Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Lần đầu Chiêu Nguyệt gặp Lương Thận Hành, là trong đêm yến dạ của cung đình.
Trước đó, nàng sớm đã nghe đến danh hào Lương Thận Hành, Đại tướng Bắc vực “Bạch y nho tướng”, hoành đao thúc ngựa, dụng binh như thần, từng vì Đại Chu giành được bao chiến công lẫy lừng, bảy trận chiến thắng cả bảy.
Trước đây, Cao Ly đã có một vài cuộc giao tranh quy mô nhỏ ở biên giới Đại Chu. Lương Thận Hành lúc đó làm quân sư, cũng không bị Cao Ly chiếm một chút tiện nghi nào, cuối cùng dưới cuốn thư nghị hòa ngắn ngủi trăm chữ, ngắn gọn rõ ràng, trình bày giữa lợi và hại khi hai bên giao chiến, tâu lên Vương thượng.
Thư nghị hòa truyền đến vương đình, quan thần trên dưới đều đánh giá xuất thân Lương Thận Hành thấp kém, nói hắn chẳng qua biết vài chữ thư sinh nghèo hèn, không xứng bàn việc nước, không nên để vào mắt, cái này chẳng phải lấy uy phong của Đại Chu để khiến Hàn Dã Vương vui vẻ hay sao.
Hàn Dã Vương nghe xong, lắc đầu cười than vài tiếng, liền lệnh các đại thần lui xuống, sau đó bút son phê chuẩn thư nghị hòa.
Không lâu sau, Chiêu Nguyệt theo Hàn Dã Vương tản bộ trong cung, hoàng thân quốc thích đi cùng bồi giá còn có người nhắc tới Lương Thận Hành, nghi hoặc tại sao Hàn Dã Vương lại đình chiến.
Hàn Dã Vương cười đùa hỏi nàng: “Chiêu Nguyệt, con thấy Lương Thận Hành thế nào?”
Nhắc tới Lương Thận Hành, Chiêu Nguyệt chắp tay sau lưng, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, thản nhiên xảo quyệt cười nói: “Chẳng phải cũng giống những kẻ thần tử ngoài kia sao, nói vài câu nịnh hót để khiến Vương thúc hài lòng. Theo con thấy, Lương Thận Hành mà ra trận, tài chí tựa tướng quân. Chỉ tiếc, hắn cũng không phải người Cao Ly, hoàng đế Đại Chu trị vì có thể xuất hiện tài tuấn hào kiệt như vậy, là phúc khí của hắn.”
Hàn Dã Vương cười lớn nói: “Chiêu Nguyệt nói thế, thật giống như đang ca tụng vị hôn phu của mình vậy.”
Sắc mặt Chiêu Nguyệt đỏ bừng, xấu hổ nói: “Vương thúc, người nhân cơ hội trêu chọc con!”
Đương nhiên Hàn Dã Vương không thể ngờ được lời nói đùa ngày đó, lại thành sự thật.
Ngày đó Lương Thận Hành vì chuyện mời viện quân, đến dạ yến của Cao Ly. Chiêu Nguyệt không ngờ ‘bạch y nho tướng’ của Bắc Vực, lại trẻ tuổi anh tuấn như vậy.
Chiêu Nguyệt thấy khi hắn tới là dáng vẻ thư sinh, áo dài màu xanh biếc bên ngoài khép lại áo khoác bạc trắng, một cây sáo ngọc mạn bất kinh tâm treo ở bên hông.
Ngũ quan Lương Thận Hành tựa như đao cắt, thâm sâu mà sắc bén. Nhất là đôi mắt hắn, tựa như vực sâu yên tĩnh thấu triệt, sâu không thấy đáy, bên trong tiềm ẩn nhuệ khí hùng hổ bức người, lộ ra hàn khí lạnh lẽo. Có điều khuôn mặt của hắn lại hơi gầy, cho nên đem phần nhuệ khí này tiêu giảm không ít, người bình thường nếu như nhìn kỹ, liền có thể cảm giác được sự nho nhã và ôn nhu của hắn.
