Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 681: Trên đường chạy trốn
Thư Vương không rời đi ngược lại tự rót ly trà uống.
“Thái tử gia nói đúng, hôm nay có thể ở đây là phúc của ta,” Sắc mặt Thư Vương tha thiết, “Lúc Tiên hoàng còn, rất chăm lo cho ta, giống như đối đãi với hài nhi nhà mình vậy.”
Để ngăn ngừa Thư Vương nói dài, Thư Vương từ sau khi đến mỗi ngày đều nói những lời này, cứ như thân thiết với hắn lắm, chẳng qua là nhìn thấy thời cuộc bây giờ như vậy nên nịnh bợ hắn thôi.
Có điều hắn cũng thích ở bên cạnh có một Vương gia hồ đồ như vậy, mỗi ngày chỉ cùng nhau ăn ăn uống uống, cười cười nói nói với hắn, nghe thấy nổi lên chiến sự còn nhát gan hơn hắn, kéo tay hắn núp ở sau lưng hắn.
Thái tử nhíu mày xua tay: “Ngày mai bản Điện hạ sẽ nói chuyện với Thư Vương.”
Thái tử vừa dứt lời, tiếng xé gió nhỏ xíu truyền tới, ngay sau đó nghe thấy “cạch” một tiếng rơi xuống đất.
Cửa nhà trọ lập tức bị mở ra, mặt thị vệ đầy hoảng hốt tiến vào: “Thái tử gia, Thư Vương gia, không xong rồi, có người tiết lộ hành tung của chúng ta, một đội tử sĩ đánh qua đây rồi, mấy hộ vệ của chúng ta đã trúng mai phục.”
“Oát Lỗ của ta đâu? Mau gọi Oát Lỗ của ta đến đây.”
Oát Lỗ là một quan viên của Kim quốc, từ khi Thái tử bị bắt vẫn ở bên cạnh chăm sóc Thái tử, lại là dũng sĩ của Kim quốc, Thái tử rất tin tưởng hắn. Đoạn đường này như hình với bóng với hắn, lúc Thư Vương gặp Thái tử ở Thái Nguyên, Thái tử thậm chí giữ Oát Lỗ ở một bên. Đến mức mỗi câu Thái tử nói, mỗi việc Thái tử làm, Oát Lỗ đều rõ ràng.
“Oát Lỗ Tướng quân đi ra ngoài rồi…”
Thái tử còn chưa phản ứng kịp, Thư Vương túm lấy cổ tay Thái tử: “Điện hạ đừng kéo dài thời gian nữa, mau đi thôi, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.”
Thái tử giống như là trẻ bú sữa sắp xa mẹ, ngơ ngẩn nhìn bên ngoài không chịu nhúc nhích: “Oát Lỗ, tìm được Oát Lỗ bản Điện hạ mới có thể đi.”
“Vậy, không bằng như này, Thái tử điện hạ ở đây chờ Oát Lỗ Tướng quân,” Thư Vương vừa nói vừa tới gần cửa, “Ta… ta đi xem tình hình bên ngoài.”
Thư Vương nói rồi nhấc áo lên, định đẩy cửa ra.
Thư Vương định dẫn hộ vệ của hắn cùng đi, như vậy bên cạnh hắn sẽ càng không có ai giúp đỡ nữa. Như vậy sao được, những kẻ bên ngoài đó xông tới, hắn chỉ có một con đường chết, trong lòng Thái tử sợ hãi, lập tức tiến lên kéo cánh tay Thư Vương: “Thư Vương, ngài làm cái gì vậy? Bổn điện không để cho ngài đi đâu.”
Nước mắt Thư Vương sắp chảy xuống: “Thái tử gia của ta ơi, ta đã đến tuổi chờ chết rồi… lại nói, trong nhà còn có một lão thê, nếu như ta không trở về, bà ấy nhất định sẽ lo chết mất. Thái tử gia ngài đừng kéo ta, những kẻ kia nhất định là người của Ninh Vương. Ninh Vương lòng dạ ác độc, ngài là chướng ngại vật lớn nhất để hắn leo lên hoàng vị. Nếu như chúng ta bị hắn bắt được, nhất định sẽ bị rút gân lột da, treo trên cột cờ cho tướng sĩ phòng thủ kinh thành nhìn. Ôi chao, ta sợ đau, ta sợ nhất là đau!”
