Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 281
Chương 281:
“Muốn vải không nhuộm màu, muốn lừa, còn muốn mượn dùng hạ nhân, thiếu chút nữa thì tháo cả cánh cửa Đường gia xuống.”
Mã Thụy nghe mà cảm thấy buồn cười, “Nhớ kỹ những lời nàng ta nói, ỷ vào mấy ngày giảng kinh phật cho Thái hậu liền coi trời bằng vung như thế, thật sự coi triều đình là trò đùa à.” Ông ta gặp qua không ít hoà thượng giả đạo sĩ giả, lần đầu tiên thấy trắng trợn đi lừa gạt như vậy, có điều trước khi làm cho rõ ràng, ông ta vẫn là phải xem xem rốt cuộc Cố Lang Hoa muốn làm gì.
“Không chỉ là Thái Nguyên, nghe nói hai ngày nay trên đường từ kinh thành qua đây nàng ta đều nói như vậy, toàn đến các nhà có chút tài sản trong thành, trừ việc muốn kiếm bạc mua đồ, còn bầy ra những thứ lộn xộn này.”
Mã Thụy nhíu mày, “Một nữ quyến không ở trong nhà, lại rêu rao khoác lác khắp nơi như vậy… có khác gì những ni cô, y bà kia đâu?”
Chỉ có điều người đã từng giảng kinh cho Thái hậu, nếu như có thể mời nàng ta đến nhà nói mấy câu, cho dù ai cũng sẽ thấy vẻ vang, cho nên các nữ quyến mới dễ dàng mắc lừa hơn.
Hạ nhân đi vào bẩm báo: “Đại nhân, có vị Cố đại tiểu thư tới, muốn gặp phu nhân.”
Mã Thụy nhíu mày, “Vừa nói tới nàng ta, nàng ta đã tìm đến rồi,” Nói rồi đứng lên, “Ta cũng muốn xem xem, nàng ta là nhân vật ba đầu sáu tay phương nào.”
Lang Hoa ngồi ở gian nhà chính trong nhà Mã Tri phủ ăn điểm tâm.
Từ kinh đô tới nơi này, nàng hầu như không nghỉ ngơi một khắc nào, bây giờ cuối cùng cũng có thể xả hơi rồi.
Mã Tri phủ đi vào cửa, ngước mắt lên liền thấy một tiểu cô nương ngồi ở trên ghế, đang ăn bánh đậu đỏ.
Đây chính là Cố đại tiểu thư đó?
Tuy hắn đã nghe nói Cố đại tiểu thư chỉ là một hài tử mười tuổi, bây giờ gặp được nàng cảm thấy vẫn ngạc nhiên như cũ, một nữ hài tử đẹp như tượng khắc, nhìn không có gì khác biệt với tiểu thư nhà quan lớn quyền quý, làm không thể nào đánh đồng với mấy bà cô nhiều chuyện kia.
Lang Hoa ăn một miếng điểm tâm cuối cùng, uống trà, mới đứng dậy hành lễ với Mã Thụy, “Mã đại nhân.”
Nàng đến tìm Mã Thụy, là bởi vì nàng biết kiếp trước bên cạnh Bùi Khởi Đường có một Hình bộ thượng thư uy phong lẫm liệt, giúp đỡ Bùi Khởi Đường lật lại án Khánh Vương mưu phản.
Người này từng nhậm chức Tri phủ ở Thái Nguyên, là một thiết Diêm vương nổi tiếng, từ trước đến giờ công tư rõ ràng, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát.
Không đợi Mã Thụy nói gì, Lang Hoa đã giơ tay đưa văn thư thông quan ra.
Đối với loại người này, không thể lấy Thái hậu ra ép ông ta, cũng không thể hối lộ ông ta, chỉ có thẳng thắn nói chuyện với ông ta, mới có khả năng có được sự tín nhiệm và ủng hộ của ông ta.
Ánh mắt Lang Hoa ung dung, “Dân nữ không phải là một kẻ lừa đảo.”
Trong ánh mắt Mã Thụy lại lộ ra mấy phần nghi hoặc, ông ta không hiểu Cố Lang Hoa đi chuyến này là vì cái gì?. Ngôn Tình Sủng
Lang Hoa nói tiếp: “Dân nữ chỉ muốn đánh cuộc với Mã đại nhân.”
