Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Bọn chúng là một nhóm đồng nhất, không giống người của giang hồ, càng giống như binh lính được huấn luyện cẩn thận.
Huống hồ đối với nỏ tiễn của người Man Khương, Lương Thận Hành đã nghiên cứu không ít, hưởng lợi từ việc này, Tần Quan Chu cũng biết được vài thanh nỏ Khương.
Tần Quan Chu nói cơ sở để nàng biết được đó là quân Man Khương, Ngụy Thính Phong từ từ gật đầu, đáp: “Được, ta sẽ sai người mau chóng tìm được chứng cứ xác thực.”
Tần Quan Chu nói: “Ta cần phải đi rồi… Hầu gia bên đó nếu biết ta mất tích, nhất định sẽ quy việc này lên đầu Ngụy gia.”
Lương Thận Hành là người hiểu được việc nước lo cho đại cục, ngàn vạn lần ưu tiên bách tính triều đình lên hàng đầu, cho dù bản thân có trọng thương, phản ứng đầu tiên vẫn là yêu cầu “Đừng tiết lộ tin tức, tạo kẻ khác có cơ hội gây chia rẽ”. Nhưng nếu dám gây họa cho người bên cạnh hắn, cho dù Lương Thận Hành hiện giờ nhẫn nhịn không phát, xong chuyện nhất định sẽ trút lên đối phương gấp mười.
Ngụy Thính Phong nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ sắp xếp người đến thành Phù Dung báo bình an trước. Nàng…”
Tần Quan Chu khoác áo mỏng đứng dậy, cổ áo khẽ hé mở, còn có thể nhìn ra trên cổ lấm tấm mồ hôi trong suốt. Ánh mắt khẽ lướt qua, đột nhiên như bừng tỉnh, vội di chuyển ánh mắt, trả lời: “Nàng bị nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn, nên nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.”
Tần Quan Chu suy nghĩ một chút, đồng ý với đề nghị của Ngụy Thính Phong.
Nàng không nghĩ đến thành Phù Dung, bệnh còn chưa khỏi, đến lúc đó không những không thể chăm sóc Lương Thận Hành, ngược lại càng tạo thêm phiền phức cho hắn.
Thêm phiền phức…
Tần Quan Chu nghiền ngẫm suy nghĩ này, nhắm mắt lại, cười khổ. Nàng cùng Lương Thận Hành kết thành phu thê đã hơn mười năm, không tạo thêm phiền phức cho Lương Thận Hành dần trở thành thói quen của nàng, nàng tất nhiên không nỡ gây phiền phức cho Lương Thận Hành, nhưng hiện giờ lại gây thêm phiền phức cho người khác.
Ngụy Thính Phong nghi hoặc quan sát nàng: “Nàng cười rồi.”
Ý cười của Tần Quan Chu vẫn hiện hữu nơi khóe môi:” Ngụy Thính Phong, ngươi hà tất phải khổ như vậy? Ta chỉ luôn gây thêm phiền phức cho ngươi.”
“Ta nguyện ý mà.”
Hắn vội buột miệng nói ra những lời này, lại sợ Tần Quan Chu trong lòng khó chịu.
Tần Quan Chu nghe hắn đáp lại nhanh như vậy thoáng chốc sững sờ, nụ cười trên khóe môi cũng sắp mím không nổi: “Ngươi nguyện ý cái gì?”
“Ta nguyện ý, nguyện ý để nàng làm phiền ta … Ta không có ý gì khác, ta chỉ nói…” Đầu lưỡi hắn cứng đờ, giống như thắt nút, nói không lưu loát, ngập ngừng một lát mới thẳng thừng giải thích: “Ý của ta là, ta đã hứa với nàng, không để nàng phải chịu khổ nữa, quyết không nuốt lời.”
Bởi vậy, cho dù nàng có lựa chọn Lương Thận Hành cũng không sao hết, hắn đều nguyện ý.
Tần Quan Chu bật cười, nhìn chăm chú Ngụy Thính Phong, lúc sau mới nói một câu: “Đồ ngốc.”
Hắn không biết đã bị nàng nói mình ngốc bao nhiêu lần, lần này cũng không gật đầu, để tránh khiến dáng vẻ của mình càng thêm khờ dại.
