-
Chương 416-420
Chương 416 Tính toán vi diệu (1)
- Lúc ấy hắn đánh lén, nhìn không rõ ràng, nhưng nếu như gặp lại, ta nhất định có thể nhận ra hắn.
- Tự tin như vậy?
- Ngữ khí đây của ngươi là thế nào? Ngươi biết mình đang nói chuyện cùng ai không?
Úy Thiên Lang rất cao ngạo, bình thường ngay cả đệ tử trong thánh địa hắn đều không để ý tới, cái tên không biết từ nơi nào xuất hiện này lại còn dám nói chuyện với hắn như thế.
- Ta thật phục những đệ tử thánh địa các ngươi đây, có phải có chút quá cao ngạo rồi hay không? Các ngươi nên rời khỏi thánh địa đi ra bên ngoài lịch luyện mấy năm. Mỗi ngày ở trong thánh địa, hưởng thụ các tài nguyên, hưởng thụ sự ủng hộ của một đám người, ngoại trừ tu luyện thì chính là luận võ, các ngươi đã trải qua khảo nghiệm sinh tử chân chính chưa?
Khương Phàm đều thay bọn hắn đáng thương, tự cao tự đại, cuồng ngạo phách lối, tự cho rằng lưng tựa tên thánh địa thì không có bất cứ kẻ nào dám khiêu khích.
- Chết tiệt, ngươi bị đổ nước vào não rồi sao?
Úy Thiên Lang cau chặt lông mày, không viết từ đâu lại xuất hiện một tên ngu xuẩn.
Đây là đang giáo huấn hắn sao?
Xem mình là cái gì rồi.
- Ta à, là vì tốt cho ngươi thôi.
Khương Phàm đưa tay tháo mặt nạ của Tiêu Phượng Ngô bên cạnh xuống.
- Quen biết không?
- Hắc hắc... Đã lâu không gặp.
Tiêu Phượng Ngô nhe răng cười, mặt đất dưới chân băng liệt, đá vụn loạn tung tóe, hai chân hắn ép chặt mặt đất, nháy mắt đã tấn công, hắn nắm chặt trọng quyền đánh thẳng đến Úy Thiên Lang.
- Là ngươi?
Sắc mặt Úy Thiên Lang đại biến, nhưng căn bản không kịp né tránh.
Bành!
Nắm đấm của Tiêu Phượng Ngô mang theo lực lượng bạo tạc kinh khủng đánh vào phần bụng Úy Thiên Lang.
Thân thể Úy Thiên Lang bỗng nhiên cong lên, phía sau lưng đều nhô ra cả một đường cong, miệng mở lớn, nước bọt văng ra, bị đánh bay một đường.
Khương Phàm triển khai hỏa dực trong nháy mắt mang theo liệt diễm nóng hổi đưa tay bóp lấy Úy Thiên Lang, kéo hắn phóng tới không trung.
Tiêu Phượng Ngô phóng lên bắt lấy mắt cá chân Khương Phàm, nhìn các đệ tử thánh địa phía dưới hô to
- Mấy ca, đừng tiễn nữa.
- Các ngươi là...
Úy Thiên Lang đau đến méo mặt, không đợi hắn phản kháng tránh thoát, Khương Phàm đã nâng móng vuốt bên trái bỗng nhiên đập vào trên gáy của hắn.
Con mắt Úy Thiên Lang đảo một vòng, hôn mê bất tỉnh.
- Bọn họ là ai?
Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa đều sửng sốt một chút, một hồi sau mới bỗng nhiên biến sắc.
- Đường Diễm?
- Đó chính là Đường Diễm?
- Hỗn đản này có bệnh sao? Phụ mẫu nó, có thể bắt người như thế sao?
- Cái này thì ai phòng được?
- Quá phách lối! Quá phách lối rồi!
Thánh địa đệ tử vừa sợ vừa giận, hoang mang rối loạn đuổi theo.
Thanh Phong cứ thế đứng nguyên tại chỗ, nhìn đệ tử thánh địa phóng đi xa, lại nhìn lại đoàn liệt hỏa lao vùn vụt giữa bầu trời kia.
Đây là đang xảy ra chuyện gì?
Hỏa dực màu vàng, biểu tượng của Đường Diễm?
Hắn ép buộc thiên tài thánh địa?
Trong đầu hắn nhét gan hổ sao?
- Quá độc ác! Không có ai chơi như hắn vậy cả!
Thanh Phong gian nan nuốt ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nhìn trái phải một cái, nhanh chân phóng đi.
- Xảy ra chuyện gì?
Bọn người Thác Bạc Hoằng vội vã đuổi tới, ở đối diện chặn ngăn Thanh Phong đang kinh hoảng thoát khỏi hiện trường.
Mặt mũi Thanh Phong trắng bệch, gấp gáp hô to gọi bậy.
- Không liên quan đến ta, thật không liên quan đến ta. Là một tên trong đội chúng ta, đột nhiên kéo bằng hữu tới, mời ta dẫn bọn hắn đuổi kịp Úy Thiên Lang. Nói cái gì... Cái gì... Đúng rồi! Nói là bọn hắn biết người Úy Thiên Lang truy sát ở đâu, có thể lĩnh thưởng! Ta không muốn nhiều như vậy, ta chỉ mang bọn hắn tới, ai biết...
Thanh Phong đều muốn khóc.
- Nói điểm chính!
- Ai đưa bằng hữu tới, kéo bằng hữu tới làm gì?
u Dương Yên lớn tiếng quát tháo.
- Chính là một tên trong đội ngũ chúng ta, từ ban đầu đã có ở đó rồi. Ta không biết tên là gì, ta thật không biết.
- Không, bây giờ biết.
- Hắn rất có thể chính là Tiêu Phượng Ngô! Chính là cái tên khiêu khích Úy Thiên Lang kia.
Thanh Phong cảm giác đầu lưỡi mình đều có chút không bị khống chế.
Thác Bạt Hoằng gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Phong:
- Hắn kéo bằng hữu nào tới?
Thanh Phong đưa vẻ mặt cầu xin:
- Nếu ta không có đoán sai, thì chính là... Đường Diễm!
Tê...
Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa hít vào ngụm khí lạnh.
Đường Diễm?
Đường Diễm phối hợp tên Tiêu Phượng Ngô kia bắt sống Úy Thiên Lang?
Cứ quang minh chính đại đi đến trước mặt như vậy, rồi bắt đi?
Tên này thật đúng là điên.
Còn có thể bắt người như thế sao?
Bọn hắn đối với thánh địa không có kính sợ dù chỉ là một tơ nào sao.
- Tiêu Phượng Ngô cùng Đường Diễm là một đám?
Thác Bạt Hoằng cau chặt lông mày, lại nói, tên gia hỏa không muốn mạng kia không thấy xuất hiện ở chỗ nào, thì ra là kéo đoàn đến đây.
- Đuổi!!
u Dương Yên lập tức kêu gọi đám người đuổi theo.
Tuyệt đối không thể để Đường Diễm mang theo Úy Thiên Lang đi, bằng không khi bọn hắn trở về sẽ không có cách nào bàn giao với sư tôn trong thánh địa.
Đây chính là liên quan đến mặt mũi của thánh địa.
…
- Ngươi sẽ xử lý Úy Thiên Lang như thế nào?
Na Yêu mang theo bọn người Chu Thanh Thọ tìm được Khương Phàm.
Ánh mắt các nữ đệ tử Vô Hồi thánh địa phức tạp nhìn Khương Phàm.
Thiên tài thánh địa, nói bắt liền bắt, dễ dàng như vậy sao?
- Sẽ không liên lụy Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm mở hộp gấm ra, đem bình ngọc chứa năm giọt thánh huyết đưa cho Khương Uyển Nhi, Yến Khinh Vũ, Tiêu Phượng Ngô, Cổ La, còn có Chu Thanh Thọ.
- Cảm ơn ca ca.
Khương Uyển Nhi kích động hung hăng ôm lấy Khương Phàm, thánh huyết, trước đó đã tận mắt nhìn thấy qua thánh huyết từ trên trời giáng xuống, nhưng bị cường giả các phương điên cuồng cướp đi, bọn hắn ngay cả tư cách nhúng tay đều không có. Không nghĩ tới, ca ca vậy mà lại thay nàng chuẩn bị một giọt.
Chương 417 Tính toán vi diệu (2)
Cổ La kích động hai mắt tỏa ánh sáng, thánh huyết, nghe nói Linh Nguyên cảnh sơ kỳ có thể được đến một giọt sẽ được gột rửa linh hồn, khỏe mạnh thân thể, kích phát tiềm lực linh văn, công dụng kỳ diệu vô tận.
- Ngươi cứ như vậy phân?
Các nàng Na Yêu giật mình nhìn một màn này.
- Ta không cần.
Khương Phàm dùng hạt sen Địa Tâm Hỏa Liên, thân thể đã được rèn luyện tốt rồi, tác dụng thánh huyết cũng không lớn.
- Dùng như thế nào, trực tiếp ăn sao?
Tiêu Phượng Ngô kích động nhất, nếu như có thể được thánh huyết hổ trợ, bất luận là Thú linh văn hay là thân thể đều sẽ được thay xương đổi cốt, thay đổi toàn diện.
- Ta đã dùng qua, để ta cho các ngươi một số chú ý.
Dạ An Nhiên gọi bọn hắn đi đến bên cạnh, giới thiệu công hiệu, còn có thời điểm phải hấp thu cần phải chú ý những gì.
Các đệ tử Vô Hồi thánh địa trơ mắt nhìn, trong lòng đều là hâm mộ.
- Ta rất thận trọng thỉnh cầu ngươi, đừng lại làm lớn chuyện. Ngươi đến tìm kiếm cơ duyên, không cần thiết trêu chọc nhiều kẻ địch như vậy.
Na Yêu lôi kéo Khương Phàm đi đến bên cạnh, nghiêm túc nhắc nhở hắn.
- Thân phận của ngươi không thể nào giấu mãi được, chỉ cần Ly Hỏa thánh địa cẩn thận tra, không đến mấy tháng liền có thể tra được La Phù, tra được Thiên Sư tông. Đệ tử Ly Hỏa ngươi tàn sát trước đây, Vô Hồi không có lý do gì để bảo đảm ngươi. Cho dù có sư tôn, Vô Hồi nhiều nhất cũng chỉ có thể thay ngươi hòa giải, còn không khẳng định sẽ có hiệu quả gì. Nếu như lại tính cả Hồn Thiên thánh địa, Vô Hồi thật không gánh nổi ngươi.
Na Yêu thân ở thánh địa rất rõ ràng một ít quy củ và thái độ ở giữa các thánh địa.
Ly Hỏa thánh địa bất luận là từ thực lực hay là lực ảnh hưởng, tất cả đều vượt xa Vô Hồi thánh địa. Mà Vô Hồi thánh địa những năm này đã tiêu hao rất lớn, thực lực giảm xuống rất nhiều, không phải chuyện cực kỳ bất đắc dĩ, Thánh Chủ sẽ không nguyện ý xung đột cùng Ly Hỏa thánh địa.
- Ta biết được nặng nhẹ. Bởi vì Ly Hỏa thánh địa suýt chút nữa giết Dạ An Nhiên, ta mới trả thù bọn hắn. Ta và Hồn Thiên thánh địa còn không có nghiêm trọng đến trình độ đó. Ta chỉ bắt đi Úy Thiên Lang, không có tính toán Thác Bạt Hoằng và u Dương Yên chính là muốn giải quyết vấn đề.
Khương Phàm còn không đến mức hiếu sát như vậy.
Hắn chỉ thử thái độ Úy Thiên Lang một chút trước xem sao, nếu có chỗ hòa hoãn thì không thể tốt hơn. Nếu như Úy Thiên Lang không nguyện ý, vậy thì không có gì đáng nói, trực tiếp ép buộc.
- Vậy là tốt rồi.
Na Yêu thở phào một hơi, nàng thật sợ Khương Phàm sẽ lỗ mãng.
- Như vậy đi, ta ra mặt hòa giải cho các ngươi một chút, tận lực không nên đem chuyện huyên náo quá lớn.
Khương Phàm uyển chuyển cự tuyệt.
- Ta không muốn gây phiền toái cho Vô Hồi thánh địa, cứ để ta tự mình tới xử lý đi.
- Ngươi đã chọc giận tất cả! Trong mắt thánh địa các phương, toàn bộ La Phù đều là lãnh địa của Vô Hồi thánh địa, tất cả tông môn đều thuộc về Vô Hồi thánh địa. Ngươi phách lối như vậy, trong mắt bọn hắn chính là xem ngươi đang dựa vào Vô Hồi thánh địa.
Na Yêu là đệ tử Vô Hồi thánh địa, nhắc đến La Phù rất là bất đắc dĩ.
Các thánh địa khác khống chế lãnh địa đều là có lực uy hiếp tuyệt đối, Vô Hồi thánh địa bọn hắn bởi vì chiếu cố Đại Hoang mà mấy trăm năm không có quản lý hay khống chế La Phù. Đến mức bây giờ rất nhiều người ở La Phù đều không biết đến Vô Hồi thánh địa, ngay cả những tông môn kia cũng chỉ kiêng kị mà không có nửa phần tôn trọng, càng đừng đề cập đến ủng hộ.
- Ta thử thái độ Úy Thiên Lang trước một chút rồi lại nói.
Khương Phàm ra hiệu bọn hắn rời khỏi trước, mang theo Úy Thiên Lang đi đến giữa sườn núi.
- Ngươi chính là Đường Diễm? Đầu tiên là tàn sát Ly Hỏa đệ tử, sau là lại đến đánh lén Úy Thiên Lang ta, rốt cuộc là ai cho ngươi cái sự to gan đó.
Úy Thiên Lang chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị bắt sống, càng không nghĩ tới mình vậy mà lại bị bắt đi như thế này.
Vô cùng nhục nhã!
- Ta đưa ngươi đưa đến nơi này, có thể nói là bắt sống, cũng có thể nói là mời. Ngươi nghĩ là loại nào?
Khương Phàm ngồi trên tảng đá, lưu ý thể hiện và ánh mắt của Úy Thiên Lang.
- Có ý gì?
Úy Thiên Lang chịu đựng đau nhức ở bụng cố gắng chống thân thể lên.
- Ta và Hồn Thiên thánh địa không có oán hận sâu lớn, ngay từ đầu chính là Thác Bạt Hoằng và u Dương Yên muốn cướp đồ của ta, không giành được thẹn quá hoá giận mà thôi. Ta không muốn lại cùng các ngươi có thêm hiềm khích quá lớn, cho nên muốn thông qua ngươi đến giải quyết chuyện này.
- Ha ha, ngươi mạo phạm thánh địa, còn muốn thánh địa thỏa hiệp?
- Ta nói chính là giải quyết. Mà, không phải ta mạo phạm các ngươi, là các ngươi đang mạo phạm ta. Còn có, ta không phải đang yếu thế, nếu ta dám giết đệ tử Ly Hỏa thì sẽ không sợ Hồn Thiên thánh địa các ngươi.
- Hừ...
Úy Thiên Lang hừ một tiếng, lại thật lâu không nói gì.
- Ta chỉ cảm giác chuyện không cần thiết nháo đến tình trạng ngươi chết ta sống, nhưng nếu các ngươi nhất định phải kiên trì như vậy, Đường Diễm ta cũng thể tiếp tới cùng. Quyền lựa chọn là ở trên tay ngươi, chính ngươi tự quyết định.
Khương Phàm không nhanh không chậm nói ra, biểu hiện rất tùy ý.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Úy Thiên Lang nhíu mày, có thể nhìn ra được gia hỏa này quả thật không sợ, nụ cười nơi khóe miệng như có như không còn giống như đang mong đợi hắn cự tuyệt.
- Nếu như ta thuộc về thánh địa, ngươi sẽ nguyện ý tiếp tục bàn bạc. Nếu như ta không thuộc về thánh địa, có phải không xứng hay không? Ha ha, bọn đệ tử thánh địa các ngươi đây thật sự đủ kiêu ngạo.
- Thánh địa các ngươi rốt cuộc là bảo vệ dân chúng, hay là đang xem dân chúng như nô dịch. Có phải cảm giác phía dưới thánh địa, đều là giun là dế, lẽ ra phải nên nhìn lên các ngươi, cung phụng các ngươi hay không?
Chương 418 Tính toán vi diệu (3)
- Coi như thánh địa lẽ ra đã đạt được dân chúng kính sợ, thế nhưng, Úy Thiên Lang ngươi mới mười mấy tuổi, ngươi lại từng làm qua việc nào bảo vệ dân chúng, ngươi có cái gì đáng để chúng ta tôn trọng?
- Ta không nói cho ngươi những thứ này, chỉ sợ ngươi cũng nghe không vào. Bây giờ có thể quyết định.
Khương Phàm nhảy xuống khỏi tảng đá, ánh mắt dần dần lăng lệ.
Chỉ cần Úy Thiên Lang gật đầu, hắn nguyện ý thả người, nếu như cự tuyệt, hắn lập tức kéo vào trong lao ngục tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp.
Úy Thiên Lang cau mày suy nghĩ một hồi, dùng sức nắm chặt nắm đấm lại, sau đó lại buông lỏng ra.
- Ta nghe nói Thái Long ước chiến cùng ngươi?
- Đúng là có chuyện như vậy.
- Ngươi muốn đi sao?
- Không đi.
- Vì sao?
- Ta không tiếp nhận loại luận võ không có chút ý nghĩa nào này.
Úy Thiên Lang nhìn chằm chằm Khương Phàm.
- Ngươi quả thực không phải người của thánh địa, thánh địa không bồi dưỡng ra tính cách như ngươi đây.
- Ngươi đồng ý giải quyết vấn đề rồi?
- Ta có hai điều kiện. Đầu tiên, giao tên hỗn đản mạo phạm ta ra. Thứ hai, nói lời xin lỗi với u Dương Yên, ngươi hủy Hồn Đao của nàng tương đương với hủy những năm nàng bỏ ra này.
- Ta ngược lại thật ra có thể nói lời xin lỗi với u Dương Yên, nhưng Tiêu Phượng Ngô không thể cho ngươi.
- Nếu như ta kiên trì?
- Đó chính là ngươi không đồng ý giải quyết vấn đề, chúng ta trở lại ban đầu. Ta nắm lấy ngươi, đối kháng u Dương Yên, Thác Bạt Hoằng.
- Ngươi thật xem mình là vô địch đúng không?
- Ta không chỉ là chính ta, ta còn có rất nhiều bằng hữu, nếu thật đứng lên đối kháng, ta có thể bảo đảm kết quả của các ngươi sẽ giống như Ly Hỏa thánh địa.
Úy Thiên Lang trầm mặc thật lâu, mới nói.
- Ta đồng ý giải quyết vấn đề, cũng không phải là sợ ngươi, là ta đã lãng phí thời gian mấy tháng, không nguyện ý lại trì hoãn nữa. Hồn Thiên thánh địa khống chế Thập Vạn Đại Sơn, phạm vi lãnh địa trong Hoang Mãng nguyên cực lớn, La Phù và Quỷ Khấp sâm lâm, nếu thật là náo lên, kết quả cuối cùng của ngươi chính là chết.
Khương Phàm không để ý uy hiếp trong lời nói của hắn, đưa tay ra nói.
- Cứ quyết định như vậy đi?
Úy Thiên Lang nhìn thoáng qua, mới đưa tay nắm chặt cùng Khương Phàm:
- Chuyện này dừng lại như vậy.
Khương Phàm gật đầu nói.
- Ngươi có thể đi.
- Ta còn có điều kiện, ta muốn cùng ngươi so một trận.
- Ta thật không có hứng thú luận võ.
Khương Phàm lắc đầu, bọn đệ tử thánh địa này cũng sẽ chỉ có luận võ thôi sao?
- Ngươi cứ như vậy mà bắt ta đi, ta không muốn mặt mũi sao?
- Ta đã là tứ trọng thiên, cảnh giới cao hơn so với ngươi.
- Nếu như không phải ta trì hoãn mấy tháng, cũng đã là tứ trọng thiên. Chúng ta bây giờ không luận võ, chúng ta đến Long Hổ Đài tại Thương Giác sơn luận võ.
- Ta không đi.
- Ngươi phải đi. Long Hổ Đài có rất nhiều quy củ, ví dụ như, nếu như ngươi có thể lấy thân phận thí luyện giả thắng đệ tử thánh địa, ngươi có thể được che chở.
- Ồ? Che chở như thế nào.
Trong trí nhớ kiếp trước của Khương Phàm không có tình huống cặn kẽ như vậy.
- Bên trên Long Hổ Đài đánh bại được đệ tử thánh địa thì thánh địa đó trong vòng ba tháng phải bất đắc dĩ bảo đảm không có bất cứ hình thức tổn thương gì với ngươi. Đây là phòng ngừa có người khiêu khích đệ tử thánh địa mà sau đó bị tính sổ. Đây cũng là để cổ vũ thí luyện giả khiêu chiến đệ tử thánh địa, cho các đệ tử thánh địa một cơ hội ma luyện.
Úy Thiên Lang nói xong, chủ động vươn tay với Khương Phàm:
- Tiếp nhận không?
- Ba tháng?
- Ba tháng đầy đủ ngươi rời khỏi lại trốn đi.
- Xem ra ta phải đi một chuyến thật rồi.
- Cho ta chút thời gian, ta sẽ dẫn bọn người u Dương Yên, Thác Bạc Hoằng tới đây.
Úy Thiên Lang ăn vào viên đan dược chữa thương, sau đó xuống núi.
Na Yêu từ đằng xa đi tới, cười nói:
- Xem đi, đệ tử thánh địa không có không chịu nổi như vậy.
Khương Phàm hỏi Na Yêu:
- Nếu như ta thắng Thái Long thì có thể được thánh địa che chở sao?
- Nếu như đệ tử thánh địa chủ động khiêu chiến, ngươi quả thật có thể được che chở.
- Ba tháng?
- Nếu như thắng một người, chỉ có thể được một tháng. Nếu như có thể thắng hai người, ngươi quả thật có thể được ba tháng an toàn.
Na Yêu nhẹ gật đầu, xem ra Úy Thiên Lang có ý hoà giải thật.
Nếu như sung sướng tiếp nhận điều kiện, ngược lại sẽ có vấn đề. Nhưng Úy Thiên Lang đưa ra lời khiêu chiến, có lẽ còn có chút không cam tâm, muốn tại Long Hổ Đài chiến thắng lấy lại mặt mũi.
- Rời khỏi Thiên Khải bí cảnh cũng được?
- Đương nhiên được rồi. Nhưng, ngươi cần liên tục khiêu chiến Thái Long và Úy Thiên Lang. Một khi bại, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Na Yêu không đề nghị Khương Phàm đi qua đó, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu như quả thật Úy Thiên Lang có tính toán gì trên Long Hổ Đài thì Khương Phàm sẽ gặp nguy hiểm.
- Thương Giác sơn ở đâu?
Khương Phàm tính toán thời gian một chút, khoảng cách Thái Long khiêu chiến hình như chỉ còn hơn hai mươi ngày.
- Ngươi khẳng định muốn đi? Kim Giáp thánh văn của Thái Long vô cùng cường đại, không phải ta coi thường ngươi, nhưng ngươi và Thái Long vô cùng có khả năng sẽ lưỡng bại câu thương(*), đến lúc đó Úy Thiên Lang leo lên Long Hổ Đài, ngươi còn ứng phó thế nào?
(*) Cả hai bên đều bị tổn thương , chẳng bên nào được lợi.
Khương Phàm cười nói:
- Ta không quan tâm mấy tháng an toàn kia, ta muốn xem rốt cuộc Úy Thiên Lang muốn làm gì.
Sau đó không lâu, Khương Uyển Nhi, Yến Khinh Vũ, Cổ La, Tiêu Phượng Ngô, còn có Chu Thanh Thọ, tất cả đều lần lượt hấp thu xong năng lượng thánh huyết, cảnh giới toàn bộ đều đột phá một trọng thiên.
Nhưng so với đột phá cảnh giới, bọn hắn càng vui mừng hơn là thấy thân thể thay đổi.
Loại cảm giác này quá thần kỳ, giống như không còn là mình, các vấn đề đều được thăng hoa.
Trước hết Khương Phàm để cho bọn hắn trốn đi, một mình chờ đợi bọn người Úy Thiên Lang.
Chương 419 Tính toán vi diệu (4)
Úy Thiên Lang cũng không để cho bọn hắn đợi lâu, rất nhanh đã mang theo Thác Bạt Hoằng, u Dương Yên tới đây.
- u Dương Yên, chuyện ngày hôm đó ta xin lỗi cô. Ta không nên trực tiếp hủy Hồn Đao của cô.
Khương Phàm chủ động hạ thấp mình.
u Dương Yên trầm mặt nói.
- Ta có thể chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, nhưng ngươi trước mặt mọi người hủy đi Hồn Đao của ta, ta không thể nào tha cho ngươi đơn giản như vậy được.
- Cô còn muốn cái gì?
Khương Phàm khẽ nhíu mày.
Lúc đó rõ ràng là u Dương Yên đột nhiên ra tay, muốn trắng trợn cướp đoạt đồ của hắn, còn muốn mạng của hắn.
- Thương Giác sơn, Long Hổ Đài. Ta, Thác Bạt Hoằng, đều muốn khiêu chiến ngươi. Nếu thua, ta không lời nào để nói. Thắng, u Dương Yên ta giành lại được mặt mũi.
u Dương Yên vừa nói xong, Úy Thiên Lang nói:
- Khiêu chiến tại Long Hổ Đài sẽ không cho phép tổn thương ác ý, đến lúc đó sẽ có số lượng lớn đệ tử thánh địa cùng con em thế gia chứng kiến.
Khương Phàm hơi híp mắt lại, giống như cười nhưng lại không phải cười nhìn bọn hắn.
Đám gia hỏa kia rốt cuộc muốn làm gì?
Là muốn khiêu chiến thật, hay là có cái gì mưu đồ?
Thác Bạt Hoằng bảo đảm nói.
- Đừng dùng ánh mắt này nhìn chúng ta, không phải chúng ta muốn hại chết ngươi tại Long Hổ Đài. Nếu như ngươi không yên lòng, chúng ta có thể dùng danh nghĩa Hồn Thiên thánh địa dảm bảo, chỉ cần ngươi bảo ngừng, chúng ta lập tức ngừng.
Khương Phàm tự định giá một lát, gật đầu:
- Ta tiếp nhận khiêu chiến.
- Ký huyết thư, tiếp nhận khiêu chiến. Đừng đến lúc đó đừng bơ chúng ta ở nơi đó, chúng ta gánh không nổi nếu chuyện kia xảy ra.
Thác Bạt Hoằng đi đến phía trước, lấy ra ba phần huyết thư.
Khương Phàm theo thứ tự đóng dấu tay xuống.
- Thế này được chưa?
- Thời gian Thái Long khiêu chiến còn lại hai mươi lăm ngày, hi vọng ngươi có thể đến đúng giờ. Một trận chiến tại Long Hổ Đài, bất luận kết quả như thế nào, ân oán của chúng ta đều xóa bỏ.
Úy Thiên Lang, Thác Bạt Hoằng, u Dương Yên lần lượt quay người, trầm mặt rời khỏi sơn cốc.
Chỉ là...
Lúc xoay người lại, một khắc này, khóe miệng ba người đều khơi gợi lên một vòng tàn nhẫn.
Chúng ta không hiểu rõ ngươi!
Ăn phải chuyện lỗ vốn!
Ngươi, lại làm sao hiểu rõ chúng ta?
Chờ đấy đi! Đường Diễm!
Chúng ta sẽ không tổn thương một phân một hào nào của ngươi, nhưng chúng ta có thể để ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
- Tại sao ta lại cảm giác hơi có chút kỳ lạ.
Đám người Dạ An Nhiên từ chỗ tối đi tới.
Mặc dù nhìn rất bình thường, còn lấy danh nghĩa thánh địa đảm bảo, nhưng càng như vậy, càng cảm giác không đúng.
Cổ La nói ra:
- Không nên nghĩ đệ tử thánh địa không chịu nổi như vậy, có một số quả thật là hỏng rồi, nhưng cũng có số chỉ là cao ngạo. Thái Long không phải cũng bị ngươi kích thích vài câu đã thay đổi thái độ, sau đó còn khiêu chiến ở Long Hổ Đài sao?
- Thái Long và bọn hắn không giống nhau lắm.
- Chỗ nào không giống?
- Nói không ra.
Tiêu Phượng Ngô nhìn Khương Phàm, nói:
- Ngươi đang suy nghĩ gì, thật dự định đi sao?
- Bọn hắn sẽ không từ bỏ dâu, so với lo lắng bị bọn hắn vây bắt, còn không bằng đến Long Hổ Đài giải quyết triệt để.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên có cảm giác giống nhau, đám người này xác thực không giống với Thái Long, mang theo cỗ tà khí, cũng có cỗ ngoan khí.
- Chúng ta chí ít có hai mươi lăm ngày không cần lo lắng nguy hiểm, cố gắng hưởng thụ tài nguyên Thiên Khải bí cảnh đi.
Khương Phàm cùng bọn người Khương Uyển Nhi trao đổi ánh mắt, đều lộ ra nụ cười, hoan hô xông vào rừng rậm.
- Tới đi tới đi, cứ náo lên.
Tiêu Phượng Ngô cao giọng la lên, kích hoạt Kim Cương linh văn, trực tiếp nhào về phía Khương Phàm.
- Dạ An Nhiên, chỉ giáo.
Yến Khinh Vũ, Khương Uyển Nhi, còn có Cổ La, phóng tới bên trong toàn bộ xông về phía Dạ An Nhiên.
Bọn hắn vừa mới tăng cảnh giới, thăng hoa huyết mạch, không kịp chờ đợi muốn nếm thử thay đổi của thân thể.
La Phù sơn mạch! thành Bát Bảo!
- Nạp Lan Thanh Lạc, ngươi coi ta là kẻ ngu sao? Khương Hồng Võ đâu? Vòng thứ ba đã bắt đầu ba ngày rồi, hắn ở đâu?
Cừu Nguyên Lương tức giận chỉ trích Nạp Lan Thanh Lạc.
Đã nói ngày đầu tiên vòng thứ ba sẽ đấu giá Thiên Nhân Đan đầu tiên, kết quả từ sáng sớm đến tối, Khương Hồng Võ cũng đều không có xuất hiện.
Nạp Lan Thanh Lạc nói Khương Hồng Võ ngày thứ hai sẽ đến. Kết quả là tình huống ngày thứ hai vẫn giống nhau.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, Khương Hồng Võ vẫn không có tới.
- Cừu tông chủ, kích động đến mức như thế sao? Khương Hồng Võ đang bế quan, không phải đang ngủ ngon, suy nghĩ thời điểm nào sẽ đến.
Nạp Lan Thanh Lạc nhẹ nhàng ứng phó mà không chút hoang mang.
- Còn lại hai ngày cuối cùng...
Cừu Nguyên Lương vừa muốn mở miệng, Nạp Lan Thanh Lạc đưa tay ngắt lời nói:
- Là còn có hai ngày! Ngươi gấp cái gì?
- Nạp Lan Thanh Lạc, các ngươi rốt cuộc muốn viên đan dược kia hay không? Tại sao ta cảm giác các ngươi hình như không hề có hứng thú?
Cừu Nguyên Lương chờ mong Thiên Nhân Đan đã trọn vẹn một tháng, nếu như Khương Hồng Võ không mắc câu, hắn còn chiếm lấy đan dược như thế nào được?
Nạp Lan Thanh Lạc cười nhạt nói.
- Chúng ta khẳng định là hi vọng có được Thiên Nhân Đan, coi như Khương Hồng Võ không cần, Dạ Thiên Lan tông chủ cũng có thể dùng.
- Các ngươi muốn cho Dạ Thiên Lan?
Cừu Nguyên Lương cũng không ngốc, hắn mẫn cảm nghe ra được chút gì ở bên trong.
- Có cái gì không thích hợp sao?
- Nếu như Khương Hồng Võ có thể đến, ngươi có thể ở trước mặt của mọi người đem Thiên Nhân Đan cho hắn. Nếu như cuối cùng Khương Hồng Võ thực sự không tới được, Dạ Thiên Lan tông chủ sẽ đại biểu Thiên Sư tông tự mình xuất hiện, tiếp nhận Thiên Nhân Đan của ngươi.
Nạp Lan Thanh Lạc bây giờ hoàn toàn có thể khẳng định mục tiêu của Cừu Nguyên Lương là Khương Hồng Võ.
Nhưng, Cừu Nguyên Lương muốn làm gì?
Chương 420 Bắt sống Khương Hồng Võ
Trong thành Bát Bảo trãi rộng người của Thiên Sư tông, Thánh Nữ tông, còn có thị vệ Nạp Lan gia và Khương gia.
Cừu Nguyên Lương cũng không đến mức ở trên hội đấu giá đâm chết Khương Hồng Võ đấy chứ?
- Ta hi vọng có thể giao Thiên Nhân Đan cho Khương Hồng Võ.
Cừu Nguyên Lương sốt ruột, đây chính là chuyện ngoài dự tính.
- Mục đích của ngươi là muốn được thông cảm Thiên Sư tông, làm cho tất cả mọi người đều biết Thiên Sư tông tha thứ cho ngươi. Dạ Thiên Lan tông chủ tự mình tới, chẳng phải càng nể mặt ngươi sao?
Nạp Lan Thanh Lạc mỉm cười, đôi môi xinh đẹp động lòng người, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui:
- Cừu tông chủ khăng khăng muốn gặp Khương Hồng Võ, sẽ không phải có mục đích gì đặc biệt đấy chứ?
Cừu Nguyên Lương run lên trong lòng
- Nói đùa cái gì vậy, với tình huống Thiên Cương tông chúng ta bây giờ, ta nào dám có mục đích gì khác.
- Vậy thì tốt rồi.
Nạp Lan Thanh Lạc đứng lên nói.
- Nếu như Cừu tông chủ thực sự sốt ruột, chúng ta không đợi Khương Hồng Võ nữa, hôm nay sẽ đưa Thiên Nhân Đan đến phía trước đấu giá, ta sẽ an bài Dạ tông chủ tự mình tới.
Cừu Nguyên Lương cũng đứng dậy theo.
- Không cần, ta thấy ta vẫn nên chờ một chút.
- Cừu tông chủ muốn đi đâu?
- Không phải hôm nay Khương Hồng Võ tới không được sao? Ta về trong tông trước.
- Từ nơi này đến Thiên Cương tông là ngàn dặm đường, Cừu tông chủ mỗi ngày vừa đi vừa về quá giày vò, không bằng trước hết cứ ở tại thành Bát Bảo này đi.
- Không cần, trong tông còn rất nhiều chuyện, ta còn phải trở về xử lý?
- Ta thấy Cừu tông chủ vẫn ở chỗ này mới tốt hơn.
Nạp Lan Thanh Lạc nói xong, hơn mười vị Huyết Ngục mang theo mặt nạ bạch ngọc đi đến.
Sắc mặt Cừu Nguyên Lương hơi biến:
- Các ngươi đây là có ý gì?
Nạp Lan Thanh Lạc mỉm cười nói:
- Cừu tông chủ không cần khẩn trương, bọn hắn chỉ đến bảo vệ ngươi.
- Ta không cần bảo hộ, người đâu!
Cừu Nguyên Lương hô to với bên ngoài.
Bên ngoài lại vô cùng an tĩnh, các đệ tử và trưởng lão Thiên Cương tông đều không hề đáp lại.
- Người của ta đâu?
Cừu Nguyên Lương cảm giác không đúng.
Giờ khắc này, các đệ tử và trưởng lão ngoài điện đều cứng tại ở tại chỗ, bị Huyết Ngục đột nhiên xuất hiện khống chế, không thể động đậy.
- Nạp Lan Thanh Lạc, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta là tông chủ Thiên Cương tông đấy!
Cừu Nguyên Lương vừa khẩn trương lại tức giận.
- Cừu tông chủ an tâm, xin đừng vội. Chúng ta đã đem tin tức Thiên Nhân Đan thả ra, người người đều biết ngươi phải hiến Thiên Nhân Đan cho Thiên Sư tông. Đến lúc đó đại diện tông môn toàn La Phù đều sẽ đuổi tới chứng kiến thời khắc này. Cái này không phải chính là hiệu quả ngươi muốn sao?
- Ta giữ Cừu tông chủ lại là không muốn ra lại ngoài có chuyện gì ngoài ý muốn. Ví dụ như, ngươi đột nhiên đổi ý chăng? Cuộc bán đấu giá này quan hệ đến danh dự Nạp Lan gia chúng ta, không cho phép có bất kỳ sơ thất nào, còn xin Cừu tông chủ hiểu cho.
Nụ cười xinh đẹp trên mặt Nạp Lan Thanh Lạc dần dần biến mất, thay vào đó là nụ cười lạnh lùng.
- Còn xin Cừu tông chủ, tạm thời giao Thiên Nhân Đan cho chúng ta đảm bảo.
Thương Minh đi đến phía trước, nhưng không phải đưa tay muốn, mà đặt liêm đao xuống trên vai Cừu Nguyên Lương.
Cừu Nguyên Lương run lên, không biết là khẩn trương, hay là chuôi trên liêm đao này mang theo lực lượng đặc biệt gì, huyết dịch khắp người hắn trong chớp mắt đều hỗn loạn, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.
- Thiên Nhân Đan ở Thiên Cương tông, ta không mang ở trên người.
- Cừu tông chủ, ngươi thấy ta giống đồ đần sao?
Thương Minh cười lạnh.
- Ta dù sao cũng là một tông chủ, ngươi muốn làm gì?
Cừu Nguyên Lương đè ép sợ hãi xuống, căm tức nhìn Thương Minh.
- Ngươi là tông chủ, được Vô Hồi thánh địa bảo hộ.
Thương Minh giơ liêm đao lên, lại quay đầu nhìn về Nạp Lan Thanh Cảnh đang ngồi yên lặng cạnh góc.
Nạp Lan Thanh Cảnh mỉm cười, gật đầu hai cái.
Ý tứ thứ nhất, Cừu Nguyên Lương xác thực muốn giết Khương Hồng Võ. Ý tứ thứ hai, Thiên Nhân Đan đang ở trên người Cừu Nguyên Lương.
- Có ý gì...
Cừu Nguyên Lương đang phát giác có chuyện không ổn, chuôi liêm đao vừa nhấc lên liền quăng một cái về phía dưới, máu tươi phun tung toé. Một quả đấm nắm thật chặt đã rơi xuống đất.
- A!!
Cừu Nguyên Lương gắt gao nắm chặt cổ tay, khó có thể tin được mà nhìn cái tay bị chặt xuống của mình.
Thương Minh nhặt lên, lấy đi nhẫn không gian:
- Bắt hắn!
Huyết Ngục ra tay, bốn chuôi liêm đao đâm xuyên tứ chi Cừu Nguyên Lương.
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng cả cung điện, kích thích trưởng lão cùng đệ tử Thiên Cương tông ở phía ngoài.
- Cừu Nguyên Lương đâu, làm sao còn không đi ra?
Cửu công chúa đợi đến trời tối, cũng không thấy Cừu Nguyên Lương từ trong thành Bát Bảo rộng rãi náo nhiệt phía trước đi ra tới.
- Điện hạ, chúng ta rời khỏi nơi này trước.
Các thị vệ cảnh giác bóng đêm càng ngày càng dày đặc.
Từ trước đó hai ngày Nạp Lan Thanh Lạc đã nhiều lần bắt đầu kéo dài, bọn hắn cũng cảm thấy không ổn lắm, hôm nay Cừu Nguyên Lương lại chậm chạp không có đi ra, rất có thể đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
- Ta không đi! Thiên Nhân Đan còn ở trên người Cừu Nguyên Lương!
Cửu công chúa chờ ở chỗ này muốn lấy Thiên Nhân Đan đi.
Dựa theo kế hoạch đã định, chỉ cần Khương Hồng Võ rời khỏi Thiên Sư tông, Ly Hỏa thánh địa sẽ cưỡng ép ra tay. Chuyện gây nên oanh động, cường giả bên trong thành Bát Bảo sẽ lần lượt rút lui. Cừu Nguyên Lương sẽ thừa cơ rời khỏi thành Bát Bảo, tránh về Thiên Cương tông. Nàng vừa lúc đó sẽ ở ngoài thành chặn đường, dùng lí do đã chuẩn bị xong thoái thác khiến cho Cừu Nguyên Lương giao Thiên Nhân Đan ra.
- Ta nghi Cừu Nguyên Lương đã lộ ra chân tướng gì rồi.
Bọn thị vệ thúc giục Cửu công chúa rời khỏi, chẳng may Cừu Nguyên Lương lộ càng nhiều tin tức, bọn hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Dựa theo ước định của hoàng thất và Thiên Sư tông, một khi phát hiện người của hoàng thất, lập tức tru sát, không chút lưu tình.
- Lúc ấy hắn đánh lén, nhìn không rõ ràng, nhưng nếu như gặp lại, ta nhất định có thể nhận ra hắn.
- Tự tin như vậy?
- Ngữ khí đây của ngươi là thế nào? Ngươi biết mình đang nói chuyện cùng ai không?
Úy Thiên Lang rất cao ngạo, bình thường ngay cả đệ tử trong thánh địa hắn đều không để ý tới, cái tên không biết từ nơi nào xuất hiện này lại còn dám nói chuyện với hắn như thế.
- Ta thật phục những đệ tử thánh địa các ngươi đây, có phải có chút quá cao ngạo rồi hay không? Các ngươi nên rời khỏi thánh địa đi ra bên ngoài lịch luyện mấy năm. Mỗi ngày ở trong thánh địa, hưởng thụ các tài nguyên, hưởng thụ sự ủng hộ của một đám người, ngoại trừ tu luyện thì chính là luận võ, các ngươi đã trải qua khảo nghiệm sinh tử chân chính chưa?
Khương Phàm đều thay bọn hắn đáng thương, tự cao tự đại, cuồng ngạo phách lối, tự cho rằng lưng tựa tên thánh địa thì không có bất cứ kẻ nào dám khiêu khích.
- Chết tiệt, ngươi bị đổ nước vào não rồi sao?
Úy Thiên Lang cau chặt lông mày, không viết từ đâu lại xuất hiện một tên ngu xuẩn.
Đây là đang giáo huấn hắn sao?
Xem mình là cái gì rồi.
- Ta à, là vì tốt cho ngươi thôi.
Khương Phàm đưa tay tháo mặt nạ của Tiêu Phượng Ngô bên cạnh xuống.
- Quen biết không?
- Hắc hắc... Đã lâu không gặp.
Tiêu Phượng Ngô nhe răng cười, mặt đất dưới chân băng liệt, đá vụn loạn tung tóe, hai chân hắn ép chặt mặt đất, nháy mắt đã tấn công, hắn nắm chặt trọng quyền đánh thẳng đến Úy Thiên Lang.
- Là ngươi?
Sắc mặt Úy Thiên Lang đại biến, nhưng căn bản không kịp né tránh.
Bành!
Nắm đấm của Tiêu Phượng Ngô mang theo lực lượng bạo tạc kinh khủng đánh vào phần bụng Úy Thiên Lang.
Thân thể Úy Thiên Lang bỗng nhiên cong lên, phía sau lưng đều nhô ra cả một đường cong, miệng mở lớn, nước bọt văng ra, bị đánh bay một đường.
Khương Phàm triển khai hỏa dực trong nháy mắt mang theo liệt diễm nóng hổi đưa tay bóp lấy Úy Thiên Lang, kéo hắn phóng tới không trung.
Tiêu Phượng Ngô phóng lên bắt lấy mắt cá chân Khương Phàm, nhìn các đệ tử thánh địa phía dưới hô to
- Mấy ca, đừng tiễn nữa.
- Các ngươi là...
Úy Thiên Lang đau đến méo mặt, không đợi hắn phản kháng tránh thoát, Khương Phàm đã nâng móng vuốt bên trái bỗng nhiên đập vào trên gáy của hắn.
Con mắt Úy Thiên Lang đảo một vòng, hôn mê bất tỉnh.
- Bọn họ là ai?
Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa đều sửng sốt một chút, một hồi sau mới bỗng nhiên biến sắc.
- Đường Diễm?
- Đó chính là Đường Diễm?
- Hỗn đản này có bệnh sao? Phụ mẫu nó, có thể bắt người như thế sao?
- Cái này thì ai phòng được?
- Quá phách lối! Quá phách lối rồi!
Thánh địa đệ tử vừa sợ vừa giận, hoang mang rối loạn đuổi theo.
Thanh Phong cứ thế đứng nguyên tại chỗ, nhìn đệ tử thánh địa phóng đi xa, lại nhìn lại đoàn liệt hỏa lao vùn vụt giữa bầu trời kia.
Đây là đang xảy ra chuyện gì?
Hỏa dực màu vàng, biểu tượng của Đường Diễm?
Hắn ép buộc thiên tài thánh địa?
Trong đầu hắn nhét gan hổ sao?
- Quá độc ác! Không có ai chơi như hắn vậy cả!
Thanh Phong gian nan nuốt ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nhìn trái phải một cái, nhanh chân phóng đi.
- Xảy ra chuyện gì?
Bọn người Thác Bạc Hoằng vội vã đuổi tới, ở đối diện chặn ngăn Thanh Phong đang kinh hoảng thoát khỏi hiện trường.
Mặt mũi Thanh Phong trắng bệch, gấp gáp hô to gọi bậy.
- Không liên quan đến ta, thật không liên quan đến ta. Là một tên trong đội chúng ta, đột nhiên kéo bằng hữu tới, mời ta dẫn bọn hắn đuổi kịp Úy Thiên Lang. Nói cái gì... Cái gì... Đúng rồi! Nói là bọn hắn biết người Úy Thiên Lang truy sát ở đâu, có thể lĩnh thưởng! Ta không muốn nhiều như vậy, ta chỉ mang bọn hắn tới, ai biết...
Thanh Phong đều muốn khóc.
- Nói điểm chính!
- Ai đưa bằng hữu tới, kéo bằng hữu tới làm gì?
u Dương Yên lớn tiếng quát tháo.
- Chính là một tên trong đội ngũ chúng ta, từ ban đầu đã có ở đó rồi. Ta không biết tên là gì, ta thật không biết.
- Không, bây giờ biết.
- Hắn rất có thể chính là Tiêu Phượng Ngô! Chính là cái tên khiêu khích Úy Thiên Lang kia.
Thanh Phong cảm giác đầu lưỡi mình đều có chút không bị khống chế.
Thác Bạt Hoằng gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Phong:
- Hắn kéo bằng hữu nào tới?
Thanh Phong đưa vẻ mặt cầu xin:
- Nếu ta không có đoán sai, thì chính là... Đường Diễm!
Tê...
Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa hít vào ngụm khí lạnh.
Đường Diễm?
Đường Diễm phối hợp tên Tiêu Phượng Ngô kia bắt sống Úy Thiên Lang?
Cứ quang minh chính đại đi đến trước mặt như vậy, rồi bắt đi?
Tên này thật đúng là điên.
Còn có thể bắt người như thế sao?
Bọn hắn đối với thánh địa không có kính sợ dù chỉ là một tơ nào sao.
- Tiêu Phượng Ngô cùng Đường Diễm là một đám?
Thác Bạt Hoằng cau chặt lông mày, lại nói, tên gia hỏa không muốn mạng kia không thấy xuất hiện ở chỗ nào, thì ra là kéo đoàn đến đây.
- Đuổi!!
u Dương Yên lập tức kêu gọi đám người đuổi theo.
Tuyệt đối không thể để Đường Diễm mang theo Úy Thiên Lang đi, bằng không khi bọn hắn trở về sẽ không có cách nào bàn giao với sư tôn trong thánh địa.
Đây chính là liên quan đến mặt mũi của thánh địa.
…
- Ngươi sẽ xử lý Úy Thiên Lang như thế nào?
Na Yêu mang theo bọn người Chu Thanh Thọ tìm được Khương Phàm.
Ánh mắt các nữ đệ tử Vô Hồi thánh địa phức tạp nhìn Khương Phàm.
Thiên tài thánh địa, nói bắt liền bắt, dễ dàng như vậy sao?
- Sẽ không liên lụy Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm mở hộp gấm ra, đem bình ngọc chứa năm giọt thánh huyết đưa cho Khương Uyển Nhi, Yến Khinh Vũ, Tiêu Phượng Ngô, Cổ La, còn có Chu Thanh Thọ.
- Cảm ơn ca ca.
Khương Uyển Nhi kích động hung hăng ôm lấy Khương Phàm, thánh huyết, trước đó đã tận mắt nhìn thấy qua thánh huyết từ trên trời giáng xuống, nhưng bị cường giả các phương điên cuồng cướp đi, bọn hắn ngay cả tư cách nhúng tay đều không có. Không nghĩ tới, ca ca vậy mà lại thay nàng chuẩn bị một giọt.
Chương 417 Tính toán vi diệu (2)
Cổ La kích động hai mắt tỏa ánh sáng, thánh huyết, nghe nói Linh Nguyên cảnh sơ kỳ có thể được đến một giọt sẽ được gột rửa linh hồn, khỏe mạnh thân thể, kích phát tiềm lực linh văn, công dụng kỳ diệu vô tận.
- Ngươi cứ như vậy phân?
Các nàng Na Yêu giật mình nhìn một màn này.
- Ta không cần.
Khương Phàm dùng hạt sen Địa Tâm Hỏa Liên, thân thể đã được rèn luyện tốt rồi, tác dụng thánh huyết cũng không lớn.
- Dùng như thế nào, trực tiếp ăn sao?
Tiêu Phượng Ngô kích động nhất, nếu như có thể được thánh huyết hổ trợ, bất luận là Thú linh văn hay là thân thể đều sẽ được thay xương đổi cốt, thay đổi toàn diện.
- Ta đã dùng qua, để ta cho các ngươi một số chú ý.
Dạ An Nhiên gọi bọn hắn đi đến bên cạnh, giới thiệu công hiệu, còn có thời điểm phải hấp thu cần phải chú ý những gì.
Các đệ tử Vô Hồi thánh địa trơ mắt nhìn, trong lòng đều là hâm mộ.
- Ta rất thận trọng thỉnh cầu ngươi, đừng lại làm lớn chuyện. Ngươi đến tìm kiếm cơ duyên, không cần thiết trêu chọc nhiều kẻ địch như vậy.
Na Yêu lôi kéo Khương Phàm đi đến bên cạnh, nghiêm túc nhắc nhở hắn.
- Thân phận của ngươi không thể nào giấu mãi được, chỉ cần Ly Hỏa thánh địa cẩn thận tra, không đến mấy tháng liền có thể tra được La Phù, tra được Thiên Sư tông. Đệ tử Ly Hỏa ngươi tàn sát trước đây, Vô Hồi không có lý do gì để bảo đảm ngươi. Cho dù có sư tôn, Vô Hồi nhiều nhất cũng chỉ có thể thay ngươi hòa giải, còn không khẳng định sẽ có hiệu quả gì. Nếu như lại tính cả Hồn Thiên thánh địa, Vô Hồi thật không gánh nổi ngươi.
Na Yêu thân ở thánh địa rất rõ ràng một ít quy củ và thái độ ở giữa các thánh địa.
Ly Hỏa thánh địa bất luận là từ thực lực hay là lực ảnh hưởng, tất cả đều vượt xa Vô Hồi thánh địa. Mà Vô Hồi thánh địa những năm này đã tiêu hao rất lớn, thực lực giảm xuống rất nhiều, không phải chuyện cực kỳ bất đắc dĩ, Thánh Chủ sẽ không nguyện ý xung đột cùng Ly Hỏa thánh địa.
- Ta biết được nặng nhẹ. Bởi vì Ly Hỏa thánh địa suýt chút nữa giết Dạ An Nhiên, ta mới trả thù bọn hắn. Ta và Hồn Thiên thánh địa còn không có nghiêm trọng đến trình độ đó. Ta chỉ bắt đi Úy Thiên Lang, không có tính toán Thác Bạt Hoằng và u Dương Yên chính là muốn giải quyết vấn đề.
Khương Phàm còn không đến mức hiếu sát như vậy.
Hắn chỉ thử thái độ Úy Thiên Lang một chút trước xem sao, nếu có chỗ hòa hoãn thì không thể tốt hơn. Nếu như Úy Thiên Lang không nguyện ý, vậy thì không có gì đáng nói, trực tiếp ép buộc.
- Vậy là tốt rồi.
Na Yêu thở phào một hơi, nàng thật sợ Khương Phàm sẽ lỗ mãng.
- Như vậy đi, ta ra mặt hòa giải cho các ngươi một chút, tận lực không nên đem chuyện huyên náo quá lớn.
Khương Phàm uyển chuyển cự tuyệt.
- Ta không muốn gây phiền toái cho Vô Hồi thánh địa, cứ để ta tự mình tới xử lý đi.
- Ngươi đã chọc giận tất cả! Trong mắt thánh địa các phương, toàn bộ La Phù đều là lãnh địa của Vô Hồi thánh địa, tất cả tông môn đều thuộc về Vô Hồi thánh địa. Ngươi phách lối như vậy, trong mắt bọn hắn chính là xem ngươi đang dựa vào Vô Hồi thánh địa.
Na Yêu là đệ tử Vô Hồi thánh địa, nhắc đến La Phù rất là bất đắc dĩ.
Các thánh địa khác khống chế lãnh địa đều là có lực uy hiếp tuyệt đối, Vô Hồi thánh địa bọn hắn bởi vì chiếu cố Đại Hoang mà mấy trăm năm không có quản lý hay khống chế La Phù. Đến mức bây giờ rất nhiều người ở La Phù đều không biết đến Vô Hồi thánh địa, ngay cả những tông môn kia cũng chỉ kiêng kị mà không có nửa phần tôn trọng, càng đừng đề cập đến ủng hộ.
- Ta thử thái độ Úy Thiên Lang trước một chút rồi lại nói.
Khương Phàm ra hiệu bọn hắn rời khỏi trước, mang theo Úy Thiên Lang đi đến giữa sườn núi.
- Ngươi chính là Đường Diễm? Đầu tiên là tàn sát Ly Hỏa đệ tử, sau là lại đến đánh lén Úy Thiên Lang ta, rốt cuộc là ai cho ngươi cái sự to gan đó.
Úy Thiên Lang chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị bắt sống, càng không nghĩ tới mình vậy mà lại bị bắt đi như thế này.
Vô cùng nhục nhã!
- Ta đưa ngươi đưa đến nơi này, có thể nói là bắt sống, cũng có thể nói là mời. Ngươi nghĩ là loại nào?
Khương Phàm ngồi trên tảng đá, lưu ý thể hiện và ánh mắt của Úy Thiên Lang.
- Có ý gì?
Úy Thiên Lang chịu đựng đau nhức ở bụng cố gắng chống thân thể lên.
- Ta và Hồn Thiên thánh địa không có oán hận sâu lớn, ngay từ đầu chính là Thác Bạt Hoằng và u Dương Yên muốn cướp đồ của ta, không giành được thẹn quá hoá giận mà thôi. Ta không muốn lại cùng các ngươi có thêm hiềm khích quá lớn, cho nên muốn thông qua ngươi đến giải quyết chuyện này.
- Ha ha, ngươi mạo phạm thánh địa, còn muốn thánh địa thỏa hiệp?
- Ta nói chính là giải quyết. Mà, không phải ta mạo phạm các ngươi, là các ngươi đang mạo phạm ta. Còn có, ta không phải đang yếu thế, nếu ta dám giết đệ tử Ly Hỏa thì sẽ không sợ Hồn Thiên thánh địa các ngươi.
- Hừ...
Úy Thiên Lang hừ một tiếng, lại thật lâu không nói gì.
- Ta chỉ cảm giác chuyện không cần thiết nháo đến tình trạng ngươi chết ta sống, nhưng nếu các ngươi nhất định phải kiên trì như vậy, Đường Diễm ta cũng thể tiếp tới cùng. Quyền lựa chọn là ở trên tay ngươi, chính ngươi tự quyết định.
Khương Phàm không nhanh không chậm nói ra, biểu hiện rất tùy ý.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Úy Thiên Lang nhíu mày, có thể nhìn ra được gia hỏa này quả thật không sợ, nụ cười nơi khóe miệng như có như không còn giống như đang mong đợi hắn cự tuyệt.
- Nếu như ta thuộc về thánh địa, ngươi sẽ nguyện ý tiếp tục bàn bạc. Nếu như ta không thuộc về thánh địa, có phải không xứng hay không? Ha ha, bọn đệ tử thánh địa các ngươi đây thật sự đủ kiêu ngạo.
- Thánh địa các ngươi rốt cuộc là bảo vệ dân chúng, hay là đang xem dân chúng như nô dịch. Có phải cảm giác phía dưới thánh địa, đều là giun là dế, lẽ ra phải nên nhìn lên các ngươi, cung phụng các ngươi hay không?
Chương 418 Tính toán vi diệu (3)
- Coi như thánh địa lẽ ra đã đạt được dân chúng kính sợ, thế nhưng, Úy Thiên Lang ngươi mới mười mấy tuổi, ngươi lại từng làm qua việc nào bảo vệ dân chúng, ngươi có cái gì đáng để chúng ta tôn trọng?
- Ta không nói cho ngươi những thứ này, chỉ sợ ngươi cũng nghe không vào. Bây giờ có thể quyết định.
Khương Phàm nhảy xuống khỏi tảng đá, ánh mắt dần dần lăng lệ.
Chỉ cần Úy Thiên Lang gật đầu, hắn nguyện ý thả người, nếu như cự tuyệt, hắn lập tức kéo vào trong lao ngục tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp.
Úy Thiên Lang cau mày suy nghĩ một hồi, dùng sức nắm chặt nắm đấm lại, sau đó lại buông lỏng ra.
- Ta nghe nói Thái Long ước chiến cùng ngươi?
- Đúng là có chuyện như vậy.
- Ngươi muốn đi sao?
- Không đi.
- Vì sao?
- Ta không tiếp nhận loại luận võ không có chút ý nghĩa nào này.
Úy Thiên Lang nhìn chằm chằm Khương Phàm.
- Ngươi quả thực không phải người của thánh địa, thánh địa không bồi dưỡng ra tính cách như ngươi đây.
- Ngươi đồng ý giải quyết vấn đề rồi?
- Ta có hai điều kiện. Đầu tiên, giao tên hỗn đản mạo phạm ta ra. Thứ hai, nói lời xin lỗi với u Dương Yên, ngươi hủy Hồn Đao của nàng tương đương với hủy những năm nàng bỏ ra này.
- Ta ngược lại thật ra có thể nói lời xin lỗi với u Dương Yên, nhưng Tiêu Phượng Ngô không thể cho ngươi.
- Nếu như ta kiên trì?
- Đó chính là ngươi không đồng ý giải quyết vấn đề, chúng ta trở lại ban đầu. Ta nắm lấy ngươi, đối kháng u Dương Yên, Thác Bạt Hoằng.
- Ngươi thật xem mình là vô địch đúng không?
- Ta không chỉ là chính ta, ta còn có rất nhiều bằng hữu, nếu thật đứng lên đối kháng, ta có thể bảo đảm kết quả của các ngươi sẽ giống như Ly Hỏa thánh địa.
Úy Thiên Lang trầm mặc thật lâu, mới nói.
- Ta đồng ý giải quyết vấn đề, cũng không phải là sợ ngươi, là ta đã lãng phí thời gian mấy tháng, không nguyện ý lại trì hoãn nữa. Hồn Thiên thánh địa khống chế Thập Vạn Đại Sơn, phạm vi lãnh địa trong Hoang Mãng nguyên cực lớn, La Phù và Quỷ Khấp sâm lâm, nếu thật là náo lên, kết quả cuối cùng của ngươi chính là chết.
Khương Phàm không để ý uy hiếp trong lời nói của hắn, đưa tay ra nói.
- Cứ quyết định như vậy đi?
Úy Thiên Lang nhìn thoáng qua, mới đưa tay nắm chặt cùng Khương Phàm:
- Chuyện này dừng lại như vậy.
Khương Phàm gật đầu nói.
- Ngươi có thể đi.
- Ta còn có điều kiện, ta muốn cùng ngươi so một trận.
- Ta thật không có hứng thú luận võ.
Khương Phàm lắc đầu, bọn đệ tử thánh địa này cũng sẽ chỉ có luận võ thôi sao?
- Ngươi cứ như vậy mà bắt ta đi, ta không muốn mặt mũi sao?
- Ta đã là tứ trọng thiên, cảnh giới cao hơn so với ngươi.
- Nếu như không phải ta trì hoãn mấy tháng, cũng đã là tứ trọng thiên. Chúng ta bây giờ không luận võ, chúng ta đến Long Hổ Đài tại Thương Giác sơn luận võ.
- Ta không đi.
- Ngươi phải đi. Long Hổ Đài có rất nhiều quy củ, ví dụ như, nếu như ngươi có thể lấy thân phận thí luyện giả thắng đệ tử thánh địa, ngươi có thể được che chở.
- Ồ? Che chở như thế nào.
Trong trí nhớ kiếp trước của Khương Phàm không có tình huống cặn kẽ như vậy.
- Bên trên Long Hổ Đài đánh bại được đệ tử thánh địa thì thánh địa đó trong vòng ba tháng phải bất đắc dĩ bảo đảm không có bất cứ hình thức tổn thương gì với ngươi. Đây là phòng ngừa có người khiêu khích đệ tử thánh địa mà sau đó bị tính sổ. Đây cũng là để cổ vũ thí luyện giả khiêu chiến đệ tử thánh địa, cho các đệ tử thánh địa một cơ hội ma luyện.
Úy Thiên Lang nói xong, chủ động vươn tay với Khương Phàm:
- Tiếp nhận không?
- Ba tháng?
- Ba tháng đầy đủ ngươi rời khỏi lại trốn đi.
- Xem ra ta phải đi một chuyến thật rồi.
- Cho ta chút thời gian, ta sẽ dẫn bọn người u Dương Yên, Thác Bạc Hoằng tới đây.
Úy Thiên Lang ăn vào viên đan dược chữa thương, sau đó xuống núi.
Na Yêu từ đằng xa đi tới, cười nói:
- Xem đi, đệ tử thánh địa không có không chịu nổi như vậy.
Khương Phàm hỏi Na Yêu:
- Nếu như ta thắng Thái Long thì có thể được thánh địa che chở sao?
- Nếu như đệ tử thánh địa chủ động khiêu chiến, ngươi quả thật có thể được che chở.
- Ba tháng?
- Nếu như thắng một người, chỉ có thể được một tháng. Nếu như có thể thắng hai người, ngươi quả thật có thể được ba tháng an toàn.
Na Yêu nhẹ gật đầu, xem ra Úy Thiên Lang có ý hoà giải thật.
Nếu như sung sướng tiếp nhận điều kiện, ngược lại sẽ có vấn đề. Nhưng Úy Thiên Lang đưa ra lời khiêu chiến, có lẽ còn có chút không cam tâm, muốn tại Long Hổ Đài chiến thắng lấy lại mặt mũi.
- Rời khỏi Thiên Khải bí cảnh cũng được?
- Đương nhiên được rồi. Nhưng, ngươi cần liên tục khiêu chiến Thái Long và Úy Thiên Lang. Một khi bại, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Na Yêu không đề nghị Khương Phàm đi qua đó, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu như quả thật Úy Thiên Lang có tính toán gì trên Long Hổ Đài thì Khương Phàm sẽ gặp nguy hiểm.
- Thương Giác sơn ở đâu?
Khương Phàm tính toán thời gian một chút, khoảng cách Thái Long khiêu chiến hình như chỉ còn hơn hai mươi ngày.
- Ngươi khẳng định muốn đi? Kim Giáp thánh văn của Thái Long vô cùng cường đại, không phải ta coi thường ngươi, nhưng ngươi và Thái Long vô cùng có khả năng sẽ lưỡng bại câu thương(*), đến lúc đó Úy Thiên Lang leo lên Long Hổ Đài, ngươi còn ứng phó thế nào?
(*) Cả hai bên đều bị tổn thương , chẳng bên nào được lợi.
Khương Phàm cười nói:
- Ta không quan tâm mấy tháng an toàn kia, ta muốn xem rốt cuộc Úy Thiên Lang muốn làm gì.
Sau đó không lâu, Khương Uyển Nhi, Yến Khinh Vũ, Cổ La, Tiêu Phượng Ngô, còn có Chu Thanh Thọ, tất cả đều lần lượt hấp thu xong năng lượng thánh huyết, cảnh giới toàn bộ đều đột phá một trọng thiên.
Nhưng so với đột phá cảnh giới, bọn hắn càng vui mừng hơn là thấy thân thể thay đổi.
Loại cảm giác này quá thần kỳ, giống như không còn là mình, các vấn đề đều được thăng hoa.
Trước hết Khương Phàm để cho bọn hắn trốn đi, một mình chờ đợi bọn người Úy Thiên Lang.
Chương 419 Tính toán vi diệu (4)
Úy Thiên Lang cũng không để cho bọn hắn đợi lâu, rất nhanh đã mang theo Thác Bạt Hoằng, u Dương Yên tới đây.
- u Dương Yên, chuyện ngày hôm đó ta xin lỗi cô. Ta không nên trực tiếp hủy Hồn Đao của cô.
Khương Phàm chủ động hạ thấp mình.
u Dương Yên trầm mặt nói.
- Ta có thể chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, nhưng ngươi trước mặt mọi người hủy đi Hồn Đao của ta, ta không thể nào tha cho ngươi đơn giản như vậy được.
- Cô còn muốn cái gì?
Khương Phàm khẽ nhíu mày.
Lúc đó rõ ràng là u Dương Yên đột nhiên ra tay, muốn trắng trợn cướp đoạt đồ của hắn, còn muốn mạng của hắn.
- Thương Giác sơn, Long Hổ Đài. Ta, Thác Bạt Hoằng, đều muốn khiêu chiến ngươi. Nếu thua, ta không lời nào để nói. Thắng, u Dương Yên ta giành lại được mặt mũi.
u Dương Yên vừa nói xong, Úy Thiên Lang nói:
- Khiêu chiến tại Long Hổ Đài sẽ không cho phép tổn thương ác ý, đến lúc đó sẽ có số lượng lớn đệ tử thánh địa cùng con em thế gia chứng kiến.
Khương Phàm hơi híp mắt lại, giống như cười nhưng lại không phải cười nhìn bọn hắn.
Đám gia hỏa kia rốt cuộc muốn làm gì?
Là muốn khiêu chiến thật, hay là có cái gì mưu đồ?
Thác Bạt Hoằng bảo đảm nói.
- Đừng dùng ánh mắt này nhìn chúng ta, không phải chúng ta muốn hại chết ngươi tại Long Hổ Đài. Nếu như ngươi không yên lòng, chúng ta có thể dùng danh nghĩa Hồn Thiên thánh địa dảm bảo, chỉ cần ngươi bảo ngừng, chúng ta lập tức ngừng.
Khương Phàm tự định giá một lát, gật đầu:
- Ta tiếp nhận khiêu chiến.
- Ký huyết thư, tiếp nhận khiêu chiến. Đừng đến lúc đó đừng bơ chúng ta ở nơi đó, chúng ta gánh không nổi nếu chuyện kia xảy ra.
Thác Bạt Hoằng đi đến phía trước, lấy ra ba phần huyết thư.
Khương Phàm theo thứ tự đóng dấu tay xuống.
- Thế này được chưa?
- Thời gian Thái Long khiêu chiến còn lại hai mươi lăm ngày, hi vọng ngươi có thể đến đúng giờ. Một trận chiến tại Long Hổ Đài, bất luận kết quả như thế nào, ân oán của chúng ta đều xóa bỏ.
Úy Thiên Lang, Thác Bạt Hoằng, u Dương Yên lần lượt quay người, trầm mặt rời khỏi sơn cốc.
Chỉ là...
Lúc xoay người lại, một khắc này, khóe miệng ba người đều khơi gợi lên một vòng tàn nhẫn.
Chúng ta không hiểu rõ ngươi!
Ăn phải chuyện lỗ vốn!
Ngươi, lại làm sao hiểu rõ chúng ta?
Chờ đấy đi! Đường Diễm!
Chúng ta sẽ không tổn thương một phân một hào nào của ngươi, nhưng chúng ta có thể để ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
- Tại sao ta lại cảm giác hơi có chút kỳ lạ.
Đám người Dạ An Nhiên từ chỗ tối đi tới.
Mặc dù nhìn rất bình thường, còn lấy danh nghĩa thánh địa đảm bảo, nhưng càng như vậy, càng cảm giác không đúng.
Cổ La nói ra:
- Không nên nghĩ đệ tử thánh địa không chịu nổi như vậy, có một số quả thật là hỏng rồi, nhưng cũng có số chỉ là cao ngạo. Thái Long không phải cũng bị ngươi kích thích vài câu đã thay đổi thái độ, sau đó còn khiêu chiến ở Long Hổ Đài sao?
- Thái Long và bọn hắn không giống nhau lắm.
- Chỗ nào không giống?
- Nói không ra.
Tiêu Phượng Ngô nhìn Khương Phàm, nói:
- Ngươi đang suy nghĩ gì, thật dự định đi sao?
