Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 702: Không dựa được
“Hành động rồi,” Chu Thăng qua đưa tin tức, “Người Chu gia đi theo đám Đàm Thịnh chuẩn bị ra khỏi thành.”
Phùng sư thúc vểnh râu, ánh mắt sáng lên: “Người Chu gia có mang đồ không?”
“Có,” Chu Thăng nói, “Đã chuẩn bị trước rồi, xe lớn xe nhỏ chứa đồ để người kéo đi, xem ra có khoảng ba mươi mấy chiếc xe ngựa.”
Cố Chiêm Lâm nghe vô cùng hưng phấn: “Đó nhất định là tiền đồng, tiền đồng bọn chúng tham ô.”
“Cái rắm ấy,” Phùng sư thúc vỗ một cái lên đầu Cố Chiêm Lâm: “Mấy chục chiếc xe ngựa có thể chuyển bao nhiêu tiền đồng, bây giờ vận chuyển đều là châu báu trong nhà, tiền đồng nhất định là đã giấu kỹ ở đâu rồi, đợi sau khi bọn chúng khởi hành lại lần lượt kêu người chuyển qua. Trong tay có những thứ này, cho dù chúng đến Giao Ly cũng có thể sống tiếp những ngày tháng êm đẹp làm Quốc Công gia của chúng.”
“Xí,” Cố Bỉnh Chi mặt đầy căm giận, “Thật là không biết xấu hổ, muốn chu toàn tất cả, bất luận thắng thua đều có thể vinh hoa phú quý. Chúng ta cứ trơ mắt nhìn bọn chúng đi như vậy sao? Như vậy thì cho dù đánh bại Chu Diễm rồi, đoạt được thành thì có thể làm gì?”
Phùng sư thúc gõ một cái lên đầu Cố Bỉnh Chi: “Ngươi còn muốn cái gì?”
“Đương nhiên là đoạt tất cả mọi thứ lại rồi,” Cố Bỉnh Chi giơ tay ra, “Đây là tiền của Đại Tề chúng ta, dựa vào cái gì để cho bọn chúng mang đi.”
Phùng sư thúc “khà khà” cười hai tiếng: “Chu gia tưởng là đã lên kế hoạch chặt chẽ, vậy thì xem xem chúng sẽ đi con đường này thế nào!”
Nói xong nhìn huynh đệ Cố gia bên cạnh: “Muốn cướp đồ, còn ngẩn ra ở đây làm gì?”
Cố Chiêm Lâm và Cố Bỉnh Chi ngơ ngác nhìn nhau, Từ Khải Chi cũng nhìn Phùng sư thúc chờ nghe tiếp.
Phùng sư thúc đứng dậy, dựng mắt lên, khí thế kinh người, vén tay áo lên: “Đi, đi cướp thôi!”
...
Chu phu nhân không ngừng nhìn ra ngoài, lão gia còn chưa có tin tức truyền về.
Xe ngựa lên đường ra khỏi thành, mặc dù gặp chút nguy hiểm, may mà hộ vệ mang theo đủ nhiều, coi như là thuận lợi xông qua rào cản của Bùi Khởi Đường.
Chu phu nhân phân phó người dừng xe, sai người dìu từ trong xe ra.
Đàm Thịnh thấy vậy lập tức tiến lên đón: “Phu nhân, chúng ta tốt nhất là một tiếng trống làm tinh thần chạy đến bờ sông, ta đã sai người chuẩn bị thuyền lớn, lên thuyền rồi chúng ta cũng sẽ an toàn.”
Chu phu nhân nhìn xung quanh: “Đàm đại nhân, Quốc Công gia nhà chúng ta đâu? Ngài không phải nói đã cho người đi cứu Quốc Công gia, chúng ta sẽ hợp với Quốc Công gia ở bờ sông sao?” Nếu không phải nghe được lời ấy, bà ta cũng sẽ không cùng Đàm Thịnh đi tới nơi này.
Đàm Thịnh nói: “Phu nhân yên tâm, lúc ta tới Quảng Nam, Vương thượng đã nói, Quốc Công gia có thể giúp Giao Ly ta, chính là việc may mắn của Giao Ly. Nếu không phải vì Quốc Công gia vẫn muốn ở lại đất Tề, Vương thượng nhà ta sớm đã tôn sùng Quốc Công gia thành trọng thần tâm phúc rồi. Vương thượng nhà ta coi trọng Quốc Công gia như vậy, nếu như Quốc Công gia có nửa điểm sơ xuất, ta trở về cũng không có cách nào mà ăn nói với Vương thượng. Cho nên phu nhân yên tâm, ta đã sai tướng sĩ có thể tin được bên cạnh đi cứu Quốc Công gia trước rồi. Chúng ta cứ chuẩn bị tất cả xong trước, đợi Quốc Công gia đến, chúng ta lập tức lái thuyền trở về Giao Ly. Tới lúc đó, dù cho Bùi Khởi Đường có lợi hại hơn nữa, cũng chắc chắn không đuổi kịp chúng ta.”
