Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Chương 6: Pha trà đi
Nếu là ở quá khứ, Lâm Vũ có thể sẽ đến gặp Trịnh đồ tể để xin lỗi khi gặp phải chuyện như này.
Tuy nhiên, bây giờ Lâm Vũ là cháu trai của người giàu nhất Tây Nam, liệu Lâm Vũ có cầu xin hắn không?
...
Văn phòng của trường đại học.
Cửa không khóa, Lâm Vũ trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng làm việc.
VietWriter
Trịnh đồ tể lúc này đang xem phim heo trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng động của cánh cửa bị đẩy ra, liền nhanh chóng đóng giao diện lại, sau đó quay đầu lại nhìn.
Khi nhìn thấy Lâm Vũ, hắn lập tức nổi giận lôi đình, dù sao, Lâm Vũ cũng đã quấy rầy nhã hứng của hắn, còn dọa hắn một phen.
"Lâm Vũ! Cậu không biết gõ cửa khi vào văn phòng sao? Cậu có hiểu nội quy không vậy, sáng nay còn dám bỏ buổi học của tôi! Cậu có biết hậu quả không?!", Trịnh đồ tể tím mặt hét lên.
“Thầy Trịnh, tôi đến đây về chuyện cấm thi”, Lâm Vũ nói khi đi tới chỗ Trịnh đồ tể.
"Ồ? Cậu muốn xin tôi đừng cấm thi chứ gì? Rất đơn giản".
Trịnh đồ tể xoa ngón tay, ra hiệu đòi tiền.
Lâm Vũ cười lạnh, anh đã đoán được Trịnh đồ tể muốn đòi tiền.
Đọc nhanh ở VietWriter
Lâm Vũ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó vắt chéo chân, nói:
"Xin lỗi, tôi không ở đây để cầu xin thầy, tôi ở đây để cho thầy một cơ hội. Nếu thầy thức thời thì xóa buổi học sáng nay tôi vắng đi! Nếu không…"
“Nếu không thì sao?”, Trịnh đồ tể cười hỏi.
Lâm Vũ híp mắt: "Nếu không, tôi hứa là thầy sẽ phải trả một cái giá rất đau đớn đấy!"
"Cái gì? Khiến tôi phải trả giá đắt à? Chỉ dựa vào thằng kiết xác nhà cậu á? Haha, đúng là trò hề!", Trịnh đồ tể không nhịn được cười.
Trịnh đồ tể tuy rằng hung dữ nhưng luôn biết lượng sức mình, hắn biết Lâm Vũ là đứa có thể bắt nạt được.
Ngay sau đó, Trịnh đồ tể thu nụ cười lại và vỗ bàn:
"Oắt con, tôi cũng nói cho cậu biết. Hôm nay cậu làm tôi rất khó chịu. Cậu phải xin lỗi tôi, sau đó xì ra năm nghìn tệ. Nếu không, tôi không những cấm thi cậu, mà còn khiến cậu không lấy nổi bằng tốt nghiệp!"
Theo quan điểm của Trịnh đồ tể, Lâm Vũ, một thằng kiết xác không tiền không quyền, chỉ cần hắn đe dọa một chút thì sẽ thỏa hiệp và cầu xin lòng thương xót.
Sau khi Lâm Vũ nghe xong, sắc mặt sa sầm xuống.
"Trịnh đồ tể, đồ cặn bã, thầy thật sự không xứng làm thầy! Hơn nữa thầy không trân trọng cơ hội mà tôi đã cho thầy, thầy sẽ hối hận đấy!"
Dứt lời, Lâm Vũ đứng dậy đi ra ngoài.
Khi Trịnh đồ tể nghe thấy Lâm Vũ gọi hắn bằng biệt danh, thì tức giận đập tay xuống bàn.
"Đồ khốn kiếp, mày dám gọi tao là Trịnh đồ tể! Mày dám nói chuyện với tao như vậy! Tao hứa, mày nhất định phải hối hận!"
Ở trường đại học, việc xúc phạm giáo viên là điều rất thiếu khôn ngoan.
Trịnh đồ tể đã hạ quyết tâm không chỉ cấm thi Lâm Vũ vào cuối kỳ, mà còn làm khó Lâm Vũ, để Lâm Vũ không lấy được bằng tốt nghiệp, như vậy hắn mới bõ tức.
Ở một bên khác.
“Đúng là mặt người dạ thú, uổng công làm thầy!”, Lâm Vũ không khỏi lắc đầu khi ra khỏi văn phòng.
Trịnh đồ tể này thật sự khiến Lâm Vũ cảm thấy rất buồn nôn.
Trên thực tế, Lâm Vũ chỉ cần đưa vài ngàn tệ cho Trịnh đồ tể về vấn đề vắng mặt thôi, nhưng Lâm Vũ sẽ tuyệt đối sẽ không làm như vậy!
Những gì Lâm Vũ phải làm là khiến Trịnh đồ tể phải trả giá đắt cho những gì hắn đã gây ra.
Lâm Vũ đến tận bên ngoài văn phòng hiệu trưởng.
"Cốc cốc cốc".
"Mời vào!"
Sau khi vào, hiệu trưởng Chu, mặc một bộ âu phục, lọt vào tầm mắt Lâm Vũ.
Hiệu trưởng Chu ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Vũ, sau đó tiếp tục vừa đọc báo vừa nói:
"Bạn học này, cậu có chuyện gì vậy?"
“Hiệu trưởng Chu, tôi muốn quyên một ít tiền cho nhà trường”, Lâm Vũ nhẹ giọng nói.
"Quyên tiền à? Cậu học sinh này, chúng tôi ghi nhận lòng tốt của cậu, nhưng trường chúng tôi không thiếu mấy chục hay mấy trăm tệ. Cậu nên giữ lại mà dùng đi", hiệu trưởng Chu đáp lại trong khi đọc báo.
Lâm Vũ cười: "Hiệu trưởng Chu, số tôi muốn quyên không phải mấy chục, mấy trăm, mà là ... mười triệu!"
"Cái gì?! Mười triệu!"
Hiệu trưởng nhanh chóng đặt tờ báo xuống, kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.
Khoản quyên góp mười triệu nhân dân tệ, đây chắc chắn là khoản quyên góp nhiều nhất kể từ khi đại học Thanh Dương mở cửa đến nay!
"Tiểu Lý, mau pha trà cho bạn học này! Pha Phổ Nhĩ mà tôi cất kĩ bao lâu nay ấy!"
Hiệu trưởng nói xong, liền nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Vũ tươi cười, nhiệt tình nói:
"Bạn học này, mau ngồi đi, không biết cậu là cậu chủ của nhà nào nhỉ?"
----------------------------
Nếu là ở quá khứ, Lâm Vũ có thể sẽ đến gặp Trịnh đồ tể để xin lỗi khi gặp phải chuyện như này.
Tuy nhiên, bây giờ Lâm Vũ là cháu trai của người giàu nhất Tây Nam, liệu Lâm Vũ có cầu xin hắn không?
...
Văn phòng của trường đại học.
Cửa không khóa, Lâm Vũ trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng làm việc.
VietWriter
Trịnh đồ tể lúc này đang xem phim heo trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng động của cánh cửa bị đẩy ra, liền nhanh chóng đóng giao diện lại, sau đó quay đầu lại nhìn.
Khi nhìn thấy Lâm Vũ, hắn lập tức nổi giận lôi đình, dù sao, Lâm Vũ cũng đã quấy rầy nhã hứng của hắn, còn dọa hắn một phen.
"Lâm Vũ! Cậu không biết gõ cửa khi vào văn phòng sao? Cậu có hiểu nội quy không vậy, sáng nay còn dám bỏ buổi học của tôi! Cậu có biết hậu quả không?!", Trịnh đồ tể tím mặt hét lên.
“Thầy Trịnh, tôi đến đây về chuyện cấm thi”, Lâm Vũ nói khi đi tới chỗ Trịnh đồ tể.
"Ồ? Cậu muốn xin tôi đừng cấm thi chứ gì? Rất đơn giản".
Trịnh đồ tể xoa ngón tay, ra hiệu đòi tiền.
Lâm Vũ cười lạnh, anh đã đoán được Trịnh đồ tể muốn đòi tiền.
Đọc nhanh ở VietWriter
Lâm Vũ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó vắt chéo chân, nói:
"Xin lỗi, tôi không ở đây để cầu xin thầy, tôi ở đây để cho thầy một cơ hội. Nếu thầy thức thời thì xóa buổi học sáng nay tôi vắng đi! Nếu không…"
“Nếu không thì sao?”, Trịnh đồ tể cười hỏi.
Lâm Vũ híp mắt: "Nếu không, tôi hứa là thầy sẽ phải trả một cái giá rất đau đớn đấy!"
