-
Chương 8
Người Viên phủ tâm tình rất mâu thuẫn, vừa tưởng thuận lợi vui vẻ làm việc vui lại hơi trầm một chút, này tất cả đều là vì tên đám hỏi thật quái……
Ngời Viên gia cho tới bây giờ không nghĩ tới Y Y sẽ gả cho người họ Nhiếp, có chết hay không đám hỏi lại kêu là “Nhiếp viên” ……
“Đám hỏi Nhiếp Viên”, mặc kệ đọc thế nào, nghe thế nào, đều hình như là đám hỏi “Nghiệt duyên” a……
Tuy rằng rất quái lạ nhưng bọn hắn vẫn cứng rắn đem tấm bản này xem treo lên cửa.
Viên phủ gần đây thu dưỡng hai đứa nhỏ cũng ở cửa chơi đùa giúp vui.
Lúc này, một nữ nhân cúi người, đầu đội nón lụa đen đi qua cửa ngoài Viên phủ, sau khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, hai tròng mắt đầu tiên là híp chặt, tiếp theo cười cong môi.
“Nhiếp Viên…… Nhiếp Phi, Viên Mẫn Y, các ngươi phá hủy chuyện tốt của ta, ta hiện tại cũng muốn hai người các ngươi việc vui biến thành nghiệt duyên !”
Tiếng cười nhẹ dữ tợn làm cho bọn nhỏ đột nhiên ngừng lại, sợ hãi nhìn về phía nữ tử kỳ quái luôn nhìn chăm chú bọn họ.
Bọn nhỏ đánh run một cái, không dám ở lâu lập tức tay nắm tay trốn vào trong phủ, chạy đi tìm Nhiếp Phi thúc thúc hoặc Y Y đại phu.
“Nhiếp Phi thúc thúc, Nhiếp Phi thúc thúc !” Đứa nhỏ ở trên hành lang kêu to.
“Nhỏ giọng một chút, Y Y đang ngủ.” Nhiếp Phi hướng bọn họ ý bảo.
“Y Y đại phu thế nào ngủ lâu như vậy a ?” Vu Bình nhỏ giọng hỏi.
“Bởi vì nàng sinh bệnh.”
“Đại phu cũng sẽ sinh bệnh sao ?” Đứa nhỏ nghiêng đầu hỏi.
“Đại phu đương nhiên cũng sẽ sinh bệnh.”
Nhiếp Phi dở khóc dở cười trả lời, cảm thấy những lời của đứa nhỏ thật sự đáng yêu.
“Có thể kêu Y Y đại phu không cần ngủ lâu hay không ? Giống như nương chúng ta, chính là ngủ lâu lắm, về sau sẽ không tỉnh lại.” Vu Bình lo lắng nói.
“…… Ta biết, ta sẽ kêu nàng đừng tham ngủ.” Nhiếp Phi thần sắc tối tăm.
Tiểu hài tử tựa hồ bị sự lo lắng của hắn lây nhiễm, bất an nhìn hắn.
Hắn nhận thấy tâm tư của đứa nhỏ, sờ sờ hai cái đầu.
“Nhanh đi thư phòng tìm thái gia gia, hắn bên kia dường như có điểm tâm ngon nha !”
Nghe vậy, hai hài tử sau khi hoan hô nho nhỏ một tiếng liền chạy về hướng thư phòng, hoàn toàn đem chuyện vừa rồi nhìn thấy nữ nhân kỳ quái để qua sau đầu.
Nhiếp Phi đối với kỹ thuật dỗ đứa nhỏ của mình càng ngày càng bội phục.
Xem ra nuôi đứa nhỏ cũng giống cưới lão bà, tựa hồ chẳng phải chuyện khó thế nào……
*****
“Nhiếp Viên” việc vui tất cả đều tiến hành thuận lợi.
Bởi vì biệt trang ở phía nam của Nhiếp Phi mua sau khi cưới xin không kịp sửa sang lại xong, bởi vậy hôn lễ quyết định tổ chức ở Viên phủ.
Nhiếp Phi không có thân nhân trưởng bối gì, trừ dạo chơi khắp nơi, ngoài sư phụ không liên lạc được cũng chỉ mời Quan Thiên Dật đến dự lễ, thuận tiện thay thế trưởng bối nhà trai.
