Đào Hoa Công Tử - Phụ Ca
Tác giả VW
-
Chương 5: Bị Chọc Tức
Sau khi trả lời xong, Hồ Điệp tiếp tục kể: " Ba mẹ...À! Là phụ mẫu của ta đều làm, ý là công việc, họ làm nhà khảo cổ... " Nàng dừng lại, vì người kia lại hỏi.
" Nhà khảo cổ?" Lần đầu tiên hắn nghe nói có một công việc như vậy!
Mệt rồi nha! Đừng chọc điên nha! Nàng đứng dậy chống nạnh một tay, một tay đỡ trán, âm thanh khá lớn: " Ngươi hỏi nhiều quá! Từ nào không biết thì tra từ điển đi!"
Hồ Điệp muốn hộc máu khi nghe Hàn Phong lại hỏi: " Từ điển?" Là thứ gì? Sách gì sao?
Khoé miệng nàng giật giật, thấy hắn đã không biết, nàng cũng cho không biết luôn nên đáp: " Đúng rồi, tra từ điển!"
Kể chuyện kiểu này, thì đến sáng vẫn chưa xong. Câu chuyện: Một ngàn lẻ một câu hỏi." Tra từ điển?" Nói toàn là những từ khó hiểu, hỏi lại thì trả lời như không trả lời, đã vậy còn tỏ thái độ tức giận với hắn nữa chứ?
Hồ Điệp tức giận, nói: " Tóm lại, ta từ thế giới khác đến. Ngươi tin hay không thì tuỳ ngươi!"
Thái độ gì vậy chứ? Là tại hắn sao? Rõ ràng là tại nàng ta nói toàn là những từ ngữ khó hiểu.
Sắc mặt bình tĩnh như mặt biển không gợn sóng, nhưng tay thì nắm chặt ly trà, Hàn Phong không nặng không nhẹ nói: " Vậy về đi."
" Về?" Bại não thiệt a! Không nhịn nổi nữa.
Nàng tức giận nói một mạch không ngừng: " Nếu có viên ngọc, ta có cần ở lại đây không? Ta mất thời gian nói chuyện với ngươi làm gì? Nói khô cả cổ, mà ngươi không hiểu gì? Một tí cũng không vô được!"
Hồ Điệp vừa dứt lời, liền cướp lấy ly trà của Hàn Phong uống sạch, rồi đặt lại trên bàn một cái " Cạch!"
Nàng nhìn hắn kết luận lại một câu: " Ngươi đúng là đồ ngốc mà!"
Tại sao một người văn minh, hiện đại và não bộ phát triển như nàng lại đi nói chuyện với một tên cổ đại, não kém phát triển như hắn? Đúng là hại não!
Hàn Phong cũng bắt đầu không nhịn được nữa mà tức giận, khí hoả trong người kiềm không được nữa bốc lên, như muốn đốt chết người nào đó, đây là lần đầu có người dám chửi và mắng hắn ngốc!
Hắn đứng dậy nắm chặt một tay của nàng, gằn giọng hỏi: " Ngươi nói ta là 'đồ ngốc' sao?" Hai chữ 'đồ ngốc' phát ra từ trong kẽ răng cắn lại với nhau, nghe qua thật sự rất đáng sợ.
Mắt lạnh lùng chứa đầy khí hoả nhìn nàng, nhưng xem ra chẳng có vẻ vì làm người kia sợ hãi cả. Thấy nàng không hề sợ, hắn tức giận tăng lực ở tay. Không sợ? Hắn muốn nàng phải sợ!
Hồ Điệp cảm thấy rất đau, từng cơn đau đang truyền từ tay nàng ngày một tăng, nhưng mắt không hề nhỏ một giọt nước mắt nào, mắt đầy quật cường, còn mở miệng mắng hắn: " Ngươi là đầu hèn! Giết ta đi...Đầu tên khùng!"
Mắt chứa sự chết chóc: " Ngươi..."
