Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 15
Đằng Nào Cũng Ly Hôn
Phần 15
Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ từ chối, thế nhưng Vỹ chỉ trừng mắt nhìn tôi một lúc, sau đó lại nhìn bàn tay nhem nhuốc máu của tôi, cuối cùng mới bất lực nói một câu:
– Urgo ở đâu?
– Trong tủ thuốc. Ở ngăn trên cùng ấy. Anh lấy 5 miếng đi.
Hình như trước giờ anh ta chưa từng làm mấy việc chăm sóc người khác như thế này nên lúc cầm Urgo quay lại cũng không biết phải băng như thế nào, thậm chí tháo Urgo cũ ra cũng vụng về làm tôi đau.
Một người làm bác sĩ như tôi, tất nhiên là không thể chịu đựng cái kiểu lúng túng như gà mắc tóc thế này, cho nên một lát sau mới ngứa mồm bảo:
– Anh dán đúng phần xốp xốp kia vào vết thương đi, phần không có keo dính ấy.
– Chỗ này à?
– Cao lên một tý nữa. Dán đúng vào vết thương ấy.
– …
– Đừng có dán chặt quá, tắc mạch máu đến ngón tay bây giờ.
– …
– Dán thế là lỏng rồi, anh dùng lực vừa phải, quấn quanh ngón tay rồi dính lại một cái là xong… Không… vẫn lỏng.
– …
– Ôi mẹ ơi, á á… Sao anh dán phần keo vào chỗ đứt hả? Á… kéo ra đau quá, nhẹ thôi, nhẹ thôi.
Vỹ dính mãi mà không được nổi một đầu ngón tay, lại nghe tôi lải nhải thì tức điên quát:
– Cô im miệng ngay.
– Anh làm tôi đau.
Anh ta có vẻ rất bực mình nhưng vì tôi la oai oái như thế rất điếc tai, thế nên cuối cùng cũng đành phải làm nhẹ nhàng hơn. Vỹ cau mày tỉ mỉ tháo phần băng keo ra khỏi vết thương của tôi rồi nói:
– Lúc nãy chảy máu nhiều thế sao không kêu, giờ kêu nhiều thế?
– Lúc đó chưa có ai băng vết thương cho tôi.
Khi nói xong câu này, động tác tay của anh ta bất chợt sững lại. Tôi sợ mình lỡ lời, làm Vỹ hiểu nhầm tôi cố ý mè nheo anh ta nên đành vội vàng sửa lại:
– À tại… lúc ấy chưa có ai đụng vào nên chưa đau mấy, giờ anh kéo ra thế, động vào vết thương nên tôi đau. Mà đau thì phải kêu chứ?
– Kêu làm cô hết đau à?
– Không, nhưng làm tôi thấy thoải mái. Đau mà không được nói khó chịu chết đi được.
– Mỗi lần phẫu thuật cho bệnh nhân, họ cũng hét thoải mái thế này nên chắc tai cô có sức chịu đựng phi thường lắm nhỉ?
Tôi ngơ ra một giây, sau đó mới phát hiện ra nãy giờ một bên sườn mặt của Vỹ ở rất gần tôi, âm thanh kêu la ầm ỹ của tôi dội thẳng vào tai anh ta, chắc chắn váng đầu không hề nhẹ.
Mà ở bệnh viện, có một vài bệnh nhân chưa phẫu thuật đã kêu gào ỏm tỏi, tôi đứng xa thế mà vẫn muốn điếc cả tai, giờ Vỹ phải ngồi sát cạnh chịu trận, vừa nghe tôi hét lại vừa phải chịu đựng tôi lải nhải, anh ta không nổi điên lên là may rồi.
Cuối cùng, tôi đành tự giác nghiêng người ra phía sau cách xa anh ta, cố dùng giọng điệu nhẹ nhàng và nhỏ nhẹ nhất nói chuyện:
– Tôi nghe mãi cũng quen rồi. Mà thôi, anh cứ băng tiếp đi, tôi không lải nhải nữa đâu.
– Làm sao lại đứt tay?
– Tôi làm vỡ bình hoa của mẹ. Sợ bị phát hiện nên dọn mảnh thủy tinh giấu đi, vội quá nên bị đứt tay. May mà nhà nhiều bình hoa nên mẹ mới không phát hiện ra.
