Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Người một nhà
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm đàn ông lâu như vậy nhưng Lê Úy vẫn chưa quen với việc những bộ phận quan trọng của mình đã đổi chỗ.
Cô vốn dùng hai tay che ngực, nhưng khi phát hiện ánh mắt của Dịch Anh Úc cũng không tập trung vào phần trên cơ thể mình, cô chợt bừng tỉnh rằng mình bây giờ là Dịch Anh Lãng.
Làm sao đàn ông lại đi che ngực.
Cô lại chậm chạp phát hiện ra nên bỏ tay xuống.
Không đúng, cô đang mặc quần lót.
Cô vốn muốn lại đổi sang che chỗ khác, nhưng lại cảm thấy nếu thật sự che lại thì càng sai.
Thật ra chuyện này cũng không nên đổ lỗi hoàn toàn cho cô. Kể từ khi Lê Úy trở thành một người đàn ông, cô không chỉ suy nghĩ tới cách ăn mặc trên cơ thể của Dịch Anh Lãng, mà còn cẩn thận nghiên cứu cách đàn ông nên ăn mặc; sau này lại bị một câu chế giễu “vẽ rắn thêm chân” của Dịch Anh Lãng, lòng tự tin của Lê Úy bị ảnh hưởng nặng nề, lại nhìn thấy Dịch Anh Lãng dùng cơ thể mình để mặc những bộ đồ lót lỗ thời kia, cho nên cô mới muốn tăng thêm một chút niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống cho người đàn ông cứng nhắc này.
Cô có trang trí hoa lá hẹ với cái quần lót bên trong cũng không ai biết được, thế nên cứ mặc thoải mái.
Lê Úy đã dùng tới tài khoản nặc danh để mua một lốc quần dạng boxer có hình hoạt hình dành cho nam này trên mạng, quần có in thêm chữ các ngày trong tuần, thế nên mỗi ngày lại được mặc một hình khác nhau.
Ví dụ như voi, cá chình vườn, mà tình cờ hôm nay là những chú gà vàng.
*Cá chình vườn (garden eel)
Lê Úy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngẩng cao đầu ưỡn ngực, rất bình tĩnh nói: “Có chuyện gì sao?”
Dịch Anh Úc phục hồi tinh thần, đưa điện thoại di động cho cô.
“Anh quên điện thoại này.”
“À, cảm ơn.” Lê Úy nhận lấy rồi ra hiệu đuổi người, “Em có thể ra ngoài được không? Anh còn phải tắm.”
“Được.”
Dịch Anh Úc như trút được gánh nặng, anh chàng nhanh chóng xoay người rời đi.
Người đi rồi, lúc này Lê Úy mới hoàn toàn thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô ôm ngực chưa định thần lại được.
Tại sao hai anh em này không có thói quen gõ cửa trước khi đi vào chứ, không nói lời nào đã xông vào, may mà lần này cô không có cử chỉ gì lạ.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Lê Úy đánh giá phòng Dịch Anh Lãng một cách cẩn thận.
Nghe bà Dịch nói rằng căn phòng này được dọn dẹp thường xuyên. Dịch Anh Lãng đã dọn ra ngoài lâu như vậy, thậm chí Tết cũng không về, thế mà căn phòng này vẫn chưa bị dọn trống đi, vẫn giữ lại mọi thứ trong phòng cho anh.
Lê Úy mở ngăn kéo của bàn cạnh giường, quả nhiên trong đó có một tấm hình y hệt với bức ảnh chụp trên tủ đầu giường trong phòng Dịch Anh Úc.
Hình anh em họ khi họ còn trẻ.
Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà ngây người một hồi lâu, cuối cùng cũng ôm lấy gối ngủ thiếp đi.
——–
Sáng sớm hôm sau, ngoại trừ Lê Úy vẫn còn ngủ say sưa trên giường, mọi người ở nhà chính đều thức dậy rất sớm.
Hôm nay Dịch Anh Úc có cuộc họp buổi sáng ở công ty nên anh rời giường từ sớm, khi xuống lầu thì thấy bà nội đã ngồi vào bàn uống trà.
“Bà, buổi sáng tốt lành.” – Anh chào hỏi bà như thường lệ, nhưng hôm nay lại hỏi thêm một câu, “Sao hôm nay bà dậy sớm thế?”
“Bà thường thức dậy vào giờ này, nhưng mà khi tỉnh dậy cũng không vội rời giường mà chỉ nằm trên giường ngẩn người mà thôi.”
Dịch Anh Úc ngồi vào chỗ của mình, người hầu tiến lên hỏi có thể dọn bữa ăn sáng không.
Anh liếc nhìn cầu thang, vừa định nói gì đó thì bà Dịch đã lên tiếng trước: “Chờ thiếu gia Lãng dậy đã.”
Người hầu gật đầu, lại đi vào bếp làm việc.
“Tối hôm qua anh con có về nhà ngủ, con có biết không?” – Bà đột nhiên hỏi.
Dịch Anh Úc gật đầu: “Con biết.”
Bà nhìn anh trìu mến: “Anh Úc, bà biết con không thích nghe bà nói những điều này, nhưng bà vẫn rất muốn nói với con rằng anh trai của con đã thật sự làm rất nhiều cho con. Nếu có thể, bà hy vọng con có thể cố gắng chấp nhận nó một lần nữa.”
Dịch Anh Úc mỉm cười: “Bà nội à, bà không cần nói đâu.”
Bà Dịch lộ vẻ thất vọng: “Con vẫn không muốn nghe phải không?”
“Không có,” Dịch Anh Úc nhìn bà mình, giọng điệu bình tĩnh: “Hôm qua anh ấy đã nói rõ ràng với con rồi.”
“Các con nói rõ rồi?”
“Con tức giận nhiều năm như vậy, nếu như nói là nguôi giận thì có lẽ đúng vì nó đã biến mất từ lâu, thế nhưng con không muốn nói ra. Bà nội, bà biết tính tình anh trai rồi đó, anh ấy không thích nói, con lại càng không thể cúi đầu nói với anh ấy cái gì. Huống chi anh ấy không sai, ba mẹ con cũng không sai, người sai chính là bọn bắt cóc. Bà à, bao nhiêu năm nay, bà và anh đã bù đắp cho con đã quá nhiều, những khúc mắc bấy lâu nay đều đã được hóa giải.”
Muốn nói khi nào anh cởi bỏ khúc mắc này thì chính Dịch Anh Úc cũng không biết đáp án.
Anh thật sự đã không còn trách bọn họ từ lâu.
Chỉ là anh không nói ra được, lại đụng phải một người anh còn khó chịu hơn mình, để hai anh em trở lại hòa thuận thật đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Tại sao đêm qua Dịch Anh Lãng lại trở nên thẳng thắn như vậy, tại sao anh ấy lại nói thẳng với anh nhiều như vậy, Dịch Anh Úc không biết.
Nhưng anh hiểu rằng Dịch Anh Lãng rất quan tâm đến em trai mình. Ngần ấy năm trôi qua, tính cách của hai người đã hoàn toàn khác so với khi còn nhỏ, nhưng đối với anh mà nói thì Dịch Anh Lãng vẫn là người anh trai tốt năm đó liều mạng bảo vệ anh, không cho anh nhận một chút thương tích gì.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Giọng bà Dịch kích động, bà nói “tốt” liên tiếp nhiều lần, cuối cùng lại cúi đầu, đưa đặt lên mi mắt, ngón tay cũng run rẩy, “Nói rõ ràng là tốt rồi, nói rõ ràng là tốt rồi.”
“Bà à, đừng khóc.”
Bà mỉm cười và lắc đầu: “Bà không khóc, bà chỉ rất hạnh phúc. Tối hôm qua Anh Lãng đã nói lời cảm ơn với bà, bà biết rằng nó đã sẵn sàng tha thứ cho bà vì đã không màng tới nó nhiều năm qua. Bà cũng đã xin lỗi nó, vì ngần ấy năm để cho nó thua thiệt quá nhiều vì con, hy vọng nó vẫn còn bằng lòng cho bà cơ hội để bù đắp cho nó.”
Dịch Anh Úc cảm thấy thật ngạc nhiên, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào mà anh ấy thay đổi, dường như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Hình như là từ sau lần tai nạn xe đó.
Càng chính xác hơn là từ sau khi anh ấy quen Lê Úy.
Nghĩ đến người phụ nữ đó, tâm trạng của Dịch Anh Úc không còn tốt nữa. So với người phụ nữ luôn xụ mặt, thậm chí còn nôn khan vì anh, Dịch Anh Lãng hiện tại thật sự dễ thương hơn.
Có khả năng là tình nhân trong mắt cũng hóa Tây Thi chăng.
“Bà, vậy chuyện liên hôn giữa chúng ta với nhà họ Lương, bà vẫn nhất quyết muốn anh trai cưới cô Lương gì đó sao?”
Bà thở dài: “Trước đây bà cũng nghĩ như vậy, nhưng mà bà thấy giống như chỉ có một phía Lương Thiên Dung thích Anh Lãng, còn Anh Lãng thật sự không thích con bé. Bây giờ thời đại đã khác, chuyện tình cảm không có cách nào để ép buộc. Dù cho anh trai con kết hôn với Lương Thiên Dung thì hai người trẻ tuổi này sẽ bất hòa trên mọi mặt. Mấy năm nay anh trai con đã nhường nhịn con rất nhiều, thế nên bà không muốn ép nó về chuyện này. Nếu như nó không chấp nhận thì quên đi.”
Giúp đỡ đến mức này, Dịch Anh Úc cảm thấy mình thật tốt bụng.
