Đào Hoa Công Tử - Phụ Ca
Tác giả VW
-
Chương 4: Một Trời Một Vực Gặp Nhau
Hàn Phong cau mày, ngữ khí nâng lên trên mức bình thường: " Đừng khóc nữa!"
Nàng vẫn la.
Hai chân mày kiếm nhíu lại: " Có im không?"
Xem ra, lời của hắn nói ra không hề động lại dư âm nào trong tai nàng, lời nói như gió bay.
Hồ Điệp ngồi xuống sàn nhà khóc la không ngừng nghỉ, muốn nằm ăn vạ ra, mà trong khi đó hắn không biết lý do là vì sao nàng lại khóc?
Sao lại ôm họa vào thân như thế này chứ?
Trên giang hồ, ai cũng biết Lãnh Hàn là sát thủ chỉ giết, không cứu.
Hôm nay, Hàn Phong hắn phá lệ này rồi. Nếu vậy, hãy xem như ngày hôm nay không hề tồn tại là được!
Tiếng khóc la vẫn nghe ầm ĩ bên tai, Hàn Phong đập mạnh tay xuống bàn " Rầm!"
" Im ngay!" Hắn bất đắc dĩ nói: " Ta sẽ đưa cô nương về nhà."
Hắn cứ tưởng rằng nàng sẽ không la nữa, nhưng nàng la càng lúc càng to.
Không phải muốn về nhà sao?
Chân mày kiếm càng nhíu lại một chỗ. Hắn thật sự không thể hiểu nổi nữ nhân trong thiên hạ này đang nghĩ gì? Rõ ràng miệng nói 'muốn về nhà', hắn đích thân đưa về mà lại không chịu?
Im lặng nhìn nàng khóc một hồi.
Hàn Phong lại hỏi: " Muốn ăn?" Một giọt mồ hôi chảy sau đầu hắn, dẫn khóc?
Toàn thân quanh quẩn một luồng khí lạnh chết chốc, mắt nhìn Hồ Điệp, môi mỏng khẽ mở: " Có tin, ta giết ngươi không?"
Sau khi nói, trong lòng hắn lại cảm thấy có chút xấu hổ. Không ngờ hắn lại buông lời đe dọa khi thấy nữ nhân khóc?
Nghe Hàn Phong hỏi, Hồ Điệp ngước đầu nhìn hắn im lặng không khóc nữa. Nàng đưa tay lên định lau khô nước mắt, nhưng chẳng có giọt nào trên khuôn mặt và đôi mắt.
Sao nãy giờ khóc, mà nước mắt không có vậy kìa? Lẽ nào, lúc rơi từ trên xuống, khóc nhiều quá...Tuyến lệ ngừng hoạt động? Hay là bị hư rồi?
Ha ha ha. Vậy từ nay, khỏi cần khóc nữa, tốt quá! E hèm, quay lại chuyện chính.
Bốn mắt nhìn nhau, không có bất cứ biểu hiện gì.
Tên kia thầm nghĩ, cho là chuyện này xong rồi, vì thấy nàng đã im rồi. Có tác dụng rồi sao?
Hồ Điệp trầm tư, nhìn tên nam nhân cổ đại mà đầu vụt qua suy nghĩ táo bạo.
Dù gì, ở lại đây thế nào cũng chết! Chi bằng bây giờ...để hắn giết cho rồi, hắn là người cứu mình, giờ giết mình cũng là hắn, không ai nợ ai! Thong thả lên đường, không vướng nợ trần.
A - men!
Ánh mắt vô hồn nhìn Hàn Phong, hùng hồn nói: " Nếu như ngươi muốn giết...Thì ra tay đi!"
Ngay sau đó liền bày ra bộ dạng tự thú, đồng ý cho người ta giết. Ngẩng đầu lên nhìn trần nhà của căn nhà tranh, mắt nhắm lại, đưa chiếc cổ cao trắng ngần ra, như con gà đưa cổ cho kẻ khác cắt lấy tiết.
Đợi kiếp sau, nàng nhất định sẽ sống tốt hơn một chút. Một chút? Phải nói 'thật là tốt' mới đúng, chứ đâu phải chỉ có một chút của một chút thôi chứ?
Hàn Phong nhìn bộ dạng và khí thế oanh liệt không sợ chết của Hồ Điệp.
Ra tay? Trên đời này, lại có người không muốn sống, không sợ chết? Một vị cô nương?
