Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 562
“ Mọi người nhớ kỹ động tác phải thật nhanh gọn, cũng không được tham lam lấy bất cứ vật tư nào cả. Chỉ cần đốt cháy hết là được. Lý Hiệu úy” Thi Dương đưa ánh mắt nhìn sang một gã Hiệu Úy, truyền lệnh cho hắn: “ Trong kho tàng này có thế có dầu hỏa của Đại Thực, các ngươi phải chịu trách nhiệm tìm kiếm ra nó”
“ Tuân lệnh”
Thi Dương thấy các tướng lĩnh của mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn quay đầu lại nhìn về cái kho hàng khổng lồ đen sì sì kia. Và rồi hắn vung tay, giọng trầm thấp hạ lệnh: “ Xuất binh”
Tiếng vó ngựa ầm ầm vang động trong đêm, bộc phát một loại sát khí tràn trề. Hai ngàn kỵ binh Đường quân nhất tề giục ngựa chạy hết tốc độ, lướt thẳng về phía mục tiêu như một cơn hồng thủy. Vó ngựa đạp trên tuyết trắng khiến cho những bông tuyết tung bay đầy trên không trung. Khoảng cách ba dặm chớp mắt đã vượt qua. Lần tấn công này Đường quân không hề bí mật tập kích mà trực diện tấn công. Bọn họ như một cơn cuồng phong đạp đổ hàng rào phía trước kho hàng mà ập vào.
Hai tên binh lính Đại Thực canh gác trên tháp canh phát hiện thấy đại đội kỵ binh từ cách đó một dặm, cho nên bọn chúng hốt hoảng, thổi còi cũng như đánh thanh la báo động.. Và dĩ nhiên quân Đại Thực bên trong kho hàng cũng cực kỳ hỗn loạn. Năm trăm tên lính rối rít từ trong doanh trại chạy ra, chúng dàn quân án ngữ ngay ở trước doanh. Cuộc tấn công lần này giống như một cuộc tập kích bất ngờ cho nên bọn chúng không có mấy cơ hội tổ chức phòng ngự được rồi. Đường quân đã như tử thân mà ập tới ngay trước mắt, bọn họ căn bản là không tấn công trực tiếp vào cửa quân doanh mà đạp đổ hàng rào xung quanh để xông vào. Trong tiếng hò hét của Đường quân những hàng rào xung quanh kho hàng đã ầm ầm đổ sụp xuống. Đại đội của Đường quân như một cơn hồng thủy ào ào xông thẳng vào khu vực kho hàng. Nhưng bọn họ không xộc thẳng vào trong kho mà tập trung binh lực để tiêu diệt Đại Thực quân ở phụ cận trước cửa lớn kho hàng. Đường quân nhất thời dùng trường sóc đánh phủ đầu, và huyết nhục của địch quân đã bắn lên tung tóe, những tiếng kêu tiếng la hét vang động cả trời đêm. Dĩ nhiên là năm trăm quân Đại Thực cũng không thể bó tay chịu chết, bọn chúng cũng vội vàng nghênh chiến, nhưng chúng nào có thể là đối thủ của những chiến binh Đường quân sĩ khí đang lên như cầu vồng kia. Đại Thực quân thấy binh lính Đại Đường sử dụng trường sóc, nên chúng cũng sử dụng trường mâu trận, ngoan cố ngăn chặn Đường quân đánh sâu vào trong. Nhưng Đường quân huấn luyện linh hoạt, bọn họ lập tức thay đổi chiến thuật, chuyển sang dùng tên nỏ để đối phó với trường mâu. Mũi tên bay ra như châu chấu. Sau mấy loạt mưa tên, quân số của Đại Thực quân đã giảm đi gần một nửa. Lúc này ở phía cánh phải xuất hiện khoảng trống, nên một đội gồm năm trăm kỵ binh lập tức đột nhập vào cánh phải chiếm lấy tiên cơ. Và sau hai đợt liều chết xung phong bọn họ đã xé toang được trường mâu trận của quân Đại Thực, đẩy đối phương lâm vào trạng thái hỗn loạn, vỡ trận.