Hắn xuất thân nhà văn, làm thuyết khách, miệng lưỡi lưu loát, lưỡi rực rỡ tựa hoa sen, lời thỉnh cầu viện quân hợp tình hợp lý. Nếu như, Chiêu Nguyệt nghĩ, nếu đổi là một vị quốc quân khác, nghe được lời này của Lương Thận Hành đều sẽ ra tay tương trợ.
Không may cho hắn, người mà hắn phải đối mặt lại là Hàn Dã Vương.
Thúc phụ của Hàn Dã Vương đã chết trên chiến trường giao chiến với Đại Chu, Cao Ly cùng Đại Chu xem như có thù truyền kiếp.
Hàn Dã Vương dùng lễ đối đãi Lương Thận Hành, lại quyết tâm không chịu xuất binh.
Lương Thận Hành biết được nguyên nhân trong đó liền thở dài, trên mặt tỏ ra bình thản gần như bất đắc dĩ, nhưng vẫn cẩn thận làm nghi thức cuối cùng, nâng chén kính rượu nói: “Đa tạ Hàn Dã Vương đã tiếp đãi.”
Thỉnh viện thất bại, thật sự đã khiến Lương Thận Hành có chút nản lòng.
Lần này Đại Chu cùng Man Khương chiến đấu, chiến tuyến kéo quá sâu quá dài, như chìm trong vũng bùn, khó có thể nhanh tay thoát thân ra ngoài. Tiếp tục chậm trễ, sẽ mất thành trì, quân cứu viện Đại Chu chậm chạp chưa tới, nước xa cũng khó cứu lửa gần, duy chỉ có láng giềng Cao Ly có thể nhanh chóng gửi quân tiếp viện để giúp hắn đại phá Man Khương.
Hắn mưu lược chu đáo, chuẩn bị tốt, chỉ cần mượn một phen gió đông là Cao Ly.
Chỉ tiếc gió đông không mượn được, cuối cùng thất bại trong gang tấc.
Ra khỏi cung, Lương Thận Hành đeo kiếm lên ngựa, cùng Phó tướng bàn bạc kế sách ứng phó tiếp theo. Thời gian vào đầu mùa đông, hàn khí lạnh lẽo phả lên người, Chiêu Nguyệt cưỡi ngựa đuổi theo ra cung môn, vì muốn tặng cho hắn một cái áo choàng.
Lương Thận Hành kinh ngạc nhìn áo choàng kia, lại nhìn Chiêu Nguyệt, mới xuống ngựa hành lễ: “Chiêu Nguyệt quận chúa.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy cười: “Trí nhớ của Tướng quân thật tốt, nhiều người như vậy mà cũng nhớ ra ta?”
Xưa này Lương Thận Hành đều chỉ cần nhìn lướt qua thôi cũng sẽ ghi nhớ thật lâu, nhưng ở trước mặt người khác cũng không biểu lộ, chỉ cung kính đáp lại: “Quận chúa quá khen.”
Trong lòng Chiêu Nguyệt nảy sinh tình ý với hắn, đột nhiên hỏi: “Tướng quân về gấp vậy sao?”
Lương Thận Hành không trả lời, mà hỏi ngược lại một câu: “Không biết quận chúa có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì ta không dám, ngưỡng mộ đại danh tướng quân đã lâu, muốn mời tướng quân lưu lại, thưởng thức uống vài chén.”
Phó tướng ở một bên thoáng nghe ra tâm tư của Chiêu Nguyệt, thẹn đỏ mặt, không nhịn được cười ra vài tiếng, vội vàng đưa khuỷu tay chọc Lương Thận Hành vài cái.
Hắn hạ thấp giọng mình và trêu chọc: “Tướng quân, ngài phải nắm chắc thời cơ.”
Lương Thận Hành cảm thấy mạo phạm, quay sang trừng mắt nhìn hắn, lại vội vàng từ chối Chiêu Nguyệt:” Đa tạ mỹ ý của quận chúa. Hôm nay là sanh thần của phu nhân ta, nàng còn đang ở khách điếm chờ ta, tại hạ cần phải trở về.”
Chiêu Nguyệt “À” một tiếng, tựa như lẩm bẩm: “Nghĩ đến tuổi của ngươi, cũng nên có phu nhân rồi.”