Đường đường là một nam tử hán, mặc dù Hàn Phong hắn trên danh nghĩa là một sát thủ nhưng cũng có nguyên tắc riêng, là tuyệt đối 'không giết người vô cớ'. Huống chi nữ nhân này không biết võ công, lại không làm gì Hàn Phong hắn cả. Tự động giết người, hay giết nàng vì lý do, nàng ta khóc? Thật nực cười!
Hàn Phong bình thản ngồi uống trà, không quan tâm đến vị nữ tử kia vẫn trong tư thế tự thú.
Chờ lâu như vậy, cái cổ Hồ Điệp truyền đến cảm giác mỏi, muốn gãy ra, mà tên kia vẫn không ra tay giết nàng.
Tại sao không giết? Không dám ra tay sao? Tên này nhát quá!
Nếu nàng biết hắn là sát thủ, có lẽ sẽ không bày ra bộ dạng dở khóc dở cười và đưa lời khiêu khích này cũng nên.
Hồ Điệp với ánh mắt nghi hoặc và hơi xem thường nhìn hắn, hỏi: " Sao ngươi không ra tay?" Lời nói cực kì khiêu khích: " Giết ta đi, mau lên. Chờ gì nữa?"
" Không." Hàn Phong nhìn bộ dạng không sợ chết của nàng, ánh mắt vẫn lạnh lẽo, không sợ chết? Thách thức hắn nữa chứ?
" Tại sao?" Hồ Điệp cũng tò mò tại sao hắn không ra tay?
Nhưng Hàn Phong không trả lời, mà hắn hỏi nàng: " Ngươi không muốn về nhà sao?"
" Sao ta lại không muốn chứ? Mà muốn, có về được đâu?"
Hồ Điệp đứng dậy, lấy tay phủi y phục. Sau đó, tiến lại cái bàn bằng trúc để ba lô và chiếc túi xuống bàn. Thản nhiên rót một ly trà cho chính nàng, tự nhiên như nhà của mình. Bộ dạng tỉnh táo như chưa có chuyện gì xảy ra, ở đây chưa hề có vụ khóc nào.
" Ta đưa ngươi về." Khi nãy còn la ầm lên, muốn chết, giờ thì làm bộ dạng không có chuyện gì xảy ra? Nữ nhân đúng là khó hiểu!
" Hầy! Với năng lực của một mình ngươi sao?" Nói xong Hồ Điệp cười nghiêng ngửa, nàng tự hỏi, hắn có cỗ máy thời gian sao?
Hàn Phong có chút ngạc nhiên: " Không đủ sức?"
Năng lực của hắn không đủ? Lần đầu tiên có người nói với hắn một câu 'khinh thường' như thế! Dù nàng ở nước nào, hắn cũng có thể đưa nàng đi về.
Hồ Điệp nhìn Hàn Phong, ngưng cười, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: " Dù mười người, một trăm người, một ngàn người, vân vân và vân vân, như ngươi cũng..." Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối một cách rõ ràng: " Không, thể."
Nói xong, nàng nhấc ly trà lên uống một ngụm. Trà ở đây ngon thật! Nếu nàng về được nhất định mua thật nhiều cho ba mẹ.
Có khinh người quá không vậy? Nữ nhân này đang nói quá sao?
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn người coi thường hắn, hỏi: " Ngươi ở nơi nào?"
" Vậy ngươi cứu ta, lúc ta đang ở tình trạng gì?" Thế nào hắn cũng cho là nàng ở trên trời, nhất định là vậy! Ha ha ha.
Hàn Phong trả lời không cần suy nghĩ: " Đang rơi." Nàng ta rơi từ trên trời xuống, những hiện tượng kì lạ đó...
Hắn cau mày, hỏi: " Ở trên trời?"
Quả nhiên, nàng đoán không sai!
Hồ Điệp nhìn hắn cười lộ hết răng mặt tiền cả trên lẫn dưới rồi nói: " Không phải! Ta ở một nơi còn xa hơn trời và nơi ở của ngươi cả...à, bao nhiêu năm nhỉ? Đợi một tí." Cái này không biết nữa!
Nàng suy nghĩ, rồi nói tiếp: " A! Chắc khoảng một nghìn năm gì đó! Hoặc nhiều hơn nữa!"
