Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 323
Chương 323:
Thấy tình hình như thế, bắt đầu có người ném vũ khí trong tay xuống chạy trốn bốn phía. Vốn là đội ngũ Tây Hạ khổng lồ, giống như đám kiến bị hoảng sợ loạn thành một đoàn, chỉ có số ít đội ngũ tinh nhuệ gào thét binh mã vây chung quanh Lý Thường Hiển.
Bùi Khởi Đường thúc ngựa tiến lên, kỵ binh gào lên tiến tới, cả vùng đất dường như đều rung động. Mưa tên bay dầy đặc về phía đại quân Tây Hạ, binh lính Tây Hạ chống cự căn bản không tránh được một trận mũi tên tua tủa này, người Tây Hạ ngã xuống đất đếm không xuể.
Giờ khắc này, quân đội Đại Tề dũng mãnh vô địch, đánh đâu thắng đó. Ninh Lệnh bảo vệ cho Lý Thường Hiển chỉ huy lui về phía sau, “Bảo vệ Bệ hạ, rút lui, mau rút lui khỏi nơi này…” Bọn chúng cũng không địch lại được sự tấn công không ngừng của Đại Tề.
Lý Thường Hiển giơ ngón tay ra chỉ về phía Bùi Khởi Đường, trợn mắt nhưng không nói ra được nửa câu.
“U u u” tiếng kèn lệnh vang lên, kỵ binh Đại Tề giống như tường đồng vách sắt quấn đầy gai nhọn, máu thịt người Tây Hạ văng tung tóe, bị dọa đến hồn phi phách tán lại không có lòng dạ nào mà chiến đấu, liều mạng bỏ chạy về phía trước.
Lý Thường Hiển bại rồi, lần bại này đủ để cho hắn bị kéo từ bảo tọa Hoàng đế cao cao kia xuống.
Những binh lính Tây Hạ ở lại ngoài thành Hồng Châu đều bỏ lại vũ khí, thúc thủ chịu trói.
Trên tường thành Hồng Châu truyền tới tiếng hô, “Bùi Tướng quân, Bùi Tướng quân, Bùi Tướng quân.”
Bùi Khởi Đường nhìn lên cổng thành, một bóng người nho nhỏ thò đầu ra từ sau tường thành, hắn không thấy rõ thần sắc trong mắt nàng, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười ở khoé miệng nàng, chân thành như vậy.
Cửa thành Hồng Châu thành từ từ mở ra, Lang Hoa xách váy chạy thẳng từ trên cổng thành xuống.
Cửa thành, Bùi Khởi Đường cưỡi ngựa chậm rãi chạy vào, trên chiến mã trắng như tuyết đầy vết máu, áo giáp trên người hắn cũng đã sớm nhuộm thành màu đỏ nhạt.
Thủ tướng Hồng Châu hành lễ với Bùi Khởi Đường, thế nhưng ánh mắt Bùi Khởi Đường chăm chăm nhìn Lang Hoa, nàng mặc màu trắng mộc mạc, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi mắt lại lấp lánh rực rỡ như cũ.
Chính là nàng, ngày đêm sớm tối đều xuất hiện trong lòng hắn, là Cố Lang Hoa khiến cho hắn nhớ nhung.
Bùi Khởi Đường tung người xuống ngựa đi tới bên cạnh Lang Hoa.
Mấy bước đi này nhìn thì bình thường, nhưng bước đi gian khổ như vậy, trường đao bên hông còn nhỏ máu tươi, áo giáp tựa như đã dính vào trên người, không biết đã bao lâu chưa lấy xuống, Lang Hoa bỗng nhiên rất muốn tiến lên, tự tay cởi áo giáp xuống, sau đó giang hai cánh tay ôm hắn một cái, giống như là thói quen đã nhiều năm.
Giống như xa cách thật nhiều năm, cuối cùng nhìn thấy hắn, hình dáng của hắn vẫn như trong ký ức, chỉ là trên mặt có vết máu, ánh mắt có chút đỏ lên, đầu còn hơi rối, mặt mày vẫn còn có chút thần thái non nớt, nhưng nhiều thêm mấy phần long lanh và thẳng thắn, có điều vẫn là hắn vô cùng quen thuộc đó.
Bất kể qua bao nhiêu năm, bao nhiêu thời gian, ký ức phủ đầy nếp nhăn, nhưng hắn vẫn rõ ràng sáng ngời như vậy, ở ngay trong thế giới của nàng.
Sự ổn định ung dung của hắn, khí thế hào hùng của hắn, dường như tất cả giống như nước thủy triều tràn vào trong đầu nàng, khi nàng muốn cẩn thận tỉ mỉ lưu giữ lại những thứ này, bọn chúng lại biến mất bặt vô âm tín.
Lang Hoa tỉnh lại từ trong hoảng hốt, nàng vừa mới nhớ đến gì thế? Những thứ đó xuất hiện ở trong trí nhớ rồi đột nhiên biến mất, bây giờ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Có lẽ là bởi vì giấc mộng lúc trước, hôm nay thấy Bùi Khởi Đường yên ổn đứng ở chỗ này, rốt cuộc nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Khởi Đường quan sát Lang Hoa, tóc tùy tiện buộc túm sau lưng, đoạn đường này đã chịu không ít cực khổ, y phục trên người hình như rộng ra, có thể thấy nàng gầy đi không ít.
Bùi Khởi Đường mở miệng trước, “Có gặp Cố lão gia không?”
Lang Hoa lắc lắc đầu, “Ta chưa đi Ngân Châu, đến thẳng nơi này.”
Ánh mắt Bùi Khởi Đường sáng lên, Lang Hoa chưa đi gặp Cố Thế Hoành, mà đã tới Hồng Châu, biết rõ không phải là vì tới gặp hắn, nhưng trong lòng vẫn là không nhịn được vui mừng.
“Bùi Tướng quân.” Dã Lợi Nhung vội vội vàng vàng chạy tới đón tiếp Bùi Khởi Đường, nhưng thấy một đám phó tướng đứng ở cửa thành nhìn Bùi Tướng quân nói chuyện với Cố Đại tiểu thư.
Dã Lợi Nhung nói: “Chúng ta có cần vào trong quân trướng không?” Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Bùi Tướng quân.
Vì Bình Chiêu Hoàng hậu, Dã Lợi Nhung cố ý học tiếng Tề, có điều mới vừa rồi Bùi Khởi Đường nói tiếng Tây Hạ lưu loát như vậy, khiến cho hắn không dám trình bày cái kém cỏi vụng về, dứt khoát dùng tiếng Tây Hạ nói chuyện với Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường gật gật đầu, nhìn về phía Lang Hoa, “Chúng ta cùng đi.”
Dã Lợi Nhung không khỏi kinh ngạc, hắn vốn là chỉ định nói riêng với Bùi Tướng quân đôi câu, ai ngờ Bùi Tướng quân nhưng lại không hề né tránh Cố Đại tiểu thư.
Ba người đi vào quân trướng, Dã Lợi Nhung lập tức hành lễ với Bùi Khởi Đường, “Nhờ có Bùi Tướng quân, nếu không chúng ta không biết phải công phá mấy chục vạn đại quân này như thế nào,” Hắn nói rồi dừng một chút, “Nhưng bây giờ, Lý Thường Hiển nhất định sẽ trốn đến đô thành… không biết Bùi Tướng quân…”
Thấy tình hình như thế, bắt đầu có người ném vũ khí trong tay xuống chạy trốn bốn phía. Vốn là đội ngũ Tây Hạ khổng lồ, giống như đám kiến bị hoảng sợ loạn thành một đoàn, chỉ có số ít đội ngũ tinh nhuệ gào thét binh mã vây chung quanh Lý Thường Hiển.
Bùi Khởi Đường thúc ngựa tiến lên, kỵ binh gào lên tiến tới, cả vùng đất dường như đều rung động. Mưa tên bay dầy đặc về phía đại quân Tây Hạ, binh lính Tây Hạ chống cự căn bản không tránh được một trận mũi tên tua tủa này, người Tây Hạ ngã xuống đất đếm không xuể.
Giờ khắc này, quân đội Đại Tề dũng mãnh vô địch, đánh đâu thắng đó. Ninh Lệnh bảo vệ cho Lý Thường Hiển chỉ huy lui về phía sau, “Bảo vệ Bệ hạ, rút lui, mau rút lui khỏi nơi này…” Bọn chúng cũng không địch lại được sự tấn công không ngừng của Đại Tề.
Lý Thường Hiển giơ ngón tay ra chỉ về phía Bùi Khởi Đường, trợn mắt nhưng không nói ra được nửa câu.
“U u u” tiếng kèn lệnh vang lên, kỵ binh Đại Tề giống như tường đồng vách sắt quấn đầy gai nhọn, máu thịt người Tây Hạ văng tung tóe, bị dọa đến hồn phi phách tán lại không có lòng dạ nào mà chiến đấu, liều mạng bỏ chạy về phía trước.
Lý Thường Hiển bại rồi, lần bại này đủ để cho hắn bị kéo từ bảo tọa Hoàng đế cao cao kia xuống.
Những binh lính Tây Hạ ở lại ngoài thành Hồng Châu đều bỏ lại vũ khí, thúc thủ chịu trói.
Trên tường thành Hồng Châu truyền tới tiếng hô, “Bùi Tướng quân, Bùi Tướng quân, Bùi Tướng quân.”
Bùi Khởi Đường nhìn lên cổng thành, một bóng người nho nhỏ thò đầu ra từ sau tường thành, hắn không thấy rõ thần sắc trong mắt nàng, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười ở khoé miệng nàng, chân thành như vậy.
Cửa thành Hồng Châu thành từ từ mở ra, Lang Hoa xách váy chạy thẳng từ trên cổng thành xuống.