Vẻ mặt của anh ta đúng kiểu “cạn lời”, chán chẳng buồn nói thêm với kẻ mặt dày lưu manh như tôi nên chỉ cúi xuống băng tiếp. Mãi đến khi dán đến đầu ngón tay cuối cùng, hình như Vỹ mới chợt nhớ ra điều gì đó nên hỏi tôi:
– Thế nên mới định mua viên đá tròn tròn kia để chuộc lỗi à?
– Không phải viên đá tròn tròn, đó là ngọc xanh Tây Tạng.
– Nó hình gì?
– Hình tròn.
– Chế tác từ gì?
– Đá xanh Tây Tạng.
– Thế không phải là viên đá tròn tròn à?
Tôi gật gật gù gù, thấy anh ta nói thế cũng rất có lý lẽ, nhưng mà ngẫm lại, dù sao viên đá ấy cũng có giá trị bằng cả tháng lương của tôi, gọi viên đá tròn tròn chả có tý mỹ miều nào, nghe cứ như kiểu đá cuội nhặt ở bờ sông vậy.
Cuối cùng, tôi lại chuyển từ gật đầu sang lắc đầu, giọng điệu kiên quyết bảo:
– Nó là ngọc xanh Tây Tạng.
– Đá hình tròn.
– Ngọc xanh… anh nhìn này… tên nó là…
Tôi nôn nóng muốn giải thích nên không chờ Vỹ dán xong Urgo đã vươn tay còn lại ra lấy ipad, định chìa cho anh ta xem viên đá hình tròn kia ở trên web tên chính thức là Ngọc xanh Yalung Tây Tạng. Thế nhưng vì lúc đó Vỹ đang giữ tay còn lại của tôi, cho nên khi tôi vừa xoay người thì vô tình kéo theo cả anh ta, cả hai không kịp phòng bị nên cùng đổ nhào xuống giường.
Cả người tôi bị ai đó đè lên, bàn tay to lớn còn vô tình đặt ở một nơi không nên đặt trên ngực tôi. Còn tôi thì nằm bên dưới chớp chớp mắt, ngẩn ra hồi lâu mới ngu xuẩn thốt ra nửa câu còn lại:
– Ngọc… xanh… Yalung… Tây Tạng.
– Gọi là gì cũng được, đằng nào cũng vẫn là đá hình tròn.
Thực ra lúc ấy tôi không hề để ý đến việc nó là đá hay là ngọc nữa, toàn bộ tâm trí lẫn ánh mắt đều đặt lên bờ môi mỏng đang mấp máy ở trước mặt. Môi của Vỹ rất đỏ, hình như còn đỏ hơn cả môi tôi, anh ta không hút thuốc, lại “thích tắm” nên cơ thể lúc nào cũng phảng phất một mùi hương rất trong lành sạch sẽ.
Mà trước mắt có một người đàn ông vừa ngon lại vừa thơm thế này, không động lòng thì chắc chắn không phải tôi. Quên chưa nói với mọi người, tôi không chỉ có bệnh mê trai đâu, mà tôi mắc bệnh mê trai đẹp từ nhỏ đấy!!!
Trong lúc đầu óc đang bị sự háo sắc chi phối, tôi không suy nghĩ gì mà vô thức đáp lời:
– Ừ, anh thích gọi là đá hình tròn thì là đá hình tròn. Tắt điện đi thì đá nào cũng giống nhau.
– Gì?
Thấy anh ta cau mày, tôi mới sực tỉnh, xấu hổ quá nên vội vội vàng vàng thu lại ánh mắt vừa rồi, định đẩy Vỹ ra rồi ngồi dậy. Thế nhưng còn chưa kịp nâng tay lên thì lại nghe tiếng anh ta nói:
– Tắt điện.
Đèn cảm ứng giọng nói trong phòng ngủ của chúng tôi đồng loạt vụt tắt, trong không gian tăm tối phút chốc chỉ còn lại hơi thở ấm nóng của tôi và anh ta. Mắt tạm thời không thể nhìn thấy nữa nên xúc giác trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết, tôi có thể cảm nhận được làn da của anh ta dần dần nóng lên, bàn tay đang đặt ở vị trí đầy đặn trên ngực tôi cũng nhẹ nhàng động đậy, đem hơi ấm lan truyền sang cơ thể tôi.