Mãi cho đến trước khi chú rể, tân nương bái thiên địa, sự tình đều tiến hành vô cùng thuận lợi.
Khi ngày tốt giờ lành đến, lúc muốn mời tân nương tử ra thì một đám ma ma đột nhiên thét chói tai lại từ trong phòng tân nương chạy ra.
“Oa a ── không tốt a, tân nương tử bị người cướp đi a !”
Nhiếp Phi nhảy dựng lên đầu tiên, vọt qua.
Quan Thiên Dật cùng người Viên gia sắc mặt cũng biến đổi, lập tức tiến lên.
Khi mọi người chạy tới nửa đường liền thấy một nữ nhân thân hình quái dị, dùng kiếm đặt lên cổ Viên Mẫn Y một thân giá y, thô lỗ kéo nàng lui về phía sau.
“Ngươi là người nào ? Vì sao muốn tới phá hư hôn lễ của ta ?”
Nhiếp Phi cẩn thận nhìn chăm chú Y Y, xem xét nàng có thương tổn khác hay không.
“Quan Thiên Dật, Nhiếp Phi, các ngươi không biết ta ?”
Nữ tử khàn giọng quát, tiếng nói khó nghe làm cho người ta sợ hãi.
Nhiếp Phi nheo mắt lại, Quan Thiên Dật lại nhíu mày.
“Không nhận ra ? Ta là Tiêu Tố Tâm a !” Nữ nhân khàn khàn cười.
“Tiêu Tố Tâm ? Ngươi muốn làm gì ?” Nhiếp Phi trầm giọng hỏi.
“Ngươi không rõ ta muốn làm cái gì sao ? Vốn kế hoạch của ta cũng sắp thành công, Quan Thiên Dật cũng sắp là của ta, nhưng ngươi lại cùng Viên Mẫn Y liên thủ làm hỏng chuyện của ta !”
Tiêu Tố Tâm tay run lên, đem đao áp lên da thịt non mịn trên cổ Y Y.
Y Y cố gắng áp chế một tiếng rên đau để tránh kích thích nữ nhân phía sau.
“Đây là ân oán lúc đó giữa ta với ngươi, không liên quan Y Y, ngươi buông nàng ta ra trước.” Quan Thiên Dật nói.
“Hừ ! Không liên quan ? Lúc ấy nàng ta giả thành thôn cô ẩn vào ‘Quan Gia Bảo’, giải độc của ta, ngươi còn dám nói cùng nàng ta không liên quan sao ? Ngươi không cần phải gấp gáp, món nợ của ngươi cùng Nhiếp Phi, ta cũng sẽ từ từ chậm rãi tính với các ngươi !”
“Tiêu Tố Tâm, ngươi muốn làm gì, tất cả đều hướng về ta là tốt rồi, ngươi buông Y Y ra !” Nhiếp Phi cắn răng nói.
Nhìn thấy Viên Mẫn Y nhíu mày, ngực Nhiếp Phi cũng từng đợt nhói đau.
“Đau lòng thê tử của ngươi sao ? Ta không thèm thả ! Nếu không phải ngươi đem ta áp tải ‘Bắc Huyền cung’, hại ta chịu hết nghiêm khắc trừng trị của chưởng môn, ở trên người ta dùng độc, ta cũng sẽ không bị huỷ hết dung mạo, võ công bị phế, còn phải hàng tháng chịu nỗi thấu xương ! Không cho ngươi trả giá thật lớn, thế nào tiêu được mối hận trong lòng của ta ?”
Tiêu Tố Tâm hốc mắt phiếm hồng, gương mặt vặn vẹo, hoàn toàn không nhìn ra vẻ mặt xinh đẹp vốn có.
“‘Bắc huyền cung’ cung quy vốn vô cùng nghiêm cẩn, lúc ngươi phản bội sư môn, trong lòng nên hiểu rõ, sao có thể trách người ?” Nhiếp Phi giận trừng nàng ta.
“Không trách các ngươi trách ai ? Ta cơ hồ sẽ thành công ! Nếu không phải các ngươi làm rối, ta đã sớm là nữ chủ nhân ‘Quan Gia Bảo’ !” Tiêu Tố Tâm không cam lòng kêu lên.
“Ngươi thật sự chấp mê bất ngộ !”
Nhiếp Phi nhịn xuống xúc động phẫn nộ, cảm thấy thật khó nói lý cùng nữ nhân này.
