Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Trong một hẻm núi có cắm đầy bùa nổ ở hai bên sườn. Đoàn binh lính tượng đất đang hàng nghìn, hàng vạn đang xếp thành từng hàng ngay ngắn chỉnh tề đi xuống dưới. Chúng dường như không thèm để ý đến những tấm bùa nổ đang treo lư lửng bay phấp phới trên đầu chúng.
Bùm, bùm, bùm… Những chiếc bùa nổ được gắn trên thanh kunai trực tiếp phát nổ. Chúng nổ giống như một cái bánh pháo được đốt trong lễ cưới. Theo đó một đám đất đá vỡ ra từ hai bên thành vách đá. Những viên đá to khổng lồ mà ba bốn người ôm từ trên cao đập vào đoàn binh lính tượng đất.
“Có tác dụng sao?” Một người thanh niên môi dầy đeo băng tràn làng Sương Mù quay ra nhìn thanh niên bịt mắt tóc trắng làng Lá hỏi: “Cần thiết phải như vậy sao? Chúng khá yếu! Chi bằng để tôi đưa cho chúng một lễ tang tuyệt vời!”
Người thanh niên tóc trắng làng Lá khẽ nheo mắt lại nhìn xuống phía dưới: “Có vẻ như không có hiệu quả!” Đoàn binh lính tượng đất vẫn tiếp túc hướng về phía trước. Đôi mắt người thanh niên nhăn lại càng sâu hơn: “Có vẻ cách duy nhất ngăn chặn được bọn chúng là nữ pháp sư của Quỷ quốc bằng thuật Phong Ấn.”
Người thiếu nữ mặc quần áo nữ pháp sư đứng trên tầng lầu. Nàng nhìn xuống phía dưới, một đoàn người đang tập trung lại với nhau. Lúc này, người thanh niên tóc nâu đã đứng trước chỉ huy mọi người. Hắn bình tĩnh giải thích: “Chúng ta sẽ hộ tống ngài Shion tới Phong Ấn Mộ! Những ai sẵn sàng hi sinh tính mạng vì công chúa nên đi theo tôi! Mọi người hiểu rõ không?”
“Tôi sẽ đi, tôi cũng thế…” Âm thanh hưởng ứng rơi vào trong tai thiếu nữ làm cho nàng ngẩn người. Trái tim nàng giống như siết lại thật chặt khiến cho nàng không có cách có thể thở nổi. Trên đôi mắt của nàng đã mang theo chút ướt át. Bàn tay nàng nắm lại đặt ở ngực của mình, một quả cân như được đặt ở nơi này khiến nàng hít thở không thông.
Vẻ mặt Shion theo đó cũng trở nên kiên định hơn. Nàng bước tới căn phòng chờ và mở ra cánh cửa. Lúc này không khí trong căn phòng có vẻ nặng nề. Cậu nhóc ôm đầu tựa vào bức tường nghỉ ngơi, người nam nhân trung tuổi cúi đầu đưa tay sờ trán với vẻ mặt phiền muộn, người thiếu niên nuôi chó nghiến răng nghiến lợi nắm nắm đấm nhìn về phía cậu nhóc, người thiếu nữ tóc đỏ quay đầu đi chẳng thèm quan tâm, người thanh niên mắt trắng chăm chú quan sát nam nhân trung tuổi, người thiếu niên đưa ngón tay gẩy kính đen mình và con chó thì nằm gục một chỗ thè lưỡi ra.
“Các ninja, chúng ta khởi hành ngay!” Người thiếu nữ quay đầu ra lệnh đối với đoàn người. Sau đó nàng chẳng thèm để ý đến đoàn người có đang theo sau mình không: “Đi theo tôi!” Vẫn cái mệnh lệnh như vậy. Đoàn người đi cửa ra ngoài bằng cửa sau của đền thờ. Họ thấy được một hàng rào cùng một cái cửa gỗ lớn che chắn khu vực thác nước.
“Thằng nhóc… ngươi sắp chết rồi!” người thiếu niên đi cùng con chó mở miệng lên tiếng hỏi: “Thế nào? Rất sợ hãi sao? Cậu nhóc, ngươi mới trở thành ninja nên không biết chết là như thế nào nhỉ? Ngươi sẽ bị người đâm xuyên qua bụng, máu tươi theo đó chảy ra dòng dòng. Cả người ngươi sẽ bị mất máu mà hôn mê. Ngươi lúc đó sẽ chẳng còn nhìn rõ được gì… những ảo giác sẽ xuất hiện. Ngươi có thể nhìn thấy những người chết, những người hay con vật ngươi đã giết đang cười khúc khích nhìn về phía ngươi…” Kiba cố gắng miêu tả những huyễn cảnh đáng sợ nhất đối với cậu nhóc. Thế nhưng cậu nhóc chẳng thèm quan tâm. Kiba chỉ thẳng ngón cái của mình: “Nếu ngươi sợ chỉ cần đứng sau ta thôi, ninja làng Lá chúng ta sẽ không để đồng bạn của mình chết đâu!”
“Ngươi bớt nói chuyện đi!” Cậu nhóc ôm ngực khẽ liếc nhìn về phía Kiba: “Lỗ tai của ta sắp bị ngươi phiền chết rồi!”
“Cái gì?” Người thiếu niên Kiba nắm chặt nắm đấm rồi lại nghiến răng thật chặt. Lúc này, cánh cửa gỗ đã mở ra và đám người bước vào bên trong. Ao cũng đi phía sau đem cánh cửa gỗ đóng lại.
“Đường cụt!” Ngón tay Aburame Shino đưa lên gẩy mắt kính của mình. Hắn nhìn thẳng về phía thác nước, không có bất cứ đường đi nào ở nơi này cả.
“Đây là thác nước nơi mà tôi tự thanh khiết mình vì là nữ pháp sư.” Người thiếu nữ mở miệng nhàn nhạt đáp lại. Nàng vẫn tiếp tục bước chân về phía thác nước: “Có một lỗi đi đằng sau nó.”
“Cô có chắc là để mặc Taruho lại như vậy không?” Aburame Shino hiếm khi mở miệng nói chuyện: “Anh ấy là thuộc hạ trung thành của cô. Cô yên tâm đi một mình với chúng tôi sao?”
“Tôi là nữ pháp sư của ngôi làng này.” Người thiếu nữ bình thản trả lời: “Tôi có thể bỏ mặc người hầu của tôi lại nếu tôi thích!!” Nàng theo đó cũng tiến vào đến gần thác nước.
Roạt! Cánh cửa gỗ được đẩy ra, người thanh niên Taruho bình tĩnh cung kính nói: “Ngài Shion, chúng ta có thể…” Thế nhưng khung cảnh bên trong hết thảy còn không có ai. Ở bên trong đó không có bất cứ ai cả. Taruho lúc này mới giật mình kinh hãi.
“Ngài Shion đâu!?” Một người binh lính lên tiếng hỏi. Lúc này thì Taruho mới bàng hoàng tỉnh lại.
Vụt, vụt, vut… Đoàn người ninja mang theo nữ pháp sư giống như con sóc nhún nhảy trên những cành cây lớn. Kiba thì ngồi lên trên con chó màu trắng thích ý theo sát đoàn người. Hắn cũng không cần phải di chuyển như đám người vì con thú thân cận đã thay hắn làm điều này.
Thiếu nữ Shion dùng hai tay ôm lấy cổ thiếu nữ tóc đỏ hung, vẻ mặt nàng khó chịu khi nói chuyện: “Cô cõng thật là không thoải mái tí nào! Cô nên học cách làm thân hình cô nữ tính hơn đi!” Vừa nói thì khoé miệng nàng hất lên chẳng thèm quan tâm đến thiếu nữ tóc đỏ hung.
Karin cảm giác được như có hàng trăm hàng nghìn mũi tên đâm xuyên qua trái tim của mình. Trên trán nàng gân xanh nổi lên, bàn ty nàng nắm thành nắm đấm giận dữ nói: “Con chó!”
Phập! Bất chợt một mũi tên phóng ra lập tức chắn trước đám người. Nó đâm trúng chiếc cây khổng lồ lập tức làm cho đám người cảnh giác. Họ ngay lập tức dừng lại nhảy xuống phía dưới. Lúc này, gân xanh của Hyuuga Hoheto, Ao không cùng hẹn mà cùng mở ra.
Người thiếu niên tóc nâu đeo cung sau người theo đó xuất hiện trước mặt đám người, mấy người ngạc nhiên nói: “Anh Taruho!?”
Sự xuất hiện người thanh niên làm cho Shion vô cùng tức giận. Bàn tay cô nắm thành nắm đấm và cô giận dữ quát lên: “Cái gì thế này?”
“Nhiệm vụ của tôi là phải luôn trông chừng bảo vệ công chúa, thưa ngài Shion!” Người thanh niên xách theo cây cung đi tới gần bình tĩnh trả lời.
Điều này dường như càng chọc giận thiếu nữ hơn, nàng gạt tay lớn tiếng quát lên: “Ngươi chỉ càn trở vướng đường mà thôi!” Ngón tay chỉ nàng chỉ thẳng về phía sau: “Trở về làng đi!”
“Xin thứ lỗi!” Người thanh niên lập tức phủ quyết: “Tôi không thể nào đồng ý với mệnh lệnh này, ngài Shion!”
“Về đi!” Shion lại giận dữ nắm thành nắm đấm quát lên. Người thanh niên lại lắc lắc đầu, thiếu nữ càng giận dữ quát nạt: “Ta bảo ngươi về đi là người phải trở về!” Đến cuối cùng hai người cãi cọ nhau không có kết quả. Taruho vẫn theo đoàn người đi thẳng về phía Đầm Lầy quốc.