Nếu tôi nhớ không nhầm, ngày hôm nay cũng là ngày mà hoormone LH của tôi tăng cao nhất tháng, đồng nghĩa với kỳ “rụng trứng” của tôi. Bình thường nếu không đụng chạm thì không sao, nhưng hai người ở trong tư thế mờ ám thế này thì cơ thể lại rất nhạy cảm, chỉ một động tác nhỏ thôi cũng đủ đốt lên hàng vạn ngọn lửa nhỏ chạy khắp toàn thân tôi.
Tôi khó chịu, nhanh chóng vươn tay lên cởi từng cúc áo sơ mi trên người Vỹ, nhưng vì đầu ngón tay đau nên mới chỉ mở được một cúc đã khiến tôi bực dọc, cuối cùng tôi điên tiết xé tung áo của anh ta ra. Mặc kệ là đồ đắt tiền hay nhiều tiền, hôm nay tôi đây trong lòng có đủ chuyện ấm ức nên muốn phát tiết.
Vỹ thấy tôi đột nhiên nhiệt tình như thế thì có hơi sững lại, sau đó vài giây lại bất thình lình kéo hai tay tôi lên đỉnh đầu, khóa chặt ở bên trên rồi khàn giọng nói:
– Nằm yên.
Tất nhiên là sao tôi có thể nằm yên? Tôi ngọ ngoạy như con sâu trong lòng anh ta, mãi đến khi một vật cứng rắn lấp đầy sự ấm ức của tôi, tôi mới hít sâu vào một ngụm khí lạnh rồi rướn người lên, há miệng cắn vào vai anh ta một miếng.
Anh ta không kêu đau, cũng không đẩy tôi ra mà chỉ điên cuồng vận động. Tấm lưng lên xuống đầy mạnh mẽ và quyết liệt, hết lần này đến lần khác đâm xuyên qua cơ thể tôi, đồng thời cũng kéo tôi đi từ đỉnh cao này đến đỉnh cao khác, giằng xé và khoái cảm trào dâng không thể nói thành lời.
Tôi không nhớ rõ mình đã cắn anh ta bao nhiêu lần, chỉ biết cho đến tận khi khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh tôi mới chịu buông ra. Cảm giác nỗi ấm ức đã được phần nào giải tỏa, tôi ôm siết lấy vòng eo rắn chắc của anh ta, cổ họng muốn phát ra những tiếng rên rỉ nhưng lại bị sự tấn công như vũ bão kia ngăn trở.
Cứ như vậy cho đến khi tôi mệt nhoài thì quá trình kích tình đó mới kết thúc. Lúc ấy cả người tôi giống như bị rút sạch sức lực, không còn muốn nhúc nhích nữa mà chỉ yên lặng nằm trong lòng anh ta ngủ ngon lành. Mãi đến khi nghe mấy tiếng “rì rì” của điện thoại báo tin nhắn đến, tôi bị đánh thức dậy, mở mắt ra thì vô tình lại đọc được một dòng chữ:
– Hôm nay em sang làm bánh gato kỷ niệm ngày cưới của cô chú, làm nhân mứt dâu tây anh thích đấy. Nhưng bị bỏng tay nên chưa xong được, ngày mai chắc chắn sẽ làm xong cho anh ăn.
Người đàn ông nằm bên cạnh tôi không trả lời, anh ta chỉ cau mày nhìn màn hình rất lâu, giống như đang phải suy ngẫm chuyện gì đó. Tự nhiên lúc ấy tôi lại thấy Vỹ thật sự rất giống mình trước đây, mỗi khi nhận được tin nhắn của người mình thích cũng phải đắn đo rất lâu mới dám trả lời. Có lẽ bây giờ anh ta cũng vậy, cũng đang phân vân không biết nên nói gì với Tú Anh, sau cùng, khi ngón tay Vỹ vừa bấm xuống màn hình thì tôi lại quyết định xoay người, quay mặt đi chỗ khác.
Tôi không thích xem bọn họ yêu đương mùi mẫn, càng không thích cảm giác người đàn ông vừa làm tình với mình xong, trèo xuống khỏi người là có thể nhắn tin tình cảm với người phụ nữ khác. Như thế, tôi sẽ cảm thấy mình chỉ như một công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý của anh ta vậy.
Mặc dù sự thật vẫn là Vỹ quan hệ với tôi vì anh ta cần chỗ xả, anh ta gặp dịp thì chơi, nhưng tôi cũng không cần phải thừa nhận với chính mình việc ấy làm gì cho phiền lòng, phải không?
