Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Có chạy đằng trời
Lâm Tử Minh phản ứng cũng rất nhanh, phanh gấp xe lại.
Lập tức âm thanh chói tại của bánh xe với mặt đường ma sát nhau vang lên, hơn nữa trong không khí còn thoang thoảng mùi hơi cháy khét.
Dù vậy, Lâm Tử Minh vẫn là không thể phanh lại được, vẫn đâm vào xe phía trước, khiến thân xe đối phương móp đi.
Cú va chạm mạnh, khiến cho Sở Phi theo quán tính lao về phía trước, dây an toàn kéo ngực khiến cô cảm thấy thật đau. “Không xong rồi, như thế nào lại đâm phải rồi” Sở Phi khẩn trương nói.
Chẳng mấy chốc, người hai chiếc xe phía sau, một trái một phải vây quanh Lâm Tử Minh, cùng lúc đó, hai người đàn ông trên ba chiếc xe phía trước cũng xuống xe, vây quanh Lâm Tử Minh cùng Sở Phi. “Mày lái xe kiểu gì vậy, không có mắt à! Đụng hư xe của ông đây rồi, nhanh xuống xe cho tao!”
Một người có thân hình cao lớn, dùng sức đánh vào cửa kính xe phía Lâm Tử Minh, âm thanh "bang bang bang”, vẻ mặt hung ác, vừa nhìn là biết không phải loại người tốt lành gì.
Sở Phi nhìn đến loại tình huống này, sắc mặt cô lập tức tái nhợt đi rất nhiều, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Lâm Tử Minh vỗ vỗ tay cô, đối với cô ôn nhu nói: “Không cần sợ, có anh ở đây".
Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh, cô nén giận nói: “Tôi đã nói anh không cần phải lái nhanh như vậy rồi, anh xem, quả nhiên đã xảy ra chuyện, lại đụng vào xe người khác, sớm biết vậy thì để tôi lái thì tốt rồi”.
Lâm Tử Minh trọn trắng mắt, hết chỗ nói, Sở Phi trút giận lên hắn đã trở thành thói quen rồi. “Em cứ ngồi trên xe, anh đi xuống xử lý là được rồi” Lâm Tử Minh trầm giọng nói.
Sở Phi gật gật đầu, cắn cắn răng, bỏ thêm một câu “Vậy anh cẩn thận một chút.”
Lâm Tử Minh cảm thấy trong lòng ấm áp, cười nói: “Yên tâm, anh không có việc gì, em nếu thấy nhàm chán, thì chơi điện thoại đi.
Sở Phi nhìn thấy bộ dáng tự tin của Lâm Tử, không khỏi thả lỏng, nhất thời sinh ra cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có!
Sau khi Lâm Tử Minh xuống xe, khẽ đảo mắt đánh giá, đối phương có tám người, đều mang dáng vẻ to lớn, có chút sát khí, hùng hùng hổ hổ, không phải là loại người tốt gì. “Nhóc con, mày lái xe cái kiểu gì thế, mắt mù à!”
Người đàn ông cao to đầu trọc đứng đầu nói, chỉ vào
Lâm Tử Minh, không khách khi mắng to.
Lâm Tử Minh bất động thanh sắc mà nhìn về phía trong xe, quả nhiên liền thấy được Trần Hào đang ngồi ở bên trong, biểu tình trêu tức cùng hận ý nhìn hăn. “Người anh em, không cần giả bộ nữa, là chúng mày là cố ý đến gây sự đi.” Lâm Tử Minh ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói. “Mày nói cái gì, có giỏi thì nói thêm câu nữa, muốn tìm chết đúng không, đụng phải xe của ông đây, còn dám nói ông gây chuyện?” Tên đầu trọc quả nhiên diễn xuất quá kém, người sáng suốt vừa thấy đều biết hắn là cố ý.
Mặt khác hắn lại chỉ vào Lâm Tử Minh mũi mắng to, mắng rất khó nghe, công phu sư tử ngoạm, bắt Lâm Tử Minh bồi thường hai mươi vạn, nếu không cũng đừng nghĩ muốn rời đi.