Cửa thành, Bùi Khởi Đường cưỡi ngựa chậm rãi chạy vào, trên chiến mã trắng như tuyết đầy vết máu, áo giáp trên người hắn cũng đã sớm nhuộm thành màu đỏ nhạt.
Thủ tướng Hồng Châu hành lễ với Bùi Khởi Đường, thế nhưng ánh mắt Bùi Khởi Đường chăm chăm nhìn Lang Hoa, nàng mặc màu trắng mộc mạc, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi mắt lại lấp lánh rực rỡ như cũ.
Chính là nàng, ngày đêm sớm tối đều xuất hiện trong lòng hắn, là Cố Lang Hoa khiến cho hắn nhớ nhung.
Bùi Khởi Đường tung người xuống ngựa đi tới bên cạnh Lang Hoa.
Mấy bước đi này nhìn thì bình thường, nhưng bước đi gian khổ như vậy, trường đao bên hông còn nhỏ máu tươi, áo giáp tựa như đã dính vào trên người, không biết đã bao lâu chưa lấy xuống, Lang Hoa bỗng nhiên rất muốn tiến lên, tự tay cởi áo giáp xuống, sau đó giang hai cánh tay ôm hắn một cái, giống như là thói quen đã nhiều năm.
Giống như xa cách thật nhiều năm, cuối cùng nhìn thấy hắn, hình dáng của hắn vẫn như trong ký ức, chỉ là trên mặt có vết máu, ánh mắt có chút đỏ lên, đầu còn hơi rối, mặt mày vẫn còn có chút thần thái non nớt, nhưng nhiều thêm mấy phần long lanh và thẳng thắn, có điều vẫn là hắn vô cùng quen thuộc đó.
Bất kể qua bao nhiêu năm, bao nhiêu thời gian, ký ức phủ đầy nếp nhăn, nhưng hắn vẫn rõ ràng sáng ngời như vậy, ở ngay trong thế giới của nàng.
Sự ổn định ung dung của hắn, khí thế hào hùng của hắn, dường như tất cả giống như nước thủy triều tràn vào trong đầu nàng, khi nàng muốn cẩn thận tỉ mỉ lưu giữ lại những thứ này, bọn chúng lại biến mất bặt vô âm tín.
Lang Hoa tỉnh lại từ trong hoảng hốt, nàng vừa mới nhớ đến gì thế? Những thứ đó xuất hiện ở trong trí nhớ rồi đột nhiên biến mất, bây giờ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Có lẽ là bởi vì giấc mộng lúc trước, hôm nay thấy Bùi Khởi Đường yên ổn đứng ở chỗ này, rốt cuộc nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Khởi Đường quan sát Lang Hoa, tóc tùy tiện buộc túm sau lưng, đoạn đường này đã chịu không ít cực khổ, y phục trên người hình như rộng ra, có thể thấy nàng gầy đi không ít.
Bùi Khởi Đường mở miệng trước, “Có gặp Cố lão gia không?”
Lang Hoa lắc lắc đầu, “Ta chưa đi Ngân Châu, đến thẳng nơi này.”
Ánh mắt Bùi Khởi Đường sáng lên, Lang Hoa chưa đi gặp Cố Thế Hoành, mà đã tới Hồng Châu, biết rõ không phải là vì tới gặp hắn, nhưng trong lòng vẫn là không nhịn được vui mừng.
“Bùi Tướng quân.” Dã Lợi Nhung vội vội vàng vàng chạy tới đón tiếp Bùi Khởi Đường, nhưng thấy một đám phó tướng đứng ở cửa thành nhìn Bùi Tướng quân nói chuyện với Cố Đại tiểu thư.
Dã Lợi Nhung nói: “Chúng ta có cần vào trong quân trướng không?” Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Bùi Tướng quân.
Vì Bình Chiêu Hoàng hậu, Dã Lợi Nhung cố ý học tiếng Tề, có điều mới vừa rồi Bùi Khởi Đường nói tiếng Tây Hạ lưu loát như vậy, khiến cho hắn không dám trình bày cái kém cỏi vụng về, dứt khoát dùng tiếng Tây Hạ nói chuyện với Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường gật gật đầu, nhìn về phía Lang Hoa, “Chúng ta cùng đi.”
Dã Lợi Nhung không khỏi kinh ngạc, hắn vốn là chỉ định nói riêng với Bùi Tướng quân đôi câu, ai ngờ Bùi Tướng quân nhưng lại không hề né tránh Cố Đại tiểu thư.
Ba người đi vào quân trướng, Dã Lợi Nhung lập tức hành lễ với Bùi Khởi Đường, “Nhờ có Bùi Tướng quân, nếu không chúng ta không biết phải công phá mấy chục vạn đại quân này như thế nào,” Hắn nói rồi dừng một chút, “Nhưng bây giờ, Lý Thường Hiển nhất định sẽ trốn đến đô thành… không biết Bùi Tướng quân…”