Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 672: Hốt hoảng chạy trốn
“Rắc” trân châu bị cắn vỡ.
Quản sự Từ gia lui về phía sau một bước theo bản năng.
Trên mặt sơn phỉ đã xuất hiện vẻ quái lạ, hung ác nghiến răng, rồi há miệng nhổ toẹt một cái.
Trân châu vỡ thành hai nửa đập mạnh vào mặt quản sự.
Quản sự còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, liền nhìn thấy cái tay cầm gậy gỗ của mình bay qua trước mắt.
Máu tươi phun ra.
“Giết người rồi!”
Có người kêu lên một tiếng, gia nhân nhát gan bất chấp hết mọi thứ, ném gậy gộc trong tay xuống rồi chạy vào trong viện.
“Bọn chúng tưởng chúng ta là người trên núi dễ lừa gạt à,” Sơn phỉ hung ác liếm liếm máu tươi bắn trên mặt, “Đi, cùng ta vào xem xem bọn chúng cần tiền hay cần mạng.”
Một sơn phỉ khác thu hộp lại, trong mắt lộ ra ánh sáng tham lam: “Xem xem nhà bọn chúng còn có bao nhiêu vàng lá.”
Sơn phỉ đi lên trước vung cương đao trong tay lên, gia nhân ngăn ở trước mặt đều ngã xuống.
“Không hay rồi, mau... mau chạy đi!”
Tiếng kinh hô truyền tới nội viện.
Từ lão phu nhân nghe lời này run cầm cập, mặt đầy kinh ngạc, bà ta bỏ ra nhiều đồ như vậy, lại không thể ngăn cản sơn phỉ.
Từ Nhị nãi nãi che chở hai đứa bé trong lòng.
“Lão phu nhân...” Quản sự hốt hoảng nhất thời không nói ra lời, chỉ là không ngừng vung tay, “Chạy... chạy... mau... chạy đi...”
Tay cầm kiếm của Từ Chính Nguyên phát run: “Mẫu thân... mẫu thân... làm sao đây... chúng ta làm sao đây... Mẫu thân... người mau nói đi... chúng ta...”
“Đi...” Từ lão phu nhân nói, “Mau... đi từ hậu viện.”
Đi?
Rời khỏi nhà?
Từ Chính Nguyên nhìn ra ngoài cửa, nếu như ra cửa đụng phải những kẻ đó thì làm thế nào? Chân ông ta lập tức mềm nhũn.
“Mẫu thân, phụ thân, con sợ.”
Tiếng khóc của đứa con truyền tới.
Từ Chính Nguyên đứng tại chỗ không ngừng run rẩy.
“Lão gia, đi nhanh thôi!”
“Hay là chúng ta trốn...” Từ Chính Nguyên nói, “Chúng ta... trốn... trốn đi.”
Viện lớn như vậy, bọn chúng sẽ không giết tất cả mọi người, chỉ cần trốn ở trong góc, chạy ra ngoài bị người đuổi được thì phải làm sao.
Từ Nhị nãi nãi đã sớm không có cách gì, kinh hoảng nhìn Từ lão phu nhân.
“Chúng ta không thể trốn,” Từ lão phu nhân nhìn Từ Nhị nãi nãi bằng ánh mắt sâu thẳm, “Những sơn phỉ kia... chuyện gì cũng làm ra được.”
Từ Nhị nãi nãi lập tức nghĩ đến ý của lời này, nếu như bà rơi vào tay sơn phỉ, cho dù không giết chết, bà cũng sẽ mất danh tiết.
Với tính tình của lão phu nhân, nhất định sẽ không khoan dung loại chuyện này xảy ra.
Bà ta nhất định phải đi, nếu bị đuổi kịp, chỉ có một đường chết, chỉ cần ra khỏi cửa Từ gia, bà có chết ở bên ngoài cũng không liên quan đến Từ gia, cũng sẽ không làm mất thể diện của Từ gia.
Bà biết đạo lý này, cũng nghe qua chuyện như vậy, nhưng bà không ngờ những thứ này sẽ xảy ra trên người bà.
Hai đứa nhỏ nên làm thế nào.
“Lão gia,” Nước mắt Từ Nhị nãi nãi rơi xuống, “Sinh ca và Xảo tỷ nhi giao cho ông, ông tìm một chỗ giấu bọn nhỏ đi... trẻ con không chạy được xa, thiếp sợ bọn chúng sẽ bị bắt.”