“Một đao này coi như là món nọ đầu tiên các ngươi trả cho ta !”
Tiêu Tố Tâm đột nhiên giơ cao dao nhỏ đâm về hướng Viên Mẫn Y !
Đồng thời trong lúc đó, một tiếng phá gió vang lên, một ánh bạc “Hưu” bắn thẳng về hướng Tiêu Tố Tâm !
Trong nháy mắt tiếp theo tình thế đột nhiên thay đổi, chỉ nhìn thấy Tiêu Tố Tâm đột nhiên buông dao nhỏ cùng Viên Mẫn Y ra, hai tay ôm chặt bộ mặt gào to kinh hãi, lăn lộn trên mặt đất.
Không bao lâu sau thân mình Tiêu Tố Tâm run rẩy, tiếp đó không nhúc nhích nữa.
Khi nàng ta buông tay ra, mọi người mới phát hiện có một ngân châm cắm một nửa vào mi tâm của nàng ta, chỉ chừa một đuôi châm ngắn cùng dòng máu thật nhỏ uốn lượn chảy xuống.
Nhiếp Phi nhanh chóng bổ nhào qua, tiếp được Viên Mẫn Y lung lay sắp ngã.
“Y Y, nàng có khỏe không ?”
Hắn ôm chặt nàng, tình huống vừa rồi quả thực dọa hắn muốn chết.
“Chàng sao có thể dùng ngân châm của Viên gia chúng ta ?”
Nàng dựa ở trong lòng hắn, không hiểu hỏi hắn.
“Là Viên lão…… Ách, là gia gia dạy. Hắn nói ta đã trở thành phu quân của nàng, ít nhiều cũng phải học dùng kim thuật một chút.”
“Học được có vài phần giống nha !”
“Đúng vậy, gia gia cũng nói ta học nhanh !” Nhiếp Phi ha ha cười nói.
Huynh đệ Viên gia hiệu suất thật cao, nhanh chóng đem Tiêu Tố Tâm cùng tình huống hỗn loạn nàng ta tạo ra xử lý sạch sẽ.
“Tốt lắm, tiếp tục bái đường đi !”
Lão đại Viên gia vỗ tay, đem toàn bộ cục diện đều khôi phục nằm trong tay hắn.
Viên Mẫn Y khuôn mặt tươi cười đỏ bừng bị che dưới khăn đỏ.
Không biết là ai đút khăn đỏ vào trong tay Nhiếp Phi, một đầu còn lại dắt Viên Mẫn Y đến.
Thẳng đến giờ phút này, hắn mới chính thức có cảm giác làm chú rể, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Nhất bái thiên địa ──”
Nhiếp Phi nhìn tân nương trước mắt sắc mặt vui mừng, mãnh liệt cảm nhận được nàng là nương tử của hắn, hắn lại là phu quân của nàng.
Hắn có người nhà, có nơi thuộc về, không phiêu bạt độc hành nữa……
*****
Nhiếp Phi cùng Viên Mẫn Y sau khi thành hôn luôn dè dặt quan sát biến hóa bệnh tình của nàng.
Kỳ quái là, hiện tượng thèm ngủ thế nhưng không có xuất hiện nữa.
“Thật sự là quái…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?” Nhiếp Phi gãi đầu.
“Không biết nha, ngay cả gia gia cùng phụ thân cũng đều không hiểu ra sao.” Viên Mẫn Y vô tội lắc đầu.
“Quên đi, dù sao không có việc gì chính là chuyện tốt.”
“Ân……”
Nhiếp Phi suy lại nghĩ, bỗng nhiên đánh một cái vào lòng bàn tay.
“Ai nha ! Lúc chúng ta thành thân, Tiêu Tố Tâm ‘Bắc huyền cung’ đến đại náo một hồi, lúc ấy thế nào không nghĩ tới dùng lý do này đến cung chủ ‘Bắc huyền cung’ đòi lễ vật đây ?”
“Đòi lễ vật gì ?” Nàng tò mò hỏi.
“Mời ‘Bắc huyền cung’ giúp chúng ta tra tư liệu long tiên quả nha !”
“Ông nội của ta ngay cả sách thuốc giấu bí mật hoàng cung đại nội cũng đã xem, vẫn là tìm không thấy ghi chép tỉ mỉ về long tiên quả, ‘Bắc huyền cung’ tra được sao ?” Viên Mẫn Y hoài nghi hỏi.