Lương Thận Hành mỉm cười, phất áo choàng Chiêu Nguyệt đưa tới, nói: “Cáo từ.”
Chiêu Nguyệt nhìn nụ cười tuấn tú thanh nhã của hắn, ánh mắt trong trẻo tỏa sáng, lại không biết nam nhi thế gian còn có nhan sắc như vậy, trong lòng không khỏi rung động, thấy hắn chợt xoay người rời đi, buột miệng ngăn cản một câu: “Khoan đã!”
Lương Thận Hành quay đầu lại nhìn nàng ta.
Chiêu Nguyệt mím môi, cân nhắc một lúc lâu, mới nói: “Tướng quân vì chuyện thỉnh viện mà đến, hẳn cũng không muốn ra về tay trắng? Nếu ngươi nguyện ý lưu lại, cùng ta uống vài chén, như thế chúng ta coi như là bằng hữu, ta liền hảo tâm chỉ cho ngươi một con đường sáng suốt, nói cho ngươi biết cách để thuyết phục Vương thúc ta…”
Lương Thận Hành dường như vẫn còn do dự, suy nghĩ những lời này của Chiêu Nguyệt, một lát sau, hắn chậm rãi nói: “Ngày dài gấp rút, ngày khác ta nhất định sẽ tự mình…”
Chiêu Nguyệt ngắt lời hắn: “—— Nếu để ngày khác, lời nói lúc này sẽ không còn linh nghiệm nữa. Lương tướng quân, ta chỉ muốn lúc này, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không dây dưa, cáo từ.”
Nàng xoay người rời đi không quá ba bước, mới nghe được Lương Thận Hành vội vàng gọi một tiếng: “Quận chúa xin hãy dừng bước! ……Ta đồng ý với người.”
Chiêu Nguyệt cười rạng rỡ, gò má thấp thoáng ánh hồng vân, ngay cả vành tai cũng nóng lên. Nàng xoay người đi về phía Lương Thận Hành, đáp một tiếng: “Vậy mời Tướng quân.”
*
Tần Quan Chu đã quen chờ đợi, cũng hiểu được, Lương Thận Hành lần này ngàn dặm xa xôi, ngựa không ngừng vó chạy đến vương đô Cao Ly, đều là vì tướng sĩ cùng dân chúng Đại Chu.
Có điều trong ngày sanh thần của nàng, Lương Thận Hành thất hẹn không về, trong lòng Tần Quan Chu ít nhiều có phần buồn bã.
Bởi vì phần buồn bã này trước mặt quốc gia đại nghĩa quả không đáng nhắc tới, thậm chí có chút buồn cười, Tần Quan Chu cố gắng gạt đi, chỉ âm thầm cầu mong Lương Thận Hành đi chuyến này thuận buồm xuôi gió.
Tần Quan Chu đợi đến canh ba, không khỏi có chút sốt ruột, hỏi binh lính, cũng không có tin tức truyền về.
Cho dù là dạ yến cũng không thể kéo dài đến canh giờ như vậy.
Lương Thận Hành trở về, đêm đã khuya, là Phó tướng dìu hắn trở về, gõ cửa phòng, vẻ mặt xấu hổ chột dạ cười với nàng, giải thích: “Trên đường gặp một vị quan gia, cùng tướng quân vừa gặp đã quen, quay lại quán rượu và uống thêm vài ly. Lúc này, cũng sắp say đến mất dạng rồi…”
Tần Quan Chu vội đón lấy Lương Thận Hành từ trong tay hắn, nói: “Không sao, ngươi cũng mau lui xuống nghỉ ngơi đi, ta sẽ chăm sóc chàng.”
“Vất vả cho phu nhân rồi.”
Nàng tức giận đạp mạnh lên cửa, đỡ Lương Thận Hành đi về phía bên giường.
Lương Thận Hành đi nghiêng ngả, bỗng đè lên người Tần Quan Chu, cười ngờ nghệch: “Ta về rồi…”
“Chàng còn biết trở về à.” Nàng tức giận nhéo vào eo hắn: “Lúc trước đã đồng ý với ta như thế nào? Sao lại uống thành ra thế này.”