Lại nói chuyện phiếm thêm vài câu, chỗ cầu thang vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Bà Dịch thấy có gì đó không ổn: “Sao anh trai con vẫn chưa dậy? Trước giờ nó bao giờ dậy muộn như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dịch Anh Úc lắc đầu.
“Nếu không con lên lầu xem nó thử?”
“Dạ.”
Dịch Anh Úc lại đi lên phòng Dịch Anh Lãng.
Anh gõ cửa vài lần nhưng không có phản hồi, Dịch Anh Úc cảm thấy có gì đó không đúng lắm vì Dịch Anh Lãng không phải là người ngủ sâu, nếu như chỉ gõ vài cái thế này thì bình thường anh ấy đã sớm thức giấc.
Anh thử xoay nắm cửa, may mắn là nó không bị khóa.
Nghĩ đến cảnh xấu hổ tối hôm qua, anh do dự, chỉ khẽ hé cửa ra một chút, thử ngập ngừng hô lên: “Anh à, dậy đi.”
Không có động tĩnh.
Dịch Anh Úc mở cửa, trên giường xộc xệch, chăn bông xoắn lại thành một búi, phồng lên giống như một ngọn đồi nhỏ.
Dịch Anh Úc bước tới, anh chàng vừa đi vừa gọi: “Anh?”
Sau khi đến gần, Dịch Anh Úc nhìn thấy mái tóc ngắn lộ ra từ góc chăn.
Thế mà vẫn ngủ được.
Dịch Anh Úc thở dài, anh chàng ngồi xuống ở mép giường rồi duỗi tay đẩy đẩy người nằm trên giường.
Chăn bông nhúc nhích vài lần làm cho Dịch Anh Úc tưởng rằng người đó đã tỉnh, nhưng qua một lúc sau vẫn không có động tĩnh gì.
Anh cố gắng đánh thức anh trai mình một lần nữa.
“Anh hai, dậy ăn sáng đi.”
Chiếc chăn lại giật giật, một bàn tay và bàn chân dài của người đàn ông duỗi thẳng ra khỏi chăn, rồi người đó cố gắng duỗi eo một cách lười biếng.
“Ưm, ưmmmm…..”
Sau vài câu nói mơ hồ, người đàn ông lại nói với giọng ngái ngủ xem lẫn mệt mỏi và khàn khàn: “Cho tôi ngủ thêm một lát thôi.”
Nói xong, người đó lại cuộn người thành một quả bóng.
“…………”
Đây có phải là làm nũng để được ngủ nướng không?
Dịch Anh Úc không chắc chắn nên xốc chăn bông ra xem có phải người bên trong đã bị ly miêu tráo thái tử* hay không?
*Ly miêu tráo thái tử: một điển tích về thân thế vua ở TQ, xem thêm ở chú thích [1].
Mái tóc ngắn bồng bềnh, khuôn mặt ngủ yên của người đàn ông, đúng là Dịch Anh Lãng rồi.
Không có chăn làm cho ánh nắng chói chang buổi sáng chiếu vào trên mặt, người trên giường nhăn cả mặt lại, vươn tay che mắt rồi oán trách trong sự lười biếng: “Hừ, mình ghét bình minh.”
Lê Úy bị ánh mặt trời đánh thức nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, cô miễn cưỡng ngồi dậy trên giường, xoa tóc, trề môi hờn dỗi với người trước mặt: “Ngụy Bân, anh dám không cho tôi ngủ, tôi sẽ trừ lương.”
Trên khuôn mặt đẹp trai vẫn còn lưu lại vết đỏ ở má trái, là một bằng chứng không thể chối cãi rằng “anh” đã ngủ say đến độ úp luôn mặt vào gối.
“Anh, là em.” Dịch Anh Úc miễn cưỡng lên tiếng.
Lê Úy tỉnh ngay.
Cô mở to hai mắt, nhìn ngây người vài giây với Dịch Anh Úc trước mặt.
“…… Buổi sáng tốt lành.”
“Bà và em đang đợi anh xuống lầu ăn sáng, anh nhanh lên đi.”
Lê Úy gật đầu: “Lập tức tới ngay.”
Cô sốt ruột bước xuống giường, đôi chân dài lại không dễ khống chế, lúc mang dép suýt chút nữa là trật cả chân
Dịch Anh Úc vô thức giữ chặt lấy người cô.
Lê Úy lúng túng khi bị người ta giữ chặt eo, cô thấy xấu hổ đến cực điểm, nên vội vàng nói lời cảm ơn rồi vừa nhảy vừa chạy vào nhà tắm.
Tay Dịch Anh Úc vẫn giữ nguyên tư thế như trước, cả người hơi khựng lại.
Phải chăng anh ấy với Dịch Anh Lãng trước đây là hai người, bởi vì khuôn mặt vẫn vậy nhưng lại cảm thấy không phải là người đó nữa.
—–
Anh em hòa thuận như cũ, giờ lại cùng ngồi vào bàn ăn sáng, đây là điều mà bà lão hài lòng nhìn thấy nhất.
Bà Dịch cười tủm tỉm nhìn hai anh em.
Lê Úy bị nhìn thì thấy cả người không thoải mái, cô muốn tìm một chủ đề nào đó để chuyển hướng sự chú ý của bà cụ.
“A đúng rồi, chúng ta lựa lúc nào được thì đi chụp một bức hình gia đình đi.” Cô gợi ý, “Con thấy hình gia đình mình đã cũ lắm rồi.”
Cô nói ra lời này nhưng không có ai đáp lại.
Lê Úy lúng túng im lặng, cô tự hỏi liệu mình có tọc mạch quá không.
Ai ngờ rằng khi cô nhìn sang thì thấy bà Dịch đang lén lau nước mắt.
“Bà nội? Bà sao thế?”
Bà Dịch nghẹn ngào lắc đầu: “Không có gì đâu, không ngờ con lại chủ động đề nghị chụp ảnh gia đình.”
Cảnh chụp hình gia đình lần đó vẫn còn sống động ở trước mắt, niềm hạnh phúc và mãn nguyện lúc đó cho đến bây giờ bà không thể nào quên được. Chỉ là đã mấy năm trôi qua, chồng mất, con trai và con dâu cũng xuống mồ, chỉ còn lại hai đứa cháu ở bên, ảnh gia đình chỉ còn là thứ bà không dám nghĩ đến.
Cô chỉ đề nghị ảnh theo lẽ thường tình của một người hay làm, nào ngờ bà cụ lại phản ứng dữ dội như vậy.
Lê Úy lại nhìn về phía Dịch Anh Úc.
Dịch Anh Úc cười nhẹ nhàng, nơi đáy mắt sáng ngời.
Lê Úy cảm thấy mình là người ngoài, chụp ảnh gia đình chỉ có ý nghĩa nếu như chính bản thân Dịch Anh Lãng đến chụp ảnh cùng người thân mình.
Phải tìm ra cách để hai người quay lại trước khi lúc chụp ảnh mới được.
Tranh thủ trước khi Dịch Anh Lãng tiến vào tổ đóng phim mà nhanh chóng liên lạc với anh ấy để tìm ra giải pháp.
Lê Úy hành động ngay lập tức, cô gửi một tin nhắn cho Dịch Anh Lãng.
“Có tin tốt muốn nói cho anh.”
“Chuyện gì?”
“Anh có rảnh không? Ra ngoài gặp mặt đi?”
“Không được, hôm nay có lễ khởi động máy.”
Lê Úy sững sờ, thời gian trôi qua nhanh như vậy sao? Hôm nay đã bấm máy?
Gần đây cô làm Tổng giám đốc thật sảng khoái, gần như quên mất công việc thật sự của mình.
Lê Úy ngay lập tức tìm kiếm tin tức về 《 Từng Bước Hiểm 》trên mạng, đúng là nhìn thấy được tin tức đoàn làm phim chính thức bắt đầu bấm máy trong trường quay ngày hôm nay.
Cô còn xem một cách nghiêm túc, thậm chí còn không phát hiện Dịch Anh Úc đã đi tới phía sau cô từ khi nào.
Dịch Anh Úc cười nói: “Lại xem tin tức của Lê Úy?”
Lê Úy bị bắt quả tang, thế nên cô nhanh chóng giấu điện thoại đi.
“Anh Lãng.”
Đột nhiên bà Dịch gọi cô.
“Con và cái cô nữ nghệ sĩ tên Lê Úy thật sự đang qua lại?”
Lê Úy băn khoăn không biết trả lời ra sao, mối quan hệ hiện tại giữa cô và Dịch Anh Lãng không thể tóm tắt rõ ràng bằng hai chữ. Lúc cô đang ngập ngừng thì bà ấy lại nói.
“Con không thích Thiên Dung thì bà sẽ không ép buộc con. Nếu mang về một cô gái có gia cảnh trong sạch, tính tình chu đáo thì không phải bà không thể chấp nhận được, nhưng Lê Úy thì không thể.”
Lê Úy theo bản năng hỏi: “Tại sao không được?”
“Nó là nữ minh tinh, ngày nào cũng lộ mặt ra ngoài, lại quan hệ không rõ ràng với bao nhiêu người đàn ông, ở bên con thì khẳng định là vì tiền của con. Cái vị trí bà Dịch này, thân phận của con thế này, làm sao nó có thể xứng với con?”
Đúng là, người lớn nhà quyền thế đều có mãi một lý do không thay đổi để phản đối.
Lê Úy chưa bao giờ cảm thấy rằng cô có chỗ nào không xứng đáng với Dịch Anh Lãng.
