Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171
“Hết rồi, hết rồi… mọi thứ sẽ chấm hết!” Vẻ mặt lão già trở nên thất tha thất thểu. Đầu hắn cúi xuống thất sâu. Tuy nhiên một tiếng hống to làm cho lão già giật mình tỉnh lại. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía người thiếu niên tóc vàng thấy được hắn bao phủ trong thân hình nửa người khổng lồ cao lớn. Người khổng lồ phát ra ánh sáng màu vàng thần thánh. Trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm dài khổng lồ. Vẻ mắt lão già thấy cảnh khủng bố này hô lên: “Thứ này là cái gì vậy!?”
“Susanoo…” Chưa kịp bàng hoàng thì âm thanh người thiếu niên đã rơi vào tai lão già. Thân hình khổng lồ cao đến năm, sáu mét của Susanoo thẳng hướng nóc nhà. Nó vươn thanh kiếm dài trực tiếp đâm vào trong nguồn năng lượng đang rung chuyển ở trên đầu lão già. Theo ánh mắt lão già, hắn thấy được thanh kiếm dài ra và đâm xuyên vào nguồn suối năng lượng Gelel.
“Cậu muốn làm cái gì vậy?” Lão già bàng hoàng nhìn về phía người thiếu niên tóc vàng. Chỉ thấy được con mắt người thiếu niên mở to. Từng tia máu xuất hiện ở đôi mắt người thiếu niên trông vô cùng dữ tợn. Một bên mắt người thiếu niên còn đang chảy ra dòng máu đỏ tươi. Dòng máu đỏ dọc theo khoé mắt lăn xuống cằm sau đó rơi nhẹ nhàng tí tách trên mặt đất.
Con mắt lão già theo đó mở to, hắn thấy được nguồn năng lượng Gelel sau đó tập trung vào thanh kiếm. Nó trực tiếp bị thanh kiếm hút lấy với tốc độ khủng bố. Một nguồn năng lượng khổng lồ bị thanh kiếm cường thế hút đi tạo ra một cái lốc xoáy trong đám đá Gelel ấy. Cái miệng lão già há hốc ra hết cỡ có thể nhét cả một quả trứng vào trong miệng lão. Cũng ở lúc đó thân thể lão già hơi run lên: “Cậu ta muốn hấp thụ nguồn năng lượng Gelel này sao? Cậu ta điên rồi sao?”
Naruto không có trả lời lão già bất cứ câu hỏi nào. Hắn hiện giờ chỉ tập trung vào việc hấp thu năng lượng của suối nguồn Gelel. Một cảm giác sướng tê dại từ trong lình hồn Naruto truyền đến. Linh hồn Naruto trong lúc này truyền đền cảm giác đê mê khiến cho hắn không có cách nào ngừng lại được. Năng lượng này không những bồi bổ cơ thể Naruto mà còn làm cho linh hồn hắn thăng hoa.
Linh hồn hắn trong lúc này giống như người chết đói tham lam hấp thu lấy năng lượng từ đá Gelel. Gần như có chín thành năng lượng đều vọt vào trong linh hồn của hắn và bị linh hồn hắn hấp thu. Bản thân Naruto chưa bao giờ gặp phải trường hợp này cả. Loại trường hợp này khiến cho hắn không cách nào kiềm chế bản thân mà muốn rên rỉ một tiếng cực kỳ sướng khoái.
Nếu miêu tả việc này thì hắn có thể cho đánh giá giống như một nam nhân cho uống thuốc kích dục cực mạnh. Kèm theo đó là tặng cho hắn cả chục mỹ nhân, người nào cũng xinh đẹp như hoa như ngọc. Cảm giác dục tiên dục tử đến mức hắn liên tục xuất ra bên ngoài. Sướng đến toàn thân run rẩy. Mặc dù vô cùng mệt nhọc hắn cũng muốn điên cuồng cày cấy không ngừng nghỉ. Loại cảm giác sung sướng này khiến cho hắn không có cách nào dừng lại được.