Hàn Phong định dùng một tay còn lại cho nàng một chưởng, nhưng thấy mặt nàng đỏ cả lên vì đau mà lại không khóc, cũng không cầu xin hắn tha cho.
Thật ra nàng rất đau, muốn khóc nhưng tuyến lệ không tiết nước ra, thì lấy nước mắt đâu ra mà khóc? Mà nàng cũng không phải loại nữ nhi yếu đuối, đụng một cái là khóc!
Tên khùng này! Nếu không phải vì ngươi có võ công cao cường...thì ta đã cho ngươi một trận nhớ đời rồi! Đúng là hèn hạ, thân là con trai mà đánh con gái. Ta khinh!
Tên này đúng là vô tình, máu lạnh, không biết thương hoa tiết ngọc mà. Cầu cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn, hào môn thụt lùi, không phát triển được!
Đau như vậy, mà còn mạnh miệng mắng hắn là 'hèn hạ, tên khùng' nữa chứ? Nữ nhân này muốn chết sao? Muốn thử lòng kiên nhẫn của hắn?
Nếu Hàn Phong hắn muốn giết nàng, thì đừng hòng thoát! Giả lại, nếu hắn muốn giết nàng thì hắn đã ra tay từ lúc đầu rồi, cần gì đợi đến giờ mới ra tay? Hắn cũng không cần cứu nàng đem về đây...
Mà tự dưng hắn lại cứu nàng, tại sao?
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, cuối cùng lại buông tay nàng ra, tha cho nàng.
Hàn Phong quay mặt, đi về phía bàn trúc, giọng nói lạnh như băng: " Đã mạo phạm!"
Hồ Điệp mở to mắt nhìn Hàn Phong, thấy sắc mặt của không đổi, vẫn bê tảng băng, bình tĩnh uống trà như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn đúng là thánh bình tĩnh a!
Nàng ngẫm nghĩ, tên này mới trốn trại tâm thần ra sao? Có vấn đề về kinh thật sao? Khi nãy còn nổi điên như muốn ăn tươi nuốt sống mình, vậy mà...giờ đã phục hồi về trạng thái ban đầu là một tảng băng?
Miệng còn nói 'đã mạo phạm!' Đúng là thần kinh! Đáng tiếc, có vẻ ngoài đẹp đẽ mà bộ não lại không bình thường!
Nàng mà ở đây lâu quá, coi chừng não nàng cũng có vấn đề luôn. Có khi còn nặng hơn hắn nữa!
Hồ Điệp xoa xoa cổ tay, mà chẳng lẽ, hắn định xin lỗi?
Mắt không thèm nhìn Hàn Phong mở miệng hỏi: " Ý ngươi là muốn...xin lỗi?"
Không nghe Hàn Phong trả lời, Hồ Điệp nói tiếp: " Nếu ngươi muốn xin lỗi ta, thì giúp ta tìm một viên ngọc lục bảo khác đi, được không?" Hắc hắc! Ý quá hay!
" Tại sao?" Mặt lạnh như tiền.
Sao hắn có thể, bị một nữ nhân chọc cho tức đến nỗi không thể kiềm chế được chứ? Không thể nào! Từ trước đến giờ hắn không hề tỏ vẻ tức giận với ai, dù có cũng không bộc phát, lộ rõ ra và nhiều như vậy!
Lại hỏi tại sao? Nếu cứ nói chuyện kiểu này thì não nàng sẽ có vấn đề thật a!
Thuốc trị bệnh tâm thần và thuốc trị rối loạn thần kinh dù có uống, cũng không có tác dụng với hắn!
Phải chăng nàng đã gặp phải loại...Chắc mùa hè trời nắng quá, mấy dây thần kinh giãn nở hay chập mạch hoặc bị đứt vài cọng!
Nàng bắt đầu giảng một hồi đạo lý làm người của thế gian cho Hàn Phong nghe.