“Khó nói nha ! Cung chủ ‘Bắc huyền cung’ từng nói với ta một câu ── ‘Dược tức là độc, độc tức là dược’. Viên gia các nàng học là một đường chính phái, có lẽ trong điển tịch độc dược của ‘Bắc huyền cung’ sẽ có ghi lại cũng không chừng. Dù sao hỏi một chút cũng không tốn tiền, cho dù tìm không thấy, xem như là giao lưu cảm tình cũng tốt a !”
Nhiếp Phi càng nghĩ càng cảm thấy lễ vật này không thể lãng phí, quyết định chút nữa phải đi làm tốt chuyện này.
“Ân.” Nàng gật gật đầu, cười cười.
*****
Hai tháng sau
“Bắc huyền cung” đột nhiên phái người đưa tới mấy bản điển tịch độc dược trân quý trong “Bắc huyền cung” cho Nhiếp Phi.
Viên gia theo lệ toàn Viên tham gia, cùng nhau cắn gặm những quyển sách này, rốt cục lột tả được một ít sự thật về long tiên quả.
Hóa ra long tiên quả gia truyền chữa bệnh thánh phẩm kỳ thực không phải thuốc hay, căn bản chính là một loại chí độc !
Xem như Viên Mẫn Y mệnh lớn, đánh bậy đánh bạ mà dùng cách cũ lấy độc trị độc trị hết bệnh cũ.
Tư liệu này làm cho tất cả mọi người bị dọa một thân mồ hôi lạnh.
Về phần hiện tượng khát ngủ trầm miên lại là do dùng long tiên quả gây ra, hình như là vấn đề âm dương mất cân đối, giải pháp duy nhất chính là nam nữ ái ân……
Cũng may, Viên Mẫn Y vừa mới lập gia đình, khó trách không xuất hiện hiện tượng ngủ sâu mấy ngày chưa tỉnh nữa.
Mọi người sau khi được giải đáp không khỏi nhìn nhau, cảm thấy long tiên quả này thật sự quỷ dị đến cực điểm.
Tóm lại, Viên Mẫn Y có thể sống đến bây giờ, thật là ông trời phù hộ a……
Ngời Viên gia cho tới bây giờ không nghĩ tới Y Y sẽ gả cho người họ Nhiếp, có chết hay không đám hỏi lại kêu là “Nhiếp viên” ……
“Đám hỏi Nhiếp Viên”, mặc kệ đọc thế nào, nghe thế nào, đều hình như là đám hỏi “Nghiệt duyên” a……
Tuy rằng rất quái lạ nhưng bọn hắn vẫn cứng rắn đem tấm bản này xem treo lên cửa.
Viên phủ gần đây thu dưỡng hai đứa nhỏ cũng ở cửa chơi đùa giúp vui.
Lúc này, một nữ nhân cúi người, đầu đội nón lụa đen đi qua cửa ngoài Viên phủ, sau khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, hai tròng mắt đầu tiên là híp chặt, tiếp theo cười cong môi.
“Nhiếp Viên…… Nhiếp Phi, Viên Mẫn Y, các ngươi phá hủy chuyện tốt của ta, ta hiện tại cũng muốn hai người các ngươi việc vui biến thành nghiệt duyên !”
Tiếng cười nhẹ dữ tợn làm cho bọn nhỏ đột nhiên ngừng lại, sợ hãi nhìn về phía nữ tử kỳ quái luôn nhìn chăm chú bọn họ.
Bọn nhỏ đánh run một cái, không dám ở lâu lập tức tay nắm tay trốn vào trong phủ, chạy đi tìm Nhiếp Phi thúc thúc hoặc Y Y đại phu.
“Nhiếp Phi thúc thúc, Nhiếp Phi thúc thúc !” Đứa nhỏ ở trên hành lang kêu to.
“Nhỏ giọng một chút, Y Y đang ngủ.” Nhiếp Phi hướng bọn họ ý bảo.
“Y Y đại phu thế nào ngủ lâu như vậy a ?” Vu Bình nhỏ giọng hỏi.
“Bởi vì nàng sinh bệnh.”
“Đại phu cũng sẽ sinh bệnh sao ?” Đứa nhỏ nghiêng đầu hỏi.
