Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Đánh cờ
Lục Anh cảm thấy ánh nhìn của Cố Lang Hoa, ánh nhìn đầy thâm ý đó rơi trên mặt hắn, thế nhưng đợi hắn nhấc mắt lên nhìn thì biểu tình của nàng đã biến thành đơn giản rồi.
Lục Anh bất tri bất giác mà quan tâm tới tất cả những gì liên quan đến Lang Hoa. Hắn nghe nói từ chỗ tổ mẫu, nàng chẳng qua chỉ là một đứa cháu gái mà Cố lão thái thái hết mực thương yêu, mỗi ngày bà cháu hai người đều cùng nhau ăn cơm, Cố Lang Hoa không ăn, Cố lão thái thái cũng không chịu ăn, Cố Lang Hoa thích vuốt ngọc lục bảo trên trán Cố lão thái thái, Cố lão thái thái không nói hai lời bảo người lấy xuống cho Cố Lang Hoa chơi như hòn đá cuội.
Tổ mẫu cũng nói Cố Lang Hoa vô cùng thông minh, lúc ba tuổi đã cùng với Cố lão thái thái học được không ít từ rồi.
Nhưng hắn không ngờ, Cố Lang Hoa mới tám tuổi đã hiểu nhân tình thế sự như thế này.
Ánh mắt đó rõ ràng là đang hỏi hắn có liên quan đến chuyện này hay không, hắn vô thức cau mày lại, tỉ mỉ suy nghĩ lại mấy lời mà Lư ma ma nói kia, muốn làm cho rõ ràng ngọn nguồn sự việc, biểu hiện như vậy hiển nhiên là làm cho hắn thoát khỏi được hiềm nghi.
Có thế từ trong vô thanh vô thức mà nhìn thấu một người, tâm trí phải lợi hại thế nào?
Cố gia với Cố Lang Hoa vốn dĩ đơn giản đột nhiên khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn. Mà Lư ma ma này từ lúc bắt đầu bước vào cửa, toàn thân trên dưới đều là sự luống cuống, người tinh mắt đều có thể nhìn ra, càng đừng nói đến Cố lão thái thái nắm giữ gia đình mấy chục năm, đọc vị qua vô số người.
Theo lý mà nói, có lẽ là người thân cận nhất với Cố lão thái thái và Cố Lang Hoa, nếu như là thông đồng với người bên cạnh gia hại chủ nhà của mình, vậy thì nhất định là có lợi ích cực lớn trong đó, đối với thân phận này của Lư ma ma, lợi ích này tuyệt đối không đơn giản chỉ là tiền bạc.
Như vậy thì có ý tứ rồi.
Người chỉ huy Lư ma ma là ai?
Lục Anh biết mình có thể xen vào hỏi mấy câu.
Thế nhưng, ngọn lửa này có chuyển hướng mà đốt đến cả Lục gia không?
Chuyện phiền phức của Cố gia thì cứ để cho Cố gia tự mình giải quyết đi.
Lang Hoa cho rằng Lục Anh nhấc mắt lên là muốn nói gì, nhưng không ngờ là cuối cùng hắn chỉ ngồi yên tĩnh trên ghế, không nói lời nào cả.
Lang Hoa đột nhiên tức giận đến ngứa răng.
Đúng rồi, đây chính là diễn xuất của Lục Anh thông minh, trước khi sự việc rõ ràng, duy nhất chỉ có bàng quan đứng bên cạnh mới có thể không lôi mình vào chuyện.
Nàng biết tính cách này của chàng, chỉ là hai người bọn họ vô cùng không giống với kiếp trước sống chung.
Lục Anh bây giờ là sống chết mặc bay, kiếp trước thì chỉ muốn nắm chặt nàng trong lòng bàn tay, nàng với Lục Anh thành thân bao nhiêu năm như thế, luôn ở trong phạm vi bảo vệ của Lục Anh, người bên cạnh đều là do Lục Anh kỹ càng chọn lựa, Lục Anh rất ít khi để cho nàng đi ra khỏi viện, nàng từng vì điều này mà cãi nhau với Lục Anh một trận, thế nhưng vẫn không thay đổi được dự tính của Lục Anh.