Tiêu ma ma đưa một chồng giấy dầy cho Mã Thụy.
Lang Hoa nói: “Đây là đồ vật và tiền bạc mà hai ngày dân nữ thu được, nếu như Mã đại nhân chuẩn bị bỏ tù dân nữ, bây giờ đã có chứng cứ xác thực rồi.”
“Ba ngày…” Lang Hoa giơ tay ra, “Nội trong ba ngày, triều đình sẽ có công văn đưa đến, biên cương cũng sẽ có tin chiến sự truyền tới, ngay sau đó sẽ có thương binh đến Tây Kinh, theo dân nữ biết, năm nay y công của đồn bảo vệ ở Thái Nguyên chỉ có năm vị, nếu như có nhóm thương binh lớn đến, chỉ sợ sẽ thiếu thầy thuốc thiếu dược liệu.”
“Hơn nữa… phòng ở đồn bảo vệ rất nhỏ hẹp, bất lợi cho việc dưỡng bệnh, thậm chí sẽ bởi vì hoàn cảnh bẩn thỉu mà dẫn tới bệnh dịch, đến lúc đó mới muốn sửa chữa… chỉ sợ là muộn rồi.”
Mã Thụy không khỏi ngạc nhiên, hắn cũng không nhận được văn thư của triều đình, hơn nữa Thái tử cho là Chân Định dễ dàng đóng quân hơn Thái Nguyên, nhất định là đi Chân Định rồi.
Trận đánh này triều đình là có chút nắm chắc, cũng không thể trong ba ngày sẽ có tin tức xấu gì cả.
Mã Thụy nói: “Ý của ngươi chẳng lẽ là muốn chúng ta trùng tu đồn bảo vệ.”
“Vậy dĩ nhiên là không kịp,” Lang Hoa nói, “Dân nữ chỉ là muốn bốn mươi quân trướng, bên trong lều đặt đồ dùng dân nữ cần.”
Mã Thụy hiểu rõ, đây chính là đánh cuộc mà Cố Lang Hoa nói.
Mã Thụy xụ mặt, “Vậy thì đợi sau ba ngày…”
“Muốn vải không nhuộm màu, muốn lừa, còn muốn mượn dùng hạ nhân, thiếu chút nữa thì tháo cả cánh cửa Đường gia xuống.”
Mã Thụy nghe mà cảm thấy buồn cười, “Nhớ kỹ những lời nàng ta nói, ỷ vào mấy ngày giảng kinh phật cho Thái hậu liền coi trời bằng vung như thế, thật sự coi triều đình là trò đùa à.” Ông ta gặp qua không ít hoà thượng giả đạo sĩ giả, lần đầu tiên thấy trắng trợn đi lừa gạt như vậy, có điều trước khi làm cho rõ ràng, ông ta vẫn là phải xem xem rốt cuộc Cố Lang Hoa muốn làm gì.
“Không chỉ là Thái Nguyên, nghe nói hai ngày nay trên đường từ kinh thành qua đây nàng ta đều nói như vậy, toàn đến các nhà có chút tài sản trong thành, trừ việc muốn kiếm bạc mua đồ, còn bầy ra những thứ lộn xộn này.”
Mã Thụy nhíu mày, “Một nữ quyến không ở trong nhà, lại rêu rao khoác lác khắp nơi như vậy… có khác gì những ni cô, y bà kia đâu?”
Chỉ có điều người đã từng giảng kinh cho Thái hậu, nếu như có thể mời nàng ta đến nhà nói mấy câu, cho dù ai cũng sẽ thấy vẻ vang, cho nên các nữ quyến mới dễ dàng mắc lừa hơn.
Hạ nhân đi vào bẩm báo: “Đại nhân, có vị Cố đại tiểu thư tới, muốn gặp phu nhân.”
Mã Thụy nhíu mày, “Vừa nói tới nàng ta, nàng ta đã tìm đến rồi,” Nói rồi đứng lên, “Ta cũng muốn xem xem, nàng ta là nhân vật ba đầu sáu tay phương nào.”
Lang Hoa ngồi ở gian nhà chính trong nhà Mã Tri phủ ăn điểm tâm.
