Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 322
Chương 322:
Âm điệu vui mừng, làn điệu đầu tiên là trầm thấp rồi sau đó là vui sướng, nâng cao, khiến cho người ta quên mất cảnh tàn sát khốc liệt, quên mất chiến trường đầm đìa máu tươi, quên mất cảnh tượng thê thảm thi hài khắp nơi, âm thanh chém giết rung trời.
Trước mắt dường như xuất hiện cảnh vật núi Hạ Lan xinh đẹp.
Bao nhiêu ngày giết hại, khiến cho bọn họ đã sớm mệt mỏi, hôm nay nghe được bài hát này, giống như là đã rời khỏi chiến trường, trở về quê nhà, bàn tay nắm đại đao của người Tây Hạ cũng mềm ra.
Ninh Lệnh nhíu mày, loại phương pháp vừa đấm vừa xoa của Đại Tề này có hiệu quả rồi.
Trên tường thành đã cắm lên quốc kỳ Đại Hạ, trên tường thành còn có binh lính Đại Hạ, cuộc chiến này còn có cái gì có thể đánh chứ? Lẽ nào thật sự muốn huynh đệ tương tàn, người mình đánh người mình sao?
Tướng quân dẫn binh cũng không biết làm thế nào mới phải.
“Là gian kế của người Tề, công thành cho ta… ” Lý Thường Hiển hạ lệnh, các Tướng quân chỉ đành phải dẫn đội ngũ của mình xông lên trước.
Nhưng mà quân đội Tây Hạ không phải là bộ dạng đột nhiên xuất hiện ở thành Diêm Châu, bọn chúng không có ý chí chiến đấu, ngay cả uy lực của Thần Tí Cung trong tay cũng lực giảm nhiều..
Bọn họ thấy quân coi giữ trên tường thành lắc lắc cờ Tây Hạ trong tay, tiếng kêu công thành cũng không tự chủ được dần dần yếu xuống.
Bọn họ đã không muốn đánh trận đánh này nữa.
Sắc mặt Lý Thường Hiển sầm xuống, phân phó người bên cạnh, “Đánh trống thổi kèn.”
Tiếng kèn lệnh vừa mới vang lên, nhưng lại im bặt, mũi tên từ không trung bay tới bắn trúng cổ họng binh lính Tây Hạ, binh lính Tây Hạ trợn to hai mắt ngã về phía sau.
Mọi người lập tức nhìn chung quanh, là ai? Là ai ở nơi đó?
Quân đội Tây Hạ lập tức hoảng loạn.
Cách đó không xa một đám người đang đứng trên gò đất, đoàn nhân mã này dường như đạp máu tươi mà tới, ánh mặt trời mạ một lớp vàng trên người bọn họ, uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng.
“Là Bùi Khởi Đường.”
Bùi Khởi Đường làm sao có thể phá vòng vây đi tới nơi này, mặt tất cả mọi người đều đầy vẻ khó tin.
“Lý Thường Hiển, xuất thân từ Lý gia ở Linh Vũ, cha cướp thê thất bị trong tộc xử lý không phục, giết trưởng bối trong tộc trốn chạy về Hồi Cốt, mẹ đâm đầu xuống hồ tự vẫn, vì thế được gửi gắm ở trong tộc, giữ chức tạp dịch. May mắn được Bình Chiêu Hoàng đế thương xót sự thông minh, dẫn theo nuôi dưỡng bên cạnh, từ chăn ngựa bình thường đến quản lý binh phòng ở biên giới quốc gia, có thể nói nhận được sự ân sủng tới cực điểm. Thế nhưng lại ruồng bỏ tình nghĩa, sinh ra lòng gian, phạm thượng phản nghịch, dậy binh mưu phản, hành thích vua và triều đình, nghịch tặc như vậy, trời đất không dung, ai ai cũng có thể giết chết.”
“Bình Chiêu Hoàng hậu đã phù trợ ấu vương đăng cơ, mong chư vị tướng sĩ mau chóng tỉnh ngộ, bỏ tối theo sáng, kẻ lâm trận vất bỏ vũ khí, tất cả đều miễn tội chết…”
Giọng nói của Bùi Khởi Đường vang dội, tiếng Tây Hạ lưu loát khiến cho người nghe sợ hãi trong lòng.
Quân đội Tây Hạ hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người dường như đều bị những lời này làm cho khiếp sợ.
Kẻ lâm trận vất bỏ vũ khí, tất cả đều miễn tội chết…
Nếu không thì sẽ bị coi là loạn thần tặc tử mà giết chết.
Sắc mặt Lý Thường Hiển tái xanh, một dòng máu nóng phun ra trong lòng, trên vai trúng tên cũng đau tê tâm liệt phế, hắn giơ tay ra lớn tiếng hô, “Vây giết người này, vây giết người này…”
Lý Thường Hiển vừa dứt lời, quân đội phía sau lập tức hướng lại gần Bùi Khởi Đường, cầm đầu là đại thủ lĩnh Tổ Nho.
“Vẫn là Tổ Nho của Trẫm…”
Nhưng mà chuyện khiến cho Lý Thường Hiển không tưởng được lại xảy ra rồi.
Tổ Nho ghìm ngựa lại, khom người hành lễ với Bùi Khởi Đường, “Tổ Nho nguyện ủng hộ lập Hoàng đế mới, cùng Tướng quân giết chết nghịch tặc Lý Thường Hiển.”
Tổ Nho cưỡi chiến mã, cầm vũ khí trong tay lại đứng về phía Bùi Khởi Đường, quân đội Tây Hạ lập tức hỗn loạn.
Lý Thường Hiển ngẩn người tại chỗ cũng không thể động. Hai người hắn tín nhiệm nhất, là Tổ Nho và Ninh Lệnh, nhưng Tổ Nho lại phản bội hắn như vậy, đứng về phe con tiện nhân Bình Chiêu Hoàng hậu kia, đứng chung một chỗ với người Tề. Máu nóng trong lòng Lý Thường Hiển trào lên yết hầu “phụt” một cái phun ra ngoài, hóa thành một màn sương máu.
Âm điệu vui mừng, làn điệu đầu tiên là trầm thấp rồi sau đó là vui sướng, nâng cao, khiến cho người ta quên mất cảnh tàn sát khốc liệt, quên mất chiến trường đầm đìa máu tươi, quên mất cảnh tượng thê thảm thi hài khắp nơi, âm thanh chém giết rung trời.
Trước mắt dường như xuất hiện cảnh vật núi Hạ Lan xinh đẹp.
Bao nhiêu ngày giết hại, khiến cho bọn họ đã sớm mệt mỏi, hôm nay nghe được bài hát này, giống như là đã rời khỏi chiến trường, trở về quê nhà, bàn tay nắm đại đao của người Tây Hạ cũng mềm ra.
Ninh Lệnh nhíu mày, loại phương pháp vừa đấm vừa xoa của Đại Tề này có hiệu quả rồi.
Trên tường thành đã cắm lên quốc kỳ Đại Hạ, trên tường thành còn có binh lính Đại Hạ, cuộc chiến này còn có cái gì có thể đánh chứ? Lẽ nào thật sự muốn huynh đệ tương tàn, người mình đánh người mình sao?
Tướng quân dẫn binh cũng không biết làm thế nào mới phải.
“Là gian kế của người Tề, công thành cho ta… ” Lý Thường Hiển hạ lệnh, các Tướng quân chỉ đành phải dẫn đội ngũ của mình xông lên trước.
Nhưng mà quân đội Tây Hạ không phải là bộ dạng đột nhiên xuất hiện ở thành Diêm Châu, bọn chúng không có ý chí chiến đấu, ngay cả uy lực của Thần Tí Cung trong tay cũng lực giảm nhiều..
Bọn họ thấy quân coi giữ trên tường thành lắc lắc cờ Tây Hạ trong tay, tiếng kêu công thành cũng không tự chủ được dần dần yếu xuống.
Bọn họ đã không muốn đánh trận đánh này nữa.