Lang Hoa vẫn còn nhớ đêm hôm đó sau khi tranh cãi xong, Lục Anh dùng bàn tay lạnh ngắt kéo lấy nàng, dùng giọng nói yếu ớt cầu khẩn làm hoà với nàng, “Ta chỉ là sợ hãi thôi.”
Nàng biết hắn sợ hãi, đó là xuất phát từ sự quan tâm và bảo vệ nàng.
Nàng có thể lĩnh hội được tình yêu của hắn, từ lúc lạnh nhạt khi bắt đầu thành thân, sau đó giống như một đứa trẻ lôi tay của nàng mới có thể chợp mắt. Lúc có tâm sự hắn cũng dựa đầu vào vai nàng, tuy rằng từ trước đến nay hắn chưa từng nói mấy lời đường mật, một kẻ mù như nàng thế nhưng lại có thể từ trong động tác của hắn mà lĩnh hội được sự thật tâm của hắn.
Đối với điểm này, hiện tại nàng đối với đứa nhóc Lục Anh này không ôm bất cứ hy vọng gì.
Tuy rằng việc hai người từng yêu thương nhau nén chặt ở trong lòng của nàng, thế nhưng bây giờ đối mặt với Lục Anh vẫn chưa giao ra sự thật tâm, nàng có thể đánh cờ cùng với hắn, không thể dễ dàng bị hắn quấy nhiễu ưu tư.
Nếu như Lục Anh không định nói, để hắn ở đây ngược lại là vướng chân vướng tay, không bằng đuổi hắn ra ngoài trước, để cho hắn cũng nếm thử mùi vị thất bại, miễn cho việc xem thường hai bà cháu bọn họ.
Lang Hoa kéo Cố lão thái thái, “Tổ mẫu, con muốn diều giấy.”
Cố lão thái thái không nhịn được mà ngẩn ra, “Sao tự dưng lại muốn diều giấy.”
Lang Hoa khe khẽ đá cái cạnh giường, “Con muốn loại diều giấy hồ điệp mà Lục tam ca vẽ đó.”
Cố lão thái thái không nhịn được mà thở dài, yêu thương nhìn Lục Anh, “Muội muội của con là nhìn trúng lối vẽ tỉ mỉ của con rồi.”
Bất động thanh sắc thế này, dùng một con diều giấy liền có thể thuận nước đẩy thuyền đá hắn ra ngoài.
Lục Anh nhớ đến lúc quân báo truyền tới chuẩn bị chuyển đến Hàng Châu, tổ mẫu vẫn còn than thở, “Cố Thế Hoành nếu như vẫn còn sống, vậy thì Cố gia vẫn còn có thể chống đỡ được.”
Bọn họ đều cho rằng Cố gia sẽ không nghi ngờ gì, bây giờ xem ra thì chưa chắc là thế.
Lục Anh đứng lên, “Vậy thì xuân nhi sẽ đi vẽ một cái.”
Cố lão thái thái đáp, “Đi đi, bên ngoài có gió rồi, mặc nhiều áo hơn chút, đừng để bị lạnh.”
Lục Anh bước ra ngoài, Cố lão thái thái mới ấn vào chỗ bằng phẳng trên mảnh ngọc trong tay, tiếng va chạm trong trẻo vang lên, khiến cho sắc mặt Lư ma ma càng thêm khó coi.
Cố lão thái thái lạnh lùng cười một tiếng, “Tang vật ngươi tìm thấy này thật là đúng lúc.”