***
Ngày hôm sau, tan làm xong tôi rẽ qua công ty Trường Giang để lấy viên ngọc xanh tặng mẹ chồng, tiện lấy cả vòng tay cho My. Thế nhưng lúc nhận đồ, chị Tiên lại đưa cho tôi tận ba hộp đựng trang sức, tôi tưởng chị ấy đưa nhầm nên vội vàng nói:
– Chị ơi, hình như chị đưa thừa cho em một hộp rồi. Em đặt hai thứ thôi ạ.
– Hộp lắc tay này là chị làm riêng tặng em đấy.
Chị Tiên cười cười, mở chiếc hộp còn lại ra rồi đẩy đến trước mặt tôi:
– Đám cưới em với anh Vỹ, chị đang ở Mỹ chưa về được. Giờ tặng em cái lắc tay này coi như quà cưới nhé. Không biết cỡ tay em thế nào nên chị làm chừng chừng thôi, em đeo thử xem vừa không.
Tôi không muốn tỏ vẻ khách sáo quá mức rồi từ chối làm người ta phật lòng, cho nên mới bảo:
– Quà cưới thì em nhận, nhưng mà đắt quá thì em không dám nhận không đâu. Chị phải cho em trả một phần tiền đấy.
– Không đắt, chị tự tay làm nên không tốn tiền mấy đâu, chủ yếu là muốn tặng em thôi. Anh Hưng với anh Vỹ là bạn chơi với nhau nhiều năm rồi, hồi xưa lúc công ty chị gặp khó khăn, anh Vỹ cũng giúp đỡ bọn chị rất nhiều, giờ tặng em một món quà nhỏ thế này có là gì đâu. Em đừng khách sáo.
– À… vâng ạ.
– Em đeo thử đi, không vừa thì chị sửa lại cho.
Tôi gật đầu, mở chiếc vòng kia ra rồi đeo vào tay, mặc dù không đo kích cỡ nhưng nó lại vừa với tôi một cách hoàn hảo, không có nổi một chút thừa nào.
Trước giờ tôi thường không mua gì cho mình vì sợ tốn tiền, sau khi kết hôn thì mẹ chồng mua cho tôi rất nhiều trang sức hàng hiệu, nhưng vì đắt quá nên thường ngày không có việc thì tôi không đeo, vả lại cũng cảm thấy đó không phải đồ của mình.
Giờ có một chiếc vòng xinh xinh thế này thuộc về riêng mình nên tôi thích cực, cười toe cười toét bảo chị Tiên:
– Chị đo bằng mắt thường mà chuẩn thế, không thừa một tý nào. Em thích chiếc vòng này, em cảm ơn chị.
– Không có gì, em thích là được rồi. Quỳnh Anh làm bác sĩ chắc bận lắm nhỉ?
– Vâng, cũng bận ạ. Nhưng mà công việc mình yêu thích mà, bận mấy cũng vẫn muốn làm chị ạ.
– Thường chị thấy mọi người lấy chồng xong là sẽ không đi làm nữa, chắc là em cũng phải vất vả nhiều lắm mới được tiếp tục đi làm phải không?
Tôi không có cảm giác chị Tiên là người xấu, vả lại chị ấy cũng là con dâu của nhà giàu nên chắc phần nào đó sẽ hiểu được cuộc sống của tôi, thế nên tôi mới bình thản gật đầu:
– Vâng ạ. Mẹ chồng em cũng muốn em tập trung lo cho gia đình, nhưng tại vì em muốn tiếp tục làm bác sĩ nên mới xin mẹ đi làm. Nói chung mới đầu cũng khó khăn, nhưng giờ thì đỡ rồi ạ.
– Lúc trước chị cũng thế, mẹ chồng có nhiều cái không hài lòng, nhưng chỉ cần có chồng đứng về phía mình thì chuyện gì cũng sẽ giải quyết được thôi. Chị thấy anh Vỹ bình thường thì ít nói, nhưng tính cách thì rất tốt đấy.
– Vâng ạ. Em cũng thấy thế.
Chị Tiên mỉm cười, cẩn thận chỉnh lại vòng trên tay tôi, nhẹ nhàng nói:
– Vợ chồng lấy nhau là duyên số, cố lên nhé. Em thông minh xinh xắn như thế, người có mắt chắc chắn sẽ muốn ở bên em.