*
Sau giờ Ngọ, ông chủ khách điếm đến đưa canh thuốc và nước cháo.
Chủ quán không biết Tần Quan Chu là phu nhân của Lương Thận Hành, thấy Ngụy tông chủ để ý cô nương này như vậy, không rời nửa bước, vẫn luôn lo lắng bên cạnh nàng ta, liền cho rằng Tần Quan Chu là người trong lòng của Ngụy tông chủ.
Nhưng nhìn tình hình này, có vẻ như cô nương ấy không biết tâm ý của Ngụy tông chủ.
Ông ta là thuộc hạ, ăn cơm của Ngụy gia, chịu ân của Ngụy gia, đương nhiên cũng phải lo lắng cho Ngụy gia. Ngụy Thính Phong trưởng thành rồi, còn chưa lập gia thất, ông ta cũng gấp đến lòng nóng như lửa đốt, trông thấy tông chủ cuối cùng cũng để mắt đến một nữ nhi, hận không thể trực tiếp thay Ngụy tông chủ bày tỏ tâm ý.
Nhìn thấy Tần Quan Chu, hắn lập tức lộ ra một nụ cười nịnh nọt, tranh công mời thưởng giải thích với nàng: “Tông chủ có việc đi ra ngoài, trước khi đi đã giúp Tần cô nương sắc thuốc, người nhân lúc còn nóng uống…”
Quan Chu nói: “Đa tạ.”
“Ồ, còn có, cô nương có đói bụng không? Cháo này là Ngụy tông chủ tự mình xuống bếp làm, ngài nói để người khác làm, sợ không hợp khẩu vị của cô nương nên mới tự mình nấu sẽ thích hợp hơn.”
Trong lời này có ba phần giả, Ngụy Thính Phong một câu cũng chưa từng nói qua, là chủ quán đang thêm mắm thêm muối; tất nhiên cũng có bảy phần thật, thuốc này là Ngụy Thính Phong sắc, cháo này cũng đúng là hắn làm.
Cháo trong bát màu trắng nhạt, sóng sánh mềm mại, tỏa hương gạo nhàn nhạt, bởi vì sợ Tần Quan Chu ăn quá nhạt, lại đặc biệt thêm ít gạo cùng rau xanh, xem ra cũng phải ninh nấu một lúc, mới thơm ngon như vậy.
Tần Quan Chu cười một hồi, không khỏi hỏi: “Sao hắn còn biết làm những thứ này?”
Chủ quán không làm việc ở chủ gia Giang Lăng, không rõ về chuyện này lắm.
Đợi dùng thuốc, uống cháo xong, Tần Quan Chu lại nằm xuống nghỉ ngơi một lát, lần thứ hai tỉnh lại đã là hoàng hôn.
Nàng đẩy cửa sổ ra, thấy màu cam giống như màu quýt bao phủ phía trên khách điểm nhỏ bé này, trong làn gió có chút ấm áp.
Tần Quan Chu khoác áo choàng, ra ngoài đi dạo một mình. Nàng ngửa đầu nhìn bầu trời cao lớn, ánh sáng nồng đậm, từ sau khi vào Hầu phủ, nàng còn chưa từng có thời khắc nào được ung dung tự tại như lúc này, nhất thời như trút bỏ được gánh nặng, thở dài một hơi.
Tần Quan Chu đảo mắt nhìn thấy trên vách tường có dựng một cái thang gỗ, nàng nhớ tới Lương Thận Hành, nhớ tới trước đây nàng nhảy qua bức tường này, là có thể nhìn thấy người nàng thầm thương trộm nhớ, cắn cắn môi, chỉnh lại thang rồi leo lên.
Phía sau bức tường này đương nhiên sẽ không có Lương Thận Hành, nàng run rẩy đứng trên đầu tường, nhìn ra xa, hướng mắt xa xăm liền trông thấy ngọn núi rộng lớn, cũng như những khu rừng hoa đào tầng tầng lớp lớp dưới chân núi.
Nàng ngắm nhìn sắc hoàng hôn diễm lệ kia, vì muốn nhìn rõ hơn, Tần Quan Chu giang hai tay đi theo bức tường, lại leo lên mái nhà.
