Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: TRỞ THÀNH VỢ CHỒNG HỢP PHÁP (1)
Lâm Sơn Hà, là chủ của Lâm Tử Minh, cũng là người đứng đầu của Lâm gia.
Bốn năm trước đã quyết định trục xuất Lâm Tử Minh ra khỏi Lâm gia, chính là chủ ý của Lâm Sơn Hà, hắn vĩnh viễn không quên được, đêm hôm đó ánh mắt Lâm Sơn Hà nhìn hắn thậm chỉ rẻ mạt hơn con chó !
Hiện tại bốn năm đã trôi qua, ông trời có mắt, ông nội đã tỉnh lại trước khi chết, nỗi oan khuất tích tụ lâu rồi bây giờ mới được rửa sạch, còn đem sản nghiệp để lại cho hắn. Làm cho hắn có cơ hội trả thù Lâm gia!
Lúc đầu Lâm Tử Minh cũng không muốn làm như vậy, nhưng những gì diễn ra hôm nay thật sự đả kích hắn, Sở Phi hiểu lầm hắn, đã làm cho hắn như muốn ngã bệnh. Hơn nữa Trương Diệu Đông đã lợi dụng tình hình, Lâm Tử Minh lo lắng, để tình hình diễn ra thêm như thế này nữa, Sở Phi thật sự sẽ bị Trương Diệu Đông lừa gạt, đây là điều hắn không thể chấp nhận.
Lâm gia vẫn là gia tộc có quyền lực nhất ở thành phố Hoa, đến lúc đó Lâm Hà Sơn tự mình ra mặt đưa lên quà mừng vào lễ đại thọ 70 của Sở Quốc Đống, tất cả những hiểu lầm sẽ mất đi, Trương Diệu Đông kẻ tiểu nhân này sẽ lộ ra bộ mặt thật của hắn. Vả lại, việc này cũng có thể làm Lâm Sơn Hà ghê tởn, một công đôi việc.
Sau khi Lâm Tử Minh đi, Lâm Viễn Dương không dám chậm trễ, trước tiên là báo cáo cho Lâm gia.
Lâm gia.
Sau khi nhiều người nghe được tin tức này, đều giận tim mặt.
Lâm Sơn Hà đường đường làgia chủ của Lâm gia, phải tự mình đi tặng quà mừng cho tiểu nhân Sở Quốc Đống như vậy, đây là sự sỉ nhục của Lâm Sơn Hà, sỉ nhục của Lâm Gia Lâm gia!
"Thằng nhãi nghiệt súc Lâm Tử Minh, thật quá đáng, ý chính mình là người kế thừa sản nghiệp, liền muốn làm gì thì làm! Trung Hiếu Nhân Nghĩa đều bị hắn dẫm nát dưới chân!"
"Gia chủ dù sao là chú của hắn, tuy nhiên nhục nhã trưởng bối, đúng là vô liêm si!"
"Đều do ba của hắn trước khi chết, đem hếtsản nghiệpcho súc sinh này, ước chừng cũng hơn năm mươi tỷ ! Tất cả sản nghiệp của Lâm gia chúng ta cộng lại, cũng khoảng tám mươi tỷ, trực tiếp liền đưa bảy mươi phần trăm sản nghiệp cho súc sinh này. Bằng không hắn có thể có kiêu ngạo như vậy sao? !"
"Ta đã nói , bốn năm trước nên đem hắn đánh cho đến chết!"
Ôi, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng , Lâm Tử Minh cầm năm
mươi tỷ, hẳn chính là ông lớn Ngược lại Lâm gia chúng ta,
đột nhiên sơ tán bảy mươi phân trăm sản nghiệp, tài chính bị
gãy, nếu không được tiếp tục, liền duy trì không nổi nữa." Nhiều thành viên của Lâm gia nghe thế, cũng bắt đầu trầm mặc.
Hơn năm mươi tỷ bị lấy đi hết cùng một lúc, điều này làm tổn hại tới Lâm gia, nếu Lâm Tử Minh không đem trả lại số tiền này, Lâm gia sẽ bị đả kích nặng, thậm chí sẽ phá sản !