" Tại vì ngươi 'đã mạo phạm ta', người ta nói 'nam nữ thụ thụ bất tương thân.' Vậy mà ngươi đã nắm tay ta...à...ờ...Thì phải chịu trách nhiệm! Còn nữa nha, ngươi đã cứu ta thì phải giúp đến cùng! Cho nên, ngươi phải, 'nhất định' giúp ta tìm viên ngọc!"
Hồ Điệp vẻ mặt đắc ý, cong môi cười giảo hoạt. Ta không tin ngươi nói không đồng ý! Đạo lý quá chuẩn...Vô lý!
Nhất định phải giúp? Lần đầu tiên cứu người, mà người được cứu không hề đa tạ, mà người cứu phải chịu trách nhiệm với người được cứu. Ở đâu ra cái đạo lý như nàng nói?
Hắn nhìn ly trà trên tay, miệng nhàn nhạt nói: " Vậy giờ ta sẽ giết ngươi, vì ta đã cứu ngươi được thì ta cũng có quyền giết ngươi, mạng của ngươi là của ta, do ta quyết định!"
" Sao? Mạng của ta?" Nàng nhìn hắn: " Ài! Ngươi muốn lấy thì đến đây đi!"
Nàng cười lạnh: " Giết ta xong, coi như ta và ngươi chẳng nợ nhau thứ gì!" Khí hoả nàng bốc lên.
Tức chết mà! Xem ra, miệng mồm của tên này cũng không tệ! Não hắn bình thường! Không đần!" Ngươi..." Khí sắc của Hàn Phong trở nên không tốt.
Không thể tức giận như thế được!
Hàn Phong kiềm chế cơn tức giận đang trỗi dậy ở trong lòng hắn, thật khó hiểu...
" Ngươi gì, mà ngươi?" Ai đó khiêu khích.
Nếu ngươi muốn giết thì đã ra tay rồi, dụ Hồ Điệp ta sao? Hừ! Ta không phải dạng não phẳng!
Hàn Phong nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo.
Tức chết mà! Nữ nhân này...Khắc tinh của hắn? Hắn tức giận vậy mà không thể làm gì được nàng, chuyện nực cười nhất trong thiên hạ...
" Nhà khảo cổ?" Lần đầu tiên hắn nghe nói có một công việc như vậy!
Mệt rồi nha! Đừng chọc điên nha! Nàng đứng dậy chống nạnh một tay, một tay đỡ trán, âm thanh khá lớn: " Ngươi hỏi nhiều quá! Từ nào không biết thì tra từ điển đi!"
Hồ Điệp muốn hộc máu khi nghe Hàn Phong lại hỏi: " Từ điển?" Là thứ gì? Sách gì sao?
Khoé miệng nàng giật giật, thấy hắn đã không biết, nàng cũng cho không biết luôn nên đáp: " Đúng rồi, tra từ điển!"
Kể chuyện kiểu này, thì đến sáng vẫn chưa xong. Câu chuyện: Một ngàn lẻ một câu hỏi." Tra từ điển?" Nói toàn là những từ khó hiểu, hỏi lại thì trả lời như không trả lời, đã vậy còn tỏ thái độ tức giận với hắn nữa chứ?
Hồ Điệp tức giận, nói: " Tóm lại, ta từ thế giới khác đến. Ngươi tin hay không thì tuỳ ngươi!"
Thái độ gì vậy chứ? Là tại hắn sao? Rõ ràng là tại nàng ta nói toàn là những từ ngữ khó hiểu.
Sắc mặt bình tĩnh như mặt biển không gợn sóng, nhưng tay thì nắm chặt ly trà, Hàn Phong không nặng không nhẹ nói: " Vậy về đi."
" Về?" Bại não thiệt a! Không nhịn nổi nữa.
Nàng tức giận nói một mạch không ngừng: " Nếu có viên ngọc, ta có cần ở lại đây không? Ta mất thời gian nói chuyện với ngươi làm gì? Nói khô cả cổ, mà ngươi không hiểu gì? Một tí cũng không vô được!"