“Xuất đầu lộ diện là vì phải đối diện với ống kính. Đây là công việc của người nghệ sĩ, chỉ là tính chất công việc khác với nhân viên văn phòng sáng đi chiều về mà thôi. Chuyện dính dáng tới đàn ông chỉ là một loại tin thị phi, mà tin thị phi đó chỉ là chiêu trò để marketing cho nổi tiếng, cũng không phải là sự thật, cô ấy không có dính dáng không rõ ràng với người đàn ông nào hết. Về tiền bạc, cô ấy có nhiều tiền, hiện tại không chỉ tự mình thành lập phòng làm việc riêng, mà còn là một trong những cổ đông của Hoa Ánh, cũng như đã kiếm tiền không kém những người khác trong vài năm trở lại đây. Còn đối với cái vị trí bà Dịch thì cô ấy lại không thấy nó có gì quý hiếm, vừa có tiền lại có diện mạo thì không thiếu đàn ông, còn tốt hơn nhiều so với việc làm vợ nhà giàu có.”
Cô nói rất nhiều, nói có sách mách có chứng, làm cho bà ấy không có gì để phản bác lại.
Bà nhíu mày: “Con thích nó lắm sao?”
Lê Úy ngẩng đầu: “Thích, con thích cô ấy, con yêu cô ấy muốn chết.”
Câu nói tự kỷ tự thú này đã trực tiếp gây choáng cho tất cả mọi người có mặt ở đây.
Từ lúc nào mà một Dịch Anh Lãng lạnh lùng và kín tiếng lại có thể hiện anh ấy yêu một người phụ nữ một cách nhiệt tình và táo bạo đến vậy, đúng là từ hồi Bàn Cổ* khai thiên lập địa tới giờ mà.
*Bàn Cổ: được coi là vị thần sáng tạo ra thế giới trong thần thoại Trung Quốc.
“Vậy nếu như bà nói con muốn ở bên cạnh nó thì nhất định phải từ bỏ tất cả của Dịch thị thì sao?”
“Bỏ thì bỏ.” Lê Úy mới không thấy Dịch thị có gì quý hiếm cả, “Lê Úy sẽ nuôi con suốt đời.”
Cô đã nghĩ kỹ rồi. Dù sao trước mắt cứ nói cho đã rồi hãy tính sau, cô không thể thua khí thế trước bà lão này được. Cùng lắm thì lúc đó cô thật sự nuôi Dịch Anh Lãng đến hết đời, xem như là bao nuôi một vị Tổng giám đốc trai bao vừa đẹp trai vừa cao ráo, cái này lời chứ không lỗ.
Bà ấy nghe thấy thì bật cười: “Anh Lãng, con đã thật sự thay đổi, còn có thể đùa như thế này.”
“Con không có nói giỡn, con nói rất nghiêm túc. Cả đời này ngoài Lê Úy ra thì không cưới ai hết, nếu bà không cho con cưới cô ấy thì con sẽ tự thiến mình! Chặt đứt thứ duy trì hương khói cho nhà họ Dịch!”
Sau khi Lê Úy nói ra lời lẽ liều chết này, cô mới phát hiện ra rằng không chỉ có Dịch Anh Lãng mới duy trì được hương khói của nhà họ Dịch, còn có Dịch Anh Úc đang sống sờ sờ.
Cô lại chỉ vào Dịch Anh Úc với lòng đầy căm phẫn: “Còn có nó nữa.”
Bà nội: “………….”
Dịch Anh Úc: “?”
Vì một người phụ nữ mà anh trai chó chết muốn táp tôi.
—
Khi Dịch Anh Lãng bị áp giải tới nhà chính dòng họ từ trường quay, anh vẫn còn ngơ ngác.
Anh nhận được thông báo rằng bà Dịch tìm Lê Úy, cũng chính là anh của hiện tại.
Từ khi nào bà và Lê Úy dính líu đến nhau?
Anh muốn hỏi hệ thống, dù sao thì hệ thống đình công đã lâu, không giả bộ ngủ thì giả chết.
—— “Mấy người tùy ý đi, dù sao không ảnh hưởng đến kết thúc của mạch truyện chính là được.”
Hệ thống bị nam nữ chính làm cho điên, nó bắt đầu lười biếng và chán nản.
Muốn làm gì thì làm, miễn kết thúc vẫn là HE là được.
Ai biểu tác giả không cẩn thận khi sáng tạo ra nó, đâu đâu cũng là bug. Lại gặp phải nam nữ chính như mở bản hack từ sau khi có được ý thức riêng thì ai có thể kiềm chế được, dứt khoát buông tay, cứ để mặc bọn họ làm sao thì làm.
Khi bà nội gặp mặt “Lê Úy” đã lâu không thấy thì sắc mặt cũng không được tốt.
Sẽ không có ai vui vẻ khi đối mặt với một người phụ nữ đã làm cháu nội của mình sa vào con đường xấu xa.
“Cô Lê, ngồi đi.”
Dịch Anh Lãng đã quen với sự xa lạ giữa anh và bà của mình, thế nên trong lòng anh không có sự xáo trộn nào.
“Tôi sẽ không vòng vo với cô. Cô cho tôi một con số đi, dù nhiều ít gì tôi sẽ không mặc cả.”
Thì ra là cái dạng này.
Dịch Anh Lãng nhướng mày: “Vị trí làm bà chủ Dịch thì dù dùng bao nhiêu tiền cũng không đổi được đâu?”
Bà Dịch trừng mắt: “Đúng là cô đến với Anh Lãng chỉ vì tiền.”
“Vì tiền à?” Dịch Anh Lãng ngẩng đầu lên và đáp lại không một chút khách khí, “Lẽ ra bà nên điều tra trước về tôi. So với tài sản của tôi, tôi vẫn mong bà suy nghĩ kỹ xem tiền trong nhà họ Dịch có đáng giá đến mức tôi thèm muốn không?”
Bà rất khinh thường: “Một người như cô làm sao có thể có bao nhiêu tiền?”
Dịch Anh Lãng cười nhưng không nói gì.
Bà có linh tính không tốt, trước đây đúng là bà có cho người đi kiểm tra bối cảnh của Lê Úy. Biết cha mẹ cô đã mất, hiện tại chỉ sống một mình; về phần tài sản bà cũng nhờ kiểm tra nhưng lại không quan tâm, bởi vì bà không nghĩ thu nhập của người phụ nữ này có thể so với Dịch thị được.
Bà nhờ người mang tài liệu về tài sản của Lê Úy đến đây.
Dịch Anh Lãng không vội không chậm nhấp một ngụm trà.
Bà Dịch nhìn tài liệu, sắc mặt càng ngày càng kém.
Theo dữ liệu ghi, Lê Úy không còn được coi là một nghệ sĩ dưới trướng Hoa Ánh nữa, mà cô đã mở một phòng làm việc riêng. Hơn nữa, còn đầu tư vào công ty Truyền thông Hoa Ánh hơn nửa năm trước, xem như là thành viên ban giám đốc của Hoa Ánh.
Lê Úy đã mua rất nhiều bất động sản trên thị trường trong sáu tháng qua. Về vốn lưu động, cô dùng nó để đầu tư và mua cổ phiếu.
Cái này chỉ là bề ngoài có thể tìm ra được, còn về phần tài sản cất giấu không được công khai thì những con số này còn lâu mới nói khái quát hết.
Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, tốc độ tiền mẹ đẻ tiền con thật nhanh đến độ dọa người. Dựa vào những cái này của cô thì gả vào nhà họ Dịch cũng không phải là trèo cao.
Bà Dịch cảm thấy khó tin: “Làm sao cô lại biết cách thực hiện những hoạt động thương mại này?”
Đương nhiên Lê Úy sẽ không, nhưng Dịch Anh Lãng thì biết.
“Chính xác thì cô dùng thủ đoạn gì để trói buộc Anh Lãng?” Bà lại hỏi, “Thậm chí nó nói với tôi rằng đời này ngoài cô thì không cưới người khác. Nếu như tôi không cho nó cưới cô thì nó sẽ làm cho nhà họ Dịch không có con cháu nối dõi.”
Nói tới đây, bà cũng bật cười, nửa vì tức giận mà nửa cũng vì buồn cười.
Ai có thể nghĩ rằng Dịch Anh Lãng thật sự sẽ nói một điều như vậy.
“Không có con nối dõi?” Dịch Anh Lãng cũng cười, “Anh ấy thật sự dám nói sao.”
Bà nội: “Sao thế? Cô không biết?”
“Không biết, nhưng mà tôi có thể trả lời bà.” Dịch Anh Lãng dừng một chút rồi nói một cách điềm đạm, “Dịch Anh Lãng thật sự thích Lê Úy, nếu không phải là cô ấy thì không cưới.”
Bà nội: “………”
Dịch Anh Lãng rất hiểu bà nội mình. Bà rất khó kiên nhẫn với người ngoài, nên chơi trò tình cảm với bà là vô dụng. Càng ăn nói khép nép lại càng làm cho bà cảm thấy người trước mặt mình thật yếu đuối, vô dụng.
Anh cũng không muốn nói thêm lời vô nghĩa với bà, nói dăm ba câu làm cho người ta sốc không nói thành lời là được rồi.
“Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có chuyện thì tôi đi trước.”
Dịch Anh Lãng đứng dậy, thậm chí không uống thêm một ngụm trà, anh xoay người rời đi không luyến tiếc gì.
“Lê Úy.” Đột nhiên bà gọi anh lại.
Dịch Anh Lãng quay người lại: “Còn có chuyện gì sao?”