Mặc dù tôi không thể hiểu hết được hàm ý trong những lời mà chị Tiên nói, nhưng được nghe một câu động viên thế này là tôi cảm thấy vui rồi, à mà còn phổng mũi nữa. Tôi cũng nghĩ như chị ấy, rồi một ngày nào đó sẽ có một người đàn ông tốt muốn ở bên tôi thôi, tôi tin là như vậy.
Cuối cùng, tôi vui vẻ đáp lại:
– Vâng, sếp Hưng của Trường Giang mắt chắc chắn cũng rất sáng.
– Cảm ơn em!
Nói chuyện với chị Tiên một lúc, tôi mang theo ba chiếc hộp kia ra về. Mặc dù biết tối nay Tú Anh sẽ đến, tôi có về nhà cũng phải chứng kiến Vỹ và cô ấy ngọt ngào tình tứ với nhau, nhưng có muốn tránh mặt cũng không được nên tôi cũng chuẩn bị tinh thần rồi. Tôi sẽ giả vờ không nghe gì hết, không thấy gì hết, không quan tâm tất thảy cho đỡ phải đau đầu.
Chỉ là lúc tôi còn chưa kịp về nhà thì bỗng nhiên lại nhận được điện thoại của Thu, giọng nó qua điện thoại rất hốt hoảng, cứ bảo tôi về nhà ngay đi. Thế là tôi đành phải vội vàng quay xe lại, phóng một mạch về nhà cũ, lúc đến nơi thì thấy mẹ tôi nằm bẹp trên ghế sofa, đồ đạc trong nhà bị đập tan tành, mảnh vỡ vương vãi đầy trên sàn.
– Làm sao thế Thu? Có chuyện gì?
Em gái tôi hai mắt đỏ hoe, thấy tôi đi vào mới vội vàng đứng dậy, mếu máo nói:
– Hôm nay có việc gì ấy, tự nhiên bố về nổi khùng lên, mẹ có nói vài câu thì bố tát mẹ.
– Gọi bác sĩ chưa? Mẹ có sao không?
– Bác sĩ đến khám bảo không sao rồi. May mà chạy thận xong một tuần rồi, nếu mà mới chạy xong thì chắc không chịu nổi.
Tôi rảo bước đi lại gần mẹ, ngồi xổm xuống bên cạnh thấy bà đang thiêm thiếp đi, nhưng không phải ngủ mà là mệt nên không mở mắt ra được thôi. Tôi đau lòng quá, cứ nắm tay mẹ lẩm bẩm bảo:
– Mẹ ơi, con về rồi này. Quỳnh Anh của mẹ này. Mẹ mệt lắm à? Mẹ có nghe thấy con nói không?
Mẹ tôi “ừ” bằng giọng họng rất khẽ, cố gắng lắm mới mở được mắt ra nhìn tôi. Thấy con gái đến thăm, hai mắt bà lập tức sáng lên, môi mấp máy nói:
– Quỳnh Anh… Sao lại đến đây hả con?
– Con đến thăm mẹ mà. Mẹ mệt thì hôm nay nghỉ ngơi nhiều vào, ăn nhiều nữa. Tý nữa con hầm canh gà ác hạt sen cho mẹ ăn nhé.
– Mẹ tự làm được mà. Sao con lại qua đây, giờ này phải về nhà bên kia với ông bà bên ấy chứ.
– Không sao. Bố mẹ chồng con dễ tính lắm, hôm nay cũng chẳng có việc gì nên không cần về sớm. Con nấu canh cho mẹ ăn nhé, dạo này trình độ của con lên tay lắm.
Thu biết mẹ thương tôi nên mới nói thêm vào:
– Đúng đấy mẹ ạ, chị Quỳnh Anh nấu thì mẹ ăn đi. Trong bếp có gà ác với hạt sen rồi, chị ấy nấu mẹ nhớ cho con ăn ké một bát nhé.
– Mấy cái đứa này…
Tôi biết mẹ luôn muốn tôi về nhà chồng, sợ ông bà thông gia khó tính sẽ không hài lòng khi tôi đi sớm về muộn, nhưng dù hôm nay có chuyện gì đi nữa thì tôi cũng vẫn muốn ở đây với mẹ. Tôi muốn nấu canh gà hạt sen cho mẹ tôi, ở bên cạnh động viên mẹ tôi, về bên ấy gia đình họ kỷ niệm ngày cưới ấm êm hạnh phúc, còn mẹ tôi lẻ loi nằm đây, tôi không đành lòng.
– Mẹ, con đi nấu đây, mẹ đợi con tý nhé.
Mẹ tôi muốn nói gì đó, nhưng không hiểu nghĩ sao rồi lại thôi. Bà vươn đôi bàn tay gầy gầy xương xương ra nắm lấy tay tôi, cổ họng khàn khàn nói:
– Quỳnh Anh này…
– Dạ.
– Mệt lắm không con?
– Không ạ, con không mệt, hôm nay ít bệnh nhân lắm. Hôm nay rỗi cả ngày nên con còn khỏe chán. Mẹ nằm đây đợi con nhé, con nấu nhanh thôi.
Tôi để Thu trông mẹ rồi tranh thủ dọn dẹp lại đồ đạc trong nhà, sau đó mới xuống bếp nấu canh gà cho mẹ. Trong lúc đợi hầm gà, tôi lẳng lặng đi lên phòng tìm bố tôi, tôi biết ông ta vẫn ở nhà, chỉ là nãy giờ không thèm xuống ngó ngàng xem mẹ tôi thế nào mà thôi. Hôm nay dù có thế nào thì tôi cũng sẽ làm ra ngô ra khoai với ông ta một bữa.
Tôi gõ cửa phòng mấy tiếng, không đợi bố tôi đáp đã mở cửa đi vào. Ông ta đang ngồi hút thuốc trước bàn làm việc, thấy tôi đến mới ngẩng lên nhìn:
– Con về đấy à?
– Sao bố lại đánh mẹ?
Ánh mắt bố tôi sượt qua một tia phức tạp, ngẫm nghĩ vài giây mới lặng lẽ phả ra một làn khói thuốc, nói với tôi:
– Dạo này công việc không như ý, bình thường đã đủ mệt rồi, mẹ con không hiểu thì thôi, còn cứ chất vấn nhiều, đau cả đầu.
– Bố thừa biết mẹ bị bệnh, người bệnh như thế đứng còn không vững, bố tát mẹ như thế chắc không nghĩ đến hậu quả nhỉ? Hay với bố ai cũng không quan trọng, trong mắt bố chỉ có công việc của bố thôi?
– Thế con nghĩ tiền chữa bệnh cho bà ấy từ đâu ra? Bao nhiêu thứ đổ lên đầu bố đã đủ mệt rồi. Đã không giúp gì được thì thôi, đằng này thì cả ngày khóc với lóc.
Tôi biết, mẹ sẽ không tự nhiên chất vấn bố, bà cũng sẽ không khóc mà không có lý do. Nhưng tôi cũng hiểu bố tôi là người chỉ biết đến tiền và danh vọng, ông ta sẽ không thông cảm cho bất kỳ điều gì, ông ta cũng không có hơi đâu mà giải thích với mẹ tôi.
Kết quả là lại cãi cọ rồi dùng vũ lực. Một người bệnh như mẹ thì làm sao chịu nổi?
Tôi hít sâu vào một hơi, lạnh nhạt nói:
– Bố đừng quên, công ty của bố còn sống được đến bây giờ là nhờ mẹ.
Bố tôi dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đột nhiên bật cười thành tiếng:
– Con đang đe dọa bố đấy à?
– Không, con chỉ đang nói sự thật thôi.
– Thế thì bố nói thẳng cho con biết, trước nhờ mẹ con thì công ty này mới sống, nhưng giờ thì sắp chết rồi. Hôm nay thanh tra thành phố vừa có thông báo sẽ thanh tra, kiểm tra hoạt động của công ty đấy. Dự án còn chưa hoàn thành, đang ngắc ngoải không biết sống được không, giờ thanh tra thì còn sống thế quái nào được nữa. Con tưởng cái công ty này nhờ toàn bộ được mẹ con đấy à? Nó mà chết thì mẹ con cũng chết, hiểu không? Không phải chết vì bệnh đâu, còn có nhiều lý do để chết lắm.
– Bây giờ đến lượt bố đang đe dọa lại con đấy à?
Ông ta không thẳng thừng thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận mà chỉ nói:
– Bố mẹ nuôi con, không có công sinh cũng có công dưỡng. Giờ con lấy chồng giàu, sống sung sướng, con cũng đừng quên công ơn của bố mẹ chứ. Công ty chết thì bố mẹ sống làm sao, con có nghĩ đến không? Con đừng quên, cũng nhờ có cái công ty này mà con có ngày hôm nay. Mà cũng nhờ có bố mà con mới lấy được thằng Vỹ. Con xem, giờ làm con dâu của tập đoàn Nhật Thành đó, con có thiệt thòi chỗ nào đâu, còn sống sung sướng nữa là đằng khác.