Chu phu nhân nghe mà ấm áp trong lòng: “Nhà chúng ta nhiều năm trong ngoài đều dựa vào Quốc Công gia, không có Quốc Công gia chúng ta thật sự không biết phải làm thế nào.”
Đàm Thịnh cũng thắm thiết nói: “Tâm tư của phu nhân hạ quan đều hiểu, hạ quan dùng hết toàn lực cũng phải đưa Quốc Công gia an toàn quay về Giao Ly.”
Chu phu nhân gật gật đầu: “Vậy... Vậy chúng ta hãy chuẩn bị đồ cho xong...”
Đàm Thịnh nhìn mặt sông: “Chúng ta cũng phải nhanh lên chút, Quốc Công gia lúc nào cũng có thể đến, đến rồi chúng ta sẽ lái thuyền đi luôn, quyết không thể trì hoãn, nếu không Bùi Khởi Đường sẽ đuổi kịp.”
Chu phu nhân lau lau nước mắt ở khóe mắt: “Việc không thể chậm trễ... chuyển đồ đi!”
Đàm Thịnh định sắp xếp người giúp đỡ, Chu phu nhân liền gọi ông ta lại: “Đàm đại nhân, trừ những thứ đồ này ra, Quốc Công gia còn để dành chút tài sản, chỉ là... chỉ là... e rằng không tiện.”
Đàm Thịnh mù mờ: “Phu nhân, thứ người nói là gì? Có vấn đề gì người cứ nói thẳng, chúng ta nhất định sẽ làm tốt.”
“Những thứ đó,” Chu phu nhân nghĩ nghĩ rồi mới mở miệng, “Hơi nhiều, ta sợ không đủ nhân thủ, hơn nữa... Quốc Công gia đã dặn đi dặn lại, ta cũng sợ...”
Đây là tiền tích góp mười mấy năm ở Quảng Nam, không, phải nói là tất cả tài sản của Chu thị ở Quảng Nam, phải hết sức cẩn thận mới được. Bà ta vốn không muốn nói ra, nhưng ngộ nhỡ không mang những thứ đó theo, Quốc Công gia trở lại nhất định sẽ oán hận bà ta.
Đàm Thịnh gượng gạo cười: “Phu nhân là sợ ta có ý gì với những thứ đó sao? Ta làm sao có thể làm như vậy chứ.”
Chu phu nhân không khỏi ngại ngùng: “Không có, ta chỉ là sợ làm phiền Đàm đại nhân.”
Đàm Thịnh nói: “Nếu phu nhân không yên tâm, vậy thuyền sẽ sắp xếp người của Chu gia qua đó, ta sẽ dặn dò tướng sĩ trên thuyền đều nghe theo căn dặn của Quốc Công gia và người.”
Chu phu nhân yên tâm rồi, giây phút khẩn cấp như vậy có thể làm được những thứ này đã không dễ dàng gì.
Chu phu nhân quay đầu dặn dò quản sự: “Cầm đối bài của ta lập tức sai người đi lấy đồ.”
Trên mặt Đàm Thịnh từ từ hiện lên ý cười.
...
“Quân đội của Giao Ly đâu?” Chu Diễm che chặt lấy vết thương trên cánh tay, lớn tiếng hỏi.
“Chưa... chưa thấy... bóng dáng đâu cả...” Phó tướng đỡ Chu Diễm vừa chạy vừa nói.
Quân đội của Giao Ly không có nửa điểm bóng dáng, ngọn lửa hy vọng trong tim Chu Diễm dần dần bị dập tắt. Nếu như quân đội Giao Ly qua đây ngay từ đầu, có lẽ có thể thay đổi chiến cuộc, tới chậm một chút cũng có thể ngang tài ngang sức với Bùi Khởi Đường, ít nhất không thể để cho Bùi Khởi Đường tấn công vào trong thành.
Bây giờ chúng tới có thể cứu được mấy nghìn nhân mã.
Tới chậm chút nữa thì chỉ có thể nhặt xác cho bọn họ.
Đúng, Bùi Khởi Đường cứ đánh tiếp như vậy, mấy vạn người của ông ta sẽ chôn vùi ở đây. Chu Diễm chỉ cảm thấy ngực đau đớn, bao nhiêu năm tâm huyết của ông ta, chẳng lẽ lại dã tràng xe cát như vậy?