“Anh Lãng thật sự thích cô, mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa thừa nhận cô lắm nhưng cô đúng là khác với các sao nữ khác.” Bà dừng lại một chút rồi ngẩng đầu lên và nói trong tư thế tự hào, “Anh Lãng yêu cô như vậy, tôi hy vọng cô cũng thương nó như thế, đừng như những người trong gia đình chúng tôi.”
Dịch Anh Lãng choáng váng.
Bà xua tay: “Tiễn khách.”
Dịch Anh Lãng theo người quản gia rời khỏi nhà chính, mà một đường này quản gia đã nói liên miên rất nhiều với anh.
“Gần đây bà chủ đã giảng hòa với thiếu gia Lãng, người một nhà còn đang bàn bạc khi nào đi chụp cùng nhau một ảnh bức chân dung gia đình đấy. Cô Lê, nếu bà chủ có nói gì không hay với cô, trăm ngàn lần cô cũng đừng để trong lòng. Bà chủ vừa mới thay thiếu gia từ chối hôn sự với nhà họ Lương. Lúc này bà ấy đang lo lắng không biết nên mang quà gì đến cửa để xin lỗi người ta nên tâm tình không tốt lắm. Xin cô hiểu cho, cũng đừng vì vậy mà làm ầm ĩ không vui với thiếu gia Lãng.”
Dịch Anh Lãng: “Từ chối liên hôn với nhà họ Lương?”
Quản gia: “Đúng vậy, thiếu gia Lãng chưa nói với cô sao. Sau khi thiếu gia nói rõ với bà chủ, bà chủ cũng không xen vào chuyện hôn nhân của thiếu gia nữa.”
Dịch Anh Lãng lắc đầu.
Lê Úy không nói với anh chuyện này nên đương nhiên anh không biết.
Gần đây anh ấy rất bận dù Lê Úy đã hẹn anh vài lần.
Dịch Anh Lãng chuẩn bị lên xe rời khỏi nhà chính thì cách đó không xa, có một chiếc xe kín mít quen thuộc chạy tới.
Anh liếc nhìn, chính là chiếc xe mà anh từng đi.
Quản gia nói: “Cô Lê nhìn xem, thiếu gia Lãng quan tâm cô nhiều như vậy đó. Biết cô bị bà chủ hẹn tới đây nói chuyện liền vội vàng trở về.”
Quả nhiên người xuống xe chính là “Dịch Anh Lãng”.
“Bà nội không làm gì cô chứ?” Mặc kệ có người ở đây, Lê Úy trực tiếp chạy tới trước mặt Dịch Anh Lãng, cô nhìn lên nhìn xuống mấy lần đánh giá: “Bà ấy có dùng hình phạt bí mật gì với cô không?”
Người quản gia bên cạnh lén nở nụ cười.
Dịch Anh Lãng mất tự nhiên đẩy cô ra: “Không có, anh xem bà nội thành người nào rồi.”
“Bà ấy là bà nội của Dịch Anh Lãng, cũng không phải là bà của Lê Úy. Ai biết bà ấy sẽ làm gì.” “Ông già” Lê Úy bất đắc dĩ bĩu môi.
Dịch Anh Lãng bật cười: “Lên xe rồi nói.”
Hai người lên xe, tài xế hiểu chuyện nên bước xuống trước.
Lê Úy kéo rèm xe, cô xoay người kéo quần áo của Dịch Anh Lãng: “Bà anh không có làm gì thân thể của tôi đúng không? Anh mau cởi quần áo ra để tôi kiểm tra một chút. Tôi là sao nữ, trên người không thể để lại sẹo được.”
Dịch Anh Lãng nắm lấy bàn tay không yên của cô và thở dài: “Không có, thật sự không có.”
“Vậy hai người đã nói gì? Có phải đặc biệt khó nghe không? Nói rằng anh vì tiền, á không không, không phải anh mà là tôi. Nói rằng tôi không từ thủ đoạn để quyến rũ anh đúng không?”
Lòng hiếu kỳ của Lê Úy dâng cao, Dịch Anh Lãng đành phải đầu hàng: “Ý tứ không khác lắm nhưng không đến nỗi khó nghe như vậy.”
Anh còn đang muốn xem Lê Úy sẽ phản ứng như thế nào, không ngờ Lê Úy không tức giận mà ngược lại vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may hiện tại anh là tôi, thay tôi nghe mấy lời mắng đó.”
Dịch Anh Lãng im lặng vài giây rồi đột nhiên bật cười.
Lê Úy thấy kỳ quái: “Bị mắng mà còn cười được?”
“Cũng hên tôi là cô.” Anh nhìn cô, đột nhiên đưa tay lên véo má cô, “Bằng không người chịu tủi thân là tên ngốc này.”
“Đừng có vê, đây chính là mặt của anh đó.” Cô mở tay anh ra.
“Tôi nghe nói rằng cô đã nói rõ ràng với bà.” Giọng Dịch Anh Lãng nhẹ nhàng, “Mọi người còn muốn cùng đi chụp hình gia đình với nhau nữa.”
Lê Úy gật đầu: “Đúng vậy, thật ra mâu thuẫn giữa hai người không phải là không thể hòa giải. Tôi chỉ là bày tỏ suy nghĩ của mình dưới góc độ người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê mà thôi. Mọi người đều có lý do, chỉ cần có thể tìm điểm chung thì có thể giải quyết được vấn đề cho tốt rồi.”
Những mâu thuẫn bao năm không thể hòa giải được lại được cô hóa giải một cách dễ dàng.
Dịch Anh Lãng nhìn cô, rõ ràng đây là mặt anh thế nhưng đôi mắt trong veo và giản dị ấy lại thuộc về cô.
Bởi vì anh sẽ không có được ánh mắt trong sạch và hiền lành như vậy.
“Cảm ơn.” – Anh nói.
Lê Úy ngượng ngùng khi được cảm ơn một cách nghiêm túc và trực tiếp như thế này.
Cô sờ mũi: “Không cần cảm ơn. Nếu anh thật lòng muốn cảm ơn tôi thì anh hãy nhanh chóng tìm cách đưa hai chúng ta trở về đi. Nếu không lúc đó tôi lại đi chụp ảnh gia đình thay cho anh thì sao bây giờ?”
“Thì cô cứ thay tôi đi thôi.”
Lê Úy lắc đầu: “Tôi là người ngoài mà.”
“Cô không phải.”
Lê Úy sửng sốt: “Tôi họ Lê đó.”
Dịch Anh Lãng thấy không sao cả, anh nói một cách hiển nhiên thờ ơ: “Nếu cô muốn đổi thành họ Dịch thì tôi cũng không có ý kiến gì cả.”
“Đang êm đẹp tự nhiên đổi sang họ anh làm gì, chẳng lẽ anh muốn làm ba tôi?” Lê Úy cảnh giác nhìn anh.
“Lại không có quy định chỉ có thể cùng họ với ba.” Dịch Anh Lãng nhướng mày và chậm rãi nói, “Còn có thể theo họ chồng nữa.”
Lê Úy chớp mắt mấy cái rồi đỏ mặt, cô há hốc mồm nhìn anh với bộ dạng ngây ngốc.
“Chuyện đó không được đâu, cùng họ với chồng là suy nghĩ phong kiến của nhiều năm trước rồi.”
Dịch Anh Lãng gật đầu: “Vậy thì cô cứ tiếp tục mang họ Lê đi.”
Lê Úy càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô có đổi họ hay không thì có liên quan gì đến Dịch Anh Lãng chứ. Tại sao anh ấy lại nói như thể cô đổi họ thì cần sự đồng ý của anh vậy.
“… Nếu có thời gian để nói những điều vô nghĩa như vậy, còn không bằng anh mau trở về để quay phim.” Lê Úy nói sang chuyện khác, “Ủa, sao anh chưa có trang điểm mà đã đến đây rồi?”
“Chuẩn bị trang điểm thì đã bị bà gọi tới đây.”
Lê Úy thở dài: “Vậy thì ít nhất anh cũng nên tự trang điểm đi chứ. Tôi là sao nữ đấy, ra đường không trang điểm thế này bị người ta chụp phải thì làm sao bây giờ?”
Dịch Anh Lãng: “Tôi sẽ không làm.”
“Vậy anh có thể đi học mà. Chúng ta đổi thân thể cho nhau lâu như vậy, anh chưa từng nghĩ tới việc học trang điểm à?”
“Không muốn học.” – Dịch Anh Lãng hơi chống lại.
Lê Úy trừng anh: “Dù sao anh cũng phải thay tôi quản lý hình tượng của mình đấy.”
Dịch Anh Lãng cảm thấy cô nàng đang chuyện bé xé ra to: “Cô không trang điểm cũng rất đẹp.”
Lê Úy bị lời này của anh chặn lại.
“Có đôi khi nhìn vào gương, tôi thấy rất kỳ quái.” Dịch Anh Lãng đột nhiên đến sát cô, anh nghiêng đầu cười với giọng điệu thản nhiên, “Khuôn mặt của cô Lê làm sao lại xinh đẹp như vậy khi không trang điểm.”
Lê Úy bật cười ngượng ngùng.
Đuôi lông mày Dịch Anh Lãng khẽ nhếch: “Thế nào? Cô có biết không?”
Lê Úy nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi có đi phun xăm* thẩm mỹ đó.”
*Phun thẩm mỹ thường sẽ có các loại phun như phun môi, lông mày và mí mắt.
Nói xong, cô nhướng mày đắc ý nhìn anh với vẻ mặt “không ngờ tới đúng không”.