Hồ Điệp vừa dứt lời, liền cướp lấy ly trà của Hàn Phong uống sạch, rồi đặt lại trên bàn một cái " Cạch!"
Nàng nhìn hắn kết luận lại một câu: " Ngươi đúng là đồ ngốc mà!"
Tại sao một người văn minh, hiện đại và não bộ phát triển như nàng lại đi nói chuyện với một tên cổ đại, não kém phát triển như hắn? Đúng là hại não!
Hàn Phong cũng bắt đầu không nhịn được nữa mà tức giận, khí hoả trong người kiềm không được nữa bốc lên, như muốn đốt chết người nào đó, đây là lần đầu có người dám chửi và mắng hắn ngốc!
Hắn đứng dậy nắm chặt một tay của nàng, gằn giọng hỏi: " Ngươi nói ta là 'đồ ngốc' sao?" Hai chữ 'đồ ngốc' phát ra từ trong kẽ răng cắn lại với nhau, nghe qua thật sự rất đáng sợ.
Mắt lạnh lùng chứa đầy khí hoả nhìn nàng, nhưng xem ra chẳng có vẻ vì làm người kia sợ hãi cả. Thấy nàng không hề sợ, hắn tức giận tăng lực ở tay. Không sợ? Hắn muốn nàng phải sợ!
Hồ Điệp cảm thấy rất đau, từng cơn đau đang truyền từ tay nàng ngày một tăng, nhưng mắt không hề nhỏ một giọt nước mắt nào, mắt đầy quật cường, còn mở miệng mắng hắn: " Ngươi là đầu hèn! Giết ta đi...Đầu tên khùng!"
Mắt chứa sự chết chóc: " Ngươi..."
Hàn Phong định dùng một tay còn lại cho nàng một chưởng, nhưng thấy mặt nàng đỏ cả lên vì đau mà lại không khóc, cũng không cầu xin hắn tha cho.
Thật ra nàng rất đau, muốn khóc nhưng tuyến lệ không tiết nước ra, thì lấy nước mắt đâu ra mà khóc? Mà nàng cũng không phải loại nữ nhi yếu đuối, đụng một cái là khóc!
Tên khùng này! Nếu không phải vì ngươi có võ công cao cường...thì ta đã cho ngươi một trận nhớ đời rồi! Đúng là hèn hạ, thân là con trai mà đánh con gái. Ta khinh!
Tên này đúng là vô tình, máu lạnh, không biết thương hoa tiết ngọc mà. Cầu cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn, hào môn thụt lùi, không phát triển được!
Đau như vậy, mà còn mạnh miệng mắng hắn là 'hèn hạ, tên khùng' nữa chứ? Nữ nhân này muốn chết sao? Muốn thử lòng kiên nhẫn của hắn?
Nếu Hàn Phong hắn muốn giết nàng, thì đừng hòng thoát! Giả lại, nếu hắn muốn giết nàng thì hắn đã ra tay từ lúc đầu rồi, cần gì đợi đến giờ mới ra tay? Hắn cũng không cần cứu nàng đem về đây...
Mà tự dưng hắn lại cứu nàng, tại sao?
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, cuối cùng lại buông tay nàng ra, tha cho nàng.
Hàn Phong quay mặt, đi về phía bàn trúc, giọng nói lạnh như băng: " Đã mạo phạm!"
Hồ Điệp mở to mắt nhìn Hàn Phong, thấy sắc mặt của không đổi, vẫn bê tảng băng, bình tĩnh uống trà như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn đúng là thánh bình tĩnh a!
Nàng ngẫm nghĩ, tên này mới trốn trại tâm thần ra sao? Có vấn đề về kinh thật sao? Khi nãy còn nổi điên như muốn ăn tươi nuốt sống mình, vậy mà...giờ đã phục hồi về trạng thái ban đầu là một tảng băng?