Từ Nhị nãi nãi nói tới đây, cảm thấy bốn cánh tay nhỏ bám chặt vào vạt áo bà.
Từ lão phu nhân nhíu mày: “Để Sinh ca lại, Xảo tỷ nhi đi cùng chúng ta! Chỗ có thể giấu người trong nhà là tiểu viện cạnh hồ nước.”
Từ Chính Nguyên biết chỗ đó, trong thạch thất nho nhỏ chỉ có thể chứa được hai người.
“Xảo tỷ nhi còn nhỏ,” Từ Nhị nãi nãi khẩn cầu nhìn Từ lão phu nhân, “Mẫu thân, người hãy để Xảo tỷ nhi ở lại đi!”
“Không được,” Từ lão phu nhân đưa tay ra kéo Xảo tỷ nhi, “Xảo tỷ nhi không sợ, con đi cùng tổ mẫu và mẫu thân.”
Xảo tỷ nhi lờ mờ gật gật đầu.
Sinh ca không muốn buông Từ Nhị nãi nãi ra, Từ Nhị nãi nãi đau thương trong lòng.
“Đi,” Từ lão phu nhân nói, “Đừng trì hoãn nữa, chúng ta không đi, hai cha con bọn họ phải ẩn náu thế nào?” Dẫn người ra, bọn họ mới có thể an toàn, bất luận như thế nào, trong nhà không thể có nữ quyến, hơn nữa Chính Nguyên và Sinh ca nhất định phải sống.
Từ Nhị nãi nãi nhìn Từ Chính Nguyên, Từ Chính Nguyên mím mím môi, hồi lâu một chữ cũng không nói ra được.
Trái tim Từ Nhị nãi nãi lập tức trầm xuống, bà cảm nhận được sự bất lực trước giờ chưa từng có, bây giờ bà chỉ có thể kéo Xảo tỷ nhi không ngừng chạy, bởi vì sẽ không có ai giúp bọn họ.
Tiếng huyên náo đã càng ngày càng gần, ma ma quản sự đỡ Từ lão phu nhân lên, Từ Nhị nãi nãi theo ở phía sau, đoàn người hoảng hốt chạy về hậu viện.
Tiếng cười của sơn phỉ giống như là một cây nhũ băng cắm xuống giữ chặt Từ Nhị nãi nãi lại.
“Vợ lão Nhị,” Từ lão phu nhân trong cơn hoảng loạn đưa một cây trâm qua, “Từ gia chúng ta là quan hoạn thế gia, tổ tiên từng được treo biển, con phải tự cân nhắc trong lòng đi, trong ngoài nhà đều phải nhờ vào con và Xảo tỷ nhi.”
Từ Nhị nãi nãi nhìn vào trong lòng, đôi mắt Xảo tỷ nhi mở to sợ hãi lại mù mờ nhìn bà, cây trâm sắc nhọn nắm chặt ở trong tay, giống như là một tấm bùa đòi mạng.
Ánh mắt Từ lão phu nhân nhìn bà chằm chằm, dường như muốn lột sạch cả người bà, chỉ cần bà lắc đầu thì sẽ bị phỉ nhổ.
Từ Nhị nãi nãi nói: “Con... con biết cả rồi.”
“Biết rồi thì tốt,” Từ lão phu nhân nói, “Mỗi một người đều phải đi con đường này, đến giây phút nguy cấp không thể đi quá khó coi, còn có gia nhân và bọn trẻ, bọn họ còn phải tiếp tục sống qua ngày.”
Từ Nhị nãi nãi nuốt nước bọt, cổ họng giống như bị dao cắt.
Chết, bà còn chưa từng nghĩ tới, bởi vì bà còn trẻ.
Nhưng bây giờ, lão phu nhân đã dặn dò bà phải chết thế nào.
Tại sao lại đến nước này chứ, nếu như đại bá ở đây thì tốt rồi, ít nhất đại bá và đại tẩu sẽ có cách.
Cửa hậu viện bị mở ra,
“Người ở đây.”
Từ Nhị nãi nãi nghe có người kêu lên một tiếng, gia nhân trước mặt đã cầm gậy trong tay lên.