“Đại phu đương nhiên cũng sẽ sinh bệnh.”
Nhiếp Phi dở khóc dở cười trả lời, cảm thấy những lời của đứa nhỏ thật sự đáng yêu.
“Có thể kêu Y Y đại phu không cần ngủ lâu hay không ? Giống như nương chúng ta, chính là ngủ lâu lắm, về sau sẽ không tỉnh lại.” Vu Bình lo lắng nói.
“…… Ta biết, ta sẽ kêu nàng đừng tham ngủ.” Nhiếp Phi thần sắc tối tăm.
Tiểu hài tử tựa hồ bị sự lo lắng của hắn lây nhiễm, bất an nhìn hắn.
Hắn nhận thấy tâm tư của đứa nhỏ, sờ sờ hai cái đầu.
“Nhanh đi thư phòng tìm thái gia gia, hắn bên kia dường như có điểm tâm ngon nha !”
Nghe vậy, hai hài tử sau khi hoan hô nho nhỏ một tiếng liền chạy về hướng thư phòng, hoàn toàn đem chuyện vừa rồi nhìn thấy nữ nhân kỳ quái để qua sau đầu.
Nhiếp Phi đối với kỹ thuật dỗ đứa nhỏ của mình càng ngày càng bội phục.
Xem ra nuôi đứa nhỏ cũng giống cưới lão bà, tựa hồ chẳng phải chuyện khó thế nào……
*****
“Nhiếp Viên” việc vui tất cả đều tiến hành thuận lợi.
Bởi vì biệt trang ở phía nam của Nhiếp Phi mua sau khi cưới xin không kịp sửa sang lại xong, bởi vậy hôn lễ quyết định tổ chức ở Viên phủ.
Nhiếp Phi không có thân nhân trưởng bối gì, trừ dạo chơi khắp nơi, ngoài sư phụ không liên lạc được cũng chỉ mời Quan Thiên Dật đến dự lễ, thuận tiện thay thế trưởng bối nhà trai.
Mãi cho đến trước khi chú rể, tân nương bái thiên địa, sự tình đều tiến hành vô cùng thuận lợi.
Khi ngày tốt giờ lành đến, lúc muốn mời tân nương tử ra thì một đám ma ma đột nhiên thét chói tai lại từ trong phòng tân nương chạy ra.
“Oa a ── không tốt a, tân nương tử bị người cướp đi a !”
Nhiếp Phi nhảy dựng lên đầu tiên, vọt qua.
Quan Thiên Dật cùng người Viên gia sắc mặt cũng biến đổi, lập tức tiến lên.
Khi mọi người chạy tới nửa đường liền thấy một nữ nhân thân hình quái dị, dùng kiếm đặt lên cổ Viên Mẫn Y một thân giá y, thô lỗ kéo nàng lui về phía sau.
“Ngươi là người nào ? Vì sao muốn tới phá hư hôn lễ của ta ?”
Nhiếp Phi cẩn thận nhìn chăm chú Y Y, xem xét nàng có thương tổn khác hay không.
“Quan Thiên Dật, Nhiếp Phi, các ngươi không biết ta ?”
Nữ tử khàn giọng quát, tiếng nói khó nghe làm cho người ta sợ hãi.
Nhiếp Phi nheo mắt lại, Quan Thiên Dật lại nhíu mày.
“Không nhận ra ? Ta là Tiêu Tố Tâm a !” Nữ nhân khàn khàn cười.
“Tiêu Tố Tâm ? Ngươi muốn làm gì ?” Nhiếp Phi trầm giọng hỏi.
“Ngươi không rõ ta muốn làm cái gì sao ? Vốn kế hoạch của ta cũng sắp thành công, Quan Thiên Dật cũng sắp là của ta, nhưng ngươi lại cùng Viên Mẫn Y liên thủ làm hỏng chuyện của ta !”
Tiêu Tố Tâm tay run lên, đem đao áp lên da thịt non mịn trên cổ Y Y.
Y Y cố gắng áp chế một tiếng rên đau để tránh kích thích nữ nhân phía sau.
“Đây là ân oán lúc đó giữa ta với ngươi, không liên quan Y Y, ngươi buông nàng ta ra trước.” Quan Thiên Dật nói.