Trước mắt đám người lão già, nguồn năng lượng theo đó điên cuồng chút vào trong cơ thể người thiếu niên. Năng lượng không có dừng lại chút nào. Cơ thể người thiếu niên giống như một cái động không đáy đem nguồn năng lượng hút lấy cạn sạch sẽ. Vào bao nhiêu thì bị hút bấy nhiêu.
Mặt trời từ từ lên cao từ cuối chân trời, đoàn người nữ pháp sư cũng đã tỉnh dậy không lâu. Họ soạn sửa tất cả mọi thứ. Trong đoàn người lúc này đã tụ tập đông đủ, Ao cảm giác được bất đắc dĩ. Hắn khe khẽ thở ra một hơi dài: “Chúng ta khởi hành thôi!”
“Tiền bối!” Uzumaki Karin khó hiểu nhìn về phía Ao. Vẻ mặt nàng lo lắng lên tiếng hỏi: “Chúng ta không chờ Dan trở về sao?”
“Không…” Lập tức, Ao nhẹ nhàng đáp lại Uzumaki Karin. Hắn vừa ôm ngực vừa quay ra nhìn về phía đám người ninja làng Lá. Hắn cũng biết rõ một điều làng Lá sẽ không có bất cứ sự chờ đợi nào đối với một người từ làng Sương Mù. Trong giọng nói Ao đã biến thành khó chịu: “Một người không tuân theo quy tắc, chúng ta không cần thiết vì hắn chờ đợi. Hơn nữa, mang theo nữ pháp sư đến khu vực phong ấn là nhiệm vụ trên hết.”
“Thế nhưng…” Uzumaki Karin mở miệng khó chịu nói: “Cậu ấy vẫn là một đứa bé mà thôi! Cậu ấy có thể đang gặp nguy hiểm!”
“Karin, cô cũng từng là một ninja. Cô cũng hiểu nguyên tắc một ninja đúng không?” Ao lập tức mở miệng phản đối: “Dù cậu bé có là một đứa bé nữa. Một khi nó tham gia nhiệmn vụ này với tư cách giống như một ninja… Thằng nhóc phải hiểu chấp hành mệnh lệnh là cao hơn tất cả. Karin, ngài Dan cũng đã nói với cô nghe theo mệnh lệnh của tôi đúng không? Bây giờ tôi mệnh lệnh chúng ta lập tức theo ninja làng Lá hộ tống nữ pháp sư Shion lên đường!”
“Vâng!” Uzumaki Karin khó chịu gật đầu một cái.
“Này, này… các ngươi xong chưa hả?” Đứng ở một bên, Kiba dùng ngón tay ngoáy ngoáy ráy rai của mình. Vẻ mặt hắn cũng đã có phần không kiên nhẫn: “Chúng tôi còn phải lên đường hộ tống nữ pháp sư đây! Các vị quyết định thế nào rồi hả? Vẫn là cùng chúng tôi hộ tống nữ pháp sư còn là đi tìm thằng nhóc đó!”
“Chúng tôi sẽ cùng đi với các vị!” Ao quay ra để lộ nụ cười thân thiện. Hắn mỉm cười mở miệng nói chuyện: “Xin lỗi các vị đã để mọi người đợi lâu. Làm phiền các vị rồi!”
“Thật sự là…” Kiba ra vẻ cao thâm mở giọng quở trách: “Không phải làng Sương Mù các vị đều tuân thủ luật lệ là trên hết sao? Thằng nhóc đó không phải ninja làng các vị sao? Không nghĩ tới nó lại trốn trong khi làm nhiệm vụ. Xem ra nó rất sợ chết. Ninja sương mù cũng chỉ đến như vậy sao?”