Bất kể là Ninh Vương hay là Giao Ly đều không giống như ông ta dự tính... Ninh Vương không có tin tức, Giao Ly do dự lưỡng lự như vậy.
Ông ta làm sao có thể ngờ lại có một đứa con trai của Khánh Vương, chẳng những như vậy, Hoàng thượng còn thừa nhận thân phận của hắn, ban cho hắn tước vị Khánh Vương.
Cho dù ông ta đã sớm biết được thân phận của Bùi Khởi Đường, cũng tuyệt đối không tin Bùi Khởi Đường có thể thắng được Ninh Vương.
Ninh Vương chuẩn bị lâu như vậy, luôn cẩn thận từng li từng tí an bài tất cả mọi chuyện. Giờ chỉ cách hoàng vị một bước, không ngờ một bước này lại khiến cho bọn họ bỏ ra cái giá lớn như vậy.
“Quốc Công gia, có lẽ người Giao Ly không định tới.” Mặt Phó tướng đầy vẻ suy sụp và hốt hoảng, tính toán thời gian, nếu như người Giao Ly muốn đến, cho dù bò cũng bò đến rồi. Giải thích duy nhất chính là người Giao Ly căn bản không muốn cứu bọn họ.
Chu Diễm siết chặt tay, dường như muốn bóp gãy ngón tay mình. Nếu quả thật là như vậy, ông ta nhất định phải giết Đàm Thịnh.
“Quốc Công gia,” Phó tướng nói, “Đừng nghĩ đến những người Giao Ly kia nữa, chúng ta xông ra đi, chỉ cần chúng ta ngăn được Bùi Khởi Đường một khắc, ngài sẽ có thể quay lại thành. Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, cho dù lần này thua, ngài cũng có thể đợi thời trở lại.”
Chu Diễm nhếch môi, ông ta còn có những quân tư và tiền bạc kia, đích xác là đủ để chiêu binh mãi mã ngóc đầu lại. Cho nên phó tướng nói đúng, ông ta phải sống, cho dù bây giờ gấp gáp chạy trốn, tương lai cũng có thể rửa nhục.
Chu Diễm vừa định hạ lệnh, liền có lính trinh sát đến báo: “Quốc Công gia, trong thành... trong thành... phu nhân đi theo Đàm Thịnh rời thành rồi.”
Phùng sư thúc vểnh râu, ánh mắt sáng lên: “Người Chu gia có mang đồ không?”
“Có,” Chu Thăng nói, “Đã chuẩn bị trước rồi, xe lớn xe nhỏ chứa đồ để người kéo đi, xem ra có khoảng ba mươi mấy chiếc xe ngựa.”
Cố Chiêm Lâm nghe vô cùng hưng phấn: “Đó nhất định là tiền đồng, tiền đồng bọn chúng tham ô.”
“Cái rắm ấy,” Phùng sư thúc vỗ một cái lên đầu Cố Chiêm Lâm: “Mấy chục chiếc xe ngựa có thể chuyển bao nhiêu tiền đồng, bây giờ vận chuyển đều là châu báu trong nhà, tiền đồng nhất định là đã giấu kỹ ở đâu rồi, đợi sau khi bọn chúng khởi hành lại lần lượt kêu người chuyển qua. Trong tay có những thứ này, cho dù chúng đến Giao Ly cũng có thể sống tiếp những ngày tháng êm đẹp làm Quốc Công gia của chúng.”
“Xí,” Cố Bỉnh Chi mặt đầy căm giận, “Thật là không biết xấu hổ, muốn chu toàn tất cả, bất luận thắng thua đều có thể vinh hoa phú quý. Chúng ta cứ trơ mắt nhìn bọn chúng đi như vậy sao? Như vậy thì cho dù đánh bại Chu Diễm rồi, đoạt được thành thì có thể làm gì?”
Phùng sư thúc gõ một cái lên đầu Cố Bỉnh Chi: “Ngươi còn muốn cái gì?”
“Đương nhiên là đoạt tất cả mọi thứ lại rồi,” Cố Bỉnh Chi giơ tay ra, “Đây là tiền của Đại Tề chúng ta, dựa vào cái gì để cho bọn chúng mang đi.”
Phùng sư thúc “khà khà” cười hai tiếng: “Chu gia tưởng là đã lên kế hoạch chặt chẽ, vậy thì xem xem chúng sẽ đi con đường này thế nào!”
Nói xong nhìn huynh đệ Cố gia bên cạnh: “Muốn cướp đồ, còn ngẩn ra ở đây làm gì?”