"Cái gì? Khiến tôi phải trả giá đắt à? Chỉ dựa vào thằng kiết xác nhà cậu á? Haha, đúng là trò hề!", Trịnh đồ tể không nhịn được cười.
Trịnh đồ tể tuy rằng hung dữ nhưng luôn biết lượng sức mình, hắn biết Lâm Vũ là đứa có thể bắt nạt được.
Ngay sau đó, Trịnh đồ tể thu nụ cười lại và vỗ bàn:
"Oắt con, tôi cũng nói cho cậu biết. Hôm nay cậu làm tôi rất khó chịu. Cậu phải xin lỗi tôi, sau đó xì ra năm nghìn tệ. Nếu không, tôi không những cấm thi cậu, mà còn khiến cậu không lấy nổi bằng tốt nghiệp!"
Theo quan điểm của Trịnh đồ tể, Lâm Vũ, một thằng kiết xác không tiền không quyền, chỉ cần hắn đe dọa một chút thì sẽ thỏa hiệp và cầu xin lòng thương xót.
Sau khi Lâm Vũ nghe xong, sắc mặt sa sầm xuống.
"Trịnh đồ tể, đồ cặn bã, thầy thật sự không xứng làm thầy! Hơn nữa thầy không trân trọng cơ hội mà tôi đã cho thầy, thầy sẽ hối hận đấy!"
Dứt lời, Lâm Vũ đứng dậy đi ra ngoài.
Khi Trịnh đồ tể nghe thấy Lâm Vũ gọi hắn bằng biệt danh, thì tức giận đập tay xuống bàn.
"Đồ khốn kiếp, mày dám gọi tao là Trịnh đồ tể! Mày dám nói chuyện với tao như vậy! Tao hứa, mày nhất định phải hối hận!"
Ở trường đại học, việc xúc phạm giáo viên là điều rất thiếu khôn ngoan.
Trịnh đồ tể đã hạ quyết tâm không chỉ cấm thi Lâm Vũ vào cuối kỳ, mà còn làm khó Lâm Vũ, để Lâm Vũ không lấy được bằng tốt nghiệp, như vậy hắn mới bõ tức.
Ở một bên khác.
“Đúng là mặt người dạ thú, uổng công làm thầy!”, Lâm Vũ không khỏi lắc đầu khi ra khỏi văn phòng.
Trịnh đồ tể này thật sự khiến Lâm Vũ cảm thấy rất buồn nôn.
Trên thực tế, Lâm Vũ chỉ cần đưa vài ngàn tệ cho Trịnh đồ tể về vấn đề vắng mặt thôi, nhưng Lâm Vũ sẽ tuyệt đối sẽ không làm như vậy!
Những gì Lâm Vũ phải làm là khiến Trịnh đồ tể phải trả giá đắt cho những gì hắn đã gây ra.
Lâm Vũ đến tận bên ngoài văn phòng hiệu trưởng.
"Cốc cốc cốc".
"Mời vào!"
Sau khi vào, hiệu trưởng Chu, mặc một bộ âu phục, lọt vào tầm mắt Lâm Vũ.
Hiệu trưởng Chu ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Vũ, sau đó tiếp tục vừa đọc báo vừa nói:
"Bạn học này, cậu có chuyện gì vậy?"
“Hiệu trưởng Chu, tôi muốn quyên một ít tiền cho nhà trường”, Lâm Vũ nhẹ giọng nói.
"Quyên tiền à? Cậu học sinh này, chúng tôi ghi nhận lòng tốt của cậu, nhưng trường chúng tôi không thiếu mấy chục hay mấy trăm tệ. Cậu nên giữ lại mà dùng đi", hiệu trưởng Chu đáp lại trong khi đọc báo.
Lâm Vũ cười: "Hiệu trưởng Chu, số tôi muốn quyên không phải mấy chục, mấy trăm, mà là ... mười triệu!"
"Cái gì?! Mười triệu!"
Hiệu trưởng nhanh chóng đặt tờ báo xuống, kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.
Khoản quyên góp mười triệu nhân dân tệ, đây chắc chắn là khoản quyên góp nhiều nhất kể từ khi đại học Thanh Dương mở cửa đến nay!
"Tiểu Lý, mau pha trà cho bạn học này! Pha Phổ Nhĩ mà tôi cất kĩ bao lâu nay ấy!"
Hiệu trưởng nói xong, liền nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Vũ tươi cười, nhiệt tình nói:
"Bạn học này, mau ngồi đi, không biết cậu là cậu chủ của nhà nào nhỉ?"
----------------------------