Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Đi WC
Tâm lý của Lê Úy suy sụp.
Ngay cả chuyện đi vệ sinh cô cũng không màng đến, lảo đảo chạy ra khỏi nhà tắm.
Đây là một phòng bệnh độc lập, Lê Úy cảm thấy mình đang nằm mơ nên cô mở cửa đi ra ngoài, muốn tìm những người khác hỏi một chút.
Phòng bệnh VIP rất yên tĩnh, bệnh nhân cũng ít, chỉ có một chàng trai xách theo hộp cơm giữ nhiệt đang đi tới. Thấy cô vọt ra, anh ta vội vàng chạy lên đỡ lấy cô: “Dịch tổng, anh bị làm sao vậy?”
Lê Úy cảm thấy người này nhìn quen quen, cô nhanh chóng đã nhớ ra.
Đây là thư ký của Dịch Anh Lãng, lúc trước cô đã từng gặp qua ở phòng họp.
“Anh vừa kêu tôi là gì?” Lê Úy thì thào hỏi.
Anh chàng khó hiểu: “Là Dịch tổng, có gì không đúng sao?”
Lê Úy nghĩ đến một tình huống khá vô lý, cô vươn tay về phía anh ta: “Đưa di động của anh cho tôi nhanh lên.”
Ngụy Bân không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn nghe lời, anh ta lấy di động ở trong túi ra đưa cho Tổng giám đốc.
Lê Úy cầm lấy di động trực tiếp mở chế độ camera. Khoảnh khắc khi thấy được mặt mình, phỏng đoán của cô rốt cuộc cũng được chứng minh.
Cô dựa vào tường, bụm mặt rồi hét to trong sự tan vỡ.
Ngụy Bân cho rằng đây là di chứng sau vụ tai nạn xe của Tổng giám đốc, anh ta vội vội vàng vàng kêu cô y tá đang đứng ngây ngốc ở đó liên hệ bác sĩ.
Cô nàng liên tục gật đầu, cô ta còn chưa kịp hoàn hồn sau cảnh tượng cởi quần hồi nãy thì đã bỏ chạy với gương mặt đỏ bừng.
Lê Úy vội vàng hỏi: “Dịch…Lê Úy đâu?!”
“Cô Lê?” Ngụy Bân ngẩn người, trả lời: “Cô ấy ở phòng bệnh dưới lầu.”
Dựa vào thái độ thường ngày của Dịch tổng đối với truyền thông, khi tai nạn xe xảy ra thì Ngụy Bân đã liên hệ cho người đè tin tức này xuống. Cho nên tới bây giờ, bên ngoài chỉ lộ ra tin tức một con đường chính trong thành phố đã xảy ra tai nạn xe cộ, không có thương vong; song, ai gặp phải tai nạn xe thì bên ngoài không ai biết cả.
Dịch tổng và nữ diễn viên của Hoa Ánh đều ở chung trên một chiếc xe. Ngay cả khi không xảy ra tai nạn thì tin tức này cũng đủ giật gân, làm cho người ta bàn tán.
Bên này Ngụy Bân an bài cho Dịch tổng ở phòng bệnh VIP; còn bên Hoa Ánh vì không muốn làm cho người khác nghi ngờ nên nói với bên ngoài Lê Úy đang chuẩn bị diễn một bộ phim mới, thông báo tạm dừng mọi hoạt động, cho cô dưỡng thương ở phòng VIP dưới lầu.
Không nghĩ tới Dịch tổng quan tâm đến một người diễn viên tên Lê Úy như vậy.
Trong lúc nhất thời, Ngụy Bân không xác định được việc mình tách hai người ra để dưỡng thương là quyết sách đúng hay không.
……..
Quách Húc Phương và trợ lý Tiểu Đường ngơ ngác nhìn nhau.
Từ khi Lê Úy tỉnh lại, cô ấy đã soi gương hai mươi phút rồi, hơn nữa càng soi thì sắc mặt càng tối, càng soi càng xấu.
Lúc đầu Quách Húc Phương còn cho rằng Lê Úy lo lắng dung mạo của mình sẽ bị hủy sau tai nạn xe nên có nói những vết thương bên ngoài sẽ nhanh chóng khép lại, không để lại sẹo. Vậy mà không hiểu sao sau khi nghe xong thì Lê Úy lại cười lạnh: “Đúng là đáng tiếc.”
Tiểu Đường run run đi đến bên tai của Quách Húc Phương hỏi: “Chị Quách, có phải chị Úy Úy bị tai nạn xe đụng đến mức hỏng cả não không?”
Quách Húc Phương nghĩ thầm, đâm hỏng đầu còn nghiêm trọng nhiều hơn so với bị đâm vào mặt.
Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên được đẩy ra.
Quách Húc Phương và Tiểu Đường kinh ngạc nhìn vị Tổng giám đốc đứng ở cửa với cái tay phải vẫn còn đang bó bột.
“Dịch tổng?”
Sau khi nhìn thấy người đến, “Lê Úy” đang ở trên giường lập tức bùng nổ.
“Rốt cuộc cô đã làm gì với tôi!”
