Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115: Món quà thần bí của ông ngoại
Khu căn hộ.
Sau khi Lâm Vũ trở về nhà, ông ngoại Liễu Chí Trung đang ngồi trên chiếc ghế sofa cũ nơi mẹ anh thường ngồi.
“Vũ Nhi, cháu về rồi”, Lưu Chí Trung nở nụ cười hiền từ.
“Ông ngoại, mẹ cháu ở nước ngoài hồi phục thế nào rồi?”, Lâm Vũ vừa vào đã vội vàng hỏi tình hình của mẹ.
“Cháu yên tâm đi, có ông sắp xếp, đương nhiên phải ổn rồi”, Liễu Chí Trung cười nói.
“Vậy thì tốt quá!”, Lâm Vũ yên tâm gật đầu.
“Vũ Nhi, buổi đấu giá được tổ chức ở thành phố Thanh Dương ngày mai là một buổi đấu giá rất quan trọng với cháu, hôm nay ông quay về là để bàn với cháu về chuyện này”, Liễu Chí Trung nói.
Lâm Vũ có chút kinh ngạc: “Mặc dù buổi đấu giá này rất quan trọng, nhưng cũng không đến mức phải khiến ông ngoại đích thân chạy từ tỉnh về đây để gặp cháu chứ?”
“Nếu chỉ là một buổi đấu giá bình thường thì đúng là không cần thiết, nhưng buổi đấu giá này, liên quan đến trận chiến của cháu với tập đoàn Kim Cường”, ông ngoại Lưu Chí Trung nói.
“Tập đoàn Kim Cường sao?”, Lâm Vũ lầm bầm một câu.
Lâm Vũ nhớ lại, trước đó, tổng giám đốc Lưu Ba đã nói với Lâm Vũ rằng, buổi đấu giá này sẽ giành đất với tập đoàn Kim Cường.
Vì vậy, buổi đấu giá này là một trận chiến không có khói súng với tập đoàn Kim Cường.
“Đúng! Chính là tập đoàn Kim Cường, ông nghĩ Lâm Vũ cháu nhất định rất muốn nhanh chóng tiêu diệt tập đoàn Kim Cường đúng không!”, ông ngoại Lưu Chí Trung cười híp mắt nói.
“Đương nhiên ạ”, Lâm Vũ khẽ gật đầu, liếc mắt một cái.
Những việc mà tập đoàn Kim Cường đã làm trước đây khiến Lâm Vũ nằm mơ cũng muốn tiêu diệt bọn họ ngay lập tức.
Tuy nhiên, tập đoàn Kim Cường là một con rắn địa phương, mà chủ tịch Hướng Kim Cường là đại ca của thế lực ngầm ở Thanh Dương, ông ta đã cắm rễ ở thành phố này hơn mười năm rồi.
Vì vậy Lâm Vũ muốn dựa vào năng lực của chính mình, tiêu diệt tập đoàn Kim Cường là vô cùng khó khăn.
“Nhiệm vụ quan trọng tiêu diệt tập đoàn Kim Cường này, ông sẽ giao cho cháu đích thân hoàn thành, đây cũng là một bài khảo sát dành cho cháu”, ông ngoại Lưu Chí Trung nói.
“Ông ngoại, cho dù ông không nói, cháu cũng sẽ tự nghĩ cách tiêu diệt tập đoàn Kim Cường, nếu không cháu đã tới tìm ông nhờ giúp đỡ từ lâu rồi”, Lâm Vũ cười nói.
“Ha ha, tốt lắm, có bản lĩnh”, Lưu Chí Trung gật đầu nói.
Sau đó, Lưu Chí Trung lại nói.
“Tuy nhiên, ông sẽ không để cháu chiến đấu một mình đâu, dù sao thì Hướng Kim Cường cũng là con cáo già, ông ta đã ở Thanh Dương này nhiều năm rồi, khi cần thiết, ông sẽ ở phía sau hỗ trợ cháu, đương nhiên vẫn phụ thuộc nhiều vào cháu thôi”.
“Vậy thì cám ơn ông ngoại ạ”, Lâm Vũ gật đầu.
“Ví dụ như trong buổi đấu giá này, ông sẽ giúp đỡ cháu một chút”, ông ngoại cười híp mắt nói.
“Ồ? Giúp gì vậy?”, Lâm Vũ tò mò hỏi.
Cuộc đấu giá này là lần đầu tiên Lâm Vũ đối mặt với Hướng Kim Cường, Lâm Vũ đương nhiên rất muốn thắng.
“Đầu tiên, ông sẽ hỗ trợ tài chính cho cháu một tỷ! Chỉ cần là một mảnh đất quan trọng, cho dù thế nào, chỉ cần đấu giá thì cho dù là giá nào cũng phải giành cho bằng được, cho dù không đáng giá tới mức ấy cũng phải khiến cho Hứa Kim Cường năm sau không có đất xây nhà”, ông ngoại nói.
“Ý của ông ngoại à dùng tiền đã chặn hết mọi đường đi của Hứa Kim Cường đúng không?”, Lâm Vũ vui mừng nói.
“Đúng! Chính là ý đó! Ông ta là một con rắn địa phương thì sao? So về tài chính, tập đoàn chúng ta có thể chơi ông ta đến chết”, ông ngoại Lưu Chí Trung cười nói.
“Ông ngoại không hổ danh là tỷ phú, đúng là đỉnh thật, hi hi”, Lâm Vũ cười nói.
“Đúng rồi, ông ngoại, một tỷ này là chuyện tốt mà ông nói qua điện thoại sao?”, Lâm Vũ hỏi.
“Đương nhiên không phải, thứ tốt mà ông nói tới là cái khác, sẽ có ích rất lớn cho cháu sau này”, ông ngoại Lưu Chí Trung cười nói.
Sau đó, ông ngoại lấy một văn kiện từ chỗ thư ký, rồi đưa cho Lâm Vũ.
“Vũ Nhi, đây chính là đồ tốt mà ông tặng cho cháu!”
Lâm Vũ nhanh chóng nhận lấy tập văn kiện này.
Với Lâm Vũ, thứ mà được ông ngoại gọi là đồ tốt chắc phải ở cấp độ bảo vật ấy chứ.
Sau khi nhận văn kiện, Lâm Vũ nhanh chóng mở ra xem.
“Quả nhiên là đồ tốt!”
Sau khi Lâm Vũ xem tập văn kiện, rất nhanh đã hiểu được ý của ông ngoại.
Tài liệu mà ông ngoại đưa cho Lâm Vũ còn quan trọng hơn một tỷ mà ông cho anh.
Sau đó, Lâm Vũ liền cất kỹ tài liệu quý giá này đi.
“Ông chỉ có thể làm được đến vậy thôi, còn về phần cháu có thể làm được đến bước nào thì phải xem năng lực của cháu rồi”, ông ngoại Lưu Chí Trung cười híp mắt nói.
“Ông ngoại yên tâm, cháu nhất định sẽ không để ông thất vọng đâu! Có những sự giúp đỡ này của ông, cháu tuyệt đối sẽ khiến tập đoàn Kim Cường thua thảm hại trong buổi đấu giá này”, Lâm Vũ quả quyết nói.
Đừng nghĩ ông ngoại chỉ đứng phía sau giúp đỡ, thật ra sự giúp đỡ của ông ngoại là rất rất có ích đối với Lâm Vũ.
Có những thứ này, tại buổi đấu giá ngày mai, Lâm Vũ có thể nói rằng là người nắm trong tay phần thắng.
“Được rồi, đồ đã tới tay, ông quay về tỉnh đây”, Lưu Chí Trung đứng dậy.
Lâm Vũ tiễn ông ngoại ra khỏi nhà, sau đó đưa ông lên xe.
…
Lúc này, tại tầng trên cùng của tập đoàn Kim Cường.
“Ông Hướng, trong buổi đấu giá ngày mai, đã chuẩn bị ba trăm triệu trong tài khoản, theo giá của những năm trước là đủ mua vài mảnh đất rồi”, cố vấn nói.
Buổi đấu giá của mấy năm trước đây, tập đoàn Kim Cường và tập đoàn Hoa Đỉnh về cơ bản chiếm được một nửa số đất đai, hai bên không chiến nhau quá ác, bởi vì nếu chiến quá ác, đôi bên đều sẽ có tổn thất.
Hơn nữa lúc đó chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh vẫn do bố con nhà họ Ngô phụ trách.
Khi đó, hai bố con nhà họ Ngô chủ trương thỏa thiệp nhất định với tập đoàn Kim Cường.
Hướng Kim Cường lắc đầu: “Lần này khác trước đây, Lâm Vũ không dễ dọa giống như hai bố con nhà họ Ngô, hơn nữa gần đây chúng ta tranh chấp với tập đoàn Hoa Đỉnh nhiều như vậy, bọn chúng nhất định sẽ sống chết giành đất với chúng ta”.
“Ý của ông Hướng là, chuẩn bị thêm nhiều tiền hơn à?”, cố vấn hỏi.
“Đúng vậy, nghĩ cách chuẩn bị thêm ba trăm triệu tệ, tổng cộng là sáu trăm triệu, dù mất bao nhiêu cũng phải giành được một miếng đất tốt”, Hướng Kim Cường nói.
Hướng Kim Cường biết tầm quan trọng của việc cướp đất.
“Lần trước thằng nhãi đó đã làm tôi nhục mặt, buổi đấu giá lần này, dù thế nào tôi cũng phải gây khó dễ cho hắn!”, Hướng Kim Cường nghiến răng nghiến lợi nói.
Hướng Kim Cường nghĩ lại việc đoạn video vợ mình cắm sừng được gửi cho toàn bộ cấp dưới, trong lòng ông ta lại bùng lên cơn tức giận.
…
Nửa đêm, trong biệt thự lưng chừng núi của gia đình Tô Yên.
“Bố, bố tìm con làm gì thế?”
Tô Yên từ trên lầu đi xuống, thản nhiên ngồi trên ghế sofa.
Bố của Tô Yên, sếp Tô, ngồi trước mặt cô ấy.
“Con gái, cậu nhóc tên Lâm Vũ đó, bố xem qua thông tin của cậu ấy, là một thằng nhóc nghèo, sao con lại ở bên cạnh nó? Bố không thể hiểu được?”, sếp Tô nói.
“Phì!”
Tô Yên không thể nhịn cười khi nghe bố mình nhắc đến chuyện này.
Tô Yên chỉ là nhờ Lâm Vũ đóng giả làm bạn trai, cô ấy không ngờ bố mình cũng biết chuyện này rồi.
Sau đó, Tô Yên nghĩ, nếu như bố đã tin như vậy, thì cô ấy sẽ tương kế tựu kế.
“Đúng vậy, con và anh ấy ở bên nhau rồi đấy, nghèo thì sao chứ, dù sao con cũng chẳng thiếu tiền”, Tô Yên hất tay nói.
Dừng lại một chút, Tô Yên nói tiếp.
“Vì vậy, bố à, con có bạn trai rồi, bố đừng có giới thiệu mấy cậu ấm nhà giàu đó cho con nữa”.
“Linh tinh! Lâm Vũ đó làm sao xứng với con được? Buổi đấu giá ngày mai, con đi cùng với bố đi! Đến lúc đó cố gắng nói chuyện nhiều với cậu Bình, bố sẽ tác thành cho hai đứa?”, sếp Tô nghiêm mặt nói.
“Đấu giá gì chứ, con chẳng có hứng, nếu như bố cứ ép con thì con nhảy lầu tự tử đấy, con xuống dưới đấy tìm mẹ kể khổ”, Tô Yên bĩu môi nói.
“Con… con…”, sếp Tô tức xanh cả mặt.
Tô Yên che miệng bật cười khúc khích.
“Được rồi bố à, con buồn ngủ rồi, con đi ngủ đây, cái cậu Bình gì gì đó, con thật sự không có hứng thú đâu, sau này đừng nói đến chuyện tác thành này kia nữa”.
Tô Yên nói xong liền xoay người đi lên lầu.
“Cậu Bình thì sao, tốt hơn cái thằng nhà nghèo Lâm Vũ đó một nghìn lần nhé!”, sếp Tô hét lớn phía sau con gái.
…
Chớp mắt đã tới ngày hôm sau.
Tám giờ sáng, trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hoa Đỉnh.
“Lưu Ba, chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Vũ bước vào trong văn phòng.
“Sếp Lâm, buổi đấu giá lần này, chúng ta quyết chiến đến cùng với tập đoàn Kim Cường, vì vậy tôi điều động năm trăm triệu, không biết có đủ không, nếu không đủ thì cho tôi thêm ít thời gian, tìm cách huy động thêm ít vốn”, Lưu Ba nói.
“Đủ rồi, đi thôi!”, Lâm Vũ cười nói.
Hôm qua ông ngoại tới ủng hộ mình một tỷ, cộng thêm năm trăm triệu này của Lưu Ba là có một tỷ rưỡi rồi.
Sau khi Lâm Vũ trở về nhà, ông ngoại Liễu Chí Trung đang ngồi trên chiếc ghế sofa cũ nơi mẹ anh thường ngồi.
“Vũ Nhi, cháu về rồi”, Lưu Chí Trung nở nụ cười hiền từ.
“Ông ngoại, mẹ cháu ở nước ngoài hồi phục thế nào rồi?”, Lâm Vũ vừa vào đã vội vàng hỏi tình hình của mẹ.
“Cháu yên tâm đi, có ông sắp xếp, đương nhiên phải ổn rồi”, Liễu Chí Trung cười nói.
“Vậy thì tốt quá!”, Lâm Vũ yên tâm gật đầu.
“Vũ Nhi, buổi đấu giá được tổ chức ở thành phố Thanh Dương ngày mai là một buổi đấu giá rất quan trọng với cháu, hôm nay ông quay về là để bàn với cháu về chuyện này”, Liễu Chí Trung nói.
Lâm Vũ có chút kinh ngạc: “Mặc dù buổi đấu giá này rất quan trọng, nhưng cũng không đến mức phải khiến ông ngoại đích thân chạy từ tỉnh về đây để gặp cháu chứ?”
“Nếu chỉ là một buổi đấu giá bình thường thì đúng là không cần thiết, nhưng buổi đấu giá này, liên quan đến trận chiến của cháu với tập đoàn Kim Cường”, ông ngoại Lưu Chí Trung nói.
“Tập đoàn Kim Cường sao?”, Lâm Vũ lầm bầm một câu.
Lâm Vũ nhớ lại, trước đó, tổng giám đốc Lưu Ba đã nói với Lâm Vũ rằng, buổi đấu giá này sẽ giành đất với tập đoàn Kim Cường.
Vì vậy, buổi đấu giá này là một trận chiến không có khói súng với tập đoàn Kim Cường.
“Đúng! Chính là tập đoàn Kim Cường, ông nghĩ Lâm Vũ cháu nhất định rất muốn nhanh chóng tiêu diệt tập đoàn Kim Cường đúng không!”, ông ngoại Lưu Chí Trung cười híp mắt nói.
“Đương nhiên ạ”, Lâm Vũ khẽ gật đầu, liếc mắt một cái.
Những việc mà tập đoàn Kim Cường đã làm trước đây khiến Lâm Vũ nằm mơ cũng muốn tiêu diệt bọn họ ngay lập tức.
Tuy nhiên, tập đoàn Kim Cường là một con rắn địa phương, mà chủ tịch Hướng Kim Cường là đại ca của thế lực ngầm ở Thanh Dương, ông ta đã cắm rễ ở thành phố này hơn mười năm rồi.
Vì vậy Lâm Vũ muốn dựa vào năng lực của chính mình, tiêu diệt tập đoàn Kim Cường là vô cùng khó khăn.
“Nhiệm vụ quan trọng tiêu diệt tập đoàn Kim Cường này, ông sẽ giao cho cháu đích thân hoàn thành, đây cũng là một bài khảo sát dành cho cháu”, ông ngoại Lưu Chí Trung nói.
“Ông ngoại, cho dù ông không nói, cháu cũng sẽ tự nghĩ cách tiêu diệt tập đoàn Kim Cường, nếu không cháu đã tới tìm ông nhờ giúp đỡ từ lâu rồi”, Lâm Vũ cười nói.
“Ha ha, tốt lắm, có bản lĩnh”, Lưu Chí Trung gật đầu nói.
Sau đó, Lưu Chí Trung lại nói.
“Tuy nhiên, ông sẽ không để cháu chiến đấu một mình đâu, dù sao thì Hướng Kim Cường cũng là con cáo già, ông ta đã ở Thanh Dương này nhiều năm rồi, khi cần thiết, ông sẽ ở phía sau hỗ trợ cháu, đương nhiên vẫn phụ thuộc nhiều vào cháu thôi”.
“Vậy thì cám ơn ông ngoại ạ”, Lâm Vũ gật đầu.
“Ví dụ như trong buổi đấu giá này, ông sẽ giúp đỡ cháu một chút”, ông ngoại cười híp mắt nói.
“Ồ? Giúp gì vậy?”, Lâm Vũ tò mò hỏi.
Cuộc đấu giá này là lần đầu tiên Lâm Vũ đối mặt với Hướng Kim Cường, Lâm Vũ đương nhiên rất muốn thắng.
“Đầu tiên, ông sẽ hỗ trợ tài chính cho cháu một tỷ! Chỉ cần là một mảnh đất quan trọng, cho dù thế nào, chỉ cần đấu giá thì cho dù là giá nào cũng phải giành cho bằng được, cho dù không đáng giá tới mức ấy cũng phải khiến cho Hứa Kim Cường năm sau không có đất xây nhà”, ông ngoại nói.
“Ý của ông ngoại à dùng tiền đã chặn hết mọi đường đi của Hứa Kim Cường đúng không?”, Lâm Vũ vui mừng nói.
“Đúng! Chính là ý đó! Ông ta là một con rắn địa phương thì sao? So về tài chính, tập đoàn chúng ta có thể chơi ông ta đến chết”, ông ngoại Lưu Chí Trung cười nói.
“Ông ngoại không hổ danh là tỷ phú, đúng là đỉnh thật, hi hi”, Lâm Vũ cười nói.
“Đúng rồi, ông ngoại, một tỷ này là chuyện tốt mà ông nói qua điện thoại sao?”, Lâm Vũ hỏi.
“Đương nhiên không phải, thứ tốt mà ông nói tới là cái khác, sẽ có ích rất lớn cho cháu sau này”, ông ngoại Lưu Chí Trung cười nói.
Sau đó, ông ngoại lấy một văn kiện từ chỗ thư ký, rồi đưa cho Lâm Vũ.
“Vũ Nhi, đây chính là đồ tốt mà ông tặng cho cháu!”
Lâm Vũ nhanh chóng nhận lấy tập văn kiện này.
Với Lâm Vũ, thứ mà được ông ngoại gọi là đồ tốt chắc phải ở cấp độ bảo vật ấy chứ.
Sau khi nhận văn kiện, Lâm Vũ nhanh chóng mở ra xem.
“Quả nhiên là đồ tốt!”
Sau khi Lâm Vũ xem tập văn kiện, rất nhanh đã hiểu được ý của ông ngoại.
Tài liệu mà ông ngoại đưa cho Lâm Vũ còn quan trọng hơn một tỷ mà ông cho anh.
Sau đó, Lâm Vũ liền cất kỹ tài liệu quý giá này đi.
“Ông chỉ có thể làm được đến vậy thôi, còn về phần cháu có thể làm được đến bước nào thì phải xem năng lực của cháu rồi”, ông ngoại Lưu Chí Trung cười híp mắt nói.
“Ông ngoại yên tâm, cháu nhất định sẽ không để ông thất vọng đâu! Có những sự giúp đỡ này của ông, cháu tuyệt đối sẽ khiến tập đoàn Kim Cường thua thảm hại trong buổi đấu giá này”, Lâm Vũ quả quyết nói.
Đừng nghĩ ông ngoại chỉ đứng phía sau giúp đỡ, thật ra sự giúp đỡ của ông ngoại là rất rất có ích đối với Lâm Vũ.
Có những thứ này, tại buổi đấu giá ngày mai, Lâm Vũ có thể nói rằng là người nắm trong tay phần thắng.
“Được rồi, đồ đã tới tay, ông quay về tỉnh đây”, Lưu Chí Trung đứng dậy.
Lâm Vũ tiễn ông ngoại ra khỏi nhà, sau đó đưa ông lên xe.
…
Lúc này, tại tầng trên cùng của tập đoàn Kim Cường.
“Ông Hướng, trong buổi đấu giá ngày mai, đã chuẩn bị ba trăm triệu trong tài khoản, theo giá của những năm trước là đủ mua vài mảnh đất rồi”, cố vấn nói.
Buổi đấu giá của mấy năm trước đây, tập đoàn Kim Cường và tập đoàn Hoa Đỉnh về cơ bản chiếm được một nửa số đất đai, hai bên không chiến nhau quá ác, bởi vì nếu chiến quá ác, đôi bên đều sẽ có tổn thất.
Hơn nữa lúc đó chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh vẫn do bố con nhà họ Ngô phụ trách.
Khi đó, hai bố con nhà họ Ngô chủ trương thỏa thiệp nhất định với tập đoàn Kim Cường.
Hướng Kim Cường lắc đầu: “Lần này khác trước đây, Lâm Vũ không dễ dọa giống như hai bố con nhà họ Ngô, hơn nữa gần đây chúng ta tranh chấp với tập đoàn Hoa Đỉnh nhiều như vậy, bọn chúng nhất định sẽ sống chết giành đất với chúng ta”.
“Ý của ông Hướng là, chuẩn bị thêm nhiều tiền hơn à?”, cố vấn hỏi.
“Đúng vậy, nghĩ cách chuẩn bị thêm ba trăm triệu tệ, tổng cộng là sáu trăm triệu, dù mất bao nhiêu cũng phải giành được một miếng đất tốt”, Hướng Kim Cường nói.
Hướng Kim Cường biết tầm quan trọng của việc cướp đất.
“Lần trước thằng nhãi đó đã làm tôi nhục mặt, buổi đấu giá lần này, dù thế nào tôi cũng phải gây khó dễ cho hắn!”, Hướng Kim Cường nghiến răng nghiến lợi nói.
Hướng Kim Cường nghĩ lại việc đoạn video vợ mình cắm sừng được gửi cho toàn bộ cấp dưới, trong lòng ông ta lại bùng lên cơn tức giận.
…
Nửa đêm, trong biệt thự lưng chừng núi của gia đình Tô Yên.
“Bố, bố tìm con làm gì thế?”
Tô Yên từ trên lầu đi xuống, thản nhiên ngồi trên ghế sofa.
Bố của Tô Yên, sếp Tô, ngồi trước mặt cô ấy.
“Con gái, cậu nhóc tên Lâm Vũ đó, bố xem qua thông tin của cậu ấy, là một thằng nhóc nghèo, sao con lại ở bên cạnh nó? Bố không thể hiểu được?”, sếp Tô nói.
“Phì!”
Tô Yên không thể nhịn cười khi nghe bố mình nhắc đến chuyện này.
Tô Yên chỉ là nhờ Lâm Vũ đóng giả làm bạn trai, cô ấy không ngờ bố mình cũng biết chuyện này rồi.
Sau đó, Tô Yên nghĩ, nếu như bố đã tin như vậy, thì cô ấy sẽ tương kế tựu kế.
“Đúng vậy, con và anh ấy ở bên nhau rồi đấy, nghèo thì sao chứ, dù sao con cũng chẳng thiếu tiền”, Tô Yên hất tay nói.
Dừng lại một chút, Tô Yên nói tiếp.
“Vì vậy, bố à, con có bạn trai rồi, bố đừng có giới thiệu mấy cậu ấm nhà giàu đó cho con nữa”.
“Linh tinh! Lâm Vũ đó làm sao xứng với con được? Buổi đấu giá ngày mai, con đi cùng với bố đi! Đến lúc đó cố gắng nói chuyện nhiều với cậu Bình, bố sẽ tác thành cho hai đứa?”, sếp Tô nghiêm mặt nói.
“Đấu giá gì chứ, con chẳng có hứng, nếu như bố cứ ép con thì con nhảy lầu tự tử đấy, con xuống dưới đấy tìm mẹ kể khổ”, Tô Yên bĩu môi nói.
“Con… con…”, sếp Tô tức xanh cả mặt.
Tô Yên che miệng bật cười khúc khích.
“Được rồi bố à, con buồn ngủ rồi, con đi ngủ đây, cái cậu Bình gì gì đó, con thật sự không có hứng thú đâu, sau này đừng nói đến chuyện tác thành này kia nữa”.
Tô Yên nói xong liền xoay người đi lên lầu.
“Cậu Bình thì sao, tốt hơn cái thằng nhà nghèo Lâm Vũ đó một nghìn lần nhé!”, sếp Tô hét lớn phía sau con gái.
…
Chớp mắt đã tới ngày hôm sau.
Tám giờ sáng, trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hoa Đỉnh.
“Lưu Ba, chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Vũ bước vào trong văn phòng.
“Sếp Lâm, buổi đấu giá lần này, chúng ta quyết chiến đến cùng với tập đoàn Kim Cường, vì vậy tôi điều động năm trăm triệu, không biết có đủ không, nếu không đủ thì cho tôi thêm ít thời gian, tìm cách huy động thêm ít vốn”, Lưu Ba nói.
“Đủ rồi, đi thôi!”, Lâm Vũ cười nói.
Hôm qua ông ngoại tới ủng hộ mình một tỷ, cộng thêm năm trăm triệu này của Lưu Ba là có một tỷ rưỡi rồi.