Lư ma ma không ngờ Cố lão thái thái lại chất vấn như thế, ngẩn ra một khắc, lập tức nói: “Tức phụ Cố Xuân vốn là ở bên ngoài, đại tiểu thư sinh bệnh, phải tìm gia nhân đã từng bị bệnh đậu mùa đến hầu hạ, Tam... Tam thái thái mới gọi nàng ta đến đây.”
Sau khi phụ thân mất, mẫu thân không quản việc chung, bây giờ Tam thẩm lo liệu việc nhà trong, an bài nhân thủ lúc nàng bị bệnh đương nhiên là việc của Tam thẩm.
Cố lão thái thái cười cười, “Nói như thế, vẫn phải gọi vợ của Lão tam đến rồi?”
Lư ma ma cúi đầu, “Cái này… Nô tì không biết… Nô tì chỉ là làm hết bổn phận của mình.”
Cố lão thái thái đột nhiên đứng lên, thanh âm vang dội, “Ngươi còn biết cái gì là bổn phận sao, ngươi là hạ nhân theo Nhị thái thái gả qua đây, mấy năm nay Cố gia chúng ta đối đãi với ngươi không bạc... ” Lời vừa nói đến chỗ này, Cố lão thái thái liền cảm thấy áo bị ai kéo kéo, bà cúi đầu nhìn thấy bàn tay nhỏ của cháu gái.
Lời nói của Cố lão thái thái bị Lang Hoa chen ngang, Lư ma ma thừa cơ nằm bò trên mặt đất, “Lão thái thái, nô tì đối với Cố gia vô cùng trung thành, tức phụ Cố Xuân đó nhất định là sợ hãi sự tình bại lộ mới cắn ngược lại một nhát.”
Lúc Lư ma ma tận lực kêu gào, mành cửa bị vén lên.
Lang Hoa nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của mẫu thân.
Mẫu thân nhìn Lư ma ma đang quỳ và tổ mẫu đang tức giận, có chút không biết phải làm sao, “Nương, đây là làm sao thế?”
Lư ma ma lập tức tiến lên phía trước ôm lấy chân mẫu thân, “Thái thái người phải làm chủ cho nô tì, nô tì làm sao có thể hãm hại đại tiểu thư được, đại tiểu thư vừa mới ra đời thì cơ thể đã không khoẻ, nô tì bế tiểu thư ba ngày ba đêm không chợp mắt, thế mới kéo được đại tiểu thư từ quỷ môn quan về. Thái thái có còn nhớ không? Lúc đó đại tiểu thư và thiên kim nhà Từ Tùng Nguyên đại nhân cùng nhau sinh ra, đạo nhân đó nói, Từ đại tiểu thư sinh vào quẻ vô cùng phú quý, vận may của đại tiểu thư đều bị nàng ta hút mất hết rồi, sợ là rất khó mà nuôi lớn được, cứ cho là có nuôi lớn được cũng sẽ không có mệnh số tốt, thái thái vô cùng thương tâm, vẫn là nô tì khuyên người đừng tin mấy lời giang hồ thuật sĩ đó, những năm nay nô tì cẩn thận vô cùng để bảo vệ đại tiểu thư, chỉ sợ có nửa điểm sai sót, đó là bởi vì nô tì hiểu rõ nhất tâm sự của thái thái, đại tiểu thư chính là tất cả của thái thái, chỉ cần đại tiểu thư có thể bình an, nô tì cho dù có chết cũng nguyện ý, đây là lời nói thật lòng của nô tì, Lão thái thái, thái thái, nô tì cho dù có chết cũng không gánh cái tội danh hại chủ này đâu.”
Lư ma ma nói đến phía sau còn mang theo chút nghẹn ngào. Lang Hoa nhìn mẫu thân một cái, mẫu thân đỏ hồng đôi mắt, hiển nhiên là đã bị mấy lời ban nãy của Lư ma ma làm cho cảm động rồi.
Lang Hoa biết sự việc này, đó là duyên phận của nàng và Từ Cẩn Du.
