Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Chương 15: Kế sách
Lang Hoa sau khi làm ra vẻ suy nghĩ xong hạ quyết tâm, “Ta thích bánh bông lan ngươi làm, sau này ngươi hãy ở lại trong viện của ta đi!”
Tiêu ma ma hiển nhiên có chút kinh ngạc, vội hành lễ, “Nô tì chỉ là tạp vụ trong phòng bếp.”
Lang Hoa lắc lắc đầu, “Vậy cũng không vấn đề gì.”
A Mạt tìm Khương ma ma đến đây, nghe nói Lang Hoa muốn giữ lại người ở bên cạnh, Khương ma ma cũng không biết làm thế nào cả, ai cũng biết Lão thái thái chiều chuộng đại tiểu thư, nàng ta muốn ánh sao, lão thái thái tuyệt đối sẽ không đưa ánh trăng, càng huống hồ chỉ là một hạ nhân, chỉ đành đáp ứng, “Nô tì đi nói với Lão thái thái một tiếng.”
Lang Hoa cười nói giữ Tiêu ma ma lại, Tiêu ma ma lúc bắt đầu có chút thận trọng, nhưng rất nhanh liền thả lỏng ra, sống chung nhiều năm như vậy, Lang Hoa thập phần hiểu thói quen nói chuyện của Tiêu ma ma, hai người nói rồi nói, Lang Hoa luôn có cảm giác quay về quá khứ.
Đến lúc thắp đèn, Tiêu ma ma điều chỉnh lại ánh sáng của ngọn đèn dầu trong phòng, quay đầu nhìn Cố đại tiểu thư, nữ hài tử tám tuổi ngồi ngay ngắn trên giường, trên khuôn mặt nhỏ đó dường như che phủ một tầng ánh sáng, trong dung mạo non nớt lại lộ ra mấy phần vững vàng, không giống như một đứa trẻ nhỏ chỉ biết ồn ào ầm ĩ, bà ta nghe nói sống sót qua một trận bệnh nặng đều sẽ lớn lên rất nhiều, có lẽ Cố đại tiểu thư chính là như vậy.
Tiêu ma ma không ngờ đến Cố đại tiểu thư sẽ giữ bà lại bên người, cho đến bây giờ tim bà vẫn còn đập nhanh, chân tay lạnh toát, dường như là ở trong mộng.
Có thể hầu hạ ở bên cạnh đại tiểu thư, là nguyện vọng bao nhiêu năm của bà ta, chỉ đáng tiếc bà ta luôn làm việc ở bên ngoài, không có sự tán thưởng của Lão thái thái và Nhị thái thái.
Nhìn thấy Cố đại tiểu thư, bà liền nghĩ đến đại lão gia đã qua đời, Tiêu gia từng có được ân huệ của đại lão gia, năm đó bà sinh bệnh, trong lòng cha của Tiêu Ấp lo lắng, đi săn để đem bán lấy tiền, nha dịch tuần hành kiểm tra vết thương của vật săn, nhận định là vật sắt làm bị thương, đem cha của Tiêu Ấp gán vào tội danh tàng trữ binh khí tống vào đại lao.
Tàng trữ binh khí là tội chết, đại lão gia khai thông trên dưới, mới cứu được cha của Tiêu Ấp từ trong đại lao ra ngoài, vì thế điền trang Cố gia còn bị thẩm tra một phen. Cả nhà bọn họ già trẻ đều đem đến phiền phức cho chủ nhà, cha của Tiêu Ấp hận không thể chết đi cho xong, đại lão gia thế nhưng lại không trách tội, dẫn lang trung đến khám bệnh cho bà.
Chủ nhà như thế, cả đời này bà có thể gặp được là phúc khí của bà, nếu như có thể ở bên cạnh đại tiểu thư để hầu hạ đại tiểu thư, vậy thì thật là ông trời mở mắt thành toàn cho tâm ý của bà, để cho bà có cơ hội báo đáp phần ân tình này.
Tiêu ma ma thăm dò hỏi, “Nô tì nghe mọi người nghị luận… ni cô giả đó là đến để hại đôi mắt của đại tiểu thư?”