“…………”
Làm đàn ông lâu như vậy nhưng Lê Úy vẫn chưa quen với việc những bộ phận quan trọng của mình đã đổi chỗ.
Cô vốn dùng hai tay che ngực, nhưng khi phát hiện ánh mắt của Dịch Anh Úc cũng không tập trung vào phần trên cơ thể mình, cô chợt bừng tỉnh rằng mình bây giờ là Dịch Anh Lãng.
Làm sao đàn ông lại đi che ngực.
Cô lại chậm chạp phát hiện ra nên bỏ tay xuống.
Không đúng, cô đang mặc quần lót.
Cô vốn muốn lại đổi sang che chỗ khác, nhưng lại cảm thấy nếu thật sự che lại thì càng sai.
Thật ra chuyện này cũng không nên đổ lỗi hoàn toàn cho cô. Kể từ khi Lê Úy trở thành một người đàn ông, cô không chỉ suy nghĩ tới cách ăn mặc trên cơ thể của Dịch Anh Lãng, mà còn cẩn thận nghiên cứu cách đàn ông nên ăn mặc; sau này lại bị một câu chế giễu “vẽ rắn thêm chân” của Dịch Anh Lãng, lòng tự tin của Lê Úy bị ảnh hưởng nặng nề, lại nhìn thấy Dịch Anh Lãng dùng cơ thể mình để mặc những bộ đồ lót lỗ thời kia, cho nên cô mới muốn tăng thêm một chút niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống cho người đàn ông cứng nhắc này.
Cô có trang trí hoa lá hẹ với cái quần lót bên trong cũng không ai biết được, thế nên cứ mặc thoải mái.
Lê Úy đã dùng tới tài khoản nặc danh để mua một lốc quần dạng boxer có hình hoạt hình dành cho nam này trên mạng, quần có in thêm chữ các ngày trong tuần, thế nên mỗi ngày lại được mặc một hình khác nhau.
Ví dụ như voi, cá chình vườn, mà tình cờ hôm nay là những chú gà vàng.
*Cá chình vườn (garden eel)
Lê Úy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngẩng cao đầu ưỡn ngực, rất bình tĩnh nói: “Có chuyện gì sao?”
Dịch Anh Úc phục hồi tinh thần, đưa điện thoại di động cho cô.
“Anh quên điện thoại này.”
“À, cảm ơn.” Lê Úy nhận lấy rồi ra hiệu đuổi người, “Em có thể ra ngoài được không? Anh còn phải tắm.”
“Được.”
Dịch Anh Úc như trút được gánh nặng, anh chàng nhanh chóng xoay người rời đi.
Người đi rồi, lúc này Lê Úy mới hoàn toàn thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô ôm ngực chưa định thần lại được.
Tại sao hai anh em này không có thói quen gõ cửa trước khi đi vào chứ, không nói lời nào đã xông vào, may mà lần này cô không có cử chỉ gì lạ.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Lê Úy đánh giá phòng Dịch Anh Lãng một cách cẩn thận.
Nghe bà Dịch nói rằng căn phòng này được dọn dẹp thường xuyên. Dịch Anh Lãng đã dọn ra ngoài lâu như vậy, thậm chí Tết cũng không về, thế mà căn phòng này vẫn chưa bị dọn trống đi, vẫn giữ lại mọi thứ trong phòng cho anh.
Lê Úy mở ngăn kéo của bàn cạnh giường, quả nhiên trong đó có một tấm hình y hệt với bức ảnh chụp trên tủ đầu giường trong phòng Dịch Anh Úc.
Hình anh em họ khi họ còn trẻ.
Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà ngây người một hồi lâu, cuối cùng cũng ôm lấy gối ngủ thiếp đi.
——–
Sáng sớm hôm sau, ngoại trừ Lê Úy vẫn còn ngủ say sưa trên giường, mọi người ở nhà chính đều thức dậy rất sớm.
Hôm nay Dịch Anh Úc có cuộc họp buổi sáng ở công ty nên anh rời giường từ sớm, khi xuống lầu thì thấy bà nội đã ngồi vào bàn uống trà.
“Bà, buổi sáng tốt lành.” – Anh chào hỏi bà như thường lệ, nhưng hôm nay lại hỏi thêm một câu, “Sao hôm nay bà dậy sớm thế?”
“Bà thường thức dậy vào giờ này, nhưng mà khi tỉnh dậy cũng không vội rời giường mà chỉ nằm trên giường ngẩn người mà thôi.”
Dịch Anh Úc ngồi vào chỗ của mình, người hầu tiến lên hỏi có thể dọn bữa ăn sáng không.
Anh liếc nhìn cầu thang, vừa định nói gì đó thì bà Dịch đã lên tiếng trước: “Chờ thiếu gia Lãng dậy đã.”
Người hầu gật đầu, lại đi vào bếp làm việc.
“Tối hôm qua anh con có về nhà ngủ, con có biết không?” – Bà đột nhiên hỏi.
Dịch Anh Úc gật đầu: “Con biết.”
Bà nhìn anh trìu mến: “Anh Úc, bà biết con không thích nghe bà nói những điều này, nhưng bà vẫn rất muốn nói với con rằng anh trai của con đã thật sự làm rất nhiều cho con. Nếu có thể, bà hy vọng con có thể cố gắng chấp nhận nó một lần nữa.”
Dịch Anh Úc mỉm cười: “Bà nội à, bà không cần nói đâu.”
Bà Dịch lộ vẻ thất vọng: “Con vẫn không muốn nghe phải không?”
“Không có,” Dịch Anh Úc nhìn bà mình, giọng điệu bình tĩnh: “Hôm qua anh ấy đã nói rõ ràng với con rồi.”
“Các con nói rõ rồi?”
“Con tức giận nhiều năm như vậy, nếu như nói là nguôi giận thì có lẽ đúng vì nó đã biến mất từ lâu, thế nhưng con không muốn nói ra. Bà nội, bà biết tính tình anh trai rồi đó, anh ấy không thích nói, con lại càng không thể cúi đầu nói với anh ấy cái gì. Huống chi anh ấy không sai, ba mẹ con cũng không sai, người sai chính là bọn bắt cóc. Bà à, bao nhiêu năm nay, bà và anh đã bù đắp cho con đã quá nhiều, những khúc mắc bấy lâu nay đều đã được hóa giải.”
Muốn nói khi nào anh cởi bỏ khúc mắc này thì chính Dịch Anh Úc cũng không biết đáp án.
Anh thật sự đã không còn trách bọn họ từ lâu.
Chỉ là anh không nói ra được, lại đụng phải một người anh còn khó chịu hơn mình, để hai anh em trở lại hòa thuận thật đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Tại sao đêm qua Dịch Anh Lãng lại trở nên thẳng thắn như vậy, tại sao anh ấy lại nói thẳng với anh nhiều như vậy, Dịch Anh Úc không biết.
Nhưng anh hiểu rằng Dịch Anh Lãng rất quan tâm đến em trai mình. Ngần ấy năm trôi qua, tính cách của hai người đã hoàn toàn khác so với khi còn nhỏ, nhưng đối với anh mà nói thì Dịch Anh Lãng vẫn là người anh trai tốt năm đó liều mạng bảo vệ anh, không cho anh nhận một chút thương tích gì.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Giọng bà Dịch kích động, bà nói “tốt” liên tiếp nhiều lần, cuối cùng lại cúi đầu, đưa đặt lên mi mắt, ngón tay cũng run rẩy, “Nói rõ ràng là tốt rồi, nói rõ ràng là tốt rồi.”
“Bà à, đừng khóc.”
Bà mỉm cười và lắc đầu: “Bà không khóc, bà chỉ rất hạnh phúc. Tối hôm qua Anh Lãng đã nói lời cảm ơn với bà, bà biết rằng nó đã sẵn sàng tha thứ cho bà vì đã không màng tới nó nhiều năm qua. Bà cũng đã xin lỗi nó, vì ngần ấy năm để cho nó thua thiệt quá nhiều vì con, hy vọng nó vẫn còn bằng lòng cho bà cơ hội để bù đắp cho nó.”
Dịch Anh Úc cảm thấy thật ngạc nhiên, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào mà anh ấy thay đổi, dường như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Hình như là từ sau lần tai nạn xe đó.
Càng chính xác hơn là từ sau khi anh ấy quen Lê Úy.
Nghĩ đến người phụ nữ đó, tâm trạng của Dịch Anh Úc không còn tốt nữa. So với người phụ nữ luôn xụ mặt, thậm chí còn nôn khan vì anh, Dịch Anh Lãng hiện tại thật sự dễ thương hơn.
Có khả năng là tình nhân trong mắt cũng hóa Tây Thi chăng.
“Bà, vậy chuyện liên hôn giữa chúng ta với nhà họ Lương, bà vẫn nhất quyết muốn anh trai cưới cô Lương gì đó sao?”
Bà thở dài: “Trước đây bà cũng nghĩ như vậy, nhưng mà bà thấy giống như chỉ có một phía Lương Thiên Dung thích Anh Lãng, còn Anh Lãng thật sự không thích con bé. Bây giờ thời đại đã khác, chuyện tình cảm không có cách nào để ép buộc. Dù cho anh trai con kết hôn với Lương Thiên Dung thì hai người trẻ tuổi này sẽ bất hòa trên mọi mặt. Mấy năm nay anh trai con đã nhường nhịn con rất nhiều, thế nên bà không muốn ép nó về chuyện này. Nếu như nó không chấp nhận thì quên đi.”
Giúp đỡ đến mức này, Dịch Anh Úc cảm thấy mình thật tốt bụng.