Miệng còn nói 'đã mạo phạm!' Đúng là thần kinh! Đáng tiếc, có vẻ ngoài đẹp đẽ mà bộ não lại không bình thường!
Nàng mà ở đây lâu quá, coi chừng não nàng cũng có vấn đề luôn. Có khi còn nặng hơn hắn nữa!
Hồ Điệp xoa xoa cổ tay, mà chẳng lẽ, hắn định xin lỗi?
Mắt không thèm nhìn Hàn Phong mở miệng hỏi: " Ý ngươi là muốn...xin lỗi?"
Không nghe Hàn Phong trả lời, Hồ Điệp nói tiếp: " Nếu ngươi muốn xin lỗi ta, thì giúp ta tìm một viên ngọc lục bảo khác đi, được không?" Hắc hắc! Ý quá hay!
" Tại sao?" Mặt lạnh như tiền.
Sao hắn có thể, bị một nữ nhân chọc cho tức đến nỗi không thể kiềm chế được chứ? Không thể nào! Từ trước đến giờ hắn không hề tỏ vẻ tức giận với ai, dù có cũng không bộc phát, lộ rõ ra và nhiều như vậy!
Lại hỏi tại sao? Nếu cứ nói chuyện kiểu này thì não nàng sẽ có vấn đề thật a!
Thuốc trị bệnh tâm thần và thuốc trị rối loạn thần kinh dù có uống, cũng không có tác dụng với hắn!
Phải chăng nàng đã gặp phải loại...Chắc mùa hè trời nắng quá, mấy dây thần kinh giãn nở hay chập mạch hoặc bị đứt vài cọng!
Nàng bắt đầu giảng một hồi đạo lý làm người của thế gian cho Hàn Phong nghe.
" Tại vì ngươi 'đã mạo phạm ta', người ta nói 'nam nữ thụ thụ bất tương thân.' Vậy mà ngươi đã nắm tay ta...à...ờ...Thì phải chịu trách nhiệm! Còn nữa nha, ngươi đã cứu ta thì phải giúp đến cùng! Cho nên, ngươi phải, 'nhất định' giúp ta tìm viên ngọc!"
Hồ Điệp vẻ mặt đắc ý, cong môi cười giảo hoạt. Ta không tin ngươi nói không đồng ý! Đạo lý quá chuẩn...Vô lý!
Nhất định phải giúp? Lần đầu tiên cứu người, mà người được cứu không hề đa tạ, mà người cứu phải chịu trách nhiệm với người được cứu. Ở đâu ra cái đạo lý như nàng nói?
Hắn nhìn ly trà trên tay, miệng nhàn nhạt nói: " Vậy giờ ta sẽ giết ngươi, vì ta đã cứu ngươi được thì ta cũng có quyền giết ngươi, mạng của ngươi là của ta, do ta quyết định!"
" Sao? Mạng của ta?" Nàng nhìn hắn: " Ài! Ngươi muốn lấy thì đến đây đi!"
Nàng cười lạnh: " Giết ta xong, coi như ta và ngươi chẳng nợ nhau thứ gì!" Khí hoả nàng bốc lên.
Tức chết mà! Xem ra, miệng mồm của tên này cũng không tệ! Não hắn bình thường! Không đần!" Ngươi..." Khí sắc của Hàn Phong trở nên không tốt.
Không thể tức giận như thế được!
Hàn Phong kiềm chế cơn tức giận đang trỗi dậy ở trong lòng hắn, thật khó hiểu...
" Ngươi gì, mà ngươi?" Ai đó khiêu khích.
Nếu ngươi muốn giết thì đã ra tay rồi, dụ Hồ Điệp ta sao? Hừ! Ta không phải dạng não phẳng!
Hàn Phong nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo.
Tức chết mà! Nữ nhân này...Khắc tinh của hắn? Hắn tức giận vậy mà không thể làm gì được nàng, chuyện nực cười nhất trong thiên hạ...