũng biết đại tổ tiên từng đảm nhiệm qua ngự y chăm lo cho hoàng đế, đối tượng lui tới cơ hồ tất cả đều là quyền quý, đương nhiên không nhìn quen tướng ăn phàm phu thô bỉ này của hắn.
“Ngươi có thể đừng ăn như vậy hay không ? Ít nhất rửa tay được không ? Bẩn muốn chết !” Viên Mẫn Y rốt cục không chịu nổi hô thanh.
Theo hắn ra từ động cây đến bây giờ, đôi tay sờ không ít thứ, chính là không chạm qua một giọt nước !
Dù là hắn xương cốt cường tráng, cũng khó bảo đảm sẽ không tiêu chảy.
“Không có biện pháp nha, là ngươi không cho ta ngồi xuống ăn ngon thôi !”
Hắn vui vẻ nói, một tia xấu hổ cũng không có.
Chỉ cần nàng càng ghét hắn, hắn sẽ càng cảm thấy cao hứng.
Tuy rằng hắn được phong danh hiệu “thiên hạ đệ nhất đao khách”, nhưng đói bụng chính là đói bụng, còn để ý tướng ăn không nhã nhặn ư ?
Huống hồ, hắn từ nhỏ vốn chính là trẻ mồ côi, trừ sư phụ, cũng không có ai dạy hắn gia giáo nhã nhặn, nhiều lắm là theo sư huynh Quan Thiên Dật, lây dính một ít thói quen làm sạch cơ bản thôi.
Tốt nhất là nàng càng ghét bỏ hắn càng tốt, như vậy nàng có lẽ sẽ không luôn đuổi theo hắn không tha, cứng rắn muốn hắn thực hiện lời hứa tùy hứng thốt ra năm đó……
“Nhiếp Phi, ngươi rốt cuộc muốn trốn ta đến khi nào ?”
Viên Mẫn Y nhìn ra hắn đang cố ý chọc giận nàng, dậm chân, phiền chán buông kiếm xuống truy vấn.
“Trốn đến khi ngươi không đuổi theo ta nữa mới thôi !”
Nhiếp Phi nhún nhún vai, vô cùng thẳng thắn trả lời.
“Ngươi……”
Nàng lộ ra biểu cảm bị thương, nhìn hắn không chớp mắt.
Im lặng của nàng làm cho hắn không quá quen.
Ngắm ngắm nàng, gãi gãi đầu, lại ngắm ngắm nàng, lại gãi gãi đầu.
Ai, được rồi, cho dù hắn là người thô kệch, cũng không có thích cố ý khi dễ cô nương, rốt cục vẫn là mềm lòng.
Hắn thở dài một tiếng, lòng tốt khuyên bảo: “Y Y, đừng lãng phí thời gian trên người ta nữa, ta thực sự không phải đối tượng đáng giá ngươi phó thác chung thân.”
“Năm đó là ngươi chủ động hứa hôn cùng ta, không phải ta ép ngươi !”
Nàng ủy khuất nói, hốc mắt.hơi hơi đỏ.
“Ngươi theo ta sẽ chịu khổ. Ngươi đuổi theo sau ta một thời gian, hẳn là thấy rất rõ, ta là một người no, cả nhà liền no, hơn nữa cuộc sống ta lưu lạc quen rồi, yên ổn không được. Đừng nói là ngươi, ta căn bản không có biện pháp cho cô nương nào cuộc sống hạnh phúc.”
Nàng vẫn cứ đỏ mắt nhìn hắn, không nói lời nào, vẻ mặt quật cường.
Nhiếp Phi gãi gãi đầu, thật sự không biết nên khuyên nàng đừng cố chấp như thế nào, ánh mắt đành phải liếc trái liếc phải, theo lệ thường sẽ cố gắng tìm cơ hội, có thể chuồn liền chuồn, có thể trốn một lúc là một lúc.
Tầm mắt của nàng bỗng nhiên bình tĩnh nhìn gà nướng trên tay hắn.
Nhiếp Phi chú ý tới ánh mắt của nàng, nhìn gà nướng trên tay, lại nhìn nàng, tiếp theo biểu cảm đột nhiên cứng đờ, tóc trên đỉnh đầu cũng lập tức dựng đứng.
“Đừng nghĩ ! Đừng đánh chủ ý đến gà nướng của ta !”
Hắn che gà nướng, chậm rãi lui về phía sau.
“Cho ta chân gà.” Nàng vươn một tay nhỏ bé.
“Làm sao ?” Hắn cảnh giác nhìn chăm chú lòng bàn tay trắng noãn của nàng vươn tới.
“Cho ta là được !” Nàng không kiên nhẫn nói.
“Ngươi sẽ không là…… Muốn ăn gà nướng đi ?”
Nàng từ nhỏ đã quen cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, ngay cả dược liệu thuốc cũng đều là cao cấp nhất thế gian, loại gà nướng dân dã này hẳn là không vừa miệng nàng mà ?
Huống hồ, vừa rồi nàng còn chê hắn bẩn nha !
“Đưa cho ta a !” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bỗng nhiên đỏ hồng.
“A…… Ngươi thực sự muốn ăn nha ? Đói như vậy sao ?”
Hắn hoài nghi nhìn nàng, sau đó chậm rãi xé chân gà, cực kì không đành đưa cho nàng.
Sau khi nàng tiếp nhận chân gà, do dự một lát, sau đó như là hạ quyết định quyết tâm cái gì, đưa đến bên miệng, nhắm chặt mắt, hé miệng, hung hăng cắn xuống !
“Không khoa trương như vậy chứ ? Cũng không phải ăn độc dược !” Nhiếp Phi không nhịn được nói lảm nhảm.
Xem biểu cảm kia của nàng, hắn cơ hồ vì chân gà béo mỡ kia bị lãng phí cảm thấy không đáng giá.
Viên Mẫn Y như nén chịu cái gì, sau khi cố gắng ăn mấy miếng thì lộ ra biểu cảm bất ngờ.
“Ăn thật ngon nha……” Nàng ngạc nhiên nhìn chân gà trong tay.
Nhiếp Phi lập tức đắc ý ưỡn ngực.
“Đương nhiên ăn ngon ! Ngươi đừng xem thường con gà nướng này, có thể ở nơi hoang dã nướng ra gà nướng vừa thơm vừa béo như vậy, học vấn phải cao thâm ! Chiêu thức tuyệt học ấy là ta cầu tốt cầu xấu ‘Đầu bếp nổi danh thiên hạ’, giúp danh trù làm trâu làm ngựa làm cu li, mới xin được thân truyền của danh trù, cũng khổ công rất nhiều mới học thành. Người khác muốn ăn gà nướng của ta, còn chưa có cơ hội đâu !” Hắn nước miếng tung bay giới thiệu tuyệt nghệ gà nướng của hắn.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn chẳng biết tại sao ngừng lại, không tiếp tục nói nữa.
“Làm sao vậy ?” Ánh mắt nàng thế nào kỳ quái như vậy ?
“Nếu, ta cũng có thể hoà hợp vào cách sống của ngươi, thói quen ăn uống của ngươi, ngươi nguyện ý cưới ta không ?” Giọng nói của nàng có một tia mong mỏi.
Nhiếp Phi nghe vậy thiếu chút bị sặc.
Đề tài thế nào lại bị nàng xoay về điểm ban đầu ?
“Này…… Y Y, cho dù ta nghĩ cưới ngươi, cũng phải hỏi huynh trưởng phía sau ngươi một chút nha !” Nhiếp Phi cảnh giác bỗng chốc đem tầm mắt nhìn phía sau nàng.
Nàng trực giác nhìn về phía sau, khi phát hiện phía sau không có một bóng người, nàng mới cảnh giác mình bị lừa, lập tức nhanh chóng xoay người lại.
Quả nhiên, Nhiếp Phi trong nháy mắt nàng quay đầu đã chạy mất !
“Nhiếp Phi ! Ngươi có bản lĩnh thì cố chạy đi ! Mặc kệ ngươi chạy rất xa, tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của ta !” Viên Mẫn Y dậm chân cả giận nói.
*****
Vừa mới cùng người đánh xong một trận, khi đang sờ bụng muốn tìm nơi lấp đầy bụng, tóc gáy Nhiếp Phi bỗng nhiên dựng đứng.
“Không thể nào…… Lại đuổi kịp sao ?” Hắn ảo não gãi gãi tóc.
Bị Viên Mẫn Y lên núi xuống biển theo, một đường đối hắn theo đuổi không bỏ, cảm giác này đúng là âm hồn bất tán, thật làm người ta khó chịu.
Cái này gọi là “Người sợ nổi danh heo sợ mập”.
Từ sau khi bị giang hồ xưng là “Thiên hạ đệ nhất đao khách”, hắn liền mỗi ngày không ăn ngon, ngủ không tốt, bởi vì thường có người không xem trường hợp tìm hắn đánh nhau.
Hắn từng gặp cảnh có người khi hắn ăn đến một nửa thì đánh tới; Có người lại là nửa đêm không thấy, dám đánh thức hắn từ trong giấc mơ dậy đánh nhau.
Những này còn đỡ, càng quá đáng là hắn còn gặp cảnh có người kêu gào ngoài cửa nhà vệ sinh khi hắn đang tiêu chảy, ngồi nhà vệ sinh thối hoắc, muốn hắn đừng im lặng làm rùa đen rút đầu, nhanh chóng đi ra đánh nhau !
Thực mụ nội nó !
Khi đó hắn bụng đau muốn chết, một tay xách lưng quần, một tay cầm giấy, ngay cả đại đao cũng không có chỗ để, chỉ có thể bị hắn ngậm ở miệng, như vậy muốn hắn đánh thế nào ?
Không hiểu nổi những người giang hồ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì !
Không nghĩ tới, hiện tại trừ phải đối mặt khách không mời bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm hắn khiêu chiến ra, còn phải tim gan run sợ xem chừng xung quanh, rất sợ Viên Mẫn Y tuỳ thời trong nháy mắt xuất hiện phía sau hắn, bắt hắn về Viên phủ thành thân.
Năm đó sau khi rời đi Viên gia, lúc đầu hắn không dám hỏi thăm chuyện Viên gia, chỉ sợ sẽ nghe được tin tức bất hạnh của Viên Mẫn Y.
Sau đó dần dần hắn liền quên đi lời nói đùa xuất phát từ đồng tình năm đó.
Không nghĩ tới, nha đầu Viên Mẫn Y kia lại luôn luôn nhớ.
Hắn là thực sự không nghĩ tới, nàng chẳng những sống qua mười bảy tuổi, còn với một bộ bộ dáng khoẻ mạnh xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng nàng nhận định giữa bọn họ đã đính hôn, cho nên không để ý thanh danh, không để ý ánh mắt người khác mà quấn lấy hắn, còn tuyên bố khắp nơi bọn họ là hôn phu hôn thê, những hành động nhiệt tình theo đuổi muốn hắn thực hiện hôn ước cưới nàng vào cửa lại dọa hắn một thân mồ hôi lạnh.
Hắn từ nhỏ mẹ goá con côi, luôn phiêu bạt vô căn, không thể định cư, nếu cưới lão bà, nữ nhân, tiểu hài tử theo hắn, cũng chỉ có chịu khổ.
Huống chi, hắn thế nào có thể làm hại thiên kim Viên gia chiều chuộng nâng niu trong lòng bàn tay ?
Cho nên, hắn cố gắng trốn, liều mình trốn, chỉ muốn nàng đừng đuổi theo hắn nữa, mau mau vứt bỏ suy nghĩ ngốc không phải hắn thì không gả.
Bằng gia thế hiển hách Viên gia nàng, không sợ cha và huynh của nàng không thể tìm được lang quân tốt môn đăng hộ đối cho nàng đi ?
“Nhiếp Phi.”
Tiếng nói lạnh lùng phía sau, gọi dừng bước chân của hắn.
Quả nhiên.
Nhiếp Phi im lặng hỏi trời xanh, cam chịu chậm rãi xoay người sang chỗ khác đối mặt nàng.
“Y Y, ha, ha ha, nhanh như vậy liền lại gặp mặt a ?” Hắn kéo mặt cười nói.
Không thể chờ lâu một chút tìm đến hắn sao ?
Ai……
Viên Mẫn Y đứng ở dưới tàng cây, vịn thân cây nhìn hắn.
“Y Y, khí sắc của ngươi thật tốt ! Khuôn mặt trắng hồng, trong mắt sáng ngời nha !” Hắn lời ngon tiếng ngọt tăng thêm ca ngợi với nàng.
Nói thật, qua sáu năm, Viên Mẫn Y thật sự thay đổi rất nhiều.
Thân mình trổ cao, tuy vẫn hơi gầy một ít nhưng dần lộ ra dáng người thiếu nữ mê người.
Khuôn mặt từng lõm xuống đã trở nên thoáng mượt mà, nhưng lại học một thân kiếm thuật, hoàn toàn nhìn không thấy bộ dáng gầy yếu như con mèo nhỏ bị bệnh lúc trước, làm người ta đau lòng, làm cho người ta rất sợ nàng tùy thời trong nháy mắt tiếp theo liền tắt thở.
Xem ra các thần y Viên gia, trong sáu năm qua đã tốn không biết bao nhiêu công sức trên người nàng đâu !
Hắn rất hâm mộ nàng có thân nhân yêu thương.
Không giống hắn, cho tới bây giờ đều không biết tư vị được người ôm vào trong ngực thương yêu là cái gì……
Lắc đầu, hắn xua đi tâm tư dạo chơi, đem lực chú ý phóng tới trên người nàng, chuẩn bị chờ lúc nàng không chú ý hắn sẽ nắm chắc cơ hội chạy nhanh.
Bất quá…… Hắn thế nào cảm thấy đỏ ửng trên mặt nàng, giống như hơi quá hồng đi ?
Trước kia cho dù nàng đuổi hắn đuổi thở hổn hển, cũng chưa từng thấy sắc mặt nàng sẽ ửng hồng thành như vậy nha……
Viên Mẫn Y nhắm chặt mắt, thân mình lung lay một chút.
Hắn nhanh mắt thấy bước chân nàng không vững, muốn đi qua xem nàng.
Nhưng hắn đột nhiên lại nghĩ đến, này có thể cạm bẫy của nàng hay không ?
Bởi vì luôn không đuổi kịp hắn, cho nên nàng dứt khoát dùng kế bắt hắn ?
Hắn ở tại chỗ do dự một chút, đang không chắc thì thấy Viên Mẫn Y cả người tựa vào thân cây, mềm yếu ngã xuống gốc cây !
Hắn thở hốc vì kinh ngạc, trong lòng cả kinh, bất kể nàng có phải hay không trù hoạch cạm bẫy, không chút nghĩ ngợi lập tức phi thân túng nhảy đến bên người nàng.
Nâng thân thể của nàng dậy thì bàn tay cảm nhận được nhiệt độ dị thường trên người nàng, làm cho hắn khẩn trương vô cùng.
Nâng tay thăm dò trán của nàng, bị nhiệt độ cao trên trán nàng dọa đến, Nhiếp Phi không nhịn được mắng bạo một tiếng lập tức ôm ngang lấy nàng, vận khí phi thân, chạy tới “Quan Gia Bảo” cách nơi đây gần nhất……
Lúc này, sâu trong rừng cây bỗng nhiên một trận xôn xao lay động, cả kinh nhóm thú nhỏ chạy trốn tránh né, đàn chim cũng phình phịch vô cánh mà đi.
“Ai nha ── ai nha ── đừng đuổi theo nữa a !”
Một nam tử tướng mạo tục tằng, dáng người cao gầy, một tay cầm gà nướng béo mỡ thơm ngon, một tay xách đại đao bắt mắt bên hông, miệng kêu oa oa từ trong rừng chạy ra.
Ở phía sau hắn có một người đuổi theo, thân trang phục màu đen, cầm trường kiếm trong tay, không chút lưu tình vung về phía hắn.
Nhìn kỹ, người nọ thân hình nhỏ nhắn, dung mạo thanh lệ, hóa ra là nữ tử.
Nữ tử này gương mặt ẩn ẩn mang chút ý cười lạnh xa cách trần thế, nhưng khi đối mặt nam tử, trong mắt lại đối lập tích tụ nồng đậm oán trách cùng tức giận.
“Làm cái gì ? Ta đã tránh ở trong động, còn có thể bị ngươi đào ra ? Thực kì lạ !”
Nam tử vẻ mặt ảo não kêu lên, có chút chật vật tránh đi mũi kiếm vung về hướng hắn.
“Hừ !”
Nữ tử cầm kiếm không có nhiều lời, chỉ hừ lạnh một tiếng, lại chém ra một kiếm.
“Đợi chút, đợi chút ! Thương lượng một chút, chờ ta ăn no lại đánh được không ?”
Sau khi nhảy ra xa, Nhiếp Phi hét lên với nữ tử nhỏ nhắn, khí chất lại lạnh lùng.
Viên Mẫn Y đối yêu cầu của hắn nghe mà không nghe, mặt không thay đổi gì lại ra chiêu, thế công sắc bén đánh úp về phía mặt của hắn, sát khí mười phần, không chút lưu tình.
Thân thủ của Nhiếp Phi rõ ràng mạnh hơn so với Viên Mẫn Y rất nhiều, lại từ đầu đến cuối không có ra tay với nàng, ngược lại nhượng bộ khắp nơi.
Nhưng cái giá nhượng bộ là hại hắn ngay cả thời gian cắn một ngụm gà nướng cũng không có……
Nhiếp Phi đói đến choáng váng hoa mắt, sau khi tránh một đạo kiếm, tính nhẫn nại rốt cục dùng hết, hổn hển bắt đầu giậm chân.
“Bà cô ơi, phiền ngươi thương xót, ta thực sự rất đói bụng a !”
Hắn muốn ăn gà nướng, ăn gà nướng, ăn gà nướng a a a a a ~~
“Ai là bà cô của ngươi ?!”
Một câu nũng nịu cùng với một tiếng dọa người xé gió.
Hắn không cầu tình còn đỡ, lần cầu này rước lấy kiếm chiêu trước mặt đánh đến càng sát, còn thuận tiện phóng tới vài ngân châm đòi mạng !
“Các bà các chị ngươi…… Thật khó giao tiếp ai !”
Không thể hạ nặng tay với nàng, hắn đành phải một mặt chật vật lại tránh lại tránh.
“Cái gì các bà các chị ? Nếu không phải ngươi bội tín phụ ta, ta hẳn là nương tử của ngươi !”
Không nói không giận, nàng tức giận lên trên tay kiếm vung ác hơn, nhanh hơn, ngân châm thậm chí đồng loạt bay tới !
Nhiếp Phi sợ tới mức lủi trên lủi xuống, gương mặt cũng một trận xanh, một trận đỏ, nội tâm không khỏi âm thầm kêu khổ.
Bị một mỹ nhân giáp mặt nói muốn làm nương tử của hắn, chỉ cần là nam, nội tâm tuyệt đối sẽ dâng lên sự kiêu ngạo thuộc về nam giới.
Nhưng ở trong mắt hắn, mỗi một cô nương giống như một đóa hoa nhỏ mềm mại, cần cẩn thận yêu thương, nhất là một đóa hoa Viên Mẫn Y này.
Toàn giang hồ mọi người đều biết nàng là thiên kim danh y ba đời từ trên xuống dưới Viên gia hao hết vô số tâm tư, thân thể mảnh mai tưới nước lớn lên, gãy không được, tổn hại không được, cho nên đại quê mùa hắn này thật sự là nâng không được a !
Nếu đóa hoa chiều chuộng này héo, tàn ở trong tay hắn, hắn sẽ áy náy đến cả đời không ăn ngon, cũng ngủ không yên.
Ngửi đến gà nướng trong tay, nghĩ đến nếu đời này đối với gà nướng hắn yêu nhất không còn khẩu vị, hắn liền không nhịn được một trận phát run……
Vì ái tình mà buông tha cho gà nướng……
Không có lời, không có lời a !
“Y Y a…… Đừng như vậy mà, ta xin lỗi với ngươi, năm đó là ta không nên thuận miệng hứa hẹn, nói vô vị chờ ngươi mười bảy tuổi sẽ cưới ngươi. Như vậy, ngươi nói điều kiện đi, xem muốn ta bồi thường tinh thần tổn thất của ngươi như thế nào, ta đều nguyện ý nhận !” Hắn vẫn là chưa từ bỏ ý định khuyên nàng.
“Ta bồi thường gì cũng không cần, chỉ cần ngươi thực hiện lời hứa, cưới ta là được ! Ta nếu chỉ cần bồi thường của ngươi, bảo các ca ca ta ra tay chỉnh sửa ngươi một trận là được, cần gì mạo hiểm để mọi người cười nhạo, thân bại danh liệt, trở thành trò cười trên giang hồ, đuổi theo ngươi ?” Nàng hừ nhẹ một tiếng.
“Kia…… Chờ ta ăn gà nướng xong chúng ta lại thương lượng, được chứ ?” Hai mắt của hắn luôn khát vọng liếc đến mỹ vị trên tay.
“Ngươi, trong lòng ngươi cũng chỉ muốn ăn ?!”
Nàng mặt cười biến đổi, dậm chân, lại nâng kiếm tới chém hắn.
“Ta đã nửa tháng không có thời gian ăn gà nướng a !” Hắn xót xa kêu lên.
Hắn hiểu Viên Mẫn Y giờ phút này lửa giận tận trời, nhất định sẽ không cho hắn cơ hội cắn hết con gà nướng, lúc mũi kiếm của đối phương chém lại, rốt cục đành phải nâng đại đao cản kiếm của nàng.
“Keng !” một tiếng, lợi kiếm chém lên lưỡi đao của Nhiếp Phi, va chạm ra một tia hoa lửa, lực đạo bắn ngược làm Viên Mẫn Y bị đẩy lui về phía sau bốn, năm bước.
Thừa dịp Viên Mẫn Y lui lại cách ra một khoảng trống, Nhiếp Phi một chút cũng không lãng phí thời gian, nhanh chóng xé một cái đùi gà, nhanh chóng chuẩn xác nhét vào miệng.
“Ngươi còn ăn !”
Viên Mẫn Y cầm tay mới vừa bị chấn động đến tê dại, tức giận đến lại đuổi theo chém hắn.
“Ngươi chưa từng nghe qua ‘Gà không thể mất’ sao ? Thịt gà đến miệng, đương nhiên phải nhanh chóng ăn sạch a !”
Nghiêng mình một chút, thân mình nhảy xa một ít, Nhiếp Phi lợi dụng thời gian rảnh dùng sức hút cốt tủy trong xương gà, hút chậc chậc có tiếng, thoả ước mong nguyện.
Viên Mẫn Y nghe thấy dở khóc dở cười, nhìn thấy tướng ăn của hắn, mày không nhịn được cau lại, biểu cảm lộ ra chút phản đối.
Nhiếp Phi nhìn thấy biểu cảm của nàng, ném xương gà, nhếch môi lưu manh cười cười, còn cố ý liếm mút từng đầu ngón tay đầy dầu mỡ trước mặt nàng.
Liền thấy mày Viên Mẫn Y nhíu lại, quả nhiên đánh càng hăng.
Viên gia dùng kim thuật nổi tiếng giang hồ cũng không truyền ngoài, hơn nữa cũng biết đại tổ tiên từng đảm nhiệm qua ngự y chăm lo cho hoàng đế, đối tượng lui tới cơ hồ tất cả đều là quyền quý, đương nhiên không nhìn quen tướng ăn phàm phu thô bỉ này của hắn.
“Ngươi có thể đừng ăn như vậy hay không ? Ít nhất rửa tay được không ? Bẩn muốn chết !” Viên Mẫn Y rốt cục không chịu nổi hô thanh.
Theo hắn ra từ động cây đến bây giờ, đôi tay sờ không ít thứ, chính là không chạm qua một giọt nước !
Dù là hắn xương cốt cường tráng, cũng khó bảo đảm sẽ không tiêu chảy.
“Không có biện pháp nha, là ngươi không cho ta ngồi xuống ăn ngon thôi !”
Hắn vui vẻ nói, một tia xấu hổ cũng không có.
Chỉ cần nàng càng ghét hắn, hắn sẽ càng cảm thấy cao hứng.
Tuy rằng hắn được phong danh hiệu “thiên hạ đệ nhất đao khách”, nhưng đói bụng chính là đói bụng, còn để ý tướng ăn không nhã nhặn ư ?
Huống hồ, hắn từ nhỏ vốn chính là trẻ mồ côi, trừ sư phụ, cũng không có ai dạy hắn gia giáo nhã nhặn, nhiều lắm là theo sư huynh Quan Thiên Dật, lây dính một ít thói quen làm sạch cơ bản thôi.
Tốt nhất là nàng càng ghét bỏ hắn càng tốt, như vậy nàng có lẽ sẽ không luôn đuổi theo hắn không tha, cứng rắn muốn hắn thực hiện lời hứa tùy hứng thốt ra năm đó……
“Nhiếp Phi, ngươi rốt cuộc muốn trốn ta đến khi nào ?”
Viên Mẫn Y nhìn ra hắn đang cố ý chọc giận nàng, dậm chân, phiền chán buông kiếm xuống truy vấn.
“Trốn đến khi ngươi không đuổi theo ta nữa mới thôi !”
Nhiếp Phi nhún nhún vai, vô cùng thẳng thắn trả lời.
“Ngươi……”
Nàng lộ ra biểu cảm bị thương, nhìn hắn không chớp mắt.
Im lặng của nàng làm cho hắn không quá quen.
Ngắm ngắm nàng, gãi gãi đầu, lại ngắm ngắm nàng, lại gãi gãi đầu.
Ai, được rồi, cho dù hắn là người thô kệch, cũng không có thích cố ý khi dễ cô nương, rốt cục vẫn là mềm lòng.
Hắn thở dài một tiếng, lòng tốt khuyên bảo: “Y Y, đừng lãng phí thời gian trên người ta nữa, ta thực sự không phải đối tượng đáng giá ngươi phó thác chung thân.”
“Năm đó là ngươi chủ động hứa hôn cùng ta, không phải ta ép ngươi !”
Nàng ủy khuất nói, hốc mắt.hơi hơi đỏ.
“Ngươi theo ta sẽ chịu khổ. Ngươi đuổi theo sau ta một thời gian, hẳn là thấy rất rõ, ta là một người no, cả nhà liền no, hơn nữa cuộc sống ta lưu lạc quen rồi, yên ổn không được. Đừng nói là ngươi, ta căn bản không có biện pháp cho cô nương nào cuộc sống hạnh phúc.”
Nàng vẫn cứ đỏ mắt nhìn hắn, không nói lời nào, vẻ mặt quật cường.
Nhiếp Phi gãi gãi đầu, thật sự không biết nên khuyên nàng đừng cố chấp như thế nào, ánh mắt đành phải liếc trái liếc phải, theo lệ thường sẽ cố gắng tìm cơ hội, có thể chuồn liền chuồn, có thể trốn một lúc là một lúc.
Tầm mắt của nàng bỗng nhiên bình tĩnh nhìn gà nướng trên tay hắn.
Nhiếp Phi chú ý tới ánh mắt của nàng, nhìn gà nướng trên tay, lại nhìn nàng, tiếp theo biểu cảm đột nhiên cứng đờ, tóc trên đỉnh đầu cũng lập tức dựng đứng.
“Đừng nghĩ ! Đừng đánh chủ ý đến gà nướng của ta !”
Hắn che gà nướng, chậm rãi lui về phía sau.
“Cho ta chân gà.” Nàng vươn một tay nhỏ bé.
“Làm sao ?” Hắn cảnh giác nhìn chăm chú lòng bàn tay trắng noãn của nàng vươn tới.
“Cho ta là được !” Nàng không kiên nhẫn nói.
“Ngươi sẽ không là…… Muốn ăn gà nướng đi ?”
Nàng từ nhỏ đã quen cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, ngay cả dược liệu thuốc cũng đều là cao cấp nhất thế gian, loại gà nướng dân dã này hẳn là không vừa miệng nàng mà ?
Huống hồ, vừa rồi nàng còn chê hắn bẩn nha !
“Đưa cho ta a !” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bỗng nhiên đỏ hồng.
“A…… Ngươi thực sự muốn ăn nha ? Đói như vậy sao ?”
Hắn hoài nghi nhìn nàng, sau đó chậm rãi xé chân gà, cực kì không đành đưa cho nàng.
Sau khi nàng tiếp nhận chân gà, do dự một lát, sau đó như là hạ quyết định quyết tâm cái gì, đưa đến bên miệng, nhắm chặt mắt, hé miệng, hung hăng cắn xuống !
“Không khoa trương như vậy chứ ? Cũng không phải ăn độc dược !” Nhiếp Phi không nhịn được nói lảm nhảm.
Xem biểu cảm kia của nàng, hắn cơ hồ vì chân gà béo mỡ kia bị lãng phí cảm thấy không đáng giá.
Viên Mẫn Y như nén chịu cái gì, sau khi cố gắng ăn mấy miếng thì lộ ra biểu cảm bất ngờ.
“Ăn thật ngon nha……” Nàng ngạc nhiên nhìn chân gà trong tay.
Nhiếp Phi lập tức đắc ý ưỡn ngực.
“Đương nhiên ăn ngon ! Ngươi đừng xem thường con gà nướng này, có thể ở nơi hoang dã nướng ra gà nướng vừa thơm vừa béo như vậy, học vấn phải cao thâm ! Chiêu thức tuyệt học ấy là ta cầu tốt cầu xấu ‘Đầu bếp nổi danh thiên hạ’, giúp danh trù làm trâu làm ngựa làm cu li, mới xin được thân truyền của danh trù, cũng khổ công rất nhiều mới học thành. Người khác muốn ăn gà nướng của ta, còn chưa có cơ hội đâu !” Hắn nước miếng tung bay giới thiệu tuyệt nghệ gà nướng của hắn.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn chẳng biết tại sao ngừng lại, không tiếp tục nói nữa.
“Làm sao vậy ?” Ánh mắt nàng thế nào kỳ quái như vậy ?
“Nếu, ta cũng có thể hoà hợp vào cách sống của ngươi, thói quen ăn uống của ngươi, ngươi nguyện ý cưới ta không ?” Giọng nói của nàng có một tia mong mỏi.
Nhiếp Phi nghe vậy thiếu chút bị sặc.
Đề tài thế nào lại bị nàng xoay về điểm ban đầu ?
“Này…… Y Y, cho dù ta nghĩ cưới ngươi, cũng phải hỏi huynh trưởng phía sau ngươi một chút nha !” Nhiếp Phi cảnh giác bỗng chốc đem tầm mắt nhìn phía sau nàng.
Nàng trực giác nhìn về phía sau, khi phát hiện phía sau không có một bóng người, nàng mới cảnh giác mình bị lừa, lập tức nhanh chóng xoay người lại.
Quả nhiên, Nhiếp Phi trong nháy mắt nàng quay đầu đã chạy mất !
“Nhiếp Phi ! Ngươi có bản lĩnh thì cố chạy đi ! Mặc kệ ngươi chạy rất xa, tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của ta !” Viên Mẫn Y dậm chân cả giận nói.
*****
Vừa mới cùng người đánh xong một trận, khi đang sờ bụng muốn tìm nơi lấp đầy bụng, tóc gáy Nhiếp Phi bỗng nhiên dựng đứng.
“Không thể nào…… Lại đuổi kịp sao ?” Hắn ảo não gãi gãi tóc.
Bị Viên Mẫn Y lên núi xuống biển theo, một đường đối hắn theo đuổi không bỏ, cảm giác này đúng là âm hồn bất tán, thật làm người ta khó chịu.
Cái này gọi là “Người sợ nổi danh heo sợ mập”.
Từ sau khi bị giang hồ xưng là “Thiên hạ đệ nhất đao khách”, hắn liền mỗi ngày không ăn ngon, ngủ không tốt, bởi vì thường có người không xem trường hợp tìm hắn đánh nhau.
Hắn từng gặp cảnh có người khi hắn ăn đến một nửa thì đánh tới; Có người lại là nửa đêm không thấy, dám đánh thức hắn từ trong giấc mơ dậy đánh nhau.
Những này còn đỡ, càng quá đáng là hắn còn gặp cảnh có người kêu gào ngoài cửa nhà vệ sinh khi hắn đang tiêu chảy, ngồi nhà vệ sinh thối hoắc, muốn hắn đừng im lặng làm rùa đen rút đầu, nhanh chóng đi ra đánh nhau !
Thực mụ nội nó !
Khi đó hắn bụng đau muốn chết, một tay xách lưng quần, một tay cầm giấy, ngay cả đại đao cũng không có chỗ để, chỉ có thể bị hắn ngậm ở miệng, như vậy muốn hắn đánh thế nào ?
Không hiểu nổi những người giang hồ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì !
Không nghĩ tới, hiện tại trừ phải đối mặt khách không mời bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm hắn khiêu chiến ra, còn phải tim gan run sợ xem chừng xung quanh, rất sợ Viên Mẫn Y tuỳ thời trong nháy mắt xuất hiện phía sau hắn, bắt hắn về Viên phủ thành thân.
Năm đó sau khi rời đi Viên gia, lúc đầu hắn không dám hỏi thăm chuyện Viên gia, chỉ sợ sẽ nghe được tin tức bất hạnh của Viên Mẫn Y.
Sau đó dần dần hắn liền quên đi lời nói đùa xuất phát từ đồng tình năm đó.
Không nghĩ tới, nha đầu Viên Mẫn Y kia lại luôn luôn nhớ.
Hắn là thực sự không nghĩ tới, nàng chẳng những sống qua mười bảy tuổi, còn với một bộ bộ dáng khoẻ mạnh xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng nàng nhận định giữa bọn họ đã đính hôn, cho nên không để ý thanh danh, không để ý ánh mắt người khác mà quấn lấy hắn, còn tuyên bố khắp nơi bọn họ là hôn phu hôn thê, những hành động nhiệt tình theo đuổi muốn hắn thực hiện hôn ước cưới nàng vào cửa lại dọa hắn một thân mồ hôi lạnh.
Hắn từ nhỏ mẹ goá con côi, luôn phiêu bạt vô căn, không thể định cư, nếu cưới lão bà, nữ nhân, tiểu hài tử theo hắn, cũng chỉ có chịu khổ.
Huống chi, hắn thế nào có thể làm hại thiên kim Viên gia chiều chuộng nâng niu trong lòng bàn tay ?
Cho nên, hắn cố gắng trốn, liều mình trốn, chỉ muốn nàng đừng đuổi theo hắn nữa, mau mau vứt bỏ suy nghĩ ngốc không phải hắn thì không gả.
Bằng gia thế hiển hách Viên gia nàng, không sợ cha và huynh của nàng không thể tìm được lang quân tốt môn đăng hộ đối cho nàng đi ?
“Nhiếp Phi.”
Tiếng nói lạnh lùng phía sau, gọi dừng bước chân của hắn.
Quả nhiên.
Nhiếp Phi im lặng hỏi trời xanh, cam chịu chậm rãi xoay người sang chỗ khác đối mặt nàng.
“Y Y, ha, ha ha, nhanh như vậy liền lại gặp mặt a ?” Hắn kéo mặt cười nói.
Không thể chờ lâu một chút tìm đến hắn sao ?
Ai……
Viên Mẫn Y đứng ở dưới tàng cây, vịn thân cây nhìn hắn.
“Y Y, khí sắc của ngươi thật tốt ! Khuôn mặt trắng hồng, trong mắt sáng ngời nha !” Hắn lời ngon tiếng ngọt tăng thêm ca ngợi với nàng.
Nói thật, qua sáu năm, Viên Mẫn Y thật sự thay đổi rất nhiều.
Thân mình trổ cao, tuy vẫn hơi gầy một ít nhưng dần lộ ra dáng người thiếu nữ mê người.
Khuôn mặt từng lõm xuống đã trở nên thoáng mượt mà, nhưng lại học một thân kiếm thuật, hoàn toàn nhìn không thấy bộ dáng gầy yếu như con mèo nhỏ bị bệnh lúc trước, làm người ta đau lòng, làm cho người ta rất sợ nàng tùy thời trong nháy mắt tiếp theo liền tắt thở.
Xem ra các thần y Viên gia, trong sáu năm qua đã tốn không biết bao nhiêu công sức trên người nàng đâu !
Hắn rất hâm mộ nàng có thân nhân yêu thương.
Không giống hắn, cho tới bây giờ đều không biết tư vị được người ôm vào trong ngực thương yêu là cái gì……
Lắc đầu, hắn xua đi tâm tư dạo chơi, đem lực chú ý phóng tới trên người nàng, chuẩn bị chờ lúc nàng không chú ý hắn sẽ nắm chắc cơ hội chạy nhanh.
Bất quá…… Hắn thế nào cảm thấy đỏ ửng trên mặt nàng, giống như hơi quá hồng đi ?
Trước kia cho dù nàng đuổi hắn đuổi thở hổn hển, cũng chưa từng thấy sắc mặt nàng sẽ ửng hồng thành như vậy nha……
Viên Mẫn Y nhắm chặt mắt, thân mình lung lay một chút.
Hắn nhanh mắt thấy bước chân nàng không vững, muốn đi qua xem nàng.
Nhưng hắn đột nhiên lại nghĩ đến, này có thể cạm bẫy của nàng hay không ?
Bởi vì luôn không đuổi kịp hắn, cho nên nàng dứt khoát dùng kế bắt hắn ?
Hắn ở tại chỗ do dự một chút, đang không chắc thì thấy Viên Mẫn Y cả người tựa vào thân cây, mềm yếu ngã xuống gốc cây !
Hắn thở hốc vì kinh ngạc, trong lòng cả kinh, bất kể nàng có phải hay không trù hoạch cạm bẫy, không chút nghĩ ngợi lập tức phi thân túng nhảy đến bên người nàng.
Nâng thân thể của nàng dậy thì bàn tay cảm nhận được nhiệt độ dị thường trên người nàng, làm cho hắn khẩn trương vô cùng.
Nâng tay thăm dò trán của nàng, bị nhiệt độ cao trên trán nàng dọa đến, Nhiếp Phi không nhịn được mắng bạo một tiếng lập tức ôm ngang lấy nàng, vận khí phi thân, chạy tới “Quan Gia Bảo” cách nơi đây gần nhất……
Last edited: