Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 324
Chương 324:
Dã Lợi Nhung muốn hỏi là Bùi Khởi Đường có giúp đỡ hay không!
Bình Chiêu Hoàng hậu mặc dù đã tấn công vào đô thành, nhưng quân tàn dư của Lý Thường Hiển vẫn còn, bọn chúng có thể dọc đường mua chuộc quân đội tan rã, tập hợp lại lực lượng nên cũng không thể khinh thường được.
Ánh mắt Bùi Khởi Đường trầm xuống không nói lời nào, mồ hôi lạnh trên trán Dã Lợi Nhung lập tức chảy xuống.
Lang Hoa liếc mắt nhìn Bùi Khởi Đường, Bùi Khởi Đường mới mười lăm mười sáu tuổi, mà bản lĩnh áp chế người đã cao thế nàyrồi. Có điều như thế cũng tốt, sau này ở Tây Hạ nhắc tới Bùi Khởi Đường, không còn ai dám tùy tiện đến biên giới Đại Tề nữa.
Bùi Khởi Đường hồi lâu mới ngẩng đầu lên, “Lý Thường Hiển phải chết, nhưng không thể chết bây giờ, Bình Chiêu Hoàng hậu mới vừa triệu tập đội ngũ, dù sao phải cho người bên cạnh cơ hội, lập công tòng vua.”
Một lúc sau Dã Lợi Nhung mới hiểu ra, “Ý của Bùi Tướng quân là…”
Bùi Khởi Đường nói: “Lại nói, đây là chuyện của Đại Hạ, ở biên cương Đại Tề chúng ta có thể buông tay đánh một trận với Lý Thường Hiển, ta tùy tiện truy kích Lý Thường Hiển đến Đại Hạ, Bình Chiêu Hoàng hậu phải nói với người bên cạnh thế nào, chẳng lẽ cũng không có ai hoài nghi, Đại Tề muốn thừa dịp ngư ông đắc lợi, chiếm mấy tòa thành trì của Đại Hạ sao?”
Dã Lợi Nhung ngẩn người tại chỗ, hắn chưa từng nghĩ Bùi Tướng quân sẽ lợi hại như vậy, đơn giản nói hai câu đã rõ ràng như thế.
Dã Lợi Nhung lập tức lại hành lễ với Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường nói: “Ta không có vấn đề gì, Dã Lợi đại nhân nên đi làm yên lòng Tổ Nho, chắc hẳn hắn rất muốn biết tình hình gần đây của Bình Chiêu Hoàng hậu.”
Quân đội của Tổ Nho vẫn còn ở bên ngoài thành Hồng Châu.
Bởi vì Hồng Châu là lãnh thổ của Đại Tề, chưa được Bùi Khởi Đường cho phép, quân đội bọn họ không thể vào thành.
Dã Lợi Nhung đang muốn ra ngoài, Bùi Khởi Đường nghiêm mặt lại, “Dựa theo quy củ, tướng sĩ Đại Hạ, hạ trại ngoài ba mươi dặm.”
Dã Lợi Nhung không dám thờ ơ vội vàng lên tiếng đáp lại lui ra ngoài.
Tiêu Ấp cười kéo phó tướng cản trở ở cửa đi, trong quân trướng chỉ còn lại hai người Bùi Khởi Đường và Lang Hoa.
Lang Hoa ngẩng đầu lên, “Cái gì mà sợ người Tây Hạ cho là Đại Tề nhân cơ hội ngư ông đắc lợi chứ, huynh không muốn tùy tiện truy kích thì có, số lượng quân tàn dư của Lý Thường Hiển không ít, số người của chúng ta dẫu sao cũng chiếm thế hạ phong, không thể dốc toàn lực đi Tây Hạ được.”
Dù sao đối với Đại Tề mà nói trấn thủ biên ải là quan trọng nhất, chỉ cần đội ngũ Đại Tề ở đây không loạn, thì chẳng khác nào là hậu viện đắc lực của Đông Bình Trưởng Công chúa.
Đến khi viện quân của triều đình đến, huynh trưởng mang binh từ Thái Nguyên tới, những kẻ theo Lý Thường Hiển kia sẽ càng sợ hãi hơn.
Bùi Khởi Đường cười nói: “Ta nói cũng là nói thật thôi, nếu như ta đuổi bắt Lý Thường Hiển, có thể sẽ có người ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi, Đông Bình Trưởng Công chúa cũng không dễ dàng xây dựng được thế lực của mình.”
Lang Hoa nghe Bùi Khởi Đường nói chuyện, đã cởi áo giáp trên người hắn ra.
“Để ta tự làm,” Bùi Khởi Đường duỗi tay ra, đầu ngón tay đụng phải mu bàn tay Lang Hoa, “Áo giáp quá nặng.”
Lang Hoa rụt tay về, xoay người thấm ướt vải mềm trong tay, chuẩn bị xử lý vết thương cho Bùi Khởi Đường.
Vải quấn vết thương quả nhiên đã bị máu thấm ướt, vải dính chặt trên da, Lang Hoa cẩn thận gỡ ra.
Bùi Khởi Đường không khỏi hít sâu một tiếng, dáng vẻ hình như rất đau.
Lang Hoa không khỏi ngẩng đầu lên, “Đau sao?”
“Đau.” Trong con ngươi sáng ngời kia của Bùi Khởi Đường tràn đầy đau đớn, đáng thương nhìn nàng.
Bùi Tướng quân vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, đến chỗ nàng lại thành con mèo bệnh.
Giọng nói của hắn trong trẻo dễ nghe, “Lang Hoa, nàng có thể chậm chút không?”
Lang Hoa biết rõ hắn có thể là cố làm ra vẻ, nhưng tay vẫn chậm lại, thấm ướt vải, bóc từng tí một ra.
Nhìn Lang Hoa rũ mi mắt xuống, khóe miệng Bùi Khởi Đường cong lên cười, “Nhìn thấy miếng vải trên cánh tay phó tướng ta biết ngay nàng tới Hồng Châu.”
Lang Hoa hơi tò mò, “Chẳng qua chỉ là vải cầm máu, có gì khác nhau?”
Dã Lợi Nhung muốn hỏi là Bùi Khởi Đường có giúp đỡ hay không!
Bình Chiêu Hoàng hậu mặc dù đã tấn công vào đô thành, nhưng quân tàn dư của Lý Thường Hiển vẫn còn, bọn chúng có thể dọc đường mua chuộc quân đội tan rã, tập hợp lại lực lượng nên cũng không thể khinh thường được.
Ánh mắt Bùi Khởi Đường trầm xuống không nói lời nào, mồ hôi lạnh trên trán Dã Lợi Nhung lập tức chảy xuống.
Lang Hoa liếc mắt nhìn Bùi Khởi Đường, Bùi Khởi Đường mới mười lăm mười sáu tuổi, mà bản lĩnh áp chế người đã cao thế nàyrồi. Có điều như thế cũng tốt, sau này ở Tây Hạ nhắc tới Bùi Khởi Đường, không còn ai dám tùy tiện đến biên giới Đại Tề nữa.
Bùi Khởi Đường hồi lâu mới ngẩng đầu lên, “Lý Thường Hiển phải chết, nhưng không thể chết bây giờ, Bình Chiêu Hoàng hậu mới vừa triệu tập đội ngũ, dù sao phải cho người bên cạnh cơ hội, lập công tòng vua.”
Một lúc sau Dã Lợi Nhung mới hiểu ra, “Ý của Bùi Tướng quân là…”
Bùi Khởi Đường nói: “Lại nói, đây là chuyện của Đại Hạ, ở biên cương Đại Tề chúng ta có thể buông tay đánh một trận với Lý Thường Hiển, ta tùy tiện truy kích Lý Thường Hiển đến Đại Hạ, Bình Chiêu Hoàng hậu phải nói với người bên cạnh thế nào, chẳng lẽ cũng không có ai hoài nghi, Đại Tề muốn thừa dịp ngư ông đắc lợi, chiếm mấy tòa thành trì của Đại Hạ sao?”
Dã Lợi Nhung ngẩn người tại chỗ, hắn chưa từng nghĩ Bùi Tướng quân sẽ lợi hại như vậy, đơn giản nói hai câu đã rõ ràng như thế.
Dã Lợi Nhung lập tức lại hành lễ với Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường nói: “Ta không có vấn đề gì, Dã Lợi đại nhân nên đi làm yên lòng Tổ Nho, chắc hẳn hắn rất muốn biết tình hình gần đây của Bình Chiêu Hoàng hậu.”
Quân đội của Tổ Nho vẫn còn ở bên ngoài thành Hồng Châu.
Bởi vì Hồng Châu là lãnh thổ của Đại Tề, chưa được Bùi Khởi Đường cho phép, quân đội bọn họ không thể vào thành.
Dã Lợi Nhung đang muốn ra ngoài, Bùi Khởi Đường nghiêm mặt lại, “Dựa theo quy củ, tướng sĩ Đại Hạ, hạ trại ngoài ba mươi dặm.”
Dã Lợi Nhung không dám thờ ơ vội vàng lên tiếng đáp lại lui ra ngoài.
Tiêu Ấp cười kéo phó tướng cản trở ở cửa đi, trong quân trướng chỉ còn lại hai người Bùi Khởi Đường và Lang Hoa.
Lang Hoa ngẩng đầu lên, “Cái gì mà sợ người Tây Hạ cho là Đại Tề nhân cơ hội ngư ông đắc lợi chứ, huynh không muốn tùy tiện truy kích thì có, số lượng quân tàn dư của Lý Thường Hiển không ít, số người của chúng ta dẫu sao cũng chiếm thế hạ phong, không thể dốc toàn lực đi Tây Hạ được.”
Dù sao đối với Đại Tề mà nói trấn thủ biên ải là quan trọng nhất, chỉ cần đội ngũ Đại Tề ở đây không loạn, thì chẳng khác nào là hậu viện đắc lực của Đông Bình Trưởng Công chúa.
Đến khi viện quân của triều đình đến, huynh trưởng mang binh từ Thái Nguyên tới, những kẻ theo Lý Thường Hiển kia sẽ càng sợ hãi hơn.
Bùi Khởi Đường cười nói: “Ta nói cũng là nói thật thôi, nếu như ta đuổi bắt Lý Thường Hiển, có thể sẽ có người ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi, Đông Bình Trưởng Công chúa cũng không dễ dàng xây dựng được thế lực của mình.”
Lang Hoa nghe Bùi Khởi Đường nói chuyện, đã cởi áo giáp trên người hắn ra.
“Để ta tự làm,” Bùi Khởi Đường duỗi tay ra, đầu ngón tay đụng phải mu bàn tay Lang Hoa, “Áo giáp quá nặng.”
Lang Hoa rụt tay về, xoay người thấm ướt vải mềm trong tay, chuẩn bị xử lý vết thương cho Bùi Khởi Đường.
Vải quấn vết thương quả nhiên đã bị máu thấm ướt, vải dính chặt trên da, Lang Hoa cẩn thận gỡ ra.
Bùi Khởi Đường không khỏi hít sâu một tiếng, dáng vẻ hình như rất đau.
Lang Hoa không khỏi ngẩng đầu lên, “Đau sao?”
“Đau.” Trong con ngươi sáng ngời kia của Bùi Khởi Đường tràn đầy đau đớn, đáng thương nhìn nàng.
Bùi Tướng quân vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, đến chỗ nàng lại thành con mèo bệnh.
Giọng nói của hắn trong trẻo dễ nghe, “Lang Hoa, nàng có thể chậm chút không?”
Lang Hoa biết rõ hắn có thể là cố làm ra vẻ, nhưng tay vẫn chậm lại, thấm ướt vải, bóc từng tí một ra.
Nhìn Lang Hoa rũ mi mắt xuống, khóe miệng Bùi Khởi Đường cong lên cười, “Nhìn thấy miếng vải trên cánh tay phó tướng ta biết ngay nàng tới Hồng Châu.”
Lang Hoa hơi tò mò, “Chẳng qua chỉ là vải cầm máu, có gì khác nhau?”