Bọn họ bộ mặt dữ tợn, vặn cổ tay, tuy không có làm Lâm Tử Minh sợ, nhưng lại đem Sở Phi ở trong xe dọa cho không nhẹ. “Hai mươi vạn? Tụi mày đây là ở cướp bóc hả, chỉ với chiếc xe hỏng này của mày, bán cũng không tới giả hai mươi vạn.” Lâm Tử Minh khinh thường nói. “Xem ra không để cho mày biết tay một chút, mày hẳn là không chịu bồi thường tiền nhỉ?” “Lên, các anh em, tiếp đón hắn cẩn thận vào “Lão Đại, để cho tôi tới!”Một người đàn ông cơ thể rắn chắc, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn nhe răng cười, xoa xoa tay đi đến trước mặt Lâm Tử Minh, vô cùng kiêu ngạo nhìn hắn: “Nhóc con, ngoan ngoãn một chút, lấy ra hai mươi vạn, nếu không, cũng đừng trách ông đây không khách khí
Lâm Tử Minh nhìn bọn này như nhìn thấy bọn nhược trí, liền nói ra một tiếng, “Bại não.” “Muốn chết!” Tên kia lập tức nổi bão, giơ lên nắm đấm, hướng trên mặt Lâm Tử Minh đấm tới.
Ở trong xe Sở Phi nhìn thấy một màn như vậy, trái tim của cô như muốn nhảy ra ngoài, mở cửa xe chạy xuống, lớn tiếng nói: “Dừng tay lại cho tôi! Đây là đánh người, tôi sẽ báo cảnh sát
Những người đó nghe thế, mặt lập tức biển sắc. “Con khốn này, bọn mày đụng phải xe của ông, còn dám bảo cảnh sát? Không biết sống chết"
Nói xong, tên đầu trọc liền hướng phía Sở Phi đi tới.
Chính hắn mới đi không được hai bước, liền phát hiện có người bắt được quần áo của hắn, ném hắn ra xa, cùng với đó là âm thanh lạnh như băng vang lên, “Mày dám chạm vào cô ấy một chút, tao liền ngay cả xương mày cũng không giữ lại!”
Không biết vì cái gì, tên đầu trọc nghe được âm thanh này, tâm lí không hiểu sao hoảng hốt vô cùng, không dám động thủ nữa .
Sở Phi rất nhanh chạy đến bên người Lâm Tử Minh, hơn nữa bắt lấy cánh tay của Lâm Tử Minh, biểu tình khẩn trương, “Anh không sao chứ?”
Lâm Tử Minh lắc đầu, mỉm cười, “Anh không sao.Anh không phải bảo em ngồi ở trong xe thôi, như thế nào ra đây?”
Sở Phi cúi đầu, cô sẽ không nói là bởi vì vì lo lắng cho hắn đâu.
Tên đầu trọc liếc về phía sau, cùng Trần Hào ở Trần
Hào trao đổi ánh mắt, sau đó hắn lớn tiếng nói: “Ông hỏi mày câu cuối, bồi thường hay không? Không bồi thường, ông liền đem mày đánh cho nhừ tử, đánh luôn cả vợ mày!"
Nghe nói như thế, sắc mặt Sở Phi lập tức tái nhợt, lạnh run.
Nhưng thần sắc Lâm Tử Minh không có nửa phần khẩn trương, ngược lại lộ ra biểu tình khinh thường, nói: “Được rồi, bọn mày cũng không cần giả bộ nữa, để cho Trần Hào xuất hiện đi.”
Tên đầu trọc trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thật không ngờ Lâm Tử Minh lại thế nào đã nhìn ra? Hắn rõ ràng diễn thật sự rất thật mà.
Sở Phi cũng đồng dạng cảm thấy kinh ngạc. “Nhóc con! Mày ở đấy nói hưu nói vượn cái gì! Cái gì Trần Hào không Trần Hào, nghĩ muốn kéo dài thời gian có phải hay không?”Tên đầu trọc biểu tình lo lắng, nắm chặt nắm tay, cơ bắp người nhíu chặt cả lại, nhìn thập phần dọa người.