“Inuzuka Kiba…” Hyuuga Hoheto mở miệng lạnh giọng nhắc nhở. Hắn quay ra nhìn về phía hai người làng Sương Mù ái ngại nói: “Vừa rồi cậu ta không có ý gì đâu! Có lẽ cậu ta chờ đợi quá lâu nên mới có chút nôn nóng.”
“A Ha…” Ao cười gượng gạo đáp lại: “Không sao!”
“Chúng ta đi thôi!” Hyuuga Hoheto đối với đoàn người ra mệnh lệnh. Mọi người lại bắt đầu khởi hành. Uzumaki Karin không muốn nhưng lại phải một lần nữa phải cõng thiếu nữ Shion mang theo này đi đường.
Khi mọi người rời đi không bao lâu thì một cậu nhóc cũng xuất hiện ở chỗ bọn họ. Đầu cậu nhóc cúi xuống nhìn về phía dưới. Đôi mắt cậu nhóc theo đó biến thành màu đỏ, ba viên câu ngọc xoay tròn và gân xanh nổi lên hai bên huyệt thái dương. Toàn bộ cảnh tượng đập vào mắt cậu nhóc, từng chi tiết được cậu nhóc sưu tầm cẩn thận.
Theo những dấu tích để lại cùng với vài dấu chân lờ mờ, khoé miệng cậu nhóc hơi kéo lên: “Mọi người mới rời đi không bao lâu. Hy vọng còn có thể đuổi kịp bọn họ!” Nói đến đây, cậu nhóc đưa tay lên trực tiếp đấm đấm vào vai của mình. Sau đó giọng nói vang lên một cách khó chịu: “Đám khốn kiếp đó chạy trốn thật nhanh mất công mình mãi mới tiêu diệt được chúng. Ai ngờ đám đó nhát gan thật. Thấy sự việc không ổn lập tức trốn xa… Làm mình mất bao nhiêu thời gian cơ chứ?”
Cúi xuống phía dưới nhặt lên một cái lá rách bị dẫm nát, vẻ mặt cậu nhóc theo đó biến thành tự tin. Khoé miệng không nhịn được mà nhếch miệng cười: “Bốn thuộc hạ của Mouryou đã bị mình giết. Mình không tin được anh Taruho sẽ còn chết đấy! Dù cho bọn họ có gặp đoàn binh lính ma quỷ, không đánh lại được, họ vẫn có thể cháy trốn. Còn có ai có thể uy hiếp được họ đây?”
Đoàn người nữ pháp sư di chuyển trên những dòng thác lớn. Họ lựa chọn những con đường phải băng qua rất nhiều sông, suối…
Cảm giác được mình ở trên lưng Uzumaki Karin không an toàn, thiếu nữ Shion liên tục cảm giác được cảm giác mạnh. Nàng lập tức hoảng hốt hô lên: “Kiểu… kiểu này quá nguy hiểm! Dừng lại, dừng lại đi!” Giọng nói nàng đã biến thành sợ hãi, vẻ mặt theo đó cũng thành xanh mét. Thân thể trên lưng Karin liên tục dãy dụa: “Ta sắp ngã mất! Hạ ta xuống! Hạ ta xuống ngay lập tức!”
Khi mọi người dừng lại ở một mảnh đất trống giữa con suối lớn, Shion dãy dụa càng thêm kịch liệt: “Thả ta ra! Thế là quá đủ rồi!” Thân thể nàng cũng theo đó tránh thoát Karin. Bước chân lui vài bước thì thiếu nữ bắt đầu chửi rủa: “Nhảy nhót ở cái nơi nhìn quá nguy hiểm thế này! Các ngươi có thực sự định bảo vệ ta không vậy hả?” Nàng càng chửi càng quá quắt: “Vẫn còn có đường khác, các ngươi phải biết chứ!”
“Ẳng!” Con chó trắng khẽ lè lưỡi, đôi mắt cảm giác phiền muồn nhìn về phía thiếu nữ. Nó cũng thực sự cảm giác được quá mệt mỏi vì thiếu nữ này nói quá nhiều bên tai hắn. Shino thì vẫn lẳng lặng, hắn chỉ khẽ nâng lên mắt kính đen mà thôi.
“Hay chúng ta đổi lộ trình đi, đội trưởng!” Kiba buồn bực quay sang nhìn về phía Hyuuga Hoheto hỏi.
“Không!” Hyuuga Hoheto khẽ cúi đầu nhắm mắt và đáp lại lời mọi người: “Lối này, chúng ta phải băng qua rất nhiều sông suối, ngay tại Đầm Lầy quốc này. Đối phương thiện sử dụng Phong độn kết hợp với Hoả độn như thế lợi thế chúng sẽ yếu đi. Ngoài ra…” Hắn khẽ liếc nhìn về phía Ao nói: “Ninja làng Sương Mù đều tinh thông Thuỷ độn. Sẽ rất có lợi cho chúng ta nếu như đi đường qua nhiều sông nước.” Vừa nói thì hắn quay ra nhìn về phía nữ pháp sư ân cần: “Ngài Shion, chúng ta sẽ đến rất gần Phong Ấn Mộ, một khi chúng ta qua được khu vực này. Xin hãy chịu khó nhẫn nại với chúng tôi một tí.”
“Hứ…” Thiếu nữ hất cằm quay đi. Vẻ mặt nàng mang theo sự khó chịu.
Ao bắt đắc dĩ đưa tay lên sờ sờ trán của mình, vẻ mặt hắn buồn bực nói: “Thật sự không có cách nào! Với cái loại nhiệm vụ này, chúng ta bị kẹt là phải chờ đợi cho đối phương tấn công trước. Chúng ta phải hoàn toàn tập trung vào phòng vệ và tránh không quyết định liều lĩnh. Giống như cậu nhóc Dan đó vậy… Chúng ta tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ!”
“Chờ đã…” Uzumaki Karin mở miệng nói: “Tôi cảm nhận được hai nguồn chakra cực kỳ mạnh mẽ tiếp cận nơi này.”
“Cái gì?” Đám người ở đây đều kinh ngạc hô lên. Mọi người đều không hẹn mà quay ra nhìn về phía Uzumaki Karin.
“Ở phía đó…” Mọi người chỉ thấy Uzumaki Karin nhắm mắt thật lâu. Ngay sau đó cô nhóc lập tức mở ra đôi mắt chỉ thẳng về phía hướng mình đã cảm nhận được chakra.
“Byakugan…” Hai người Ao và Hoheto không hẹn mà cùng sử dụng Byakugan. Trong nháy mắt, đám người tất cả đều thấy hai người nhìn về phía hướng Karin chỉ tay. Lúc này, cảnh sắc nhanh chóng đập vào mắt hai người bọn họ. Họ thấy được hai người đang đứng đỏ mặc một chiếc áo choàng và có đường vân. Dù sao Byakugan chỉ có thể nhìn thấy màu đen và trắng như vậy mà thôi. Tuy nhiên dựa vào trang phục này thì họ cũng lại lần nữa không hẹn mà cùng hô lên: “Akatsuki!”
“Cái gì?” Kiba nghe được lời nói về Akatsuki thì hoảng hốt hô lên. Hắn kinh hãi hỏi: “Đám người Akatsuki đó ở nơi này làm gì?”
“Không ổn… đối phương sử dụng Thuỷ Độn!” Hyuuga Hoheto một tiếng hét lên. Ngay lập tức mọi người đề phòng.
Ầm, ầm… một con rồng nước trực tiếp nhanh chóng ở dưới lòng sông ngưng tụ. Nó có hình thể cực kỳ khủng bố lao về phía đoàn người nữ pháp sư. Miệng nó trực tiếp há rộng trông vô cùng hung tợn và dữ dằn.
Thân thể Ao đã chắn trước đám người từ lúc nào. Bàn tay hắn trức tiếp kết ấn với tốc độ nhanh chóng. Chưa đầy mấy giây thì Ao cũng đã hoàn thành kết ấn. Miệng hắn khẽ quát lên một tiếng: “Thuỷ Độn: Thuỷ Long Đạn!”
“Susanoo…” Chưa kịp bàng hoàng thì âm thanh người thiếu niên đã rơi vào tai lão già. Thân hình khổng lồ cao đến năm, sáu mét của Susanoo thẳng hướng nóc nhà. Nó vươn thanh kiếm dài trực tiếp đâm vào trong nguồn năng lượng đang rung chuyển ở trên đầu lão già. Theo ánh mắt lão già, hắn thấy được thanh kiếm dài ra và đâm xuyên vào nguồn suối năng lượng Gelel.
“Cậu muốn làm cái gì vậy?” Lão già bàng hoàng nhìn về phía người thiếu niên tóc vàng. Chỉ thấy được con mắt người thiếu niên mở to. Từng tia máu xuất hiện ở đôi mắt người thiếu niên trông vô cùng dữ tợn. Một bên mắt người thiếu niên còn đang chảy ra dòng máu đỏ tươi. Dòng máu đỏ dọc theo khoé mắt lăn xuống cằm sau đó rơi nhẹ nhàng tí tách trên mặt đất.
Con mắt lão già theo đó mở to, hắn thấy được nguồn năng lượng Gelel sau đó tập trung vào thanh kiếm. Nó trực tiếp bị thanh kiếm hút lấy với tốc độ khủng bố. Một nguồn năng lượng khổng lồ bị thanh kiếm cường thế hút đi tạo ra một cái lốc xoáy trong đám đá Gelel ấy. Cái miệng lão già há hốc ra hết cỡ có thể nhét cả một quả trứng vào trong miệng lão. Cũng ở lúc đó thân thể lão già hơi run lên: “Cậu ta muốn hấp thụ nguồn năng lượng Gelel này sao? Cậu ta điên rồi sao?”
Naruto không có trả lời lão già bất cứ câu hỏi nào. Hắn hiện giờ chỉ tập trung vào việc hấp thu năng lượng của suối nguồn Gelel. Một cảm giác sướng tê dại từ trong lình hồn Naruto truyền đến. Linh hồn Naruto trong lúc này truyền đền cảm giác đê mê khiến cho hắn không có cách nào ngừng lại được. Năng lượng này không những bồi bổ cơ thể Naruto mà còn làm cho linh hồn hắn thăng hoa.
Linh hồn hắn trong lúc này giống như người chết đói tham lam hấp thu lấy năng lượng từ đá Gelel. Gần như có chín thành năng lượng đều vọt vào trong linh hồn của hắn và bị linh hồn hắn hấp thu. Bản thân Naruto chưa bao giờ gặp phải trường hợp này cả. Loại trường hợp này khiến cho hắn không cách nào kiềm chế bản thân mà muốn rên rỉ một tiếng cực kỳ sướng khoái.
Nếu miêu tả việc này thì hắn có thể cho đánh giá giống như một nam nhân cho uống thuốc kích dục cực mạnh. Kèm theo đó là tặng cho hắn cả chục mỹ nhân, người nào cũng xinh đẹp như hoa như ngọc. Cảm giác dục tiên dục tử đến mức hắn liên tục xuất ra bên ngoài. Sướng đến toàn thân run rẩy. Mặc dù vô cùng mệt nhọc hắn cũng muốn điên cuồng cày cấy không ngừng nghỉ. Loại cảm giác sung sướng này khiến cho hắn không có cách nào dừng lại được.
Trước mắt đám người lão già, nguồn năng lượng theo đó điên cuồng chút vào trong cơ thể người thiếu niên. Năng lượng không có dừng lại chút nào. Cơ thể người thiếu niên giống như một cái động không đáy đem nguồn năng lượng hút lấy cạn sạch sẽ. Vào bao nhiêu thì bị hút bấy nhiêu.
Mặt trời từ từ lên cao từ cuối chân trời, đoàn người nữ pháp sư cũng đã tỉnh dậy không lâu. Họ soạn sửa tất cả mọi thứ. Trong đoàn người lúc này đã tụ tập đông đủ, Ao cảm giác được bất đắc dĩ. Hắn khe khẽ thở ra một hơi dài: “Chúng ta khởi hành thôi!”
“Tiền bối!” Uzumaki Karin khó hiểu nhìn về phía Ao. Vẻ mặt nàng lo lắng lên tiếng hỏi: “Chúng ta không chờ Dan trở về sao?”
“Không…” Lập tức, Ao nhẹ nhàng đáp lại Uzumaki Karin. Hắn vừa ôm ngực vừa quay ra nhìn về phía đám người ninja làng Lá. Hắn cũng biết rõ một điều làng Lá sẽ không có bất cứ sự chờ đợi nào đối với một người từ làng Sương Mù. Trong giọng nói Ao đã biến thành khó chịu: “Một người không tuân theo quy tắc, chúng ta không cần thiết vì hắn chờ đợi. Hơn nữa, mang theo nữ pháp sư đến khu vực phong ấn là nhiệm vụ trên hết.”
“Thế nhưng…” Uzumaki Karin mở miệng khó chịu nói: “Cậu ấy vẫn là một đứa bé mà thôi! Cậu ấy có thể đang gặp nguy hiểm!”
“Karin, cô cũng từng là một ninja. Cô cũng hiểu nguyên tắc một ninja đúng không?” Ao lập tức mở miệng phản đối: “Dù cậu bé có là một đứa bé nữa. Một khi nó tham gia nhiệmn vụ này với tư cách giống như một ninja… Thằng nhóc phải hiểu chấp hành mệnh lệnh là cao hơn tất cả. Karin, ngài Dan cũng đã nói với cô nghe theo mệnh lệnh của tôi đúng không? Bây giờ tôi mệnh lệnh chúng ta lập tức theo ninja làng Lá hộ tống nữ pháp sư Shion lên đường!”
“Vâng!” Uzumaki Karin khó chịu gật đầu một cái.
“Này, này… các ngươi xong chưa hả?” Đứng ở một bên, Kiba dùng ngón tay ngoáy ngoáy ráy rai của mình. Vẻ mặt hắn cũng đã có phần không kiên nhẫn: “Chúng tôi còn phải lên đường hộ tống nữ pháp sư đây! Các vị quyết định thế nào rồi hả? Vẫn là cùng chúng tôi hộ tống nữ pháp sư còn là đi tìm thằng nhóc đó!”
“Chúng tôi sẽ cùng đi với các vị!” Ao quay ra để lộ nụ cười thân thiện. Hắn mỉm cười mở miệng nói chuyện: “Xin lỗi các vị đã để mọi người đợi lâu. Làm phiền các vị rồi!”
“Thật sự là…” Kiba ra vẻ cao thâm mở giọng quở trách: “Không phải làng Sương Mù các vị đều tuân thủ luật lệ là trên hết sao? Thằng nhóc đó không phải ninja làng các vị sao? Không nghĩ tới nó lại trốn trong khi làm nhiệm vụ. Xem ra nó rất sợ chết. Ninja sương mù cũng chỉ đến như vậy sao?”
“Inuzuka Kiba…” Hyuuga Hoheto mở miệng lạnh giọng nhắc nhở. Hắn quay ra nhìn về phía hai người làng Sương Mù ái ngại nói: “Vừa rồi cậu ta không có ý gì đâu! Có lẽ cậu ta chờ đợi quá lâu nên mới có chút nôn nóng.”
“A Ha…” Ao cười gượng gạo đáp lại: “Không sao!”
“Chúng ta đi thôi!” Hyuuga Hoheto đối với đoàn người ra mệnh lệnh. Mọi người lại bắt đầu khởi hành. Uzumaki Karin không muốn nhưng lại phải một lần nữa phải cõng thiếu nữ Shion mang theo này đi đường.
Khi mọi người rời đi không bao lâu thì một cậu nhóc cũng xuất hiện ở chỗ bọn họ. Đầu cậu nhóc cúi xuống nhìn về phía dưới. Đôi mắt cậu nhóc theo đó biến thành màu đỏ, ba viên câu ngọc xoay tròn và gân xanh nổi lên hai bên huyệt thái dương. Toàn bộ cảnh tượng đập vào mắt cậu nhóc, từng chi tiết được cậu nhóc sưu tầm cẩn thận.
Theo những dấu tích để lại cùng với vài dấu chân lờ mờ, khoé miệng cậu nhóc hơi kéo lên: “Mọi người mới rời đi không bao lâu. Hy vọng còn có thể đuổi kịp bọn họ!” Nói đến đây, cậu nhóc đưa tay lên trực tiếp đấm đấm vào vai của mình. Sau đó giọng nói vang lên một cách khó chịu: “Đám khốn kiếp đó chạy trốn thật nhanh mất công mình mãi mới tiêu diệt được chúng. Ai ngờ đám đó nhát gan thật. Thấy sự việc không ổn lập tức trốn xa… Làm mình mất bao nhiêu thời gian cơ chứ?”
Cúi xuống phía dưới nhặt lên một cái lá rách bị dẫm nát, vẻ mặt cậu nhóc theo đó biến thành tự tin. Khoé miệng không nhịn được mà nhếch miệng cười: “Bốn thuộc hạ của Mouryou đã bị mình giết. Mình không tin được anh Taruho sẽ còn chết đấy! Dù cho bọn họ có gặp đoàn binh lính ma quỷ, không đánh lại được, họ vẫn có thể cháy trốn. Còn có ai có thể uy hiếp được họ đây?”
Đoàn người nữ pháp sư di chuyển trên những dòng thác lớn. Họ lựa chọn những con đường phải băng qua rất nhiều sông, suối…
Cảm giác được mình ở trên lưng Uzumaki Karin không an toàn, thiếu nữ Shion liên tục cảm giác được cảm giác mạnh. Nàng lập tức hoảng hốt hô lên: “Kiểu… kiểu này quá nguy hiểm! Dừng lại, dừng lại đi!” Giọng nói nàng đã biến thành sợ hãi, vẻ mặt theo đó cũng thành xanh mét. Thân thể trên lưng Karin liên tục dãy dụa: “Ta sắp ngã mất! Hạ ta xuống! Hạ ta xuống ngay lập tức!”
Khi mọi người dừng lại ở một mảnh đất trống giữa con suối lớn, Shion dãy dụa càng thêm kịch liệt: “Thả ta ra! Thế là quá đủ rồi!” Thân thể nàng cũng theo đó tránh thoát Karin. Bước chân lui vài bước thì thiếu nữ bắt đầu chửi rủa: “Nhảy nhót ở cái nơi nhìn quá nguy hiểm thế này! Các ngươi có thực sự định bảo vệ ta không vậy hả?” Nàng càng chửi càng quá quắt: “Vẫn còn có đường khác, các ngươi phải biết chứ!”
“Ẳng!” Con chó trắng khẽ lè lưỡi, đôi mắt cảm giác phiền muồn nhìn về phía thiếu nữ. Nó cũng thực sự cảm giác được quá mệt mỏi vì thiếu nữ này nói quá nhiều bên tai hắn. Shino thì vẫn lẳng lặng, hắn chỉ khẽ nâng lên mắt kính đen mà thôi.
“Hay chúng ta đổi lộ trình đi, đội trưởng!” Kiba buồn bực quay sang nhìn về phía Hyuuga Hoheto hỏi.
“Không!” Hyuuga Hoheto khẽ cúi đầu nhắm mắt và đáp lại lời mọi người: “Lối này, chúng ta phải băng qua rất nhiều sông suối, ngay tại Đầm Lầy quốc này. Đối phương thiện sử dụng Phong độn kết hợp với Hoả độn như thế lợi thế chúng sẽ yếu đi. Ngoài ra…” Hắn khẽ liếc nhìn về phía Ao nói: “Ninja làng Sương Mù đều tinh thông Thuỷ độn. Sẽ rất có lợi cho chúng ta nếu như đi đường qua nhiều sông nước.” Vừa nói thì hắn quay ra nhìn về phía nữ pháp sư ân cần: “Ngài Shion, chúng ta sẽ đến rất gần Phong Ấn Mộ, một khi chúng ta qua được khu vực này. Xin hãy chịu khó nhẫn nại với chúng tôi một tí.”
“Hứ…” Thiếu nữ hất cằm quay đi. Vẻ mặt nàng mang theo sự khó chịu.
Ao bắt đắc dĩ đưa tay lên sờ sờ trán của mình, vẻ mặt hắn buồn bực nói: “Thật sự không có cách nào! Với cái loại nhiệm vụ này, chúng ta bị kẹt là phải chờ đợi cho đối phương tấn công trước. Chúng ta phải hoàn toàn tập trung vào phòng vệ và tránh không quyết định liều lĩnh. Giống như cậu nhóc Dan đó vậy… Chúng ta tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ!”
“Chờ đã…” Uzumaki Karin mở miệng nói: “Tôi cảm nhận được hai nguồn chakra cực kỳ mạnh mẽ tiếp cận nơi này.”
“Cái gì?” Đám người ở đây đều kinh ngạc hô lên. Mọi người đều không hẹn mà quay ra nhìn về phía Uzumaki Karin.
“Ở phía đó…” Mọi người chỉ thấy Uzumaki Karin nhắm mắt thật lâu. Ngay sau đó cô nhóc lập tức mở ra đôi mắt chỉ thẳng về phía hướng mình đã cảm nhận được chakra.
“Byakugan…” Hai người Ao và Hoheto không hẹn mà cùng sử dụng Byakugan. Trong nháy mắt, đám người tất cả đều thấy hai người nhìn về phía hướng Karin chỉ tay. Lúc này, cảnh sắc nhanh chóng đập vào mắt hai người bọn họ. Họ thấy được hai người đang đứng đỏ mặc một chiếc áo choàng và có đường vân. Dù sao Byakugan chỉ có thể nhìn thấy màu đen và trắng như vậy mà thôi. Tuy nhiên dựa vào trang phục này thì họ cũng lại lần nữa không hẹn mà cùng hô lên: “Akatsuki!”
“Cái gì?” Kiba nghe được lời nói về Akatsuki thì hoảng hốt hô lên. Hắn kinh hãi hỏi: “Đám người Akatsuki đó ở nơi này làm gì?”
“Không ổn… đối phương sử dụng Thuỷ Độn!” Hyuuga Hoheto một tiếng hét lên. Ngay lập tức mọi người đề phòng.
Ầm, ầm… một con rồng nước trực tiếp nhanh chóng ở dưới lòng sông ngưng tụ. Nó có hình thể cực kỳ khủng bố lao về phía đoàn người nữ pháp sư. Miệng nó trực tiếp há rộng trông vô cùng hung tợn và dữ dằn.
Thân thể Ao đã chắn trước đám người từ lúc nào. Bàn tay hắn trức tiếp kết ấn với tốc độ nhanh chóng. Chưa đầy mấy giây thì Ao cũng đã hoàn thành kết ấn. Miệng hắn khẽ quát lên một tiếng: “Thuỷ Độn: Thuỷ Long Đạn!”