Tiểu nhị khách điếm này đi ra dắt ngựa, thấy vậy liền hoảng sợ, hô lên:” Tần cô nương, xin, xin hãy cẩn thận——!”
Con ngựa hắn dắt là Khiếu Tuyết.
Ngụy Thính Phong vừa từ bên ngoài trở về, mới bước vào cửa, liền nghe thấy tiếng hô gào, cuống quít nhìn theo ánh mắt của tiểu nhị.
Thân ảnh gầy gò của Tần Quan Chu đứng trên nóc nhà, gió thổi áo choàng màu xanh nhạt của nàng tung bay phấp phới, người giống như một chiếc lá lung lay sắp rụng, dường như chẳng mấy chốc nữa sẽ cuốn theo gió mà bay đi.
Ngụy Thính phong nín thở, phóng người bay lên, một tay đỡ lấy eo Tần Quan Chu, rũ mi hỏi: “Nàng làm gì vậy?”
Tần Quan Chu đảo mắt nhìn hắn, chân mày treo ý cười sâu đậm, khiến Ngụy Thính Phong ngẩn ra.
Nàng chỉ ra xa: “Ngươi xem!”
Tầm mắt Ngụy Thính Phong vẫn chưa dứt ra khỏi nụ cười của nàng, tâm tư cũng không ở phương hướng nàng chỉ, nhìn nàng cười viền mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, tươi sáng và vui vẻ: “Hoa đào nở rồi.”
Ngụy Thính Phong ngơ ngác đáp lại, nói: “Ừm. ”
Nàng nhắm mắt lại, nghe thấy gió thổi qua bên tai nàng, ngửi thấy mùi hương thanh đạm phảng phất theo trong gió, đứng một hồi lâu như vậy, trầm mặc không nói. Ngụy Thính Phong im lặng ở bên cạnh nàng, tay đỡ lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng, chậm chạp chưa từng buông ra.
Lông mi dày của nàng khẽ run rẩy, trong mắt của nàng cộm lên tia sáng hiu hắt: “Ngươi có thể dìu ta một chút không?”
“Sao thế?”
Nàng rút đai lưng màu đỏ bên hông của mình ra, đưa lên buộc vào mắt mình. Ngụy Thính Phong thấy vậy vội vàng bắt lấy bàn tay đang vẫy của nàng: “Ta ở đây.”
Tần Quan Chu không còn nhìn thấy gì, trong lòng có chút run sợ, ngày càng bám chặt vào cánh tay của Ngụy Thính Phong.
Nàng nghe tiếng gió khẽ khàng thổi qua, cảm thấy tươi mới lại kích thích, dã tính nguyên thủy ở trong huyết mạch chảy xuôi, sôi trào, xộc thẳng lên cổ họng, trái tim thôi thúc đập thình thịch.
Tần Quan Chu mím môi, một hồi lâu mới nhấc chân trái lên, lung lay lắc lư, từ đầu đến cuối vẫn chân vẫn không bước bước đầu tiên.
Nàng hoảng hốt nhớ tới rất lâu trước đây, nàng cũng như thế này, bởi vì tò mò trèo lên mái nhà quá cao, kết quả một bước không cẩn thận, lộn một vòng rồi ngã xuống.
Là Lương Thận Hành nhào tới, vươn cánh tay đỡ lấy nàng. Hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Nàng đè lên người hắn, cũng không bị thương gì, Lương Thận Hành nhất thời bị đập vào sau gáy, đau đớn bén nhọn mang đến một trận choáng váng ngắn ngủi, toàn thân Lương Thận Hành tê dại, khó khăn lắm mới mở mắt ra.
Nàng sợ hãi khóc lóc, lay gọi hắn: “Thận Hành ca ca!”
Lương Thận Hành nhịn cơn co rút đau nhức, nắm lấy tay nàng, nói: “Muội còn lắc nữa, ta chết ngay tức khắc đấy.”
Tần Quan Chu không dám động nữa.
