Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Đuổi việc quản lý
"Cái gì?"
Quản lý nhà hàng nghe thấy thế thì mặt mũi xám như tro tàn, anh ta không tin vào lỗ tai mình nữa.
Thằng nhóc này mua nhà hàng Thịnh Diên thật rồi?
"Ông chủ, tại sao vậy? Doanh thu của nhà hàng Thịnh Diên rất tốt, sao phải bán chứ!", anh ta nghĩ mãi không ra.
"Lý do rất đơn giản, người ta trả giá cao, tôi chả có lý gì không bán cả.", ông chủ nói.
Sao đó ông ta nói tiếp.
"Mà cậu có biết vị sếp mới này là ai không? Chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh chi nhánh Thanh Dương đấy, anh ấy muốn mua nhà hàng Thịnh Diên, tôi có thể không nể mặt anh ấy sao?"
"Tập đoàn Hoa Đỉnh, chủ... chủ tịch!"
Trong chốc lát, quản lý cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, đánh thằng vào lòng tin của anh ta.
Trời đất ơi, anh ta vừa mới cười nhạo chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh? Anh ta còn ăn nói xấc xược với chủ tịch tập đoàn hoa Đỉnh? Thậm chí còn định đuổi người ta cút đi?
Nghĩ đến đây, anh ta cảm thấy trái tim như rơi xuống vực sâu vạn trượng vậy.
"Tiểu Chu, tôi còn có chuyện, cúp máy đây.", ông chủ dặn dò xong lập tức cúp máy.
Nhưng tên quản lý vẫn đứng đực ra đó, mãi không hoàn hồn.
Lâm Vũ lấy điện thoại của mình về, sau đó cười khẩy nói.
"Sao? Tôi đã bảo tôi là ông chủ rồi, giờ anh đã tin chưa?"
"Tôi tin, tôi tin!", quản lý chỉ có thể gật đầu.
Lâm Vũ bước lên từng bước, lạnh lùng nói tiếp: "Lần trước tôi nói không phải tôi không trả tiền mà là ví tiền của tôi bị trộm mất, giờ anh đã tin chưa?"
"Tin tin tin!", quản lý liên mồm nói.
Đùa nhau à, đây là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh đấy, sao có thể ăn chùa được?
Giờ anh ta hối hận xanh cả ruột, nhân vật tầm cỡ như thế mà sao anh ta lại không nhận ra cơ chứ.
"Nếu đã thế, giờ anh cút được rồi.", Lâm Vũ khoát tay.
"Lâm..., ông chủ Lâm, tôi biết sai rồi! Anh nghe tôi giải thích đã, anh đừng đuổi tôi mà.", quản lý cầu xin.
"Anh cảm thấy chuyện này ổn không?", Lâm Vũ cười khẩy.
Mập đứng cạnh cũng quát: "Còn không cút ra ngoài đi! Nếu anh còn không đi, anh Vũ của tôi đành phải gọi bảo vệ đến lôi anh đi đấy".
"Điếc à, cút đi!", giọng điệu Lâm Vũ lạnh như băng.
Lâm Vũ không cho anh ta cơ hội.
Quản lý thấy anh Lâm Vũ không tha thứ cho mình, chỉ có thể bực bội xoay người rời đi.
Sau khi anh ta đi khỏi.
"Cô tên gì?", Lâm Vũ nhìn cô bé phục vụ bên cạnh.
Cô ấy vừa nói đỡ cho Lâm Vũ, khiến bản thân mình suýt chút nữa bị đuổi.
"Ông chủ, tôi.. tôi tên Thiến Thiến.", cô ấy gượng gạo trả lời.
"Thiến Thiến, cô làm rất tốt, từ hôm nay cô sẽ là quản lý nhà hàng Thịnh Diên.", Lâm Vũ thờ ơ nói.
"Tôi làm quản lý á?", cô bé phục vụ giật mình há hốc miệng.
Vừa nãy cô ấy suýt chút nữa thì bị đuổi việc, giờ đã được làm quản lý rồi? Chính bản thân cô ấy cũng không dám tin.