Tôi cười nhạt, cảm thấy trong lòng thực sự rất mỉa mai, nhưng cũng chẳng muốn kể khổ với ông ta làm gì. Trên đời này, ngoài mẹ tôi và Thu ra thì sẽ không một ai quan tâm tất cả những gì tôi phải chịu đựng, thế nên tôi đáp:
– Thế thì con phải cảm ơn bố nhỉ? Cảm ơn bố vì đã tốn công tốn sức bày đủ trò để con gái của bố lấy được con trai độc đinh của tập đoàn Nhật Thành nhé.
– Bố chỉ muốn tốt cho con thôi.
– Giờ thanh tra là việc của bố, bố không có sai phạm thì bố sợ gì? Bố muốn sống thì sao ngay từ đầu không sống trong sạch vào?
– Trong sạch thì đã không sống được đến hôm nay.
Bố tôi ngửa đầu tựa vào thành ghế, vẻ mặt rất tiều tụy và mệt mỏi, ông ta thở dài bảo tôi:
– Bây giờ tiền đầu tư dự án bố sẽ phải rút ra toàn bộ để lo bên Thanh tra. Còn về dự án thì con nói với Vỹ đi, tìm cách đem về cho bố một số tiền để bố có vốn quay vòng lo dự án. Khoảng hơn 20 tỉ thôi.
Nói đến đây, ông lại không ngần ngại bổ sung thêm:
– Nếu như vượt qua được lần này, bố hứa từ giờ sẽ không bao giờ đánh mẹ con nữa. Bố sẽ đối xử tốt với mẹ con. Quỳnh Anh, tại vì quá nhiều việc đổ lên đầu nên bố mới không giữ được bình tĩnh thôi. Giải quyết xong rồi, nhẹ đầu thì không có chuyện đó xảy ra nữa. Con giúp bố thêm lần nữa đi.
Tôi vẫn nhìn ông ta thật lâu, không đáp, chỉ cười nhạt một tiếng rồi bỏ ra ngoài. Kể từ khi bắt đầu lấy Vỹ, tôi đã biết trước bố tôi nhất định không chỉ dừng lại tại đó, nhất định ông ta sẽ tiếp tục lợi dụng tôi, chỉ là tôi không ngờ rằng ông ta để lâu như vậy mới mở lời mà thôi, hơn nữa còn dùng một cách rất bỉ ổi, đó là đánh mẹ tôi để ép tôi phải quay về.
Nhưng mà thật buồn cười, dù ông ta có vô sỉ đến mức nào đi nữa thì tôi cũng vẫn không nỡ để mẹ tôi chết được, vấn đề ở đây không phải là tiền, mà là nếu tôi chống đối thì ông ta sẽ tiếp tục hành hạ mẹ tôi, tiếp tục dùng mẹ tôi để dồn tôi đến bước đường cùng.
Thế nên để mẹ tôi không phải chịu thêm giày vò, tôi đành phải tiếp tục thỏa hiệp. Dù sao dùng tiền để trao đổi còn dễ dàng hơn dùng thân xác để mua vui nhiều.
Tối hôm đó, tôi hầm canh gà xong, đút cho mẹ ăn hết rồi mới lái xe về nhà. Giờ ấy cũng đã gần 9 giờ rồi, cả nhà đã ăn uống xong hết, chỉ còn lại Tú Anh với bố mẹ chồng tôi đang ngồi uống trà nói chuyện trong phòng khách.
Khi tôi đi vào thì cô ấy vẫn cười tươi bảo:
– Chị Quỳnh Anh về đấy ạ? Hôm nay chị bận hay sao về muộn thế?
Tôi gật đầu, quay sang chào bố mẹ chồng rồi mới trả lời:
– Ừ, hôm nay ở khoa có việc nên về muộn. Tú Anh đã đỡ đau tay chưa?
– Dạ rồi ạ. Em đỡ rồi. Hôm qua dọa chị một trận nhỉ? Em xin lỗi chị nhé.
– Không có gì. Không sao là tốt rồi.
– Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của hai cô chú, em làm xong bánh kem rồi, nhưng đợi chị về muộn quá nên mọi người thổi nến trước. Chị thông cảm nhé.