Quách Húc Phương sợ mất mật, Lê Úy thật sự điên rồi, dám nói chuyện như vậy với Dịch tổng!
“Lê Úy! Sao em có thể nói như vậy với Dịch tổng! Mau mau giải thích với anh ấy đi!”
Dịch Anh Lãng nghe vậy thì cười, anh chỉ vào “Dịch Anh Lãng” đang đứng, giọng nói lộ vẻ tức giận: “Cô nói sao? Tôi xin lỗi cô ta?”
Quách Húc Phương: “Lê Úy, có phải em không muốn lăn lộn ở trong giới này nữa không!”
Tiểu Đường: “Huhuhu, chị Úy Úy thật sự bị đâm hỏng đầu mất rồi!”
Lê Úy: “……”
Quách Húc Phương vì tương lai của nghệ sĩ nhà mình mà kêu Tiểu Đường che lại miệng của “Lê Úy”. Đáng thương cho Dịch Anh Lãng bị một cô nàng nhỏ nhắn ôm chặt cổ che miệng lại, anh ta giãy giụa “Hm…Hmmm”. Tiểu Đường ở bên cạnh thì khóc lóc cầu trời khấn phật cho chị Úy Úy trở lại như bình thường.
“Dịch tổng, thật ngại quá, những lời nói vừa rồi của cô ấy anh không cần để ở trong lòng đâu. Sau tai nạn xe thì cảm xúc của cô ấy không ổn định lắm.” Quách Húc Phương cúi đầu, cô cong lưng xin lỗi và cầu xin, “Xin anh nhìn vào việc cô ấy là một nghệ sĩ của Hoa Ánh mà tha thứ cho cô ấy lần này. “
Nhìn người đại diện vì mình mà nói chuyện như vậy, Lê Úy cảm động.
Bình thường thì chị ấy rất nghiêm khắc với cô, thường bắt cô phải chọn một số cảnh mà cô không muốn diễn. Thế nên hai người sẽ thỉnh thoảng cãi nhau, Lê Úy sẽ phàn nàn sau lưng Húc Phương với Tiểu Đường.
Lê Úy đột nhiên mím môi, nước mắt như trực trào ra, ánh mắt nhìn vào Quách Húc Phương bỗng nhiên mềm mại hẳn.
Quách Húc Phương bị biểu cảm đột ngột của “Dịch Anh Lãng” làm cho sợ hãi tới mức lui về phía sau vài bước, cô nàng nghĩ thầm có phải anh ta cũng bị đâm cho hỏng đầu óc mất rồi không.
Dịch Anh Lãng trong tay Tiểu Đường chỉ có thể trợn trắng mắt biểu đạt sự không vui trong lòng.
Quách Húc Phương nhanh chóng quay về phía “Lê Úy” kêu: “Dịch tổng còn chưa muốn so đo với em, còn không mau xin lỗi Dịch tổng đi.”
Tiểu Đường buông tay ra.
Dịch Anh Lãng la lên: “Nằm mơ đi.”
“Trời ơi con nhỏ này, có phải em muốn làm phản rồi hay không!” Quách Húc Phương tức giận nhào tới đánh một cái lên đầu “Lê Úy”: “Xin lỗi mau.”
Dịch Anh Lãng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn người con gái trước mặt: “Cô dám đánh tôi?”
Mắt thấy Dịch Anh Lãng chuẩn bị bùng nổ, Lê Úy đúng lúc làm cho Quách Húc Phương dừng tay, cô tỏ vẻ muốn nói chuyện một mình với Dịch Anh Lãng.
Thấy “Dịch Anh Lãng” thật sự không so đo, lúc này Quách Húc Phương mới nhẹ nhàng thở ra. Cô nàng lôi kéo Tiểu Đường chạy nhanh rời khỏi phòng bệnh, trước khi rời đi còn không quên uy hiếp “Lê Úy” đang nằm trên giường một chút.
“Chờ xem tôi chỉnh đốn cô như thế nào.”
Dịch Anh Lãng hừ lạnh một tiếng, rất giống như một đứa trẻ trâu không nghe lời dạy dỗ.
Phòng bệnh rốt cuộc yên tĩnh lại.
Dịch Anh Lãng rút mấy cây kim truyền nước trên người mình ra, anh đứng dậy đi đến gần Lê Úy, dùng giọng điệu lạnh lùng mà nói: “Lê Úy, tôi không cần biết cô đã dùng thủ đoạn gì để biến tôi thành cái bộ dáng này, nhưng tôi khuyên cô nhanh thu tay lại, nếu không hậu quả cô không gánh nổi đâu.”
Lê Úy cũng rất bất đắc dĩ: “Tôi làm sao biết được, tỉnh dậy đã thành như vậy rồi.”
Dịch Anh Lãng cười lạnh: “Cô không biết? Cô là loại con gái không biết xấu hổ thì còn có cái gì mà có thể không làm được?”
Lại tới nữa.
Lê Úy tự nhận thấy đã giữ mình trong sạch, người đại diện quản lý cô cũng rất nghiêm khắc, ngoại trừ scandal với các sao nam khác, cô còn không biết tình yêu là như thế nào. Lặp đi lặp lại chuyện hiểu lầm như vậy không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Trong lòng cô uất ức, cô khóc lóc đáp trả: “Tôi đã nói rằng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra!”