Lương Thận Hành ngọ nguậy đứng dậy, đầu tiên quan sát nàng có bị thương hay không, sau đó thần sắc ngưng trọng dặn dò: “Sau này không được làm như vậy nữa.”
……
Nàng căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, vẫn cứ sợ hãi, buông xuôi nói: “Không được rồi.”
“Đừng sợ, có ta đỡ nàng.”
Lời nói của Ngụy Thính Phong quanh quẩn ở bên tai nàng. Nàng mới biết thì ra giọng nói của Ngụy Thính Phong lại trầm ấm và dễ nghe đến vậy, vững lại trọng tâm, có một cảm giác an toàn lạ thường.
Ngụy Thính Phong một tay nắm lấy nàng, một tay đỡ sau eo nàng: “Đi thôi.”
Dưới chân Tần Quan Chu mềm nhũn, thân thể đặc biệt lay động, nhưng mỗi lần như thế Ngụy Thính Phong đều có thể vững vàng giữ chặt lấy nàng, sau khi đi được vài bước, nỗi sợ hãi trong lòng nàng dần tan biến không ít, bước chân cũng dần ổn định hơn.
Nàng liền bật cười, tiếng cười lanh lảnh, nhấc váy đi qua đi lại hai lần, mới dừng bước.
Trước mắt nàng là một màu đen kịt, hoặc có thể nói, nàng như được mảnh tối này vây lấy. Tần Quan Chu không cách nào nhạy bén phân biệt được những thứ khác, nhưng có thể chân thật cảm nhận được, Ngụy Thính Phong đang đứng trước mặt nàng.
Một lúc sau, ngón tay nàng men theo cánh tay Ngụy Thính Phong trườn lên, dọc theo cánh tay, bả vai, còn có cằm nam nhân, sờ tới tìm kiếm khuôn mặt của hắn.
Đầu ngón tay mềm mại vuốt ve xương mày và mắt của Ngụy Thính Phong, vẽ ra những đường nét cao thẳng kiên nghị trên sống mũi. Nàng còn sờ được vết sẹo trên mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve một lát, lại vô tình đụng phải đôi môi mím chặt của hắn…
Ngụy Thính Phong định thần lại, nắm lấy cổ tay nàng.
“Đừng làm thế.”
Huống hồ đối với nỏ tiễn của người Man Khương, Lương Thận Hành đã nghiên cứu không ít, hưởng lợi từ việc này, Tần Quan Chu cũng biết được vài thanh nỏ Khương.
Tần Quan Chu nói cơ sở để nàng biết được đó là quân Man Khương, Ngụy Thính Phong từ từ gật đầu, đáp: “Được, ta sẽ sai người mau chóng tìm được chứng cứ xác thực.”
Tần Quan Chu nói: “Ta cần phải đi rồi… Hầu gia bên đó nếu biết ta mất tích, nhất định sẽ quy việc này lên đầu Ngụy gia.”
Lương Thận Hành là người hiểu được việc nước lo cho đại cục, ngàn vạn lần ưu tiên bách tính triều đình lên hàng đầu, cho dù bản thân có trọng thương, phản ứng đầu tiên vẫn là yêu cầu “Đừng tiết lộ tin tức, tạo kẻ khác có cơ hội gây chia rẽ”. Nhưng nếu dám gây họa cho người bên cạnh hắn, cho dù Lương Thận Hành hiện giờ nhẫn nhịn không phát, xong chuyện nhất định sẽ trút lên đối phương gấp mười.
Ngụy Thính Phong nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ sắp xếp người đến thành Phù Dung báo bình an trước. Nàng…”
Tần Quan Chu khoác áo mỏng đứng dậy, cổ áo khẽ hé mở, còn có thể nhìn ra trên cổ lấm tấm mồ hôi trong suốt. Ánh mắt khẽ lướt qua, đột nhiên như bừng tỉnh, vội di chuyển ánh mắt, trả lời: “Nàng bị nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn, nên nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.”
Tần Quan Chu suy nghĩ một chút, đồng ý với đề nghị của Ngụy Thính Phong.
Nàng không nghĩ đến thành Phù Dung, bệnh còn chưa khỏi, đến lúc đó không những không thể chăm sóc Lương Thận Hành, ngược lại càng tạo thêm phiền phức cho hắn.
Thêm phiền phức…
Tần Quan Chu nghiền ngẫm suy nghĩ này, nhắm mắt lại, cười khổ. Nàng cùng Lương Thận Hành kết thành phu thê đã hơn mười năm, không tạo thêm phiền phức cho Lương Thận Hành dần trở thành thói quen của nàng, nàng tất nhiên không nỡ gây phiền phức cho Lương Thận Hành, nhưng hiện giờ lại gây thêm phiền phức cho người khác.
Ngụy Thính Phong nghi hoặc quan sát nàng: “Nàng cười rồi.”
Ý cười của Tần Quan Chu vẫn hiện hữu nơi khóe môi:” Ngụy Thính Phong, ngươi hà tất phải khổ như vậy? Ta chỉ luôn gây thêm phiền phức cho ngươi.”
“Ta nguyện ý mà.”
Hắn vội buột miệng nói ra những lời này, lại sợ Tần Quan Chu trong lòng khó chịu.
Tần Quan Chu nghe hắn đáp lại nhanh như vậy thoáng chốc sững sờ, nụ cười trên khóe môi cũng sắp mím không nổi: “Ngươi nguyện ý cái gì?”
“Ta nguyện ý, nguyện ý để nàng làm phiền ta … Ta không có ý gì khác, ta chỉ nói…” Đầu lưỡi hắn cứng đờ, giống như thắt nút, nói không lưu loát, ngập ngừng một lát mới thẳng thừng giải thích: “Ý của ta là, ta đã hứa với nàng, không để nàng phải chịu khổ nữa, quyết không nuốt lời.”
Bởi vậy, cho dù nàng có lựa chọn Lương Thận Hành cũng không sao hết, hắn đều nguyện ý.
Tần Quan Chu bật cười, nhìn chăm chú Ngụy Thính Phong, lúc sau mới nói một câu: “Đồ ngốc.”
Hắn không biết đã bị nàng nói mình ngốc bao nhiêu lần, lần này cũng không gật đầu, để tránh khiến dáng vẻ của mình càng thêm khờ dại.
*
Sau giờ Ngọ, ông chủ khách điếm đến đưa canh thuốc và nước cháo.
Chủ quán không biết Tần Quan Chu là phu nhân của Lương Thận Hành, thấy Ngụy tông chủ để ý cô nương này như vậy, không rời nửa bước, vẫn luôn lo lắng bên cạnh nàng ta, liền cho rằng Tần Quan Chu là người trong lòng của Ngụy tông chủ.
Nhưng nhìn tình hình này, có vẻ như cô nương ấy không biết tâm ý của Ngụy tông chủ.
Ông ta là thuộc hạ, ăn cơm của Ngụy gia, chịu ân của Ngụy gia, đương nhiên cũng phải lo lắng cho Ngụy gia. Ngụy Thính Phong trưởng thành rồi, còn chưa lập gia thất, ông ta cũng gấp đến lòng nóng như lửa đốt, trông thấy tông chủ cuối cùng cũng để mắt đến một nữ nhi, hận không thể trực tiếp thay Ngụy tông chủ bày tỏ tâm ý.
Nhìn thấy Tần Quan Chu, hắn lập tức lộ ra một nụ cười nịnh nọt, tranh công mời thưởng giải thích với nàng: “Tông chủ có việc đi ra ngoài, trước khi đi đã giúp Tần cô nương sắc thuốc, người nhân lúc còn nóng uống…”
Quan Chu nói: “Đa tạ.”
“Ồ, còn có, cô nương có đói bụng không? Cháo này là Ngụy tông chủ tự mình xuống bếp làm, ngài nói để người khác làm, sợ không hợp khẩu vị của cô nương nên mới tự mình nấu sẽ thích hợp hơn.”
Trong lời này có ba phần giả, Ngụy Thính Phong một câu cũng chưa từng nói qua, là chủ quán đang thêm mắm thêm muối; tất nhiên cũng có bảy phần thật, thuốc này là Ngụy Thính Phong sắc, cháo này cũng đúng là hắn làm.