Cố Chiêm Lâm và Cố Bỉnh Chi ngơ ngác nhìn nhau, Từ Khải Chi cũng nhìn Phùng sư thúc chờ nghe tiếp.
Phùng sư thúc đứng dậy, dựng mắt lên, khí thế kinh người, vén tay áo lên: “Đi, đi cướp thôi!”
...
Chu phu nhân không ngừng nhìn ra ngoài, lão gia còn chưa có tin tức truyền về.
Xe ngựa lên đường ra khỏi thành, mặc dù gặp chút nguy hiểm, may mà hộ vệ mang theo đủ nhiều, coi như là thuận lợi xông qua rào cản của Bùi Khởi Đường.
Chu phu nhân phân phó người dừng xe, sai người dìu từ trong xe ra.
Đàm Thịnh thấy vậy lập tức tiến lên đón: “Phu nhân, chúng ta tốt nhất là một tiếng trống làm tinh thần chạy đến bờ sông, ta đã sai người chuẩn bị thuyền lớn, lên thuyền rồi chúng ta cũng sẽ an toàn.”
Chu phu nhân nhìn xung quanh: “Đàm đại nhân, Quốc Công gia nhà chúng ta đâu? Ngài không phải nói đã cho người đi cứu Quốc Công gia, chúng ta sẽ hợp với Quốc Công gia ở bờ sông sao?” Nếu không phải nghe được lời ấy, bà ta cũng sẽ không cùng Đàm Thịnh đi tới nơi này.
Đàm Thịnh nói: “Phu nhân yên tâm, lúc ta tới Quảng Nam, Vương thượng đã nói, Quốc Công gia có thể giúp Giao Ly ta, chính là việc may mắn của Giao Ly. Nếu không phải vì Quốc Công gia vẫn muốn ở lại đất Tề, Vương thượng nhà ta sớm đã tôn sùng Quốc Công gia thành trọng thần tâm phúc rồi. Vương thượng nhà ta coi trọng Quốc Công gia như vậy, nếu như Quốc Công gia có nửa điểm sơ xuất, ta trở về cũng không có cách nào mà ăn nói với Vương thượng. Cho nên phu nhân yên tâm, ta đã sai tướng sĩ có thể tin được bên cạnh đi cứu Quốc Công gia trước rồi. Chúng ta cứ chuẩn bị tất cả xong trước, đợi Quốc Công gia đến, chúng ta lập tức lái thuyền trở về Giao Ly. Tới lúc đó, dù cho Bùi Khởi Đường có lợi hại hơn nữa, cũng chắc chắn không đuổi kịp chúng ta.”
Chu phu nhân nghe mà ấm áp trong lòng: “Nhà chúng ta nhiều năm trong ngoài đều dựa vào Quốc Công gia, không có Quốc Công gia chúng ta thật sự không biết phải làm thế nào.”
Đàm Thịnh cũng thắm thiết nói: “Tâm tư của phu nhân hạ quan đều hiểu, hạ quan dùng hết toàn lực cũng phải đưa Quốc Công gia an toàn quay về Giao Ly.”
Chu phu nhân gật gật đầu: “Vậy... Vậy chúng ta hãy chuẩn bị đồ cho xong...”
Đàm Thịnh nhìn mặt sông: “Chúng ta cũng phải nhanh lên chút, Quốc Công gia lúc nào cũng có thể đến, đến rồi chúng ta sẽ lái thuyền đi luôn, quyết không thể trì hoãn, nếu không Bùi Khởi Đường sẽ đuổi kịp.”
Chu phu nhân lau lau nước mắt ở khóe mắt: “Việc không thể chậm trễ... chuyển đồ đi!”
Đàm Thịnh định sắp xếp người giúp đỡ, Chu phu nhân liền gọi ông ta lại: “Đàm đại nhân, trừ những thứ đồ này ra, Quốc Công gia còn để dành chút tài sản, chỉ là... chỉ là... e rằng không tiện.”
Đàm Thịnh mù mờ: “Phu nhân, thứ người nói là gì? Có vấn đề gì người cứ nói thẳng, chúng ta nhất định sẽ làm tốt.”
“Những thứ đó,” Chu phu nhân nghĩ nghĩ rồi mới mở miệng, “Hơi nhiều, ta sợ không đủ nhân thủ, hơn nữa... Quốc Công gia đã dặn đi dặn lại, ta cũng sợ...”
Đây là tiền tích góp mười mấy năm ở Quảng Nam, không, phải nói là tất cả tài sản của Chu thị ở Quảng Nam, phải hết sức cẩn thận mới được. Bà ta vốn không muốn nói ra, nhưng ngộ nhỡ không mang những thứ đó theo, Quốc Công gia trở lại nhất định sẽ oán hận bà ta.