Lại nói chuyện phiếm thêm vài câu, chỗ cầu thang vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Bà Dịch thấy có gì đó không ổn: “Sao anh trai con vẫn chưa dậy? Trước giờ nó bao giờ dậy muộn như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dịch Anh Úc lắc đầu.
“Nếu không con lên lầu xem nó thử?”
“Dạ.”
Dịch Anh Úc lại đi lên phòng Dịch Anh Lãng.
Anh gõ cửa vài lần nhưng không có phản hồi, Dịch Anh Úc cảm thấy có gì đó không đúng lắm vì Dịch Anh Lãng không phải là người ngủ sâu, nếu như chỉ gõ vài cái thế này thì bình thường anh ấy đã sớm thức giấc.
Anh thử xoay nắm cửa, may mắn là nó không bị khóa.
Nghĩ đến cảnh xấu hổ tối hôm qua, anh do dự, chỉ khẽ hé cửa ra một chút, thử ngập ngừng hô lên: “Anh à, dậy đi.”
Không có động tĩnh.
Dịch Anh Úc mở cửa, trên giường xộc xệch, chăn bông xoắn lại thành một búi, phồng lên giống như một ngọn đồi nhỏ.
Dịch Anh Úc bước tới, anh chàng vừa đi vừa gọi: “Anh?”
Sau khi đến gần, Dịch Anh Úc nhìn thấy mái tóc ngắn lộ ra từ góc chăn.
Thế mà vẫn ngủ được.
Dịch Anh Úc thở dài, anh chàng ngồi xuống ở mép giường rồi duỗi tay đẩy đẩy người nằm trên giường.
Chăn bông nhúc nhích vài lần làm cho Dịch Anh Úc tưởng rằng người đó đã tỉnh, nhưng qua một lúc sau vẫn không có động tĩnh gì.
Anh cố gắng đánh thức anh trai mình một lần nữa.
“Anh hai, dậy ăn sáng đi.”
Chiếc chăn lại giật giật, một bàn tay và bàn chân dài của người đàn ông duỗi thẳng ra khỏi chăn, rồi người đó cố gắng duỗi eo một cách lười biếng.
“Ưm, ưmmmm…..”
Sau vài câu nói mơ hồ, người đàn ông lại nói với giọng ngái ngủ xem lẫn mệt mỏi và khàn khàn: “Cho tôi ngủ thêm một lát thôi.”
Nói xong, người đó lại cuộn người thành một quả bóng.
“…………”
Đây có phải là làm nũng để được ngủ nướng không?
Dịch Anh Úc không chắc chắn nên xốc chăn bông ra xem có phải người bên trong đã bị ly miêu tráo thái tử* hay không?
*Ly miêu tráo thái tử: một điển tích về thân thế vua ở TQ, xem thêm ở chú thích [1].
Mái tóc ngắn bồng bềnh, khuôn mặt ngủ yên của người đàn ông, đúng là Dịch Anh Lãng rồi.
Không có chăn làm cho ánh nắng chói chang buổi sáng chiếu vào trên mặt, người trên giường nhăn cả mặt lại, vươn tay che mắt rồi oán trách trong sự lười biếng: “Hừ, mình ghét bình minh.”
Lê Úy bị ánh mặt trời đánh thức nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, cô miễn cưỡng ngồi dậy trên giường, xoa tóc, trề môi hờn dỗi với người trước mặt: “Ngụy Bân, anh dám không cho tôi ngủ, tôi sẽ trừ lương.”
Trên khuôn mặt đẹp trai vẫn còn lưu lại vết đỏ ở má trái, là một bằng chứng không thể chối cãi rằng “anh” đã ngủ say đến độ úp luôn mặt vào gối.
“Anh, là em.” Dịch Anh Úc miễn cưỡng lên tiếng.
Lê Úy tỉnh ngay.
Cô mở to hai mắt, nhìn ngây người vài giây với Dịch Anh Úc trước mặt.
“…… Buổi sáng tốt lành.”
“Bà và em đang đợi anh xuống lầu ăn sáng, anh nhanh lên đi.”
Lê Úy gật đầu: “Lập tức tới ngay.”
Cô sốt ruột bước xuống giường, đôi chân dài lại không dễ khống chế, lúc mang dép suýt chút nữa là trật cả chân
Dịch Anh Úc vô thức giữ chặt lấy người cô.
Lê Úy lúng túng khi bị người ta giữ chặt eo, cô thấy xấu hổ đến cực điểm, nên vội vàng nói lời cảm ơn rồi vừa nhảy vừa chạy vào nhà tắm.
Tay Dịch Anh Úc vẫn giữ nguyên tư thế như trước, cả người hơi khựng lại.
Phải chăng anh ấy với Dịch Anh Lãng trước đây là hai người, bởi vì khuôn mặt vẫn vậy nhưng lại cảm thấy không phải là người đó nữa.
—–
Anh em hòa thuận như cũ, giờ lại cùng ngồi vào bàn ăn sáng, đây là điều mà bà lão hài lòng nhìn thấy nhất.
Bà Dịch cười tủm tỉm nhìn hai anh em.
Lê Úy bị nhìn thì thấy cả người không thoải mái, cô muốn tìm một chủ đề nào đó để chuyển hướng sự chú ý của bà cụ.
“A đúng rồi, chúng ta lựa lúc nào được thì đi chụp một bức hình gia đình đi.” Cô gợi ý, “Con thấy hình gia đình mình đã cũ lắm rồi.”
Cô nói ra lời này nhưng không có ai đáp lại.
Lê Úy lúng túng im lặng, cô tự hỏi liệu mình có tọc mạch quá không.
Ai ngờ rằng khi cô nhìn sang thì thấy bà Dịch đang lén lau nước mắt.
“Bà nội? Bà sao thế?”
Bà Dịch nghẹn ngào lắc đầu: “Không có gì đâu, không ngờ con lại chủ động đề nghị chụp ảnh gia đình.”
Cảnh chụp hình gia đình lần đó vẫn còn sống động ở trước mắt, niềm hạnh phúc và mãn nguyện lúc đó cho đến bây giờ bà không thể nào quên được. Chỉ là đã mấy năm trôi qua, chồng mất, con trai và con dâu cũng xuống mồ, chỉ còn lại hai đứa cháu ở bên, ảnh gia đình chỉ còn là thứ bà không dám nghĩ đến.
Cô chỉ đề nghị ảnh theo lẽ thường tình của một người hay làm, nào ngờ bà cụ lại phản ứng dữ dội như vậy.
Lê Úy lại nhìn về phía Dịch Anh Úc.
Dịch Anh Úc cười nhẹ nhàng, nơi đáy mắt sáng ngời.
Lê Úy cảm thấy mình là người ngoài, chụp ảnh gia đình chỉ có ý nghĩa nếu như chính bản thân Dịch Anh Lãng đến chụp ảnh cùng người thân mình.
Phải tìm ra cách để hai người quay lại trước khi lúc chụp ảnh mới được.
Tranh thủ trước khi Dịch Anh Lãng tiến vào tổ đóng phim mà nhanh chóng liên lạc với anh ấy để tìm ra giải pháp.
Lê Úy hành động ngay lập tức, cô gửi một tin nhắn cho Dịch Anh Lãng.
“Có tin tốt muốn nói cho anh.”
“Chuyện gì?”
“Anh có rảnh không? Ra ngoài gặp mặt đi?”
“Không được, hôm nay có lễ khởi động máy.”
Lê Úy sững sờ, thời gian trôi qua nhanh như vậy sao? Hôm nay đã bấm máy?
Gần đây cô làm Tổng giám đốc thật sảng khoái, gần như quên mất công việc thật sự của mình.
Lê Úy ngay lập tức tìm kiếm tin tức về 《 Từng Bước Hiểm 》trên mạng, đúng là nhìn thấy được tin tức đoàn làm phim chính thức bắt đầu bấm máy trong trường quay ngày hôm nay.
Cô còn xem một cách nghiêm túc, thậm chí còn không phát hiện Dịch Anh Úc đã đi tới phía sau cô từ khi nào.
Dịch Anh Úc cười nói: “Lại xem tin tức của Lê Úy?”
Lê Úy bị bắt quả tang, thế nên cô nhanh chóng giấu điện thoại đi.
“Anh Lãng.”
Đột nhiên bà Dịch gọi cô.
“Con và cái cô nữ nghệ sĩ tên Lê Úy thật sự đang qua lại?”
Lê Úy băn khoăn không biết trả lời ra sao, mối quan hệ hiện tại giữa cô và Dịch Anh Lãng không thể tóm tắt rõ ràng bằng hai chữ. Lúc cô đang ngập ngừng thì bà ấy lại nói.
“Con không thích Thiên Dung thì bà sẽ không ép buộc con. Nếu mang về một cô gái có gia cảnh trong sạch, tính tình chu đáo thì không phải bà không thể chấp nhận được, nhưng Lê Úy thì không thể.”
Lê Úy theo bản năng hỏi: “Tại sao không được?”
“Nó là nữ minh tinh, ngày nào cũng lộ mặt ra ngoài, lại quan hệ không rõ ràng với bao nhiêu người đàn ông, ở bên con thì khẳng định là vì tiền của con. Cái vị trí bà Dịch này, thân phận của con thế này, làm sao nó có thể xứng với con?”
Đúng là, người lớn nhà quyền thế đều có mãi một lý do không thay đổi để phản đối.
Lê Úy chưa bao giờ cảm thấy rằng cô có chỗ nào không xứng đáng với Dịch Anh Lãng.