Dường như có bóng người nhào tới, Từ Nhị nãi nãi lập tức cảm thấy ống tay áo bị người ta kéo.
“Nãi nãi đi mau...” Ma ma quản sự đẩy Từ Nhị nãi nãi một cái.
Từ Nhị nãi nãi kéo Xảo tỷ nhi chạy về phía trước, sau lưng truyền tới tiếng kêu thảm thiết của ma ma quản sự, bà đã không còn dám quay đầu nhìn, chỉ cúi người xuống ôm thật chặt Xảo tỷ nhi tông cửa xông ra, gia nhân bên cạnh càng ngày càng ít, ra ngoài cửa rồi cũng loạn lên.
“Nhị nãi nãi.” Đang lúc Từ Nhị nãi nãi mù mờ luống cuống, chỉ cảm thấy cả người nhào về phía trước, tiếp đó bị lôi vào rồi một con hẻm khác, trong hẻm là một cái viện nhỏ.
Đây là chỗ ở của hạ nhân Từ gia.
Một lát sau, Từ lão phu nhân cũng được dẫn vào.
Bất kể như thế nào, cũng may là chạy ra được, bây giờ chỉ hy vọng sơn phỉ đừng đến đây.
Lúc tất cả mọi người chưa hoàn hồn lại.
Hạ nhân Từ gia kinh hoảng chỉ về phía đại trạch Từ gia, chỉ thấy đại trạch khói dầy đặc cuồn cuộn, ngay sau đó ánh lửa xông lên.
“Những sơn phỉ kia, cướp đồ rồi... phóng hoả thiêu... thiêu nhà rồi.”
Từ lão phu nhân thấy tình cảnh như vậy gần như muốn ngất xỉu, trong thạch thất có thể giấu người, nhưng không tránh được lửa, Chính Nguyên phải làm thế nào?
“Mau đi...” Từ lão phu nhân nói, “Mau đi xem xem... Nhị lão gia... Nhị lão gia thế nào rồi, bọn họ có bị thiêu không...”
Tất cả hạ nhân Từ gia đều co rút lại, không có ai đáp lại.
Trái tim Từ lão phu nhân dường như muốn nứt ra, Chính Nguyên, Chính Nguyên của bà ta, ai mau tới cứu bọn họ.
Quản sự Từ gia lui về phía sau một bước theo bản năng.
Trên mặt sơn phỉ đã xuất hiện vẻ quái lạ, hung ác nghiến răng, rồi há miệng nhổ toẹt một cái.
Trân châu vỡ thành hai nửa đập mạnh vào mặt quản sự.
Quản sự còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, liền nhìn thấy cái tay cầm gậy gỗ của mình bay qua trước mắt.
Máu tươi phun ra.
“Giết người rồi!”
Có người kêu lên một tiếng, gia nhân nhát gan bất chấp hết mọi thứ, ném gậy gộc trong tay xuống rồi chạy vào trong viện.
“Bọn chúng tưởng chúng ta là người trên núi dễ lừa gạt à,” Sơn phỉ hung ác liếm liếm máu tươi bắn trên mặt, “Đi, cùng ta vào xem xem bọn chúng cần tiền hay cần mạng.”
Một sơn phỉ khác thu hộp lại, trong mắt lộ ra ánh sáng tham lam: “Xem xem nhà bọn chúng còn có bao nhiêu vàng lá.”
Sơn phỉ đi lên trước vung cương đao trong tay lên, gia nhân ngăn ở trước mặt đều ngã xuống.
“Không hay rồi, mau... mau chạy đi!”
Tiếng kinh hô truyền tới nội viện.
Từ lão phu nhân nghe lời này run cầm cập, mặt đầy kinh ngạc, bà ta bỏ ra nhiều đồ như vậy, lại không thể ngăn cản sơn phỉ.
Từ Nhị nãi nãi che chở hai đứa bé trong lòng.
“Lão phu nhân...” Quản sự hốt hoảng nhất thời không nói ra lời, chỉ là không ngừng vung tay, “Chạy... chạy... mau... chạy đi...”
Tay cầm kiếm của Từ Chính Nguyên phát run: “Mẫu thân... mẫu thân... làm sao đây... chúng ta làm sao đây... Mẫu thân... người mau nói đi... chúng ta...”
“Đi...” Từ lão phu nhân nói, “Mau... đi từ hậu viện.”
Đi?
Rời khỏi nhà?
Từ Chính Nguyên nhìn ra ngoài cửa, nếu như ra cửa đụng phải những kẻ đó thì làm thế nào? Chân ông ta lập tức mềm nhũn.
“Mẫu thân, phụ thân, con sợ.”
Tiếng khóc của đứa con truyền tới.
Từ Chính Nguyên đứng tại chỗ không ngừng run rẩy.
“Lão gia, đi nhanh thôi!”
“Hay là chúng ta trốn...” Từ Chính Nguyên nói, “Chúng ta... trốn... trốn đi.”
Viện lớn như vậy, bọn chúng sẽ không giết tất cả mọi người, chỉ cần trốn ở trong góc, chạy ra ngoài bị người đuổi được thì phải làm sao.
Từ Nhị nãi nãi đã sớm không có cách gì, kinh hoảng nhìn Từ lão phu nhân.
“Chúng ta không thể trốn,” Từ lão phu nhân nhìn Từ Nhị nãi nãi bằng ánh mắt sâu thẳm, “Những sơn phỉ kia... chuyện gì cũng làm ra được.”
Từ Nhị nãi nãi lập tức nghĩ đến ý của lời này, nếu như bà rơi vào tay sơn phỉ, cho dù không giết chết, bà cũng sẽ mất danh tiết.
Với tính tình của lão phu nhân, nhất định sẽ không khoan dung loại chuyện này xảy ra.
Bà ta nhất định phải đi, nếu bị đuổi kịp, chỉ có một đường chết, chỉ cần ra khỏi cửa Từ gia, bà có chết ở bên ngoài cũng không liên quan đến Từ gia, cũng sẽ không làm mất thể diện của Từ gia.
Bà biết đạo lý này, cũng nghe qua chuyện như vậy, nhưng bà không ngờ những thứ này sẽ xảy ra trên người bà.
Hai đứa nhỏ nên làm thế nào.
“Lão gia,” Nước mắt Từ Nhị nãi nãi rơi xuống, “Sinh ca và Xảo tỷ nhi giao cho ông, ông tìm một chỗ giấu bọn nhỏ đi... trẻ con không chạy được xa, thiếp sợ bọn chúng sẽ bị bắt.”
Từ Nhị nãi nãi nói tới đây, cảm thấy bốn cánh tay nhỏ bám chặt vào vạt áo bà.
Từ lão phu nhân nhíu mày: “Để Sinh ca lại, Xảo tỷ nhi đi cùng chúng ta! Chỗ có thể giấu người trong nhà là tiểu viện cạnh hồ nước.”
Từ Chính Nguyên biết chỗ đó, trong thạch thất nho nhỏ chỉ có thể chứa được hai người.
“Xảo tỷ nhi còn nhỏ,” Từ Nhị nãi nãi khẩn cầu nhìn Từ lão phu nhân, “Mẫu thân, người hãy để Xảo tỷ nhi ở lại đi!”
“Không được,” Từ lão phu nhân đưa tay ra kéo Xảo tỷ nhi, “Xảo tỷ nhi không sợ, con đi cùng tổ mẫu và mẫu thân.”
Xảo tỷ nhi lờ mờ gật gật đầu.
Sinh ca không muốn buông Từ Nhị nãi nãi ra, Từ Nhị nãi nãi đau thương trong lòng.
“Đi,” Từ lão phu nhân nói, “Đừng trì hoãn nữa, chúng ta không đi, hai cha con bọn họ phải ẩn náu thế nào?” Dẫn người ra, bọn họ mới có thể an toàn, bất luận như thế nào, trong nhà không thể có nữ quyến, hơn nữa Chính Nguyên và Sinh ca nhất định phải sống.
Từ Nhị nãi nãi nhìn Từ Chính Nguyên, Từ Chính Nguyên mím mím môi, hồi lâu một chữ cũng không nói ra được.
Trái tim Từ Nhị nãi nãi lập tức trầm xuống, bà cảm nhận được sự bất lực trước giờ chưa từng có, bây giờ bà chỉ có thể kéo Xảo tỷ nhi không ngừng chạy, bởi vì sẽ không có ai giúp bọn họ.
Tiếng huyên náo đã càng ngày càng gần, ma ma quản sự đỡ Từ lão phu nhân lên, Từ Nhị nãi nãi theo ở phía sau, đoàn người hoảng hốt chạy về hậu viện.
