Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Bảo kiếm Trục Tinh của Hầu gia Dĩnh Xuyên đã ở quân doanh Bắc Vực một năm trước. Không biết vì sao tin này được lan truyền sang nơi khác, gần đây lại truyền tới tai Thánh Thượng.
Nghe đồn bảo kiếm Trục Tinh này có lưỡi kiếm được làm từ hàn thiết ở Thiên Sơn, được đúc bởi đao sư “Quỷ thủ” rèn bảy bảy bốn mươi chín ngày mới đúc thành.
Thân kiếm đơn giản và tự nhiên, giống như kiếm thường, chỉ khi nào ra khỏi vỏ mới mang theo tiếng tựa hổ gầm rồng ngâm, khiến đám bạo quân phải khiếp sợ.
Trục Tinh một khi nhuốm máu, ánh sáng sẽ lộ diện, hàn khí lành lạnh, người ngoài nhìn mới biết đây đúng là bảo kiếm hiếm có trong thiên hạ.
Có điều độ sắc bén của thanh kiếm chỉ là thứ yếu, uy lực của nó mới là chìa khóa.
Trong giang hồ đã ngầm hình thành một quy tắc—— các hào kiệt hiệp sĩ thuộc mọi cấp bậc phải cung kính ba phần đối với chủ nhân của trục tinh, hơn nữa, nếu chủ nhân lấy hiệu trục tinh để hành lệnh, chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa giang hồ, bọn họ đều phải nghe theo lệnh của kiếm chủ.
Hành tẩu giang hồ, cần giữ chữ tín và chữ nghĩa, nếu không người khác sẽ coi thường hắn, cho nên chờ ước định quy tắc này được hình thành sẽ khiến Đại Chu pháp lệnh đều phải hữu hiệu, hào kiệt kiếm sĩ khắp nơi không ai không tuân thủ.
Về ngọn nguồn quy tắc, người không thuộc giang hồ khó mà hiểu được nguồn gốc của nó, người ngoài chỉ biết kiếm này vốn là của Ngụy Thị ở Giang Lăng, sau này lưu lạc đến tay một kiếm khách, từ đó đến nay không đổi chủ.
Thanh danh của Trục Tinh uy chấn thiên hạ, Thánh Thượng nghe nói Hầu gia Dĩnh Xuyên đang giữ bảo kiếm, không khỏi cảm thấy hứng thú cũng muốn tới để ngắm nhìn nó.
Một tháng sau, ngự giá của Thánh Thượng đến thành Phù Dung của Dĩnh Xuyên, Thánh Thượng mệnh lệnh Lương Thận Hành đến trước để bố trí canh phòng hộ giá, đồng thời tổ chức đại đao hội ở thành Phù Dung, tụ tập anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ cùng nhau thưởng thức bảo kiếm.
Lương Thận Hành hiểu rõ, uy danh của trục tinh đã lan ra ngoài, Thánh Thượng kiêng dè bảo kiếm này đặt trong tay hắn, sợ hắn mượn hiệu lệnh giang hồ, uy hiếp triều đình; Thánh Thượng mượn cơ hội này tổ chức đại đao hội, mục đích không phải vì kiểm định và thưởng thức bảo kiếm, mà là phải thị uy quyền lực của Thiên tử.
Lương Thận Hành e ngại Thánh Thượng hoài nghi hắn có ý định phản đồ, bèn không dám chậm trễ, sau khi nhận thánh chỉ, ngay trong ngày lập tức khởi hành đi đến thành Phù Dung trước.
Trục Tinh kia hắn sớm đã bí mật mang đến thành Phù Dung rồi, nhưng tuyên bố ra ngoài là đao này còn ở Hầu phủ, cũng mời đến bảy cao thủ giang hồ vào phủ để bảo vệ đao, lấy kế dương đông kích tây đề phòng có người tiến đến cướp đoạt.
Lương Thận Hành đi lên trước, đeo cùm xích chân cho Tần Quan Chu, chìa khóa đưa Chiêu Nguyệt quận chúa cất giữ.
Những ngày này Tần Quan Chu nhận lời triệu kiến của quận chúa, đi đến thủy các thỉnh an.
Chiêu Nguyệt ngồi trên mép giường mỹ nhân, đang chơi cờ với nữ tiên sinh, bàn tay nàng ta trắng trẻo cầm quân cờ đen, dứt khoát hạ nước cờ không rút lại.
Tần Quan Chu thấy Chiêu Nguyệt cũng không quỳ lạy, chỉ cần gật đầu hành lễ: “Quận chúa.”
Chiêu Nguyệt thoáng liếc nhìn Tần Quan Chu, cũng chưa nhìn thẳng vào nàng đã giơ tay phất nhẹ, thị nữ bưng đến trước mặt Tần Quan Chu một chén thuốc.
Tần Quan Chu nhìn chén thuốc, đón đến tay, không chút do dự mà một hơi uống cạn chén thuốc. Nước thuốc khó uống, đắng đến mức khiến lưỡi nàng tê dại, không khỏi nhíu mày liên tục.
Chờ đến khi vị đắng vơi đi một ít, Tần Quan Chu mới trấn tĩnh lại, cúi người nói: “Đa tạ quận chúa.”
Chiêu Nguyệt thấy trên bàn cờ, hắc long bị ăn gần hết quân, lại thua một ván, dung nhan diễm lệ đột nhiên mất vài phần ánh sáng. Nàng ta lạnh lùng chế nhạo một tiếng, đem quân cờ đen ném vào trong bình, nói: “Không cần cảm ơn ta. Ngươi không muốn mang thai hài tử của Hầu gia, cũng chính là ý ta, chúng ta không ai nợ ai.”
Tần Quan Chu miễn cưỡng cười một chút, đang định cáo lui bỗng Chiêu Nguyệt cất cao giọng gọi nàng lại, giọng điệu uy quyền và kiêu ngạo của kẻ ngồi trên vạn người, hỏi: “Tần Quan Chu, theo ý của ngươi, bổn quận chúa ta đây là hạng người gì?”
Tần Quan Chu xoay người, lẳng lặng nhìn Chiêu Nguyệt, đáp: “Ta cùng với quận chúa không có giao tình, không thể đưa ra bình phẩm người.”
“Vậy ngươi có biết, tại sao Hầu gia lại cưới ta không?”
Tần Quan Chu nghe ra sự đắc ý trong giọng điệu của nàng ta, cũng không tức giận, khách khí đáp lại: “Việc này trong quân trên dưới ai ai cũng đều biết, Hàn Dã vương từng phái ba vạn quân viện trợ, giúp Hầu gia đánh lui quân Man Khương. Trải qua trận chiến thập tử nhất sinh, Hàn Dã vương khen thưởng tài năng của Hầu gia, đính hôn quận chúa cho chàng.”
Chiêu Nguyệt sửng sốt một hồi, tính khí ngạo mạn vừa rồi không còn sót lại chút gì: “Thì ra, chàng cũng nói thế này với ngươi…?”
Trong mắt Tần Quan Chu hiện lên chút khó xử: “Là ý gì?”
Chiêu Nguyệt đột nhiên cười rộ lên, nét cười như lâm thủy chiếu ảnh*, không quá rõ ràng: “Không có gì.”
*hình như là bóng cây chiếu dưới mặt nước??
Chiêu Nguyệt giơ tay bảo thị nữ bên cạnh, thị nữ lại dâng lên một chiếc chìa khóa.
Nàng nhìn xiềng xích trên chân Tần Quan Chu, thiết lạnh cách tầng xiêm y cũng có thể ma sát với da thịt nàng, có chút máu tươi chảy ra.
Nàng ta không nghĩ Lương Thận Hành vậy mà lại nỡ đối xử với Tần Quan Chu tàn nhẫn đến vậy, đã khoảng mười lăm ngày sau cái ngày nàng chạy ra khỏi Hầu phủ, quả thực chạm vào giới hạn của Lương Thận Hành. Tần Quan Chu nói chuyện lạnh nhạt với Lương Thận Hành, hay thậm chí là chế giễu, hắn đều không tức giận, nhưng nàng không thể chạy trốn khỏi hắn.
Có lẽ đối với Lương Thận Hành, hai người bọn họ cho dù có tra tấn giày vò nhau đến cỡ nào cũng tốt hơn là chia lìa.
Chiêu Nguyệt không cười, chỉ nói: “Chìa khóa này, ngươi cầm lấy đi.”
“Không cần. Cảm ơn.”
Tần Quan Chu rốt cuộc vẫn sợ sự tình lặp lại lần nữa, liên lụy người khác, hơn nữa, nợ nhân tình của Chiêu Nguyệt là điều mà nàng không muốn nhất.
Tần Quan Chu đi rồi, Chiêu Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài thủy các, mặt hướng về phía mấy đóa sen đã héo khô trong hồ, đứng đón gió xuân se lạnh.
Thị nữ vội phủ thêm áo lông cừu cho Chiêu Nguyệt.
Áo lông cừu dày dặn ấm áp, chống lạnh tốt hơn nhiều loại khác, Chiêu Nguyệt trước này đều trân quý nó vì đây là thứ mà Lương Thận Hành tặng cho nàng ta.
Chiêu Nguyệt kéo áo lông cừu khoác quanh người, như thể Lương Thận Hành đang ôm nàng. Nàng không biết cái ôm của Lương Thận Hành ấm áp và rộng lớn cỡ nào, nghĩ rằng lồng ngực nam nhân so với áo lộng cừu sẽ càng thoải mái hơn.
Nàng chỉ được Lương Thận Hành cõng, lưng hắn rộng dài săn chắc, giống thanh sơn vững chắc và thẳng tắp.
Ở ngày thành thân đó, khi hạ kiệu hoa, Lương Thận Hành cõng nàng từng bước đến hỉ đường. Nàng mím khóe môi cười, tay vịn vào bờ vai của hắn, tóc Lương Thận Hành dài đen nhẹ nhàng quét qua mu bàn tay nàng, ngứa râm ran, ngứa đến mức mặt nàng hồng hơn còn hơn khăn hỉ.
Khi hắn thả nàng xuống, trong giọng nói không mấy thoải mái, muốn từ chối nhưng lại quan tâm nàng, trầm giọng nói: “Quận chúa cẩn thận.”
Cách một lớp khăn hỉ, trước mắt toàn một màu đỏ rực, không thấy rõ đường đi đằng trước, bèn vươn tay về phía hắn, hỏi: “Tướng quân có thể dắt ta đi không?”
Lương Thận Hành cứng đờ một lúc rồi mới nói: “Được.”
Lương Thận Hành đặt tay nàng lên cánh tay mình, ngay cả dắt cũng chưa từng dắt.
Chiêu Nguyệt thấy hắn xa cách như thế nên buồn bã trong lòng, nhưng lại nhanh chóng tự trấn an bản thân, Lương Thận Hành đang kính trọng nàng, mới không tỏ ra nam nữ thân mật với nàng trước mặt mọi người, để tránh mất thể diện.
Gả vào Hầu phủ một năm, Chiêu Nguyệt mới thanh tỉnh và hiểu rõ một điều, sự kính trọng khi trước của hắn, là do hắn không thích.
Chiêu Nguyệt nhớ tới ngày thành thân hôm đó, không kìm lòng được mà nhẹ nhàng cọ cằm lên lông tơ mềm mại trên cổ áo, nhẹ giọng nói: “Ta biết ta không nhìn lầm người.”
“Quận chúa nương nương…” Thị nữ lo lắng mà nhìn về phía nàng.
Chiêu Nguyệt nói: “Hóa ra Tần thị lầm nhân quả, nàng ta không biết lúc trước là ta lấy hôn sự ra để chèn ép Hầu gia, nếu không Vương thúc ta sao lại phái binh tiếp viện đến chứ?”
Môi nàng ta run rẩy, bất giác rơi lệ.
“Ta đối xử với chàng như thế, vậy mà chàng lại không hận ta, còn giữ thể diện cho ta, chưa từng để ta bị truyền ra ác danh ương ngạnh … Nhưng ta không rõ, ta thật sự không rõ…”
Đôi tay Chiêu Nguyệt che mặt lại, nước mắt chảy ra từ khe hở ngón tay.
Lương Thận Hành là người tâm tư dịu dàng như vậy, mọi chuyện đều nguyện ý săn sóc chu đáo, tại sao lại không thích nàng?
Tại sao lại như thế…
Nghe đồn bảo kiếm Trục Tinh này có lưỡi kiếm được làm từ hàn thiết ở Thiên Sơn, được đúc bởi đao sư “Quỷ thủ” rèn bảy bảy bốn mươi chín ngày mới đúc thành.
Thân kiếm đơn giản và tự nhiên, giống như kiếm thường, chỉ khi nào ra khỏi vỏ mới mang theo tiếng tựa hổ gầm rồng ngâm, khiến đám bạo quân phải khiếp sợ.
Trục Tinh một khi nhuốm máu, ánh sáng sẽ lộ diện, hàn khí lành lạnh, người ngoài nhìn mới biết đây đúng là bảo kiếm hiếm có trong thiên hạ.
Có điều độ sắc bén của thanh kiếm chỉ là thứ yếu, uy lực của nó mới là chìa khóa.
Trong giang hồ đã ngầm hình thành một quy tắc—— các hào kiệt hiệp sĩ thuộc mọi cấp bậc phải cung kính ba phần đối với chủ nhân của trục tinh, hơn nữa, nếu chủ nhân lấy hiệu trục tinh để hành lệnh, chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa giang hồ, bọn họ đều phải nghe theo lệnh của kiếm chủ.
Hành tẩu giang hồ, cần giữ chữ tín và chữ nghĩa, nếu không người khác sẽ coi thường hắn, cho nên chờ ước định quy tắc này được hình thành sẽ khiến Đại Chu pháp lệnh đều phải hữu hiệu, hào kiệt kiếm sĩ khắp nơi không ai không tuân thủ.
Về ngọn nguồn quy tắc, người không thuộc giang hồ khó mà hiểu được nguồn gốc của nó, người ngoài chỉ biết kiếm này vốn là của Ngụy Thị ở Giang Lăng, sau này lưu lạc đến tay một kiếm khách, từ đó đến nay không đổi chủ.
Thanh danh của Trục Tinh uy chấn thiên hạ, Thánh Thượng nghe nói Hầu gia Dĩnh Xuyên đang giữ bảo kiếm, không khỏi cảm thấy hứng thú cũng muốn tới để ngắm nhìn nó.
Một tháng sau, ngự giá của Thánh Thượng đến thành Phù Dung của Dĩnh Xuyên, Thánh Thượng mệnh lệnh Lương Thận Hành đến trước để bố trí canh phòng hộ giá, đồng thời tổ chức đại đao hội ở thành Phù Dung, tụ tập anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ cùng nhau thưởng thức bảo kiếm.
Lương Thận Hành hiểu rõ, uy danh của trục tinh đã lan ra ngoài, Thánh Thượng kiêng dè bảo kiếm này đặt trong tay hắn, sợ hắn mượn hiệu lệnh giang hồ, uy hiếp triều đình; Thánh Thượng mượn cơ hội này tổ chức đại đao hội, mục đích không phải vì kiểm định và thưởng thức bảo kiếm, mà là phải thị uy quyền lực của Thiên tử.
Lương Thận Hành e ngại Thánh Thượng hoài nghi hắn có ý định phản đồ, bèn không dám chậm trễ, sau khi nhận thánh chỉ, ngay trong ngày lập tức khởi hành đi đến thành Phù Dung trước.
Trục Tinh kia hắn sớm đã bí mật mang đến thành Phù Dung rồi, nhưng tuyên bố ra ngoài là đao này còn ở Hầu phủ, cũng mời đến bảy cao thủ giang hồ vào phủ để bảo vệ đao, lấy kế dương đông kích tây đề phòng có người tiến đến cướp đoạt.
Lương Thận Hành đi lên trước, đeo cùm xích chân cho Tần Quan Chu, chìa khóa đưa Chiêu Nguyệt quận chúa cất giữ.
Những ngày này Tần Quan Chu nhận lời triệu kiến của quận chúa, đi đến thủy các thỉnh an.
Chiêu Nguyệt ngồi trên mép giường mỹ nhân, đang chơi cờ với nữ tiên sinh, bàn tay nàng ta trắng trẻo cầm quân cờ đen, dứt khoát hạ nước cờ không rút lại.
Tần Quan Chu thấy Chiêu Nguyệt cũng không quỳ lạy, chỉ cần gật đầu hành lễ: “Quận chúa.”
Chiêu Nguyệt thoáng liếc nhìn Tần Quan Chu, cũng chưa nhìn thẳng vào nàng đã giơ tay phất nhẹ, thị nữ bưng đến trước mặt Tần Quan Chu một chén thuốc.
Tần Quan Chu nhìn chén thuốc, đón đến tay, không chút do dự mà một hơi uống cạn chén thuốc. Nước thuốc khó uống, đắng đến mức khiến lưỡi nàng tê dại, không khỏi nhíu mày liên tục.
Chờ đến khi vị đắng vơi đi một ít, Tần Quan Chu mới trấn tĩnh lại, cúi người nói: “Đa tạ quận chúa.”
Chiêu Nguyệt thấy trên bàn cờ, hắc long bị ăn gần hết quân, lại thua một ván, dung nhan diễm lệ đột nhiên mất vài phần ánh sáng. Nàng ta lạnh lùng chế nhạo một tiếng, đem quân cờ đen ném vào trong bình, nói: “Không cần cảm ơn ta. Ngươi không muốn mang thai hài tử của Hầu gia, cũng chính là ý ta, chúng ta không ai nợ ai.”
Tần Quan Chu miễn cưỡng cười một chút, đang định cáo lui bỗng Chiêu Nguyệt cất cao giọng gọi nàng lại, giọng điệu uy quyền và kiêu ngạo của kẻ ngồi trên vạn người, hỏi: “Tần Quan Chu, theo ý của ngươi, bổn quận chúa ta đây là hạng người gì?”
Tần Quan Chu xoay người, lẳng lặng nhìn Chiêu Nguyệt, đáp: “Ta cùng với quận chúa không có giao tình, không thể đưa ra bình phẩm người.”
“Vậy ngươi có biết, tại sao Hầu gia lại cưới ta không?”
Tần Quan Chu nghe ra sự đắc ý trong giọng điệu của nàng ta, cũng không tức giận, khách khí đáp lại: “Việc này trong quân trên dưới ai ai cũng đều biết, Hàn Dã vương từng phái ba vạn quân viện trợ, giúp Hầu gia đánh lui quân Man Khương. Trải qua trận chiến thập tử nhất sinh, Hàn Dã vương khen thưởng tài năng của Hầu gia, đính hôn quận chúa cho chàng.”
Chiêu Nguyệt sửng sốt một hồi, tính khí ngạo mạn vừa rồi không còn sót lại chút gì: “Thì ra, chàng cũng nói thế này với ngươi…?”
Trong mắt Tần Quan Chu hiện lên chút khó xử: “Là ý gì?”
Chiêu Nguyệt đột nhiên cười rộ lên, nét cười như lâm thủy chiếu ảnh*, không quá rõ ràng: “Không có gì.”
*hình như là bóng cây chiếu dưới mặt nước??
Chiêu Nguyệt giơ tay bảo thị nữ bên cạnh, thị nữ lại dâng lên một chiếc chìa khóa.
Nàng nhìn xiềng xích trên chân Tần Quan Chu, thiết lạnh cách tầng xiêm y cũng có thể ma sát với da thịt nàng, có chút máu tươi chảy ra.
Nàng ta không nghĩ Lương Thận Hành vậy mà lại nỡ đối xử với Tần Quan Chu tàn nhẫn đến vậy, đã khoảng mười lăm ngày sau cái ngày nàng chạy ra khỏi Hầu phủ, quả thực chạm vào giới hạn của Lương Thận Hành. Tần Quan Chu nói chuyện lạnh nhạt với Lương Thận Hành, hay thậm chí là chế giễu, hắn đều không tức giận, nhưng nàng không thể chạy trốn khỏi hắn.
Có lẽ đối với Lương Thận Hành, hai người bọn họ cho dù có tra tấn giày vò nhau đến cỡ nào cũng tốt hơn là chia lìa.
Chiêu Nguyệt không cười, chỉ nói: “Chìa khóa này, ngươi cầm lấy đi.”
“Không cần. Cảm ơn.”
Tần Quan Chu rốt cuộc vẫn sợ sự tình lặp lại lần nữa, liên lụy người khác, hơn nữa, nợ nhân tình của Chiêu Nguyệt là điều mà nàng không muốn nhất.
Tần Quan Chu đi rồi, Chiêu Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài thủy các, mặt hướng về phía mấy đóa sen đã héo khô trong hồ, đứng đón gió xuân se lạnh.
Thị nữ vội phủ thêm áo lông cừu cho Chiêu Nguyệt.
Áo lông cừu dày dặn ấm áp, chống lạnh tốt hơn nhiều loại khác, Chiêu Nguyệt trước này đều trân quý nó vì đây là thứ mà Lương Thận Hành tặng cho nàng ta.
Chiêu Nguyệt kéo áo lông cừu khoác quanh người, như thể Lương Thận Hành đang ôm nàng. Nàng không biết cái ôm của Lương Thận Hành ấm áp và rộng lớn cỡ nào, nghĩ rằng lồng ngực nam nhân so với áo lộng cừu sẽ càng thoải mái hơn.
Nàng chỉ được Lương Thận Hành cõng, lưng hắn rộng dài săn chắc, giống thanh sơn vững chắc và thẳng tắp.
Ở ngày thành thân đó, khi hạ kiệu hoa, Lương Thận Hành cõng nàng từng bước đến hỉ đường. Nàng mím khóe môi cười, tay vịn vào bờ vai của hắn, tóc Lương Thận Hành dài đen nhẹ nhàng quét qua mu bàn tay nàng, ngứa râm ran, ngứa đến mức mặt nàng hồng hơn còn hơn khăn hỉ.
Khi hắn thả nàng xuống, trong giọng nói không mấy thoải mái, muốn từ chối nhưng lại quan tâm nàng, trầm giọng nói: “Quận chúa cẩn thận.”
Cách một lớp khăn hỉ, trước mắt toàn một màu đỏ rực, không thấy rõ đường đi đằng trước, bèn vươn tay về phía hắn, hỏi: “Tướng quân có thể dắt ta đi không?”
Lương Thận Hành cứng đờ một lúc rồi mới nói: “Được.”
Lương Thận Hành đặt tay nàng lên cánh tay mình, ngay cả dắt cũng chưa từng dắt.
Chiêu Nguyệt thấy hắn xa cách như thế nên buồn bã trong lòng, nhưng lại nhanh chóng tự trấn an bản thân, Lương Thận Hành đang kính trọng nàng, mới không tỏ ra nam nữ thân mật với nàng trước mặt mọi người, để tránh mất thể diện.
Gả vào Hầu phủ một năm, Chiêu Nguyệt mới thanh tỉnh và hiểu rõ một điều, sự kính trọng khi trước của hắn, là do hắn không thích.
Chiêu Nguyệt nhớ tới ngày thành thân hôm đó, không kìm lòng được mà nhẹ nhàng cọ cằm lên lông tơ mềm mại trên cổ áo, nhẹ giọng nói: “Ta biết ta không nhìn lầm người.”
“Quận chúa nương nương…” Thị nữ lo lắng mà nhìn về phía nàng.
Chiêu Nguyệt nói: “Hóa ra Tần thị lầm nhân quả, nàng ta không biết lúc trước là ta lấy hôn sự ra để chèn ép Hầu gia, nếu không Vương thúc ta sao lại phái binh tiếp viện đến chứ?”
Môi nàng ta run rẩy, bất giác rơi lệ.
“Ta đối xử với chàng như thế, vậy mà chàng lại không hận ta, còn giữ thể diện cho ta, chưa từng để ta bị truyền ra ác danh ương ngạnh … Nhưng ta không rõ, ta thật sự không rõ…”
Đôi tay Chiêu Nguyệt che mặt lại, nước mắt chảy ra từ khe hở ngón tay.
Lương Thận Hành là người tâm tư dịu dàng như vậy, mọi chuyện đều nguyện ý săn sóc chu đáo, tại sao lại không thích nàng?
Tại sao lại như thế…