Câu nói vừa dứt, làm Hàn Phong im lặng nhìn cái bộ dạng kì quái của nàng.
Một lúc sau, hắn nhìn nàng hỏi tiếp: " Vậy, ai đưa ngươi đến đây?"
Hồ Điệp lại cười, có thể hình dung hiện giờ nàng như bị ' đứt cọng dây thắng' rồi, nên không thể ngưng cười khi nghĩ đến bộ dạng núi băng này hoảng sợ.
" Chỉ một viên ngọc lục bảo thôi!"
Thế nào hắn cũng hoảng sợ, cho nàng là yêu quái!
Hồ Điệp nhìn gương mặt không biến sắc của Hàn Phong, nàng mở to mắt, khoé miệng hơi đơ.
Sao hắn không có chút sợ hay kinh hãi gì hết vậy? Chuyện này đối với bọn người ở đây, còn hơn cả mấy câu chuyện ma kinh dị, mà hắn chẳng có biểu lộ gì vậy?
Hàn Phong chăm chú nhìn nàng: " Một viên ngọc?" Chuyện này có nên tin không? Đang nói đùa? Hay đầu của nàng ta có vấn đề?
" Ừm!" Nàng nghiêm túc gật đầu.
Có vẻ hắn không tin...Có khi nào hắn cho, đầu nàng có vấn đề không?
" Này, ta rất bình thường nha!" Hồ Điệp liền nói tiếp: " Ngươi nghe có vẻ vô lý và cũng không tin ta! Ta sẽ kể mọi chuyện cho ngươi nghe, rồi tin hay không tuỳ ngươi. Ok?"
Vừa nói xong, Hồ Điệp nghe hắn hỏi lại: " Ok?"
" À, là ta muốn hỏi ngươi có đồng ý nghe ta kể hay không?" Đúng khác xa về kiến thức, trình độ văn hoá quá thấp! Ngoại ngữ...Hầy!
" Kể đi." Hàn Phong bưng ly trà lên uống. Ngôn ngữ cũng khác!
Hồ Điệp bắt đầu câu chuyện của nàng, đầu tiên nàng giới thiệu bản thân: " Ta họ Trương, tên là Hồ Điệp. Nhà ta có bốn người, ba của ta..."
Người kia hỏi: " Ba?"
Người nọ trả lời: " Ba là phụ thân của ta!" Đau đầu nha!
Nàng vẫn la.
Hai chân mày kiếm nhíu lại: " Có im không?"
Xem ra, lời của hắn nói ra không hề động lại dư âm nào trong tai nàng, lời nói như gió bay.
Hồ Điệp ngồi xuống sàn nhà khóc la không ngừng nghỉ, muốn nằm ăn vạ ra, mà trong khi đó hắn không biết lý do là vì sao nàng lại khóc?
Sao lại ôm họa vào thân như thế này chứ?
Trên giang hồ, ai cũng biết Lãnh Hàn là sát thủ chỉ giết, không cứu.
Hôm nay, Hàn Phong hắn phá lệ này rồi. Nếu vậy, hãy xem như ngày hôm nay không hề tồn tại là được!
Tiếng khóc la vẫn nghe ầm ĩ bên tai, Hàn Phong đập mạnh tay xuống bàn " Rầm!"
" Im ngay!" Hắn bất đắc dĩ nói: " Ta sẽ đưa cô nương về nhà."
Hắn cứ tưởng rằng nàng sẽ không la nữa, nhưng nàng la càng lúc càng to.
Không phải muốn về nhà sao?
Chân mày kiếm càng nhíu lại một chỗ. Hắn thật sự không thể hiểu nổi nữ nhân trong thiên hạ này đang nghĩ gì? Rõ ràng miệng nói 'muốn về nhà', hắn đích thân đưa về mà lại không chịu?
Im lặng nhìn nàng khóc một hồi.
Hàn Phong lại hỏi: " Muốn ăn?" Một giọt mồ hôi chảy sau đầu hắn, dẫn khóc?
Toàn thân quanh quẩn một luồng khí lạnh chết chốc, mắt nhìn Hồ Điệp, môi mỏng khẽ mở: " Có tin, ta giết ngươi không?"
Sau khi nói, trong lòng hắn lại cảm thấy có chút xấu hổ. Không ngờ hắn lại buông lời đe dọa khi thấy nữ nhân khóc?