“Ta không còn cách nào khác…” Hắn bật cười né tránh, trong hơi thở nóng rực toàn là mùi rượu hun người, đùa nghịch chọc vào mặt nàng: “Cũng không uống nhiều, phải không?”
“Phải.” Nàng lười so đo với một con ma men.
“Nàng đừng nóng giận. Ta nhớ sanh thần của nàng mà, còn vào tiệm mua cho nàng một cái…” Hắn vội sờ soạng khắp người mình, nhưng không thấy thứ hắn muốn tìm, nghi hoặc nói: “Không thấy đâu, sao lại không thấy?”
Tần Quan Chu một tay đẩy hắn lên giường, lại đi cởi giày giúp hắn, không mấy bận tâm mà trả lời: “Được rồi.”
Hắn ném giày mình đi, loạng choạng kéo Tần Quan Chu lên, nói: “Nàng đến đây, ta nói cho nàng vài câu.”
Hắn ôm nàng vào lòng, tìm môi nàng khẽ hôn xuống, triền miên ôn tồn, lại mệt mỏi thở dài một tiếng: “Thành Bích, nàng nói trận này, lúc nào mới có thể đánh xong?”
Nàng nằm trong ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn an ủi: “Rất nhanh thôi.”
“Thành Bích, ta rất mệt… Rất rất mệt…” Hắn ôm Tần Quan Chu, nụ hôn dịu dàng lại rơi xuống trán nàng: “Nếu không có nàng, ta làm sao có thể chịu được đến…”
Nàng cũng ôm chặt lấy hắn, nói: “Mọi thứ đều đã qua rồi.”
Lương Thận Hành nhẹ nhàng đáp một tiếng, lại lẩm bẩm một đống lời nói lộn xộn, Tần Quan Chu cũng nghe không rõ hắn nói cái gì, ôn nhu dỗ dành một hồi lâu, hắn mới yên lòng mà ngủ thiếp đi.
Tần Quan Chu thở dài, nằm trong lồng ngực hắn, bỗng dưng nàng ngửi thấy nơi cổ áo hắn phảng phất một mùi hương mềm mại.
Nàng biết rõ nhất, đây là mùi hương của nữ nhân.
Trước đó, nàng sớm đã nghe đến danh hào Lương Thận Hành, Đại tướng Bắc vực “Bạch y nho tướng”, hoành đao thúc ngựa, dụng binh như thần, từng vì Đại Chu giành được bao chiến công lẫy lừng, bảy trận chiến thắng cả bảy.
Trước đây, Cao Ly đã có một vài cuộc giao tranh quy mô nhỏ ở biên giới Đại Chu. Lương Thận Hành lúc đó làm quân sư, cũng không bị Cao Ly chiếm một chút tiện nghi nào, cuối cùng dưới cuốn thư nghị hòa ngắn ngủi trăm chữ, ngắn gọn rõ ràng, trình bày giữa lợi và hại khi hai bên giao chiến, tâu lên Vương thượng.
Thư nghị hòa truyền đến vương đình, quan thần trên dưới đều đánh giá xuất thân Lương Thận Hành thấp kém, nói hắn chẳng qua biết vài chữ thư sinh nghèo hèn, không xứng bàn việc nước, không nên để vào mắt, cái này chẳng phải lấy uy phong của Đại Chu để khiến Hàn Dã Vương vui vẻ hay sao.
Hàn Dã Vương nghe xong, lắc đầu cười than vài tiếng, liền lệnh các đại thần lui xuống, sau đó bút son phê chuẩn thư nghị hòa.
Không lâu sau, Chiêu Nguyệt theo Hàn Dã Vương tản bộ trong cung, hoàng thân quốc thích đi cùng bồi giá còn có người nhắc tới Lương Thận Hành, nghi hoặc tại sao Hàn Dã Vương lại đình chiến.
Hàn Dã Vương cười đùa hỏi nàng: “Chiêu Nguyệt, con thấy Lương Thận Hành thế nào?”