Cho nên bọn họ cho dù ghét Lâm Tử Minh đến mức nào, cũng đành phải chịu đựng.
Lúc này, Lâm Sơn Hà cao cao tại thượng nói , "Nói cho Lâm Viễn Dương, hai ngày sau đại thọ của Sở Quốc Đống, ta sẽ đích thân tới, đưa lên quà mừng!"
"Tan hop!"
Lâm Sơn Hà nói xong câu đó, giải tán phòng họp. Lâm Tử Minh về đến nhà phát hiện của đã bị khoá , Sở Phi bọn họ còn chưa về, hắn cũng không có chìa khóa, chỉ có thể ở ngoài của chờ. Sau khi chờ đợi hơn 1 tiếng, gia đình của Sở Phi trở về, thấy
Lâm Tử Minh ngồi xổm trước cửa, bọn họ trong mắt đều hiện lên một sự chán ghét.
Không có so sánh thì không có tổn thương, sau khi tiếp xúc
với Trương Diệu Đông, bọn họ càng xem Lâm Tử Minh liền không vừa mắt, điểm nào cũng thua kém với Trương Diệu Đông, thật không biết đàn ông như vậy sống còn giá trị gi!
Chỉ có Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh với bộ dạng đáng thương, trong mắt biểu lộ một chút không đành lòng, trong lòng lạnh như băng, cũng diệu một xuống.
Lâm Tử Minh dù có vô dụng như thế nào, cũng là người chồng đã chăm sóc cô trong bốn năm qua.
" Anh ở chỗ này chờ lâu không?" Sở Phi hỏi.
Lâm Tử Minh cảm thấy một chút quan tâm trong giọng nói của Sở Phi, làm cho hắn thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu nói: " Chỉ hơn một tiếng thôi, không lâu đâu."
*Thủ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ "Lần sau không có chìa khóa, anh có thể gọi điện thoại cho tôi, không cần chờ lâu như vậy." Sở Phi nói.
"Anh chỉ sợ quấy rầy đến em thôi." Lâm Tử Minh lắc đầu, nhỏ giọng nói.
Liễu Tố Hồng mất kiên nhẫn, đẩy Lâm Tử Minh qua một bên, mắng một tiếng chó ngoan không nên sủa, bà mở cửa, cố ý dùng sức đóng của rất mạnh, gạt Lâm Tử Minh qua một bên, nhìn Lâm Tử Minh bộ dảng cam chịu đau đớn, bà đắc ý mắng đáng đời.
Sở Phi thấy cảnh như vậy, đôi môi chuyển động, muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói ra được.
Lâm Tử Minh tính cách rất yếu đuối , bất luận gia đình bắt nạt hắn như thế nào, đều tỏ ra dáng vẻ uất ức, cô hoài nghi Lâm Tử Minh có phải hay không thật sự không có tôn nghiêm.
Bởi vì Sở Thiên hôm nay bị đánh rất nặng, cho nên ở lại nằm viện.
Lâm Tử Minh giặt quần áo của mình xong, lại muốn dọn vệ sinh một lần nữa, mới đi vào phòng tắm rửa, vừa vặn hắn bắt gặp Sở Phi đi ra từ phòng tắm, chỉ thấy Sở Phi quấn khăn tắm, hoàn toàn để lộ ra ngoài, làm cho Lâm Tử Minh nhất thời tâm trí bất định mất kiểm soát.
"Ai cho anh đi vào không gõ cửa hả, cút ra ngoài cho tôi !" Sở Phi thấy Lâm Tử Minh đi vào, ánh mắt hắn đặt ở trên người cô, không khỏi trong lòng nghĩ bậy, vội vàng xoay người sang chỗ khác.
Cô cùng Lâm Tử Minh kết hôn bốn năm qua , nhưng chưa từng có đi quá giới hạn, thậm chí ngay cả thân thể không có đụng vào, giống như người xa lạ.
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Lâm Tử Minh vội vàng xin lỗi, chạy ra khỏi phòng như đang trốn tránh.