Cô dùng khuôn mặt của anh để làm một biểu cảm đau khổ, vẻ mặt vừa làm ra vẻ mềm mại vừa có vẻ hờn dỗi.
Dịch Anh Lãng xém nữa thì hỏng mất nên quát lớn với cô: “Không cho phép cô dùng thân thể của tôi để làm ra loại vẻ mặt muốn ói như thế này!”
Lê Úy ngang ngược nhìn anh ta: “Vẻ mặt làm sao? Tôi còn vừa đi WC nữa đấy!”
“!”
Thân thể Dịch Anh Lãng chấn động, đột nhiên anh trừng mắt: “Cô!!”
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, Dịch Anh Lãng không định dính dáng đến người phụ nữ này nữa. Anh chống giường đứng dậy, định đến gặp bác sĩ để kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.
Trong đầu bỗng có âm thanh vang lên.
—— “Xin đừng thực hiện bất kỳ hành động nào sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện”
Dịch Anh Lãng dừng bước.
Rất nhanh, Lê Úy cũng nghe được âm thanh này.
Nếu tìm bác sĩ lại đây, phát hiện bọn họ thay đổi thân thể thì cốt truyện sẽ thật sự mất kiểm soát như con ngựa hoang thoát cương. Không thể nào phát triển theo dạng thiểu thuyết ngôn tình mà có lẽ lại trở thành khoa học viễn tưởng mất.
—— “Dựa theo đại cương cốt truyện của | Thân ái: Tổng tài đại nhân, anh chậm một chút|, xin hai người điều chỉnh lại tâm tình, hãy làm theo kịch bản của chúng ta để có thể bám sát cốt truyện.”
Trong đầu hai người bỗng nhiên bị ném cho một đống nội dung trong tiểu thuyết mà cái âm thanh kia vừa nhắc tới – |Thân ái: Tổng tài đại nhân, anh chậm một chút|.
Hơn hai triệu chữ thì chỉ có một triệu chữ khúc đầu là cốt truyện về hai người bọn họ bao gồm các loại ân oán tình thù hỗn loạn với vai phụ, cũng như những dòng miêu tả tâm lý và tả cảnh dùng để thể hiện lối viết. Phần còn lại đều là phiên ngoại về vai phụ, hệ thống tự động lọc những cái này ra khỏi cốt truyện, chọn lọc những tình tiết giữa nam nữ chính để hỗ trợ cho cốt truyện thì tổng cộng chưa đến năm trăm ngàn chữ.
Tác giả này đúng là một kẻ đứng đầu trong giới thủy văn [1] mà.
Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên Lê Úy rất bình tĩnh. Chỉ sau khi nhìn lướt qua những tình tiết sau này của vở kịch của cô và Dịch Anh Lãng thì không thể không giật giật khóe miệng.
Trong cuốn tiểu thuyết này, cô đã bị nam chính hiểu lầm từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ hơn chục lần. Vài giây trước còn khóc lóc đòi tránh xa người đàn ông này, thì và giây tiếp theo đã đồng ý leo lên giường của nam chính, còn bị nữ phụ bôi nhọ và hãm hại vô số lần. Cuối cùng sau khi trải qua đủ mọi cách bị làm nhục và bắt nạt, nữ chính thánh mẫu đã tha thứ cho mọi người và kết thúc có hậu.
Do cô đã làm ra chuyện ác độc gì mà có thể có được một người tác giả mẹ kế như vậy chứ.
Có khả năng chính vì quá uất ức nên cô mới có thể có suy nghĩ độc lập của mình.
Song, Dịch Anh Lãng không thể bình tĩnh như vậy được.
Anh ngồi ở mép giường, ôm trán khó khăn tiêu hóa sự thật này.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh nói: “Có thể dùng biện pháp gì mới đổi lại thân thể cho chúng tôi?”
—— “Nam chính thân mến, nếu như tác giả biết thì còn cần sử dụng đến tôi để làm gì?”
“……”
Thế giới này được tạo ra từ sự sáng tạo của tác giả nhưng cốt truyện lại không nghe theo sự điều khiển của tác giả, có ý muốn thoát ly, làm cho nam nữ chính không chỉ vô tình bị tai nạn xe cộ mà còn hoán đổi cho nhau.
Để giữ cho cốt truyện tiếp tục, tác giả – người đã kiếm đủ tiền bấy lâu nay – lười thay đổi đề cương để viết lại nên thêm một cái hệ thống một cách cầm chừng để đảm bảo nam nữ chính có thể tiếp tục đi theo nội dung truyện.
Sau khi nhân vật chính bình tĩnh lại, bởi vì cổ họng quá khô khốc nên Lê Úy mới uống một ngum nước vào bụng.
Khi cô mở miệng lại một lần nữa, vì cổ họng đã được làm ẩm nên giọng nói bình thường của người đàn ông cuối cùng đã khôi phục.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ quái trở lại.
Trước khi Dịch Anh Lãng có ý thức tự chủ, anh chính là một cỗ máy không có cảm xúc đi theo cốt truyện. Sau khi bình tĩnh lại, giọng điệu của anh ấy cuối cùng không còn giễu cợt nữa.