Đàm Thịnh gượng gạo cười: “Phu nhân là sợ ta có ý gì với những thứ đó sao? Ta làm sao có thể làm như vậy chứ.”
Chu phu nhân không khỏi ngại ngùng: “Không có, ta chỉ là sợ làm phiền Đàm đại nhân.”
Đàm Thịnh nói: “Nếu phu nhân không yên tâm, vậy thuyền sẽ sắp xếp người của Chu gia qua đó, ta sẽ dặn dò tướng sĩ trên thuyền đều nghe theo căn dặn của Quốc Công gia và người.”
Chu phu nhân yên tâm rồi, giây phút khẩn cấp như vậy có thể làm được những thứ này đã không dễ dàng gì.
Chu phu nhân quay đầu dặn dò quản sự: “Cầm đối bài của ta lập tức sai người đi lấy đồ.”
Trên mặt Đàm Thịnh từ từ hiện lên ý cười.
...
“Quân đội của Giao Ly đâu?” Chu Diễm che chặt lấy vết thương trên cánh tay, lớn tiếng hỏi.
“Chưa... chưa thấy... bóng dáng đâu cả...” Phó tướng đỡ Chu Diễm vừa chạy vừa nói.
Quân đội của Giao Ly không có nửa điểm bóng dáng, ngọn lửa hy vọng trong tim Chu Diễm dần dần bị dập tắt. Nếu như quân đội Giao Ly qua đây ngay từ đầu, có lẽ có thể thay đổi chiến cuộc, tới chậm một chút cũng có thể ngang tài ngang sức với Bùi Khởi Đường, ít nhất không thể để cho Bùi Khởi Đường tấn công vào trong thành.
Bây giờ chúng tới có thể cứu được mấy nghìn nhân mã.
Tới chậm chút nữa thì chỉ có thể nhặt xác cho bọn họ.
Đúng, Bùi Khởi Đường cứ đánh tiếp như vậy, mấy vạn người của ông ta sẽ chôn vùi ở đây. Chu Diễm chỉ cảm thấy ngực đau đớn, bao nhiêu năm tâm huyết của ông ta, chẳng lẽ lại dã tràng xe cát như vậy?
Bất kể là Ninh Vương hay là Giao Ly đều không giống như ông ta dự tính... Ninh Vương không có tin tức, Giao Ly do dự lưỡng lự như vậy.
Ông ta làm sao có thể ngờ lại có một đứa con trai của Khánh Vương, chẳng những như vậy, Hoàng thượng còn thừa nhận thân phận của hắn, ban cho hắn tước vị Khánh Vương.
Cho dù ông ta đã sớm biết được thân phận của Bùi Khởi Đường, cũng tuyệt đối không tin Bùi Khởi Đường có thể thắng được Ninh Vương.
Ninh Vương chuẩn bị lâu như vậy, luôn cẩn thận từng li từng tí an bài tất cả mọi chuyện. Giờ chỉ cách hoàng vị một bước, không ngờ một bước này lại khiến cho bọn họ bỏ ra cái giá lớn như vậy.
“Quốc Công gia, có lẽ người Giao Ly không định tới.” Mặt Phó tướng đầy vẻ suy sụp và hốt hoảng, tính toán thời gian, nếu như người Giao Ly muốn đến, cho dù bò cũng bò đến rồi. Giải thích duy nhất chính là người Giao Ly căn bản không muốn cứu bọn họ.
Chu Diễm siết chặt tay, dường như muốn bóp gãy ngón tay mình. Nếu quả thật là như vậy, ông ta nhất định phải giết Đàm Thịnh.
“Quốc Công gia,” Phó tướng nói, “Đừng nghĩ đến những người Giao Ly kia nữa, chúng ta xông ra đi, chỉ cần chúng ta ngăn được Bùi Khởi Đường một khắc, ngài sẽ có thể quay lại thành. Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, cho dù lần này thua, ngài cũng có thể đợi thời trở lại.”
Chu Diễm nhếch môi, ông ta còn có những quân tư và tiền bạc kia, đích xác là đủ để chiêu binh mãi mã ngóc đầu lại. Cho nên phó tướng nói đúng, ông ta phải sống, cho dù bây giờ gấp gáp chạy trốn, tương lai cũng có thể rửa nhục.
Chu Diễm vừa định hạ lệnh, liền có lính trinh sát đến báo: “Quốc Công gia, trong thành... trong thành... phu nhân đi theo Đàm Thịnh rời thành rồi.”