Nhắc tới Lương Thận Hành, Chiêu Nguyệt chắp tay sau lưng, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, thản nhiên xảo quyệt cười nói: “Chẳng phải cũng giống những kẻ thần tử ngoài kia sao, nói vài câu nịnh hót để khiến Vương thúc hài lòng. Theo con thấy, Lương Thận Hành mà ra trận, tài chí tựa tướng quân. Chỉ tiếc, hắn cũng không phải người Cao Ly, hoàng đế Đại Chu trị vì có thể xuất hiện tài tuấn hào kiệt như vậy, là phúc khí của hắn.”
Hàn Dã Vương cười lớn nói: “Chiêu Nguyệt nói thế, thật giống như đang ca tụng vị hôn phu của mình vậy.”
Sắc mặt Chiêu Nguyệt đỏ bừng, xấu hổ nói: “Vương thúc, người nhân cơ hội trêu chọc con!”
Đương nhiên Hàn Dã Vương không thể ngờ được lời nói đùa ngày đó, lại thành sự thật.
Ngày đó Lương Thận Hành vì chuyện mời viện quân, đến dạ yến của Cao Ly. Chiêu Nguyệt không ngờ ‘bạch y nho tướng’ của Bắc Vực, lại trẻ tuổi anh tuấn như vậy.
Chiêu Nguyệt thấy khi hắn tới là dáng vẻ thư sinh, áo dài màu xanh biếc bên ngoài khép lại áo khoác bạc trắng, một cây sáo ngọc mạn bất kinh tâm treo ở bên hông.
Ngũ quan Lương Thận Hành tựa như đao cắt, thâm sâu mà sắc bén. Nhất là đôi mắt hắn, tựa như vực sâu yên tĩnh thấu triệt, sâu không thấy đáy, bên trong tiềm ẩn nhuệ khí hùng hổ bức người, lộ ra hàn khí lạnh lẽo. Có điều khuôn mặt của hắn lại hơi gầy, cho nên đem phần nhuệ khí này tiêu giảm không ít, người bình thường nếu như nhìn kỹ, liền có thể cảm giác được sự nho nhã và ôn nhu của hắn.
Hắn xuất thân nhà văn, làm thuyết khách, miệng lưỡi lưu loát, lưỡi rực rỡ tựa hoa sen, lời thỉnh cầu viện quân hợp tình hợp lý. Nếu như, Chiêu Nguyệt nghĩ, nếu đổi là một vị quốc quân khác, nghe được lời này của Lương Thận Hành đều sẽ ra tay tương trợ.
Không may cho hắn, người mà hắn phải đối mặt lại là Hàn Dã Vương.
Thúc phụ của Hàn Dã Vương đã chết trên chiến trường giao chiến với Đại Chu, Cao Ly cùng Đại Chu xem như có thù truyền kiếp.
Hàn Dã Vương dùng lễ đối đãi Lương Thận Hành, lại quyết tâm không chịu xuất binh.
Lương Thận Hành biết được nguyên nhân trong đó liền thở dài, trên mặt tỏ ra bình thản gần như bất đắc dĩ, nhưng vẫn cẩn thận làm nghi thức cuối cùng, nâng chén kính rượu nói: “Đa tạ Hàn Dã Vương đã tiếp đãi.”
Thỉnh viện thất bại, thật sự đã khiến Lương Thận Hành có chút nản lòng.
Lần này Đại Chu cùng Man Khương chiến đấu, chiến tuyến kéo quá sâu quá dài, như chìm trong vũng bùn, khó có thể nhanh tay thoát thân ra ngoài. Tiếp tục chậm trễ, sẽ mất thành trì, quân cứu viện Đại Chu chậm chạp chưa tới, nước xa cũng khó cứu lửa gần, duy chỉ có láng giềng Cao Ly có thể nhanh chóng gửi quân tiếp viện để giúp hắn đại phá Man Khương.
Hắn mưu lược chu đáo, chuẩn bị tốt, chỉ cần mượn một phen gió đông là Cao Ly.
Chỉ tiếc gió đông không mượn được, cuối cùng thất bại trong gang tấc.
Ra khỏi cung, Lương Thận Hành đeo kiếm lên ngựa, cùng Phó tướng bàn bạc kế sách ứng phó tiếp theo. Thời gian vào đầu mùa đông, hàn khí lạnh lẽo phả lên người, Chiêu Nguyệt cưỡi ngựa đuổi theo ra cung môn, vì muốn tặng cho hắn một cái áo choàng.