“Cô lại bị sao vậy?”
Lê Úy kẹp chân, sắc mặt ửng hồng: “Tôi muốn đi WC.”
“……” Dịch Anh Lãng có chút hỏng mất, “Không phải vừa rồi cô đã đi rồi sao?”
Vốn dĩ muốn đi nhưng bị dù dọa nên quay ra ngoài.” Lê Úy nhỏ giọng nói: “Vừa mới uống nước xong thì lại mắc nữa rồi.”
Dịch Anh Lãng che trán: “Cô mau đi đi.”
Nhưng ngay sau đó, anh lại ngăn Lê Úy lại, giọng điệu có chút ngưng trệ: “Chờ đã, đừng đụng vào tôi, tôi sẽ tự mình làm.”
Hai người đứng trước bồn cầu, quả thật là xấu hổ.
Dịch Anh Lãng không có sở thích kỳ lạ dạy người khác đi tiểu, nhưng anh cũng không muốn người phụ nữ này chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể mình.
Lê Úy là một người diễn viên lớn lên trong vinh quang của khoa học và chủ nghĩa xã hội, vậy nên kêu người khác giúp cô đi tiểu thật sự cô không làm được.
Thế là cô đã kìm lại nước tiểu của mình, mặt đỏ bừng, sống chết không chịu xả ra.
Ngay cả khi chấp nhận thực tế đã hoán đổi thân xác, thì việc phá vỡ phòng tuyến của tâm lý khi thực hiện hành vi sinh lý nào đó thay đối phương là điều thực sự khó khăn.
Dịch Anh Lãng thật sự sợ cô nhịn đến chết.
Đến lúc cô chết vì nhịn thì người mất mặt vẫn là anh.
Tổng giám đóc Dịch thị vì nhịn tiểu mà chết, chuyện này mà truyền ra ngoài thì anh cũng không cần sống nữa.
“…Cô tự làm đi.” Anh thỏa hiệp.
Coi như bị móng heo sờ soạng.
“Tôi…để tôi thử xem.” Lê Úy cũng thỏa hiệp.
Coi như là sờ soạng vào pín lợn [2] vậy.
Trong lúc hai người đang giằng co thì cửa phòng bệnh lại được mở ra.
“Dịch tổng, bác sĩ kêu anh trở về phòng bệnh của mình đấy.”
Phòng bệnh không ai.
Ngụy Bân có chút kỳ quái, “Dịch tổng đâu rồi?”
Quách Húc Phương càng cảm thấy kỳ quái hơn: “Tôi vẫn luôn ở cửa, chưa thấy Dịch tổng đi ra ngoài, vì sao cũng không thấy Lê Úy đâu?”
Mà lúc này trong nhà vệ sinh có hai con người không hề hay biết mà đang chiến đấu vừa dũng cảm vừa xấu hổ.
Giọng nói tủi thân của một người đàn ông mơ hồ nhanh chóng xuyên qua nhà tắm, truyền tới bên ngoài.
“Hu hu, nước tiểu không chảy ra ngoài được.”
Giọng nói cáu kỉnh của một người phụ nữ vang lên.
“Cô thả lỏng thì sẽ chảy ra được.”
“Tôi không thả lỏng được…”
“Đi tiểu mà cũng khó như vậy sao?”
“Trời ơi khó quá đi mất.”
Vài phút sau, Dịch Anh Lãng đành phải lại nhượng bộ lần nữa, anh bước ra ngoài để Lê Úy tự xử lý.
Anh vừa mới mở cửa thì đụng phải hai người mắt vẫn đang dại ra, vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc đối thoại vừa rồi – anh chàng thư ký và người đại diện.
Dịch Anh Lãng: “……”
Tiếng xả nước trong nhà tắm vang lên, cửa lại được mở ra.
Vẻ mặt Lê Úy thoải mái, giọng nói nhẹ nhàng: “Không nghĩ tới việc tiểu đứng cũng rất khó khăn, ha ha (* ̄▽ ̄*).”
Nói xong câu đó thì cô mới phát hiện bên ngoài nhà tắm không chỉ có một mình Dịch Anh Lãng đang đứng.
Lê Úy: “…”
Dịch Anh Lãng nhắm mắt, vẻ mặt hiện rõ sự tuyệt vọng.
Sau này nếu như có thể trở lại như cũ thì anh cũng không muốn sống nữa.
Có người mặt ngoài nhìn như ông chủ lớn hô mưa gọi gió, nhưng trên thực tế lại là người hơn hai mươi tuổi vẫn còn cần người khác cầm lấy họa mi để đi tiểu.
…………….
Chú thích
[1] Thủy văn: thường được sử dụng khi người đọc không hài lòng với cách xử lý chiếu lệ của tác giả đối với tác phẩm; cũng có thể được sử dụng khi tác giả đã viết một đoạn văn dài mà không có nhiều tiến bộ nhưng để tạo ra số lượng từ nên cứ thêm chữ vào.
[2] Pín lợn: Bên trung gọi là trư tiên, là dái và tinh hoàn lợn, chế biến được nhiều cách như ruột lợn vậy.