Thư Vương vừa nói vừa che kín mông: “Sớm biết như thế ta đã không tới rồi, ai biết là chuyện xui xẻo như vậy. Hu hu hu, đời này ta còn chưa từng trải qua loại chuyện này, Thái tử gia ngài đã trải qua gió to sóng lớn… ta thì không như thế...”
Ai không sợ chứ?
Bị Thư Vương nói sinh động như thật vậy, Thái tử dựng hết tóc gáy lên, nhất là bộ dạng Thư Vương che mông, giống như thật sự có một cây gậy xuyên qua ông ta, xuyên qua bụng và đỉnh đầu ông ta, Thái tử không khỏi run lập cập.
Ninh Vương rất có thể làm ra chuyện như vậy, nhất là lúc đang đối chiến, cái chết của hắn sẽ khiến cho sĩ khí phản quân tăng cao.
Thái tử nghĩ tới đây, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một tiếng hét thảm, sau đó là tiếng Kim quốc xí xa xí xô, Thái tử dựng tai muốn nghe cho rõ, ai ngờ Thư Vương lại mở cửa quát lên.
Âm thanh chói tai giống như có thể đâm rách màng nhĩ Thái tử, Thái tử chán ghét nhìn Thư Vương một cái. Chẳng trách luận về huyết thống Thư Vương rất gần gũi với bọn họ, nhưng Thư Vương đời này lại chưa từng làm chuyện gì cho triều đình.
Bởi vì Thư Vương trừ có thể ăn, có thể kéo, có thể kêu ra thì không biết làm gì cả.
Suy nghĩ như vậy chợt lóe lên, Thái tử ngước mắt nhìn trong sân, cả người hắn lập tức ngẩn ra. Oát Lỗ hùng dũng oai vệ đứng ở nơi đó, trong ánh mắt hiện đầy tia máu đỏ, hai tay cầm trường đao nhuốm máu, trên người đã bị máu tươi nhiễm đỏ, cả người giống như một con sói hung ác, nhưng con sói này không thể động đậy, bởi vì hai chân bị người ta ôm chặt lấy.
Oát Lỗ hô to, vung đao trong tay chém vào người dưới chân, một đao, một đao lại một đao, những người đó vẫn không buông tay, chỉ nghe “rào rào rào” một trận, hai chân Oát Lỗ đã bị xiềng xích to lớn quấn lại, xiềng xích bị mấy người kéo, Oát Lỗ lập tức bị kẹt tại chỗ.
Giọng Thái tử run rẩy: “Oát Lỗ, Oát Lỗ…” Dũng sĩ Oát Lỗ Kim quốc, người mà người bình thường khó tiến gần được, gặp một đám người liều mạng như vậy, nhất thời cũng không có cách nào thoát thân.
“Thái tử, đi… đi thôi...” Thư Vương rụt đầu chạy ra ngoài, “Chúng ta chia ra chạy, chia ra chạy…”
Mấy gia nhân Thư Vương mang theo lập tức đi tới, bảo vệ bên cạnh Thư Vương.
Thái tử không khỏi nôn nóng: “Thư Vương, bản Điện hạ thoát thân được, nhất định phong đất cho ngài… đúng… để ngài làm phiên vương.”
Trong viện đã máu chảy thành sông.
Hộ vệ Thái tử mang tới từ Kim quốc cũng chẳng biết đi đâu rồi, khắp nơi đều là tiếng chém giết.
Hộ vệ phủ Thư Vương dò đường ở trước mặt, bọn họ ẩn ẩn núp núp, gặp phải người truy sát, liền không ngừng có người lưu lại.
“Chạy ra khỏi thành,” Thư Vương nói, “Vào trong rừng cây để ẩn thân, chúng ta sẽ... tính toán tiếp.”