Lang Hoa cảm thấy bản thân mình tìm đến Tiêu ma ma là đúng, nàng vẫn chưa nhắc đến chuyện ban ngày, Tiêu ma ma đã hỏi đến chuyện này rồi.
Lang Hoa đem chuyện Kính Minh sư thái định dùng kim châm đâm mù mắt mình nói một lần từ đầu đến cuối.
Trên mặt Tiêu ma ma dần dần hiện ra biểu tình tức giận, “May mà tiểu thư không bị thương… nhưng cũng quyết không thể tha cho ni cô giả đó được… mấy người đó luôn mồm nói dối, nói cái gì mà bị ép đều là gạt người cả.”
Lang Hoa nói: “Đáng tiếc, không biết là kẻ nào đã mua chuộc ni cô.”
Tiêu ma ma biết mình không nên nói mấy thứ này trước mặt đại tiểu thư, nhưng bà lại không muốn nhìn thấy Cố Xuân bị đổ oan, nhưng không biết như thế nào, từ trong đáy lòng bà không hề coi tiểu thư như một đứa trẻ tám tuổi.
Tiêu ma ma nhấp nhấp môi, “Tiểu thư, nô tì có câu này cũng không biết có nên nói ra hay không.”
Lang Hoa nhìn qua.
Tiêu ma ma dưới cái nhìn kiên định của Lang Hoa tìm thêm được dũng khí để tiếp tục nói, “Cả nhà Cố Xuân không có gan hại chủ tử, chúng nô tì cùng sống trên một con đường, bình thường qua lại nhiều, cũng coi như là hiểu biết tính cách hai bên, còn như Lư ma ma, nếu như bà ấy làm chuyện này thì dễ hơn nhiều.”
Tiêu ma ma và nàng nghĩ giống y như nhau.
Đang nói thì A Mạt bước vội vào phòng, trong tay cầm một hộp đồ ăn, “Tiểu thư, lấy về rồi ạ.”
Lang Hoa gật gật đầu, đây là hộp đồ ăn nàng bảo A Mạt đi đến phòng củi đưa cho hạ nhân liên quan đến Kính Minh sư thái.
Lang Hoa nhảy xuống giường, nàng muốn tận tay kiểm tra.
Hộp đồ ăn đã trống không, chỉ lưu lại một cái đĩa trống, Lang Hoa giơ tay lật cái đĩa lại, cái lá vàng vốn dán trên đĩa đã không còn nữa.
A Mạt có chút kinh ngạc, “Thật sự là bị lấy đi rồi.”
Lang Hoa nói: “Kính Minh sư thái là người cuối cùng lấy đồ ăn?”
A Mạt gật gật đầu, “A Quỳnh tận mắt nhìn thấy Kính Minh sư thái lấy miếng bánh Phúc cuối cùng ở trong đĩa.”
Không chỉ là bánh phúc, mà còn có một miếng vàng hình chiếc lá.
Người không có bản lĩnh, sao dám động đến lá vàng.
Chỉ có lão ni cô thường xuyên vào nhà trong, phát huy các loại mánh khoé lừa gạt hại người mới có cái gan này.
Lư ma ma và tức phụ Cố Xuân bị thẩm tra, lão ni cô nhất định cho rằng có người mua bà ta để giữ bí mật tuyệt đối.
Tiêu ma ma nhìn nhìn cái hộp đồ ăn đó rồi lại nhìn nhìn Cố đại tiểu thư, bà ta không ngờ rằng Cố đại tiểu thư lại có cái tâm tư như thế này.
“A Mạt,” Lang Hoa nói, “Ngươi đi theo dõi, chỉ cần Kính Minh sư thái bên đó có động tĩnh gì thì nói ngay cho ta.”
Không đến một lát A Mạt đã mang tin tức đến.
“Kính Minh sư thái khai nhận rồi, nói là tức phụ Cố Xuân.”
Kịch hay từ bây giờ mới bắt đầu đây.