Ngay cả chuyện đi vệ sinh cô cũng không màng đến, lảo đảo chạy ra khỏi nhà tắm.
Đây là một phòng bệnh độc lập, Lê Úy cảm thấy mình đang nằm mơ nên cô mở cửa đi ra ngoài, muốn tìm những người khác hỏi một chút.
Phòng bệnh VIP rất yên tĩnh, bệnh nhân cũng ít, chỉ có một chàng trai xách theo hộp cơm giữ nhiệt đang đi tới. Thấy cô vọt ra, anh ta vội vàng chạy lên đỡ lấy cô: “Dịch tổng, anh bị làm sao vậy?”
Lê Úy cảm thấy người này nhìn quen quen, cô nhanh chóng đã nhớ ra.
Đây là thư ký của Dịch Anh Lãng, lúc trước cô đã từng gặp qua ở phòng họp.
“Anh vừa kêu tôi là gì?” Lê Úy thì thào hỏi.
Anh chàng khó hiểu: “Là Dịch tổng, có gì không đúng sao?”
Lê Úy nghĩ đến một tình huống khá vô lý, cô vươn tay về phía anh ta: “Đưa di động của anh cho tôi nhanh lên.”
Ngụy Bân không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn nghe lời, anh ta lấy di động ở trong túi ra đưa cho Tổng giám đốc.
Lê Úy cầm lấy di động trực tiếp mở chế độ camera. Khoảnh khắc khi thấy được mặt mình, phỏng đoán của cô rốt cuộc cũng được chứng minh.
Cô dựa vào tường, bụm mặt rồi hét to trong sự tan vỡ.
Ngụy Bân cho rằng đây là di chứng sau vụ tai nạn xe của Tổng giám đốc, anh ta vội vội vàng vàng kêu cô y tá đang đứng ngây ngốc ở đó liên hệ bác sĩ.
Cô nàng liên tục gật đầu, cô ta còn chưa kịp hoàn hồn sau cảnh tượng cởi quần hồi nãy thì đã bỏ chạy với gương mặt đỏ bừng.
Lê Úy vội vàng hỏi: “Dịch…Lê Úy đâu?!”
“Cô Lê?” Ngụy Bân ngẩn người, trả lời: “Cô ấy ở phòng bệnh dưới lầu.”
Dựa vào thái độ thường ngày của Dịch tổng đối với truyền thông, khi tai nạn xe xảy ra thì Ngụy Bân đã liên hệ cho người đè tin tức này xuống. Cho nên tới bây giờ, bên ngoài chỉ lộ ra tin tức một con đường chính trong thành phố đã xảy ra tai nạn xe cộ, không có thương vong; song, ai gặp phải tai nạn xe thì bên ngoài không ai biết cả.
Dịch tổng và nữ diễn viên của Hoa Ánh đều ở chung trên một chiếc xe. Ngay cả khi không xảy ra tai nạn thì tin tức này cũng đủ giật gân, làm cho người ta bàn tán.
Bên này Ngụy Bân an bài cho Dịch tổng ở phòng bệnh VIP; còn bên Hoa Ánh vì không muốn làm cho người khác nghi ngờ nên nói với bên ngoài Lê Úy đang chuẩn bị diễn một bộ phim mới, thông báo tạm dừng mọi hoạt động, cho cô dưỡng thương ở phòng VIP dưới lầu.
Không nghĩ tới Dịch tổng quan tâm đến một người diễn viên tên Lê Úy như vậy.
Trong lúc nhất thời, Ngụy Bân không xác định được việc mình tách hai người ra để dưỡng thương là quyết sách đúng hay không.
……..
Quách Húc Phương và trợ lý Tiểu Đường ngơ ngác nhìn nhau.
Từ khi Lê Úy tỉnh lại, cô ấy đã soi gương hai mươi phút rồi, hơn nữa càng soi thì sắc mặt càng tối, càng soi càng xấu.
Lúc đầu Quách Húc Phương còn cho rằng Lê Úy lo lắng dung mạo của mình sẽ bị hủy sau tai nạn xe nên có nói những vết thương bên ngoài sẽ nhanh chóng khép lại, không để lại sẹo. Vậy mà không hiểu sao sau khi nghe xong thì Lê Úy lại cười lạnh: “Đúng là đáng tiếc.”
Tiểu Đường run run đi đến bên tai của Quách Húc Phương hỏi: “Chị Quách, có phải chị Úy Úy bị tai nạn xe đụng đến mức hỏng cả não không?”
Quách Húc Phương nghĩ thầm, đâm hỏng đầu còn nghiêm trọng nhiều hơn so với bị đâm vào mặt.
Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên được đẩy ra.
Quách Húc Phương và Tiểu Đường kinh ngạc nhìn vị Tổng giám đốc đứng ở cửa với cái tay phải vẫn còn đang bó bột.
“Dịch tổng?”
Sau khi nhìn thấy người đến, “Lê Úy” đang ở trên giường lập tức bùng nổ.
“Rốt cuộc cô đã làm gì với tôi!”
Quách Húc Phương sợ mất mật, Lê Úy thật sự điên rồi, dám nói chuyện như vậy với Dịch tổng!