Nghe Hàn Phong hỏi, Hồ Điệp ngước đầu nhìn hắn im lặng không khóc nữa. Nàng đưa tay lên định lau khô nước mắt, nhưng chẳng có giọt nào trên khuôn mặt và đôi mắt.
Sao nãy giờ khóc, mà nước mắt không có vậy kìa? Lẽ nào, lúc rơi từ trên xuống, khóc nhiều quá...Tuyến lệ ngừng hoạt động? Hay là bị hư rồi?
Ha ha ha. Vậy từ nay, khỏi cần khóc nữa, tốt quá! E hèm, quay lại chuyện chính.
Bốn mắt nhìn nhau, không có bất cứ biểu hiện gì.
Tên kia thầm nghĩ, cho là chuyện này xong rồi, vì thấy nàng đã im rồi. Có tác dụng rồi sao?
Hồ Điệp trầm tư, nhìn tên nam nhân cổ đại mà đầu vụt qua suy nghĩ táo bạo.
Dù gì, ở lại đây thế nào cũng chết! Chi bằng bây giờ...để hắn giết cho rồi, hắn là người cứu mình, giờ giết mình cũng là hắn, không ai nợ ai! Thong thả lên đường, không vướng nợ trần.
A - men!
Ánh mắt vô hồn nhìn Hàn Phong, hùng hồn nói: " Nếu như ngươi muốn giết...Thì ra tay đi!"
Ngay sau đó liền bày ra bộ dạng tự thú, đồng ý cho người ta giết. Ngẩng đầu lên nhìn trần nhà của căn nhà tranh, mắt nhắm lại, đưa chiếc cổ cao trắng ngần ra, như con gà đưa cổ cho kẻ khác cắt lấy tiết.
Đợi kiếp sau, nàng nhất định sẽ sống tốt hơn một chút. Một chút? Phải nói 'thật là tốt' mới đúng, chứ đâu phải chỉ có một chút của một chút thôi chứ?
Hàn Phong nhìn bộ dạng và khí thế oanh liệt không sợ chết của Hồ Điệp.
Ra tay? Trên đời này, lại có người không muốn sống, không sợ chết? Một vị cô nương?
Đường đường là một nam tử hán, mặc dù Hàn Phong hắn trên danh nghĩa là một sát thủ nhưng cũng có nguyên tắc riêng, là tuyệt đối 'không giết người vô cớ'. Huống chi nữ nhân này không biết võ công, lại không làm gì Hàn Phong hắn cả. Tự động giết người, hay giết nàng vì lý do, nàng ta khóc? Thật nực cười!
Hàn Phong bình thản ngồi uống trà, không quan tâm đến vị nữ tử kia vẫn trong tư thế tự thú.
Chờ lâu như vậy, cái cổ Hồ Điệp truyền đến cảm giác mỏi, muốn gãy ra, mà tên kia vẫn không ra tay giết nàng.
Tại sao không giết? Không dám ra tay sao? Tên này nhát quá!
Nếu nàng biết hắn là sát thủ, có lẽ sẽ không bày ra bộ dạng dở khóc dở cười và đưa lời khiêu khích này cũng nên.
Hồ Điệp với ánh mắt nghi hoặc và hơi xem thường nhìn hắn, hỏi: " Sao ngươi không ra tay?" Lời nói cực kì khiêu khích: " Giết ta đi, mau lên. Chờ gì nữa?"
" Không." Hàn Phong nhìn bộ dạng không sợ chết của nàng, ánh mắt vẫn lạnh lẽo, không sợ chết? Thách thức hắn nữa chứ?
" Tại sao?" Hồ Điệp cũng tò mò tại sao hắn không ra tay?
Nhưng Hàn Phong không trả lời, mà hắn hỏi nàng: " Ngươi không muốn về nhà sao?"
" Sao ta lại không muốn chứ? Mà muốn, có về được đâu?"
Hồ Điệp đứng dậy, lấy tay phủi y phục. Sau đó, tiến lại cái bàn bằng trúc để ba lô và chiếc túi xuống bàn. Thản nhiên rót một ly trà cho chính nàng, tự nhiên như nhà của mình. Bộ dạng tỉnh táo như chưa có chuyện gì xảy ra, ở đây chưa hề có vụ khóc nào.
" Ta đưa ngươi về." Khi nãy còn la ầm lên, muốn chết, giờ thì làm bộ dạng không có chuyện gì xảy ra? Nữ nhân đúng là khó hiểu!
" Hầy! Với năng lực của một mình ngươi sao?" Nói xong Hồ Điệp cười nghiêng ngửa, nàng tự hỏi, hắn có cỗ máy thời gian sao?
Hàn Phong có chút ngạc nhiên: " Không đủ sức?"
Năng lực của hắn không đủ? Lần đầu tiên có người nói với hắn một câu 'khinh thường' như thế! Dù nàng ở nước nào, hắn cũng có thể đưa nàng đi về.
Hồ Điệp nhìn Hàn Phong, ngưng cười, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: " Dù mười người, một trăm người, một ngàn người, vân vân và vân vân, như ngươi cũng..." Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối một cách rõ ràng: " Không, thể."
Nói xong, nàng nhấc ly trà lên uống một ngụm. Trà ở đây ngon thật! Nếu nàng về được nhất định mua thật nhiều cho ba mẹ.
Có khinh người quá không vậy? Nữ nhân này đang nói quá sao?
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn người coi thường hắn, hỏi: " Ngươi ở nơi nào?"
" Vậy ngươi cứu ta, lúc ta đang ở tình trạng gì?" Thế nào hắn cũng cho là nàng ở trên trời, nhất định là vậy! Ha ha ha.
Hàn Phong trả lời không cần suy nghĩ: " Đang rơi." Nàng ta rơi từ trên trời xuống, những hiện tượng kì lạ đó...
Hắn cau mày, hỏi: " Ở trên trời?"
Quả nhiên, nàng đoán không sai!
Hồ Điệp nhìn hắn cười lộ hết răng mặt tiền cả trên lẫn dưới rồi nói: " Không phải! Ta ở một nơi còn xa hơn trời và nơi ở của ngươi cả...à, bao nhiêu năm nhỉ? Đợi một tí." Cái này không biết nữa!
Nàng suy nghĩ, rồi nói tiếp: " A! Chắc khoảng một nghìn năm gì đó! Hoặc nhiều hơn nữa!"
Câu nói vừa dứt, làm Hàn Phong im lặng nhìn cái bộ dạng kì quái của nàng.
Một lúc sau, hắn nhìn nàng hỏi tiếp: " Vậy, ai đưa ngươi đến đây?"
Hồ Điệp lại cười, có thể hình dung hiện giờ nàng như bị ' đứt cọng dây thắng' rồi, nên không thể ngưng cười khi nghĩ đến bộ dạng núi băng này hoảng sợ.
" Chỉ một viên ngọc lục bảo thôi!"
Thế nào hắn cũng hoảng sợ, cho nàng là yêu quái!
Hồ Điệp nhìn gương mặt không biến sắc của Hàn Phong, nàng mở to mắt, khoé miệng hơi đơ.
Sao hắn không có chút sợ hay kinh hãi gì hết vậy? Chuyện này đối với bọn người ở đây, còn hơn cả mấy câu chuyện ma kinh dị, mà hắn chẳng có biểu lộ gì vậy?
Hàn Phong chăm chú nhìn nàng: " Một viên ngọc?" Chuyện này có nên tin không? Đang nói đùa? Hay đầu của nàng ta có vấn đề?
" Ừm!" Nàng nghiêm túc gật đầu.
Có vẻ hắn không tin...Có khi nào hắn cho, đầu nàng có vấn đề không?
" Này, ta rất bình thường nha!" Hồ Điệp liền nói tiếp: " Ngươi nghe có vẻ vô lý và cũng không tin ta! Ta sẽ kể mọi chuyện cho ngươi nghe, rồi tin hay không tuỳ ngươi. Ok?"
Vừa nói xong, Hồ Điệp nghe hắn hỏi lại: " Ok?"
" À, là ta muốn hỏi ngươi có đồng ý nghe ta kể hay không?" Đúng khác xa về kiến thức, trình độ văn hoá quá thấp! Ngoại ngữ...Hầy!
" Kể đi." Hàn Phong bưng ly trà lên uống. Ngôn ngữ cũng khác!
Hồ Điệp bắt đầu câu chuyện của nàng, đầu tiên nàng giới thiệu bản thân: " Ta họ Trương, tên là Hồ Điệp. Nhà ta có bốn người, ba của ta..."
Người kia hỏi: " Ba?"
Người nọ trả lời: " Ba là phụ thân của ta!" Đau đầu nha!