Sắc mặt Tiêu ma ma sầm xuống, không nhịn được mà thấp giọng nói: “Lư ma ma là thị nữ của Nhị thái thái, cho dù là Nhị thái thái hay là Lão thái thái đều đối đãi với bà ta không bạc, tại sao bà ta lại có thể làm ra loại chuyện này.”
Lang Hoa cũng rất muốn biết, sau lưng Lư ma ma rốt cuộc là nhân vật nào.
Tiêu ma ma nói: “Nếu như mắt của tiểu thư bị hỏng rồi, vậy không phải là Lão thái thái sẽ lo chết sao.”
Trong lòng Lang Hoa lộp bộp một cái, đúng rồi, nàng vẫn chưa nghĩ đến chỗ này, nếu như nàng mù rồi, tổ mẫu nhất định sẽ vô cùng đau lòng, đả kích như thế này sẽ lấy mạng của tổ mẫu, cho nên tổ mẫu mới uỷ thác cho Lục gia, mới dứt khoát bán một phần của cải điền sản chia nhà.
Trái lại, nếu như nàng chết rồi, đương nhiên sẽ không có chuyện uỷ thác này, cho dù là bao nhiêu gia sản cũng sẽ để lại cho Tam thúc Tam thẩm hết, một nửa đó của nàng không thể nào hợp lý mà đưa vào Lục gia được.
Không phải là nàng không hoài nghi Lục gia, nàng chỉ là không muốn tin.
Hôm nay chân tướng ở trước mắt, nàng phải tận tay vén lên.
“Tiêu ma ma,” Lang Hoa nhìn qua, “Người và cả nhà Lư ma ma cũng cùng sống trên một con đường sao?”
Tiêu ma ma đáp lời, “Gia nhân của Cố gia đều ở không xa.”
Tiêu ma ma không biết bản thân mình có phỏng đoán đúng tâm tư của tiểu thư không, “Tiểu thư là nói, bên phía Lư ma ma sẽ có động tĩnh.”
Lang Hoa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Ta sẽ khiến cho bọn họ có động tĩnh.”
Tiêu ma ma thấp giọng nói: “Tiểu thư yên tâm, con trai Tiêu Ấp của nô tài hầu hạ ở bên cạnh đại lão gia, từ trước đến nay đều làm việc ổn thoả, nhất định sẽ không làm hỏng chuyện của đại tiểu thư đâu.”
Lang Hoa gật gật đầu, dặn dò A Mạt, “Chuẩn bị cho ta quần áo ra ngoài.”
Tiêu ma ma kinh ngạc, “Tiểu thư muốn ra ngoài.”
Đúng, nàng muốn tận mắt đi nhìn cho rõ ràng, kiếp trước nàng thiếu đi đôi mắt, đời này kiếp này nàng phải nhìn cho thật tường tận.
**
Lư ma ma nhìn thấy Kính Minh sư thái bị đưa đi, trái tim bà ta dường như nhảy lên tận cổ họng.
Kính Minh sư thái quanh năm giở thủ đoạn mất mặt, có lẽ sẽ không dễ dàng bị hỏi ra sự thật, bà ta tỉ mỉ nhớ lại những việc trải qua tối hôm đó, rốt cuộc bà ta có bị Kính Minh sư thái nhìn thấy không.
Có lẽ, thật sự là không bị phát hiện.
Lư ma ma đang nghĩ ngợi, cửa đột nhiên bị mở ra, mấy bà tử tiến vào nhấc bà ta lên, mấy đôi tay của bà tử như sắt thép kìm chặt lấy bà ta, ngón tay dường như đã bấm vào tận trong xương cốt bà ta.
Lư ma ma muốn nói, miệng đột nhiên bị người khác bịt chặt lấy, chỉ có thể phát ra mấy tiếng “ư ư a a”.
Bà ta bị kéo đến phòng củi, đi qua một căn phòng, cửa phòng vừa hay bị người khác mở ra, có người bê đồ ăn vào trong, bà ta không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn một cái, nhìn thấy Kính Minh sư thái đang ngồi ngay ngắn trên ghế lần tràng hạt.
Trái tim Lư ma ma lập tức giống như rơi vào hầm băng.