“ Giết! Một tên cũng không được để lại” Thi Dương cuối cùng cũng hạ lệnh đồ sát tất cả. Đường quân toàn tuyến dâng lên ra sức tru diệt. Ba trăm tên Đại Thực quân còn lại cũng nhanh chóng bị nhấn chìm trong cơn hồng thủy của Đường quân. Ngay sau đó một ngọn lửa rất lớn từ trong kho hàng bùng bùng bốc thẳng lên thiên không, khói cuộn dày đặc. Lý Hiệu úy đã tìm thấy ba ngàn thùng dầu hỏa, còn thứ gì dẫn cháy tuyệt hơn nó. Vậy là gần trăm vạn thạch lương thực cùng với một số lượng lớn vật tư chiến tranh đã bị thiêu cháy. Cả kho hàng giờ chỉ còn là một cột lửa hừng hực, bốc cao gần trăm trượng. Và dĩ nhiên ở cách đó mười dặm cũng có thể nhìn thấy được đám cháy này. Đường quân cũng không nấn ná lâu, bọn họ nhanh chóng dời khỏi chỗ đám cháy, quay đầu hướng Khát Tắc thành mà lao đi để thực hiện một cuộc tấn công khác.
Đang đóng giữ ở Khát Tắc thành là ba ngàn Đại Thực quân. Hôm nay, khi trời còn chưa hừng sáng thì Khát Tắc thành đã nhận được tin báo về việc kho hàng ở bên sông Chân Châu hà gặp chuyện không may. Chủ tướng coi giữ nơi này là Tề Tái Nhĩ. Nhận được hung tin về kho hàng ông ta vừa tức giận, vừa lo lắng, nên lập tức suất quân thẳng tiến tới kho hàng kia. Thực ra thì cái kho hàng hóa ở bên sông Chân Châu hà cũng nằm trong diện hắn phải phụ trách. Nhưng năm ngày trước đây, chính hắn đã hạ lệnh cho kho hàng này chuẩn bị vận chuyển lương thực và điều động lạc đà để chuyển mấy trăm cỗ máy ném đá tới Toái Diệp. Đồng thời còn cho điều 1500 quân đang trông coi kho hàng để đi hộ tống. Có lẽ bão tuyết đã làm tê dại tính sự cảnh giác của hắn rồi, khiến cho hắn quên mất cái A Sử Bất Lai thành ở cách đó ngàn dặm. Hắn cứ nghĩ rằng điều động 1500 quân kia trong một kỳ hạn ngắn sẽ không nguy hại gì. Và từ đó cho thấy cái nguy cơ lần này không phải là ngẫu nhiên mà sự khinh thường cẩu thả hết lần này đến lần khác của hắn chính là nguyên nhân của hậu quả hôm nay. Tề Tái Nhĩ lúc này giống như một kẻ điên, phóng thẳng về phía kho hàng bên sông Chân Châu hà mà chẳng suy nghĩ hay lo lắng gì cho an nguy của Khát Tắc thành gì cả. Sở dĩ như vậy bởi vì nếu như Khát Tắc thành có gặp chuyện không may thì kẻ đầu tiên phải chịu trách nhiệm là Tát Man gia tộc, còn nếu như chiến dịch Toái Diệp vì hậu cần cung ứng không đảm bảo mà thất bại thì kẻ phải rơi đầu chính là hắn.
Từ Khát Tắc thành đến kho hàng bên sông Chân Châu hà cách nhau chừng một trăm dặm, nhưng đường đi bằng phẳng. Trên mặt đất tuy cũng có nhiều tuyết nhưng tạm thời chúng vẫn chưa hề đóng băng, nên cũng không ảnh hưởng nhiều tới việc hành quân của chiến mã. Nếu như bọn họ đi không ngừng nghỉ thì ước chừng đến lúc hoàng hôn là có thể tới được sông Chân Châu hà. Mặc dù biết là như thế nhưng lúc này Tề Tái Nhĩ lại tỏ ra vô cùng cẩn thận, ông ta không ngừng phải thám báo đi dò xét suốt dọc đường vid sợ giữa đường gặp phải mai phục của Đường quân.