Tim hắn đập dồn dập không kiểm soát được !
Trong tâm trí hắn ta là hình ảnh làn da trắng nõn của Sở Phi, không nghĩ không được.
Sở Phi ở trước mặt hắn từ trước đến nay luôn bảo thủ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Phi trong bộ dáng quấn khăn tắm, dáng người thật sự quá tuyệt, Sở Phi từ trong phòng đi ra, mặc quần áo, quấn chặt cơ thể, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cái!
"Lần sau vào phòng không gõ cửa, ta liền móc mắt ngươi ra!" Sở Phi hung dữ nói.
Lâm Tử Minh gật đầu như con gà con đang mổ hạt.
Đêm nay Lâm Tử Minh ngủ không ngon, trong đầu hắn đều nghĩ đến hình ảnh của Sở Phi.
Trước kia ngay cả khi hắn và Sở Phi nhận được giấy kết hôn, hắn cũng không dám có quá nhiều ảo tưởng với Sở Phi. Nhưng hắn hiện tại đã khác, thừa hưởng sản nghiệp của ông nội, hắn có thể phản công, hoàn toàn có thể cho Sở Phi hạnh phúc, cùng có thế cùng Sở Phi làm một cặp vợ chồng hợp pháp!
Tưởng tượng đến hình ảnh kia, hắn liền khó ngủ thật ngon. Hai ngày trôi qua trong chớp mắt, hôm nay chinh là đại thọ bảy của mươi ông nội Sở Phi - Sở Quốc Đống, Lâm Tử Minh sáng sớm liền rời giường , hắn thực sự mong chờ phản ứng của mọi người đêm nay, thật phấn khích.
Trái với sự phấn khích của hắn, Sở Phi có vẻ không vui, bởi hôm nay cô sẽ phải hy sinh cho gia tộc.
Đáng lẽ hôm qua cô tiếp đón Vương tổng, nhưng Vương tổng đi công tác , ngày mai mới trở về, đến lúc đó, chính là tận thế của nàng.
Cô thấy bộ dáng Lâm Tử Minh rất vui vẻ, tức giận tới mức dùng sức đá Lâm Tử Minh một cước, "Cười, anh còn có tâm tình cười! Lâm Tử Minh anh thực sự không biết điều ! Đêm nay là đại thọ bảy mươi của ông nội, anh không cần đến đâu, đỡ phải cho tôi mất mặt!"
Không được đi ư, hai ngày nay hắn đều hy vọng đêm nay thật là sẽ là kịch hay chứ.
Hắn chạy nhanh nói: " Phi Phi, em yên tâm đi, đêm nay anh tuyệt đối sẽ không làm em mất mặt đâu ! Anh không chỉ sẽ không làm em mất mặt, mà còn cho em thêm thể diện nữa !"
Sở Phi nở nụ cười, một nụ cười giận dữ, "Phải không? Anh còn có thể cho tôi thể diện ? Xin hỏi anh cho tôi thể diện như thế nào?"
Lâm Tử Minh thần bí nói: "Đó là một bí mật, hiện tại không thể nói. Dù sao em yên tâm, đêm nay nhất định sẽ cho em thể diện."
"Vẫn chỉ là bí mật thôi, nói như thật !" Sở Phi ánh mắt lạnh như bằng, " Lâm Tử Minh, anh có biết tôi ghét nhất điều gì không ? Tôi ghét nhất chính là bộ dạng của anh tự cho mình là đúng!"
Lâm Tử Minh không tức giận, hắn hiếm khi ở trước mặt Sở Phi thắng thắn, ánh mắt trầm tĩnh nói: " Phi Phi, anh biết em không tin anh, hiểu lầm anh rất lớn. Nhưng anh sẽ chứng minh cho em xem."
Sở Phi nhìn hắn với ánh mắt càng thêm lạnh lùngvà chán ghét, "Tốt, tôi sẽ chờ !"
Tiếp đó, cô nghĩ đến điều gì, cười lạnh nói: " Anh đã tự tin như vậy, chúng ta liền đánh cuộc. Anh đêm nay phải mang lại cho tôi thể diện, tôi sẽ đáp ứng điều kiện của anh vô kiều kiện.
Bốn năm trước đã quyết định trục xuất Lâm Tử Minh ra khỏi Lâm gia, chính là chủ ý của Lâm Sơn Hà, hắn vĩnh viễn không quên được, đêm hôm đó ánh mắt Lâm Sơn Hà nhìn hắn thậm chỉ rẻ mạt hơn con chó !
Hiện tại bốn năm đã trôi qua, ông trời có mắt, ông nội đã tỉnh lại trước khi chết, nỗi oan khuất tích tụ lâu rồi bây giờ mới được rửa sạch, còn đem sản nghiệp để lại cho hắn. Làm cho hắn có cơ hội trả thù Lâm gia!
Lúc đầu Lâm Tử Minh cũng không muốn làm như vậy, nhưng những gì diễn ra hôm nay thật sự đả kích hắn, Sở Phi hiểu lầm hắn, đã làm cho hắn như muốn ngã bệnh. Hơn nữa Trương Diệu Đông đã lợi dụng tình hình, Lâm Tử Minh lo lắng, để tình hình diễn ra thêm như thế này nữa, Sở Phi thật sự sẽ bị Trương Diệu Đông lừa gạt, đây là điều hắn không thể chấp nhận.
Lâm gia vẫn là gia tộc có quyền lực nhất ở thành phố Hoa, đến lúc đó Lâm Hà Sơn tự mình ra mặt đưa lên quà mừng vào lễ đại thọ 70 của Sở Quốc Đống, tất cả những hiểu lầm sẽ mất đi, Trương Diệu Đông kẻ tiểu nhân này sẽ lộ ra bộ mặt thật của hắn. Vả lại, việc này cũng có thể làm Lâm Sơn Hà ghê tởn, một công đôi việc.
Sau khi Lâm Tử Minh đi, Lâm Viễn Dương không dám chậm trễ, trước tiên là báo cáo cho Lâm gia.
Lâm gia.
Sau khi nhiều người nghe được tin tức này, đều giận tim mặt.
Lâm Sơn Hà đường đường làgia chủ của Lâm gia, phải tự mình đi tặng quà mừng cho tiểu nhân Sở Quốc Đống như vậy, đây là sự sỉ nhục của Lâm Sơn Hà, sỉ nhục của Lâm Gia Lâm gia!
"Thằng nhãi nghiệt súc Lâm Tử Minh, thật quá đáng, ý chính mình là người kế thừa sản nghiệp, liền muốn làm gì thì làm! Trung Hiếu Nhân Nghĩa đều bị hắn dẫm nát dưới chân!"
"Gia chủ dù sao là chú của hắn, tuy nhiên nhục nhã trưởng bối, đúng là vô liêm si!"
"Đều do ba của hắn trước khi chết, đem hếtsản nghiệpcho súc sinh này, ước chừng cũng hơn năm mươi tỷ ! Tất cả sản nghiệp của Lâm gia chúng ta cộng lại, cũng khoảng tám mươi tỷ, trực tiếp liền đưa bảy mươi phần trăm sản nghiệp cho súc sinh này. Bằng không hắn có thể có kiêu ngạo như vậy sao? !"
"Ta đã nói , bốn năm trước nên đem hắn đánh cho đến chết!"
Ôi, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng , Lâm Tử Minh cầm năm
mươi tỷ, hẳn chính là ông lớn Ngược lại Lâm gia chúng ta,
đột nhiên sơ tán bảy mươi phân trăm sản nghiệp, tài chính bị
gãy, nếu không được tiếp tục, liền duy trì không nổi nữa." Nhiều thành viên của Lâm gia nghe thế, cũng bắt đầu trầm mặc.
Hơn năm mươi tỷ bị lấy đi hết cùng một lúc, điều này làm tổn hại tới Lâm gia, nếu Lâm Tử Minh không đem trả lại số tiền này, Lâm gia sẽ bị đả kích nặng, thậm chí sẽ phá sản !