Lang Hoa sau khi làm ra vẻ suy nghĩ xong hạ quyết tâm, “Ta thích bánh bông lan ngươi làm, sau này ngươi hãy ở lại trong viện của ta đi!”
Tiêu ma ma hiển nhiên có chút kinh ngạc, vội hành lễ, “Nô tì chỉ là tạp vụ trong phòng bếp.”
Lang Hoa lắc lắc đầu, “Vậy cũng không vấn đề gì.”
A Mạt tìm Khương ma ma đến đây, nghe nói Lang Hoa muốn giữ lại người ở bên cạnh, Khương ma ma cũng không biết làm thế nào cả, ai cũng biết Lão thái thái chiều chuộng đại tiểu thư, nàng ta muốn ánh sao, lão thái thái tuyệt đối sẽ không đưa ánh trăng, càng huống hồ chỉ là một hạ nhân, chỉ đành đáp ứng, “Nô tì đi nói với Lão thái thái một tiếng.”
Lang Hoa cười nói giữ Tiêu ma ma lại, Tiêu ma ma lúc bắt đầu có chút thận trọng, nhưng rất nhanh liền thả lỏng ra, sống chung nhiều năm như vậy, Lang Hoa thập phần hiểu thói quen nói chuyện của Tiêu ma ma, hai người nói rồi nói, Lang Hoa luôn có cảm giác quay về quá khứ.
Đến lúc thắp đèn, Tiêu ma ma điều chỉnh lại ánh sáng của ngọn đèn dầu trong phòng, quay đầu nhìn Cố đại tiểu thư, nữ hài tử tám tuổi ngồi ngay ngắn trên giường, trên khuôn mặt nhỏ đó dường như che phủ một tầng ánh sáng, trong dung mạo non nớt lại lộ ra mấy phần vững vàng, không giống như một đứa trẻ nhỏ chỉ biết ồn ào ầm ĩ, bà ta nghe nói sống sót qua một trận bệnh nặng đều sẽ lớn lên rất nhiều, có lẽ Cố đại tiểu thư chính là như vậy.
Tiêu ma ma không ngờ đến Cố đại tiểu thư sẽ giữ bà lại bên người, cho đến bây giờ tim bà vẫn còn đập nhanh, chân tay lạnh toát, dường như là ở trong mộng.
Có thể hầu hạ ở bên cạnh đại tiểu thư, là nguyện vọng bao nhiêu năm của bà ta, chỉ đáng tiếc bà ta luôn làm việc ở bên ngoài, không có sự tán thưởng của Lão thái thái và Nhị thái thái.
Nhìn thấy Cố đại tiểu thư, bà liền nghĩ đến đại lão gia đã qua đời, Tiêu gia từng có được ân huệ của đại lão gia, năm đó bà sinh bệnh, trong lòng cha của Tiêu Ấp lo lắng, đi săn để đem bán lấy tiền, nha dịch tuần hành kiểm tra vết thương của vật săn, nhận định là vật sắt làm bị thương, đem cha của Tiêu Ấp gán vào tội danh tàng trữ binh khí tống vào đại lao.
Tàng trữ binh khí là tội chết, đại lão gia khai thông trên dưới, mới cứu được cha của Tiêu Ấp từ trong đại lao ra ngoài, vì thế điền trang Cố gia còn bị thẩm tra một phen. Cả nhà bọn họ già trẻ đều đem đến phiền phức cho chủ nhà, cha của Tiêu Ấp hận không thể chết đi cho xong, đại lão gia thế nhưng lại không trách tội, dẫn lang trung đến khám bệnh cho bà.
Chủ nhà như thế, cả đời này bà có thể gặp được là phúc khí của bà, nếu như có thể ở bên cạnh đại tiểu thư để hầu hạ đại tiểu thư, vậy thì thật là ông trời mở mắt thành toàn cho tâm ý của bà, để cho bà có cơ hội báo đáp phần ân tình này.
Tiêu ma ma thăm dò hỏi, “Nô tì nghe mọi người nghị luận… ni cô giả đó là đến để hại đôi mắt của đại tiểu thư?”
