Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Mua nhà hàng Thịnh Diên
Lâm Vũ quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là một bóng dáng quen thuộc.
Anh ta đúng là quản lý của nhà hàng Thịnh Diên, người lần trước mỉa mai hai người Lâm Vũ, còn nói phải báo cảnh sát bắt bọn họ lại.
"Bảo sao nhìn quen thế, hóa ra là hai thằng ranh chúng mày".
Quản lý vừa nói vừa bước từng bước đến trước mặt hai người Lâm Vũ.
"Sao hai thằng chúng mày còn có mặt mũi mò đến đây hả? Sao nào, định ăn chùa à? Còn mơ tưởng có đứa ngu nào đó tin chúng mày nên trả tiền cho chúng mày hả?", giọng điệu anh ta khinh thường.
Vẻ mặt Lâm Vũ xám xịt lại, chuyện lần trước nên khiến anh bực với tên quản lý này rồi.
Giờ anh đã không động đến anh ta thì chớ, anh ta đã tự dẫn xác đến?
"Anh ăn nói hẳn hoi vào! Có biết người đứng cạnh anh là ai không hả?", vẻ mặt mập khó chịu quát to với quản lý.
"Tao biết chứ! Đương nhiên tao biết rồi. Lần trước mày chả bảo cậu ta là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, người giàu nhất Tây Nam còn gì.", quản lý cười nhạo.
"Nhìn tướng tá cậu ta mà đòi là cháu ngoại của Liễu Chí Trung á? Ha ha!"
Mấy nhân viên phục vụ đứng cạnh che miệng bật cười.
Sau đó, tên quản lý lập tức đổi giọng, hung dữ nói.
"Con mẹ chúng mày đừng có mà ra vẻ, cút ra ngoài cho tao".
"Sao? Nhà hàng Thịnh Diên mở cửa mà lại không đón khách à? Dám đuổi khách đi?", vẻ mặt Lâm Vũ ngày càng xấu.
"Bọn tao đương nhiên là đón khách rồi. Nhưng... bọn tao không chào đón cái loại kiết xác như mày. Sao mày không tự nhìn lại bản thân mình xem, liệu có trả nổi tiền không? Còn định ăn chùa à, tưởng mình là cháu ngoại Liễu Chí Trung thật chắc.", quản lý mỉa mai.
Lúc này, cô bé phục vụ dẫn đường cho Lâm Vũ không nhịn được nói.
"Quản lý, dù sao người ta cũng là khách, anh đừng làm vậy".
Vẻ mặt tên quản lý xám xịt lại, nhìn cô ấy nói: "Sao? Cô còn phải dạy tôi làm thế nào à?"
Cô bé đó bị mắng, cúi đầu nói nhỏ: "Tôi.. tôi chỉ thấy thái độ của anh với khách hàng như thế không ổn".
"Mẹ nó, còn dám lên mặt dạy đời tôi à, cô muốn bị đuổi đúng không? Được thôi, kỳ thực tập của cô dừng ở đây, cô và hai thằng ranh này cút ngay cho tôi".
Quản lý giơ tay chỉ ra cửa.
"Quản lý, tôi... tôi...", cô bé đó không biết phải làm sao.
"Lằng nhằng cái đếch gì! Mau cút cho tôi, cô điếc rồi à?", anh ta mắng to.
Cô ấy bị mắng đến mức bật khóc, đành phải gật đầu, sau đó tủi thân đi ra ngoài.
"Đợi đã!"
Lâm Vũ giơ tay ngăn cô ấy lại.
"Em gái, người phải đi không phải cô mà là anh ta.", Lâm Vũ nhìn tên quản lý.
"Anh lập tức cút ra ngoài cho tôi! Tôi tuyên bố, anh đã bị đuổi việc.", hai mắt Lâm Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm tên quản lý.
"Gì cơ? Tao bị đuổi á? Mày tuyên bố á? Haha, đầu óc mày bị úng nước đấy á? Mày là ông chủ của nhà hàng Thịnh Diên hả?", quản lý cười nhạo nói.
"Chúc mừng anh đã trả lời đúng, tôi đã mua nhà hàng Thịnh Diên này rồi, từ hôm nay trở đi tôi là ông chủ của nhà hàng Thịnh Diên.", Lâm Vũ dửng dưng nói.
"Mày mua? Ha ha, cái loại khố rách áo ôm như mày, tiền một bữa cơm mà còn không trả nổi, còn đòi mua nhà hàng Thịnh Diên của bọn tao.", quản lý mỉa mai.
"Thằng ranh này chém gió đỉnh quá, cái loại nó mà đòi mua nhà hàng Thịnh Diên? Tiền bữa cơm còn chẳng trả được nữa là".
Mấy nhân biên bên cạnh cười nhạo.
Đúng lúc này, điện thoại đi động của Lâm Vũ đột nhiên đổ chuông.
Lâm Vũ không nghe máy, đưa cho quản lý nhà hàng, nói với anh ta.
"Ông chủ của anh gọi, anh nghe máy đi".
Quản lý còn đang định chọc ngoáy mấy câu, nhưng ngay khi anh ta đang định mở miệng thì thấy số gọi đến, đúng là số điện thoại của ông chủ anh ta.
Nhìn thấy thế, quản lý vội vàng cầm lấy, sau đó ấn nghe.
"Ông chủ.", quản lý rất lễ phép.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của ông chủ: "Tiểu Chu à, tôi đã bán nhà hàng Thịnh Diên cho anh Lâm, cậu trao đổi thêm với anh ấy nhé, sau này anh ấy là sếp mới của mọi người đấy".
Anh ta đúng là quản lý của nhà hàng Thịnh Diên, người lần trước mỉa mai hai người Lâm Vũ, còn nói phải báo cảnh sát bắt bọn họ lại.
"Bảo sao nhìn quen thế, hóa ra là hai thằng ranh chúng mày".
Quản lý vừa nói vừa bước từng bước đến trước mặt hai người Lâm Vũ.
"Sao hai thằng chúng mày còn có mặt mũi mò đến đây hả? Sao nào, định ăn chùa à? Còn mơ tưởng có đứa ngu nào đó tin chúng mày nên trả tiền cho chúng mày hả?", giọng điệu anh ta khinh thường.
Vẻ mặt Lâm Vũ xám xịt lại, chuyện lần trước nên khiến anh bực với tên quản lý này rồi.
Giờ anh đã không động đến anh ta thì chớ, anh ta đã tự dẫn xác đến?
"Anh ăn nói hẳn hoi vào! Có biết người đứng cạnh anh là ai không hả?", vẻ mặt mập khó chịu quát to với quản lý.
"Tao biết chứ! Đương nhiên tao biết rồi. Lần trước mày chả bảo cậu ta là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, người giàu nhất Tây Nam còn gì.", quản lý cười nhạo.
"Nhìn tướng tá cậu ta mà đòi là cháu ngoại của Liễu Chí Trung á? Ha ha!"
Mấy nhân viên phục vụ đứng cạnh che miệng bật cười.
Sau đó, tên quản lý lập tức đổi giọng, hung dữ nói.
"Con mẹ chúng mày đừng có mà ra vẻ, cút ra ngoài cho tao".
"Sao? Nhà hàng Thịnh Diên mở cửa mà lại không đón khách à? Dám đuổi khách đi?", vẻ mặt Lâm Vũ ngày càng xấu.
"Bọn tao đương nhiên là đón khách rồi. Nhưng... bọn tao không chào đón cái loại kiết xác như mày. Sao mày không tự nhìn lại bản thân mình xem, liệu có trả nổi tiền không? Còn định ăn chùa à, tưởng mình là cháu ngoại Liễu Chí Trung thật chắc.", quản lý mỉa mai.
Lúc này, cô bé phục vụ dẫn đường cho Lâm Vũ không nhịn được nói.
"Quản lý, dù sao người ta cũng là khách, anh đừng làm vậy".
Vẻ mặt tên quản lý xám xịt lại, nhìn cô ấy nói: "Sao? Cô còn phải dạy tôi làm thế nào à?"
Cô bé đó bị mắng, cúi đầu nói nhỏ: "Tôi.. tôi chỉ thấy thái độ của anh với khách hàng như thế không ổn".
"Mẹ nó, còn dám lên mặt dạy đời tôi à, cô muốn bị đuổi đúng không? Được thôi, kỳ thực tập của cô dừng ở đây, cô và hai thằng ranh này cút ngay cho tôi".
Quản lý giơ tay chỉ ra cửa.
"Quản lý, tôi... tôi...", cô bé đó không biết phải làm sao.
"Lằng nhằng cái đếch gì! Mau cút cho tôi, cô điếc rồi à?", anh ta mắng to.
Cô ấy bị mắng đến mức bật khóc, đành phải gật đầu, sau đó tủi thân đi ra ngoài.
"Đợi đã!"
Lâm Vũ giơ tay ngăn cô ấy lại.
"Em gái, người phải đi không phải cô mà là anh ta.", Lâm Vũ nhìn tên quản lý.
"Anh lập tức cút ra ngoài cho tôi! Tôi tuyên bố, anh đã bị đuổi việc.", hai mắt Lâm Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm tên quản lý.
"Gì cơ? Tao bị đuổi á? Mày tuyên bố á? Haha, đầu óc mày bị úng nước đấy á? Mày là ông chủ của nhà hàng Thịnh Diên hả?", quản lý cười nhạo nói.
"Chúc mừng anh đã trả lời đúng, tôi đã mua nhà hàng Thịnh Diên này rồi, từ hôm nay trở đi tôi là ông chủ của nhà hàng Thịnh Diên.", Lâm Vũ dửng dưng nói.
"Mày mua? Ha ha, cái loại khố rách áo ôm như mày, tiền một bữa cơm mà còn không trả nổi, còn đòi mua nhà hàng Thịnh Diên của bọn tao.", quản lý mỉa mai.
"Thằng ranh này chém gió đỉnh quá, cái loại nó mà đòi mua nhà hàng Thịnh Diên? Tiền bữa cơm còn chẳng trả được nữa là".
Mấy nhân biên bên cạnh cười nhạo.
Đúng lúc này, điện thoại đi động của Lâm Vũ đột nhiên đổ chuông.
Lâm Vũ không nghe máy, đưa cho quản lý nhà hàng, nói với anh ta.
"Ông chủ của anh gọi, anh nghe máy đi".
Quản lý còn đang định chọc ngoáy mấy câu, nhưng ngay khi anh ta đang định mở miệng thì thấy số gọi đến, đúng là số điện thoại của ông chủ anh ta.
Nhìn thấy thế, quản lý vội vàng cầm lấy, sau đó ấn nghe.
"Ông chủ.", quản lý rất lễ phép.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của ông chủ: "Tiểu Chu à, tôi đã bán nhà hàng Thịnh Diên cho anh Lâm, cậu trao đổi thêm với anh ấy nhé, sau này anh ấy là sếp mới của mọi người đấy".