“Hừ ! Không liên quan ? Lúc ấy nàng ta giả thành thôn cô ẩn vào ‘Quan Gia Bảo’, giải độc của ta, ngươi còn dám nói cùng nàng ta không liên quan sao ? Ngươi không cần phải gấp gáp, món nợ của ngươi cùng Nhiếp Phi, ta cũng sẽ từ từ chậm rãi tính với các ngươi !”
“Tiêu Tố Tâm, ngươi muốn làm gì, tất cả đều hướng về ta là tốt rồi, ngươi buông Y Y ra !” Nhiếp Phi cắn răng nói.
Nhìn thấy Viên Mẫn Y nhíu mày, ngực Nhiếp Phi cũng từng đợt nhói đau.
“Đau lòng thê tử của ngươi sao ? Ta không thèm thả ! Nếu không phải ngươi đem ta áp tải ‘Bắc Huyền cung’, hại ta chịu hết nghiêm khắc trừng trị của chưởng môn, ở trên người ta dùng độc, ta cũng sẽ không bị huỷ hết dung mạo, võ công bị phế, còn phải hàng tháng chịu nỗi thấu xương ! Không cho ngươi trả giá thật lớn, thế nào tiêu được mối hận trong lòng của ta ?”
Tiêu Tố Tâm hốc mắt phiếm hồng, gương mặt vặn vẹo, hoàn toàn không nhìn ra vẻ mặt xinh đẹp vốn có.
“‘Bắc huyền cung’ cung quy vốn vô cùng nghiêm cẩn, lúc ngươi phản bội sư môn, trong lòng nên hiểu rõ, sao có thể trách người ?” Nhiếp Phi giận trừng nàng ta.
“Không trách các ngươi trách ai ? Ta cơ hồ sẽ thành công ! Nếu không phải các ngươi làm rối, ta đã sớm là nữ chủ nhân ‘Quan Gia Bảo’ !” Tiêu Tố Tâm không cam lòng kêu lên.
“Ngươi thật sự chấp mê bất ngộ !”
Nhiếp Phi nhịn xuống xúc động phẫn nộ, cảm thấy thật khó nói lý cùng nữ nhân này.
“Một đao này coi như là món nọ đầu tiên các ngươi trả cho ta !”
Tiêu Tố Tâm đột nhiên giơ cao dao nhỏ đâm về hướng Viên Mẫn Y !
Đồng thời trong lúc đó, một tiếng phá gió vang lên, một ánh bạc “Hưu” bắn thẳng về hướng Tiêu Tố Tâm !
Trong nháy mắt tiếp theo tình thế đột nhiên thay đổi, chỉ nhìn thấy Tiêu Tố Tâm đột nhiên buông dao nhỏ cùng Viên Mẫn Y ra, hai tay ôm chặt bộ mặt gào to kinh hãi, lăn lộn trên mặt đất.
Không bao lâu sau thân mình Tiêu Tố Tâm run rẩy, tiếp đó không nhúc nhích nữa.
Khi nàng ta buông tay ra, mọi người mới phát hiện có một ngân châm cắm một nửa vào mi tâm của nàng ta, chỉ chừa một đuôi châm ngắn cùng dòng máu thật nhỏ uốn lượn chảy xuống.
Nhiếp Phi nhanh chóng bổ nhào qua, tiếp được Viên Mẫn Y lung lay sắp ngã.
“Y Y, nàng có khỏe không ?”
Hắn ôm chặt nàng, tình huống vừa rồi quả thực dọa hắn muốn chết.
“Chàng sao có thể dùng ngân châm của Viên gia chúng ta ?”
Nàng dựa ở trong lòng hắn, không hiểu hỏi hắn.
“Là Viên lão…… Ách, là gia gia dạy. Hắn nói ta đã trở thành phu quân của nàng, ít nhiều cũng phải học dùng kim thuật một chút.”
“Học được có vài phần giống nha !”
“Đúng vậy, gia gia cũng nói ta học nhanh !” Nhiếp Phi ha ha cười nói.
Huynh đệ Viên gia hiệu suất thật cao, nhanh chóng đem Tiêu Tố Tâm cùng tình huống hỗn loạn nàng ta tạo ra xử lý sạch sẽ.
“Tốt lắm, tiếp tục bái đường đi !”
Lão đại Viên gia vỗ tay, đem toàn bộ cục diện đều khôi phục nằm trong tay hắn.