Cháo trong bát màu trắng nhạt, sóng sánh mềm mại, tỏa hương gạo nhàn nhạt, bởi vì sợ Tần Quan Chu ăn quá nhạt, lại đặc biệt thêm ít gạo cùng rau xanh, xem ra cũng phải ninh nấu một lúc, mới thơm ngon như vậy.
Tần Quan Chu cười một hồi, không khỏi hỏi: “Sao hắn còn biết làm những thứ này?”
Chủ quán không làm việc ở chủ gia Giang Lăng, không rõ về chuyện này lắm.
Đợi dùng thuốc, uống cháo xong, Tần Quan Chu lại nằm xuống nghỉ ngơi một lát, lần thứ hai tỉnh lại đã là hoàng hôn.
Nàng đẩy cửa sổ ra, thấy màu cam giống như màu quýt bao phủ phía trên khách điểm nhỏ bé này, trong làn gió có chút ấm áp.
Tần Quan Chu khoác áo choàng, ra ngoài đi dạo một mình. Nàng ngửa đầu nhìn bầu trời cao lớn, ánh sáng nồng đậm, từ sau khi vào Hầu phủ, nàng còn chưa từng có thời khắc nào được ung dung tự tại như lúc này, nhất thời như trút bỏ được gánh nặng, thở dài một hơi.
Tần Quan Chu đảo mắt nhìn thấy trên vách tường có dựng một cái thang gỗ, nàng nhớ tới Lương Thận Hành, nhớ tới trước đây nàng nhảy qua bức tường này, là có thể nhìn thấy người nàng thầm thương trộm nhớ, cắn cắn môi, chỉnh lại thang rồi leo lên.
Phía sau bức tường này đương nhiên sẽ không có Lương Thận Hành, nàng run rẩy đứng trên đầu tường, nhìn ra xa, hướng mắt xa xăm liền trông thấy ngọn núi rộng lớn, cũng như những khu rừng hoa đào tầng tầng lớp lớp dưới chân núi.
Nàng ngắm nhìn sắc hoàng hôn diễm lệ kia, vì muốn nhìn rõ hơn, Tần Quan Chu giang hai tay đi theo bức tường, lại leo lên mái nhà.
Tiểu nhị khách điếm này đi ra dắt ngựa, thấy vậy liền hoảng sợ, hô lên:” Tần cô nương, xin, xin hãy cẩn thận——!”
Con ngựa hắn dắt là Khiếu Tuyết.
Ngụy Thính Phong vừa từ bên ngoài trở về, mới bước vào cửa, liền nghe thấy tiếng hô gào, cuống quít nhìn theo ánh mắt của tiểu nhị.
Thân ảnh gầy gò của Tần Quan Chu đứng trên nóc nhà, gió thổi áo choàng màu xanh nhạt của nàng tung bay phấp phới, người giống như một chiếc lá lung lay sắp rụng, dường như chẳng mấy chốc nữa sẽ cuốn theo gió mà bay đi.
Ngụy Thính phong nín thở, phóng người bay lên, một tay đỡ lấy eo Tần Quan Chu, rũ mi hỏi: “Nàng làm gì vậy?”
Tần Quan Chu đảo mắt nhìn hắn, chân mày treo ý cười sâu đậm, khiến Ngụy Thính Phong ngẩn ra.
Nàng chỉ ra xa: “Ngươi xem!”
Tầm mắt Ngụy Thính Phong vẫn chưa dứt ra khỏi nụ cười của nàng, tâm tư cũng không ở phương hướng nàng chỉ, nhìn nàng cười viền mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, tươi sáng và vui vẻ: “Hoa đào nở rồi.”
Ngụy Thính Phong ngơ ngác đáp lại, nói: “Ừm. ”
Nàng nhắm mắt lại, nghe thấy gió thổi qua bên tai nàng, ngửi thấy mùi hương thanh đạm phảng phất theo trong gió, đứng một hồi lâu như vậy, trầm mặc không nói. Ngụy Thính Phong im lặng ở bên cạnh nàng, tay đỡ lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng, chậm chạp chưa từng buông ra.
Lông mi dày của nàng khẽ run rẩy, trong mắt của nàng cộm lên tia sáng hiu hắt: “Ngươi có thể dìu ta một chút không?”
“Sao thế?”
Nàng rút đai lưng màu đỏ bên hông của mình ra, đưa lên buộc vào mắt mình. Ngụy Thính Phong thấy vậy vội vàng bắt lấy bàn tay đang vẫy của nàng: “Ta ở đây.”
Tần Quan Chu không còn nhìn thấy gì, trong lòng có chút run sợ, ngày càng bám chặt vào cánh tay của Ngụy Thính Phong.
Nàng nghe tiếng gió khẽ khàng thổi qua, cảm thấy tươi mới lại kích thích, dã tính nguyên thủy ở trong huyết mạch chảy xuôi, sôi trào, xộc thẳng lên cổ họng, trái tim thôi thúc đập thình thịch.
Tần Quan Chu mím môi, một hồi lâu mới nhấc chân trái lên, lung lay lắc lư, từ đầu đến cuối vẫn chân vẫn không bước bước đầu tiên.
Nàng hoảng hốt nhớ tới rất lâu trước đây, nàng cũng như thế này, bởi vì tò mò trèo lên mái nhà quá cao, kết quả một bước không cẩn thận, lộn một vòng rồi ngã xuống.
Là Lương Thận Hành nhào tới, vươn cánh tay đỡ lấy nàng. Hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Nàng đè lên người hắn, cũng không bị thương gì, Lương Thận Hành nhất thời bị đập vào sau gáy, đau đớn bén nhọn mang đến một trận choáng váng ngắn ngủi, toàn thân Lương Thận Hành tê dại, khó khăn lắm mới mở mắt ra.
Nàng sợ hãi khóc lóc, lay gọi hắn: “Thận Hành ca ca!”
Lương Thận Hành nhịn cơn co rút đau nhức, nắm lấy tay nàng, nói: “Muội còn lắc nữa, ta chết ngay tức khắc đấy.”
Tần Quan Chu không dám động nữa.
Lương Thận Hành ngọ nguậy đứng dậy, đầu tiên quan sát nàng có bị thương hay không, sau đó thần sắc ngưng trọng dặn dò: “Sau này không được làm như vậy nữa.”
……
Nàng căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, vẫn cứ sợ hãi, buông xuôi nói: “Không được rồi.”
“Đừng sợ, có ta đỡ nàng.”
Lời nói của Ngụy Thính Phong quanh quẩn ở bên tai nàng. Nàng mới biết thì ra giọng nói của Ngụy Thính Phong lại trầm ấm và dễ nghe đến vậy, vững lại trọng tâm, có một cảm giác an toàn lạ thường.
Ngụy Thính Phong một tay nắm lấy nàng, một tay đỡ sau eo nàng: “Đi thôi.”
Dưới chân Tần Quan Chu mềm nhũn, thân thể đặc biệt lay động, nhưng mỗi lần như thế Ngụy Thính Phong đều có thể vững vàng giữ chặt lấy nàng, sau khi đi được vài bước, nỗi sợ hãi trong lòng nàng dần tan biến không ít, bước chân cũng dần ổn định hơn.
Nàng liền bật cười, tiếng cười lanh lảnh, nhấc váy đi qua đi lại hai lần, mới dừng bước.
Trước mắt nàng là một màu đen kịt, hoặc có thể nói, nàng như được mảnh tối này vây lấy. Tần Quan Chu không cách nào nhạy bén phân biệt được những thứ khác, nhưng có thể chân thật cảm nhận được, Ngụy Thính Phong đang đứng trước mặt nàng.
Một lúc sau, ngón tay nàng men theo cánh tay Ngụy Thính Phong trườn lên, dọc theo cánh tay, bả vai, còn có cằm nam nhân, sờ tới tìm kiếm khuôn mặt của hắn.
Đầu ngón tay mềm mại vuốt ve xương mày và mắt của Ngụy Thính Phong, vẽ ra những đường nét cao thẳng kiên nghị trên sống mũi. Nàng còn sờ được vết sẹo trên mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve một lát, lại vô tình đụng phải đôi môi mím chặt của hắn…
Ngụy Thính Phong định thần lại, nắm lấy cổ tay nàng.
“Đừng làm thế.”