“Lê Úy! Sao em có thể nói như vậy với Dịch tổng! Mau mau giải thích với anh ấy đi!”
Dịch Anh Lãng nghe vậy thì cười, anh chỉ vào “Dịch Anh Lãng” đang đứng, giọng nói lộ vẻ tức giận: “Cô nói sao? Tôi xin lỗi cô ta?”
Quách Húc Phương: “Lê Úy, có phải em không muốn lăn lộn ở trong giới này nữa không!”
Tiểu Đường: “Huhuhu, chị Úy Úy thật sự bị đâm hỏng đầu mất rồi!”
Lê Úy: “……”
Quách Húc Phương vì tương lai của nghệ sĩ nhà mình mà kêu Tiểu Đường che lại miệng của “Lê Úy”. Đáng thương cho Dịch Anh Lãng bị một cô nàng nhỏ nhắn ôm chặt cổ che miệng lại, anh ta giãy giụa “Hm…Hmmm”. Tiểu Đường ở bên cạnh thì khóc lóc cầu trời khấn phật cho chị Úy Úy trở lại như bình thường.
“Dịch tổng, thật ngại quá, những lời nói vừa rồi của cô ấy anh không cần để ở trong lòng đâu. Sau tai nạn xe thì cảm xúc của cô ấy không ổn định lắm.” Quách Húc Phương cúi đầu, cô cong lưng xin lỗi và cầu xin, “Xin anh nhìn vào việc cô ấy là một nghệ sĩ của Hoa Ánh mà tha thứ cho cô ấy lần này. “
Nhìn người đại diện vì mình mà nói chuyện như vậy, Lê Úy cảm động.
Bình thường thì chị ấy rất nghiêm khắc với cô, thường bắt cô phải chọn một số cảnh mà cô không muốn diễn. Thế nên hai người sẽ thỉnh thoảng cãi nhau, Lê Úy sẽ phàn nàn sau lưng Húc Phương với Tiểu Đường.
Lê Úy đột nhiên mím môi, nước mắt như trực trào ra, ánh mắt nhìn vào Quách Húc Phương bỗng nhiên mềm mại hẳn.
Quách Húc Phương bị biểu cảm đột ngột của “Dịch Anh Lãng” làm cho sợ hãi tới mức lui về phía sau vài bước, cô nàng nghĩ thầm có phải anh ta cũng bị đâm cho hỏng đầu óc mất rồi không.
Dịch Anh Lãng trong tay Tiểu Đường chỉ có thể trợn trắng mắt biểu đạt sự không vui trong lòng.
Quách Húc Phương nhanh chóng quay về phía “Lê Úy” kêu: “Dịch tổng còn chưa muốn so đo với em, còn không mau xin lỗi Dịch tổng đi.”
Tiểu Đường buông tay ra.
Dịch Anh Lãng la lên: “Nằm mơ đi.”
“Trời ơi con nhỏ này, có phải em muốn làm phản rồi hay không!” Quách Húc Phương tức giận nhào tới đánh một cái lên đầu “Lê Úy”: “Xin lỗi mau.”
Dịch Anh Lãng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn người con gái trước mặt: “Cô dám đánh tôi?”
Mắt thấy Dịch Anh Lãng chuẩn bị bùng nổ, Lê Úy đúng lúc làm cho Quách Húc Phương dừng tay, cô tỏ vẻ muốn nói chuyện một mình với Dịch Anh Lãng.
Thấy “Dịch Anh Lãng” thật sự không so đo, lúc này Quách Húc Phương mới nhẹ nhàng thở ra. Cô nàng lôi kéo Tiểu Đường chạy nhanh rời khỏi phòng bệnh, trước khi rời đi còn không quên uy hiếp “Lê Úy” đang nằm trên giường một chút.
“Chờ xem tôi chỉnh đốn cô như thế nào.”
Dịch Anh Lãng hừ lạnh một tiếng, rất giống như một đứa trẻ trâu không nghe lời dạy dỗ.
Phòng bệnh rốt cuộc yên tĩnh lại.
Dịch Anh Lãng rút mấy cây kim truyền nước trên người mình ra, anh đứng dậy đi đến gần Lê Úy, dùng giọng điệu lạnh lùng mà nói: “Lê Úy, tôi không cần biết cô đã dùng thủ đoạn gì để biến tôi thành cái bộ dáng này, nhưng tôi khuyên cô nhanh thu tay lại, nếu không hậu quả cô không gánh nổi đâu.”
Lê Úy cũng rất bất đắc dĩ: “Tôi làm sao biết được, tỉnh dậy đã thành như vậy rồi.”
Dịch Anh Lãng cười lạnh: “Cô không biết? Cô là loại con gái không biết xấu hổ thì còn có cái gì mà có thể không làm được?”
Lại tới nữa.
Lê Úy tự nhận thấy đã giữ mình trong sạch, người đại diện quản lý cô cũng rất nghiêm khắc, ngoại trừ scandal với các sao nam khác, cô còn không biết tình yêu là như thế nào. Lặp đi lặp lại chuyện hiểu lầm như vậy không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Trong lòng cô uất ức, cô khóc lóc đáp trả: “Tôi đã nói rằng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra!”