Viên Mẫn Y khuôn mặt tươi cười đỏ bừng bị che dưới khăn đỏ.
Không biết là ai đút khăn đỏ vào trong tay Nhiếp Phi, một đầu còn lại dắt Viên Mẫn Y đến.
Thẳng đến giờ phút này, hắn mới chính thức có cảm giác làm chú rể, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Nhất bái thiên địa ──”
Nhiếp Phi nhìn tân nương trước mắt sắc mặt vui mừng, mãnh liệt cảm nhận được nàng là nương tử của hắn, hắn lại là phu quân của nàng.
Hắn có người nhà, có nơi thuộc về, không phiêu bạt độc hành nữa……
*****
Nhiếp Phi cùng Viên Mẫn Y sau khi thành hôn luôn dè dặt quan sát biến hóa bệnh tình của nàng.
Kỳ quái là, hiện tượng thèm ngủ thế nhưng không có xuất hiện nữa.
“Thật sự là quái…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?” Nhiếp Phi gãi đầu.
“Không biết nha, ngay cả gia gia cùng phụ thân cũng đều không hiểu ra sao.” Viên Mẫn Y vô tội lắc đầu.
“Quên đi, dù sao không có việc gì chính là chuyện tốt.”
“Ân……”
Nhiếp Phi suy lại nghĩ, bỗng nhiên đánh một cái vào lòng bàn tay.
“Ai nha ! Lúc chúng ta thành thân, Tiêu Tố Tâm ‘Bắc huyền cung’ đến đại náo một hồi, lúc ấy thế nào không nghĩ tới dùng lý do này đến cung chủ ‘Bắc huyền cung’ đòi lễ vật đây ?”
“Đòi lễ vật gì ?” Nàng tò mò hỏi.
“Mời ‘Bắc huyền cung’ giúp chúng ta tra tư liệu long tiên quả nha !”
“Ông nội của ta ngay cả sách thuốc giấu bí mật hoàng cung đại nội cũng đã xem, vẫn là tìm không thấy ghi chép tỉ mỉ về long tiên quả, ‘Bắc huyền cung’ tra được sao ?” Viên Mẫn Y hoài nghi hỏi.
“Khó nói nha ! Cung chủ ‘Bắc huyền cung’ từng nói với ta một câu ── ‘Dược tức là độc, độc tức là dược’. Viên gia các nàng học là một đường chính phái, có lẽ trong điển tịch độc dược của ‘Bắc huyền cung’ sẽ có ghi lại cũng không chừng. Dù sao hỏi một chút cũng không tốn tiền, cho dù tìm không thấy, xem như là giao lưu cảm tình cũng tốt a !”
Nhiếp Phi càng nghĩ càng cảm thấy lễ vật này không thể lãng phí, quyết định chút nữa phải đi làm tốt chuyện này.
“Ân.” Nàng gật gật đầu, cười cười.
*****
Hai tháng sau
“Bắc huyền cung” đột nhiên phái người đưa tới mấy bản điển tịch độc dược trân quý trong “Bắc huyền cung” cho Nhiếp Phi.
Viên gia theo lệ toàn Viên tham gia, cùng nhau cắn gặm những quyển sách này, rốt cục lột tả được một ít sự thật về long tiên quả.
Hóa ra long tiên quả gia truyền chữa bệnh thánh phẩm kỳ thực không phải thuốc hay, căn bản chính là một loại chí độc !
Xem như Viên Mẫn Y mệnh lớn, đánh bậy đánh bạ mà dùng cách cũ lấy độc trị độc trị hết bệnh cũ.
Tư liệu này làm cho tất cả mọi người bị dọa một thân mồ hôi lạnh.
Về phần hiện tượng khát ngủ trầm miên lại là do dùng long tiên quả gây ra, hình như là vấn đề âm dương mất cân đối, giải pháp duy nhất chính là nam nữ ái ân……
Cũng may, Viên Mẫn Y vừa mới lập gia đình, khó trách không xuất hiện hiện tượng ngủ sâu mấy ngày chưa tỉnh nữa.
Mọi người sau khi được giải đáp không khỏi nhìn nhau, cảm thấy long tiên quả này thật sự quỷ dị đến cực điểm.
Tóm lại, Viên Mẫn Y có thể sống đến bây giờ, thật là ông trời phù hộ a……
Last edited: