-
Chương 9 Hoàn
Năm năm sau
Nhiếp Phi thân bị vùi chồng chất trong đám nhỏ thét chói tai tranh cãi ầm ĩ.
Vài đứa nhỏ xem hai chân dài của hắn trở thành cây cột, vây tán loạn, còn có ý đồ học khỉ trèo cây, tay nho nhỏ thiếu chút nữa bắt được bộ phận quan trọng của hắn.
Nhiếp Phi bất đắc dĩ đứng bất động tại chỗ, tránh cho chân to vừa động liền không cẩn thận đạp phải đứa nhỏ xui xẻo nào.
Một thời gian trước, có đứa đang ở độ tuổi cao, khi quấn lấy hắn cái trán không cẩn thận đụng vào chuôi đao bên hông hắn, kết quả thê thê thảm thảm khóc rất lâu ở trong lòng mẫu thân.
Hắn không còn cách nào, từ nay đành phải dỡ đại đao xuống, treo ở trên tường.
Mắt thấy nương tử đang ôm bụng tròn vo từ xa xa đi tới, hắn vội vàng đuổi đứa nhỏ bên chân để cho ra một con đường, tiến ra đón, ân cần đỡ nương tử ngồi xuống.
Viên Mẫn Y ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn.
“Tỉnh ngủ rồi sao ?” Hắn thân mật vuốt tóc cho nàng.
“Căn bản không có ngủ, bọn nhỏ thật ồn ào.”
Nàng cười nói, trong giọng nói tràn đầy yêu chiều.
“Ta xem chúng ta đổi chỗ ở tốt hơn, ta đi mua căn nhà lớn hơn một chút nữa, tốt nhất là có hai cái sân, đến lúc đó chúng ta ở một bên, bọn nhỏ đều đuổi hết sang bên kia, như vậy sẽ không ầm ỹ đến nàng.”
“Không cần a, không có nghe thấy thanh âm của bọn nhỏ, ta căn bản không an tâm.”
Hai người sóng vai ngồi, nhìn bọn nhỏ nháo thành một đoàn, lớn gần gũi nhỏ, nhỏ dính lớn, rất thân thiết.
“Không nghĩ tới chúng ta thực sự sinh nhiều đứa nhỏ như vậy……”
Lần đầu tiên Y Y sinh, khi tự mình đỡ đẻ song thai, hắn quả thực phiền não vô cùng.
Một đứa nhỏ khiến hắn hoảng tay chân, hoàn toàn không biết phải làm cha thế nào, không nghĩ tới lại một lần có đến hai đứa.
Cách nhiều năm sau khi lại tự tay đỡ đẻ ba đứa, hắn thiếu chút nữa té xỉu.
Năm đứa nhỏ khóc nháo không ngừng đem hắn huấn luyện thật sự kiên cường, cho nên khi lần có thai thứ ba lại được ba đứa, Nhiếp Phi đã cảm thấy chết lặng đối với trẻ con thế này.
“Ngắn ngủn năm năm, chúng ta đã có mười một đứa trẻ…… Thật sự là kinh người……” Y Y thì thào nói.
Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Trừ hai đứa lớn nhất là thu dưỡng bên ngoài, tám đứa còn lại tất cả đều từ bụng của nàng mà ra, loại cảm giác này thật sự là vi diệu.
“Này có phải là công hiệu phụ của long tiên quả hay không ?”
“Có lẽ.”
“Lần mang thai này không biết sẽ sinh mấy……” Nhiếp Phi đánh giá cái bụng nàng đặc biệt tròn.
Nếu không có gì bất ngờ, bên trong khả năng là hai đứa…… Thậm chí càng nhiều hơn.
“Nhiều đứa nhỏ như vậy, có thể khiến chàng bại sản hay không a ?” Viên Mẫn Y có chút lo lắng vuốt cái bụng.
“Nhiều đứa nhỏ là chuyện tốt, chúng ta tuổi trẻ khổ một ít, chờ già đi để cho đám nhóc này đi cố gắng. Nhiều đứa nhỏ như vậy, chắc sẽ có vài đứa hiếu thuận chúng ta đi ?”
Hắn cười ha ha nhưng thật ra không sao lo lắng.
“Y Y, ta cho tới bây giờ không nghĩ tới, đời này sẽ có được một nhà náo nhiệt như vậy…… Ôm đứa nhỏ có huyết mạch với mình, cảm giác thật kỳ diệu. Hiện tại ta thế nào cũng không nghĩ ra lúc trước mình làm sao có thể từng hạ quyết tâm, muốn lưu manh cả đời, không cưới thê, không sinh con đây ?”
Viên Mẫn Y ôm bụng, cười khanh khách tiến vào trong lòng hắn.
Hắn cúi đầu hôn bên tóc mai của nàng.
“Đúng rồi, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện.” Viên Mẫn Y ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cái gì ?”
“Chàng còn nhớ không ? Chàng từng nói, cưới ta trước sinh nhật hai mươi tuổi, rồi sẽ cung cấp nuôi dưỡng lão bà cùng một tá đứa nhỏ nha !” Nàng cười nói.
Nhiếp Phi nháy mắt mấy cái, tiếp theo ngửa đầu cười to.
“Thật sự là quá khéo ! Ta đây có phải có thể tiếp tục hứa một nguyện vọng hay không ? Hy vọng lúc chúng ta sinh nhật tám mươi tuổi, con cháu cả sảnh đường a !”
Hắn ôm nàng, cười vô cùng sung sướng.
“Vậy chỉ sợ chàng phải càng thêm cố gắng làm việc, tiếp tục xây thêm một tòa nhà lớn hơn Nhiếp phủ nữa.”
Nhiếp Phi lại ngửa đầu cười to lần nữa, một chút cũng không để ý vì một đoàn con cháu mà bận rộn cả đời.
Viên Mẫn Y thoải mái tiến sát vào trong lòng hắn, thỏa mãn nghe tiếng cười của hắn.
Vị “Thiên hạ đệ nhất đao khách” này, cả đời về sau chỉ sợ bận kiếm tiền nuôi đứa nhỏ……
Nhiếp Phi thân bị vùi chồng chất trong đám nhỏ thét chói tai tranh cãi ầm ĩ.
Vài đứa nhỏ xem hai chân dài của hắn trở thành cây cột, vây tán loạn, còn có ý đồ học khỉ trèo cây, tay nho nhỏ thiếu chút nữa bắt được bộ phận quan trọng của hắn.
Nhiếp Phi bất đắc dĩ đứng bất động tại chỗ, tránh cho chân to vừa động liền không cẩn thận đạp phải đứa nhỏ xui xẻo nào.
Một thời gian trước, có đứa đang ở độ tuổi cao, khi quấn lấy hắn cái trán không cẩn thận đụng vào chuôi đao bên hông hắn, kết quả thê thê thảm thảm khóc rất lâu ở trong lòng mẫu thân.
Hắn không còn cách nào, từ nay đành phải dỡ đại đao xuống, treo ở trên tường.
Mắt thấy nương tử đang ôm bụng tròn vo từ xa xa đi tới, hắn vội vàng đuổi đứa nhỏ bên chân để cho ra một con đường, tiến ra đón, ân cần đỡ nương tử ngồi xuống.
Viên Mẫn Y ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn.
“Tỉnh ngủ rồi sao ?” Hắn thân mật vuốt tóc cho nàng.
“Căn bản không có ngủ, bọn nhỏ thật ồn ào.”
Nàng cười nói, trong giọng nói tràn đầy yêu chiều.
“Ta xem chúng ta đổi chỗ ở tốt hơn, ta đi mua căn nhà lớn hơn một chút nữa, tốt nhất là có hai cái sân, đến lúc đó chúng ta ở một bên, bọn nhỏ đều đuổi hết sang bên kia, như vậy sẽ không ầm ỹ đến nàng.”
“Không cần a, không có nghe thấy thanh âm của bọn nhỏ, ta căn bản không an tâm.”
Hai người sóng vai ngồi, nhìn bọn nhỏ nháo thành một đoàn, lớn gần gũi nhỏ, nhỏ dính lớn, rất thân thiết.