Cô dùng khuôn mặt của anh để làm một biểu cảm đau khổ, vẻ mặt vừa làm ra vẻ mềm mại vừa có vẻ hờn dỗi.
Dịch Anh Lãng xém nữa thì hỏng mất nên quát lớn với cô: “Không cho phép cô dùng thân thể của tôi để làm ra loại vẻ mặt muốn ói như thế này!”
Lê Úy ngang ngược nhìn anh ta: “Vẻ mặt làm sao? Tôi còn vừa đi WC nữa đấy!”
“!”
Thân thể Dịch Anh Lãng chấn động, đột nhiên anh trừng mắt: “Cô!!”
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, Dịch Anh Lãng không định dính dáng đến người phụ nữ này nữa. Anh chống giường đứng dậy, định đến gặp bác sĩ để kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.
Trong đầu bỗng có âm thanh vang lên.
—— “Xin đừng thực hiện bất kỳ hành động nào sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện”
Dịch Anh Lãng dừng bước.
Rất nhanh, Lê Úy cũng nghe được âm thanh này.
Nếu tìm bác sĩ lại đây, phát hiện bọn họ thay đổi thân thể thì cốt truyện sẽ thật sự mất kiểm soát như con ngựa hoang thoát cương. Không thể nào phát triển theo dạng thiểu thuyết ngôn tình mà có lẽ lại trở thành khoa học viễn tưởng mất.
—— “Dựa theo đại cương cốt truyện của | Thân ái: Tổng tài đại nhân, anh chậm một chút|, xin hai người điều chỉnh lại tâm tình, hãy làm theo kịch bản của chúng ta để có thể bám sát cốt truyện.”
Trong đầu hai người bỗng nhiên bị ném cho một đống nội dung trong tiểu thuyết mà cái âm thanh kia vừa nhắc tới – |Thân ái: Tổng tài đại nhân, anh chậm một chút|.
Hơn hai triệu chữ thì chỉ có một triệu chữ khúc đầu là cốt truyện về hai người bọn họ bao gồm các loại ân oán tình thù hỗn loạn với vai phụ, cũng như những dòng miêu tả tâm lý và tả cảnh dùng để thể hiện lối viết. Phần còn lại đều là phiên ngoại về vai phụ, hệ thống tự động lọc những cái này ra khỏi cốt truyện, chọn lọc những tình tiết giữa nam nữ chính để hỗ trợ cho cốt truyện thì tổng cộng chưa đến năm trăm ngàn chữ.
Tác giả này đúng là một kẻ đứng đầu trong giới thủy văn [1] mà.
Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên Lê Úy rất bình tĩnh. Chỉ sau khi nhìn lướt qua những tình tiết sau này của vở kịch của cô và Dịch Anh Lãng thì không thể không giật giật khóe miệng.
Trong cuốn tiểu thuyết này, cô đã bị nam chính hiểu lầm từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ hơn chục lần. Vài giây trước còn khóc lóc đòi tránh xa người đàn ông này, thì và giây tiếp theo đã đồng ý leo lên giường của nam chính, còn bị nữ phụ bôi nhọ và hãm hại vô số lần. Cuối cùng sau khi trải qua đủ mọi cách bị làm nhục và bắt nạt, nữ chính thánh mẫu đã tha thứ cho mọi người và kết thúc có hậu.
Do cô đã làm ra chuyện ác độc gì mà có thể có được một người tác giả mẹ kế như vậy chứ.
Có khả năng chính vì quá uất ức nên cô mới có thể có suy nghĩ độc lập của mình.
Song, Dịch Anh Lãng không thể bình tĩnh như vậy được.
Anh ngồi ở mép giường, ôm trán khó khăn tiêu hóa sự thật này.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh nói: “Có thể dùng biện pháp gì mới đổi lại thân thể cho chúng tôi?”
—— “Nam chính thân mến, nếu như tác giả biết thì còn cần sử dụng đến tôi để làm gì?”
“……”
Thế giới này được tạo ra từ sự sáng tạo của tác giả nhưng cốt truyện lại không nghe theo sự điều khiển của tác giả, có ý muốn thoát ly, làm cho nam nữ chính không chỉ vô tình bị tai nạn xe cộ mà còn hoán đổi cho nhau.
Để giữ cho cốt truyện tiếp tục, tác giả – người đã kiếm đủ tiền bấy lâu nay – lười thay đổi đề cương để viết lại nên thêm một cái hệ thống một cách cầm chừng để đảm bảo nam nữ chính có thể tiếp tục đi theo nội dung truyện.
Sau khi nhân vật chính bình tĩnh lại, bởi vì cổ họng quá khô khốc nên Lê Úy mới uống một ngum nước vào bụng.
Khi cô mở miệng lại một lần nữa, vì cổ họng đã được làm ẩm nên giọng nói bình thường của người đàn ông cuối cùng đã khôi phục.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ quái trở lại.
Trước khi Dịch Anh Lãng có ý thức tự chủ, anh chính là một cỗ máy không có cảm xúc đi theo cốt truyện. Sau khi bình tĩnh lại, giọng điệu của anh ấy cuối cùng không còn giễu cợt nữa.
