Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Thừa kế gia sản
"uh, có chuyện gì." Lâm Tử Minh vẻ mặt chết lặng.
Ngay sau đó, bên kia hét lên phấn khích, "Cảm ơn trời đất! Nhị thiếu gia, lão già tôi cuối cùng đã tìm thấy cậu !!!"
Lâm Tử Minh nghe được ba tiếng‘ nhị thiếu gia ’, thân thể không khỏi run lên, hắn bao lâu không nghe thấy ai gọi hắn là nhị thiếu gia ? Bốn năm, đã bốn năm rồi!
"Ông là, Dương quản gia?" Lâm Tử Minh mông lung hỏi .
"Cám ơn trời đất! Nhị thiếu gia, tôi rốt cục tìm đã được cậu !" Dương quản gia vô cùng kích động, giọng điệu có chút nức nở, làm Lâm Tử Minh có chút hoang mang, Dương quản gia trung thành với Lâm gia nhiều năm, vẫn luôn nhất mực điềm tĩnh, làm sao hiện tại lại kích động như vậy?
"Dương quản gia, ông không cần gọi tôi là nhị thiếu gia , tôi hiện tại chẳng qua là con chó nhà có tang là một kẻ không nơi nương tựa mà thôi’’ Lâm Tử Minh thở dài một hơi, tự giễu nói.
"Nhị thiếu gia, cậu trở về đi, hiện tại Lâm Gia cần cậu a!"
"Dương quản gia, ngay cả ông cũng muốn làm nhục tôi ư?
Bốn năm trước tôi bị trục xuất khỏi Lâm Gia, ngay cả chó cũng không bằng, Lâm Gia cần tôi làm cái gì, cần tôi trở về để bọn họ sỉ nhục sao?" Lâm Tử Minh nắm chặt nắm tay, hắn cả đời không quên được sự sỉ nhục năm đó Lâm Gia dành cho hắn!
Ngược lại, những bất bình mà hắn phải chịu ở nhà họ Sở trong bốn năm đều qua không là gì cả.
Dương quản gia vội vàng nói: "Nhị thiếu gia, tôi thật không dám nhục nhã cậu , cậu hiện tại chính là người có quyền lực cao nhất ởLâm gia! Nhị thiếu gia, cậu chắc còn chưa biết, tháng trước lão gia qua đời, trước lúc ngài lâm chung , đem tất cả di sản đều chuyển nhượng cho cậu !"
Lâm Tử Minh bất ngờ nhảy dựng lên "Cái gì? ! Ông nói cái gì? Ông nội ta đem di sản đều. . . . . . Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Ông nội không phải thành người sống thực vật sao? như thế nào có thể đem di sản chuyển nhượng cho tôi! Huống hồ, các người không phải đều một mực cho rằng là tôi chính là kẻ hại ông nội sao? !"
Trước mắt hắn như tái hiện lại cảnh tượng năm đó hắn bị người ta hãm hại,bị đánh đập và tàn nhẫn bị đuổi ra khỏi Lâm gia như thế nào.Sự tình nhục nhã này,cả đời hắn cũng không bao giờ quên được.
"Cách đây hai tháng, lão gia đột nhiên tỉnh lại, nói cho mọi người không phải Nhị thiếu hại ngài, vi cậu rửa sạch tội danh . Nhị thiếu gia, trở về đi, trước khi lão gia lâm chung , 70% Tài chính của Lâm gia đều được chuyển cho cậu, hiện tại Lâm gia cần cậu!"
Lâm Tử Minh lã chã rơi lệ, đã bao nhiêu năm, hắn mang trên mình tên chửi của mội con heo con chó cũng không bằng, hiện tại, rốt cục tội danh đã được rửa sạch !
"Dương quản gia, ông không cần nhiều lời, Lâm gia, tôi sẽ không trở về đâu. Về ông nôị,tôi sẽ đến tế bái." Lâm Tử Minh rõ dứt khoát tắt điện thoại, sau đó nhanh chóng rút thẻ VIP của mình ra, bên trong vốn không còn đồng nào , nhưng là tượng trưng cho thân phận hắn, khắp cả nước, cũng không có đến mười chiếc. Mỗi thẻ đều kênh vip riêng, dịch vụ thủ công 24 giờ.
Hắn bấm số gọi cho nhân viên hỗ trợ ngày trước,”Mau ,giúp tôi tra số tiền trong tài khoản của tôi!”
"Được , Lâm tiên sinh, xin vui lòng chờ."
Một giọng nói ngọt ngào phát ra từ điện thoại. Sau một lúc, giọng nói đó lại cất lên. "Xin phép Lâm tiên sinh, ngài có quá nhiều số dư trong tài khoản của mình. Tôi không được phép truy vấn. Ngài có thể đến ngân hàng gặp chúng tôi tra xét về tài khoản, tôi có thể đón ngài. Nếu ngài mệt, chúng tôi vẫn có một chiếc giường lớn để nghỉ ngơi ~ "
Giọng nói ngọt ngào đầy khiêu khích.
Quá nhiều số dư, không được phép truy vấn! !
Lâm Tử Minh choáng váng đến mức cúp điện thoại ngu ngốc cười lớn, Lâm Tử Minh đã lâu như vậy,rốt cục đã có ngày có thể nở mày nở mặt rồi,ha ha ha!
Hắn cười rất lớn, vừa vặn lúc này đám người Sở Phi cùng Lưu Tố Hồng đi ra từ tòa cao ốc, thấy được hắn đang cười to, Lưu Tố Hồng lập tức đi lên một cước đá mông hắn, mắng to: "Tao nói mày chính là đồ chó vong ân phụ nghĩa! Lâm Tử Minh mày thực không phải con người, vợ của mình phải cùng người ta ngủ, mày tuy nhiên còn cười được?"
Lâm Tử Minh không để ý, bị này một cước này lao vào cột điện, mũi hắn sưng lên, đau đến phát khóc, vội vàng giải thích nói: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con không phải đang cười Phi Phi . . . . . ."
Hắn vừa mới quay người, lại bị Lưu Tố Hồng cho một cái tát vào mặt, đồng thời thô lỗ lên tiếng mắng: "Mày câm miệng! Đều bị chúng ta bắt được tại trận, mày còn muốn chống chế? Lâm Tử Minh, mày thật sự là đồ súc sinh!"
Lưu Tố Hồng còn muốn xông lên đánh Lâm Tử Minh, bị Sở Phi giữ chặt, "Mẹ, quên đi, anh ta cười thì cứ kệ anh ta đi, dù sao con và anh ta sẽ sớm ly hôn ."
Nghe nói như thế, Lâm Tử Minh run rẩy dữ dội, nghĩ muốn mở miệng giải thích, nhưng hắn thấy được trong mắt Sở Phi tràn ngập thất vọng cùng chán ghét, hắn chỉ cảm thấy trong lòng như có kim đâm.
“Phi Phi,anh thật sự không có…..”
Sở Phi ngắt lời hắn và lạnh lùng nói: "Đủ rồi Lâm Tử Minh, đừng xóa sạch sự tôn trọng cuối cùng của tôi dành cho anh!"
Cô không cho Lâm Tử Minh cơ hội giải thích, trực tiếp rời đi.
Lâm Tử Minh thực sự đau lòng, hắn cùng Sở Phi kết hôn lâu như vậy, vì che dấu thân phận, tránh cho Lâm gia đuổi tận giết tuyệt, hắn cố ý đem chính mình sống thành một kẻ phế vật. Cũng làm cho Sở Phi bởi vì hắn chịu vô số tủi thân cùng chỉ trích, trước kia hắn không có cách nào, hiện tại hắn có tiền , nhất định phải mang đến choSở Phi một cuộc sống hạnh phúc!
Phi Phi chờ nhé,anh sẽ không để em lại thất vọng nữa." Lâm Tử Minh nắm chặt nắm tay, ánh mắt vô cùng địa kiên định!
Kế tiếp hắn muốn đích thân đi ngân hàng ,xem tài khoản của hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Hắn vô cùng lo lắng đi tới ngân hàng, đi trên chiếc xe điện ọp ẹp,tưởng như lúc nào cũng có thể tan vỡ, chạy đến một đoạn còn không có điện, phải dùng chân đến đạp, đặc biệt buồn cười, khiến cho nhiều người chế giễu.
Lâm Tử Minh không quan tâm đến điều đó. Hắn muốn nhanh chóng tra ra số tiền trong tài khoản của mình, sau đó rút 20 triệu để giúp Sở Phi. Dù sao hắn cũng không thể đứng yên nhìn Sở Phi bị vấy bẩn!
"Yo, đây không phải là chàng rể ăn bám của chúng tôi ở Thành Phố Hoa sao. Như thế nào chiếc xe sang trọng của anh lại không có điện ư?Có muốn tôi cho anh mượn 2 tệ để anh đến cửa hàng tiện lợi nạp điện không?”