Lúc đó Từ Tùng Nguyên nhậm chức Hàn lâm quốc sử bị bãi quan về quê đi qua Trấn Giang, mẫu thân và Từ thái thái vừa gặp mà ngỡ như bạn cũ, ở lại nhà phu phụ Từ Tùng Nguyên mấy ngày, sau đó Từ thái thái bị trộm cướp uy hiếp, phụ thân Lục Anh là Lục Văn Khoả dẫn người đi cứu Từ thái thái ra ngoài, Từ thái thái thế nhưng lại bị động thai khí lập tức sinh non, mẫu thân cũng sinh hạ nàng cùng ngày đó.
Từ Tùng Nguyên cảm tạ phụ thân của Lục Anh, thỉnh phụ thân của Lục Anh đặt tên cho nhi nữ.
Tên của nàng thì là do phụ thân ký thác Từ Tùng Nguyên đặt cho.
Sau đó nữa, triều đình lại trọng dụng Từ Tùng Nguyên, Từ Tùng Nguyên một bước lên mây xanh, vị trí cực lớn, Từ Cẩn Du cũng được phong làm Khánh Nguyên công chúa.
Nàng và Cẩn Du luôn là chị em tốt, lúc nàng ở Lục gia, Cẩn Du thường đến chơi, nàng mấy lần được ra ngoài chơi đều là đi cùng Cẩn Du.
Bên tai Lang Hoa truyền đến tiếng cầu khẩn của mẫu thân, “Nương, chuyện này có phải là vẫn cần tra xét kỹ lưỡng hơn không, Lư ma ma... suy cho cùng là người được gả đi cùng con dâu. Năm đó Thế Hoành không còn nữa, con dâu chạy ra ngoài suýt nữa thì tự sát, là nàng ấy lôi con dâu từ dưới hồ lên... ”
Mẫu thân nói đến chỗ này cúi đầu âm thầm rơi lệ.
Cố lão thái thái nhìn bộ dạng của con dâu liền cau mày lại.
Lang Hoa tiến lại gần, “Tổ mẫu, nếu không thì để cho ni cô đó nhận thử xem, rốt cuộc là Lư ma ma hay là tức phụ Cố Xuân.”
Lục Anh bất tri bất giác mà quan tâm tới tất cả những gì liên quan đến Lang Hoa. Hắn nghe nói từ chỗ tổ mẫu, nàng chẳng qua chỉ là một đứa cháu gái mà Cố lão thái thái hết mực thương yêu, mỗi ngày bà cháu hai người đều cùng nhau ăn cơm, Cố Lang Hoa không ăn, Cố lão thái thái cũng không chịu ăn, Cố Lang Hoa thích vuốt ngọc lục bảo trên trán Cố lão thái thái, Cố lão thái thái không nói hai lời bảo người lấy xuống cho Cố Lang Hoa chơi như hòn đá cuội.
Tổ mẫu cũng nói Cố Lang Hoa vô cùng thông minh, lúc ba tuổi đã cùng với Cố lão thái thái học được không ít từ rồi.
Nhưng hắn không ngờ, Cố Lang Hoa mới tám tuổi đã hiểu nhân tình thế sự như thế này.
Ánh mắt đó rõ ràng là đang hỏi hắn có liên quan đến chuyện này hay không, hắn vô thức cau mày lại, tỉ mỉ suy nghĩ lại mấy lời mà Lư ma ma nói kia, muốn làm cho rõ ràng ngọn nguồn sự việc, biểu hiện như vậy hiển nhiên là làm cho hắn thoát khỏi được hiềm nghi.
Có thế từ trong vô thanh vô thức mà nhìn thấu một người, tâm trí phải lợi hại thế nào?
Cố gia với Cố Lang Hoa vốn dĩ đơn giản đột nhiên khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn. Mà Lư ma ma này từ lúc bắt đầu bước vào cửa, toàn thân trên dưới đều là sự luống cuống, người tinh mắt đều có thể nhìn ra, càng đừng nói đến Cố lão thái thái nắm giữ gia đình mấy chục năm, đọc vị qua vô số người.
Theo lý mà nói, có lẽ là người thân cận nhất với Cố lão thái thái và Cố Lang Hoa, nếu như là thông đồng với người bên cạnh gia hại chủ nhà của mình, vậy thì nhất định là có lợi ích cực lớn trong đó, đối với thân phận này của Lư ma ma, lợi ích này tuyệt đối không đơn giản chỉ là tiền bạc.
Như vậy thì có ý tứ rồi.
Người chỉ huy Lư ma ma là ai?
Lục Anh biết mình có thể xen vào hỏi mấy câu.
Thế nhưng, ngọn lửa này có chuyển hướng mà đốt đến cả Lục gia không?
Chuyện phiền phức của Cố gia thì cứ để cho Cố gia tự mình giải quyết đi.
Lang Hoa cho rằng Lục Anh nhấc mắt lên là muốn nói gì, nhưng không ngờ là cuối cùng hắn chỉ ngồi yên tĩnh trên ghế, không nói lời nào cả.
Lang Hoa đột nhiên tức giận đến ngứa răng.
Đúng rồi, đây chính là diễn xuất của Lục Anh thông minh, trước khi sự việc rõ ràng, duy nhất chỉ có bàng quan đứng bên cạnh mới có thể không lôi mình vào chuyện.
Nàng biết tính cách này của chàng, chỉ là hai người bọn họ vô cùng không giống với kiếp trước sống chung.
Lục Anh bây giờ là sống chết mặc bay, kiếp trước thì chỉ muốn nắm chặt nàng trong lòng bàn tay, nàng với Lục Anh thành thân bao nhiêu năm như thế, luôn ở trong phạm vi bảo vệ của Lục Anh, người bên cạnh đều là do Lục Anh kỹ càng chọn lựa, Lục Anh rất ít khi để cho nàng đi ra khỏi viện, nàng từng vì điều này mà cãi nhau với Lục Anh một trận, thế nhưng vẫn không thay đổi được dự tính của Lục Anh.
Lang Hoa vẫn còn nhớ đêm hôm đó sau khi tranh cãi xong, Lục Anh dùng bàn tay lạnh ngắt kéo lấy nàng, dùng giọng nói yếu ớt cầu khẩn làm hoà với nàng, “Ta chỉ là sợ hãi thôi.”
Nàng biết hắn sợ hãi, đó là xuất phát từ sự quan tâm và bảo vệ nàng.
Nàng có thể lĩnh hội được tình yêu của hắn, từ lúc lạnh nhạt khi bắt đầu thành thân, sau đó giống như một đứa trẻ lôi tay của nàng mới có thể chợp mắt. Lúc có tâm sự hắn cũng dựa đầu vào vai nàng, tuy rằng từ trước đến nay hắn chưa từng nói mấy lời đường mật, một kẻ mù như nàng thế nhưng lại có thể từ trong động tác của hắn mà lĩnh hội được sự thật tâm của hắn.
Đối với điểm này, hiện tại nàng đối với đứa nhóc Lục Anh này không ôm bất cứ hy vọng gì.
Tuy rằng việc hai người từng yêu thương nhau nén chặt ở trong lòng của nàng, thế nhưng bây giờ đối mặt với Lục Anh vẫn chưa giao ra sự thật tâm, nàng có thể đánh cờ cùng với hắn, không thể dễ dàng bị hắn quấy nhiễu ưu tư.
Nếu như Lục Anh không định nói, để hắn ở đây ngược lại là vướng chân vướng tay, không bằng đuổi hắn ra ngoài trước, để cho hắn cũng nếm thử mùi vị thất bại, miễn cho việc xem thường hai bà cháu bọn họ.
Lang Hoa kéo Cố lão thái thái, “Tổ mẫu, con muốn diều giấy.”
Cố lão thái thái không nhịn được mà ngẩn ra, “Sao tự dưng lại muốn diều giấy.”
Lang Hoa khe khẽ đá cái cạnh giường, “Con muốn loại diều giấy hồ điệp mà Lục tam ca vẽ đó.”
Cố lão thái thái không nhịn được mà thở dài, yêu thương nhìn Lục Anh, “Muội muội của con là nhìn trúng lối vẽ tỉ mỉ của con rồi.”
Bất động thanh sắc thế này, dùng một con diều giấy liền có thể thuận nước đẩy thuyền đá hắn ra ngoài.
Lục Anh nhớ đến lúc quân báo truyền tới chuẩn bị chuyển đến Hàng Châu, tổ mẫu vẫn còn than thở, “Cố Thế Hoành nếu như vẫn còn sống, vậy thì Cố gia vẫn còn có thể chống đỡ được.”
Bọn họ đều cho rằng Cố gia sẽ không nghi ngờ gì, bây giờ xem ra thì chưa chắc là thế.
Lục Anh đứng lên, “Vậy thì xuân nhi sẽ đi vẽ một cái.”
Cố lão thái thái đáp, “Đi đi, bên ngoài có gió rồi, mặc nhiều áo hơn chút, đừng để bị lạnh.”
Lục Anh bước ra ngoài, Cố lão thái thái mới ấn vào chỗ bằng phẳng trên mảnh ngọc trong tay, tiếng va chạm trong trẻo vang lên, khiến cho sắc mặt Lư ma ma càng thêm khó coi.
Cố lão thái thái lạnh lùng cười một tiếng, “Tang vật ngươi tìm thấy này thật là đúng lúc.”
Lư ma ma không ngờ Cố lão thái thái lại chất vấn như thế, ngẩn ra một khắc, lập tức nói: “Tức phụ Cố Xuân vốn là ở bên ngoài, đại tiểu thư sinh bệnh, phải tìm gia nhân đã từng bị bệnh đậu mùa đến hầu hạ, Tam... Tam thái thái mới gọi nàng ta đến đây.”
Sau khi phụ thân mất, mẫu thân không quản việc chung, bây giờ Tam thẩm lo liệu việc nhà trong, an bài nhân thủ lúc nàng bị bệnh đương nhiên là việc của Tam thẩm.
Cố lão thái thái cười cười, “Nói như thế, vẫn phải gọi vợ của Lão tam đến rồi?”
Lư ma ma cúi đầu, “Cái này… Nô tì không biết… Nô tì chỉ là làm hết bổn phận của mình.”
Cố lão thái thái đột nhiên đứng lên, thanh âm vang dội, “Ngươi còn biết cái gì là bổn phận sao, ngươi là hạ nhân theo Nhị thái thái gả qua đây, mấy năm nay Cố gia chúng ta đối đãi với ngươi không bạc... ” Lời vừa nói đến chỗ này, Cố lão thái thái liền cảm thấy áo bị ai kéo kéo, bà cúi đầu nhìn thấy bàn tay nhỏ của cháu gái.
Lời nói của Cố lão thái thái bị Lang Hoa chen ngang, Lư ma ma thừa cơ nằm bò trên mặt đất, “Lão thái thái, nô tì đối với Cố gia vô cùng trung thành, tức phụ Cố Xuân đó nhất định là sợ hãi sự tình bại lộ mới cắn ngược lại một nhát.”
Lúc Lư ma ma tận lực kêu gào, mành cửa bị vén lên.
Lang Hoa nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của mẫu thân.
Mẫu thân nhìn Lư ma ma đang quỳ và tổ mẫu đang tức giận, có chút không biết phải làm sao, “Nương, đây là làm sao thế?”