"Ông chủ, tôi... chưa chắc tôi có thể làm tốt việc này.", cô ấy nhỏ giọng nói.
"Không sao, tôi tin cô, cứ làm hẳn hoi.", Lâm Vũ cười vỗ vai cô ấy.
Sau đó anh quay người nhìn đám nhân viên đang đứng ở đây.
"Chào ông chủ!"
Người nào nhanh nhạy lập tức mở miệng chào Lâm Vũ.
"Chào ông chủ!"
Những nhân viên phục vụ thấy thế vội vàng chào theo.
"Đừng chỉ gọi mỗi tôi, còn người đứng bên cạnh tôi nữa, sau này các cô các cậu nhìn thấy cậu ấy cũng phải gọi là ông chủ, biết chưa?", Lâm Vũ chỉ vào mập nói.
"Chào ông chủ!"
Đám nhân viên lại cúi chào mập.
"Hì hì!", mập đương nhiên là vui chết đi được, cậu ấy chưa từng được hưởng đãi ngộ bậc này.
"Mập, sau này đến nhà hàng Thịnh Diên ăn cơm thì cứ đến, không cần trả tiền, cậu là anh em của tôi, một nửa nhà hàng này cũng là của cậu.", Lâm Vũ vỗ vai mập nói.
"Thật à? Thế tốt quá! Đù, có người anh em giàu có thích thật đấy, hì hì.", mập cười vui sướng.
Sau đó, Lâm Vũ và mập ngồi xuống ăn cơm dưới sự phục vụ của đám nhân viên.
Ăn được một nửa, mập nghe một cuộc điện thoại.
"Gì cơ? Cậu bị đánh á? Ở đâu? Quán net Giai Giai à? Ok, tôi biết rồi!"
Sau khi cúp máy.
"Mập, sao thế?", Lâm Vũ ngẩng đầu hỏi.
"Anh Vũ, Minh bị đánh rồi, ở ngay cửa quán net Giai Giai.", vẻ mặt mập nghiêm túc.
Quản lý nhà hàng nghe thấy thế thì mặt mũi xám như tro tàn, anh ta không tin vào lỗ tai mình nữa.
Thằng nhóc này mua nhà hàng Thịnh Diên thật rồi?
"Ông chủ, tại sao vậy? Doanh thu của nhà hàng Thịnh Diên rất tốt, sao phải bán chứ!", anh ta nghĩ mãi không ra.
"Lý do rất đơn giản, người ta trả giá cao, tôi chả có lý gì không bán cả.", ông chủ nói.
Sao đó ông ta nói tiếp.
"Mà cậu có biết vị sếp mới này là ai không? Chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh chi nhánh Thanh Dương đấy, anh ấy muốn mua nhà hàng Thịnh Diên, tôi có thể không nể mặt anh ấy sao?"
"Tập đoàn Hoa Đỉnh, chủ... chủ tịch!"
Trong chốc lát, quản lý cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, đánh thằng vào lòng tin của anh ta.
Trời đất ơi, anh ta vừa mới cười nhạo chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh? Anh ta còn ăn nói xấc xược với chủ tịch tập đoàn hoa Đỉnh? Thậm chí còn định đuổi người ta cút đi?
Nghĩ đến đây, anh ta cảm thấy trái tim như rơi xuống vực sâu vạn trượng vậy.
"Tiểu Chu, tôi còn có chuyện, cúp máy đây.", ông chủ dặn dò xong lập tức cúp máy.
Nhưng tên quản lý vẫn đứng đực ra đó, mãi không hoàn hồn.
Lâm Vũ lấy điện thoại của mình về, sau đó cười khẩy nói.
"Sao? Tôi đã bảo tôi là ông chủ rồi, giờ anh đã tin chưa?"
"Tôi tin, tôi tin!", quản lý chỉ có thể gật đầu.
Lâm Vũ bước lên từng bước, lạnh lùng nói tiếp: "Lần trước tôi nói không phải tôi không trả tiền mà là ví tiền của tôi bị trộm mất, giờ anh đã tin chưa?"
"Tin tin tin!", quản lý liên mồm nói.
Đùa nhau à, đây là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh đấy, sao có thể ăn chùa được?
Giờ anh ta hối hận xanh cả ruột, nhân vật tầm cỡ như thế mà sao anh ta lại không nhận ra cơ chứ.
"Nếu đã thế, giờ anh cút được rồi.", Lâm Vũ khoát tay.
"Lâm..., ông chủ Lâm, tôi biết sai rồi! Anh nghe tôi giải thích đã, anh đừng đuổi tôi mà.", quản lý cầu xin.
"Anh cảm thấy chuyện này ổn không?", Lâm Vũ cười khẩy.
Mập đứng cạnh cũng quát: "Còn không cút ra ngoài đi! Nếu anh còn không đi, anh Vũ của tôi đành phải gọi bảo vệ đến lôi anh đi đấy".
"Điếc à, cút đi!", giọng điệu Lâm Vũ lạnh như băng.
Lâm Vũ không cho anh ta cơ hội.
Quản lý thấy anh Lâm Vũ không tha thứ cho mình, chỉ có thể bực bội xoay người rời đi.
Sau khi anh ta đi khỏi.
"Cô tên gì?", Lâm Vũ nhìn cô bé phục vụ bên cạnh.
Cô ấy vừa nói đỡ cho Lâm Vũ, khiến bản thân mình suýt chút nữa bị đuổi.
"Ông chủ, tôi.. tôi tên Thiến Thiến.", cô ấy gượng gạo trả lời.
"Thiến Thiến, cô làm rất tốt, từ hôm nay cô sẽ là quản lý nhà hàng Thịnh Diên.", Lâm Vũ thờ ơ nói.
"Tôi làm quản lý á?", cô bé phục vụ giật mình há hốc miệng.
Vừa nãy cô ấy suýt chút nữa thì bị đuổi việc, giờ đã được làm quản lý rồi? Chính bản thân cô ấy cũng không dám tin.
"Ông chủ, tôi... chưa chắc tôi có thể làm tốt việc này.", cô ấy nhỏ giọng nói.
"Không sao, tôi tin cô, cứ làm hẳn hoi.", Lâm Vũ cười vỗ vai cô ấy.
Sau đó anh quay người nhìn đám nhân viên đang đứng ở đây.
"Chào ông chủ!"
Người nào nhanh nhạy lập tức mở miệng chào Lâm Vũ.
"Chào ông chủ!"
Những nhân viên phục vụ thấy thế vội vàng chào theo.
"Đừng chỉ gọi mỗi tôi, còn người đứng bên cạnh tôi nữa, sau này các cô các cậu nhìn thấy cậu ấy cũng phải gọi là ông chủ, biết chưa?", Lâm Vũ chỉ vào mập nói.
"Chào ông chủ!"
Đám nhân viên lại cúi chào mập.
"Hì hì!", mập đương nhiên là vui chết đi được, cậu ấy chưa từng được hưởng đãi ngộ bậc này.
"Mập, sau này đến nhà hàng Thịnh Diên ăn cơm thì cứ đến, không cần trả tiền, cậu là anh em của tôi, một nửa nhà hàng này cũng là của cậu.", Lâm Vũ vỗ vai mập nói.
"Thật à? Thế tốt quá! Đù, có người anh em giàu có thích thật đấy, hì hì.", mập cười vui sướng.
Sau đó, Lâm Vũ và mập ngồi xuống ăn cơm dưới sự phục vụ của đám nhân viên.
Ăn được một nửa, mập nghe một cuộc điện thoại.
"Gì cơ? Cậu bị đánh á? Ở đâu? Quán net Giai Giai à? Ok, tôi biết rồi!"
Sau khi cúp máy.
"Mập, sao thế?", Lâm Vũ ngẩng đầu hỏi.
"Anh Vũ, Minh bị đánh rồi, ở ngay cửa quán net Giai Giai.", vẻ mặt mập nghiêm túc.