Tiếng cười của sơn phỉ giống như là một cây nhũ băng cắm xuống giữ chặt Từ Nhị nãi nãi lại.
“Vợ lão Nhị,” Từ lão phu nhân trong cơn hoảng loạn đưa một cây trâm qua, “Từ gia chúng ta là quan hoạn thế gia, tổ tiên từng được treo biển, con phải tự cân nhắc trong lòng đi, trong ngoài nhà đều phải nhờ vào con và Xảo tỷ nhi.”
Từ Nhị nãi nãi nhìn vào trong lòng, đôi mắt Xảo tỷ nhi mở to sợ hãi lại mù mờ nhìn bà, cây trâm sắc nhọn nắm chặt ở trong tay, giống như là một tấm bùa đòi mạng.
Ánh mắt Từ lão phu nhân nhìn bà chằm chằm, dường như muốn lột sạch cả người bà, chỉ cần bà lắc đầu thì sẽ bị phỉ nhổ.
Từ Nhị nãi nãi nói: “Con... con biết cả rồi.”
“Biết rồi thì tốt,” Từ lão phu nhân nói, “Mỗi một người đều phải đi con đường này, đến giây phút nguy cấp không thể đi quá khó coi, còn có gia nhân và bọn trẻ, bọn họ còn phải tiếp tục sống qua ngày.”
Từ Nhị nãi nãi nuốt nước bọt, cổ họng giống như bị dao cắt.
Chết, bà còn chưa từng nghĩ tới, bởi vì bà còn trẻ.
Nhưng bây giờ, lão phu nhân đã dặn dò bà phải chết thế nào.
Tại sao lại đến nước này chứ, nếu như đại bá ở đây thì tốt rồi, ít nhất đại bá và đại tẩu sẽ có cách.
Cửa hậu viện bị mở ra,
“Người ở đây.”
Từ Nhị nãi nãi nghe có người kêu lên một tiếng, gia nhân trước mặt đã cầm gậy trong tay lên.
Dường như có bóng người nhào tới, Từ Nhị nãi nãi lập tức cảm thấy ống tay áo bị người ta kéo.
“Nãi nãi đi mau...” Ma ma quản sự đẩy Từ Nhị nãi nãi một cái.
Từ Nhị nãi nãi kéo Xảo tỷ nhi chạy về phía trước, sau lưng truyền tới tiếng kêu thảm thiết của ma ma quản sự, bà đã không còn dám quay đầu nhìn, chỉ cúi người xuống ôm thật chặt Xảo tỷ nhi tông cửa xông ra, gia nhân bên cạnh càng ngày càng ít, ra ngoài cửa rồi cũng loạn lên.
“Nhị nãi nãi.” Đang lúc Từ Nhị nãi nãi mù mờ luống cuống, chỉ cảm thấy cả người nhào về phía trước, tiếp đó bị lôi vào rồi một con hẻm khác, trong hẻm là một cái viện nhỏ.
Đây là chỗ ở của hạ nhân Từ gia.
Một lát sau, Từ lão phu nhân cũng được dẫn vào.
Bất kể như thế nào, cũng may là chạy ra được, bây giờ chỉ hy vọng sơn phỉ đừng đến đây.
Lúc tất cả mọi người chưa hoàn hồn lại.
Hạ nhân Từ gia kinh hoảng chỉ về phía đại trạch Từ gia, chỉ thấy đại trạch khói dầy đặc cuồn cuộn, ngay sau đó ánh lửa xông lên.
“Những sơn phỉ kia, cướp đồ rồi... phóng hoả thiêu... thiêu nhà rồi.”
Từ lão phu nhân thấy tình cảnh như vậy gần như muốn ngất xỉu, trong thạch thất có thể giấu người, nhưng không tránh được lửa, Chính Nguyên phải làm thế nào?
“Mau đi...” Từ lão phu nhân nói, “Mau đi xem xem... Nhị lão gia... Nhị lão gia thế nào rồi, bọn họ có bị thiêu không...”
Tất cả hạ nhân Từ gia đều co rút lại, không có ai đáp lại.
Trái tim Từ lão phu nhân dường như muốn nứt ra, Chính Nguyên, Chính Nguyên của bà ta, ai mau tới cứu bọn họ.