“Không nghĩ tới chúng ta thực sự sinh nhiều đứa nhỏ như vậy……”
Lần đầu tiên Y Y sinh, khi tự mình đỡ đẻ song thai, hắn quả thực phiền não vô cùng.
Một đứa nhỏ khiến hắn hoảng tay chân, hoàn toàn không biết phải làm cha thế nào, không nghĩ tới lại một lần có đến hai đứa.
Cách nhiều năm sau khi lại tự tay đỡ đẻ ba đứa, hắn thiếu chút nữa té xỉu.
Năm đứa nhỏ khóc nháo không ngừng đem hắn huấn luyện thật sự kiên cường, cho nên khi lần có thai thứ ba lại được ba đứa, Nhiếp Phi đã cảm thấy chết lặng đối với trẻ con thế này.
“Ngắn ngủn năm năm, chúng ta đã có mười một đứa trẻ…… Thật sự là kinh người……” Y Y thì thào nói.
Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Trừ hai đứa lớn nhất là thu dưỡng bên ngoài, tám đứa còn lại tất cả đều từ bụng của nàng mà ra, loại cảm giác này thật sự là vi diệu.
“Này có phải là công hiệu phụ của long tiên quả hay không ?”
“Có lẽ.”
“Lần mang thai này không biết sẽ sinh mấy……” Nhiếp Phi đánh giá cái bụng nàng đặc biệt tròn.
Nếu không có gì bất ngờ, bên trong khả năng là hai đứa…… Thậm chí càng nhiều hơn.
“Nhiều đứa nhỏ như vậy, có thể khiến chàng bại sản hay không a ?” Viên Mẫn Y có chút lo lắng vuốt cái bụng.
“Nhiều đứa nhỏ là chuyện tốt, chúng ta tuổi trẻ khổ một ít, chờ già đi để cho đám nhóc này đi cố gắng. Nhiều đứa nhỏ như vậy, chắc sẽ có vài đứa hiếu thuận chúng ta đi ?”
Hắn cười ha ha nhưng thật ra không sao lo lắng.
“Y Y, ta cho tới bây giờ không nghĩ tới, đời này sẽ có được một nhà náo nhiệt như vậy…… Ôm đứa nhỏ có huyết mạch với mình, cảm giác thật kỳ diệu. Hiện tại ta thế nào cũng không nghĩ ra lúc trước mình làm sao có thể từng hạ quyết tâm, muốn lưu manh cả đời, không cưới thê, không sinh con đây ?”
Viên Mẫn Y ôm bụng, cười khanh khách tiến vào trong lòng hắn.
Hắn cúi đầu hôn bên tóc mai của nàng.
“Đúng rồi, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện.” Viên Mẫn Y ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cái gì ?”
“Chàng còn nhớ không ? Chàng từng nói, cưới ta trước sinh nhật hai mươi tuổi, rồi sẽ cung cấp nuôi dưỡng lão bà cùng một tá đứa nhỏ nha !” Nàng cười nói.
Nhiếp Phi nháy mắt mấy cái, tiếp theo ngửa đầu cười to.
“Thật sự là quá khéo ! Ta đây có phải có thể tiếp tục hứa một nguyện vọng hay không ? Hy vọng lúc chúng ta sinh nhật tám mươi tuổi, con cháu cả sảnh đường a !”
Hắn ôm nàng, cười vô cùng sung sướng.
“Vậy chỉ sợ chàng phải càng thêm cố gắng làm việc, tiếp tục xây thêm một tòa nhà lớn hơn Nhiếp phủ nữa.”
Nhiếp Phi lại ngửa đầu cười to lần nữa, một chút cũng không để ý vì một đoàn con cháu mà bận rộn cả đời.
Viên Mẫn Y thoải mái tiến sát vào trong lòng hắn, thỏa mãn nghe tiếng cười của hắn.
Vị “Thiên hạ đệ nhất đao khách” này, cả đời về sau chỉ sợ bận kiếm tiền nuôi đứa nhỏ……
---- Toàn văn hoàn ----
Last edited: