Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Ở một nơi tuyệt mật trên hành tinh Doha, một người đang dùng liên lạc khí để báo cáo kết quả của hành động hôm nay "Đội trưởng, phía dưới truyền tin nói hành động lần này của chúng ta thất bại rồi.”
"Sao lại như thế?" Màn hình một đen không hiện ảnh, chỉ có giọng nói máy móc được truyền ra.
"Những người bảo vệ thằng nhóc kia quá nhiều, không chỉ có đối thủ của chúng ra mà đoàn binh Đao Phong cũng xuất động.”
"Đao Phong? Làm sao bọn họ có thể nhúng chân vào chứ?” Đao Phong xuất hiện khiến cho giọng nói máy móc kia có chút cân nhắc.
"Đội trưởng, hiện tại chúng ta nên lạm cái gì bây giờ?" Người phụ trách liên lạc đổ mồ hôi lạnh, đội trưởng không bao giờ cho phép cấp dưới thất bại trong công việc, hắn ta đang sợ mình sẽ trở thành tấm chắn chịu trận.
"Xem ra tình huống có chút không ổn." Đao Phong xuất hiện khiến đối phương có chút cố kị, "Con của Lăng Tiêu... có lẽ đám người Liên Bang muốn dùng nó để dụ chúng ta.”
"Không thể nào." Người phụ trách liên lạc không dám tin, Lăng Tiêu Dạ anh hùng của Liên Bang, Dạm sao có thể vô tình đối đãi con của anh hùng như vậy.
"Hừ, con người vì ích lợi có cái gì mà không thể?" Đối phương cười lạnh, tràn ngập trào phúng, "Nếu Lăng Tiêu còn sống, biết bản thân trả giá mạng sống để bảo vệ quốc gia mà chính quốc gia đó lại đem con trai duy nhất của mình ra làm mồi câu, đặt vào nguy hiểm, không biết hắn sẽ làm gì.”
Biết chuyện mình nói có chút nhàm chán, giọng nói máy móc lại nghiêm túc ra lệnh: “Bỏ qua cho con trai của Lăng Tiêu. Muốn dùng nó để dụ chúng ta? Nằm mơ đi.”
"Dạ!" Người phụ trách liên lạc không tự chủ thi hành mệnh lệnh, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, vì thế hỏi, "Đội trưởng, nhưng tư liệu về con trai của Lăng Tiêu thật sự rất tốt, tất cả các mặt đều gần giống với tư liệu của Lăng Tiêu, nếu sau này đứa trẻ đó trở thành một Lăng Tiêu thứ hai, thành thần cấp sư sĩ của Liên Bang, như vậy đối với đế quốc của chúng ta vô cùng nguy hiểm. Nếu không chúng ta tiếp tục mạo hiểm, hủy tương lai của nó…” Sức mạnh của thần cấp sư sĩ quá đáng sợ, chỉ cần một thần cấp sư sĩ xuất hiện trên chiến trường thì kết cục của cuộc chiến đó sẽ thay đổi hoàn toàn.
Đối phương nghe thấy giọng nói lo lắng của thủ hạ cực kỳ bất mãn: “Cậu không lẽ chưa nghiên cứu qua tư liệu của thần cấp sư sĩ sao? Từ mấy trăm năm nay, làm gì có người thừa kế nào của thần cấp sư sĩ có thể tiến đến vinh quang cuối cùng? Cho dù là thăng cấp trở thành vương bài sư sĩ cũng đã là may mắn rồi. Những nhà nghiên cứu gen trên thế giới không phải đã công bố một bài nghiên cứu về vấn đề di truyền huyết mạch này sao. Để có thể trở thành thần cấp sư sĩ, những người đó đã đem những thiên phú trong gen của mình đạt ở mức cao nhất, điều này cũng khiến cho thiên phú trong gen của bọn họ bị tiêu hao hết, mà kết quả cuối cùng là những người thừa kế càng ngày càng xuống dốc, trở thành một người dân hoàn toàn bình thường… Con trai của Lăng Tiêu tuyệt đối không có khả năng theo chân cha mình."
Nếu không phải vì vậy, vì sao con của Lăng Tiêu không nằm trong top 10 học sinh xuất sắc nhất tiến vào học viện đồng quân, Lăng gia xuống dốc là kết cục đã định, căn bản không đáng để bọn họ coi trọng.
Tin tức này khiến cho người liên lạc choáng váng, nếu con của Lăng Tiêu không thể trở thành vật uy hiếp cho đế quốc, như vậy đội trưởng của hắn vì sao lại bỏ nhiều công sức giết Lăng Lan như vậy?
Giống như biết thắc mắc của thủ hạ mình, giọng nói máy móc lại từ liên lạc khí vang lên: "Từ lúc Lăng Tiêu chết tới giờ cũng đã 7 năm, nhưng tất cả những quân nhân của Liên Bang đều chưa từng quên vị thần cấp sư sĩ kinh tài tuyệt diễm nhất mọi thời đại, tình cảm đối với Lăng Tiêu chỉ có tăng chứ chưa từng giảm, nếu giờ phút này tin tức con của Lăng Tiêu chết dưới tay cơ giáp của Liên Bang thì cậu nghĩ tất cả quân nhân của Hoa Hạ Liên Bang sẽ nghĩ gì?”
Người liên lạc trán càng đổ nhiều mồ hôi hơn: "Cái chết của Lăng Tiêu có thể là bị quân bộ cao tầng mưu hại, Lăng Tiêu có thể chính là vật hy sinh trong việc tranh đoạt quyền lực trong nội bộ quốc gia, nếu như vậy, Liên Bang chắc chắn sẽ xảy ta quân biến.” Không nghĩ tới đội trưởng của hắn muốn lợi dụng cái chết của Lăng Lan để ra ván cờ lớn như vậy.
"Đáng tiếc. Đối phương cũng nghĩ tới điểm ấy, cho nên tương kế tựu kế, dứt khoát đem con của Lăng Tiêu trở thành con cờ dẫn chúng ta mắc câu, ta nghĩ cho dù chúng ta không giết con của giết Lăng Tiêu thì đối phương cũng có thể làm chứng cớ giả đem trách nhiệm đẩy về phía đế quốc chúng ta." Giọng nói máy móc tràn ngập tiếc nuối, trận này hắn thua rồi, may mắn hắn phát hiện sớm, kịp thời dọn sạch dấu vết, những thứ bị phát hiện chỉ là râu ria, nếu không không biết đã có chuyện đại sụ gì xảy ra.
Bị giọng nói máy móc nhắc nhở. kẻ liên lạc càng đổ mồ hôi lạnh, hắn xém chút đã làm hỏng chuyện lớn của Đội trưởng rồi, hắn vội vàng cúi nói: "Dạ, đội trưởng, tôi đã hiểu."
"Ra lệnh cho người của chúng ta phân chia chẳng lẽ, ẩn nấp cẩn thận, đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện Lăng gia liền dừng lại ở đây." Lúc này giọng nói máy móc quyết đoán buông tha cho Lăng Lan, hắn không thể để đối phương đem cái chết của con Lăng Tiêu đổ lên đầu đế quốc mình.
Lăng Tiêu chết đã cho hắn thấy sự điên cuồng của quân nhân Liên Bang, vì cái chết của một người mà hai quốc gia trở mặt thành thù, chiến tranh kéo dài, liên miên, không phải ngươi chết thì chính là ta chết. Cho đến bây giờ 7 năm đã trôi qua nhưng tình thế giằng co của 2 quốc gia vẫn không có biện pháp chchấm dứt. Nếu tin tức con Lăng Tiêu chết trong tay đế quốc bọn họ, hắn sợ đế quốc của mình sẽ bị đám người Liên Bang phá hủy.
"Dạ, đội trưởng." Người liên lạc lại lần nữa lên tiếng trả lời, sau đó mới dè dặt đóng cửa ( ngắt cuộc gọi) liên lạc khí, sau đó truyền lệnh của đội trưởng xuống.
Cứ như vậy, nguy hiểm của Lăng Lan cứ như vậy được giải trừ, đợi đến khi Lăng Lan trở thành thế hệ quân nhân tinh anh tiếp theo của Liên Bang thì những người này liền hối hận cực kỳ, vì sao lúc trước không tiếp tục hành động ám sát...
Cùng lúc đó, đội trưởng đội đao phong cũng nhận đựơc tin tức mà 413 truyền tới, lần ám sát này khiến anh ta sợ hãi toát mồ hôi lạnh, cũng đồng thời cực kỳ phẩn nộ, anh ta không nghĩ tới đối phương đã ngầm thành công trong việc khống chế một số đội ngũ quân nhân cao tầng ở Liên Bang.
Nhữngngười mà tiểu đội 413 đưa tới chính chiến sĩ của Liên Bang, đáng tiếc bọn họ căn bản không biết cái gì, chỉ là tay sai bị người khác lợi dụng.
Bất quá đội trưởng Đao Phong có thể khẳng định thế lực của đối phương giấu trong hệ thống quân chính Liên Bang Dạ rất lớ. Bên người lúc nào cũng có một đámphảnlọan như vậy tồn tại khiến anh ta vô cùng lo lắng, anh ta cũng rất lo lắng cho sự an nguy của Lăng Lan, lần này đứa trẻ đó có thể may mắn tránh thoát những lần sau thì sao?
Đội trưởng đội Đao Phong do dự một chút rồi mở liên lạc khí ra, liênlạc với số điện thoại quen thuộc kia.....
Sau khi đóng liên lạc khí, giữa mày anh ta đã lộ ra một chút thoải mái và ý cười.
Tuy bị ông già kia lừa đảo một phen nhưng xem như mình cũng đạt được mục đích, cùng lắm thì lại làm cu li thêm mấy hạnh mục thôi, vì bảo vệ huyết mạch của anh hùng Liên Bang, một chút vất vả ấy đều đáng giá.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Lan rốt cục đào thoát khỏi ma chưởng của Ngũ hào, vẻ mặt suy sút bò dậy rửa mặt chải đầu, nhanh chóng ăn sáng. Không còn cách nào, đường đi từ nhà đến trường quá xa, cô phải tranh thủ thời gian. Đương nhiên Lăng Lan đã tính tới việc sẽ thuê một ngôi nhà gần trường để ở, mỗi ngày phải tốn nhiều thời gian đi lại như vậy, Lăng Lan cảm thấy cũng không tốt.
Lăng Lan quyết định hôm nay đi học về phải thương lượng mẹ về. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc thì cũng tới lúc cô phải đi học. Nhưng đúng lúc này Lăng gia lại tiếp đón một vị khách đặc biệt, viện trưởng của học viện đồng quân trung tâm, vị "thần long" thấyđầukhông thấy đuôi.
Hôm nay vị viện trưởng này cất công đến Lăng gia chính là vì muốn Lăng Lan có thể lựa chọn học nội trú, bỏ ngoại trú. Bởi vì từ trước đến nay Lăng Lan là người đầu tiên lựa chọn học ngoại trú nên viện trưởng lo lắng việc học ngoại trú này sẽ ảnh hưởng tới việc học cũng như thành tích của Lăng Lan.
Đương nhiên, để Lăng Lan lựa chọn bỏ học ngoại trú vào nội trú, nhà trường cũng hứa hẹn cho phép Lăng Lan đưa ra một yêu cầu, nhà trường sẽ cố gắng thực hiện trong phạm vicóthể.
Tuy Lam Lạc Phượng rất thèm lời hứa hẹn này nhưng cô không cách nào đồngý được. Vì sao Lăng Lan lựa chọn học ngoại trú, chính là bởi vì vấn đề giới tính, nếu bây giờ học nội trú thì khả năng bị bại lộ thật sự quá lớn, Lam Lạc Phượng thật sự không dám đánh cược lớn như vậy.
Lam Lạc Phượng muốn cự tuyệt, cũng đã nghĩ ra lý do hoàn hảo nhất, lúc này Lam Lạc Phượng hoàn toàn thể hiện sự nhanh trí của mình, cô nói từ sau khi Lăng Tiêu hy sinh, cô bị mắc trầm cảm rất nặng, không thể rời xa người nhà của mình, nếu bây giờ Lăng Lan học ngoại trú thì cô nhất định không thể khống chế chính mình, có thể sẽ làm ra những việc khiến người hối tiếc.
Mà Lăng Tần ở bên cạnh cũng phối hợp rất ăn ý, vẻ mặt lập tức thương tâm, đau khổ, gật đầu theo lời nói của phu nhân, mà Lăng Lan nhìn bộ dạng của mẹ mình như thế chỉ có thể từ chối ý kiến tốt của viện trưởng.
Quả nhiên, giả vờ đáng yêu luôn là chiêu thức tốt nhất, trăm đánh trăm thành công. Vẻ mặt của viện trưởng quả nhiên xấu hổ và khó xử, lúc 3 người cho rằng viện trưởng sẽ ra về thì vẻ mặt ông thay đổi, giống như hạ quyết tâm, nói ra một đề nghị khiến cho 3 người Lăng Lan kinh hãi.
Ông muốn để 2 mẹ con Lăng Lan và Lam Lạc Phượng cùng nhau sống ở khu nội trú. Để thực hiện được việc này, ông quyết định để Lam Lạc Phượng được đặc cách trở thành trợ lý của giáo viên ở học viện, như vậyLam Lạc Phượng có thể “danh chính ngôn thuận” sống trong học viện.
Viện trưởng cũng hứa sẽ để hai mẹ con Lăng Lan có thể ở cùng một biệt thự, không ai được phép quấy rầy, thậm chí ông còn đồng ý để Lam Lạc Phượng mang theo 2 người giúp việc phụ trách việc quản lý, dọn dẹp nhà cửa.
Cứ như vậy, ba người Lăng Lan cũng không còn lý do để cự tuyệt, cô (Lăng Lan) nhanh chóng nói lời cảm ơn với viện trưởng, và đồng ý ở trong khu nội trú của học viện.
Sau khi nhận được câu trả lời vừa lòng mình, viện trưởng cực kỳ vui vẻ chủ động cho Lăng Lan được nghỉ thêm một ngày để cô có thể hoàn thành thủ tục cũng như dọn vào ký túc xá ở. Sau khi làm xong hết thảy, ông nhanh chóng phất tay chạy lấy người, chỉ sợ Lăng Lan thay đổi ý định.
Viện trưởng đi ra cửa lớn của Lăng gia, ngồi lên chiếc H-Bahn rồi không hình tượng nằm ngã ra ghế ngồi, ông đưa tay lau cái trán đầy mồ hôi rồi cảm thán, quả nhiên là người nhà Lăng Tiêu, thật sự là khó đối phó. Ông nhớ tới trước đây, lúc có việc cần phải nhờ tới Lăng Tiêu, ông cũng phải “cắt đất, đền tiền” mới có thể bắt đầu nói chuyện...
May mắn cuối cùng cũng hoàn thành việc ông bạn cũ nhờ, tuy học viện ra giá rất lớn, nhưng kết quả vẫn tốt đẹp. Viện trưởng đắc ý tươi cười, ông cũng phải lấy lại những thứ đã mất ở chỗ lão bạn tốt mới được.
Lăng Tần là người đầu tiên tỉnh lại, vẻ mặt vui mừng nói với Lam Lạc Phượng: "Phu nhân, đây thật sự là chuyện tốt, chỉ cần Lan thiếu gia ở trong học viện đồng quân thì nhất định sẽ tuyệt đối an toàn."
Lam Lạc Phượng cười khổ: "Tần thúc, ông nói vì sao học viện lại chiếu cố Lăng Lan như vậy, có thể vìLăng Lan mà mở ra cửa sau? Tôi thật lo lắng, Lăng Lan chân trước vừa bị ám sát, ngay sau đó học viện liền tăng đãi ngộ với Lăng Lan, không biết bọn họ có ý gì đây."
Dù sao cửa lớn của học viện đồng quân cũng không phải tốt lành gì, ở đó đãi ngộ của viên chức chính là thuộc loại tốt nhất ở Liên Bang, cho dù chỉ là chức vụ trợ lý giáo viên nho nhỏ thì cũng có vô số người có bằng cấp cao tranh đoạt vào. Lam Lạc Phượng không nghĩ mình nhờ có Lăng Lan mà nhận được chức vị nóng bỏng tay này. Dù sao cô cũng không cần chức vị ấy, dù Lăng gia bây giờ không còn là Lăng gia ở thời hoàn kim nữa, nhưng trụ cột của Lăng gia cũng không phải thứ dễ bị đánh đổ gì, chỉ cần ngồi không thôi hai mẹ con Lam Lạc Phượng cũng không cần lo lắng đến vấn về tiền bạc trong suốt cuộc đời.
Lời nhắc nhở của Lam Lạc Phượng khiến Lăng Tần cũng chần chờ, chẳng lẽ bọn họ lại có âm mưu gì muốn nhằm vào Lăng Lan sao? Lăng Tần sợ hãi, vụ ám sát ngày hôm qua khiến trái tim ông không thể hoàn toàn yên tâm được.
Lăng Lan thấy thế vội vàng nói: "Con nghe nói, hệ số an toàn ở học viện đồng quân trung tâm lúc nào cũng được hạng cao nhất, mà học sing trong đó đều là những người được quốc gia coi trọng nhất, từ khi thành lập tới giờ cũng không nghe nói có sự kiện gì không tốt xảy ra, có đúng vậy không Tần quản gia?”
Lăng Tần ánh mắt sáng ngời, giống như nhớ tới cái gì: "Phu nhân, Lan thiếu gia nói không sai, ngoài hệ thống phòng vệ thiết lập an toàn cho học việc đồng quân, ở đó bọn họ còn được thần cấp sư sĩ trấn giữ...”
Lăng Tần vẻ mặt kích động, ánh mắt sáng ngời khiến Lăng Lan nhớ đến hình ảnh cuồng nhiệt khi fan nhìn thấy thần tượng của mình.
Lăng Lan biết thứ khiến Lăng Tần kích động như vậy chính là vì thần cấp sư sĩ, nhưng thần cấp sư sĩ là gì?!
Lăng Lan quyết định phải để tiểu Tứ điều tra tư liệu về phương diện này. Cô đột nhiên phát hiện mình không biết gì nhiều về thế giới này, xem ra suốt thời gian qua chỉ lo vùi đầu vào huấn luyện đã khiến cô xem nhẹ rất nhiều thứ.
Kỳ thực chuyện này cũng không thể trách Lăng Lan, bởi vì những thông tin này đều là tin tức tuyệt mật của quân đội, tiểu Tứ cho rằng Lăng Lan vẫn còn nhỏ nên không cần biết những phương diện đó cho nên cũng không nói với cô, vì vậy Lăng Lan thật sự không biết gì về những vấn đền đó.
Cho nên, Lăng Lan đáng thương bây giờ cũng không biết cha mình chính là thần tượng của toàn bộ quân nhân Liên Bang, là thần cấp sữi trẻ tuổi nhất trên toàn Liên Bang, và liên ngân hà.
Lời nói của Lăng Tần khiến Lam Lạc Phượng yên tâm hơn, cô nhanh chóng chạy lên lầu sắp xếp đồ đạc cho mình và Lăng Lan.
Cứ như vậy, ngày đi học chính thức đầu tiên, Lăng Lan không đến trường, giáo viên chủ nhiệm của lớp đặc cấp ban 1 chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói Lăng Lan đã xin phép rồi thôi. Đây rõ ràng là giáo viên có ý kích động học sinh, khiến cho những học sinh đặc cấp ban 1 không phục, âm thầm bàn tán xôn xao...
Tề Long cũng không có nghĩ nhiều, Lạc Lãng tựa hồ cảm giác được cái gì, chỉ có Hàn Kế Quân vẻ mặt ngưng trọng...
Lan lão đại, cậu đến cùng là ai?
Ps: Nói thật là mình cũng có chút không hiểu với cách xếp lớp của tác giả, nên nếu có điểm nào không hợp lý, mấy bạn thông cảm dùm mình nhé.
"Sao lại như thế?" Màn hình một đen không hiện ảnh, chỉ có giọng nói máy móc được truyền ra.
"Những người bảo vệ thằng nhóc kia quá nhiều, không chỉ có đối thủ của chúng ra mà đoàn binh Đao Phong cũng xuất động.”
"Đao Phong? Làm sao bọn họ có thể nhúng chân vào chứ?” Đao Phong xuất hiện khiến cho giọng nói máy móc kia có chút cân nhắc.
"Đội trưởng, hiện tại chúng ta nên lạm cái gì bây giờ?" Người phụ trách liên lạc đổ mồ hôi lạnh, đội trưởng không bao giờ cho phép cấp dưới thất bại trong công việc, hắn ta đang sợ mình sẽ trở thành tấm chắn chịu trận.
"Xem ra tình huống có chút không ổn." Đao Phong xuất hiện khiến đối phương có chút cố kị, "Con của Lăng Tiêu... có lẽ đám người Liên Bang muốn dùng nó để dụ chúng ta.”
"Không thể nào." Người phụ trách liên lạc không dám tin, Lăng Tiêu Dạ anh hùng của Liên Bang, Dạm sao có thể vô tình đối đãi con của anh hùng như vậy.
"Hừ, con người vì ích lợi có cái gì mà không thể?" Đối phương cười lạnh, tràn ngập trào phúng, "Nếu Lăng Tiêu còn sống, biết bản thân trả giá mạng sống để bảo vệ quốc gia mà chính quốc gia đó lại đem con trai duy nhất của mình ra làm mồi câu, đặt vào nguy hiểm, không biết hắn sẽ làm gì.”
Biết chuyện mình nói có chút nhàm chán, giọng nói máy móc lại nghiêm túc ra lệnh: “Bỏ qua cho con trai của Lăng Tiêu. Muốn dùng nó để dụ chúng ta? Nằm mơ đi.”
"Dạ!" Người phụ trách liên lạc không tự chủ thi hành mệnh lệnh, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, vì thế hỏi, "Đội trưởng, nhưng tư liệu về con trai của Lăng Tiêu thật sự rất tốt, tất cả các mặt đều gần giống với tư liệu của Lăng Tiêu, nếu sau này đứa trẻ đó trở thành một Lăng Tiêu thứ hai, thành thần cấp sư sĩ của Liên Bang, như vậy đối với đế quốc của chúng ta vô cùng nguy hiểm. Nếu không chúng ta tiếp tục mạo hiểm, hủy tương lai của nó…” Sức mạnh của thần cấp sư sĩ quá đáng sợ, chỉ cần một thần cấp sư sĩ xuất hiện trên chiến trường thì kết cục của cuộc chiến đó sẽ thay đổi hoàn toàn.
Đối phương nghe thấy giọng nói lo lắng của thủ hạ cực kỳ bất mãn: “Cậu không lẽ chưa nghiên cứu qua tư liệu của thần cấp sư sĩ sao? Từ mấy trăm năm nay, làm gì có người thừa kế nào của thần cấp sư sĩ có thể tiến đến vinh quang cuối cùng? Cho dù là thăng cấp trở thành vương bài sư sĩ cũng đã là may mắn rồi. Những nhà nghiên cứu gen trên thế giới không phải đã công bố một bài nghiên cứu về vấn đề di truyền huyết mạch này sao. Để có thể trở thành thần cấp sư sĩ, những người đó đã đem những thiên phú trong gen của mình đạt ở mức cao nhất, điều này cũng khiến cho thiên phú trong gen của bọn họ bị tiêu hao hết, mà kết quả cuối cùng là những người thừa kế càng ngày càng xuống dốc, trở thành một người dân hoàn toàn bình thường… Con trai của Lăng Tiêu tuyệt đối không có khả năng theo chân cha mình."
Nếu không phải vì vậy, vì sao con của Lăng Tiêu không nằm trong top 10 học sinh xuất sắc nhất tiến vào học viện đồng quân, Lăng gia xuống dốc là kết cục đã định, căn bản không đáng để bọn họ coi trọng.
Tin tức này khiến cho người liên lạc choáng váng, nếu con của Lăng Tiêu không thể trở thành vật uy hiếp cho đế quốc, như vậy đội trưởng của hắn vì sao lại bỏ nhiều công sức giết Lăng Lan như vậy?
Giống như biết thắc mắc của thủ hạ mình, giọng nói máy móc lại từ liên lạc khí vang lên: "Từ lúc Lăng Tiêu chết tới giờ cũng đã 7 năm, nhưng tất cả những quân nhân của Liên Bang đều chưa từng quên vị thần cấp sư sĩ kinh tài tuyệt diễm nhất mọi thời đại, tình cảm đối với Lăng Tiêu chỉ có tăng chứ chưa từng giảm, nếu giờ phút này tin tức con của Lăng Tiêu chết dưới tay cơ giáp của Liên Bang thì cậu nghĩ tất cả quân nhân của Hoa Hạ Liên Bang sẽ nghĩ gì?”
Người liên lạc trán càng đổ nhiều mồ hôi hơn: "Cái chết của Lăng Tiêu có thể là bị quân bộ cao tầng mưu hại, Lăng Tiêu có thể chính là vật hy sinh trong việc tranh đoạt quyền lực trong nội bộ quốc gia, nếu như vậy, Liên Bang chắc chắn sẽ xảy ta quân biến.” Không nghĩ tới đội trưởng của hắn muốn lợi dụng cái chết của Lăng Lan để ra ván cờ lớn như vậy.
"Đáng tiếc. Đối phương cũng nghĩ tới điểm ấy, cho nên tương kế tựu kế, dứt khoát đem con của Lăng Tiêu trở thành con cờ dẫn chúng ta mắc câu, ta nghĩ cho dù chúng ta không giết con của giết Lăng Tiêu thì đối phương cũng có thể làm chứng cớ giả đem trách nhiệm đẩy về phía đế quốc chúng ta." Giọng nói máy móc tràn ngập tiếc nuối, trận này hắn thua rồi, may mắn hắn phát hiện sớm, kịp thời dọn sạch dấu vết, những thứ bị phát hiện chỉ là râu ria, nếu không không biết đã có chuyện đại sụ gì xảy ra.
Bị giọng nói máy móc nhắc nhở. kẻ liên lạc càng đổ mồ hôi lạnh, hắn xém chút đã làm hỏng chuyện lớn của Đội trưởng rồi, hắn vội vàng cúi nói: "Dạ, đội trưởng, tôi đã hiểu."
"Ra lệnh cho người của chúng ta phân chia chẳng lẽ, ẩn nấp cẩn thận, đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện Lăng gia liền dừng lại ở đây." Lúc này giọng nói máy móc quyết đoán buông tha cho Lăng Lan, hắn không thể để đối phương đem cái chết của con Lăng Tiêu đổ lên đầu đế quốc mình.
Lăng Tiêu chết đã cho hắn thấy sự điên cuồng của quân nhân Liên Bang, vì cái chết của một người mà hai quốc gia trở mặt thành thù, chiến tranh kéo dài, liên miên, không phải ngươi chết thì chính là ta chết. Cho đến bây giờ 7 năm đã trôi qua nhưng tình thế giằng co của 2 quốc gia vẫn không có biện pháp chchấm dứt. Nếu tin tức con Lăng Tiêu chết trong tay đế quốc bọn họ, hắn sợ đế quốc của mình sẽ bị đám người Liên Bang phá hủy.
"Dạ, đội trưởng." Người liên lạc lại lần nữa lên tiếng trả lời, sau đó mới dè dặt đóng cửa ( ngắt cuộc gọi) liên lạc khí, sau đó truyền lệnh của đội trưởng xuống.
Cứ như vậy, nguy hiểm của Lăng Lan cứ như vậy được giải trừ, đợi đến khi Lăng Lan trở thành thế hệ quân nhân tinh anh tiếp theo của Liên Bang thì những người này liền hối hận cực kỳ, vì sao lúc trước không tiếp tục hành động ám sát...
Cùng lúc đó, đội trưởng đội đao phong cũng nhận đựơc tin tức mà 413 truyền tới, lần ám sát này khiến anh ta sợ hãi toát mồ hôi lạnh, cũng đồng thời cực kỳ phẩn nộ, anh ta không nghĩ tới đối phương đã ngầm thành công trong việc khống chế một số đội ngũ quân nhân cao tầng ở Liên Bang.
Nhữngngười mà tiểu đội 413 đưa tới chính chiến sĩ của Liên Bang, đáng tiếc bọn họ căn bản không biết cái gì, chỉ là tay sai bị người khác lợi dụng.
Bất quá đội trưởng Đao Phong có thể khẳng định thế lực của đối phương giấu trong hệ thống quân chính Liên Bang Dạ rất lớ. Bên người lúc nào cũng có một đámphảnlọan như vậy tồn tại khiến anh ta vô cùng lo lắng, anh ta cũng rất lo lắng cho sự an nguy của Lăng Lan, lần này đứa trẻ đó có thể may mắn tránh thoát những lần sau thì sao?
Đội trưởng đội Đao Phong do dự một chút rồi mở liên lạc khí ra, liênlạc với số điện thoại quen thuộc kia.....
Sau khi đóng liên lạc khí, giữa mày anh ta đã lộ ra một chút thoải mái và ý cười.
Tuy bị ông già kia lừa đảo một phen nhưng xem như mình cũng đạt được mục đích, cùng lắm thì lại làm cu li thêm mấy hạnh mục thôi, vì bảo vệ huyết mạch của anh hùng Liên Bang, một chút vất vả ấy đều đáng giá.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Lan rốt cục đào thoát khỏi ma chưởng của Ngũ hào, vẻ mặt suy sút bò dậy rửa mặt chải đầu, nhanh chóng ăn sáng. Không còn cách nào, đường đi từ nhà đến trường quá xa, cô phải tranh thủ thời gian. Đương nhiên Lăng Lan đã tính tới việc sẽ thuê một ngôi nhà gần trường để ở, mỗi ngày phải tốn nhiều thời gian đi lại như vậy, Lăng Lan cảm thấy cũng không tốt.
Lăng Lan quyết định hôm nay đi học về phải thương lượng mẹ về. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc thì cũng tới lúc cô phải đi học. Nhưng đúng lúc này Lăng gia lại tiếp đón một vị khách đặc biệt, viện trưởng của học viện đồng quân trung tâm, vị "thần long" thấyđầukhông thấy đuôi.
Hôm nay vị viện trưởng này cất công đến Lăng gia chính là vì muốn Lăng Lan có thể lựa chọn học nội trú, bỏ ngoại trú. Bởi vì từ trước đến nay Lăng Lan là người đầu tiên lựa chọn học ngoại trú nên viện trưởng lo lắng việc học ngoại trú này sẽ ảnh hưởng tới việc học cũng như thành tích của Lăng Lan.
Đương nhiên, để Lăng Lan lựa chọn bỏ học ngoại trú vào nội trú, nhà trường cũng hứa hẹn cho phép Lăng Lan đưa ra một yêu cầu, nhà trường sẽ cố gắng thực hiện trong phạm vicóthể.
Tuy Lam Lạc Phượng rất thèm lời hứa hẹn này nhưng cô không cách nào đồngý được. Vì sao Lăng Lan lựa chọn học ngoại trú, chính là bởi vì vấn đề giới tính, nếu bây giờ học nội trú thì khả năng bị bại lộ thật sự quá lớn, Lam Lạc Phượng thật sự không dám đánh cược lớn như vậy.
Lam Lạc Phượng muốn cự tuyệt, cũng đã nghĩ ra lý do hoàn hảo nhất, lúc này Lam Lạc Phượng hoàn toàn thể hiện sự nhanh trí của mình, cô nói từ sau khi Lăng Tiêu hy sinh, cô bị mắc trầm cảm rất nặng, không thể rời xa người nhà của mình, nếu bây giờ Lăng Lan học ngoại trú thì cô nhất định không thể khống chế chính mình, có thể sẽ làm ra những việc khiến người hối tiếc.
Mà Lăng Tần ở bên cạnh cũng phối hợp rất ăn ý, vẻ mặt lập tức thương tâm, đau khổ, gật đầu theo lời nói của phu nhân, mà Lăng Lan nhìn bộ dạng của mẹ mình như thế chỉ có thể từ chối ý kiến tốt của viện trưởng.
Quả nhiên, giả vờ đáng yêu luôn là chiêu thức tốt nhất, trăm đánh trăm thành công. Vẻ mặt của viện trưởng quả nhiên xấu hổ và khó xử, lúc 3 người cho rằng viện trưởng sẽ ra về thì vẻ mặt ông thay đổi, giống như hạ quyết tâm, nói ra một đề nghị khiến cho 3 người Lăng Lan kinh hãi.
Ông muốn để 2 mẹ con Lăng Lan và Lam Lạc Phượng cùng nhau sống ở khu nội trú. Để thực hiện được việc này, ông quyết định để Lam Lạc Phượng được đặc cách trở thành trợ lý của giáo viên ở học viện, như vậyLam Lạc Phượng có thể “danh chính ngôn thuận” sống trong học viện.
Viện trưởng cũng hứa sẽ để hai mẹ con Lăng Lan có thể ở cùng một biệt thự, không ai được phép quấy rầy, thậm chí ông còn đồng ý để Lam Lạc Phượng mang theo 2 người giúp việc phụ trách việc quản lý, dọn dẹp nhà cửa.
Cứ như vậy, ba người Lăng Lan cũng không còn lý do để cự tuyệt, cô (Lăng Lan) nhanh chóng nói lời cảm ơn với viện trưởng, và đồng ý ở trong khu nội trú của học viện.
Sau khi nhận được câu trả lời vừa lòng mình, viện trưởng cực kỳ vui vẻ chủ động cho Lăng Lan được nghỉ thêm một ngày để cô có thể hoàn thành thủ tục cũng như dọn vào ký túc xá ở. Sau khi làm xong hết thảy, ông nhanh chóng phất tay chạy lấy người, chỉ sợ Lăng Lan thay đổi ý định.
Viện trưởng đi ra cửa lớn của Lăng gia, ngồi lên chiếc H-Bahn rồi không hình tượng nằm ngã ra ghế ngồi, ông đưa tay lau cái trán đầy mồ hôi rồi cảm thán, quả nhiên là người nhà Lăng Tiêu, thật sự là khó đối phó. Ông nhớ tới trước đây, lúc có việc cần phải nhờ tới Lăng Tiêu, ông cũng phải “cắt đất, đền tiền” mới có thể bắt đầu nói chuyện...
May mắn cuối cùng cũng hoàn thành việc ông bạn cũ nhờ, tuy học viện ra giá rất lớn, nhưng kết quả vẫn tốt đẹp. Viện trưởng đắc ý tươi cười, ông cũng phải lấy lại những thứ đã mất ở chỗ lão bạn tốt mới được.
Lăng Tần là người đầu tiên tỉnh lại, vẻ mặt vui mừng nói với Lam Lạc Phượng: "Phu nhân, đây thật sự là chuyện tốt, chỉ cần Lan thiếu gia ở trong học viện đồng quân thì nhất định sẽ tuyệt đối an toàn."
Lam Lạc Phượng cười khổ: "Tần thúc, ông nói vì sao học viện lại chiếu cố Lăng Lan như vậy, có thể vìLăng Lan mà mở ra cửa sau? Tôi thật lo lắng, Lăng Lan chân trước vừa bị ám sát, ngay sau đó học viện liền tăng đãi ngộ với Lăng Lan, không biết bọn họ có ý gì đây."
Dù sao cửa lớn của học viện đồng quân cũng không phải tốt lành gì, ở đó đãi ngộ của viên chức chính là thuộc loại tốt nhất ở Liên Bang, cho dù chỉ là chức vụ trợ lý giáo viên nho nhỏ thì cũng có vô số người có bằng cấp cao tranh đoạt vào. Lam Lạc Phượng không nghĩ mình nhờ có Lăng Lan mà nhận được chức vị nóng bỏng tay này. Dù sao cô cũng không cần chức vị ấy, dù Lăng gia bây giờ không còn là Lăng gia ở thời hoàn kim nữa, nhưng trụ cột của Lăng gia cũng không phải thứ dễ bị đánh đổ gì, chỉ cần ngồi không thôi hai mẹ con Lam Lạc Phượng cũng không cần lo lắng đến vấn về tiền bạc trong suốt cuộc đời.
Lời nhắc nhở của Lam Lạc Phượng khiến Lăng Tần cũng chần chờ, chẳng lẽ bọn họ lại có âm mưu gì muốn nhằm vào Lăng Lan sao? Lăng Tần sợ hãi, vụ ám sát ngày hôm qua khiến trái tim ông không thể hoàn toàn yên tâm được.
Lăng Lan thấy thế vội vàng nói: "Con nghe nói, hệ số an toàn ở học viện đồng quân trung tâm lúc nào cũng được hạng cao nhất, mà học sing trong đó đều là những người được quốc gia coi trọng nhất, từ khi thành lập tới giờ cũng không nghe nói có sự kiện gì không tốt xảy ra, có đúng vậy không Tần quản gia?”
Lăng Tần ánh mắt sáng ngời, giống như nhớ tới cái gì: "Phu nhân, Lan thiếu gia nói không sai, ngoài hệ thống phòng vệ thiết lập an toàn cho học việc đồng quân, ở đó bọn họ còn được thần cấp sư sĩ trấn giữ...”
Lăng Tần vẻ mặt kích động, ánh mắt sáng ngời khiến Lăng Lan nhớ đến hình ảnh cuồng nhiệt khi fan nhìn thấy thần tượng của mình.
Lăng Lan biết thứ khiến Lăng Tần kích động như vậy chính là vì thần cấp sư sĩ, nhưng thần cấp sư sĩ là gì?!
Lăng Lan quyết định phải để tiểu Tứ điều tra tư liệu về phương diện này. Cô đột nhiên phát hiện mình không biết gì nhiều về thế giới này, xem ra suốt thời gian qua chỉ lo vùi đầu vào huấn luyện đã khiến cô xem nhẹ rất nhiều thứ.
Kỳ thực chuyện này cũng không thể trách Lăng Lan, bởi vì những thông tin này đều là tin tức tuyệt mật của quân đội, tiểu Tứ cho rằng Lăng Lan vẫn còn nhỏ nên không cần biết những phương diện đó cho nên cũng không nói với cô, vì vậy Lăng Lan thật sự không biết gì về những vấn đền đó.
Cho nên, Lăng Lan đáng thương bây giờ cũng không biết cha mình chính là thần tượng của toàn bộ quân nhân Liên Bang, là thần cấp sữi trẻ tuổi nhất trên toàn Liên Bang, và liên ngân hà.
Lời nói của Lăng Tần khiến Lam Lạc Phượng yên tâm hơn, cô nhanh chóng chạy lên lầu sắp xếp đồ đạc cho mình và Lăng Lan.
Cứ như vậy, ngày đi học chính thức đầu tiên, Lăng Lan không đến trường, giáo viên chủ nhiệm của lớp đặc cấp ban 1 chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói Lăng Lan đã xin phép rồi thôi. Đây rõ ràng là giáo viên có ý kích động học sinh, khiến cho những học sinh đặc cấp ban 1 không phục, âm thầm bàn tán xôn xao...
Tề Long cũng không có nghĩ nhiều, Lạc Lãng tựa hồ cảm giác được cái gì, chỉ có Hàn Kế Quân vẻ mặt ngưng trọng...
Lan lão đại, cậu đến cùng là ai?
Ps: Nói thật là mình cũng có chút không hiểu với cách xếp lớp của tác giả, nên nếu có điểm nào không hợp lý, mấy bạn thông cảm dùm mình nhé.