“Xuất đầu lộ diện là vì phải đối diện với ống kính. Đây là công việc của người nghệ sĩ, chỉ là tính chất công việc khác với nhân viên văn phòng sáng đi chiều về mà thôi. Chuyện dính dáng tới đàn ông chỉ là một loại tin thị phi, mà tin thị phi đó chỉ là chiêu trò để marketing cho nổi tiếng, cũng không phải là sự thật, cô ấy không có dính dáng không rõ ràng với người đàn ông nào hết. Về tiền bạc, cô ấy có nhiều tiền, hiện tại không chỉ tự mình thành lập phòng làm việc riêng, mà còn là một trong những cổ đông của Hoa Ánh, cũng như đã kiếm tiền không kém những người khác trong vài năm trở lại đây. Còn đối với cái vị trí bà Dịch thì cô ấy lại không thấy nó có gì quý hiếm, vừa có tiền lại có diện mạo thì không thiếu đàn ông, còn tốt hơn nhiều so với việc làm vợ nhà giàu có.”
Cô nói rất nhiều, nói có sách mách có chứng, làm cho bà ấy không có gì để phản bác lại.
Bà nhíu mày: “Con thích nó lắm sao?”
Lê Úy ngẩng đầu: “Thích, con thích cô ấy, con yêu cô ấy muốn chết.”
Câu nói tự kỷ tự thú này đã trực tiếp gây choáng cho tất cả mọi người có mặt ở đây.
Từ lúc nào mà một Dịch Anh Lãng lạnh lùng và kín tiếng lại có thể hiện anh ấy yêu một người phụ nữ một cách nhiệt tình và táo bạo đến vậy, đúng là từ hồi Bàn Cổ* khai thiên lập địa tới giờ mà.
*Bàn Cổ: được coi là vị thần sáng tạo ra thế giới trong thần thoại Trung Quốc.
“Vậy nếu như bà nói con muốn ở bên cạnh nó thì nhất định phải từ bỏ tất cả của Dịch thị thì sao?”
“Bỏ thì bỏ.” Lê Úy mới không thấy Dịch thị có gì quý hiếm cả, “Lê Úy sẽ nuôi con suốt đời.”
Cô đã nghĩ kỹ rồi. Dù sao trước mắt cứ nói cho đã rồi hãy tính sau, cô không thể thua khí thế trước bà lão này được. Cùng lắm thì lúc đó cô thật sự nuôi Dịch Anh Lãng đến hết đời, xem như là bao nuôi một vị Tổng giám đốc trai bao vừa đẹp trai vừa cao ráo, cái này lời chứ không lỗ.
Bà ấy nghe thấy thì bật cười: “Anh Lãng, con đã thật sự thay đổi, còn có thể đùa như thế này.”
“Con không có nói giỡn, con nói rất nghiêm túc. Cả đời này ngoài Lê Úy ra thì không cưới ai hết, nếu bà không cho con cưới cô ấy thì con sẽ tự thiến mình! Chặt đứt thứ duy trì hương khói cho nhà họ Dịch!”
Sau khi Lê Úy nói ra lời lẽ liều chết này, cô mới phát hiện ra rằng không chỉ có Dịch Anh Lãng mới duy trì được hương khói của nhà họ Dịch, còn có Dịch Anh Úc đang sống sờ sờ.
Cô lại chỉ vào Dịch Anh Úc với lòng đầy căm phẫn: “Còn có nó nữa.”
Bà nội: “………….”
Dịch Anh Úc: “?”
Vì một người phụ nữ mà anh trai chó chết muốn táp tôi.
—
Khi Dịch Anh Lãng bị áp giải tới nhà chính dòng họ từ trường quay, anh vẫn còn ngơ ngác.
Anh nhận được thông báo rằng bà Dịch tìm Lê Úy, cũng chính là anh của hiện tại.
Từ khi nào bà và Lê Úy dính líu đến nhau?
Anh muốn hỏi hệ thống, dù sao thì hệ thống đình công đã lâu, không giả bộ ngủ thì giả chết.
—— “Mấy người tùy ý đi, dù sao không ảnh hưởng đến kết thúc của mạch truyện chính là được.”
Hệ thống bị nam nữ chính làm cho điên, nó bắt đầu lười biếng và chán nản.
Muốn làm gì thì làm, miễn kết thúc vẫn là HE là được.
Ai biểu tác giả không cẩn thận khi sáng tạo ra nó, đâu đâu cũng là bug. Lại gặp phải nam nữ chính như mở bản hack từ sau khi có được ý thức riêng thì ai có thể kiềm chế được, dứt khoát buông tay, cứ để mặc bọn họ làm sao thì làm.
Khi bà nội gặp mặt “Lê Úy” đã lâu không thấy thì sắc mặt cũng không được tốt.
Sẽ không có ai vui vẻ khi đối mặt với một người phụ nữ đã làm cháu nội của mình sa vào con đường xấu xa.
“Cô Lê, ngồi đi.”
Dịch Anh Lãng đã quen với sự xa lạ giữa anh và bà của mình, thế nên trong lòng anh không có sự xáo trộn nào.
“Tôi sẽ không vòng vo với cô. Cô cho tôi một con số đi, dù nhiều ít gì tôi sẽ không mặc cả.”
Thì ra là cái dạng này.
Dịch Anh Lãng nhướng mày: “Vị trí làm bà chủ Dịch thì dù dùng bao nhiêu tiền cũng không đổi được đâu?”
Bà Dịch trừng mắt: “Đúng là cô đến với Anh Lãng chỉ vì tiền.”
“Vì tiền à?” Dịch Anh Lãng ngẩng đầu lên và đáp lại không một chút khách khí, “Lẽ ra bà nên điều tra trước về tôi. So với tài sản của tôi, tôi vẫn mong bà suy nghĩ kỹ xem tiền trong nhà họ Dịch có đáng giá đến mức tôi thèm muốn không?”
Bà rất khinh thường: “Một người như cô làm sao có thể có bao nhiêu tiền?”
Dịch Anh Lãng cười nhưng không nói gì.
Bà có linh tính không tốt, trước đây đúng là bà có cho người đi kiểm tra bối cảnh của Lê Úy. Biết cha mẹ cô đã mất, hiện tại chỉ sống một mình; về phần tài sản bà cũng nhờ kiểm tra nhưng lại không quan tâm, bởi vì bà không nghĩ thu nhập của người phụ nữ này có thể so với Dịch thị được.
Bà nhờ người mang tài liệu về tài sản của Lê Úy đến đây.
Dịch Anh Lãng không vội không chậm nhấp một ngụm trà.
Bà Dịch nhìn tài liệu, sắc mặt càng ngày càng kém.
Theo dữ liệu ghi, Lê Úy không còn được coi là một nghệ sĩ dưới trướng Hoa Ánh nữa, mà cô đã mở một phòng làm việc riêng. Hơn nữa, còn đầu tư vào công ty Truyền thông Hoa Ánh hơn nửa năm trước, xem như là thành viên ban giám đốc của Hoa Ánh.
Lê Úy đã mua rất nhiều bất động sản trên thị trường trong sáu tháng qua. Về vốn lưu động, cô dùng nó để đầu tư và mua cổ phiếu.
Cái này chỉ là bề ngoài có thể tìm ra được, còn về phần tài sản cất giấu không được công khai thì những con số này còn lâu mới nói khái quát hết.
Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, tốc độ tiền mẹ đẻ tiền con thật nhanh đến độ dọa người. Dựa vào những cái này của cô thì gả vào nhà họ Dịch cũng không phải là trèo cao.
Bà Dịch cảm thấy khó tin: “Làm sao cô lại biết cách thực hiện những hoạt động thương mại này?”
Đương nhiên Lê Úy sẽ không, nhưng Dịch Anh Lãng thì biết.
“Chính xác thì cô dùng thủ đoạn gì để trói buộc Anh Lãng?” Bà lại hỏi, “Thậm chí nó nói với tôi rằng đời này ngoài cô thì không cưới người khác. Nếu như tôi không cho nó cưới cô thì nó sẽ làm cho nhà họ Dịch không có con cháu nối dõi.”
Nói tới đây, bà cũng bật cười, nửa vì tức giận mà nửa cũng vì buồn cười.
Ai có thể nghĩ rằng Dịch Anh Lãng thật sự sẽ nói một điều như vậy.
“Không có con nối dõi?” Dịch Anh Lãng cũng cười, “Anh ấy thật sự dám nói sao.”
Bà nội: “Sao thế? Cô không biết?”
“Không biết, nhưng mà tôi có thể trả lời bà.” Dịch Anh Lãng dừng một chút rồi nói một cách điềm đạm, “Dịch Anh Lãng thật sự thích Lê Úy, nếu không phải là cô ấy thì không cưới.”
Bà nội: “………”
Dịch Anh Lãng rất hiểu bà nội mình. Bà rất khó kiên nhẫn với người ngoài, nên chơi trò tình cảm với bà là vô dụng. Càng ăn nói khép nép lại càng làm cho bà cảm thấy người trước mặt mình thật yếu đuối, vô dụng.
Anh cũng không muốn nói thêm lời vô nghĩa với bà, nói dăm ba câu làm cho người ta sốc không nói thành lời là được rồi.
“Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có chuyện thì tôi đi trước.”
Dịch Anh Lãng đứng dậy, thậm chí không uống thêm một ngụm trà, anh xoay người rời đi không luyến tiếc gì.
“Lê Úy.” Đột nhiên bà gọi anh lại.
Dịch Anh Lãng quay người lại: “Còn có chuyện gì sao?”
“Anh Lãng thật sự thích cô, mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa thừa nhận cô lắm nhưng cô đúng là khác với các sao nữ khác.” Bà dừng lại một chút rồi ngẩng đầu lên và nói trong tư thế tự hào, “Anh Lãng yêu cô như vậy, tôi hy vọng cô cũng thương nó như thế, đừng như những người trong gia đình chúng tôi.”
Dịch Anh Lãng choáng váng.
Bà xua tay: “Tiễn khách.”
Dịch Anh Lãng theo người quản gia rời khỏi nhà chính, mà một đường này quản gia đã nói liên miên rất nhiều với anh.
“Gần đây bà chủ đã giảng hòa với thiếu gia Lãng, người một nhà còn đang bàn bạc khi nào đi chụp cùng nhau một ảnh bức chân dung gia đình đấy. Cô Lê, nếu bà chủ có nói gì không hay với cô, trăm ngàn lần cô cũng đừng để trong lòng. Bà chủ vừa mới thay thiếu gia từ chối hôn sự với nhà họ Lương. Lúc này bà ấy đang lo lắng không biết nên mang quà gì đến cửa để xin lỗi người ta nên tâm tình không tốt lắm. Xin cô hiểu cho, cũng đừng vì vậy mà làm ầm ĩ không vui với thiếu gia Lãng.”
Dịch Anh Lãng: “Từ chối liên hôn với nhà họ Lương?”
Quản gia: “Đúng vậy, thiếu gia Lãng chưa nói với cô sao. Sau khi thiếu gia nói rõ với bà chủ, bà chủ cũng không xen vào chuyện hôn nhân của thiếu gia nữa.”
Dịch Anh Lãng lắc đầu.
Lê Úy không nói với anh chuyện này nên đương nhiên anh không biết.
Gần đây anh ấy rất bận dù Lê Úy đã hẹn anh vài lần.
Dịch Anh Lãng chuẩn bị lên xe rời khỏi nhà chính thì cách đó không xa, có một chiếc xe kín mít quen thuộc chạy tới.
Anh liếc nhìn, chính là chiếc xe mà anh từng đi.
Quản gia nói: “Cô Lê nhìn xem, thiếu gia Lãng quan tâm cô nhiều như vậy đó. Biết cô bị bà chủ hẹn tới đây nói chuyện liền vội vàng trở về.”
Quả nhiên người xuống xe chính là “Dịch Anh Lãng”.
“Bà nội không làm gì cô chứ?” Mặc kệ có người ở đây, Lê Úy trực tiếp chạy tới trước mặt Dịch Anh Lãng, cô nhìn lên nhìn xuống mấy lần đánh giá: “Bà ấy có dùng hình phạt bí mật gì với cô không?”
Người quản gia bên cạnh lén nở nụ cười.
Dịch Anh Lãng mất tự nhiên đẩy cô ra: “Không có, anh xem bà nội thành người nào rồi.”
“Bà ấy là bà nội của Dịch Anh Lãng, cũng không phải là bà của Lê Úy. Ai biết bà ấy sẽ làm gì.” “Ông già” Lê Úy bất đắc dĩ bĩu môi.
Dịch Anh Lãng bật cười: “Lên xe rồi nói.”
Hai người lên xe, tài xế hiểu chuyện nên bước xuống trước.
Lê Úy kéo rèm xe, cô xoay người kéo quần áo của Dịch Anh Lãng: “Bà anh không có làm gì thân thể của tôi đúng không? Anh mau cởi quần áo ra để tôi kiểm tra một chút. Tôi là sao nữ, trên người không thể để lại sẹo được.”
Dịch Anh Lãng nắm lấy bàn tay không yên của cô và thở dài: “Không có, thật sự không có.”
“Vậy hai người đã nói gì? Có phải đặc biệt khó nghe không? Nói rằng anh vì tiền, á không không, không phải anh mà là tôi. Nói rằng tôi không từ thủ đoạn để quyến rũ anh đúng không?”
Lòng hiếu kỳ của Lê Úy dâng cao, Dịch Anh Lãng đành phải đầu hàng: “Ý tứ không khác lắm nhưng không đến nỗi khó nghe như vậy.”
Anh còn đang muốn xem Lê Úy sẽ phản ứng như thế nào, không ngờ Lê Úy không tức giận mà ngược lại vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may hiện tại anh là tôi, thay tôi nghe mấy lời mắng đó.”
Dịch Anh Lãng im lặng vài giây rồi đột nhiên bật cười.
Lê Úy thấy kỳ quái: “Bị mắng mà còn cười được?”
“Cũng hên tôi là cô.” Anh nhìn cô, đột nhiên đưa tay lên véo má cô, “Bằng không người chịu tủi thân là tên ngốc này.”
“Đừng có vê, đây chính là mặt của anh đó.” Cô mở tay anh ra.
“Tôi nghe nói rằng cô đã nói rõ ràng với bà.” Giọng Dịch Anh Lãng nhẹ nhàng, “Mọi người còn muốn cùng đi chụp hình gia đình với nhau nữa.”
Lê Úy gật đầu: “Đúng vậy, thật ra mâu thuẫn giữa hai người không phải là không thể hòa giải. Tôi chỉ là bày tỏ suy nghĩ của mình dưới góc độ người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê mà thôi. Mọi người đều có lý do, chỉ cần có thể tìm điểm chung thì có thể giải quyết được vấn đề cho tốt rồi.”
Những mâu thuẫn bao năm không thể hòa giải được lại được cô hóa giải một cách dễ dàng.
Dịch Anh Lãng nhìn cô, rõ ràng đây là mặt anh thế nhưng đôi mắt trong veo và giản dị ấy lại thuộc về cô.
Bởi vì anh sẽ không có được ánh mắt trong sạch và hiền lành như vậy.
“Cảm ơn.” – Anh nói.
Lê Úy ngượng ngùng khi được cảm ơn một cách nghiêm túc và trực tiếp như thế này.
Cô sờ mũi: “Không cần cảm ơn. Nếu anh thật lòng muốn cảm ơn tôi thì anh hãy nhanh chóng tìm cách đưa hai chúng ta trở về đi. Nếu không lúc đó tôi lại đi chụp ảnh gia đình thay cho anh thì sao bây giờ?”
“Thì cô cứ thay tôi đi thôi.”
Lê Úy lắc đầu: “Tôi là người ngoài mà.”
“Cô không phải.”
Lê Úy sửng sốt: “Tôi họ Lê đó.”
Dịch Anh Lãng thấy không sao cả, anh nói một cách hiển nhiên thờ ơ: “Nếu cô muốn đổi thành họ Dịch thì tôi cũng không có ý kiến gì cả.”
“Đang êm đẹp tự nhiên đổi sang họ anh làm gì, chẳng lẽ anh muốn làm ba tôi?” Lê Úy cảnh giác nhìn anh.
“Lại không có quy định chỉ có thể cùng họ với ba.” Dịch Anh Lãng nhướng mày và chậm rãi nói, “Còn có thể theo họ chồng nữa.”
Lê Úy chớp mắt mấy cái rồi đỏ mặt, cô há hốc mồm nhìn anh với bộ dạng ngây ngốc.
“Chuyện đó không được đâu, cùng họ với chồng là suy nghĩ phong kiến của nhiều năm trước rồi.”
Dịch Anh Lãng gật đầu: “Vậy thì cô cứ tiếp tục mang họ Lê đi.”
Lê Úy càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô có đổi họ hay không thì có liên quan gì đến Dịch Anh Lãng chứ. Tại sao anh ấy lại nói như thể cô đổi họ thì cần sự đồng ý của anh vậy.
“… Nếu có thời gian để nói những điều vô nghĩa như vậy, còn không bằng anh mau trở về để quay phim.” Lê Úy nói sang chuyện khác, “Ủa, sao anh chưa có trang điểm mà đã đến đây rồi?”
“Chuẩn bị trang điểm thì đã bị bà gọi tới đây.”
Lê Úy thở dài: “Vậy thì ít nhất anh cũng nên tự trang điểm đi chứ. Tôi là sao nữ đấy, ra đường không trang điểm thế này bị người ta chụp phải thì làm sao bây giờ?”
Dịch Anh Lãng: “Tôi sẽ không làm.”
“Vậy anh có thể đi học mà. Chúng ta đổi thân thể cho nhau lâu như vậy, anh chưa từng nghĩ tới việc học trang điểm à?”
“Không muốn học.” – Dịch Anh Lãng hơi chống lại.
Lê Úy trừng anh: “Dù sao anh cũng phải thay tôi quản lý hình tượng của mình đấy.”
Dịch Anh Lãng cảm thấy cô nàng đang chuyện bé xé ra to: “Cô không trang điểm cũng rất đẹp.”
Lê Úy bị lời này của anh chặn lại.
“Có đôi khi nhìn vào gương, tôi thấy rất kỳ quái.” Dịch Anh Lãng đột nhiên đến sát cô, anh nghiêng đầu cười với giọng điệu thản nhiên, “Khuôn mặt của cô Lê làm sao lại xinh đẹp như vậy khi không trang điểm.”
Lê Úy bật cười ngượng ngùng.
Đuôi lông mày Dịch Anh Lãng khẽ nhếch: “Thế nào? Cô có biết không?”
Lê Úy nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi có đi phun xăm* thẩm mỹ đó.”
*Phun thẩm mỹ thường sẽ có các loại phun như phun môi, lông mày và mí mắt.
Nói xong, cô nhướng mày đắc ý nhìn anh với vẻ mặt “không ngờ tới đúng không”.
“…………”