Lâm Tử Minh khinh bỉ cười nhạo một tiếng, nhìn về phía trong xe, cao giọng nói: “Trần Hào, không cần ở đó trốn tránh, xuất hiện đi, tôi biết nhóm người này đều là cậu tìm tới.”
Sở Phi kinh sợ, Lâm Tử Minh nói rất nghiêm túc, chẳng lẽ đám người này thật sự là Trần Hào thuê đến trả thù? Chính là, trong ấn tượng của cô Trần Hào không phải là người như thế!
Không hề có chút động tĩnh, Trần Hào vẫn không đi ra.
Ngay lúc Sở Phi nghĩ Lâm Tử Minh chính là thần kinh quá nhạy cảm, Lâm Tử Minh nhìn về phương hưởng của Trần Hào, làm một động tác khiêu khích, vươn ngón tay cái, sau đó đảo xuống, nét mặt đều là xem thường.
Bên trong xe, Trần Hào nhìn thấy Lâm Tử Minh làm động tác này, hắn lúc ấy liền tức giận đến nổi bão, vốn hắn đối Lâm Tử Minh còn có một mối lửa hận, hiện tại lại nhìn thấy Lâm Tử Minh như vậy nhục nhã hắn, làm sao còn nhịn được, lập tức mở cửa xe đi tới. “Lâm Tử Minh, xem ra mày cũng rất thông minh, cư nhiên đoán được là tao.” Trần Hào cười lạnh, “Bất quá, mày biết thì thế nào? Đêm nay mày có chạy đằng trời! Dám đoạt danh tiếng của Trần Hào tao? Tao thấy mày là chán sống rồi!”
Trần Hào biểu tình dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, giờ khắc này, hắn hoàn toàn không cần ngụy trang nữa.
Sở Phi nhìn thấy hắn, kinh ngạc đến mức ánh mắt đều trợn tròn, Lâm Tử Minh cười tủm tỉm đối với Sở Phi nói, “Vợ à, anh không có lừa em đi, anh đã nói là Trần Hào phải người theo dõi chúng ta, em còn không tin.”
Sở Phi cắn chặt răng, “Trần Hào, cậu vì cái gì phải làm như vậy? Cậu trước kia không phải loại người như vậy."
Lập tức âm thanh chói tại của bánh xe với mặt đường ma sát nhau vang lên, hơn nữa trong không khí còn thoang thoảng mùi hơi cháy khét.
Dù vậy, Lâm Tử Minh vẫn là không thể phanh lại được, vẫn đâm vào xe phía trước, khiến thân xe đối phương móp đi.
Cú va chạm mạnh, khiến cho Sở Phi theo quán tính lao về phía trước, dây an toàn kéo ngực khiến cô cảm thấy thật đau. “Không xong rồi, như thế nào lại đâm phải rồi” Sở Phi khẩn trương nói.
Chẳng mấy chốc, người hai chiếc xe phía sau, một trái một phải vây quanh Lâm Tử Minh, cùng lúc đó, hai người đàn ông trên ba chiếc xe phía trước cũng xuống xe, vây quanh Lâm Tử Minh cùng Sở Phi. “Mày lái xe kiểu gì vậy, không có mắt à! Đụng hư xe của ông đây rồi, nhanh xuống xe cho tao!”
Một người có thân hình cao lớn, dùng sức đánh vào cửa kính xe phía Lâm Tử Minh, âm thanh "bang bang bang”, vẻ mặt hung ác, vừa nhìn là biết không phải loại người tốt lành gì.
Sở Phi nhìn đến loại tình huống này, sắc mặt cô lập tức tái nhợt đi rất nhiều, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Lâm Tử Minh vỗ vỗ tay cô, đối với cô ôn nhu nói: “Không cần sợ, có anh ở đây".
Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh, cô nén giận nói: “Tôi đã nói anh không cần phải lái nhanh như vậy rồi, anh xem, quả nhiên đã xảy ra chuyện, lại đụng vào xe người khác, sớm biết vậy thì để tôi lái thì tốt rồi”.
Lâm Tử Minh trọn trắng mắt, hết chỗ nói, Sở Phi trút giận lên hắn đã trở thành thói quen rồi. “Em cứ ngồi trên xe, anh đi xuống xử lý là được rồi” Lâm Tử Minh trầm giọng nói.