“Cô lại bị sao vậy?”
Lê Úy kẹp chân, sắc mặt ửng hồng: “Tôi muốn đi WC.”
“……” Dịch Anh Lãng có chút hỏng mất, “Không phải vừa rồi cô đã đi rồi sao?”
Vốn dĩ muốn đi nhưng bị dù dọa nên quay ra ngoài.” Lê Úy nhỏ giọng nói: “Vừa mới uống nước xong thì lại mắc nữa rồi.”
Dịch Anh Lãng che trán: “Cô mau đi đi.”
Nhưng ngay sau đó, anh lại ngăn Lê Úy lại, giọng điệu có chút ngưng trệ: “Chờ đã, đừng đụng vào tôi, tôi sẽ tự mình làm.”
Hai người đứng trước bồn cầu, quả thật là xấu hổ.
Dịch Anh Lãng không có sở thích kỳ lạ dạy người khác đi tiểu, nhưng anh cũng không muốn người phụ nữ này chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể mình.
Lê Úy là một người diễn viên lớn lên trong vinh quang của khoa học và chủ nghĩa xã hội, vậy nên kêu người khác giúp cô đi tiểu thật sự cô không làm được.
Thế là cô đã kìm lại nước tiểu của mình, mặt đỏ bừng, sống chết không chịu xả ra.
Ngay cả khi chấp nhận thực tế đã hoán đổi thân xác, thì việc phá vỡ phòng tuyến của tâm lý khi thực hiện hành vi sinh lý nào đó thay đối phương là điều thực sự khó khăn.
Dịch Anh Lãng thật sự sợ cô nhịn đến chết.
Đến lúc cô chết vì nhịn thì người mất mặt vẫn là anh.
Tổng giám đóc Dịch thị vì nhịn tiểu mà chết, chuyện này mà truyền ra ngoài thì anh cũng không cần sống nữa.
“…Cô tự làm đi.” Anh thỏa hiệp.
Coi như bị móng heo sờ soạng.
“Tôi…để tôi thử xem.” Lê Úy cũng thỏa hiệp.
Coi như là sờ soạng vào pín lợn [2] vậy.
Trong lúc hai người đang giằng co thì cửa phòng bệnh lại được mở ra.
“Dịch tổng, bác sĩ kêu anh trở về phòng bệnh của mình đấy.”
Phòng bệnh không ai.
Ngụy Bân có chút kỳ quái, “Dịch tổng đâu rồi?”
Quách Húc Phương càng cảm thấy kỳ quái hơn: “Tôi vẫn luôn ở cửa, chưa thấy Dịch tổng đi ra ngoài, vì sao cũng không thấy Lê Úy đâu?”
Mà lúc này trong nhà vệ sinh có hai con người không hề hay biết mà đang chiến đấu vừa dũng cảm vừa xấu hổ.
Giọng nói tủi thân của một người đàn ông mơ hồ nhanh chóng xuyên qua nhà tắm, truyền tới bên ngoài.
“Hu hu, nước tiểu không chảy ra ngoài được.”
Giọng nói cáu kỉnh của một người phụ nữ vang lên.
“Cô thả lỏng thì sẽ chảy ra được.”
“Tôi không thả lỏng được…”
“Đi tiểu mà cũng khó như vậy sao?”
“Trời ơi khó quá đi mất.”
Vài phút sau, Dịch Anh Lãng đành phải lại nhượng bộ lần nữa, anh bước ra ngoài để Lê Úy tự xử lý.
Anh vừa mới mở cửa thì đụng phải hai người mắt vẫn đang dại ra, vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc đối thoại vừa rồi – anh chàng thư ký và người đại diện.
Dịch Anh Lãng: “……”
Tiếng xả nước trong nhà tắm vang lên, cửa lại được mở ra.
Vẻ mặt Lê Úy thoải mái, giọng nói nhẹ nhàng: “Không nghĩ tới việc tiểu đứng cũng rất khó khăn, ha ha (* ̄▽ ̄*).”
Nói xong câu đó thì cô mới phát hiện bên ngoài nhà tắm không chỉ có một mình Dịch Anh Lãng đang đứng.
Lê Úy: “…”
Dịch Anh Lãng nhắm mắt, vẻ mặt hiện rõ sự tuyệt vọng.
Sau này nếu như có thể trở lại như cũ thì anh cũng không muốn sống nữa.
Có người mặt ngoài nhìn như ông chủ lớn hô mưa gọi gió, nhưng trên thực tế lại là người hơn hai mươi tuổi vẫn còn cần người khác cầm lấy họa mi để đi tiểu.
…………….
Chú thích
[1] Thủy văn: thường được sử dụng khi người đọc không hài lòng với cách xử lý chiếu lệ của tác giả đối với tác phẩm; cũng có thể được sử dụng khi tác giả đã viết một đoạn văn dài mà không có nhiều tiến bộ nhưng để tạo ra số lượng từ nên cứ thêm chữ vào.
[2] Pín lợn: Bên trung gọi là trư tiên, là dái và tinh hoàn lợn, chế biến được nhiều cách như ruột lợn vậy.