Lúc này, tại một nơi khác, một thiếu nữ tóc hồng tung ra một quyền cực mạnh đánh lên một bộ giáp sắt. Trước sức mạnh khủng bố của thiếu nữ, bộ giáp sắt khổng lồ trực tiếp bị đấm bay. Nó va chạm vào tảng đá lớn phát ra âm thanh vang dội: “Oanh!” Một tiếng nổ lớn vang lên, đá vụn bắn tung toé trước mặt thiếu nữ. Hai tay nàng nắm thành nắm đấm, nàng mở miệng nói: “Hừ…”
Phanh! Một cú va chạm giữa hai người một thiếu niên tóc đen quả đầu dưa hấu mặc đồ nịt màu xanh lá cùng với một thiếu niên tóc vàng mặc bộ quần áo giáp sắt đeo mũ sắt. Cú va chạm phát ra tiếng nổ lớn khiến cho cả hai người thiếu niên trực tiếp rơi xuống phía dưới con sông ở phía dưới.
“Ngực người thiếu niên đó…” Ở cách đó khá xa, một người thiếu niên tóc vàng dùng tay đặt trên thân cây. Đôi mắt hắn biến thành màu đỏ với ba viên câu ngọc xoay trong, huyệt hai thái dương xuất hiện gân xanh. Khoé miệng hắn nhếch lên: “Viên đá đó có chứa một loại năng lượng kết tinh mạnh mẽ. Hơn nữa, nó còn tràn ngập chakra không kém chakra mình chút nào. Thứ đó thật quen thuộc lại xa lạ. Nó rốt cuộc là thứ gì…”
Dường như rơi vào trại thái suy tư thật lâu, người thiếu niên tóc vàng khẽ lẩm bẩm: “Mình nhất định phải điều tra xem viên đá đó rốt cuộc là thứ gì. Hơn nữa, nó có liên quan gì tới cái thứ con rối này…” Người thiếu niên quay ra nhìn sang ở bên cạnh hắn là một bộ áo giáp được tháo rỡ thành từng phần. Không có bất cứ người nào ở bên trong con rối này cả.
Đôi mắt người thiếu niên híp lại, thân thể hắn theo đó chìm vào trong đất. Cả cơ thể hắn dung nhập vào trong đất mà không để lại bất cứ dẫu tích gì. Mặt đất vẫn là nguyên dạng như vậy không có bị biến đổi trở nên sần sùi hoặc gồ gề hay lỗi lõm, không vết tích.
Trời trở nên tối hơn, đoàn người nữ pháp sư dừng lại trên một đỉnh nủi. Hyuuga Hoheto đứng ở trên mỏm đá, hắn mở ra Byakugan quan sát rừng cây cùng với khắp nơi xung quanh. Đôi mắt hắn cũng theo đó trở nên ngưng trọng hơn: “Không một dấu hiệu nào của kẻ thù!” Byakugan được điều động hết cỡ lên gân xanh nổi cực kỳ dữ tợn và rõ ràng. Người thanh niên quay ra nhìn về phía đám ninja làng Sương Mù hỏi: “Chúng ta sẽ cắm trại ở đây. Các vị có ý kiến gì không?”
“Chúng tôi không có bất cứ ý kiến gì cả!” Ao trầm giọng một chút, hắn quay ra nhìn về phía hai người nữ pháp sư Shion và hầu cận Taruho nói: “Xem ra họ cũng đã khá mệt rồi! Chúng ta cần dưỡng sức lấy tinh thần chuẩn bị mọi việc. Để đảm bảo an toàn chúng ta cần phải chia ca ra để canh chừng được chứ. Đôi tôi có ba người và đội anh cũng có ba người. Vừa lúc ghép thành một cặp, tôi và anh sẽ tạo thành một đôi. Bọn nhỏ cũng vừa thành hai đội hai người! ”
“Vậy được rồi…” Hyuuga Hoheto đồng ý gật đầu. Dù sao hai đội vốn không phải cùng một làng. Đề phòng đối phương là cần thiết. Tổ đội tổng cộng chia làm ba đội, hắn một jounin cùng với một jounin làng Sương Mù, hai người còn lại vừa thấu với hai người làng Sương Mù. Vừa đảm bảo an toàn vừa đề phòng lẫn nhau. Hoheto quét qua đám người nói: “Chúng ta có thể chia làm ba đội thay phiên canh chừng…”
“Karin…” Cậu nhóc Dan quay ra nhìn về phía Uzumaki Karin rồi nói: “Họ thực sự đã mệt mỏi rồi. Đi lâu như vậy, nữ pháp sư cũng cảm giác được mệt mỏi. Cô là ninja y thuật giúp cô ấy một tay đi. Kẻo ngày mai chúng ta chậm trễ thì phiền lắm! Hơn nữa, cô không muốn xong chuyện này sớm trở về sao?”
“Hừ…” Nghe thế thì Karin khó chịu hừ lạnh một tiếng. Nàng tiến về phía thiếu nữ Shion và người hầu cận Taruho. Hiện tại, Taruho đang phải vì Shion nắn bóp bàn chân vì chân cô đã xứng khá lớn.
“Ta không sao hết!” Vậy mà thiếu nữ không có lãnh tình. Bàn tay nàng nắm lại, vẻ mặt đầy cao ngạo đạp trả: “Mà ta cũng không cần cô ta giúp ta!”
“Ngài Shion…” Người thanh niên Taruho không đành lòng đáp lời: “Sử dụng thuật phong ấn là một thử thách về sức lực.” Đối mặt với ánh mắt kiên quyết người thanh niên, Shion cũng theo đó buông lỏng xuống: “Mong công chúa hãy thư giãn. Họ là những ninja giúp đỡ chúng ta, cô ấy là một ninja y thuật. Ngài hãy để cho cô ấy xem cho ngài tất cả vì sức khoẻ của ngài.”
“Hứ…” Thiếu nữ Shion hất cằm đi. Bộ dạng này làm cho Uzumaki Karin hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tuy nhiên Uzumaki Karin vẫn tiến tới vì thiếu nữ chữa trị đôi chân, lưu thông máu. Chỉ thấy bàn tay Karin sáng lên ánh sáng màu xanh tuyệt đẹp khi đưa lên bàn chân Shion. Một cảm giác mát mẻ truyền đến làm cho Shion cảm giác thư thái. Theo đó cảm giác mát mè biến thành dễ chịu và ấm áp.
“Không tồi đâu, y thuật cô không tệ! Nó không giống như thân thể cô chút nào!” Shion mở miệng lại độc mồm độc miệng làm cho Karin hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hiên tại, Shion hất hàm sai khiến: “Ta đối rồi! Đem thức ăn tới cho ta đi!”
“Hừm…” Trong lòng Karin nghiến răng kèn kẹt: “Con đó càng hống hách hơn từng phút. Thật muốn bóp chết con nhỏ đó! Không được, mình phải nhịn, phải nhịn…”
Trước đó…
Dưới ánh sáng mặt trời xinh đẹp xuyên qua những tấn cây tạo ra một khung cảnh thơ mộng. Một con chồn nhỏ dài đáng yêu nhảy nhọt qua những cây nấm đỏ. Bán chân đáng yêu dẫm trên những rễ cây cổ thụ, thân thể như thoắt ẩn thoặt hiện trong đám tán lá cây.
Nó luồn lách và chui vào trong bụi hoa. Khi con chồn nhỏ ngẩng đầu lên để lộ ra khuôn mặt đáng yêu của nó. Một phần bộ mặt màu đen nhưng miệng lại có màu trắng. Giữa trán có hình thoi ấn ký màu lông trắng. Con mắt con chồn to tròn màu hồng phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời trông chúng lấp lánh như những viên bảo thach. Đôi mắt to tròn ấy liên tục chớp động vài cái và cái mũi nhẹ nhàng híc híc.
Con chồn có vẻ khá tinh ranh và nó di chuyển qua những chiếc bẫy nhỏ được đặt khắp trên mặt đất. Chiếc mũi xinh xắn tinh nhạy phát ra những thức ăn dư thừa trên mặt đất. Nó đem những viên hạt nhẹ nhàng bỏ vào miệng của mình sau đó tiến tới nơi tiếp theo. Khi cắn lấy một viên hạt nhỏ vào miệng mình nó ngửi thấy mùi hấp dẫn ở một đám ông trúc treo trên đầu của nó.
Vẻ tỏ mò xuất hiện trên mặt con chồn. Nó lập tức đứng thẳng thân thể vươn hai chân trước nhỏ nhắn đi quơ múa đám ống trúc treo ở phía trên đầu mình. Theo đó đám ống trúc ngay lập tức đổ ập xuống phía dưới.
“Chi, chi…” Con chồn nhỏ phát ra tiếng hoảng sợ. Nó lập tức chạy trốn tứ tung. Bản thân nó theo bản năng tìm chỗ trốn ngay ở vị trí gần nhất. Bản thân nó không biết mình đã trực tiếp chui vào trong bẫy đã được răng sẵn. Chiếc bẫy trực tiếp rơi xuống phía dưới mặt đất.
“Hài…” Một tiếng thở dài từ một người thiếu niên phát ra. Hắn mặc y phục màu xanh lá của ninja làng Lá. Trên tay có đeo băng đeo trán làng Lá cột giống như một tiêu chí biểu hiện thân phận của mình. Hắn đi ra ngoài với thân thể cả người mệt nhoài: “Cái gì thế này? Tớ chưa từng bao giờ nghĩ mình sẽ lại làm những nhiệm vụ như thế này đấy?”
“Yên lặng đi, Shikamaru!” Một giọng nói khác đánh gãy Shikamaru. Mái tóc màu hồng được ghim lên một cách cẩn thận. Đôi mắt xanh cùng lúc đó khẽ liếc nhìn về phía con chồn đã chui vào bẫy của mình đặt. Giọng nói thiếu nữ tóc hồng khó chịu vang lên: “Chúng ta ra ngoài nhiệm vụ này không phải chỉ để mỗi việc hoàn thành nhiệm vụ.” Đến đây nàng nhìn về phía một bên khác.