Sở Phi gật gật đầu, cắn cắn răng, bỏ thêm một câu “Vậy anh cẩn thận một chút.”
Lâm Tử Minh cảm thấy trong lòng ấm áp, cười nói: “Yên tâm, anh không có việc gì, em nếu thấy nhàm chán, thì chơi điện thoại đi.
Sở Phi nhìn thấy bộ dáng tự tin của Lâm Tử, không khỏi thả lỏng, nhất thời sinh ra cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có!
Sau khi Lâm Tử Minh xuống xe, khẽ đảo mắt đánh giá, đối phương có tám người, đều mang dáng vẻ to lớn, có chút sát khí, hùng hùng hổ hổ, không phải là loại người tốt gì. “Nhóc con, mày lái xe cái kiểu gì thế, mắt mù à!”
Người đàn ông cao to đầu trọc đứng đầu nói, chỉ vào
Lâm Tử Minh, không khách khi mắng to.
Lâm Tử Minh bất động thanh sắc mà nhìn về phía trong xe, quả nhiên liền thấy được Trần Hào đang ngồi ở bên trong, biểu tình trêu tức cùng hận ý nhìn hăn. “Người anh em, không cần giả bộ nữa, là chúng mày là cố ý đến gây sự đi.” Lâm Tử Minh ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói. “Mày nói cái gì, có giỏi thì nói thêm câu nữa, muốn tìm chết đúng không, đụng phải xe của ông đây, còn dám nói ông gây chuyện?” Tên đầu trọc quả nhiên diễn xuất quá kém, người sáng suốt vừa thấy đều biết hắn là cố ý.
Mặt khác hắn lại chỉ vào Lâm Tử Minh mũi mắng to, mắng rất khó nghe, công phu sư tử ngoạm, bắt Lâm Tử Minh bồi thường hai mươi vạn, nếu không cũng đừng nghĩ muốn rời đi.
Bọn họ bộ mặt dữ tợn, vặn cổ tay, tuy không có làm Lâm Tử Minh sợ, nhưng lại đem Sở Phi ở trong xe dọa cho không nhẹ. “Hai mươi vạn? Tụi mày đây là ở cướp bóc hả, chỉ với chiếc xe hỏng này của mày, bán cũng không tới giả hai mươi vạn.” Lâm Tử Minh khinh thường nói. “Xem ra không để cho mày biết tay một chút, mày hẳn là không chịu bồi thường tiền nhỉ?” “Lên, các anh em, tiếp đón hắn cẩn thận vào “Lão Đại, để cho tôi tới!”Một người đàn ông cơ thể rắn chắc, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn nhe răng cười, xoa xoa tay đi đến trước mặt Lâm Tử Minh, vô cùng kiêu ngạo nhìn hắn: “Nhóc con, ngoan ngoãn một chút, lấy ra hai mươi vạn, nếu không, cũng đừng trách ông đây không khách khí
Lâm Tử Minh nhìn bọn này như nhìn thấy bọn nhược trí, liền nói ra một tiếng, “Bại não.” “Muốn chết!” Tên kia lập tức nổi bão, giơ lên nắm đấm, hướng trên mặt Lâm Tử Minh đấm tới.
Ở trong xe Sở Phi nhìn thấy một màn như vậy, trái tim của cô như muốn nhảy ra ngoài, mở cửa xe chạy xuống, lớn tiếng nói: “Dừng tay lại cho tôi! Đây là đánh người, tôi sẽ báo cảnh sát
Những người đó nghe thế, mặt lập tức biển sắc. “Con khốn này, bọn mày đụng phải xe của ông, còn dám bảo cảnh sát? Không biết sống chết"
Nói xong, tên đầu trọc liền hướng phía Sở Phi đi tới.
Chính hắn mới đi không được hai bước, liền phát hiện có người bắt được quần áo của hắn, ném hắn ra xa, cùng với đó là âm thanh lạnh như băng vang lên, “Mày dám chạm vào cô ấy một chút, tao liền ngay cả xương mày cũng không giữ lại!”
Không biết vì cái gì, tên đầu trọc nghe được âm thanh này, tâm lí không hiểu sao hoảng hốt vô cùng, không dám động thủ nữa .
Sở Phi rất nhanh chạy đến bên người Lâm Tử Minh, hơn nữa bắt lấy cánh tay của Lâm Tử Minh, biểu tình khẩn trương, “Anh không sao chứ?”
Lâm Tử Minh lắc đầu, mỉm cười, “Anh không sao.Anh không phải bảo em ngồi ở trong xe thôi, như thế nào ra đây?”
Sở Phi cúi đầu, cô sẽ không nói là bởi vì vì lo lắng cho hắn đâu.
Tên đầu trọc liếc về phía sau, cùng Trần Hào ở Trần
Hào trao đổi ánh mắt, sau đó hắn lớn tiếng nói: “Ông hỏi mày câu cuối, bồi thường hay không? Không bồi thường, ông liền đem mày đánh cho nhừ tử, đánh luôn cả vợ mày!"
Nghe nói như thế, sắc mặt Sở Phi lập tức tái nhợt, lạnh run.
Nhưng thần sắc Lâm Tử Minh không có nửa phần khẩn trương, ngược lại lộ ra biểu tình khinh thường, nói: “Được rồi, bọn mày cũng không cần giả bộ nữa, để cho Trần Hào xuất hiện đi.”
Tên đầu trọc trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thật không ngờ Lâm Tử Minh lại thế nào đã nhìn ra? Hắn rõ ràng diễn thật sự rất thật mà.
Sở Phi cũng đồng dạng cảm thấy kinh ngạc. “Nhóc con! Mày ở đấy nói hưu nói vượn cái gì! Cái gì Trần Hào không Trần Hào, nghĩ muốn kéo dài thời gian có phải hay không?”Tên đầu trọc biểu tình lo lắng, nắm chặt nắm tay, cơ bắp người nhíu chặt cả lại, nhìn thập phần dọa người.
Lâm Tử Minh khinh bỉ cười nhạo một tiếng, nhìn về phía trong xe, cao giọng nói: “Trần Hào, không cần ở đó trốn tránh, xuất hiện đi, tôi biết nhóm người này đều là cậu tìm tới.”
Sở Phi kinh sợ, Lâm Tử Minh nói rất nghiêm túc, chẳng lẽ đám người này thật sự là Trần Hào thuê đến trả thù? Chính là, trong ấn tượng của cô Trần Hào không phải là người như thế!
Không hề có chút động tĩnh, Trần Hào vẫn không đi ra.
Ngay lúc Sở Phi nghĩ Lâm Tử Minh chính là thần kinh quá nhạy cảm, Lâm Tử Minh nhìn về phương hưởng của Trần Hào, làm một động tác khiêu khích, vươn ngón tay cái, sau đó đảo xuống, nét mặt đều là xem thường.
Bên trong xe, Trần Hào nhìn thấy Lâm Tử Minh làm động tác này, hắn lúc ấy liền tức giận đến nổi bão, vốn hắn đối Lâm Tử Minh còn có một mối lửa hận, hiện tại lại nhìn thấy Lâm Tử Minh như vậy nhục nhã hắn, làm sao còn nhịn được, lập tức mở cửa xe đi tới. “Lâm Tử Minh, xem ra mày cũng rất thông minh, cư nhiên đoán được là tao.” Trần Hào cười lạnh, “Bất quá, mày biết thì thế nào? Đêm nay mày có chạy đằng trời! Dám đoạt danh tiếng của Trần Hào tao? Tao thấy mày là chán sống rồi!”
Trần Hào biểu tình dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, giờ khắc này, hắn hoàn toàn không cần ngụy trang nữa.
Sở Phi nhìn thấy hắn, kinh ngạc đến mức ánh mắt đều trợn tròn, Lâm Tử Minh cười tủm tỉm đối với Sở Phi nói, “Vợ à, anh không có lừa em đi, anh đã nói là Trần Hào phải người theo dõi chúng ta, em còn không tin.”
Sở Phi cắn chặt răng, “Trần Hào, cậu vì cái gì phải làm như vậy? Cậu trước kia không phải loại người như vậy."