Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98: Trả đũa
Cô ả kia sửng sốt, lúc sau hoàn hồn mới biết Lâm Vũ đang ám chỉ mình là rác nên định ném cô ả xuống đây.
"Anh... anh chơi xỏ tôi?", vẻ mặt cô ả lập tức trở nên xấu xí.
"Chả nhẽ cô tưởng tôi sẽ thích cái loại người tầm thường như cô à? Cô còn chả xứng xách giày cho tôi ấy chứ.", Lâm Vũ cười khẩy nói.
"Anh... sao anh có thể làm thế? Đồ khốn!"
Cô ả giận đến giậm chân, cô ả biết mình bị Lâm Vũ chơi xỏ rồi.
"Nếu không phải cô hám của nên mới lên xe tôi thì sẽ không bị tôi chơi xỏ, đã hiểu chưa? Tự mà xem lại bản thân mình đi.", Lâm Vũ thờ ơ nói.
Ngập ngừng một lát, anh nói tiếp.
"Nếu cô còn muốn giữ lại chút thể diện thì tự xuống xe đi, để tôi phải mời cô xuống thì chút thể diện cuối cùng cũng chẳng còn đâu".
Cô ả biết chắc chắn Lâm Vũ sẽ ném cô ả xuống đây, chỉ đành mở cửa xe bước xuống.
Cô ả vừa xuống, Lâm Vũ đã kéo cửa xe xuống nói với cô ả.
"Nếu sau chuyện này cô rút ra được bài học là chuyện tốt, nếu vẫn không thay đổi thì coi như tôi chưa nói gì".
Nói xong câu đấy, Lâm Vũ giẫm chân ga phóng xe đi.
"Đồ khốn!"
Thấy chiếc Lamborghini Daniel rời đi, cô ả ngồi bệt xuống đất.
Giờ cuối cùng cô ả cũng hiểu thế nào là lên voi xuống chó rồi, vừa mới tưởng câu được một cậu ấm, cuộc đời mình sẽ bước sang trang mới.
Cuối cùng lại bị ném đến bãi rác, tất cả những ảo tưởng của cô ta lúc ngồi trên xe đã tan vỡ.
Cô ả cũng biết rõ tự mình đã đánh mất bạn trai rồi.
...
Sau khi đuổi cô ả kia xuống xe, Lâm Vũ vốn định lái xe về trường học, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của tổng giám đốc Lưu Ba nói có việc.
Thế là Lâm Vũ lái thẳng xe đến công ty.
Tòa nhà Hoa Đỉnh.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
"Lưu Ba, có chuyện gì thế chú?", Lâm Vũ vừa bước vào văn phòng vừa hỏi.
"Lại là tập đoàn Kim Cường, bọn họ lại lén lút cho người đến công trường phá rồi.", Lưu Ba nói.
"Gì cơ?", vẻ mặt Lâm Vũ xám xịt.
Trên đường đến đây Lâm Vũ còn nghĩ có khi nào là tập đoàn Kim Cường muốn gây chuyện không, ai ngờ đoán trúng phóc.
"Công trường thế nào rồi? Có xảy ra chuyện gì không?", Lâm Vũ vội vàng hỏi.
Lâm Vũ biết nếu lại xảy ra chuyện thì phiền phức lắm.
"Sau chuyện lần trước anh có dặn dò để ý cặn kẽ tất cả các công trường, may mà tăng thêm bảo vệ, người đến gây chuyện bị người của chúng ta bắt rồi.", Lưu Ba nói.
"Bắt được rồi.", nghe thấy thế Lâm Vũ mới thở phào một hơi.
Sau đó, vẻ mặt anh lập tức trở nên giận dữ.
"Cái gã Hướng Kim Cường này, còn dám cho người đến làm loạn, thấy tôi không tính sổ với ông ta nên được nước lấn tới đấy hả".
Lâm Vũ giận dữ đấm một quyền xuống bàn.
Chuyện Hướng Kim Cường phái người đến ám sát anh mới qua được mấy ngày, giờ lại tiếp tục đến quấy rối, Lâm Vũ sao có thể không giận chứ?
"Tôi mà không dẹp được cái tập đoàn Kim Cường này thì cái tên Lâm Vũ của tôi sẽ viết ngược lại.", Lâm Vũ hung ác nói.
"Xin chủ tịch Lâm bớt giận, giải quyết tập đoàn Kim Cường không phải chuyện một sớm một chiều là xong.", Lưu Ba nói.
"Tôi biết, tôi thấy chắc giờ ông ta rảnh rỗi sinh nông nổi đấy, đã thế thì chúng ta kiếm chuyện cho ông ta làm.", Lâm Vũ híp mắt nói.
Tập đoàn Kim Cường nhiều lần gây chuyện với Lâm Vũ như thế, sao anh có thể mặc kệ mà không trả đũa chứ.
"Chủ tịch, anh định làm gì?", Lưu Ba tò mò hỏi.
"Giết người thì phải đánh vào chỗ hiểm, nếu chúng ta chơi lại bọn chúng thì cứ đánh vào tuyến tâm lý thôi.”, Lâm Vũ cười khẩy, trong lòng anh cũng nghĩ ra một kế.
"Xin chủ tịch hãy nói rõ hơn.", vẻ mặt Lưu Ba ngạc nhiên.
"Hướng Kim Cường có vợ chứ nhỉ?", Lâm Vũ hỏi.
"Có, Hướng Kim Cường giờ đã bốn mươi, ông ta kết hôn được hai mươi năm rồi.", Lưu Ba gật đầu nói.
Lưu Ba lại nói tiếp.
"Nhưng ông ta nuôi nhiều bồ bên ngoài lắm, chuyện này vợ ông ta biết nhưng cũng chả làm được gì, mà nghe nói bà ta cũng đi cặp bồ đấy".
"Hay lắm, kế hoạch của tôi là..."
Lâm Vũ bước đến cạnh Lưu Ba, ghé vào tai ông ấy nói về kế hoạch của mình.
"Chủ tịch, kế này hay lắm!"
Sau khi Lưu Ba biết kế hoạch của Lâm Vũ, ông ấy thích thú than một câu.
"Ha ha, đến lúc đó chắc chắn Hứa Kim Cường tức chết!", Lưu Ba cười nói.
"Ông ta chơi xỏ chúng ta như thế, khiến ông ta tức chết cũng chả có gì quá đáng cả.", Lâm Vũ cười nói.
Lần trước Hứa Kim Cường cho người ám sát Lâm Vũ, chỉ riêng chuyện này thôi, cho dù Lâm Vũ trả thù ông ta thế nào cũng không đủ.
"Anh... anh chơi xỏ tôi?", vẻ mặt cô ả lập tức trở nên xấu xí.
"Chả nhẽ cô tưởng tôi sẽ thích cái loại người tầm thường như cô à? Cô còn chả xứng xách giày cho tôi ấy chứ.", Lâm Vũ cười khẩy nói.
"Anh... sao anh có thể làm thế? Đồ khốn!"
Cô ả giận đến giậm chân, cô ả biết mình bị Lâm Vũ chơi xỏ rồi.
"Nếu không phải cô hám của nên mới lên xe tôi thì sẽ không bị tôi chơi xỏ, đã hiểu chưa? Tự mà xem lại bản thân mình đi.", Lâm Vũ thờ ơ nói.
Ngập ngừng một lát, anh nói tiếp.
"Nếu cô còn muốn giữ lại chút thể diện thì tự xuống xe đi, để tôi phải mời cô xuống thì chút thể diện cuối cùng cũng chẳng còn đâu".
Cô ả biết chắc chắn Lâm Vũ sẽ ném cô ả xuống đây, chỉ đành mở cửa xe bước xuống.
Cô ả vừa xuống, Lâm Vũ đã kéo cửa xe xuống nói với cô ả.
"Nếu sau chuyện này cô rút ra được bài học là chuyện tốt, nếu vẫn không thay đổi thì coi như tôi chưa nói gì".
Nói xong câu đấy, Lâm Vũ giẫm chân ga phóng xe đi.
"Đồ khốn!"
Thấy chiếc Lamborghini Daniel rời đi, cô ả ngồi bệt xuống đất.
Giờ cuối cùng cô ả cũng hiểu thế nào là lên voi xuống chó rồi, vừa mới tưởng câu được một cậu ấm, cuộc đời mình sẽ bước sang trang mới.
Cuối cùng lại bị ném đến bãi rác, tất cả những ảo tưởng của cô ta lúc ngồi trên xe đã tan vỡ.
Cô ả cũng biết rõ tự mình đã đánh mất bạn trai rồi.
...
Sau khi đuổi cô ả kia xuống xe, Lâm Vũ vốn định lái xe về trường học, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của tổng giám đốc Lưu Ba nói có việc.
Thế là Lâm Vũ lái thẳng xe đến công ty.
Tòa nhà Hoa Đỉnh.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
"Lưu Ba, có chuyện gì thế chú?", Lâm Vũ vừa bước vào văn phòng vừa hỏi.
"Lại là tập đoàn Kim Cường, bọn họ lại lén lút cho người đến công trường phá rồi.", Lưu Ba nói.
"Gì cơ?", vẻ mặt Lâm Vũ xám xịt.
Trên đường đến đây Lâm Vũ còn nghĩ có khi nào là tập đoàn Kim Cường muốn gây chuyện không, ai ngờ đoán trúng phóc.
"Công trường thế nào rồi? Có xảy ra chuyện gì không?", Lâm Vũ vội vàng hỏi.
Lâm Vũ biết nếu lại xảy ra chuyện thì phiền phức lắm.
"Sau chuyện lần trước anh có dặn dò để ý cặn kẽ tất cả các công trường, may mà tăng thêm bảo vệ, người đến gây chuyện bị người của chúng ta bắt rồi.", Lưu Ba nói.
"Bắt được rồi.", nghe thấy thế Lâm Vũ mới thở phào một hơi.
Sau đó, vẻ mặt anh lập tức trở nên giận dữ.
"Cái gã Hướng Kim Cường này, còn dám cho người đến làm loạn, thấy tôi không tính sổ với ông ta nên được nước lấn tới đấy hả".
Lâm Vũ giận dữ đấm một quyền xuống bàn.
Chuyện Hướng Kim Cường phái người đến ám sát anh mới qua được mấy ngày, giờ lại tiếp tục đến quấy rối, Lâm Vũ sao có thể không giận chứ?
"Tôi mà không dẹp được cái tập đoàn Kim Cường này thì cái tên Lâm Vũ của tôi sẽ viết ngược lại.", Lâm Vũ hung ác nói.
"Xin chủ tịch Lâm bớt giận, giải quyết tập đoàn Kim Cường không phải chuyện một sớm một chiều là xong.", Lưu Ba nói.
"Tôi biết, tôi thấy chắc giờ ông ta rảnh rỗi sinh nông nổi đấy, đã thế thì chúng ta kiếm chuyện cho ông ta làm.", Lâm Vũ híp mắt nói.
Tập đoàn Kim Cường nhiều lần gây chuyện với Lâm Vũ như thế, sao anh có thể mặc kệ mà không trả đũa chứ.
"Chủ tịch, anh định làm gì?", Lưu Ba tò mò hỏi.
"Giết người thì phải đánh vào chỗ hiểm, nếu chúng ta chơi lại bọn chúng thì cứ đánh vào tuyến tâm lý thôi.”, Lâm Vũ cười khẩy, trong lòng anh cũng nghĩ ra một kế.
"Xin chủ tịch hãy nói rõ hơn.", vẻ mặt Lưu Ba ngạc nhiên.
"Hướng Kim Cường có vợ chứ nhỉ?", Lâm Vũ hỏi.
"Có, Hướng Kim Cường giờ đã bốn mươi, ông ta kết hôn được hai mươi năm rồi.", Lưu Ba gật đầu nói.
Lưu Ba lại nói tiếp.
"Nhưng ông ta nuôi nhiều bồ bên ngoài lắm, chuyện này vợ ông ta biết nhưng cũng chả làm được gì, mà nghe nói bà ta cũng đi cặp bồ đấy".
"Hay lắm, kế hoạch của tôi là..."
Lâm Vũ bước đến cạnh Lưu Ba, ghé vào tai ông ấy nói về kế hoạch của mình.
"Chủ tịch, kế này hay lắm!"
Sau khi Lưu Ba biết kế hoạch của Lâm Vũ, ông ấy thích thú than một câu.
"Ha ha, đến lúc đó chắc chắn Hứa Kim Cường tức chết!", Lưu Ba cười nói.
"Ông ta chơi xỏ chúng ta như thế, khiến ông ta tức chết cũng chả có gì quá đáng cả.", Lâm Vũ cười nói.
Lần trước Hứa Kim Cường cho người ám sát Lâm Vũ, chỉ riêng chuyện này thôi, cho dù Lâm Vũ trả thù ông ta thế nào cũng không đủ.