Thái tử đã đại loạn, chỉ có thể bị Thư Vương dẫn chạy về phía trước.
“Thủ quân,” Thái tử nói, “Kêu thủ quân trong thành mau tới…”
“Thái tử gia làm sao biết thủ quân trong thành có đầu phục Ninh Vương hay không,” Thư Vương nhìn Thái tử, “Vạn nhất bọn chúng đã cấu kết, chúng ta há chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao.”
Sắc mặt Thái tử u ám.
Thư Vương nói: “Chúng ta lặng lẽ ẩn núp ở trong nhà trọ, vốn không nên có ai biết...”
Thái tử nuốt nước bọt.
Thư Vương mím mím môi: “Chúng ta phải nghĩ cách nhân lúc cổng thành hỗn loạn chạy đi, lúc này chỉ có thể tín nhiệm bản thân.”
Thái tử cau mày nhìn xung quanh, người bên cạnh Thư Vương đưa túi nước tới, Thư Vương đưa tới miệng Thái tử: “Uống chút nước, chúng ta lại đi tiếp.”
Thái tử đang cảm thấy khô miệng khô lưỡi, uống một hơi cạn sạch, nước kia lại có chút đắng chát, Thái tử không khỏi nhíu mày.
Ra khỏi thành, tìm một nơi bí mật ẩn thân.
Thái tử luôn cảm thấy có chút không ổn, nhưng không nói ra được vì sao.
Dọc theo con đường này có người Kim quốc hộ vệ, còn có cấm quân triều đình phái tới, bọn họ vẫn luôn rất bình an. Nhưng đột nhiên tất cả đều mất hết, hắn biến thành một mình trơ trọi, phải dựa vào Thư Vương mà chạy trốn, bây giờ lại phải lặng lẽ mà ra khỏi thành, trong lòng hắn vô cùng hỗn loạn.
Nhưng chạy băng băng một trận đã khiến cho hắn càng cảm thấy mệt mỏi, dường như không có sức mà phản bác Thư Vương, hơn nữa không biết thế nào cả người hắn đều mềm xuống.
“Thái tử gia nói đúng, hôm nay có thể ở đây là phúc của ta,” Sắc mặt Thư Vương tha thiết, “Lúc Tiên hoàng còn, rất chăm lo cho ta, giống như đối đãi với hài nhi nhà mình vậy.”
Để ngăn ngừa Thư Vương nói dài, Thư Vương từ sau khi đến mỗi ngày đều nói những lời này, cứ như thân thiết với hắn lắm, chẳng qua là nhìn thấy thời cuộc bây giờ như vậy nên nịnh bợ hắn thôi.
Có điều hắn cũng thích ở bên cạnh có một Vương gia hồ đồ như vậy, mỗi ngày chỉ cùng nhau ăn ăn uống uống, cười cười nói nói với hắn, nghe thấy nổi lên chiến sự còn nhát gan hơn hắn, kéo tay hắn núp ở sau lưng hắn.
Thái tử nhíu mày xua tay: “Ngày mai bản Điện hạ sẽ nói chuyện với Thư Vương.”
Thái tử vừa dứt lời, tiếng xé gió nhỏ xíu truyền tới, ngay sau đó nghe thấy “cạch” một tiếng rơi xuống đất.
Cửa nhà trọ lập tức bị mở ra, mặt thị vệ đầy hoảng hốt tiến vào: “Thái tử gia, Thư Vương gia, không xong rồi, có người tiết lộ hành tung của chúng ta, một đội tử sĩ đánh qua đây rồi, mấy hộ vệ của chúng ta đã trúng mai phục.”
“Oát Lỗ của ta đâu? Mau gọi Oát Lỗ của ta đến đây.”
Oát Lỗ là một quan viên của Kim quốc, từ khi Thái tử bị bắt vẫn ở bên cạnh chăm sóc Thái tử, lại là dũng sĩ của Kim quốc, Thái tử rất tin tưởng hắn. Đoạn đường này như hình với bóng với hắn, lúc Thư Vương gặp Thái tử ở Thái Nguyên, Thái tử thậm chí giữ Oát Lỗ ở một bên. Đến mức mỗi câu Thái tử nói, mỗi việc Thái tử làm, Oát Lỗ đều rõ ràng.
“Oát Lỗ Tướng quân đi ra ngoài rồi…”
Thái tử còn chưa phản ứng kịp, Thư Vương túm lấy cổ tay Thái tử: “Điện hạ đừng kéo dài thời gian nữa, mau đi thôi, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.”
Thái tử giống như là trẻ bú sữa sắp xa mẹ, ngơ ngẩn nhìn bên ngoài không chịu nhúc nhích: “Oát Lỗ, tìm được Oát Lỗ bản Điện hạ mới có thể đi.”
“Vậy, không bằng như này, Thái tử điện hạ ở đây chờ Oát Lỗ Tướng quân,” Thư Vương vừa nói vừa tới gần cửa, “Ta… ta đi xem tình hình bên ngoài.”
Thư Vương nói rồi nhấc áo lên, định đẩy cửa ra.
Thư Vương định dẫn hộ vệ của hắn cùng đi, như vậy bên cạnh hắn sẽ càng không có ai giúp đỡ nữa. Như vậy sao được, những kẻ bên ngoài đó xông tới, hắn chỉ có một con đường chết, trong lòng Thái tử sợ hãi, lập tức tiến lên kéo cánh tay Thư Vương: “Thư Vương, ngài làm cái gì vậy? Bổn điện không để cho ngài đi đâu.”
Nước mắt Thư Vương sắp chảy xuống: “Thái tử gia của ta ơi, ta đã đến tuổi chờ chết rồi… lại nói, trong nhà còn có một lão thê, nếu như ta không trở về, bà ấy nhất định sẽ lo chết mất. Thái tử gia ngài đừng kéo ta, những kẻ kia nhất định là người của Ninh Vương. Ninh Vương lòng dạ ác độc, ngài là chướng ngại vật lớn nhất để hắn leo lên hoàng vị. Nếu như chúng ta bị hắn bắt được, nhất định sẽ bị rút gân lột da, treo trên cột cờ cho tướng sĩ phòng thủ kinh thành nhìn. Ôi chao, ta sợ đau, ta sợ nhất là đau!”
Thư Vương vừa nói vừa che kín mông: “Sớm biết như thế ta đã không tới rồi, ai biết là chuyện xui xẻo như vậy. Hu hu hu, đời này ta còn chưa từng trải qua loại chuyện này, Thái tử gia ngài đã trải qua gió to sóng lớn… ta thì không như thế...”
Ai không sợ chứ?
Bị Thư Vương nói sinh động như thật vậy, Thái tử dựng hết tóc gáy lên, nhất là bộ dạng Thư Vương che mông, giống như thật sự có một cây gậy xuyên qua ông ta, xuyên qua bụng và đỉnh đầu ông ta, Thái tử không khỏi run lập cập.
Ninh Vương rất có thể làm ra chuyện như vậy, nhất là lúc đang đối chiến, cái chết của hắn sẽ khiến cho sĩ khí phản quân tăng cao.
Thái tử nghĩ tới đây, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một tiếng hét thảm, sau đó là tiếng Kim quốc xí xa xí xô, Thái tử dựng tai muốn nghe cho rõ, ai ngờ Thư Vương lại mở cửa quát lên.
Âm thanh chói tai giống như có thể đâm rách màng nhĩ Thái tử, Thái tử chán ghét nhìn Thư Vương một cái. Chẳng trách luận về huyết thống Thư Vương rất gần gũi với bọn họ, nhưng Thư Vương đời này lại chưa từng làm chuyện gì cho triều đình.
Bởi vì Thư Vương trừ có thể ăn, có thể kéo, có thể kêu ra thì không biết làm gì cả.