Cho nên bọn họ cho dù ghét Lâm Tử Minh đến mức nào, cũng đành phải chịu đựng.
Lúc này, Lâm Sơn Hà cao cao tại thượng nói , "Nói cho Lâm Viễn Dương, hai ngày sau đại thọ của Sở Quốc Đống, ta sẽ đích thân tới, đưa lên quà mừng!"
"Tan hop!"
Lâm Sơn Hà nói xong câu đó, giải tán phòng họp. Lâm Tử Minh về đến nhà phát hiện của đã bị khoá , Sở Phi bọn họ còn chưa về, hắn cũng không có chìa khóa, chỉ có thể ở ngoài của chờ. Sau khi chờ đợi hơn 1 tiếng, gia đình của Sở Phi trở về, thấy
Lâm Tử Minh ngồi xổm trước cửa, bọn họ trong mắt đều hiện lên một sự chán ghét.
Không có so sánh thì không có tổn thương, sau khi tiếp xúc
với Trương Diệu Đông, bọn họ càng xem Lâm Tử Minh liền không vừa mắt, điểm nào cũng thua kém với Trương Diệu Đông, thật không biết đàn ông như vậy sống còn giá trị gi!
Chỉ có Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh với bộ dạng đáng thương, trong mắt biểu lộ một chút không đành lòng, trong lòng lạnh như băng, cũng diệu một xuống.
Lâm Tử Minh dù có vô dụng như thế nào, cũng là người chồng đã chăm sóc cô trong bốn năm qua.
" Anh ở chỗ này chờ lâu không?" Sở Phi hỏi.
Lâm Tử Minh cảm thấy một chút quan tâm trong giọng nói của Sở Phi, làm cho hắn thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu nói: " Chỉ hơn một tiếng thôi, không lâu đâu."
*Thủ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ "Lần sau không có chìa khóa, anh có thể gọi điện thoại cho tôi, không cần chờ lâu như vậy." Sở Phi nói.
"Anh chỉ sợ quấy rầy đến em thôi." Lâm Tử Minh lắc đầu, nhỏ giọng nói.
Liễu Tố Hồng mất kiên nhẫn, đẩy Lâm Tử Minh qua một bên, mắng một tiếng chó ngoan không nên sủa, bà mở cửa, cố ý dùng sức đóng của rất mạnh, gạt Lâm Tử Minh qua một bên, nhìn Lâm Tử Minh bộ dảng cam chịu đau đớn, bà đắc ý mắng đáng đời.
Sở Phi thấy cảnh như vậy, đôi môi chuyển động, muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói ra được.
Lâm Tử Minh tính cách rất yếu đuối , bất luận gia đình bắt nạt hắn như thế nào, đều tỏ ra dáng vẻ uất ức, cô hoài nghi Lâm Tử Minh có phải hay không thật sự không có tôn nghiêm.
Bởi vì Sở Thiên hôm nay bị đánh rất nặng, cho nên ở lại nằm viện.
Lâm Tử Minh giặt quần áo của mình xong, lại muốn dọn vệ sinh một lần nữa, mới đi vào phòng tắm rửa, vừa vặn hắn bắt gặp Sở Phi đi ra từ phòng tắm, chỉ thấy Sở Phi quấn khăn tắm, hoàn toàn để lộ ra ngoài, làm cho Lâm Tử Minh nhất thời tâm trí bất định mất kiểm soát.
"Ai cho anh đi vào không gõ cửa hả, cút ra ngoài cho tôi !" Sở Phi thấy Lâm Tử Minh đi vào, ánh mắt hắn đặt ở trên người cô, không khỏi trong lòng nghĩ bậy, vội vàng xoay người sang chỗ khác.
Cô cùng Lâm Tử Minh kết hôn bốn năm qua , nhưng chưa từng có đi quá giới hạn, thậm chí ngay cả thân thể không có đụng vào, giống như người xa lạ.
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Lâm Tử Minh vội vàng xin lỗi, chạy ra khỏi phòng như đang trốn tránh.
Tim hắn đập dồn dập không kiểm soát được !
Trong tâm trí hắn ta là hình ảnh làn da trắng nõn của Sở Phi, không nghĩ không được.
Sở Phi ở trước mặt hắn từ trước đến nay luôn bảo thủ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Phi trong bộ dáng quấn khăn tắm, dáng người thật sự quá tuyệt, Sở Phi từ trong phòng đi ra, mặc quần áo, quấn chặt cơ thể, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cái!
"Lần sau vào phòng không gõ cửa, ta liền móc mắt ngươi ra!" Sở Phi hung dữ nói.
Lâm Tử Minh gật đầu như con gà con đang mổ hạt.
Đêm nay Lâm Tử Minh ngủ không ngon, trong đầu hắn đều nghĩ đến hình ảnh của Sở Phi.
Trước kia ngay cả khi hắn và Sở Phi nhận được giấy kết hôn, hắn cũng không dám có quá nhiều ảo tưởng với Sở Phi. Nhưng hắn hiện tại đã khác, thừa hưởng sản nghiệp của ông nội, hắn có thể phản công, hoàn toàn có thể cho Sở Phi hạnh phúc, cùng có thế cùng Sở Phi làm một cặp vợ chồng hợp pháp!
Tưởng tượng đến hình ảnh kia, hắn liền khó ngủ thật ngon. Hai ngày trôi qua trong chớp mắt, hôm nay chinh là đại thọ bảy của mươi ông nội Sở Phi - Sở Quốc Đống, Lâm Tử Minh sáng sớm liền rời giường , hắn thực sự mong chờ phản ứng của mọi người đêm nay, thật phấn khích.
Trái với sự phấn khích của hắn, Sở Phi có vẻ không vui, bởi hôm nay cô sẽ phải hy sinh cho gia tộc.
Đáng lẽ hôm qua cô tiếp đón Vương tổng, nhưng Vương tổng đi công tác , ngày mai mới trở về, đến lúc đó, chính là tận thế của nàng.
Cô thấy bộ dáng Lâm Tử Minh rất vui vẻ, tức giận tới mức dùng sức đá Lâm Tử Minh một cước, "Cười, anh còn có tâm tình cười! Lâm Tử Minh anh thực sự không biết điều ! Đêm nay là đại thọ bảy mươi của ông nội, anh không cần đến đâu, đỡ phải cho tôi mất mặt!"
Không được đi ư, hai ngày nay hắn đều hy vọng đêm nay thật là sẽ là kịch hay chứ.
Hắn chạy nhanh nói: " Phi Phi, em yên tâm đi, đêm nay anh tuyệt đối sẽ không làm em mất mặt đâu ! Anh không chỉ sẽ không làm em mất mặt, mà còn cho em thêm thể diện nữa !"
Sở Phi nở nụ cười, một nụ cười giận dữ, "Phải không? Anh còn có thể cho tôi thể diện ? Xin hỏi anh cho tôi thể diện như thế nào?"
Lâm Tử Minh thần bí nói: "Đó là một bí mật, hiện tại không thể nói. Dù sao em yên tâm, đêm nay nhất định sẽ cho em thể diện."
"Vẫn chỉ là bí mật thôi, nói như thật !" Sở Phi ánh mắt lạnh như bằng, " Lâm Tử Minh, anh có biết tôi ghét nhất điều gì không ? Tôi ghét nhất chính là bộ dạng của anh tự cho mình là đúng!"
Lâm Tử Minh không tức giận, hắn hiếm khi ở trước mặt Sở Phi thắng thắn, ánh mắt trầm tĩnh nói: " Phi Phi, anh biết em không tin anh, hiểu lầm anh rất lớn. Nhưng anh sẽ chứng minh cho em xem."
Sở Phi nhìn hắn với ánh mắt càng thêm lạnh lùngvà chán ghét, "Tốt, tôi sẽ chờ !"
Tiếp đó, cô nghĩ đến điều gì, cười lạnh nói: " Anh đã tự tin như vậy, chúng ta liền đánh cuộc. Anh đêm nay phải mang lại cho tôi thể diện, tôi sẽ đáp ứng điều kiện của anh vô kiều kiện.