Lang Hoa cảm thấy bản thân mình tìm đến Tiêu ma ma là đúng, nàng vẫn chưa nhắc đến chuyện ban ngày, Tiêu ma ma đã hỏi đến chuyện này rồi.
Lang Hoa đem chuyện Kính Minh sư thái định dùng kim châm đâm mù mắt mình nói một lần từ đầu đến cuối.
Trên mặt Tiêu ma ma dần dần hiện ra biểu tình tức giận, “May mà tiểu thư không bị thương… nhưng cũng quyết không thể tha cho ni cô giả đó được… mấy người đó luôn mồm nói dối, nói cái gì mà bị ép đều là gạt người cả.”
Lang Hoa nói: “Đáng tiếc, không biết là kẻ nào đã mua chuộc ni cô.”
Tiêu ma ma biết mình không nên nói mấy thứ này trước mặt đại tiểu thư, nhưng bà lại không muốn nhìn thấy Cố Xuân bị đổ oan, nhưng không biết như thế nào, từ trong đáy lòng bà không hề coi tiểu thư như một đứa trẻ tám tuổi.
Tiêu ma ma nhấp nhấp môi, “Tiểu thư, nô tì có câu này cũng không biết có nên nói ra hay không.”
Lang Hoa nhìn qua.
Tiêu ma ma dưới cái nhìn kiên định của Lang Hoa tìm thêm được dũng khí để tiếp tục nói, “Cả nhà Cố Xuân không có gan hại chủ tử, chúng nô tì cùng sống trên một con đường, bình thường qua lại nhiều, cũng coi như là hiểu biết tính cách hai bên, còn như Lư ma ma, nếu như bà ấy làm chuyện này thì dễ hơn nhiều.”
Tiêu ma ma và nàng nghĩ giống y như nhau.
Đang nói thì A Mạt bước vội vào phòng, trong tay cầm một hộp đồ ăn, “Tiểu thư, lấy về rồi ạ.”
Lang Hoa gật gật đầu, đây là hộp đồ ăn nàng bảo A Mạt đi đến phòng củi đưa cho hạ nhân liên quan đến Kính Minh sư thái.
Lang Hoa nhảy xuống giường, nàng muốn tận tay kiểm tra.
Hộp đồ ăn đã trống không, chỉ lưu lại một cái đĩa trống, Lang Hoa giơ tay lật cái đĩa lại, cái lá vàng vốn dán trên đĩa đã không còn nữa.
A Mạt có chút kinh ngạc, “Thật sự là bị lấy đi rồi.”
Lang Hoa nói: “Kính Minh sư thái là người cuối cùng lấy đồ ăn?”
A Mạt gật gật đầu, “A Quỳnh tận mắt nhìn thấy Kính Minh sư thái lấy miếng bánh Phúc cuối cùng ở trong đĩa.”
Không chỉ là bánh phúc, mà còn có một miếng vàng hình chiếc lá.
Người không có bản lĩnh, sao dám động đến lá vàng.
Chỉ có lão ni cô thường xuyên vào nhà trong, phát huy các loại mánh khoé lừa gạt hại người mới có cái gan này.
Lư ma ma và tức phụ Cố Xuân bị thẩm tra, lão ni cô nhất định cho rằng có người mua bà ta để giữ bí mật tuyệt đối.
Tiêu ma ma nhìn nhìn cái hộp đồ ăn đó rồi lại nhìn nhìn Cố đại tiểu thư, bà ta không ngờ rằng Cố đại tiểu thư lại có cái tâm tư như thế này.
“A Mạt,” Lang Hoa nói, “Ngươi đi theo dõi, chỉ cần Kính Minh sư thái bên đó có động tĩnh gì thì nói ngay cho ta.”
Không đến một lát A Mạt đã mang tin tức đến.
“Kính Minh sư thái khai nhận rồi, nói là tức phụ Cố Xuân.”
Kịch hay từ bây giờ mới bắt đầu đây.
