Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 305
Chương 305:
Nghe thấy tiếng của Lục Anh, quản sự vội vàng quay đầu lại, “Lục tam gia đã tới, Đại tiểu thư của chúng ta chuẩn bị đi Ngân Châu, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường.”
Hắn vừa mới tới Thái Nguyên, Lang Hoa lại muốn đi Ngân Châu.
Lục Anh khẽ cau mày, đi vào trong viện.
Sân viện nho nhỏ bỗng nhiên bị chiếu sáng, một quả cầu lửa được đốt lên rọi ánh sáng vào tầm mắt mọi người, Lang Hoa đứng một bên cẩn thận xem xét, Tiêu Ấp quất một roi vào quả cầu lửa, đầu chiếc roi lập tức bị lửa đốt.
Lang Hoa đứng một bên rốt cuộc cũng giãn đôi lông mày, “Đây chính là đồ vật hắn tìm ra? Nó gọi là gì?”
Tiêu Ấp nói: “Nghe nói nó gọi là đá mỡ, một khi đã đốt thì rất khó bị dập tắt.”
Trên mặt Lang Hoa hiện lên nụ cười, “Vậy… trận đánh này hắn… thật sự có thể đánh thắng.” Luận về binh lực chắc chắn Bùi Khởi Đường không bằng Lý Thường Hiển, nhưng so về mưu trí hắn lại có phần giảo hoạt hơn.
Lang Hoa chăm chú nhìn quả cầu lửa, không hề phát hiện Lục Anh đang đứng cách đó không xa.
Lúc trước Lang Hoa rất khó chịu, bây giờ lại rất cao hứng.
Chính bởi vì quả cầu lửa đang cháy bùng bùng trước mắt này, toàn thân đều khoan khoái.
Thất sự là dễ dàng như vậy, chỉ một vật nhỏ cũng có thể khiến nàng vui mừng.
Lục Anh đứng trong góc, không nhúc nhích nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tới tận lúc lửa tàn, Lang Hoa chuẩn bị trở về phòng, mới nhìn thấy Lục Anh.
Lang Hoa rất kinh ngạc.
Lần này Lục Anh không giống trước đây, hình như có tâm sự nặng nề.
Lang Hoa mời Lục Anh vào phòng ngồi, Tiêu ma ma bưng một chén trà nóng tới.
Lục Anh nhấp một ngụm nước nóng, toàn thân mới như ấm áp lên, tiết trời không lạnh, thậm chí có chút nóng, nhưng vừa rồi hắn lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Lục Anh đặt ly trà xuống, khẽ mỉm cười nhìn về phía Lang Hoa, “Ta vừa mới tới Ngân Châu, nàng đã muốn đi, hình như muốn tránh mặt ta, sớm biết nàng không muốn nhìn thấy ta, ta đã không tới đây.”
Nàng đương nhiên không phải là không muốn gặp Lục Anh.
Lang Hoa nói: “Hôm nay muội đã chuẩn bị đi rồi, trước khi tới Thái Nguyên muội đã nói với huynh trưởng, chỉ cần huynh ấy tới, muội sẽ lập tức đến Ngân Châu, Ngân Châu và An Khánh… chỉ có mấy người Hồ tiên sinh ở đó, muội cũng không yên tâm…”
Lục Anh yên lặng nhìn Lang Hoa, hồi lâu ôn hòa cười, “Muội đến Ngân Châu cũng vì đồn bảo vệ?”
Thực ra hiện tại có một số việc cũng nên nói với Lục Anh.
Lang Hoa lắc đầu, “Không phải, muội tới Ngân Châu là để gặp phụ thân.”
Ánh mắt Lục Anh thẫm lại, “Muội là nói Cố Thế thúc? Người đang ở Ngân Châu?”
Vào giờ phút này cũng không có gì cần giấu diếm, bỏ qua chi tiết liên quan đến lão Nhạc và Bùi Khởi Đường, nàng kể chuyện nghĩ đủ cách đến Tây Hạ tiếp ứng cho Cố Thế Hoành ra.
Lục Anh đứng dậy, đi tới bên cạnh Lang Hoa, trên mặt vừa mừng vừa sợ, “Cố Thế thúc chưa chết, lão thái thái nhất định sẽ rất vui mừng, chờ Thế thúc trở về, muội sẽ không phải chịu khổ cực như thế này nữa,” Nói rồi hắn dừng lại một chút, “Lang Hoa, muội còn nhỏ tuổi, bên cạnh không nên không có cha mẹ, nếu như Thế thúc trở về, muội sẽ có thể biết được có phụ thân thì sẽ như thế nào. Cho dù ta là con vợ lẽ, tính cách của phụ thân ta thì như vậy, nhưng cũng từng bảo vệ ta.”
Lục Anh đột nhiên cúi đầu xuống, ung dung cười một tiếng, “Thế thúc sẽ càng như vậy, ông ấy sẽ yêu thương muội, dù cho tương lai có tái giá lấy vợ kế, muội cũng vẫn là trưởng nữ chi trưởng, lại được lão thái thái nuôi dưỡng và dạy dỗ như người quản lý nhà cửa, không ai… có thể vượt qua địa vị của muội.”
“Sau khi Thế thúc trở về, nhất định muốn giữ muội lại mấy năm, hôn sự có thể đợi tới sau khi muội tới tuổi cập kê,” Ánh mắt Lục Anh khẽ run lên, “Ta sẽ chờ muội, chỉ cần muội bằng lòng gả cho ta.”
Tay Lang Hoa không khỏi run lên, nàng không ngờ Lục Anh sẽ nói như vậy, trong mắt Lục Anh lóe lên vui sướng, thật sự là vui cho nàng.
Nàng nhất thời không biết đáp lại ra sao.
