Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
Đoàn người Shinou lúc này đang đi ở trong rừng. Hai người Lee và Amaru xem ra rất hợp nhau. Cả hai người bọn họ nói chuyện với nhau rất hợp, chủ đề đều là xoay quanh tình cảm thầy trò. Bất chợt âm thanh Sakura ở phía trước vang lên: “Nhìn kìa đó là...” Giọng nói mang theo hoảng hốt và bàng hoàng.
“Chuyện gì vậy!?” Lee nghe được vậy lập tức hỏi lại. Hắn vội vã chạy lên trước. Thế nhưng Amaru còn nhanh hơn một chút. Bản thân Lee nhìn ra được nàng trong lúc này vô cùng vội vã cùng với hốt hoảng. Có lẽ nàng đang rất lo lắng cho dân làng mình.
“Hộc, hộc...” Amaru liên tục thở dốc khi dừng lại. Một ngọn khói khổng lồ nhanh chóng đập vào mắt thiếu nữ. Đôi mắt theo đó mở lớn, trên mặt nàng xuất hiện từng giọt mồ hôi to tướng giống như hạt đỗ đang chảy xuống. Vẻ mặt nàng biến thành bàng hoàng, bàn tay đem chiếc túi đang xách ném đi, bản thân hùng hổ đi về phía trước.
“Amaru...” Lee cực kỳ lo lắng lên tiếng nói. Thế nhưng Amaru hoàn toàn không nghe gì cả. Nàng càng trở nên vội vã hơn chạy nhanh về phía trước.
Điều này làm cho mọi người đối với lo lắng hơn đặc biệt Shinou. Shinou vội vã hô lên: “Bĩnh tĩnh đi!”. Mọi người vội vã đuổi chạy phía sau lưng Amaru. Nàng chạy vô cùng nhanh, thân thể vọt qua những bụi rậm. Mặc kệ cành cây, mặc kệ những tán lá che mắt, mặc kệ mạng nhện xẹt qua khuôn mặt, xẹt qua thân thể, nàng vẫn một mực chạy về phía trước.
Sự lo ngại càng ngày càng lớn trong lòng nàng. Và sự lo lắng đó đã trở thành sự thật khi nàng vọt ra bên ngoài và thấy được cảnh ngọn lửa đang bốc cháy trong ngôi làng của nàng. Khói đen ngùn ngụt toả lên không trung. Khi mà nàng vọt vào bên trong tường thành, cảnh tượng đổ nát với những ngọn lửa lớn đang bốc cháy làm cho nàng đứng sững sờ lại.
Bước chân nàng cũng theo đó nặng trịch. Thân thể nàng như nặng cả nghìn cân khi ảnh sắc hoang tàn đập vào mắt nàng. Đôi chân dừng lại trên một đống đá tan hoàng, Amaru khẽ lẩm bẩm: “Không thể nào!” Ở đó có một con búp bê vải bị vài cái kunai cắm vào thân mình: “Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?”
Ầm, ầm... Từng cột gỗ đang bốc cháy đổ ập xuống. Âm thanh đau lòng ấy rơi vào trong tai nàng.
“Mọi người, mọi người đâu hết rồi!?” Amaru cố gắng gọi trong tuyệt vọng. Thế nhưng chẳng có ai đáp lại nàng chút nào. Nàng chạy giống như không có mục đích: “Có ai ở đây không?” Theo cầu thang vọt lên trên bãi trống đổ nát. Từng ngọn lửa ngập trời đập vào mắt nàng. Hai tay nàng để vào miệng, giọng gọi lớn càng trở nên tuyệt vọng: “Mọi người đang trốn ở đâu phải không? Vậy thì ra đây đi!”
Trả lời nàng chỉ là những tiếng lửa bập bụng, thân thể nàng thất thểu đi về phía trước. Vậy mà theo đó nàng cũng hơi ngẩn ngơ vì mình giống như dẫm vào một mảnh giây nhỏ cắt ngang chân nàng.
Vút, vút, vút... Hàng trăm cơ quan ám khí được nắp trên cây lập tức bắn ra. Chúng bắn vút đi với tốc độ cực nhanh nhắm thẳng nơi vị trí người thiếu nữ đang ngơ ngẩn ở nơi đó.
Thân hình Shinou chạy cực nhanh. Hắn lập tức vọt thẳng tới vung lên một con dao to tướng đồng thời cánh tay đem Amaru kéo về phía sau. Âm thanh vang dội vã từng tia hoa lửa bắn lên khi con dao đem kunai đánh bay. Thế nhưng thanh dao sắc bén lại không đỡ nổi kunai bắn tới lập tức vỡ toang.
Amaru ngã thẳng về phía sau. Thế nhưng con mắt nàng mở lớn nhìn về phía người thầy của mình. Từng âm thanh ám khí cắm ngập thịt phát ra làm cho nàng trở nên bàng hoàng.
Phập, phập... Hàng trăm ám khí đánh lên người Shinnou. Cọn mắt Shinou theo đó trợn trắng nhìn về phía Amaru. Khi mà Amaru ngẩng đầu được và có thể nhìn về phía ông lão thì ông lão đã quay ra. Cả người cắm chi chít những thanh kunai sắc nhọn. Hai khoé miệng chảy ra dòng máu đỏ tươi. Đôi mắt mang theo lo lắng nhìn về phía Amaru hỏi: “Amaru... con không sao chứ?”
“Thầy...” Amaru bàng hoàng đứng đó nhìn về phía Shinnou.
Keng! Thanh dao chặt cây rừng rơi xuống dưới mặt đất phát ra từng tiếng leng keng nho nhỏ. Thân thể Shinnou quỵ xuống và lăn dài trên bậc thang. Hắn ngã nhào vào trong lòng bàn tay Amaru. Khi mà đoàn người Lee chạy về phía trước thì đã thấy được Amaru ôm lấy ông lão. Nàng phát ra từng tiếng nức nở và thống khổ: “Thầy! Thầy ơi, cố gắng lên!”
“Thầy Shinnou...” Giọng nói mang theo đau đớn và lo lắng nhìn về phía ông lão. Khi lưng ông lão tựa về phía sau. Miệng hắn phát ra tiếng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
“Thầy đã cố hết sức...” Âm thanh hồn hển và đứt quang từ miệng Shinnou phát ra. Đôi mắt tràn đầy quan tâm lo lắng nhìn về phía Amaru: “để kịp chạy đến cứu con...”
“Tại sao chứ?” Thiếu nữ bàng hoàng khi nghe điều này.
“Bởi vì con luôn là đứa...” mắt ông lão nhíu lại vì đau đớn, lão càng phát ra âm thanh hít thở không thông hơn: “đứa học trò cưng của ta.” Hàng lôngmày hắn run run, cánh tay cố gắng kéo lên lột chiếc mũ đỏ ở trên đầu mình. Hắn đem chiếc khăn buộc thành mũ giao cho thiếu nữ: “Từ giờ con đã học được mọi thứ!” Hắn quay ra nhìn về phía đám người nói: “Mọi người, nhớ cùng nhau... tìm kiến dân làng... và cứu họ...”
“Thầy...” Amaru nước mắt lưng tròng gọi tên ông lão. Sakura lập tức vọt tới ông lão. Hai bàn tay nàng phát ra ánh sáng màu xanh nhè nhẹ. Ánh sáng màu xanh bắt đầu chiếu lên những vết thương trên cơ thể ông lão. Đôi mắt Amaru đã ướt đẫm và tiếng gọi càng trở nên thê lương hơn: “Thầy! Thầy ơi! Làm ơn đừng chết!”
Thế nhưng ông lão hít thở chỉ ngày một khó khăn hơn. Đến cuối cùng thì ông lão từ từ nhắm mắt lại một cái, đầu cũng theo đó ngoặt sang một bên. Hinata mở ra Byakugan nhìn về phía cảnh này. Sakura thì dùng ánh mắt lo lắng, chakra nàng điên cuồng điều động tiến vào hai tay. Thế nhưng đến cuối cùng, Hinata nắm lại nắm tay và khe khẽ lắc đầu mình. Sakura cũng theo đó nhắm mắt lại và thu hồi ánh sáng trên tay mình.
“Aaa....” Thiếu nữ Amaru hét lên một tiếng thống khổ. Hai tay ôm choàng lấy ông lão khóc rống lên: “Thầy ơi!”
Lúc này cách nơi này không xa, một người thiếu niên mặc bộ đồ trắng tóc đen và đeo kiếm sau lưng hơi nhăn mày một cái. Hắn đứng ở trên một tảng đá lớn nhìn về phía xung quanh. Ở phía sau lưng hắn một đám các loại dã thú đều đứt thành từng đoạn.
Đám dã thú này đầy đủ hết tất cả các loại từ rắn độc khổng lồ, nhện khổng lổ, ếch khổng lồ... Tất cả đều bị cặt thành từng đoạn nằm trên đường đi. Chúng tạo ra một con đường dài lối thẳng từ phái xa đến sau lưng người thiếu niên.
Gầm... Một con hổ khổng lồ từ phía trong bụi rậm lập tức nhảy về phía người thiếu niên. Ngay lập tức đôi mắt màu đỏ với ba viên câu ngọc màu đen hơi loé lên.
“Chi chi...” Từng tia điện vang lên, ánh sáng loé lên khi mà người thiếu niên vung đao. Thân thể hắn nhảy lên không trung tránh thoát đòn tấn công của con hổ khổng lồ.
Phanh! Con hổ khổng lồ trực tiếp đâm vào một thân cây khổng lồ ở cách đó không xa. Thế nhưng trên người con hổ xuất hiện từng tia màu đỏ bắn ra tung toé. Người thiếu niên như không có gì mà đem thanh katana sắc bén đút vào chuôi kiếm sau lưng mình.
“...” Đột nhiên có thứ gì đó làm cho người thiếu niên cảm nhận được. Hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời. Một vật bay ở trên cao làm cho hắn chú ý, hắn lẩm bẩm: “Ninja Không quốc? Không phải...” Đập vào mắt người thiếu niên là một hình thù nhỏ bé giống như quỷ bay lượn không trung. Loại chakra mạnh mẽ này làm cho hắn ngẩn người.
“Này...” Người thiếu niên khẽ hô một cậu. Bàn tay hắn đưa lên bắt vào bả vai bên phải của mình. Ở bên phải của hắn có một cái chú ấn với ba câu ngọc màu đen ở nơi đó. Hắn cảm giác được lực lượng quen thuộc giữa chú ấn cùng với cái hình quỷ dị bay trên trời cao.
Dường như hắn đã làm ra quyết định gì đó, bản thân hắn lập tức nhảy lên không trung. Thân hình vọt nhanh trên những cành cây lớn. Phương hướng trực tiếp hướng về phía vật thể hình quỷ dị giống quỷ đang bay trên không trung.
“Hử!?” Đột nhiên cảm nhận được gì đó, cậu nhóc Dan quay đầu nhìn về phía dưới. Ngay sau đó cậu nhóc nhíu mày một cái. Khoé miệng cậu theo đó hơi nhếch lên: “Sasuke sao? Đã lâu bọn mình không có gặp nhau rồi! Mà cậu ta thì chẳng thể nhận ra mình trong hình dạng này đâu. Cậu ta cũng khác nhiều so với hơn hai năm trước. Cũng có gần ba năm rồi nhỉ! Tính, lần này mình muốn bắt lấy toàn bộ Không quốc, chúng chẳng liên quan gì tới cậu ta cả nếu như cậu ta xen vào việc này vậy thì đứng trách mình!”
Vụt! Dường như đã quyết định, cậu nhóc Dan lại gia tăng tốc độ nhanh hơn nữa. Hai cánh vỗ mạnh, thân hình cậu nhóc bay vọt về phía trước. Thế nhưng Sasuke lại theo sát hắn không bỏ. Nhất thời một người bay nhanh, một người truy sát ở phía sau.
“Chuyện gì vậy!?” Lee nghe được vậy lập tức hỏi lại. Hắn vội vã chạy lên trước. Thế nhưng Amaru còn nhanh hơn một chút. Bản thân Lee nhìn ra được nàng trong lúc này vô cùng vội vã cùng với hốt hoảng. Có lẽ nàng đang rất lo lắng cho dân làng mình.
“Hộc, hộc...” Amaru liên tục thở dốc khi dừng lại. Một ngọn khói khổng lồ nhanh chóng đập vào mắt thiếu nữ. Đôi mắt theo đó mở lớn, trên mặt nàng xuất hiện từng giọt mồ hôi to tướng giống như hạt đỗ đang chảy xuống. Vẻ mặt nàng biến thành bàng hoàng, bàn tay đem chiếc túi đang xách ném đi, bản thân hùng hổ đi về phía trước.
“Amaru...” Lee cực kỳ lo lắng lên tiếng nói. Thế nhưng Amaru hoàn toàn không nghe gì cả. Nàng càng trở nên vội vã hơn chạy nhanh về phía trước.
Điều này làm cho mọi người đối với lo lắng hơn đặc biệt Shinou. Shinou vội vã hô lên: “Bĩnh tĩnh đi!”. Mọi người vội vã đuổi chạy phía sau lưng Amaru. Nàng chạy vô cùng nhanh, thân thể vọt qua những bụi rậm. Mặc kệ cành cây, mặc kệ những tán lá che mắt, mặc kệ mạng nhện xẹt qua khuôn mặt, xẹt qua thân thể, nàng vẫn một mực chạy về phía trước.
Sự lo ngại càng ngày càng lớn trong lòng nàng. Và sự lo lắng đó đã trở thành sự thật khi nàng vọt ra bên ngoài và thấy được cảnh ngọn lửa đang bốc cháy trong ngôi làng của nàng. Khói đen ngùn ngụt toả lên không trung. Khi mà nàng vọt vào bên trong tường thành, cảnh tượng đổ nát với những ngọn lửa lớn đang bốc cháy làm cho nàng đứng sững sờ lại.
Bước chân nàng cũng theo đó nặng trịch. Thân thể nàng như nặng cả nghìn cân khi ảnh sắc hoang tàn đập vào mắt nàng. Đôi chân dừng lại trên một đống đá tan hoàng, Amaru khẽ lẩm bẩm: “Không thể nào!” Ở đó có một con búp bê vải bị vài cái kunai cắm vào thân mình: “Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?”
Ầm, ầm... Từng cột gỗ đang bốc cháy đổ ập xuống. Âm thanh đau lòng ấy rơi vào trong tai nàng.
“Mọi người, mọi người đâu hết rồi!?” Amaru cố gắng gọi trong tuyệt vọng. Thế nhưng chẳng có ai đáp lại nàng chút nào. Nàng chạy giống như không có mục đích: “Có ai ở đây không?” Theo cầu thang vọt lên trên bãi trống đổ nát. Từng ngọn lửa ngập trời đập vào mắt nàng. Hai tay nàng để vào miệng, giọng gọi lớn càng trở nên tuyệt vọng: “Mọi người đang trốn ở đâu phải không? Vậy thì ra đây đi!”
Trả lời nàng chỉ là những tiếng lửa bập bụng, thân thể nàng thất thểu đi về phía trước. Vậy mà theo đó nàng cũng hơi ngẩn ngơ vì mình giống như dẫm vào một mảnh giây nhỏ cắt ngang chân nàng.
Vút, vút, vút... Hàng trăm cơ quan ám khí được nắp trên cây lập tức bắn ra. Chúng bắn vút đi với tốc độ cực nhanh nhắm thẳng nơi vị trí người thiếu nữ đang ngơ ngẩn ở nơi đó.
Thân hình Shinou chạy cực nhanh. Hắn lập tức vọt thẳng tới vung lên một con dao to tướng đồng thời cánh tay đem Amaru kéo về phía sau. Âm thanh vang dội vã từng tia hoa lửa bắn lên khi con dao đem kunai đánh bay. Thế nhưng thanh dao sắc bén lại không đỡ nổi kunai bắn tới lập tức vỡ toang.
Amaru ngã thẳng về phía sau. Thế nhưng con mắt nàng mở lớn nhìn về phía người thầy của mình. Từng âm thanh ám khí cắm ngập thịt phát ra làm cho nàng trở nên bàng hoàng.
Phập, phập... Hàng trăm ám khí đánh lên người Shinnou. Cọn mắt Shinou theo đó trợn trắng nhìn về phía Amaru. Khi mà Amaru ngẩng đầu được và có thể nhìn về phía ông lão thì ông lão đã quay ra. Cả người cắm chi chít những thanh kunai sắc nhọn. Hai khoé miệng chảy ra dòng máu đỏ tươi. Đôi mắt mang theo lo lắng nhìn về phía Amaru hỏi: “Amaru... con không sao chứ?”
“Thầy...” Amaru bàng hoàng đứng đó nhìn về phía Shinnou.
Keng! Thanh dao chặt cây rừng rơi xuống dưới mặt đất phát ra từng tiếng leng keng nho nhỏ. Thân thể Shinnou quỵ xuống và lăn dài trên bậc thang. Hắn ngã nhào vào trong lòng bàn tay Amaru. Khi mà đoàn người Lee chạy về phía trước thì đã thấy được Amaru ôm lấy ông lão. Nàng phát ra từng tiếng nức nở và thống khổ: “Thầy! Thầy ơi, cố gắng lên!”
“Thầy Shinnou...” Giọng nói mang theo đau đớn và lo lắng nhìn về phía ông lão. Khi lưng ông lão tựa về phía sau. Miệng hắn phát ra tiếng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
“Thầy đã cố hết sức...” Âm thanh hồn hển và đứt quang từ miệng Shinnou phát ra. Đôi mắt tràn đầy quan tâm lo lắng nhìn về phía Amaru: “để kịp chạy đến cứu con...”
“Tại sao chứ?” Thiếu nữ bàng hoàng khi nghe điều này.
“Bởi vì con luôn là đứa...” mắt ông lão nhíu lại vì đau đớn, lão càng phát ra âm thanh hít thở không thông hơn: “đứa học trò cưng của ta.” Hàng lôngmày hắn run run, cánh tay cố gắng kéo lên lột chiếc mũ đỏ ở trên đầu mình. Hắn đem chiếc khăn buộc thành mũ giao cho thiếu nữ: “Từ giờ con đã học được mọi thứ!” Hắn quay ra nhìn về phía đám người nói: “Mọi người, nhớ cùng nhau... tìm kiến dân làng... và cứu họ...”
“Thầy...” Amaru nước mắt lưng tròng gọi tên ông lão. Sakura lập tức vọt tới ông lão. Hai bàn tay nàng phát ra ánh sáng màu xanh nhè nhẹ. Ánh sáng màu xanh bắt đầu chiếu lên những vết thương trên cơ thể ông lão. Đôi mắt Amaru đã ướt đẫm và tiếng gọi càng trở nên thê lương hơn: “Thầy! Thầy ơi! Làm ơn đừng chết!”
Thế nhưng ông lão hít thở chỉ ngày một khó khăn hơn. Đến cuối cùng thì ông lão từ từ nhắm mắt lại một cái, đầu cũng theo đó ngoặt sang một bên. Hinata mở ra Byakugan nhìn về phía cảnh này. Sakura thì dùng ánh mắt lo lắng, chakra nàng điên cuồng điều động tiến vào hai tay. Thế nhưng đến cuối cùng, Hinata nắm lại nắm tay và khe khẽ lắc đầu mình. Sakura cũng theo đó nhắm mắt lại và thu hồi ánh sáng trên tay mình.
“Aaa....” Thiếu nữ Amaru hét lên một tiếng thống khổ. Hai tay ôm choàng lấy ông lão khóc rống lên: “Thầy ơi!”
Lúc này cách nơi này không xa, một người thiếu niên mặc bộ đồ trắng tóc đen và đeo kiếm sau lưng hơi nhăn mày một cái. Hắn đứng ở trên một tảng đá lớn nhìn về phía xung quanh. Ở phía sau lưng hắn một đám các loại dã thú đều đứt thành từng đoạn.
Đám dã thú này đầy đủ hết tất cả các loại từ rắn độc khổng lồ, nhện khổng lổ, ếch khổng lồ... Tất cả đều bị cặt thành từng đoạn nằm trên đường đi. Chúng tạo ra một con đường dài lối thẳng từ phái xa đến sau lưng người thiếu niên.
Gầm... Một con hổ khổng lồ từ phía trong bụi rậm lập tức nhảy về phía người thiếu niên. Ngay lập tức đôi mắt màu đỏ với ba viên câu ngọc màu đen hơi loé lên.
“Chi chi...” Từng tia điện vang lên, ánh sáng loé lên khi mà người thiếu niên vung đao. Thân thể hắn nhảy lên không trung tránh thoát đòn tấn công của con hổ khổng lồ.
Phanh! Con hổ khổng lồ trực tiếp đâm vào một thân cây khổng lồ ở cách đó không xa. Thế nhưng trên người con hổ xuất hiện từng tia màu đỏ bắn ra tung toé. Người thiếu niên như không có gì mà đem thanh katana sắc bén đút vào chuôi kiếm sau lưng mình.
“...” Đột nhiên có thứ gì đó làm cho người thiếu niên cảm nhận được. Hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời. Một vật bay ở trên cao làm cho hắn chú ý, hắn lẩm bẩm: “Ninja Không quốc? Không phải...” Đập vào mắt người thiếu niên là một hình thù nhỏ bé giống như quỷ bay lượn không trung. Loại chakra mạnh mẽ này làm cho hắn ngẩn người.
“Này...” Người thiếu niên khẽ hô một cậu. Bàn tay hắn đưa lên bắt vào bả vai bên phải của mình. Ở bên phải của hắn có một cái chú ấn với ba câu ngọc màu đen ở nơi đó. Hắn cảm giác được lực lượng quen thuộc giữa chú ấn cùng với cái hình quỷ dị bay trên trời cao.
Dường như hắn đã làm ra quyết định gì đó, bản thân hắn lập tức nhảy lên không trung. Thân hình vọt nhanh trên những cành cây lớn. Phương hướng trực tiếp hướng về phía vật thể hình quỷ dị giống quỷ đang bay trên không trung.
“Hử!?” Đột nhiên cảm nhận được gì đó, cậu nhóc Dan quay đầu nhìn về phía dưới. Ngay sau đó cậu nhóc nhíu mày một cái. Khoé miệng cậu theo đó hơi nhếch lên: “Sasuke sao? Đã lâu bọn mình không có gặp nhau rồi! Mà cậu ta thì chẳng thể nhận ra mình trong hình dạng này đâu. Cậu ta cũng khác nhiều so với hơn hai năm trước. Cũng có gần ba năm rồi nhỉ! Tính, lần này mình muốn bắt lấy toàn bộ Không quốc, chúng chẳng liên quan gì tới cậu ta cả nếu như cậu ta xen vào việc này vậy thì đứng trách mình!”
Vụt! Dường như đã quyết định, cậu nhóc Dan lại gia tăng tốc độ nhanh hơn nữa. Hai cánh vỗ mạnh, thân hình cậu nhóc bay vọt về phía trước. Thế nhưng Sasuke lại theo sát hắn không bỏ. Nhất thời một người bay nhanh, một người truy sát ở phía sau.