Lư ma ma lập tức tiến lên phía trước ôm lấy chân mẫu thân, “Thái thái người phải làm chủ cho nô tì, nô tì làm sao có thể hãm hại đại tiểu thư được, đại tiểu thư vừa mới ra đời thì cơ thể đã không khoẻ, nô tì bế tiểu thư ba ngày ba đêm không chợp mắt, thế mới kéo được đại tiểu thư từ quỷ môn quan về. Thái thái có còn nhớ không? Lúc đó đại tiểu thư và thiên kim nhà Từ Tùng Nguyên đại nhân cùng nhau sinh ra, đạo nhân đó nói, Từ đại tiểu thư sinh vào quẻ vô cùng phú quý, vận may của đại tiểu thư đều bị nàng ta hút mất hết rồi, sợ là rất khó mà nuôi lớn được, cứ cho là có nuôi lớn được cũng sẽ không có mệnh số tốt, thái thái vô cùng thương tâm, vẫn là nô tì khuyên người đừng tin mấy lời giang hồ thuật sĩ đó, những năm nay nô tì cẩn thận vô cùng để bảo vệ đại tiểu thư, chỉ sợ có nửa điểm sai sót, đó là bởi vì nô tì hiểu rõ nhất tâm sự của thái thái, đại tiểu thư chính là tất cả của thái thái, chỉ cần đại tiểu thư có thể bình an, nô tì cho dù có chết cũng nguyện ý, đây là lời nói thật lòng của nô tì, Lão thái thái, thái thái, nô tì cho dù có chết cũng không gánh cái tội danh hại chủ này đâu.”
Lư ma ma nói đến phía sau còn mang theo chút nghẹn ngào. Lang Hoa nhìn mẫu thân một cái, mẫu thân đỏ hồng đôi mắt, hiển nhiên là đã bị mấy lời ban nãy của Lư ma ma làm cho cảm động rồi.
Lang Hoa biết sự việc này, đó là duyên phận của nàng và Từ Cẩn Du.
Lúc đó Từ Tùng Nguyên nhậm chức Hàn lâm quốc sử bị bãi quan về quê đi qua Trấn Giang, mẫu thân và Từ thái thái vừa gặp mà ngỡ như bạn cũ, ở lại nhà phu phụ Từ Tùng Nguyên mấy ngày, sau đó Từ thái thái bị trộm cướp uy hiếp, phụ thân Lục Anh là Lục Văn Khoả dẫn người đi cứu Từ thái thái ra ngoài, Từ thái thái thế nhưng lại bị động thai khí lập tức sinh non, mẫu thân cũng sinh hạ nàng cùng ngày đó.
Từ Tùng Nguyên cảm tạ phụ thân của Lục Anh, thỉnh phụ thân của Lục Anh đặt tên cho nhi nữ.
Tên của nàng thì là do phụ thân ký thác Từ Tùng Nguyên đặt cho.
Sau đó nữa, triều đình lại trọng dụng Từ Tùng Nguyên, Từ Tùng Nguyên một bước lên mây xanh, vị trí cực lớn, Từ Cẩn Du cũng được phong làm Khánh Nguyên công chúa.
Nàng và Cẩn Du luôn là chị em tốt, lúc nàng ở Lục gia, Cẩn Du thường đến chơi, nàng mấy lần được ra ngoài chơi đều là đi cùng Cẩn Du.
Bên tai Lang Hoa truyền đến tiếng cầu khẩn của mẫu thân, “Nương, chuyện này có phải là vẫn cần tra xét kỹ lưỡng hơn không, Lư ma ma... suy cho cùng là người được gả đi cùng con dâu. Năm đó Thế Hoành không còn nữa, con dâu chạy ra ngoài suýt nữa thì tự sát, là nàng ấy lôi con dâu từ dưới hồ lên... ”
Mẫu thân nói đến chỗ này cúi đầu âm thầm rơi lệ.
Cố lão thái thái nhìn bộ dạng của con dâu liền cau mày lại.
Lang Hoa tiến lại gần, “Tổ mẫu, nếu không thì để cho ni cô đó nhận thử xem, rốt cuộc là Lư ma ma hay là tức phụ Cố Xuân.”