Nghe thấy tiếng của Lục Anh, quản sự vội vàng quay đầu lại, “Lục tam gia đã tới, Đại tiểu thư của chúng ta chuẩn bị đi Ngân Châu, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường.”
Hắn vừa mới tới Thái Nguyên, Lang Hoa lại muốn đi Ngân Châu.
Lục Anh khẽ cau mày, đi vào trong viện.
Sân viện nho nhỏ bỗng nhiên bị chiếu sáng, một quả cầu lửa được đốt lên rọi ánh sáng vào tầm mắt mọi người, Lang Hoa đứng một bên cẩn thận xem xét, Tiêu Ấp quất một roi vào quả cầu lửa, đầu chiếc roi lập tức bị lửa đốt.
Lang Hoa đứng một bên rốt cuộc cũng giãn đôi lông mày, “Đây chính là đồ vật hắn tìm ra? Nó gọi là gì?”
Tiêu Ấp nói: “Nghe nói nó gọi là đá mỡ, một khi đã đốt thì rất khó bị dập tắt.”
Trên mặt Lang Hoa hiện lên nụ cười, “Vậy… trận đánh này hắn… thật sự có thể đánh thắng.” Luận về binh lực chắc chắn Bùi Khởi Đường không bằng Lý Thường Hiển, nhưng so về mưu trí hắn lại có phần giảo hoạt hơn.
Lang Hoa chăm chú nhìn quả cầu lửa, không hề phát hiện Lục Anh đang đứng cách đó không xa.
Lúc trước Lang Hoa rất khó chịu, bây giờ lại rất cao hứng.
Chính bởi vì quả cầu lửa đang cháy bùng bùng trước mắt này, toàn thân đều khoan khoái.
Thất sự là dễ dàng như vậy, chỉ một vật nhỏ cũng có thể khiến nàng vui mừng.
Lục Anh đứng trong góc, không nhúc nhích nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tới tận lúc lửa tàn, Lang Hoa chuẩn bị trở về phòng, mới nhìn thấy Lục Anh.
Lang Hoa rất kinh ngạc.
Lần này Lục Anh không giống trước đây, hình như có tâm sự nặng nề.
Lang Hoa mời Lục Anh vào phòng ngồi, Tiêu ma ma bưng một chén trà nóng tới.
Lục Anh nhấp một ngụm nước nóng, toàn thân mới như ấm áp lên, tiết trời không lạnh, thậm chí có chút nóng, nhưng vừa rồi hắn lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Lục Anh đặt ly trà xuống, khẽ mỉm cười nhìn về phía Lang Hoa, “Ta vừa mới tới Ngân Châu, nàng đã muốn đi, hình như muốn tránh mặt ta, sớm biết nàng không muốn nhìn thấy ta, ta đã không tới đây.”
Nàng đương nhiên không phải là không muốn gặp Lục Anh.
Lang Hoa nói: “Hôm nay muội đã chuẩn bị đi rồi, trước khi tới Thái Nguyên muội đã nói với huynh trưởng, chỉ cần huynh ấy tới, muội sẽ lập tức đến Ngân Châu, Ngân Châu và An Khánh… chỉ có mấy người Hồ tiên sinh ở đó, muội cũng không yên tâm…”
Lục Anh yên lặng nhìn Lang Hoa, hồi lâu ôn hòa cười, “Muội đến Ngân Châu cũng vì đồn bảo vệ?”
Thực ra hiện tại có một số việc cũng nên nói với Lục Anh.
Lang Hoa lắc đầu, “Không phải, muội tới Ngân Châu là để gặp phụ thân.”
Ánh mắt Lục Anh thẫm lại, “Muội là nói Cố Thế thúc? Người đang ở Ngân Châu?”
Vào giờ phút này cũng không có gì cần giấu diếm, bỏ qua chi tiết liên quan đến lão Nhạc và Bùi Khởi Đường, nàng kể chuyện nghĩ đủ cách đến Tây Hạ tiếp ứng cho Cố Thế Hoành ra.
Lục Anh đứng dậy, đi tới bên cạnh Lang Hoa, trên mặt vừa mừng vừa sợ, “Cố Thế thúc chưa chết, lão thái thái nhất định sẽ rất vui mừng, chờ Thế thúc trở về, muội sẽ không phải chịu khổ cực như thế này nữa,” Nói rồi hắn dừng lại một chút, “Lang Hoa, muội còn nhỏ tuổi, bên cạnh không nên không có cha mẹ, nếu như Thế thúc trở về, muội sẽ có thể biết được có phụ thân thì sẽ như thế nào. Cho dù ta là con vợ lẽ, tính cách của phụ thân ta thì như vậy, nhưng cũng từng bảo vệ ta.”
Lục Anh đột nhiên cúi đầu xuống, ung dung cười một tiếng, “Thế thúc sẽ càng như vậy, ông ấy sẽ yêu thương muội, dù cho tương lai có tái giá lấy vợ kế, muội cũng vẫn là trưởng nữ chi trưởng, lại được lão thái thái nuôi dưỡng và dạy dỗ như người quản lý nhà cửa, không ai… có thể vượt qua địa vị của muội.”
“Sau khi Thế thúc trở về, nhất định muốn giữ muội lại mấy năm, hôn sự có thể đợi tới sau khi muội tới tuổi cập kê,” Ánh mắt Lục Anh khẽ run lên, “Ta sẽ chờ muội, chỉ cần muội bằng lòng gả cho ta.”
Tay Lang Hoa không khỏi run lên, nàng không ngờ Lục Anh sẽ nói như vậy, trong mắt Lục Anh lóe lên vui sướng, thật sự là vui cho nàng.
Nàng nhất thời không biết đáp lại ra sao.