Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Vả mặt
"Được chứ! Đương nhiên là được rồi. Anh yên tâm đi, tôi sẽ làm ngay.", Ngô Tang cười gật đầu liên tục.
Sau đó ông ta quay sang nói với một nhân viên.
"Mau, mau gọi Linh Linh đến đây".
"Vâng, sếp Ngô.", người này gật đầu lia lịa rồi vội vàng xoay người chạy đi.
Vương Tuệ đứng bên cạnh nhìn thấy thế, trong lòng ngờ vực, cô thấy Lâm Vũ giơ ra một tấm thẻ, thái độ của ông chủ lập tức trở nên cung kính rồi?
Đương nhiên cô không nhận ra tấm thẻ VIP kim cương đó, cô chỉ thấy nó là một tấm thẻ ngân hàng khá đẹp mà thôi.
Nếu cô nhận ra tấm thẻ này thì sẽ không thấy ngờ vực nữa.
Sau khi nhân viên đó rời đi.
"Không biết anh đây là?", vẻ mặt ông chủ Ngô tươi cười hỏi.
"Tôi là Lâm Vũ.", Lâm Vũ thờ ơ nói.
"Lâm Vũ?"
Ông chủ Ngô lẩm bẩm, hình như dạo gần đây ông ta có nghe người khác nhắc đến cái tên này nhưng cụ thể là ai thì ông ta không nghĩ ra.
Đúng lúc này Linh Linh nhanh chân đi đến.
"Sếp ạ.", vẻ mặt Linh Linh tươi cười chào Ngô Tang.
Lúc này Linh Linh chả có gì là sợ cả, cô ta có thể làm quản lý quán bar vì cô ta lén lút qua lại với Ngô Tang.
"Linh Linh, tối nay cô chỉ cần làm một việc thôi, tiếp hai vị khách quý này thật chu đáo là được.", ông chủ Ngô cười tủm tỉm nói.
Linh Linh ngẩn người.
"Sếp Ngô, ông... sao ông lại để tôi tiếp bọn họ chứ? Tôi là quản lý, không phải người tiếp rượu.", vẻ mặt cô ta giận dữ.
"Tôi đương nhiên hiểu rõ. Lần này cô chịu thiệt chút đi.", ông chủ Ngô cười.
"Không!", cô ta bĩu môi, giọng điệu kiên quyết.
Với Linh Linh mà nói, để cô ta đi tiếp Vương Tuệ, phải phục vụ Vương Tuệ thì đánh chết cô ta cũng không đồng ý làm.
Ông chủ Ngô nghe thấy thế thì sa sầm mặt.
"Linh Linh, cô đừng có mà hống hách. Tôi nói lại một lần nữa, tối nay cô ngoan ngoãn mà ngồi đây tiếp rượu đi.", ông chủ Ngô lạnh lùng nói.
"Sếp Ngô, sao ông phải giúp bọn họ chứ. Ông nhìn cách bọn họ ăn mặc mà xem, chắc chắn là không có nhiều tiền rồi, cùng lắm thì chỉ có chút tiền lẻ mà thôi.", Linh Linh bật lại.
"Bốp!"
Cô ta vừa dứt lời, ông chủ Ngô đã tát cô ta một cái.
Bất ngờ bị ăn tát, vẻ mặt Linh Linh sững sờ, cô ta không ngờ sếp Ngô lại vì Lâm Vũ và Vương Tuệ mà đánh cô ta?
Mà cô ta biết Vương Tuệ đang ngồi cạnh nhìn cô ta, bị ăn tát trước mặt Vương Tuệ càng khiến cô ta thấy mất mặt hơn.
Sau đó, ông chủ Ngô chỉ tay vào Linh Linh, hung tợn nói.
"Đồ gái điếm thối tha, đừng có mà được đà lên mặt. Anh Lâm để cô tiếp rượu là nể mặt cô rồi. Cô đừng quên là ông đây cho cô vị trí quản lý. Tôi để cô làm quản lý thì cô làm, tôi bảo cô đi tiếp rượu thì cô phải tiếp".
Bị mắng như tát nước vào mặt, Linh Linh lập tức bật khóc.
Nhưng ông chủ Ngô cũng chẳng tha cho cô ta.
"Cái chức quản lý của cô là dùng cơ thể cô để đối lấy, cô còn không tự hiểu chắc? Cô là cái đếch gì chứ? Tôi nói một câu là cô phải cút khỏi đây ngay.", ông chủ Ngô chửi um lên.
Vừa nghe thấy thế, Vương Tuệ ngạc nhiên che miệng, cô không ngờ cái chức quản lý của Linh Linh là dùng cơ thể chính mình để đổi lấy.
Linh Linh nghe thấy ông chủ Ngô nói thế, cảm giác mất hết mặt mũi.
"Ông chủ, ông đừng nói nữa, tôi tiếp! Để tôi tiếp".
Linh Linh chỉ có thể gật đầu, cô ta biết ông chủ đã tức giận như thế, chứng tỏ cô ta không có quyền lựa chọn.
"Xì, đúng là cái thứ ti tiện, không cho cô biết tay thì cô không biết trời cao đất dày là gì.", ông chủ Ngô lạnh lùng nói.
Đối với ông ta thì Linh Linh cũng chỉ là thứ đồ chơi bình thường mà thôi, ông ta cũng không biết rõ lắm về danh tính của Lâm Vũ nhưng có thể đây là nhân vật máu mặt mà ông ta không dây vào được, đương nhiên ông ta không thể vì Linh Linh mà đắc tội anh được.
Ngập ngừng một lát, ông chủ Ngô xụ mặt nói tiếp.
"Cô tiếp hai vị khách quý chu đáo vào, nếu hai người họ không hài lòng thì tôi sẽ hỏi tội cô đấy, nghe rõ chưa?"
"Vâng... vâng...", Linh Linh uể oải gật đầu.
Ông chủ Ngô thấy thế thì tươi cười nhìn Lâm Vũ.
"Anh Lâm, anh cứ chơi thoải mái, nếu cần gì thì cứ để nhân viên gọi tôi tới".
"Được rồi, ông đi đi.", Lâm Vũ xua tay nói.
Sau đó ông ta quay sang nói với một nhân viên.
"Mau, mau gọi Linh Linh đến đây".
"Vâng, sếp Ngô.", người này gật đầu lia lịa rồi vội vàng xoay người chạy đi.
Vương Tuệ đứng bên cạnh nhìn thấy thế, trong lòng ngờ vực, cô thấy Lâm Vũ giơ ra một tấm thẻ, thái độ của ông chủ lập tức trở nên cung kính rồi?
Đương nhiên cô không nhận ra tấm thẻ VIP kim cương đó, cô chỉ thấy nó là một tấm thẻ ngân hàng khá đẹp mà thôi.
Nếu cô nhận ra tấm thẻ này thì sẽ không thấy ngờ vực nữa.
Sau khi nhân viên đó rời đi.
"Không biết anh đây là?", vẻ mặt ông chủ Ngô tươi cười hỏi.
"Tôi là Lâm Vũ.", Lâm Vũ thờ ơ nói.
"Lâm Vũ?"
Ông chủ Ngô lẩm bẩm, hình như dạo gần đây ông ta có nghe người khác nhắc đến cái tên này nhưng cụ thể là ai thì ông ta không nghĩ ra.
Đúng lúc này Linh Linh nhanh chân đi đến.
"Sếp ạ.", vẻ mặt Linh Linh tươi cười chào Ngô Tang.
Lúc này Linh Linh chả có gì là sợ cả, cô ta có thể làm quản lý quán bar vì cô ta lén lút qua lại với Ngô Tang.
"Linh Linh, tối nay cô chỉ cần làm một việc thôi, tiếp hai vị khách quý này thật chu đáo là được.", ông chủ Ngô cười tủm tỉm nói.
Linh Linh ngẩn người.
"Sếp Ngô, ông... sao ông lại để tôi tiếp bọn họ chứ? Tôi là quản lý, không phải người tiếp rượu.", vẻ mặt cô ta giận dữ.
"Tôi đương nhiên hiểu rõ. Lần này cô chịu thiệt chút đi.", ông chủ Ngô cười.
"Không!", cô ta bĩu môi, giọng điệu kiên quyết.
Với Linh Linh mà nói, để cô ta đi tiếp Vương Tuệ, phải phục vụ Vương Tuệ thì đánh chết cô ta cũng không đồng ý làm.
Ông chủ Ngô nghe thấy thế thì sa sầm mặt.
"Linh Linh, cô đừng có mà hống hách. Tôi nói lại một lần nữa, tối nay cô ngoan ngoãn mà ngồi đây tiếp rượu đi.", ông chủ Ngô lạnh lùng nói.
"Sếp Ngô, sao ông phải giúp bọn họ chứ. Ông nhìn cách bọn họ ăn mặc mà xem, chắc chắn là không có nhiều tiền rồi, cùng lắm thì chỉ có chút tiền lẻ mà thôi.", Linh Linh bật lại.
"Bốp!"
Cô ta vừa dứt lời, ông chủ Ngô đã tát cô ta một cái.
Bất ngờ bị ăn tát, vẻ mặt Linh Linh sững sờ, cô ta không ngờ sếp Ngô lại vì Lâm Vũ và Vương Tuệ mà đánh cô ta?
Mà cô ta biết Vương Tuệ đang ngồi cạnh nhìn cô ta, bị ăn tát trước mặt Vương Tuệ càng khiến cô ta thấy mất mặt hơn.
Sau đó, ông chủ Ngô chỉ tay vào Linh Linh, hung tợn nói.
"Đồ gái điếm thối tha, đừng có mà được đà lên mặt. Anh Lâm để cô tiếp rượu là nể mặt cô rồi. Cô đừng quên là ông đây cho cô vị trí quản lý. Tôi để cô làm quản lý thì cô làm, tôi bảo cô đi tiếp rượu thì cô phải tiếp".
Bị mắng như tát nước vào mặt, Linh Linh lập tức bật khóc.
Nhưng ông chủ Ngô cũng chẳng tha cho cô ta.
"Cái chức quản lý của cô là dùng cơ thể cô để đối lấy, cô còn không tự hiểu chắc? Cô là cái đếch gì chứ? Tôi nói một câu là cô phải cút khỏi đây ngay.", ông chủ Ngô chửi um lên.
Vừa nghe thấy thế, Vương Tuệ ngạc nhiên che miệng, cô không ngờ cái chức quản lý của Linh Linh là dùng cơ thể chính mình để đổi lấy.
Linh Linh nghe thấy ông chủ Ngô nói thế, cảm giác mất hết mặt mũi.
"Ông chủ, ông đừng nói nữa, tôi tiếp! Để tôi tiếp".
Linh Linh chỉ có thể gật đầu, cô ta biết ông chủ đã tức giận như thế, chứng tỏ cô ta không có quyền lựa chọn.
"Xì, đúng là cái thứ ti tiện, không cho cô biết tay thì cô không biết trời cao đất dày là gì.", ông chủ Ngô lạnh lùng nói.
Đối với ông ta thì Linh Linh cũng chỉ là thứ đồ chơi bình thường mà thôi, ông ta cũng không biết rõ lắm về danh tính của Lâm Vũ nhưng có thể đây là nhân vật máu mặt mà ông ta không dây vào được, đương nhiên ông ta không thể vì Linh Linh mà đắc tội anh được.
Ngập ngừng một lát, ông chủ Ngô xụ mặt nói tiếp.
"Cô tiếp hai vị khách quý chu đáo vào, nếu hai người họ không hài lòng thì tôi sẽ hỏi tội cô đấy, nghe rõ chưa?"
"Vâng... vâng...", Linh Linh uể oải gật đầu.
Ông chủ Ngô thấy thế thì tươi cười nhìn Lâm Vũ.
"Anh Lâm, anh cứ chơi thoải mái, nếu cần gì thì cứ để nhân viên gọi tôi tới".
"Được rồi, ông đi đi.", Lâm Vũ xua tay nói.