Lương Thận Hành kinh ngạc nhìn áo choàng kia, lại nhìn Chiêu Nguyệt, mới xuống ngựa hành lễ: “Chiêu Nguyệt quận chúa.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy cười: “Trí nhớ của Tướng quân thật tốt, nhiều người như vậy mà cũng nhớ ra ta?”
Xưa này Lương Thận Hành đều chỉ cần nhìn lướt qua thôi cũng sẽ ghi nhớ thật lâu, nhưng ở trước mặt người khác cũng không biểu lộ, chỉ cung kính đáp lại: “Quận chúa quá khen.”
Trong lòng Chiêu Nguyệt nảy sinh tình ý với hắn, đột nhiên hỏi: “Tướng quân về gấp vậy sao?”
Lương Thận Hành không trả lời, mà hỏi ngược lại một câu: “Không biết quận chúa có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì ta không dám, ngưỡng mộ đại danh tướng quân đã lâu, muốn mời tướng quân lưu lại, thưởng thức uống vài chén.”
Phó tướng ở một bên thoáng nghe ra tâm tư của Chiêu Nguyệt, thẹn đỏ mặt, không nhịn được cười ra vài tiếng, vội vàng đưa khuỷu tay chọc Lương Thận Hành vài cái.
Hắn hạ thấp giọng mình và trêu chọc: “Tướng quân, ngài phải nắm chắc thời cơ.”
Lương Thận Hành cảm thấy mạo phạm, quay sang trừng mắt nhìn hắn, lại vội vàng từ chối Chiêu Nguyệt:” Đa tạ mỹ ý của quận chúa. Hôm nay là sanh thần của phu nhân ta, nàng còn đang ở khách điếm chờ ta, tại hạ cần phải trở về.”
Chiêu Nguyệt “À” một tiếng, tựa như lẩm bẩm: “Nghĩ đến tuổi của ngươi, cũng nên có phu nhân rồi.”
Lương Thận Hành mỉm cười, phất áo choàng Chiêu Nguyệt đưa tới, nói: “Cáo từ.”
Chiêu Nguyệt nhìn nụ cười tuấn tú thanh nhã của hắn, ánh mắt trong trẻo tỏa sáng, lại không biết nam nhi thế gian còn có nhan sắc như vậy, trong lòng không khỏi rung động, thấy hắn chợt xoay người rời đi, buột miệng ngăn cản một câu: “Khoan đã!”
Lương Thận Hành quay đầu lại nhìn nàng ta.
Chiêu Nguyệt mím môi, cân nhắc một lúc lâu, mới nói: “Tướng quân vì chuyện thỉnh viện mà đến, hẳn cũng không muốn ra về tay trắng? Nếu ngươi nguyện ý lưu lại, cùng ta uống vài chén, như thế chúng ta coi như là bằng hữu, ta liền hảo tâm chỉ cho ngươi một con đường sáng suốt, nói cho ngươi biết cách để thuyết phục Vương thúc ta…”
Lương Thận Hành dường như vẫn còn do dự, suy nghĩ những lời này của Chiêu Nguyệt, một lát sau, hắn chậm rãi nói: “Ngày dài gấp rút, ngày khác ta nhất định sẽ tự mình…”
Chiêu Nguyệt ngắt lời hắn: “—— Nếu để ngày khác, lời nói lúc này sẽ không còn linh nghiệm nữa. Lương tướng quân, ta chỉ muốn lúc này, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không dây dưa, cáo từ.”
Nàng xoay người rời đi không quá ba bước, mới nghe được Lương Thận Hành vội vàng gọi một tiếng: “Quận chúa xin hãy dừng bước! ……Ta đồng ý với người.”
Chiêu Nguyệt cười rạng rỡ, gò má thấp thoáng ánh hồng vân, ngay cả vành tai cũng nóng lên. Nàng xoay người đi về phía Lương Thận Hành, đáp một tiếng: “Vậy mời Tướng quân.”
*
Tần Quan Chu đã quen chờ đợi, cũng hiểu được, Lương Thận Hành lần này ngàn dặm xa xôi, ngựa không ngừng vó chạy đến vương đô Cao Ly, đều là vì tướng sĩ cùng dân chúng Đại Chu.
Có điều trong ngày sanh thần của nàng, Lương Thận Hành thất hẹn không về, trong lòng Tần Quan Chu ít nhiều có phần buồn bã.
Bởi vì phần buồn bã này trước mặt quốc gia đại nghĩa quả không đáng nhắc tới, thậm chí có chút buồn cười, Tần Quan Chu cố gắng gạt đi, chỉ âm thầm cầu mong Lương Thận Hành đi chuyến này thuận buồm xuôi gió.
Tần Quan Chu đợi đến canh ba, không khỏi có chút sốt ruột, hỏi binh lính, cũng không có tin tức truyền về.
Cho dù là dạ yến cũng không thể kéo dài đến canh giờ như vậy.
Lương Thận Hành trở về, đêm đã khuya, là Phó tướng dìu hắn trở về, gõ cửa phòng, vẻ mặt xấu hổ chột dạ cười với nàng, giải thích: “Trên đường gặp một vị quan gia, cùng tướng quân vừa gặp đã quen, quay lại quán rượu và uống thêm vài ly. Lúc này, cũng sắp say đến mất dạng rồi…”
Tần Quan Chu vội đón lấy Lương Thận Hành từ trong tay hắn, nói: “Không sao, ngươi cũng mau lui xuống nghỉ ngơi đi, ta sẽ chăm sóc chàng.”
“Vất vả cho phu nhân rồi.”
Nàng tức giận đạp mạnh lên cửa, đỡ Lương Thận Hành đi về phía bên giường.
Lương Thận Hành đi nghiêng ngả, bỗng đè lên người Tần Quan Chu, cười ngờ nghệch: “Ta về rồi…”
“Chàng còn biết trở về à.” Nàng tức giận nhéo vào eo hắn: “Lúc trước đã đồng ý với ta như thế nào? Sao lại uống thành ra thế này.”
“Ta không còn cách nào khác…” Hắn bật cười né tránh, trong hơi thở nóng rực toàn là mùi rượu hun người, đùa nghịch chọc vào mặt nàng: “Cũng không uống nhiều, phải không?”
“Phải.” Nàng lười so đo với một con ma men.
“Nàng đừng nóng giận. Ta nhớ sanh thần của nàng mà, còn vào tiệm mua cho nàng một cái…” Hắn vội sờ soạng khắp người mình, nhưng không thấy thứ hắn muốn tìm, nghi hoặc nói: “Không thấy đâu, sao lại không thấy?”
Tần Quan Chu một tay đẩy hắn lên giường, lại đi cởi giày giúp hắn, không mấy bận tâm mà trả lời: “Được rồi.”
Hắn ném giày mình đi, loạng choạng kéo Tần Quan Chu lên, nói: “Nàng đến đây, ta nói cho nàng vài câu.”
Hắn ôm nàng vào lòng, tìm môi nàng khẽ hôn xuống, triền miên ôn tồn, lại mệt mỏi thở dài một tiếng: “Thành Bích, nàng nói trận này, lúc nào mới có thể đánh xong?”
Nàng nằm trong ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn an ủi: “Rất nhanh thôi.”
“Thành Bích, ta rất mệt… Rất rất mệt…” Hắn ôm Tần Quan Chu, nụ hôn dịu dàng lại rơi xuống trán nàng: “Nếu không có nàng, ta làm sao có thể chịu được đến…”
Nàng cũng ôm chặt lấy hắn, nói: “Mọi thứ đều đã qua rồi.”
Lương Thận Hành nhẹ nhàng đáp một tiếng, lại lẩm bẩm một đống lời nói lộn xộn, Tần Quan Chu cũng nghe không rõ hắn nói cái gì, ôn nhu dỗ dành một hồi lâu, hắn mới yên lòng mà ngủ thiếp đi.
Tần Quan Chu thở dài, nằm trong lồng ngực hắn, bỗng dưng nàng ngửi thấy nơi cổ áo hắn phảng phất một mùi hương mềm mại.
Nàng biết rõ nhất, đây là mùi hương của nữ nhân.