Ở phía cách đó không xa, một người thiếu niên có mái tóc màu đen với quả đầu dưa hấu và hàng lông mày rậm như sâu róm kèm theo con mắt tròn sụp xuống. Bộ dạng giống như chết cha chết mẹ hay người khác đáng thiếu nợ hắn vậy. Điều làm cho mọi người cảm giác được bất đắc dĩ là họ dường như cảm giác được khí chán nản màu đen từ người thiếu niên đang bay ra bên ngoài.
“Rồi, rồi, tớ hiểu mà!” Shikamaru cảm giác bất đắc dĩ, hắn dùng hai tay ôm đầu của mình rồi nói: “Thật là phiền phức mà. Mà cái nhiệm vụ này chẳng phải thích hợp chúng ta chút nào. Nó thích hợp với những tổ điều tra giống như mấy người Kiaba, Shino và Hinata hơn đấy! Đáng lý cậu nên mời một trong số họ thì hơn, Sakura.”
“Được rồi, cậu nói nhiều thật đấy Shikamaru!” Sakura buồn bực mở miệng nói: “Họ còn bận nhiệm vụ khác. Mà cậu là thông minh nhất trong lớp mà. Chính vì thế mà tớ mới đem cậu theo đấy, Shikamaru!” Nói đến đây ánh mắt nàng cũng khẽ liếc nhìn về phía người thiếu niên mặc áo xanh rồi cười: “Đúng không, Lee!”
“À… ừ…” Lee vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ ậm à ậm ừ một câu đáp lại.
Thấy vậy Sakura chỉ thở ra một hơi thật dài. Shikamaru thì cũng thở dài ra một hơi: “Thật là phiền phức mà!” Vừa nói hắn vừa liếc mắt nhìn về phía Lee rồi lại thở ra một hơi. Khi quay ra thấy được Sakura đã đem con chồn nhỏ giải thoát. Con chồn nhỏ lập tức chui lên người Sakura làm lũng. Đối với nữ nhân, những vật dễ thương này làm các nàng có sức phản kháng khá yếu ớt. Bàn tay thiếu nữ theo đó không ngừng vuốt ve con chồn, Shikamaru cũng khẳng định: “Chân sau nó có đốm đen. Không thể nhầm lẫn được rồi! Được rồi đeo chuông vào cho nó đi, Lee!”
“ừ…” Người thiếu niên uể oải như sắp chết ngồi xuống phái dưới. Bàn tay hắn đưa lên đem chiếc chuông đeo lên cổ con chồn nho nhỏ. Chỉ có chiếc chuông như vậy họ cũng không dễ dàng mất đi còn vật nữa.
Leng keng, leng keng… Âm thanh chiếc chuông nhỏ rơi vào trong tai Lee. Một cảnh áo giác khi mà Lee nhìn về phía chiếc chuông hiện trước mắt Lee. Đó là hình ảnh hai người một thiếu nữ tóc đen bó chỏm rất đáng yêu khẽ gọi: “Lee…” theo sau đó một người thiếu niên tóc đen dài mắt trắng xuất hiện lại mở miệng gọi hắn: “Lee…”
Bản thân Lee thoáng rơi vào trạng thái thất thần không bao lâu. Đến cuối cùng Sakura phải mở miệng đánh thức Lee: “Lee… cậu không sao chứ?”
“À… ừm…” Bộ dạng uể oái của người thiếu niên càng làm cho hai người cảm giác được lo lắng hơn.
“Hài…” Shikamaru đưa tay lên xoa xoa trán mình và nói: “Chúng ta đã bắt được nó rồi. Trở về giao đãi nhiệm vụ đi thôi!”
“À… ừm…” Lee lại trả lời một cách uể oải.
Đoàn người rời đi, Rock Lee khoác lên chiếc túi có đựng con chồn nhỏ. Mặc dù đi cùng với nhau, Sakura liên tục nói chuyện ý đồ làm cho Rock Lee khá hơn một chút. Thế nhưng người thiếu niên vẫn vùi mặt xuống sau đó khe khẽ ừ và gật đầu đáp lại. Sakura và Shikamaru đã cạn lời nhưng không có thể thay đổi Lee một cách mảy may.
Ba người đi tới một cây câu dài bằng gỗ lớn, Shikamaru lập tức lớn tiếng nói: “Chờ chút!” Thế nhưng Lee cũng giống như không biết tiếp tục đi về phía trước.
Roạt! Bàn chân Lee lập tức đạp lên một miếng gỗ mục. Theo đó những bậc thang gỗ vỡ nạt và thân hình Lee rơi thẳng xuống phía dưới. Sakura chỉ hét lên một tiếng: “Lee…” Nàng vọt tới cực nhanh vươn bàn tay trực tiếp túm lấy cổ áo của Rock Lee. Nhìn thấy vực sâu thăm thẳm, Sakura mới thở dài ra một hơi và dùng tay còn lại lau mồ hôi trên trán mình:”Phù…”
“Nếu như rơi xuống đấy mà chết có lẽ là một giải thoát đi!” Không biết Rock Lee đột nhiên nghĩ đến khi nhìn xuống vực. Trong mắt hắn tràn ngập tử khí mà không mang chút nào sợ hãi khi đối mặt với cái chết. Có lẽ đối với Lee trong lúc này, cái chết đó chính là một loại giải thoát.
“Hà…” Shikamaru lại một lần nữa thở ra một hơi dài. Bàn tay hắn đưa lên xoa xoa trán mình.
“Hô….” Sakura kéo Lee lên khỏi đáy vực đồng thời nàng cũng phả ra một hơi. Bản thân đang muốn mở miệng quát mắng một trận trút cơn giận trong lòng mình nhưng nàng lại không thể. Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy ưu thương kia, cuối cùng mọi thứ chỉ thành một câu nói: “Lee…”
“Có gì đó không đúng lắm!” Khả năng tinh nhạy Shikamaru đã khiến cho hắn nhận thấy được thứ gì đó. Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía phương xa và nheo mắt lại.
“Có chuyện gì vậy, Shikamaru!?” Sakura ngạc nhiên quay ra nhìn về phía Shikamaru hỏi.
“Hướng đó là hướng chúng ta phải đi qua để trả lại con chồn này!” Shikamaru nhàn nhạt đáp lời: “Nơi đó có một ngôi làng. Tuy nhiên hiện giờ là giữa trưa nhưng mình chẳng thể cảm nhận được có người tồn tại gì cả. Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?”
“Ý cậu là…” Sakura cũng trở nên ngưng trọng nhìn về phía nơi mà Shikamaru đang nhìn. Đôi mắt xanh xinh đẹp cũng nheo lại thật sâu quan sát mọi thứ. Quả nhiên không thấy bất cứ dấu hiệu nào giống như có người tồn tại.
“Chúng ta hãy đến đó…” Shikamaru trầm ngâm một lúc sau đó quyết định: “Tìm hiểu xem đến cùng chuyện gì đang xảy ra.” Vừa nói thì Shikamaru thở ra một hơi dài: “Thật là phiền phức đây! Hy vọng không có chuyện gì xảy ra. Mà cậu nghĩ sao hả, Lee?”
“À… ừ…” Rock Lee khẽ gật đầu à ừm một cách qua loa.
Đến đây thì Sakura và Shikamaru không hẹn mà cùng đồng thời nhìn về phía nhau. Đến cuối cùng cả hai đều hoá thành một hơi thở thật dài. Một cơn gió thổi qua, cả hai người cảm giác được tâm trạng bản thân mình càng xuống hơn.
“Xem ra là vô vọng!” Shikamaru nhìn về phía Lee bất đắc dĩ lắc lắc đầu ngẫm nghĩ: “Chuyến đi này có vẻ như không được như mong muốn.”
“Lee…” Sakura thầm nói trong lòng: “Xem ra cái chết Tenten đả kích rất lớn đối với Lee. Không biết lúc nào cậu ấy mới có thể đi ra khỏi bóng ma tâm lý đây!”
Vụt, vụt… Bàn chân Shikamaru dẫm mạnh trên những cành cây to. Thân ảnh phóng về phía trước. Hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh. Lúc này ở một nơi khác, Lee và Sakura đang nấp trong bụi rậm. Họ nhìn về phía ngồi làng nằm ở trên núi. Lee mở miệng hỏi: “Đó là ngôi làng chúng ta nói đến sao? Chỉ sau khu rừng kia thôi phải không?”
Chít, chít… Đột nhiên con chồn nhỏ trong bao đằng sau Lee phát ra tiếng ồn ào. Ngay lập tức điều này làm cho cả hai hơi ngạc nhiên. Lee cảm giác được con chồn liên tục phát cuồng trong cái túi đó. Vẻ mặt Lee ngạc nhiên hỏi: “Nó làm sao vậy nhỉ? Ở trong cái túi này có gì đó khó chịu à!?”
“Tớ nghĩ là có chuyện gì đó thì phải!” Khi mà Sakura quay đầu nhìn về phía con chồn. Khoé mắt cô cũng phản chiếu hình ảnh vào làm cho cô giật mình. Không chỉ có Sakura mà ngay cả Lee cũng bị hấp dẫn quay đầu nhìn về phía sau. Họ thấy được một thứ gì đó…
Thân thể nhanh nhẹn như một con sóc, Shikamaru rừng trên một thân cây lớn. Thân thể lúp sau thân thể từ từ hé mắt hé đầu ra nhìn về phía bãi đất. Tuy nhiên ngay sau đó cậu đứng thẳng thân thể đồng thời trợn to mắt. Nơi nay không có ai nhưng nó tàn phá giống như ở nơi này vừa trải qua một trận oanh tạc khủng bố. Đôi một nhợt nhạt Shikamaru khẽ mấp máy: “Nó có phải…?”
Ngón tay động đến bộ đạp, Shikmaru lập tức kêu lên: “Này… các cậu…” Ngay sau đó âm thanh ồn ào từ tai truyền đến khiến cho Shikamaru hét thảm một tiếng: “Aaa…” Hắn quay đầu đi tuy nhiên âm thanh ồn ào bên đó truyền đến làm Nara Shikamaru hoảng hốt cầm chặt chiếc tai nghe hỏi lớn: “Này… có chuyện gì vậy hả?”
Vụt, vụt, vụt… Ba tên to con mặc giáp to lớn khổng lồ từ trên không trung đáp xuống. Từ trên cao đáp xuống kèm theo đó là một cái chuỳ khổng lồ bằng sắt đầy gai nhọn. Hai người Sakura và Lee phản ứng cực nhanh. Họ lập tức nhảy sang hai bên tránh thoát.
Oanh! Tiếng chuỳ sắt phá đất phát ra, bụi đất bắn tung toé khắp nơi. Ngay sau khi đánh không trúng Sakura và Rock Lee, cả ba tên to con khổng lồ mặc áo giáp lập tức vọt tới tiến hành tấn công bọn họ.
Lee lập tức nhảy lên không trung uốn lượn cơ thể tránh thoát các đòn tấn công của tên khổng lồ mặc giáp. Bàn chân hắn dẫm mạnh trên mặt đá, thân thể hắn phóng về phía tên to con mặc giáp. Bàn chân tung ra một cú đá cực mạnh đá thẳng vào mặt tên to con mặc giáp.
Phanh! Tiếng va chạm phát ra vang dội khi bàn chân Lee đá thẳng vào mũ giáp tên to con. Chiếc chuỳ theo đó bị đánh cho rời tay bay ra.
Thế nhưng điều làm cho Lee kinh ngạc là bộ giáp này vô cùng chắc chắn. Chân Lee cảm giác được như vướng vào thứ gì đó. Khi hắn cúi đầu nhìn về phía sau thì thấy được một cánh tay thô to túm lấy chân Lee lập tức đem hắn quật mạnh xuống mặt đất.
Ầm! Thân thể Lee đập mạnh xuống phía dưới mặt đất làm cho bản thân hắn cảm giác được một trận hôn mê. Cùng lúc đó móc khoá chiếc túi đang bao bọc lấy con chồn cũng theo đó văng ra bên ngoài.
“Lee…” Sakura nghe thế kinh ngạc hô lên. Tuy nhiên một tên to con mặc giáp đã vung lên một thanh chuỳ sắt to tướng đập thẳng vào Sakura. Bản thân Sakura không hề sợ hãi, nàng lập tức nắm tay thành nắm đấm đánh thẳng vào ngực và bụng tên to con chỉ với một quyền: “Đỡ này!”
Phanh! Tên to con mặc giáp giống như bị một cái xe hạng nặng húc phải. Thân thể hắn bị bắn bay ra bên ngoài kèm theo ở ngực mình xuất hiện một cái lõm khá lớn. Theo sau đó lại thêm vài tiếng: Phanh, phanh, phanh… nữa.
Đám to con mặc giáp chớp được thời cơ nhanh như cắt. Chúng lập tức nhảy lên không trung lao về phía Lee. Đôi bàn tay to tướng vung vẩy lên cây chuỳ sắt đập thẳng về phía Lee đang ở phía dưới mặt đất. Thế nhưng những tên giáp sắt to con lập tức bị một tên to con bay ngược đến đập bay. Theo sau đó những tên khác cũng cùng bị thân thể tên giáp sắt to con này liên luỵ đập bay.
Oanh! Một đám to con mặc giáp sát bị đập bay đâm mạnh vào vách đá phát ra một tiếng vang dội. Cả táng đá theo đỡ rạn vỡ, thân hình bọn chúng cũng rơi lả tả xuống phía dưới mặt đất.
“Hừ…” Sakura dùng hai tay đấm vào với nhau, ánh mắt mang theo lạnh lùng nhìn về phía đám người to con mặc giáp đó: “Một đám to xác!”
“Này, này…” Âm thanh từ bên ông tai truyền đến tai Sakura: “Có chuyện gì đang xảy ra vậy!”
“Có kẻ địch lạ xuất hiện” Sakura nói. Bàn tay nàng đưa lên chạm vào ống tai nghe rồi nói: “Chúng tớ đúng phải đám người này.”
Từ bên ông tai kia truyền đến âm thanh Shikamaru nói: “Được rồi, tớ đang đến đây!”
“Cảm ơn cậu, Sakura!” Lee hơi thất thần sau đó lóp ngóp bò lấy thân thể của mình.
“Cậu không có sao chứ Lee!?” Sakura có chút lo lắng nhìn về phía Lee. Thực sự nàng chưa bao giờ thấy Lee suy sụp như vậy. Nếu như Lee bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy. Lee cũng tuyệt đối không dễ dàng bị đánh bại như vậy. Nghe được Sakura hỏi, Lee cũng không có đáp lời mà chỉ hơi lắc lắc đầu.
“…” Đột nhiên bóng dáng một người xuất hiện làm cho hai người ngạc nhiên. Đó là một người thiếu niên cũng chỉ ngang độ tuổi bọn họ mà thôi. Người thiếu niên trẻ cao lớn với làn da trắng, mái tóc vàng dài đến cổ và đôi mắt xanh lục. Bên ngoài mặc một bộ áo giáp thời trung cổ với mũ bảo hiểm và áo choàng đỏ, áo sơ mi đen bên dưới và một miếng vải màu xanh lá cây trên cổ.
Ở phía sau lưng hắn là một đám người to con mặc áo giáp sắt cầm chuỳ sắt to tướng. Đột nhiên theo đó bàn tay hắn đưa lên nắm lại sau đó ngón tay cái chỉ xuống cực kỳ khiêu khích đám người Sakura.
“Cái quái gì vậy!?” Khoé miệng Sakura khẽ nhếch lên, gân xanh trên trán nàng nổi lên: “Có phải ngươi là tên cầm đầu hay không hả?”
Thế nhưng không đợi được câu trả lời thì đám to con bằng sắt thép đá trực tiếp phóng về phía hai người. Chúng vung ra chiếc chuỳ khổng lồ liên tục công kích hai người. Hai người lập tức né tránh né phải đòn tấn công của đám to con mặc giáp.
Phanh! Trước con mắt kinh ngạc của thiếu niên, hắn thấy được chỉ một quyền của người thiếu nữ kia thân thể đám to con lập tức bị đập bay giống như đập một quả bóng vậy. Những bộ áp giáp to lớn hoàn toàn không phải đối thủ của thiếu nữ dễ dàng bị thiếu nữ đập.
Sakura liếc mắt nhìn về phía Lee thấy được Lee vẫn giao chiến với mấy tên to con. Riêng về phần mình, Sakura đã đem đám người kia dọn dẹp sạch sẽ. Hai tay đấm mạnh vào phía nhau, Sakura nhìn về phía người thiếu niên lên tiếng nói: “Nào giờ đến lượt ngươi!”
Vụt… Thân ảnh Sakura phóng về phía người thiếu niên. Nàng trực tiếp di chuyển thân mình nhảy lên không trung. Nắm đấm tung ra trực tiếp đánh về phía thiếu niên. Người thiếu niên ngay lập tức nhảy lùi về phía sau tránh thoát đòn tấn công của Sakura.
Oanh! Quả nhiên khiến cho người thiếu niên sợ hãi. Lúc này, chỉ với một quyền của thiếu nữ mặt đất rạn ra giống như một mạng nhện. Chúng vỡ nát kèm theo bụi mù bắn tung toé lên cao. Sau đó Sakura cũng ngẩng đầu nhìn về phía người thiếu niên kia.
Ngay lập tức nàng phóng về phía người thiếu niên. Nắm đấm liên tục đấm ra với tốc độ nhanh chóng. Người thiếu niên liên tục tránh thoát đòn tấn công của thiếu nữ. Tuy nhiên người thiếu niên cũng phản ứng cực nhanh. Trên tay hắn cầm một thanh đoản kiếm đang phát ra ánh sáng nồng nặc. Nó trực tiếp chém ra một phát cực mạnh.
Đầu Sakura lập tức cúi xuống tránh thoát. Tuy nhiên vệt năng lượng mang theo sức mạnh khủng khiếp quét ngang. Vết cắt trực tiếp đập nát một tảng đá lớn cùng một thân cây. Thân cây theo đó ầm ầm đổ sập xuống phía dưới mặt đất.
Lee cùng vừa triền đấu với mấy tên mặc áo giáp to con hồn nhiên không để ý đến thân cây đang đổ xập xuống dưới. Sakura lập tức phản ứng thật nhanh hô lên một tiếng: “Lee…” Thân ảnh thiếu nữ trực tiếp vọt lên sau đó lao về phái Lee. Người thiếu niên mặc giáp chớp được thời cơ vung thanh đoản kiếm lên, một vệt ánh sáng vòng cung bắn về phía Sakura.
Ầm! Thân cây đổ xuống phía dưới đồng thời Sakura cũng đem Lee cứu khỏi đường tơ kẽ tóc. Bụi mù tản ra khắp nơi. Sakura ngồi dậy lo lắng hỏi: “Lee, cậu không sao chứ? Ui…” Vẻ mặt thiếu nữ thống khổ ôm tay của mình.
“Sakura… cậu bị thương rồi!” Lee hô lên một tiếng. Hắn vội vã vòng đầu nhìn thấy được vết thương sâu hoắm sau lưng Sakura.
“Mình… không sao!” Sakura lập tức cười gượng đáp lại.
“Chết tiết!” Bàn tay Lee trực tiếp đứng dậy. Hai hàm răng hắn nghiến lại sau đó bàn tay nắm thật chặt đặt ở bụng mình. Gân xanh theo cơ thể nổi lên và cậu mở miệng quát: “Bát Môn Độn Giáp! Hưu môn: khai. Sinh môn: khai. Thương môn: khai. Đỗ môn: khai…” Thân thể Lee đỏ bừng giống như một con tôm luộc chín.
Vụt! Thân thể Lee biến mất không phải nói tốc độ hắn quá nhanh khó bắt giữ đến tàn ảnh. Hắn trực tiếp bắn thẳng về phía người thiếu niên mặc giáp như một viên đạn pháo.
Bùm, bùm, bùm… Những chiếc bùa nổ được gắn trên thanh kunai trực tiếp phát nổ. Chúng nổ giống như một cái bánh pháo được đốt trong lễ cưới. Theo đó một đám đất đá vỡ ra từ hai bên thành vách đá. Những viên đá to khổng lồ mà ba bốn người ôm từ trên cao đập vào đoàn binh lính tượng đất.
“Có tác dụng sao?” Một người thanh niên môi dầy đeo băng tràn làng Sương Mù quay ra nhìn thanh niên bịt mắt tóc trắng làng Lá hỏi: “Cần thiết phải như vậy sao? Chúng khá yếu! Chi bằng để tôi đưa cho chúng một lễ tang tuyệt vời!”
Người thanh niên tóc trắng làng Lá khẽ nheo mắt lại nhìn xuống phía dưới: “Có vẻ như không có hiệu quả!” Đoàn binh lính tượng đất vẫn tiếp túc hướng về phía trước. Đôi mắt người thanh niên nhăn lại càng sâu hơn: “Có vẻ cách duy nhất ngăn chặn được bọn chúng là nữ pháp sư của Quỷ quốc bằng thuật Phong Ấn.”
Người thiếu nữ mặc quần áo nữ pháp sư đứng trên tầng lầu. Nàng nhìn xuống phía dưới, một đoàn người đang tập trung lại với nhau. Lúc này, người thanh niên tóc nâu đã đứng trước chỉ huy mọi người. Hắn bình tĩnh giải thích: “Chúng ta sẽ hộ tống ngài Shion tới Phong Ấn Mộ! Những ai sẵn sàng hi sinh tính mạng vì công chúa nên đi theo tôi! Mọi người hiểu rõ không?”
“Tôi sẽ đi, tôi cũng thế…” Âm thanh hưởng ứng rơi vào trong tai thiếu nữ làm cho nàng ngẩn người. Trái tim nàng giống như siết lại thật chặt khiến cho nàng không có cách có thể thở nổi. Trên đôi mắt của nàng đã mang theo chút ướt át. Bàn tay nàng nắm lại đặt ở ngực của mình, một quả cân như được đặt ở nơi này khiến nàng hít thở không thông.
Vẻ mặt Shion theo đó cũng trở nên kiên định hơn. Nàng bước tới căn phòng chờ và mở ra cánh cửa. Lúc này không khí trong căn phòng có vẻ nặng nề. Cậu nhóc ôm đầu tựa vào bức tường nghỉ ngơi, người nam nhân trung tuổi cúi đầu đưa tay sờ trán với vẻ mặt phiền muộn, người thiếu niên nuôi chó nghiến răng nghiến lợi nắm nắm đấm nhìn về phía cậu nhóc, người thiếu nữ tóc đỏ quay đầu đi chẳng thèm quan tâm, người thanh niên mắt trắng chăm chú quan sát nam nhân trung tuổi, người thiếu niên đưa ngón tay gẩy kính đen mình và con chó thì nằm gục một chỗ thè lưỡi ra.
“Các ninja, chúng ta khởi hành ngay!” Người thiếu nữ quay đầu ra lệnh đối với đoàn người. Sau đó nàng chẳng thèm để ý đến đoàn người có đang theo sau mình không: “Đi theo tôi!” Vẫn cái mệnh lệnh như vậy. Đoàn người đi cửa ra ngoài bằng cửa sau của đền thờ. Họ thấy được một hàng rào cùng một cái cửa gỗ lớn che chắn khu vực thác nước.
“Thằng nhóc… ngươi sắp chết rồi!” người thiếu niên đi cùng con chó mở miệng lên tiếng hỏi: “Thế nào? Rất sợ hãi sao? Cậu nhóc, ngươi mới trở thành ninja nên không biết chết là như thế nào nhỉ? Ngươi sẽ bị người đâm xuyên qua bụng, máu tươi theo đó chảy ra dòng dòng. Cả người ngươi sẽ bị mất máu mà hôn mê. Ngươi lúc đó sẽ chẳng còn nhìn rõ được gì… những ảo giác sẽ xuất hiện. Ngươi có thể nhìn thấy những người chết, những người hay con vật ngươi đã giết đang cười khúc khích nhìn về phía ngươi…” Kiba cố gắng miêu tả những huyễn cảnh đáng sợ nhất đối với cậu nhóc. Thế nhưng cậu nhóc chẳng thèm quan tâm. Kiba chỉ thẳng ngón cái của mình: “Nếu ngươi sợ chỉ cần đứng sau ta thôi, ninja làng Lá chúng ta sẽ không để đồng bạn của mình chết đâu!”
“Ngươi bớt nói chuyện đi!” Cậu nhóc ôm ngực khẽ liếc nhìn về phía Kiba: “Lỗ tai của ta sắp bị ngươi phiền chết rồi!”
“Cái gì?” Người thiếu niên Kiba nắm chặt nắm đấm rồi lại nghiến răng thật chặt. Lúc này, cánh cửa gỗ đã mở ra và đám người bước vào bên trong. Ao cũng đi phía sau đem cánh cửa gỗ đóng lại.
“Đường cụt!” Ngón tay Aburame Shino đưa lên gẩy mắt kính của mình. Hắn nhìn thẳng về phía thác nước, không có bất cứ đường đi nào ở nơi này cả.
“Đây là thác nước nơi mà tôi tự thanh khiết mình vì là nữ pháp sư.” Người thiếu nữ mở miệng nhàn nhạt đáp lại. Nàng vẫn tiếp tục bước chân về phía thác nước: “Có một lỗi đi đằng sau nó.”
“Cô có chắc là để mặc Taruho lại như vậy không?” Aburame Shino hiếm khi mở miệng nói chuyện: “Anh ấy là thuộc hạ trung thành của cô. Cô yên tâm đi một mình với chúng tôi sao?”
“Tôi là nữ pháp sư của ngôi làng này.” Người thiếu nữ bình thản trả lời: “Tôi có thể bỏ mặc người hầu của tôi lại nếu tôi thích!!” Nàng theo đó cũng tiến vào đến gần thác nước.
Roạt! Cánh cửa gỗ được đẩy ra, người thanh niên Taruho bình tĩnh cung kính nói: “Ngài Shion, chúng ta có thể…” Thế nhưng khung cảnh bên trong hết thảy còn không có ai. Ở bên trong đó không có bất cứ ai cả. Taruho lúc này mới giật mình kinh hãi.
“Ngài Shion đâu!?” Một người binh lính lên tiếng hỏi. Lúc này thì Taruho mới bàng hoàng tỉnh lại.
Vụt, vụt, vut… Đoàn người ninja mang theo nữ pháp sư giống như con sóc nhún nhảy trên những cành cây lớn. Kiba thì ngồi lên trên con chó màu trắng thích ý theo sát đoàn người. Hắn cũng không cần phải di chuyển như đám người vì con thú thân cận đã thay hắn làm điều này.
Thiếu nữ Shion dùng hai tay ôm lấy cổ thiếu nữ tóc đỏ hung, vẻ mặt nàng khó chịu khi nói chuyện: “Cô cõng thật là không thoải mái tí nào! Cô nên học cách làm thân hình cô nữ tính hơn đi!” Vừa nói thì khoé miệng nàng hất lên chẳng thèm quan tâm đến thiếu nữ tóc đỏ hung.
Karin cảm giác được như có hàng trăm hàng nghìn mũi tên đâm xuyên qua trái tim của mình. Trên trán nàng gân xanh nổi lên, bàn ty nàng nắm thành nắm đấm giận dữ nói: “Con chó!”
Phập! Bất chợt một mũi tên phóng ra lập tức chắn trước đám người. Nó đâm trúng chiếc cây khổng lồ lập tức làm cho đám người cảnh giác. Họ ngay lập tức dừng lại nhảy xuống phía dưới. Lúc này, gân xanh của Hyuuga Hoheto, Ao không cùng hẹn mà cùng mở ra.
Người thiếu niên tóc nâu đeo cung sau người theo đó xuất hiện trước mặt đám người, mấy người ngạc nhiên nói: “Anh Taruho!?”
Sự xuất hiện người thanh niên làm cho Shion vô cùng tức giận. Bàn tay cô nắm thành nắm đấm và cô giận dữ quát lên: “Cái gì thế này?”
“Nhiệm vụ của tôi là phải luôn trông chừng bảo vệ công chúa, thưa ngài Shion!” Người thanh niên xách theo cây cung đi tới gần bình tĩnh trả lời.
Điều này dường như càng chọc giận thiếu nữ hơn, nàng gạt tay lớn tiếng quát lên: “Ngươi chỉ càn trở vướng đường mà thôi!” Ngón tay chỉ nàng chỉ thẳng về phía sau: “Trở về làng đi!”
“Xin thứ lỗi!” Người thanh niên lập tức phủ quyết: “Tôi không thể nào đồng ý với mệnh lệnh này, ngài Shion!”
“Về đi!” Shion lại giận dữ nắm thành nắm đấm quát lên. Người thanh niên lại lắc lắc đầu, thiếu nữ càng giận dữ quát nạt: “Ta bảo ngươi về đi là người phải trở về!” Đến cuối cùng hai người cãi cọ nhau không có kết quả. Taruho vẫn theo đoàn người đi thẳng về phía Đầm Lầy quốc.
Lúc này, tại một nơi khác, một thiếu nữ tóc hồng tung ra một quyền cực mạnh đánh lên một bộ giáp sắt. Trước sức mạnh khủng bố của thiếu nữ, bộ giáp sắt khổng lồ trực tiếp bị đấm bay. Nó va chạm vào tảng đá lớn phát ra âm thanh vang dội: “Oanh!” Một tiếng nổ lớn vang lên, đá vụn bắn tung toé trước mặt thiếu nữ. Hai tay nàng nắm thành nắm đấm, nàng mở miệng nói: “Hừ…”
Phanh! Một cú va chạm giữa hai người một thiếu niên tóc đen quả đầu dưa hấu mặc đồ nịt màu xanh lá cùng với một thiếu niên tóc vàng mặc bộ quần áo giáp sắt đeo mũ sắt. Cú va chạm phát ra tiếng nổ lớn khiến cho cả hai người thiếu niên trực tiếp rơi xuống phía dưới con sông ở phía dưới.
“Ngực người thiếu niên đó…” Ở cách đó khá xa, một người thiếu niên tóc vàng dùng tay đặt trên thân cây. Đôi mắt hắn biến thành màu đỏ với ba viên câu ngọc xoay trong, huyệt hai thái dương xuất hiện gân xanh. Khoé miệng hắn nhếch lên: “Viên đá đó có chứa một loại năng lượng kết tinh mạnh mẽ. Hơn nữa, nó còn tràn ngập chakra không kém chakra mình chút nào. Thứ đó thật quen thuộc lại xa lạ. Nó rốt cuộc là thứ gì…”
Dường như rơi vào trại thái suy tư thật lâu, người thiếu niên tóc vàng khẽ lẩm bẩm: “Mình nhất định phải điều tra xem viên đá đó rốt cuộc là thứ gì. Hơn nữa, nó có liên quan gì tới cái thứ con rối này…” Người thiếu niên quay ra nhìn sang ở bên cạnh hắn là một bộ áo giáp được tháo rỡ thành từng phần. Không có bất cứ người nào ở bên trong con rối này cả.
Đôi mắt người thiếu niên híp lại, thân thể hắn theo đó chìm vào trong đất. Cả cơ thể hắn dung nhập vào trong đất mà không để lại bất cứ dẫu tích gì. Mặt đất vẫn là nguyên dạng như vậy không có bị biến đổi trở nên sần sùi hoặc gồ gề hay lỗi lõm, không vết tích.
Trời trở nên tối hơn, đoàn người nữ pháp sư dừng lại trên một đỉnh nủi. Hyuuga Hoheto đứng ở trên mỏm đá, hắn mở ra Byakugan quan sát rừng cây cùng với khắp nơi xung quanh. Đôi mắt hắn cũng theo đó trở nên ngưng trọng hơn: “Không một dấu hiệu nào của kẻ thù!” Byakugan được điều động hết cỡ lên gân xanh nổi cực kỳ dữ tợn và rõ ràng. Người thanh niên quay ra nhìn về phía đám ninja làng Sương Mù hỏi: “Chúng ta sẽ cắm trại ở đây. Các vị có ý kiến gì không?”
“Chúng tôi không có bất cứ ý kiến gì cả!” Ao trầm giọng một chút, hắn quay ra nhìn về phía hai người nữ pháp sư Shion và hầu cận Taruho nói: “Xem ra họ cũng đã khá mệt rồi! Chúng ta cần dưỡng sức lấy tinh thần chuẩn bị mọi việc. Để đảm bảo an toàn chúng ta cần phải chia ca ra để canh chừng được chứ. Đôi tôi có ba người và đội anh cũng có ba người. Vừa lúc ghép thành một cặp, tôi và anh sẽ tạo thành một đôi. Bọn nhỏ cũng vừa thành hai đội hai người! ”
“Vậy được rồi…” Hyuuga Hoheto đồng ý gật đầu. Dù sao hai đội vốn không phải cùng một làng. Đề phòng đối phương là cần thiết. Tổ đội tổng cộng chia làm ba đội, hắn một jounin cùng với một jounin làng Sương Mù, hai người còn lại vừa thấu với hai người làng Sương Mù. Vừa đảm bảo an toàn vừa đề phòng lẫn nhau. Hoheto quét qua đám người nói: “Chúng ta có thể chia làm ba đội thay phiên canh chừng…”
“Karin…” Cậu nhóc Dan quay ra nhìn về phía Uzumaki Karin rồi nói: “Họ thực sự đã mệt mỏi rồi. Đi lâu như vậy, nữ pháp sư cũng cảm giác được mệt mỏi. Cô là ninja y thuật giúp cô ấy một tay đi. Kẻo ngày mai chúng ta chậm trễ thì phiền lắm! Hơn nữa, cô không muốn xong chuyện này sớm trở về sao?”
“Hừ…” Nghe thế thì Karin khó chịu hừ lạnh một tiếng. Nàng tiến về phía thiếu nữ Shion và người hầu cận Taruho. Hiện tại, Taruho đang phải vì Shion nắn bóp bàn chân vì chân cô đã xứng khá lớn.
“Ta không sao hết!” Vậy mà thiếu nữ không có lãnh tình. Bàn tay nàng nắm lại, vẻ mặt đầy cao ngạo đạp trả: “Mà ta cũng không cần cô ta giúp ta!”
“Ngài Shion…” Người thanh niên Taruho không đành lòng đáp lời: “Sử dụng thuật phong ấn là một thử thách về sức lực.” Đối mặt với ánh mắt kiên quyết người thanh niên, Shion cũng theo đó buông lỏng xuống: “Mong công chúa hãy thư giãn. Họ là những ninja giúp đỡ chúng ta, cô ấy là một ninja y thuật. Ngài hãy để cho cô ấy xem cho ngài tất cả vì sức khoẻ của ngài.”
“Hứ…” Thiếu nữ Shion hất cằm đi. Bộ dạng này làm cho Uzumaki Karin hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tuy nhiên Uzumaki Karin vẫn tiến tới vì thiếu nữ chữa trị đôi chân, lưu thông máu. Chỉ thấy bàn tay Karin sáng lên ánh sáng màu xanh tuyệt đẹp khi đưa lên bàn chân Shion. Một cảm giác mát mẻ truyền đến làm cho Shion cảm giác thư thái. Theo đó cảm giác mát mè biến thành dễ chịu và ấm áp.
“Không tồi đâu, y thuật cô không tệ! Nó không giống như thân thể cô chút nào!” Shion mở miệng lại độc mồm độc miệng làm cho Karin hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hiên tại, Shion hất hàm sai khiến: “Ta đối rồi! Đem thức ăn tới cho ta đi!”
“Hừm…” Trong lòng Karin nghiến răng kèn kẹt: “Con đó càng hống hách hơn từng phút. Thật muốn bóp chết con nhỏ đó! Không được, mình phải nhịn, phải nhịn…”
Trước đó…
Dưới ánh sáng mặt trời xinh đẹp xuyên qua những tấn cây tạo ra một khung cảnh thơ mộng. Một con chồn nhỏ dài đáng yêu nhảy nhọt qua những cây nấm đỏ. Bán chân đáng yêu dẫm trên những rễ cây cổ thụ, thân thể như thoắt ẩn thoặt hiện trong đám tán lá cây.
Nó luồn lách và chui vào trong bụi hoa. Khi con chồn nhỏ ngẩng đầu lên để lộ ra khuôn mặt đáng yêu của nó. Một phần bộ mặt màu đen nhưng miệng lại có màu trắng. Giữa trán có hình thoi ấn ký màu lông trắng. Con mắt con chồn to tròn màu hồng phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời trông chúng lấp lánh như những viên bảo thach. Đôi mắt to tròn ấy liên tục chớp động vài cái và cái mũi nhẹ nhàng híc híc.
Con chồn có vẻ khá tinh ranh và nó di chuyển qua những chiếc bẫy nhỏ được đặt khắp trên mặt đất. Chiếc mũi xinh xắn tinh nhạy phát ra những thức ăn dư thừa trên mặt đất. Nó đem những viên hạt nhẹ nhàng bỏ vào miệng của mình sau đó tiến tới nơi tiếp theo. Khi cắn lấy một viên hạt nhỏ vào miệng mình nó ngửi thấy mùi hấp dẫn ở một đám ông trúc treo trên đầu của nó.
Vẻ tỏ mò xuất hiện trên mặt con chồn. Nó lập tức đứng thẳng thân thể vươn hai chân trước nhỏ nhắn đi quơ múa đám ống trúc treo ở phía trên đầu mình. Theo đó đám ống trúc ngay lập tức đổ ập xuống phía dưới.
“Chi, chi…” Con chồn nhỏ phát ra tiếng hoảng sợ. Nó lập tức chạy trốn tứ tung. Bản thân nó theo bản năng tìm chỗ trốn ngay ở vị trí gần nhất. Bản thân nó không biết mình đã trực tiếp chui vào trong bẫy đã được răng sẵn. Chiếc bẫy trực tiếp rơi xuống phía dưới mặt đất.
“Hài…” Một tiếng thở dài từ một người thiếu niên phát ra. Hắn mặc y phục màu xanh lá của ninja làng Lá. Trên tay có đeo băng đeo trán làng Lá cột giống như một tiêu chí biểu hiện thân phận của mình. Hắn đi ra ngoài với thân thể cả người mệt nhoài: “Cái gì thế này? Tớ chưa từng bao giờ nghĩ mình sẽ lại làm những nhiệm vụ như thế này đấy?”
“Yên lặng đi, Shikamaru!” Một giọng nói khác đánh gãy Shikamaru. Mái tóc màu hồng được ghim lên một cách cẩn thận. Đôi mắt xanh cùng lúc đó khẽ liếc nhìn về phía con chồn đã chui vào bẫy của mình đặt. Giọng nói thiếu nữ tóc hồng khó chịu vang lên: “Chúng ta ra ngoài nhiệm vụ này không phải chỉ để mỗi việc hoàn thành nhiệm vụ.” Đến đây nàng nhìn về phía một bên khác.
Ở phía cách đó không xa, một người thiếu niên có mái tóc màu đen với quả đầu dưa hấu và hàng lông mày rậm như sâu róm kèm theo con mắt tròn sụp xuống. Bộ dạng giống như chết cha chết mẹ hay người khác đáng thiếu nợ hắn vậy. Điều làm cho mọi người cảm giác được bất đắc dĩ là họ dường như cảm giác được khí chán nản màu đen từ người thiếu niên đang bay ra bên ngoài.
“Rồi, rồi, tớ hiểu mà!” Shikamaru cảm giác bất đắc dĩ, hắn dùng hai tay ôm đầu của mình rồi nói: “Thật là phiền phức mà. Mà cái nhiệm vụ này chẳng phải thích hợp chúng ta chút nào. Nó thích hợp với những tổ điều tra giống như mấy người Kiaba, Shino và Hinata hơn đấy! Đáng lý cậu nên mời một trong số họ thì hơn, Sakura.”
“Được rồi, cậu nói nhiều thật đấy Shikamaru!” Sakura buồn bực mở miệng nói: “Họ còn bận nhiệm vụ khác. Mà cậu là thông minh nhất trong lớp mà. Chính vì thế mà tớ mới đem cậu theo đấy, Shikamaru!” Nói đến đây ánh mắt nàng cũng khẽ liếc nhìn về phía người thiếu niên mặc áo xanh rồi cười: “Đúng không, Lee!”
“À… ừ…” Lee vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ ậm à ậm ừ một câu đáp lại.
Thấy vậy Sakura chỉ thở ra một hơi thật dài. Shikamaru thì cũng thở dài ra một hơi: “Thật là phiền phức mà!” Vừa nói hắn vừa liếc mắt nhìn về phía Lee rồi lại thở ra một hơi. Khi quay ra thấy được Sakura đã đem con chồn nhỏ giải thoát. Con chồn nhỏ lập tức chui lên người Sakura làm lũng. Đối với nữ nhân, những vật dễ thương này làm các nàng có sức phản kháng khá yếu ớt. Bàn tay thiếu nữ theo đó không ngừng vuốt ve con chồn, Shikamaru cũng khẳng định: “Chân sau nó có đốm đen. Không thể nhầm lẫn được rồi! Được rồi đeo chuông vào cho nó đi, Lee!”
“ừ…” Người thiếu niên uể oải như sắp chết ngồi xuống phái dưới. Bàn tay hắn đưa lên đem chiếc chuông đeo lên cổ con chồn nho nhỏ. Chỉ có chiếc chuông như vậy họ cũng không dễ dàng mất đi còn vật nữa.
Leng keng, leng keng… Âm thanh chiếc chuông nhỏ rơi vào trong tai Lee. Một cảnh áo giác khi mà Lee nhìn về phía chiếc chuông hiện trước mắt Lee. Đó là hình ảnh hai người một thiếu nữ tóc đen bó chỏm rất đáng yêu khẽ gọi: “Lee…” theo sau đó một người thiếu niên tóc đen dài mắt trắng xuất hiện lại mở miệng gọi hắn: “Lee…”
Bản thân Lee thoáng rơi vào trạng thái thất thần không bao lâu. Đến cuối cùng Sakura phải mở miệng đánh thức Lee: “Lee… cậu không sao chứ?”
“À… ừm…” Bộ dạng uể oái của người thiếu niên càng làm cho hai người cảm giác được lo lắng hơn.
“Hài…” Shikamaru đưa tay lên xoa xoa trán mình và nói: “Chúng ta đã bắt được nó rồi. Trở về giao đãi nhiệm vụ đi thôi!”
“À… ừm…” Lee lại trả lời một cách uể oải.
Đoàn người rời đi, Rock Lee khoác lên chiếc túi có đựng con chồn nhỏ. Mặc dù đi cùng với nhau, Sakura liên tục nói chuyện ý đồ làm cho Rock Lee khá hơn một chút. Thế nhưng người thiếu niên vẫn vùi mặt xuống sau đó khe khẽ ừ và gật đầu đáp lại. Sakura và Shikamaru đã cạn lời nhưng không có thể thay đổi Lee một cách mảy may.
Ba người đi tới một cây câu dài bằng gỗ lớn, Shikamaru lập tức lớn tiếng nói: “Chờ chút!” Thế nhưng Lee cũng giống như không biết tiếp tục đi về phía trước.
Roạt! Bàn chân Lee lập tức đạp lên một miếng gỗ mục. Theo đó những bậc thang gỗ vỡ nạt và thân hình Lee rơi thẳng xuống phía dưới. Sakura chỉ hét lên một tiếng: “Lee…” Nàng vọt tới cực nhanh vươn bàn tay trực tiếp túm lấy cổ áo của Rock Lee. Nhìn thấy vực sâu thăm thẳm, Sakura mới thở dài ra một hơi và dùng tay còn lại lau mồ hôi trên trán mình:”Phù…”
“Nếu như rơi xuống đấy mà chết có lẽ là một giải thoát đi!” Không biết Rock Lee đột nhiên nghĩ đến khi nhìn xuống vực. Trong mắt hắn tràn ngập tử khí mà không mang chút nào sợ hãi khi đối mặt với cái chết. Có lẽ đối với Lee trong lúc này, cái chết đó chính là một loại giải thoát.
“Hà…” Shikamaru lại một lần nữa thở ra một hơi dài. Bàn tay hắn đưa lên xoa xoa trán mình.
“Hô….” Sakura kéo Lee lên khỏi đáy vực đồng thời nàng cũng phả ra một hơi. Bản thân đang muốn mở miệng quát mắng một trận trút cơn giận trong lòng mình nhưng nàng lại không thể. Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy ưu thương kia, cuối cùng mọi thứ chỉ thành một câu nói: “Lee…”
“Có gì đó không đúng lắm!” Khả năng tinh nhạy Shikamaru đã khiến cho hắn nhận thấy được thứ gì đó. Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía phương xa và nheo mắt lại.
“Có chuyện gì vậy, Shikamaru!?” Sakura ngạc nhiên quay ra nhìn về phía Shikamaru hỏi.
“Hướng đó là hướng chúng ta phải đi qua để trả lại con chồn này!” Shikamaru nhàn nhạt đáp lời: “Nơi đó có một ngôi làng. Tuy nhiên hiện giờ là giữa trưa nhưng mình chẳng thể cảm nhận được có người tồn tại gì cả. Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?”
“Ý cậu là…” Sakura cũng trở nên ngưng trọng nhìn về phía nơi mà Shikamaru đang nhìn. Đôi mắt xanh xinh đẹp cũng nheo lại thật sâu quan sát mọi thứ. Quả nhiên không thấy bất cứ dấu hiệu nào giống như có người tồn tại.
“Chúng ta hãy đến đó…” Shikamaru trầm ngâm một lúc sau đó quyết định: “Tìm hiểu xem đến cùng chuyện gì đang xảy ra.” Vừa nói thì Shikamaru thở ra một hơi dài: “Thật là phiền phức đây! Hy vọng không có chuyện gì xảy ra. Mà cậu nghĩ sao hả, Lee?”
“À… ừ…” Rock Lee khẽ gật đầu à ừm một cách qua loa.
Đến đây thì Sakura và Shikamaru không hẹn mà cùng đồng thời nhìn về phía nhau. Đến cuối cùng cả hai đều hoá thành một hơi thở thật dài. Một cơn gió thổi qua, cả hai người cảm giác được tâm trạng bản thân mình càng xuống hơn.
“Xem ra là vô vọng!” Shikamaru nhìn về phía Lee bất đắc dĩ lắc lắc đầu ngẫm nghĩ: “Chuyến đi này có vẻ như không được như mong muốn.”
“Lee…” Sakura thầm nói trong lòng: “Xem ra cái chết Tenten đả kích rất lớn đối với Lee. Không biết lúc nào cậu ấy mới có thể đi ra khỏi bóng ma tâm lý đây!”
Vụt, vụt… Bàn chân Shikamaru dẫm mạnh trên những cành cây to. Thân ảnh phóng về phía trước. Hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh. Lúc này ở một nơi khác, Lee và Sakura đang nấp trong bụi rậm. Họ nhìn về phía ngồi làng nằm ở trên núi. Lee mở miệng hỏi: “Đó là ngôi làng chúng ta nói đến sao? Chỉ sau khu rừng kia thôi phải không?”
Chít, chít… Đột nhiên con chồn nhỏ trong bao đằng sau Lee phát ra tiếng ồn ào. Ngay lập tức điều này làm cho cả hai hơi ngạc nhiên. Lee cảm giác được con chồn liên tục phát cuồng trong cái túi đó. Vẻ mặt Lee ngạc nhiên hỏi: “Nó làm sao vậy nhỉ? Ở trong cái túi này có gì đó khó chịu à!?”
“Tớ nghĩ là có chuyện gì đó thì phải!” Khi mà Sakura quay đầu nhìn về phía con chồn. Khoé mắt cô cũng phản chiếu hình ảnh vào làm cho cô giật mình. Không chỉ có Sakura mà ngay cả Lee cũng bị hấp dẫn quay đầu nhìn về phía sau. Họ thấy được một thứ gì đó…
Thân thể nhanh nhẹn như một con sóc, Shikamaru rừng trên một thân cây lớn. Thân thể lúp sau thân thể từ từ hé mắt hé đầu ra nhìn về phía bãi đất. Tuy nhiên ngay sau đó cậu đứng thẳng thân thể đồng thời trợn to mắt. Nơi nay không có ai nhưng nó tàn phá giống như ở nơi này vừa trải qua một trận oanh tạc khủng bố. Đôi một nhợt nhạt Shikamaru khẽ mấp máy: “Nó có phải…?”
Ngón tay động đến bộ đạp, Shikmaru lập tức kêu lên: “Này… các cậu…” Ngay sau đó âm thanh ồn ào từ tai truyền đến khiến cho Shikamaru hét thảm một tiếng: “Aaa…” Hắn quay đầu đi tuy nhiên âm thanh ồn ào bên đó truyền đến làm Nara Shikamaru hoảng hốt cầm chặt chiếc tai nghe hỏi lớn: “Này… có chuyện gì vậy hả?”
Vụt, vụt, vụt… Ba tên to con mặc giáp to lớn khổng lồ từ trên không trung đáp xuống. Từ trên cao đáp xuống kèm theo đó là một cái chuỳ khổng lồ bằng sắt đầy gai nhọn. Hai người Sakura và Lee phản ứng cực nhanh. Họ lập tức nhảy sang hai bên tránh thoát.
Oanh! Tiếng chuỳ sắt phá đất phát ra, bụi đất bắn tung toé khắp nơi. Ngay sau khi đánh không trúng Sakura và Rock Lee, cả ba tên to con khổng lồ mặc áo giáp lập tức vọt tới tiến hành tấn công bọn họ.
Lee lập tức nhảy lên không trung uốn lượn cơ thể tránh thoát các đòn tấn công của tên khổng lồ mặc giáp. Bàn chân hắn dẫm mạnh trên mặt đá, thân thể hắn phóng về phía tên to con mặc giáp. Bàn chân tung ra một cú đá cực mạnh đá thẳng vào mặt tên to con mặc giáp.
Phanh! Tiếng va chạm phát ra vang dội khi bàn chân Lee đá thẳng vào mũ giáp tên to con. Chiếc chuỳ theo đó bị đánh cho rời tay bay ra.
Thế nhưng điều làm cho Lee kinh ngạc là bộ giáp này vô cùng chắc chắn. Chân Lee cảm giác được như vướng vào thứ gì đó. Khi hắn cúi đầu nhìn về phía sau thì thấy được một cánh tay thô to túm lấy chân Lee lập tức đem hắn quật mạnh xuống mặt đất.
Ầm! Thân thể Lee đập mạnh xuống phía dưới mặt đất làm cho bản thân hắn cảm giác được một trận hôn mê. Cùng lúc đó móc khoá chiếc túi đang bao bọc lấy con chồn cũng theo đó văng ra bên ngoài.
“Lee…” Sakura nghe thế kinh ngạc hô lên. Tuy nhiên một tên to con mặc giáp đã vung lên một thanh chuỳ sắt to tướng đập thẳng vào Sakura. Bản thân Sakura không hề sợ hãi, nàng lập tức nắm tay thành nắm đấm đánh thẳng vào ngực và bụng tên to con chỉ với một quyền: “Đỡ này!”
Phanh! Tên to con mặc giáp giống như bị một cái xe hạng nặng húc phải. Thân thể hắn bị bắn bay ra bên ngoài kèm theo ở ngực mình xuất hiện một cái lõm khá lớn. Theo sau đó lại thêm vài tiếng: Phanh, phanh, phanh… nữa.
Đám to con mặc giáp chớp được thời cơ nhanh như cắt. Chúng lập tức nhảy lên không trung lao về phía Lee. Đôi bàn tay to tướng vung vẩy lên cây chuỳ sắt đập thẳng về phía Lee đang ở phía dưới mặt đất. Thế nhưng những tên giáp sắt to con lập tức bị một tên to con bay ngược đến đập bay. Theo sau đó những tên khác cũng cùng bị thân thể tên giáp sắt to con này liên luỵ đập bay.
Oanh! Một đám to con mặc giáp sát bị đập bay đâm mạnh vào vách đá phát ra một tiếng vang dội. Cả táng đá theo đỡ rạn vỡ, thân hình bọn chúng cũng rơi lả tả xuống phía dưới mặt đất.
“Hừ…” Sakura dùng hai tay đấm vào với nhau, ánh mắt mang theo lạnh lùng nhìn về phía đám người to con mặc giáp đó: “Một đám to xác!”
“Này, này…” Âm thanh từ bên ông tai truyền đến tai Sakura: “Có chuyện gì đang xảy ra vậy!”
“Có kẻ địch lạ xuất hiện” Sakura nói. Bàn tay nàng đưa lên chạm vào ống tai nghe rồi nói: “Chúng tớ đúng phải đám người này.”
Từ bên ông tai kia truyền đến âm thanh Shikamaru nói: “Được rồi, tớ đang đến đây!”
“Cảm ơn cậu, Sakura!” Lee hơi thất thần sau đó lóp ngóp bò lấy thân thể của mình.
“Cậu không có sao chứ Lee!?” Sakura có chút lo lắng nhìn về phía Lee. Thực sự nàng chưa bao giờ thấy Lee suy sụp như vậy. Nếu như Lee bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy. Lee cũng tuyệt đối không dễ dàng bị đánh bại như vậy. Nghe được Sakura hỏi, Lee cũng không có đáp lời mà chỉ hơi lắc lắc đầu.
“…” Đột nhiên bóng dáng một người xuất hiện làm cho hai người ngạc nhiên. Đó là một người thiếu niên cũng chỉ ngang độ tuổi bọn họ mà thôi. Người thiếu niên trẻ cao lớn với làn da trắng, mái tóc vàng dài đến cổ và đôi mắt xanh lục. Bên ngoài mặc một bộ áo giáp thời trung cổ với mũ bảo hiểm và áo choàng đỏ, áo sơ mi đen bên dưới và một miếng vải màu xanh lá cây trên cổ.
Ở phía sau lưng hắn là một đám người to con mặc áo giáp sắt cầm chuỳ sắt to tướng. Đột nhiên theo đó bàn tay hắn đưa lên nắm lại sau đó ngón tay cái chỉ xuống cực kỳ khiêu khích đám người Sakura.
“Cái quái gì vậy!?” Khoé miệng Sakura khẽ nhếch lên, gân xanh trên trán nàng nổi lên: “Có phải ngươi là tên cầm đầu hay không hả?”
Thế nhưng không đợi được câu trả lời thì đám to con bằng sắt thép đá trực tiếp phóng về phía hai người. Chúng vung ra chiếc chuỳ khổng lồ liên tục công kích hai người. Hai người lập tức né tránh né phải đòn tấn công của đám to con mặc giáp.
Phanh! Trước con mắt kinh ngạc của thiếu niên, hắn thấy được chỉ một quyền của người thiếu nữ kia thân thể đám to con lập tức bị đập bay giống như đập một quả bóng vậy. Những bộ áp giáp to lớn hoàn toàn không phải đối thủ của thiếu nữ dễ dàng bị thiếu nữ đập.
Sakura liếc mắt nhìn về phía Lee thấy được Lee vẫn giao chiến với mấy tên to con. Riêng về phần mình, Sakura đã đem đám người kia dọn dẹp sạch sẽ. Hai tay đấm mạnh vào phía nhau, Sakura nhìn về phía người thiếu niên lên tiếng nói: “Nào giờ đến lượt ngươi!”
Vụt… Thân ảnh Sakura phóng về phía người thiếu niên. Nàng trực tiếp di chuyển thân mình nhảy lên không trung. Nắm đấm tung ra trực tiếp đánh về phía thiếu niên. Người thiếu niên ngay lập tức nhảy lùi về phía sau tránh thoát đòn tấn công của Sakura.
Oanh! Quả nhiên khiến cho người thiếu niên sợ hãi. Lúc này, chỉ với một quyền của thiếu nữ mặt đất rạn ra giống như một mạng nhện. Chúng vỡ nát kèm theo bụi mù bắn tung toé lên cao. Sau đó Sakura cũng ngẩng đầu nhìn về phía người thiếu niên kia.
Ngay lập tức nàng phóng về phía người thiếu niên. Nắm đấm liên tục đấm ra với tốc độ nhanh chóng. Người thiếu niên liên tục tránh thoát đòn tấn công của thiếu nữ. Tuy nhiên người thiếu niên cũng phản ứng cực nhanh. Trên tay hắn cầm một thanh đoản kiếm đang phát ra ánh sáng nồng nặc. Nó trực tiếp chém ra một phát cực mạnh.
Đầu Sakura lập tức cúi xuống tránh thoát. Tuy nhiên vệt năng lượng mang theo sức mạnh khủng khiếp quét ngang. Vết cắt trực tiếp đập nát một tảng đá lớn cùng một thân cây. Thân cây theo đó ầm ầm đổ sập xuống phía dưới mặt đất.
Lee cùng vừa triền đấu với mấy tên mặc áo giáp to con hồn nhiên không để ý đến thân cây đang đổ xập xuống dưới. Sakura lập tức phản ứng thật nhanh hô lên một tiếng: “Lee…” Thân ảnh thiếu nữ trực tiếp vọt lên sau đó lao về phái Lee. Người thiếu niên mặc giáp chớp được thời cơ vung thanh đoản kiếm lên, một vệt ánh sáng vòng cung bắn về phía Sakura.
Ầm! Thân cây đổ xuống phía dưới đồng thời Sakura cũng đem Lee cứu khỏi đường tơ kẽ tóc. Bụi mù tản ra khắp nơi. Sakura ngồi dậy lo lắng hỏi: “Lee, cậu không sao chứ? Ui…” Vẻ mặt thiếu nữ thống khổ ôm tay của mình.
“Sakura… cậu bị thương rồi!” Lee hô lên một tiếng. Hắn vội vã vòng đầu nhìn thấy được vết thương sâu hoắm sau lưng Sakura.
“Mình… không sao!” Sakura lập tức cười gượng đáp lại.
“Chết tiết!” Bàn tay Lee trực tiếp đứng dậy. Hai hàm răng hắn nghiến lại sau đó bàn tay nắm thật chặt đặt ở bụng mình. Gân xanh theo cơ thể nổi lên và cậu mở miệng quát: “Bát Môn Độn Giáp! Hưu môn: khai. Sinh môn: khai. Thương môn: khai. Đỗ môn: khai…” Thân thể Lee đỏ bừng giống như một con tôm luộc chín.
Vụt! Thân thể Lee biến mất không phải nói tốc độ hắn quá nhanh khó bắt giữ đến tàn ảnh. Hắn trực tiếp bắn thẳng về phía người thiếu niên mặc giáp như một viên đạn pháo.