Sắc mặt Tiêu ma ma sầm xuống, không nhịn được mà thấp giọng nói: “Lư ma ma là thị nữ của Nhị thái thái, cho dù là Nhị thái thái hay là Lão thái thái đều đối đãi với bà ta không bạc, tại sao bà ta lại có thể làm ra loại chuyện này.”
Lang Hoa cũng rất muốn biết, sau lưng Lư ma ma rốt cuộc là nhân vật nào.
Tiêu ma ma nói: “Nếu như mắt của tiểu thư bị hỏng rồi, vậy không phải là Lão thái thái sẽ lo chết sao.”
Trong lòng Lang Hoa lộp bộp một cái, đúng rồi, nàng vẫn chưa nghĩ đến chỗ này, nếu như nàng mù rồi, tổ mẫu nhất định sẽ vô cùng đau lòng, đả kích như thế này sẽ lấy mạng của tổ mẫu, cho nên tổ mẫu mới uỷ thác cho Lục gia, mới dứt khoát bán một phần của cải điền sản chia nhà.
Trái lại, nếu như nàng chết rồi, đương nhiên sẽ không có chuyện uỷ thác này, cho dù là bao nhiêu gia sản cũng sẽ để lại cho Tam thúc Tam thẩm hết, một nửa đó của nàng không thể nào hợp lý mà đưa vào Lục gia được.
Không phải là nàng không hoài nghi Lục gia, nàng chỉ là không muốn tin.
Hôm nay chân tướng ở trước mắt, nàng phải tận tay vén lên.
“Tiêu ma ma,” Lang Hoa nhìn qua, “Người và cả nhà Lư ma ma cũng cùng sống trên một con đường sao?”
Tiêu ma ma đáp lời, “Gia nhân của Cố gia đều ở không xa.”
Tiêu ma ma không biết bản thân mình có phỏng đoán đúng tâm tư của tiểu thư không, “Tiểu thư là nói, bên phía Lư ma ma sẽ có động tĩnh.”
Lang Hoa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Ta sẽ khiến cho bọn họ có động tĩnh.”
Tiêu ma ma thấp giọng nói: “Tiểu thư yên tâm, con trai Tiêu Ấp của nô tài hầu hạ ở bên cạnh đại lão gia, từ trước đến nay đều làm việc ổn thoả, nhất định sẽ không làm hỏng chuyện của đại tiểu thư đâu.”
Lang Hoa gật gật đầu, dặn dò A Mạt, “Chuẩn bị cho ta quần áo ra ngoài.”
Tiêu ma ma kinh ngạc, “Tiểu thư muốn ra ngoài.”
Đúng, nàng muốn tận mắt đi nhìn cho rõ ràng, kiếp trước nàng thiếu đi đôi mắt, đời này kiếp này nàng phải nhìn cho thật tường tận.
**
Lư ma ma nhìn thấy Kính Minh sư thái bị đưa đi, trái tim bà ta dường như nhảy lên tận cổ họng.
Kính Minh sư thái quanh năm giở thủ đoạn mất mặt, có lẽ sẽ không dễ dàng bị hỏi ra sự thật, bà ta tỉ mỉ nhớ lại những việc trải qua tối hôm đó, rốt cuộc bà ta có bị Kính Minh sư thái nhìn thấy không.
Có lẽ, thật sự là không bị phát hiện.
Lư ma ma đang nghĩ ngợi, cửa đột nhiên bị mở ra, mấy bà tử tiến vào nhấc bà ta lên, mấy đôi tay của bà tử như sắt thép kìm chặt lấy bà ta, ngón tay dường như đã bấm vào tận trong xương cốt bà ta.
Lư ma ma muốn nói, miệng đột nhiên bị người khác bịt chặt lấy, chỉ có thể phát ra mấy tiếng “ư ư a a”.
Bà ta bị kéo đến phòng củi, đi qua một căn phòng, cửa phòng vừa hay bị người khác mở ra, có người bê đồ ăn vào trong, bà ta không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn một cái, nhìn thấy Kính Minh sư thái đang ngồi ngay ngắn trên ghế lần tràng hạt.
Trái tim Lư ma ma lập tức giống như rơi vào hầm băng.