Suy nghĩ như vậy chợt lóe lên, Thái tử ngước mắt nhìn trong sân, cả người hắn lập tức ngẩn ra. Oát Lỗ hùng dũng oai vệ đứng ở nơi đó, trong ánh mắt hiện đầy tia máu đỏ, hai tay cầm trường đao nhuốm máu, trên người đã bị máu tươi nhiễm đỏ, cả người giống như một con sói hung ác, nhưng con sói này không thể động đậy, bởi vì hai chân bị người ta ôm chặt lấy.
Oát Lỗ hô to, vung đao trong tay chém vào người dưới chân, một đao, một đao lại một đao, những người đó vẫn không buông tay, chỉ nghe “rào rào rào” một trận, hai chân Oát Lỗ đã bị xiềng xích to lớn quấn lại, xiềng xích bị mấy người kéo, Oát Lỗ lập tức bị kẹt tại chỗ.
Giọng Thái tử run rẩy: “Oát Lỗ, Oát Lỗ…” Dũng sĩ Oát Lỗ Kim quốc, người mà người bình thường khó tiến gần được, gặp một đám người liều mạng như vậy, nhất thời cũng không có cách nào thoát thân.
“Thái tử, đi… đi thôi...” Thư Vương rụt đầu chạy ra ngoài, “Chúng ta chia ra chạy, chia ra chạy…”
Mấy gia nhân Thư Vương mang theo lập tức đi tới, bảo vệ bên cạnh Thư Vương.
Thái tử không khỏi nôn nóng: “Thư Vương, bản Điện hạ thoát thân được, nhất định phong đất cho ngài… đúng… để ngài làm phiên vương.”
Trong viện đã máu chảy thành sông.
Hộ vệ Thái tử mang tới từ Kim quốc cũng chẳng biết đi đâu rồi, khắp nơi đều là tiếng chém giết.
Hộ vệ phủ Thư Vương dò đường ở trước mặt, bọn họ ẩn ẩn núp núp, gặp phải người truy sát, liền không ngừng có người lưu lại.
“Chạy ra khỏi thành,” Thư Vương nói, “Vào trong rừng cây để ẩn thân, chúng ta sẽ... tính toán tiếp.”
Thái tử đã đại loạn, chỉ có thể bị Thư Vương dẫn chạy về phía trước.
“Thủ quân,” Thái tử nói, “Kêu thủ quân trong thành mau tới…”
“Thái tử gia làm sao biết thủ quân trong thành có đầu phục Ninh Vương hay không,” Thư Vương nhìn Thái tử, “Vạn nhất bọn chúng đã cấu kết, chúng ta há chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao.”
Sắc mặt Thái tử u ám.
Thư Vương nói: “Chúng ta lặng lẽ ẩn núp ở trong nhà trọ, vốn không nên có ai biết...”
Thái tử nuốt nước bọt.
Thư Vương mím mím môi: “Chúng ta phải nghĩ cách nhân lúc cổng thành hỗn loạn chạy đi, lúc này chỉ có thể tín nhiệm bản thân.”
Thái tử cau mày nhìn xung quanh, người bên cạnh Thư Vương đưa túi nước tới, Thư Vương đưa tới miệng Thái tử: “Uống chút nước, chúng ta lại đi tiếp.”
Thái tử đang cảm thấy khô miệng khô lưỡi, uống một hơi cạn sạch, nước kia lại có chút đắng chát, Thái tử không khỏi nhíu mày.
Ra khỏi thành, tìm một nơi bí mật ẩn thân.
Thái tử luôn cảm thấy có chút không ổn, nhưng không nói ra được vì sao.
Dọc theo con đường này có người Kim quốc hộ vệ, còn có cấm quân triều đình phái tới, bọn họ vẫn luôn rất bình an. Nhưng đột nhiên tất cả đều mất hết, hắn biến thành một mình trơ trọi, phải dựa vào Thư Vương mà chạy trốn, bây giờ lại phải lặng lẽ mà ra khỏi thành, trong lòng hắn vô cùng hỗn loạn.
Nhưng chạy băng băng một trận đã khiến cho hắn càng cảm thấy mệt mỏi, dường như không có sức mà phản bác Thư Vương, hơn nữa không biết thế nào cả người hắn đều mềm xuống.