Từ kinh đô tới nơi này, nàng hầu như không nghỉ ngơi một khắc nào, bây giờ cuối cùng cũng có thể xả hơi rồi.
Mã Tri phủ đi vào cửa, ngước mắt lên liền thấy một tiểu cô nương ngồi ở trên ghế, đang ăn bánh đậu đỏ.
Đây chính là Cố đại tiểu thư đó?
Tuy hắn đã nghe nói Cố đại tiểu thư chỉ là một hài tử mười tuổi, bây giờ gặp được nàng cảm thấy vẫn ngạc nhiên như cũ, một nữ hài tử đẹp như tượng khắc, nhìn không có gì khác biệt với tiểu thư nhà quan lớn quyền quý, làm không thể nào đánh đồng với mấy bà cô nhiều chuyện kia.
Lang Hoa ăn một miếng điểm tâm cuối cùng, uống trà, mới đứng dậy hành lễ với Mã Thụy, “Mã đại nhân.”
Nàng đến tìm Mã Thụy, là bởi vì nàng biết kiếp trước bên cạnh Bùi Khởi Đường có một Hình bộ thượng thư uy phong lẫm liệt, giúp đỡ Bùi Khởi Đường lật lại án Khánh Vương mưu phản.
Người này từng nhậm chức Tri phủ ở Thái Nguyên, là một thiết Diêm vương nổi tiếng, từ trước đến giờ công tư rõ ràng, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát.
Không đợi Mã Thụy nói gì, Lang Hoa đã giơ tay đưa văn thư thông quan ra.
Đối với loại người này, không thể lấy Thái hậu ra ép ông ta, cũng không thể hối lộ ông ta, chỉ có thẳng thắn nói chuyện với ông ta, mới có khả năng có được sự tín nhiệm và ủng hộ của ông ta.
Ánh mắt Lang Hoa ung dung, “Dân nữ không phải là một kẻ lừa đảo.”
Trong ánh mắt Mã Thụy lại lộ ra mấy phần nghi hoặc, ông ta không hiểu Cố Lang Hoa đi chuyến này là vì cái gì?. Ngôn Tình Sủng
Lang Hoa nói tiếp: “Dân nữ chỉ muốn đánh cuộc với Mã đại nhân.”
Tiêu ma ma đưa một chồng giấy dầy cho Mã Thụy.
Lang Hoa nói: “Đây là đồ vật và tiền bạc mà hai ngày dân nữ thu được, nếu như Mã đại nhân chuẩn bị bỏ tù dân nữ, bây giờ đã có chứng cứ xác thực rồi.”
“Ba ngày…” Lang Hoa giơ tay ra, “Nội trong ba ngày, triều đình sẽ có công văn đưa đến, biên cương cũng sẽ có tin chiến sự truyền tới, ngay sau đó sẽ có thương binh đến Tây Kinh, theo dân nữ biết, năm nay y công của đồn bảo vệ ở Thái Nguyên chỉ có năm vị, nếu như có nhóm thương binh lớn đến, chỉ sợ sẽ thiếu thầy thuốc thiếu dược liệu.”
“Hơn nữa… phòng ở đồn bảo vệ rất nhỏ hẹp, bất lợi cho việc dưỡng bệnh, thậm chí sẽ bởi vì hoàn cảnh bẩn thỉu mà dẫn tới bệnh dịch, đến lúc đó mới muốn sửa chữa… chỉ sợ là muộn rồi.”
Mã Thụy không khỏi ngạc nhiên, hắn cũng không nhận được văn thư của triều đình, hơn nữa Thái tử cho là Chân Định dễ dàng đóng quân hơn Thái Nguyên, nhất định là đi Chân Định rồi.
Trận đánh này triều đình là có chút nắm chắc, cũng không thể trong ba ngày sẽ có tin tức xấu gì cả.
Mã Thụy nói: “Ý của ngươi chẳng lẽ là muốn chúng ta trùng tu đồn bảo vệ.”
“Vậy dĩ nhiên là không kịp,” Lang Hoa nói, “Dân nữ chỉ là muốn bốn mươi quân trướng, bên trong lều đặt đồ dùng dân nữ cần.”
Mã Thụy hiểu rõ, đây chính là đánh cuộc mà Cố Lang Hoa nói.
Mã Thụy xụ mặt, “Vậy thì đợi sau ba ngày…”