Bố chồng tôi thường ngày không quan tâm đến mấy chuyện thanh niên trẻ nói với nhau, nhưng hôm nay Tú Anh cố tình nhấn mạnh việc kỷ niệm ngày cưới của ông bà mà tôi lại về muộn, trong khi cô ấy lại có lòng đến làm bánh kem chúc mừng, thành ra vẻ mặt bố chồng tôi trong thoáng chốc lại hiện rõ vẻ không vui.
Tôi thì vẫn bình thản cười bảo “không sao”, sau đó mới quay sang, đưa hộp quà cho mẹ chồng:
– Hôm nay con có ca mổ gấp nên về muộn, nhưng con có mua quà cho tặng bố mẹ đây. Bố mẹ xem có thích không ạ. Đây là đá xanh Tây Tạng, nghe nói vừa linh thiêng vừa có tác dụng giúp cơ thể điều hòa tâm trạng rất tốt. Bố mẹ mỗi người đặt một viên dưới gối ngủ sẽ ngon hơn.
Mẹ chồng tôi nhìn nhìn hai viên ngọc trong hộp, lại nhìn vẻ mặt của tôi một hồi, sau cùng mới miễn cưỡng chìa tay ra nhận:
– Tôi biết rồi.
– Chúc bố mẹ lúc nào cũng khỏe mạnh, tình cảm như bây giờ.
Bố chồng tôi nghe thế mới có vẻ xuôi xuôi, khẽ gật đầu:
– Con có lòng thế là được rồi. Chưa ăn gì thì xuống bếp bảo cô San hâm lại đồ ăn đi.
– Vâng, để lát nữa con ăn ạ.
Tôi vừa nói đến đây thì Vỹ đi vào, hình như anh ta vừa nghe điện thoại xong nên mẹ chồng tôi mới nói:
– Xong rồi hả con? Có việc gì mà nói lâu thế?
– Mấy việc liên quan đến công ty thôi, không sao đâu ạ.
– Ừ, không sao là tốt rồi.
Mẹ chồng tôi cười cười, quay sang nhìn Tú Anh định nói gì đó, nhưng đúng lúc này cô ấy lại đứng lên, nhẹ nhàng bảo:
– Muộn rồi, con xin phép cô chú con về ạ. Lần khác có thời gian con lại đến thăm cô chú.
– Tú Anh để Vỹ đưa về con. Hôm nay tài xế nghỉ nên con mới đi taxi đến đây đúng không?
– À… vâng, không sao đâu ạ. Hôm nay mấy chú tài xế lại cùng có việc nên nghỉ hết, mà lâu lâu con đi Taxi cũng thấy thích mà. Ở Úc con vẫn hay đi xe bus ấy chứ.
– Ôi ở Úc khác Việt Nam con ạ, ở mình bây giờ nhiều nguy hiểm lắm, thôi, con cứ để Vỹ đưa về. Đi Taxi làm gì, nhỡ xảy ra chuyện thì cô chú biết ăn nói với bố mẹ con thế nào.
– Con không sao thật mà. Với cả chị Quỳnh Anh cũng mới vừa về…
Cô ta nói đến đây lại cố ý ngừng lại, mẹ chồng tôi thì tất nhiên không thể vì con dâu mà làm mất lòng con gái của một nhân vật tầm cỡ trong thanh tra chính phủ. Đành bảo:
– Có sao đâu, bạn bè với nhau cả mà. Quỳnh Anh nó không để bụng đâu, phải không?
Tôi liếc Vỹ, thấy anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng nghìn năm không thay đổi. Nhưng trong đáy mắt lại dường như phảng phất rất nhiều điều phức tạp.
Tôi không thể hiểu được ánh mắt đó, nhưng tôi biết, dù có thế nào thì mình cũng không nên tiếp tục ngáng chân chồng tôi. Kể cả trong chuyện tình cảm, kể cả trong chuyện kinh doanh. Hôm nay tôi thật sự rất mệt rồi, không muốn suy nghĩ thêm nữa nên lặng lẽ gật đầu:
– Vâng, con không để bụng đâu, anh Vỹ cứ đưa Tú Anh về đi.
***
Lời tác giả: Ngày mai là thứ 7 rồi nhỉ? Mai bạn Hổ nghỉ ngơi nhé. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ và nhớ đừng quên tương tác cho tớ nhé!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!