Và vì thế mà mãi đến khi trời tối mò hắn mới tới được kho hàng bên Chân Chân hà. Ngọn lửa thiêu đốt kho hàng này suốt mười hai canh giờ rồi còn gì, thế nên phần lớn nơi này đều đã biến thành tro bụi, chỉ còn cái kho quân giới bên kia là lửa vẫn còn chưa cháy hết. Tề Tái Nhĩ bước thấp bước cao tiến vào quan sát kho hàng vừa vừa bị thiêu rụi. Thời khắc này trong lòng hắn sợ hãi đến cực điểm, ba tháng quân lương cho hai mươi vạn đại quân cùng với cỏ khô, số dầu hỏa thì đếm không hết, còn có trường mâu, khôi giáp và các vật tư khác nữa,vậy mà chỉ sau một mồi lửa mà đã chẳng còn gì nữa rồi.
Mãi cho đến khi trời bừng sáng hẳn thì Đại Thực quân mới dạp tắt hoàn toàn được ngọn lửa. Bọn họ vớt vát được hai ngàn cây trường mâu. Đây là thứ duy nhất còn sót lại sau vụ cháy vừa rồi. Tề Tái Nhĩ chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn một đống trường mâu bị ám khói nên bây giờ trở nên đen sì hết cả. Trong lòng hắn trống rỗng, hắn tự hỏi phải làm gì bây giờ, làm sao hắn có thể khai báo được với Cáp Lý Phát chứ.
Bỗng nhiên có những tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền lại. Hai gã kỵ binh Đạ Thực đang chạy thục mạng tới, trông ai nấy cũng cực kỳ hoảng sợ. Cả hai nhảy xuống ngựa, chạy tới chỗ Tê Tái Nhĩ bẩm báo: “ Tướng quân, đại sự không hay rồi, tối hôm qua có một cánh quân Đại Đường đến công phá Khát Tắc thành. Quân Tát Man thương vong rất nhiều, Khát Tắc thành đã mất rồi”
“ Cái gì” . Sự đảm lược của Tề Tái Nhĩ gần như đã bị tê liệt, có lẽ trong đời ông ta chưa từng trải qua một sự kích động nào ghê ghớm như thế này.. Cả người ông ta mềm nhũn ra, ngã vật xuống mặt đất.
Tháng mười một năm Đại Trị thứ ba, Đường quân xuất kỳ binh từ A Sử Bất Lai thành vượt qua quãng đường ngàn dặm để tập kích vào Bạt Hãn Na. Bọn họ lợi dụng việc quân Đại Thực phòng thủ có nhiều sơ hở nên đã đốt cháy kho hàng của Đại Thực ở đây và thiêu hủy nhiều loại vật tư khác. Không chỉ dừng lại ở đó, nhân đà thắng lợi Đường quân còn đánh úp vào Khát Tác thành – đô thành của Bạt Hãn Na. Vì sức chiến đấu của quân binh Tát Man gia tộc trấn thủ ở đây rất yếu cho nên Đường quân nhanh chóng thành công. Hai ngàn Tát Man quân bị đánh tan tác, và gần như là bị tiêu diệt hoàn toàn.
Thắng lợi của Đường quân không chỉ mang lại lợi ích cho Đại Đường, mà nó còn cổ vũ và khích lệ tinh thần để quốc vương Bạt Hãn Na là Khế Lực . Sau sự thất bại của Tát Man gia tộc, Khế Lực đã hiệu triệu dân chúng đứng lên chống sự thống trị của Đại Thực. Và cho đến thời điểm qua mùa đông, thì đã có khoảng hai mươi vạn dân chúng tụ tập ở Khát Tắc thành hưởng ứng cuộc nổi dậy. Những người Bạt Hãn Na này đã tiến hành khởi nghĩa vũ trang, thanh thế của cuộc khởi nghĩa ngày một dâng cao và lan rộng.
Cuộc tập kích thành công của Thi Dương đã không chỉ đem lại cơ hội cho Khế Lực mà quan trọng hơn nó đã tác động trực tiếp đến tình hình ở Toái Diệp. Trong tháng mười một , bảy ngàn Hô La San quân của Đại Thực trên đường làm nhiệm vụ vận chuyển các máy ném đã hạng nặng từ Bạt Hãn Na tới Toái Diệp đã chạm chán phải bốn vạn quân của Đại Đường từ Sơ Lặc tới chi viện cho Toái Diệp. Hai bên đã xảy ra kịch chiến, nhưng Đại Thực quân quả bất địch chúng, cho nên thua một trận tan tác. Năm trăm chiếc máy ném đá hạng nặng cùng với ba vạn thớt lạc đà đều rơi hết vào tay của Đường quân. Cùng lúc đó, ở phía nam của sông Y Lệ hà quân tiên phong của Đường quân cũng đã tới Chu Tước thành. Như vậy thế cục của chiến dịch Toái Diệp bắt đầu có cơ chuyển biến ='mso-special-character:line-break'>
“ Tuân lệnh”
Thi Dương thấy các tướng lĩnh của mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn quay đầu lại nhìn về cái kho hàng khổng lồ đen sì sì kia. Và rồi hắn vung tay, giọng trầm thấp hạ lệnh: “ Xuất binh”
Tiếng vó ngựa ầm ầm vang động trong đêm, bộc phát một loại sát khí tràn trề. Hai ngàn kỵ binh Đường quân nhất tề giục ngựa chạy hết tốc độ, lướt thẳng về phía mục tiêu như một cơn hồng thủy. Vó ngựa đạp trên tuyết trắng khiến cho những bông tuyết tung bay đầy trên không trung. Khoảng cách ba dặm chớp mắt đã vượt qua. Lần tấn công này Đường quân không hề bí mật tập kích mà trực diện tấn công. Bọn họ như một cơn cuồng phong đạp đổ hàng rào phía trước kho hàng mà ập vào.
Hai tên binh lính Đại Thực canh gác trên tháp canh phát hiện thấy đại đội kỵ binh từ cách đó một dặm, cho nên bọn chúng hốt hoảng, thổi còi cũng như đánh thanh la báo động.. Và dĩ nhiên quân Đại Thực bên trong kho hàng cũng cực kỳ hỗn loạn. Năm trăm tên lính rối rít từ trong doanh trại chạy ra, chúng dàn quân án ngữ ngay ở trước doanh. Cuộc tấn công lần này giống như một cuộc tập kích bất ngờ cho nên bọn chúng không có mấy cơ hội tổ chức phòng ngự được rồi. Đường quân đã như tử thân mà ập tới ngay trước mắt, bọn họ căn bản là không tấn công trực tiếp vào cửa quân doanh mà đạp đổ hàng rào xung quanh để xông vào. Trong tiếng hò hét của Đường quân những hàng rào xung quanh kho hàng đã ầm ầm đổ sụp xuống. Đại đội của Đường quân như một cơn hồng thủy ào ào xông thẳng vào khu vực kho hàng. Nhưng bọn họ không xộc thẳng vào trong kho mà tập trung binh lực để tiêu diệt Đại Thực quân ở phụ cận trước cửa lớn kho hàng. Đường quân nhất thời dùng trường sóc đánh phủ đầu, và huyết nhục của địch quân đã bắn lên tung tóe, những tiếng kêu tiếng la hét vang động cả trời đêm. Dĩ nhiên là năm trăm quân Đại Thực cũng không thể bó tay chịu chết, bọn chúng cũng vội vàng nghênh chiến, nhưng chúng nào có thể là đối thủ của những chiến binh Đường quân sĩ khí đang lên như cầu vồng kia. Đại Thực quân thấy binh lính Đại Đường sử dụng trường sóc, nên chúng cũng sử dụng trường mâu trận, ngoan cố ngăn chặn Đường quân đánh sâu vào trong. Nhưng Đường quân huấn luyện linh hoạt, bọn họ lập tức thay đổi chiến thuật, chuyển sang dùng tên nỏ để đối phó với trường mâu. Mũi tên bay ra như châu chấu. Sau mấy loạt mưa tên, quân số của Đại Thực quân đã giảm đi gần một nửa. Lúc này ở phía cánh phải xuất hiện khoảng trống, nên một đội gồm năm trăm kỵ binh lập tức đột nhập vào cánh phải chiếm lấy tiên cơ. Và sau hai đợt liều chết xung phong bọn họ đã xé toang được trường mâu trận của quân Đại Thực, đẩy đối phương lâm vào trạng thái hỗn loạn, vỡ trận.
“ Giết! Một tên cũng không được để lại” Thi Dương cuối cùng cũng hạ lệnh đồ sát tất cả. Đường quân toàn tuyến dâng lên ra sức tru diệt. Ba trăm tên Đại Thực quân còn lại cũng nhanh chóng bị nhấn chìm trong cơn hồng thủy của Đường quân. Ngay sau đó một ngọn lửa rất lớn từ trong kho hàng bùng bùng bốc thẳng lên thiên không, khói cuộn dày đặc. Lý Hiệu úy đã tìm thấy ba ngàn thùng dầu hỏa, còn thứ gì dẫn cháy tuyệt hơn nó. Vậy là gần trăm vạn thạch lương thực cùng với một số lượng lớn vật tư chiến tranh đã bị thiêu cháy. Cả kho hàng giờ chỉ còn là một cột lửa hừng hực, bốc cao gần trăm trượng. Và dĩ nhiên ở cách đó mười dặm cũng có thể nhìn thấy được đám cháy này. Đường quân cũng không nấn ná lâu, bọn họ nhanh chóng dời khỏi chỗ đám cháy, quay đầu hướng Khát Tắc thành mà lao đi để thực hiện một cuộc tấn công khác.
Đang đóng giữ ở Khát Tắc thành là ba ngàn Đại Thực quân. Hôm nay, khi trời còn chưa hừng sáng thì Khát Tắc thành đã nhận được tin báo về việc kho hàng ở bên sông Chân Châu hà gặp chuyện không may. Chủ tướng coi giữ nơi này là Tề Tái Nhĩ. Nhận được hung tin về kho hàng ông ta vừa tức giận, vừa lo lắng, nên lập tức suất quân thẳng tiến tới kho hàng kia. Thực ra thì cái kho hàng hóa ở bên sông Chân Châu hà cũng nằm trong diện hắn phải phụ trách. Nhưng năm ngày trước đây, chính hắn đã hạ lệnh cho kho hàng này chuẩn bị vận chuyển lương thực và điều động lạc đà để chuyển mấy trăm cỗ máy ném đá tới Toái Diệp. Đồng thời còn cho điều 1500 quân đang trông coi kho hàng để đi hộ tống. Có lẽ bão tuyết đã làm tê dại tính sự cảnh giác của hắn rồi, khiến cho hắn quên mất cái A Sử Bất Lai thành ở cách đó ngàn dặm. Hắn cứ nghĩ rằng điều động 1500 quân kia trong một kỳ hạn ngắn sẽ không nguy hại gì. Và từ đó cho thấy cái nguy cơ lần này không phải là ngẫu nhiên mà sự khinh thường cẩu thả hết lần này đến lần khác của hắn chính là nguyên nhân của hậu quả hôm nay. Tề Tái Nhĩ lúc này giống như một kẻ điên, phóng thẳng về phía kho hàng bên sông Chân Châu hà mà chẳng suy nghĩ hay lo lắng gì cho an nguy của Khát Tắc thành gì cả. Sở dĩ như vậy bởi vì nếu như Khát Tắc thành có gặp chuyện không may thì kẻ đầu tiên phải chịu trách nhiệm là Tát Man gia tộc, còn nếu như chiến dịch Toái Diệp vì hậu cần cung ứng không đảm bảo mà thất bại thì kẻ phải rơi đầu chính là hắn.
Từ Khát Tắc thành đến kho hàng bên sông Chân Châu hà cách nhau chừng một trăm dặm, nhưng đường đi bằng phẳng. Trên mặt đất tuy cũng có nhiều tuyết nhưng tạm thời chúng vẫn chưa hề đóng băng, nên cũng không ảnh hưởng nhiều tới việc hành quân của chiến mã. Nếu như bọn họ đi không ngừng nghỉ thì ước chừng đến lúc hoàng hôn là có thể tới được sông Chân Châu hà. Mặc dù biết là như thế nhưng lúc này Tề Tái Nhĩ lại tỏ ra vô cùng cẩn thận, ông ta không ngừng phải thám báo đi dò xét suốt dọc đường vid sợ giữa đường gặp phải mai phục của Đường quân.
Và vì thế mà mãi đến khi trời tối mò hắn mới tới được kho hàng bên Chân Chân hà. Ngọn lửa thiêu đốt kho hàng này suốt mười hai canh giờ rồi còn gì, thế nên phần lớn nơi này đều đã biến thành tro bụi, chỉ còn cái kho quân giới bên kia là lửa vẫn còn chưa cháy hết. Tề Tái Nhĩ bước thấp bước cao tiến vào quan sát kho hàng vừa vừa bị thiêu rụi. Thời khắc này trong lòng hắn sợ hãi đến cực điểm, ba tháng quân lương cho hai mươi vạn đại quân cùng với cỏ khô, số dầu hỏa thì đếm không hết, còn có trường mâu, khôi giáp và các vật tư khác nữa,vậy mà chỉ sau một mồi lửa mà đã chẳng còn gì nữa rồi.
Mãi cho đến khi trời bừng sáng hẳn thì Đại Thực quân mới dạp tắt hoàn toàn được ngọn lửa. Bọn họ vớt vát được hai ngàn cây trường mâu. Đây là thứ duy nhất còn sót lại sau vụ cháy vừa rồi. Tề Tái Nhĩ chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn một đống trường mâu bị ám khói nên bây giờ trở nên đen sì hết cả. Trong lòng hắn trống rỗng, hắn tự hỏi phải làm gì bây giờ, làm sao hắn có thể khai báo được với Cáp Lý Phát chứ.
Bỗng nhiên có những tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền lại. Hai gã kỵ binh Đạ Thực đang chạy thục mạng tới, trông ai nấy cũng cực kỳ hoảng sợ. Cả hai nhảy xuống ngựa, chạy tới chỗ Tê Tái Nhĩ bẩm báo: “ Tướng quân, đại sự không hay rồi, tối hôm qua có một cánh quân Đại Đường đến công phá Khát Tắc thành. Quân Tát Man thương vong rất nhiều, Khát Tắc thành đã mất rồi”
“ Cái gì” . Sự đảm lược của Tề Tái Nhĩ gần như đã bị tê liệt, có lẽ trong đời ông ta chưa từng trải qua một sự kích động nào ghê ghớm như thế này.. Cả người ông ta mềm nhũn ra, ngã vật xuống mặt đất.
Tháng mười một năm Đại Trị thứ ba, Đường quân xuất kỳ binh từ A Sử Bất Lai thành vượt qua quãng đường ngàn dặm để tập kích vào Bạt Hãn Na. Bọn họ lợi dụng việc quân Đại Thực phòng thủ có nhiều sơ hở nên đã đốt cháy kho hàng của Đại Thực ở đây và thiêu hủy nhiều loại vật tư khác. Không chỉ dừng lại ở đó, nhân đà thắng lợi Đường quân còn đánh úp vào Khát Tác thành – đô thành của Bạt Hãn Na. Vì sức chiến đấu của quân binh Tát Man gia tộc trấn thủ ở đây rất yếu cho nên Đường quân nhanh chóng thành công. Hai ngàn Tát Man quân bị đánh tan tác, và gần như là bị tiêu diệt hoàn toàn.
Thắng lợi của Đường quân không chỉ mang lại lợi ích cho Đại Đường, mà nó còn cổ vũ và khích lệ tinh thần để quốc vương Bạt Hãn Na là Khế Lực . Sau sự thất bại của Tát Man gia tộc, Khế Lực đã hiệu triệu dân chúng đứng lên chống sự thống trị của Đại Thực. Và cho đến thời điểm qua mùa đông, thì đã có khoảng hai mươi vạn dân chúng tụ tập ở Khát Tắc thành hưởng ứng cuộc nổi dậy. Những người Bạt Hãn Na này đã tiến hành khởi nghĩa vũ trang, thanh thế của cuộc khởi nghĩa ngày một dâng cao và lan rộng.
Cuộc tập kích thành công của Thi Dương đã không chỉ đem lại cơ hội cho Khế Lực mà quan trọng hơn nó đã tác động trực tiếp đến tình hình ở Toái Diệp. Trong tháng mười một , bảy ngàn Hô La San quân của Đại Thực trên đường làm nhiệm vụ vận chuyển các máy ném đã hạng nặng từ Bạt Hãn Na tới Toái Diệp đã chạm chán phải bốn vạn quân của Đại Đường từ Sơ Lặc tới chi viện cho Toái Diệp. Hai bên đã xảy ra kịch chiến, nhưng Đại Thực quân quả bất địch chúng, cho nên thua một trận tan tác. Năm trăm chiếc máy ném đá hạng nặng cùng với ba vạn thớt lạc đà đều rơi hết vào tay của Đường quân. Cùng lúc đó, ở phía nam của sông Y Lệ hà quân tiên phong của Đường quân cũng đã tới Chu Tước thành. Như vậy thế cục của chiến dịch Toái Diệp bắt đầu có cơ chuyển biến ='mso-special-character:line-break'>