Ngay khi Lâm Tử Minh dừng xe điện, hắn nghe thấy giọng nói không tốt lành gì phát ra phía sau hắn,một người đàn ông toàn thân phủ đồ hiệu đắt tiền đối với hắn trào phúng.
Nhìn thấy người đàn ông này, Tâm tình Lâm Tử Minh lập tức xấu đi, bởi vì người đàn ông này là bạn cùng lớp của Sở Phi tên là Trương Diệu Đông, cũng là tình địch của hắn. Trong bốn năm qua, Sở Phi đối với hắn thái độ tệ như vậy, cũng liên quan đến tên này.
"Này, Diệu Đông, đây là tên ở rể anh đã nhắc đến ,quản nhiên đúng là phế vật. lái một chiếc xe điện bị hỏng. Tôi xem nhiều nhất là một ,hai ngàn. Tôi ăn một bữa cơm cũng không chỉ từng này tiền,haha”
"Một hai ngàn ? cậu cũng quá xem trọng hắn , cũng không nhìn xem quần áo hắn mặc cũng không đến một trăm tệ, giống như là hắn có thể mua được chiếc xe điện sao?”
"Này cậu không hiểu rồi, chính là bởi vì hắn không có khả năng cũng không đủ khả năng, mới gọi là phế vật, này chắc xe điện là vợ của hắn mua cho , bằng không, hắn phải đi bộ, ha ha ha. . . . . ."
Trương Diệu Đông cùng hai người đàn ông mặc vest, giày da là lượt nhìn hắn châm chọc khiêu khích . Khi một trong số họ đi qua, anh ta cũng dùng lực đá chiếc xe điện của Lâm Tử Minh, và gần như khiến hắn ngã xuống, bọn họ lại đắc ý cười rộ lên.
Lâm Tử Minh biết Trương Diệu Đông là người như thế càng làm hắn nỗ lực hơn, hắn trực tiếp phớt lờ Trương Diệu Đông, đi nhanh về hướng đại sảnh ngân hàng, hắn hiện tại chính là tỉ phú , không cần phải ... cùng hạng người nhỏ nhoi Trương Diệu Đông lãng phí thời gian.
Ngay sau đó, bên kia hét lên phấn khích, "Cảm ơn trời đất! Nhị thiếu gia, lão già tôi cuối cùng đã tìm thấy cậu !!!"
Lâm Tử Minh nghe được ba tiếng‘ nhị thiếu gia ’, thân thể không khỏi run lên, hắn bao lâu không nghe thấy ai gọi hắn là nhị thiếu gia ? Bốn năm, đã bốn năm rồi!
"Ông là, Dương quản gia?" Lâm Tử Minh mông lung hỏi .
"Cám ơn trời đất! Nhị thiếu gia, tôi rốt cục tìm đã được cậu !" Dương quản gia vô cùng kích động, giọng điệu có chút nức nở, làm Lâm Tử Minh có chút hoang mang, Dương quản gia trung thành với Lâm gia nhiều năm, vẫn luôn nhất mực điềm tĩnh, làm sao hiện tại lại kích động như vậy?
"Dương quản gia, ông không cần gọi tôi là nhị thiếu gia , tôi hiện tại chẳng qua là con chó nhà có tang là một kẻ không nơi nương tựa mà thôi’’ Lâm Tử Minh thở dài một hơi, tự giễu nói.
"Nhị thiếu gia, cậu trở về đi, hiện tại Lâm Gia cần cậu a!"
"Dương quản gia, ngay cả ông cũng muốn làm nhục tôi ư?
Bốn năm trước tôi bị trục xuất khỏi Lâm Gia, ngay cả chó cũng không bằng, Lâm Gia cần tôi làm cái gì, cần tôi trở về để bọn họ sỉ nhục sao?" Lâm Tử Minh nắm chặt nắm tay, hắn cả đời không quên được sự sỉ nhục năm đó Lâm Gia dành cho hắn!
Ngược lại, những bất bình mà hắn phải chịu ở nhà họ Sở trong bốn năm đều qua không là gì cả.
Dương quản gia vội vàng nói: "Nhị thiếu gia, tôi thật không dám nhục nhã cậu , cậu hiện tại chính là người có quyền lực cao nhất ởLâm gia! Nhị thiếu gia, cậu chắc còn chưa biết, tháng trước lão gia qua đời, trước lúc ngài lâm chung , đem tất cả di sản đều chuyển nhượng cho cậu !"
Lâm Tử Minh bất ngờ nhảy dựng lên "Cái gì? ! Ông nói cái gì? Ông nội ta đem di sản đều. . . . . . Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Ông nội không phải thành người sống thực vật sao? như thế nào có thể đem di sản chuyển nhượng cho tôi! Huống hồ, các người không phải đều một mực cho rằng là tôi chính là kẻ hại ông nội sao? !"
Trước mắt hắn như tái hiện lại cảnh tượng năm đó hắn bị người ta hãm hại,bị đánh đập và tàn nhẫn bị đuổi ra khỏi Lâm gia như thế nào.Sự tình nhục nhã này,cả đời hắn cũng không bao giờ quên được.
"Cách đây hai tháng, lão gia đột nhiên tỉnh lại, nói cho mọi người không phải Nhị thiếu hại ngài, vi cậu rửa sạch tội danh . Nhị thiếu gia, trở về đi, trước khi lão gia lâm chung , 70% Tài chính của Lâm gia đều được chuyển cho cậu, hiện tại Lâm gia cần cậu!"
Lâm Tử Minh lã chã rơi lệ, đã bao nhiêu năm, hắn mang trên mình tên chửi của mội con heo con chó cũng không bằng, hiện tại, rốt cục tội danh đã được rửa sạch !
"Dương quản gia, ông không cần nhiều lời, Lâm gia, tôi sẽ không trở về đâu. Về ông nôị,tôi sẽ đến tế bái." Lâm Tử Minh rõ dứt khoát tắt điện thoại, sau đó nhanh chóng rút thẻ VIP của mình ra, bên trong vốn không còn đồng nào , nhưng là tượng trưng cho thân phận hắn, khắp cả nước, cũng không có đến mười chiếc. Mỗi thẻ đều kênh vip riêng, dịch vụ thủ công 24 giờ.
Hắn bấm số gọi cho nhân viên hỗ trợ ngày trước,”Mau ,giúp tôi tra số tiền trong tài khoản của tôi!”
"Được , Lâm tiên sinh, xin vui lòng chờ."
Một giọng nói ngọt ngào phát ra từ điện thoại. Sau một lúc, giọng nói đó lại cất lên. "Xin phép Lâm tiên sinh, ngài có quá nhiều số dư trong tài khoản của mình. Tôi không được phép truy vấn. Ngài có thể đến ngân hàng gặp chúng tôi tra xét về tài khoản, tôi có thể đón ngài. Nếu ngài mệt, chúng tôi vẫn có một chiếc giường lớn để nghỉ ngơi ~ "
Giọng nói ngọt ngào đầy khiêu khích.
Quá nhiều số dư, không được phép truy vấn! !
Lâm Tử Minh choáng váng đến mức cúp điện thoại ngu ngốc cười lớn, Lâm Tử Minh đã lâu như vậy,rốt cục đã có ngày có thể nở mày nở mặt rồi,ha ha ha!
Hắn cười rất lớn, vừa vặn lúc này đám người Sở Phi cùng Lưu Tố Hồng đi ra từ tòa cao ốc, thấy được hắn đang cười to, Lưu Tố Hồng lập tức đi lên một cước đá mông hắn, mắng to: "Tao nói mày chính là đồ chó vong ân phụ nghĩa! Lâm Tử Minh mày thực không phải con người, vợ của mình phải cùng người ta ngủ, mày tuy nhiên còn cười được?"
Lâm Tử Minh không để ý, bị này một cước này lao vào cột điện, mũi hắn sưng lên, đau đến phát khóc, vội vàng giải thích nói: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con không phải đang cười Phi Phi . . . . . ."
Hắn vừa mới quay người, lại bị Lưu Tố Hồng cho một cái tát vào mặt, đồng thời thô lỗ lên tiếng mắng: "Mày câm miệng! Đều bị chúng ta bắt được tại trận, mày còn muốn chống chế? Lâm Tử Minh, mày thật sự là đồ súc sinh!"
Lưu Tố Hồng còn muốn xông lên đánh Lâm Tử Minh, bị Sở Phi giữ chặt, "Mẹ, quên đi, anh ta cười thì cứ kệ anh ta đi, dù sao con và anh ta sẽ sớm ly hôn ."
Nghe nói như thế, Lâm Tử Minh run rẩy dữ dội, nghĩ muốn mở miệng giải thích, nhưng hắn thấy được trong mắt Sở Phi tràn ngập thất vọng cùng chán ghét, hắn chỉ cảm thấy trong lòng như có kim đâm.
“Phi Phi,anh thật sự không có…..”
Sở Phi ngắt lời hắn và lạnh lùng nói: "Đủ rồi Lâm Tử Minh, đừng xóa sạch sự tôn trọng cuối cùng của tôi dành cho anh!"
Cô không cho Lâm Tử Minh cơ hội giải thích, trực tiếp rời đi.
Lâm Tử Minh thực sự đau lòng, hắn cùng Sở Phi kết hôn lâu như vậy, vì che dấu thân phận, tránh cho Lâm gia đuổi tận giết tuyệt, hắn cố ý đem chính mình sống thành một kẻ phế vật. Cũng làm cho Sở Phi bởi vì hắn chịu vô số tủi thân cùng chỉ trích, trước kia hắn không có cách nào, hiện tại hắn có tiền , nhất định phải mang đến choSở Phi một cuộc sống hạnh phúc!
Phi Phi chờ nhé,anh sẽ không để em lại thất vọng nữa." Lâm Tử Minh nắm chặt nắm tay, ánh mắt vô cùng địa kiên định!
Kế tiếp hắn muốn đích thân đi ngân hàng ,xem tài khoản của hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Hắn vô cùng lo lắng đi tới ngân hàng, đi trên chiếc xe điện ọp ẹp,tưởng như lúc nào cũng có thể tan vỡ, chạy đến một đoạn còn không có điện, phải dùng chân đến đạp, đặc biệt buồn cười, khiến cho nhiều người chế giễu.
Lâm Tử Minh không quan tâm đến điều đó. Hắn muốn nhanh chóng tra ra số tiền trong tài khoản của mình, sau đó rút 20 triệu để giúp Sở Phi. Dù sao hắn cũng không thể đứng yên nhìn Sở Phi bị vấy bẩn!
"Yo, đây không phải là chàng rể ăn bám của chúng tôi ở Thành Phố Hoa sao. Như thế nào chiếc xe sang trọng của anh lại không có điện ư?Có muốn tôi cho anh mượn 2 tệ để anh đến cửa hàng tiện lợi nạp điện không?”
Ngay khi Lâm Tử Minh dừng xe điện, hắn nghe thấy giọng nói không tốt lành gì phát ra phía sau hắn,một người đàn ông toàn thân phủ đồ hiệu đắt tiền đối với hắn trào phúng.
Nhìn thấy người đàn ông này, Tâm tình Lâm Tử Minh lập tức xấu đi, bởi vì người đàn ông này là bạn cùng lớp của Sở Phi tên là Trương Diệu Đông, cũng là tình địch của hắn. Trong bốn năm qua, Sở Phi đối với hắn thái độ tệ như vậy, cũng liên quan đến tên này.
"Này, Diệu Đông, đây là tên ở rể anh đã nhắc đến ,quản nhiên đúng là phế vật. lái một chiếc xe điện bị hỏng. Tôi xem nhiều nhất là một ,hai ngàn. Tôi ăn một bữa cơm cũng không chỉ từng này tiền,haha”
"Một hai ngàn ? cậu cũng quá xem trọng hắn , cũng không nhìn xem quần áo hắn mặc cũng không đến một trăm tệ, giống như là hắn có thể mua được chiếc xe điện sao?”
"Này cậu không hiểu rồi, chính là bởi vì hắn không có khả năng cũng không đủ khả năng, mới gọi là phế vật, này chắc xe điện là vợ của hắn mua cho , bằng không, hắn phải đi bộ, ha ha ha. . . . . ."
Trương Diệu Đông cùng hai người đàn ông mặc vest, giày da là lượt nhìn hắn châm chọc khiêu khích . Khi một trong số họ đi qua, anh ta cũng dùng lực đá chiếc xe điện của Lâm Tử Minh, và gần như khiến hắn ngã xuống, bọn họ lại đắc ý cười rộ lên.
Lâm Tử Minh biết Trương Diệu Đông là người như thế càng làm hắn nỗ lực hơn, hắn trực tiếp phớt lờ Trương Diệu Đông, đi nhanh về hướng đại sảnh ngân hàng, hắn hiện tại chính là tỉ phú , không cần phải ... cùng hạng người nhỏ nhoi Trương Diệu Đông lãng phí thời gian.