Sắc mặt Lý Thường Hiển sầm xuống, phân phó người bên cạnh, “Đánh trống thổi kèn.”
Tiếng kèn lệnh vừa mới vang lên, nhưng lại im bặt, mũi tên từ không trung bay tới bắn trúng cổ họng binh lính Tây Hạ, binh lính Tây Hạ trợn to hai mắt ngã về phía sau.
Mọi người lập tức nhìn chung quanh, là ai? Là ai ở nơi đó?
Quân đội Tây Hạ lập tức hoảng loạn.
Cách đó không xa một đám người đang đứng trên gò đất, đoàn nhân mã này dường như đạp máu tươi mà tới, ánh mặt trời mạ một lớp vàng trên người bọn họ, uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng.
“Là Bùi Khởi Đường.”
Bùi Khởi Đường làm sao có thể phá vòng vây đi tới nơi này, mặt tất cả mọi người đều đầy vẻ khó tin.
“Lý Thường Hiển, xuất thân từ Lý gia ở Linh Vũ, cha cướp thê thất bị trong tộc xử lý không phục, giết trưởng bối trong tộc trốn chạy về Hồi Cốt, mẹ đâm đầu xuống hồ tự vẫn, vì thế được gửi gắm ở trong tộc, giữ chức tạp dịch. May mắn được Bình Chiêu Hoàng đế thương xót sự thông minh, dẫn theo nuôi dưỡng bên cạnh, từ chăn ngựa bình thường đến quản lý binh phòng ở biên giới quốc gia, có thể nói nhận được sự ân sủng tới cực điểm. Thế nhưng lại ruồng bỏ tình nghĩa, sinh ra lòng gian, phạm thượng phản nghịch, dậy binh mưu phản, hành thích vua và triều đình, nghịch tặc như vậy, trời đất không dung, ai ai cũng có thể giết chết.”
“Bình Chiêu Hoàng hậu đã phù trợ ấu vương đăng cơ, mong chư vị tướng sĩ mau chóng tỉnh ngộ, bỏ tối theo sáng, kẻ lâm trận vất bỏ vũ khí, tất cả đều miễn tội chết…”
Giọng nói của Bùi Khởi Đường vang dội, tiếng Tây Hạ lưu loát khiến cho người nghe sợ hãi trong lòng.
Quân đội Tây Hạ hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người dường như đều bị những lời này làm cho khiếp sợ.
Kẻ lâm trận vất bỏ vũ khí, tất cả đều miễn tội chết…
Nếu không thì sẽ bị coi là loạn thần tặc tử mà giết chết.
Sắc mặt Lý Thường Hiển tái xanh, một dòng máu nóng phun ra trong lòng, trên vai trúng tên cũng đau tê tâm liệt phế, hắn giơ tay ra lớn tiếng hô, “Vây giết người này, vây giết người này…”
Lý Thường Hiển vừa dứt lời, quân đội phía sau lập tức hướng lại gần Bùi Khởi Đường, cầm đầu là đại thủ lĩnh Tổ Nho.
“Vẫn là Tổ Nho của Trẫm…”
Nhưng mà chuyện khiến cho Lý Thường Hiển không tưởng được lại xảy ra rồi.
Tổ Nho ghìm ngựa lại, khom người hành lễ với Bùi Khởi Đường, “Tổ Nho nguyện ủng hộ lập Hoàng đế mới, cùng Tướng quân giết chết nghịch tặc Lý Thường Hiển.”
Tổ Nho cưỡi chiến mã, cầm vũ khí trong tay lại đứng về phía Bùi Khởi Đường, quân đội Tây Hạ lập tức hỗn loạn.
Lý Thường Hiển ngẩn người tại chỗ cũng không thể động. Hai người hắn tín nhiệm nhất, là Tổ Nho và Ninh Lệnh, nhưng Tổ Nho lại phản bội hắn như vậy, đứng về phe con tiện nhân Bình Chiêu Hoàng hậu kia, đứng chung một chỗ với người Tề. Máu nóng trong lòng Lý Thường Hiển trào lên yết hầu “phụt” một cái phun ra ngoài, hóa thành một màn sương máu.