- Bọn hắn sẽ không từ bỏ dâu, so với lo lắng bị bọn hắn vây bắt, còn không bằng đến Long Hổ Đài giải quyết triệt để.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên có cảm giác giống nhau, đám người này xác thực không giống với Thái Long, mang theo cỗ tà khí, cũng có cỗ ngoan khí.
- Chúng ta chí ít có hai mươi lăm ngày không cần lo lắng nguy hiểm, cố gắng hưởng thụ tài nguyên Thiên Khải bí cảnh đi.
Khương Phàm cùng bọn người Khương Uyển Nhi trao đổi ánh mắt, đều lộ ra nụ cười, hoan hô xông vào rừng rậm.
- Tới đi tới đi, cứ náo lên.
Tiêu Phượng Ngô cao giọng la lên, kích hoạt Kim Cương linh văn, trực tiếp nhào về phía Khương Phàm.
- Dạ An Nhiên, chỉ giáo.
Yến Khinh Vũ, Khương Uyển Nhi, còn có Cổ La, phóng tới bên trong toàn bộ xông về phía Dạ An Nhiên.
Bọn hắn vừa mới tăng cảnh giới, thăng hoa huyết mạch, không kịp chờ đợi muốn nếm thử thay đổi của thân thể.
La Phù sơn mạch! thành Bát Bảo!
- Nạp Lan Thanh Lạc, ngươi coi ta là kẻ ngu sao? Khương Hồng Võ đâu? Vòng thứ ba đã bắt đầu ba ngày rồi, hắn ở đâu?
Cừu Nguyên Lương tức giận chỉ trích Nạp Lan Thanh Lạc.
Đã nói ngày đầu tiên vòng thứ ba sẽ đấu giá Thiên Nhân Đan đầu tiên, kết quả từ sáng sớm đến tối, Khương Hồng Võ cũng đều không có xuất hiện.
Nạp Lan Thanh Lạc nói Khương Hồng Võ ngày thứ hai sẽ đến. Kết quả là tình huống ngày thứ hai vẫn giống nhau.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, Khương Hồng Võ vẫn không có tới.
- Cừu tông chủ, kích động đến mức như thế sao? Khương Hồng Võ đang bế quan, không phải đang ngủ ngon, suy nghĩ thời điểm nào sẽ đến.
Nạp Lan Thanh Lạc nhẹ nhàng ứng phó mà không chút hoang mang.
- Còn lại hai ngày cuối cùng...
Cừu Nguyên Lương vừa muốn mở miệng, Nạp Lan Thanh Lạc đưa tay ngắt lời nói:
- Là còn có hai ngày! Ngươi gấp cái gì?
- Nạp Lan Thanh Lạc, các ngươi rốt cuộc muốn viên đan dược kia hay không? Tại sao ta cảm giác các ngươi hình như không hề có hứng thú?
Cừu Nguyên Lương chờ mong Thiên Nhân Đan đã trọn vẹn một tháng, nếu như Khương Hồng Võ không mắc câu, hắn còn chiếm lấy đan dược như thế nào được?
Nạp Lan Thanh Lạc cười nhạt nói.
- Chúng ta khẳng định là hi vọng có được Thiên Nhân Đan, coi như Khương Hồng Võ không cần, Dạ Thiên Lan tông chủ cũng có thể dùng.
- Các ngươi muốn cho Dạ Thiên Lan?
Cừu Nguyên Lương cũng không ngốc, hắn mẫn cảm nghe ra được chút gì ở bên trong.
- Có cái gì không thích hợp sao?
- Nếu như Khương Hồng Võ có thể đến, ngươi có thể ở trước mặt của mọi người đem Thiên Nhân Đan cho hắn. Nếu như cuối cùng Khương Hồng Võ thực sự không tới được, Dạ Thiên Lan tông chủ sẽ đại biểu Thiên Sư tông tự mình xuất hiện, tiếp nhận Thiên Nhân Đan của ngươi.
Nạp Lan Thanh Lạc bây giờ hoàn toàn có thể khẳng định mục tiêu của Cừu Nguyên Lương là Khương Hồng Võ.
Nhưng, Cừu Nguyên Lương muốn làm gì?
Chương 420 Bắt sống Khương Hồng Võ
Trong thành Bát Bảo trãi rộng người của Thiên Sư tông, Thánh Nữ tông, còn có thị vệ Nạp Lan gia và Khương gia.
Cừu Nguyên Lương cũng không đến mức ở trên hội đấu giá đâm chết Khương Hồng Võ đấy chứ?
- Ta hi vọng có thể giao Thiên Nhân Đan cho Khương Hồng Võ.
Cừu Nguyên Lương sốt ruột, đây chính là chuyện ngoài dự tính.
- Mục đích của ngươi là muốn được thông cảm Thiên Sư tông, làm cho tất cả mọi người đều biết Thiên Sư tông tha thứ cho ngươi. Dạ Thiên Lan tông chủ tự mình tới, chẳng phải càng nể mặt ngươi sao?
Nạp Lan Thanh Lạc mỉm cười, đôi môi xinh đẹp động lòng người, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui:
- Cừu tông chủ khăng khăng muốn gặp Khương Hồng Võ, sẽ không phải có mục đích gì đặc biệt đấy chứ?
Cừu Nguyên Lương run lên trong lòng
- Nói đùa cái gì vậy, với tình huống Thiên Cương tông chúng ta bây giờ, ta nào dám có mục đích gì khác.
- Vậy thì tốt rồi.
Nạp Lan Thanh Lạc đứng lên nói.
- Nếu như Cừu tông chủ thực sự sốt ruột, chúng ta không đợi Khương Hồng Võ nữa, hôm nay sẽ đưa Thiên Nhân Đan đến phía trước đấu giá, ta sẽ an bài Dạ tông chủ tự mình tới.
Cừu Nguyên Lương cũng đứng dậy theo.
- Không cần, ta thấy ta vẫn nên chờ một chút.
- Cừu tông chủ muốn đi đâu?
- Không phải hôm nay Khương Hồng Võ tới không được sao? Ta về trong tông trước.
- Từ nơi này đến Thiên Cương tông là ngàn dặm đường, Cừu tông chủ mỗi ngày vừa đi vừa về quá giày vò, không bằng trước hết cứ ở tại thành Bát Bảo này đi.
- Không cần, trong tông còn rất nhiều chuyện, ta còn phải trở về xử lý?
- Ta thấy Cừu tông chủ vẫn ở chỗ này mới tốt hơn.
Nạp Lan Thanh Lạc nói xong, hơn mười vị Huyết Ngục mang theo mặt nạ bạch ngọc đi đến.
Sắc mặt Cừu Nguyên Lương hơi biến:
- Các ngươi đây là có ý gì?
Nạp Lan Thanh Lạc mỉm cười nói:
- Cừu tông chủ không cần khẩn trương, bọn hắn chỉ đến bảo vệ ngươi.
- Ta không cần bảo hộ, người đâu!
Cừu Nguyên Lương hô to với bên ngoài.
Bên ngoài lại vô cùng an tĩnh, các đệ tử và trưởng lão Thiên Cương tông đều không hề đáp lại.
- Người của ta đâu?
Cừu Nguyên Lương cảm giác không đúng.
Giờ khắc này, các đệ tử và trưởng lão ngoài điện đều cứng tại ở tại chỗ, bị Huyết Ngục đột nhiên xuất hiện khống chế, không thể động đậy.
- Nạp Lan Thanh Lạc, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta là tông chủ Thiên Cương tông đấy!
Cừu Nguyên Lương vừa khẩn trương lại tức giận.
- Cừu tông chủ an tâm, xin đừng vội. Chúng ta đã đem tin tức Thiên Nhân Đan thả ra, người người đều biết ngươi phải hiến Thiên Nhân Đan cho Thiên Sư tông. Đến lúc đó đại diện tông môn toàn La Phù đều sẽ đuổi tới chứng kiến thời khắc này. Cái này không phải chính là hiệu quả ngươi muốn sao?
- Ta giữ Cừu tông chủ lại là không muốn ra lại ngoài có chuyện gì ngoài ý muốn. Ví dụ như, ngươi đột nhiên đổi ý chăng? Cuộc bán đấu giá này quan hệ đến danh dự Nạp Lan gia chúng ta, không cho phép có bất kỳ sơ thất nào, còn xin Cừu tông chủ hiểu cho.
Nụ cười xinh đẹp trên mặt Nạp Lan Thanh Lạc dần dần biến mất, thay vào đó là nụ cười lạnh lùng.
- Còn xin Cừu tông chủ, tạm thời giao Thiên Nhân Đan cho chúng ta đảm bảo.
Thương Minh đi đến phía trước, nhưng không phải đưa tay muốn, mà đặt liêm đao xuống trên vai Cừu Nguyên Lương.
Cừu Nguyên Lương run lên, không biết là khẩn trương, hay là chuôi trên liêm đao này mang theo lực lượng đặc biệt gì, huyết dịch khắp người hắn trong chớp mắt đều hỗn loạn, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.
- Thiên Nhân Đan ở Thiên Cương tông, ta không mang ở trên người.
- Cừu tông chủ, ngươi thấy ta giống đồ đần sao?
Thương Minh cười lạnh.
- Ta dù sao cũng là một tông chủ, ngươi muốn làm gì?
Cừu Nguyên Lương đè ép sợ hãi xuống, căm tức nhìn Thương Minh.
- Ngươi là tông chủ, được Vô Hồi thánh địa bảo hộ.
Thương Minh giơ liêm đao lên, lại quay đầu nhìn về Nạp Lan Thanh Cảnh đang ngồi yên lặng cạnh góc.
Nạp Lan Thanh Cảnh mỉm cười, gật đầu hai cái.
Ý tứ thứ nhất, Cừu Nguyên Lương xác thực muốn giết Khương Hồng Võ. Ý tứ thứ hai, Thiên Nhân Đan đang ở trên người Cừu Nguyên Lương.
- Có ý gì...
Cừu Nguyên Lương đang phát giác có chuyện không ổn, chuôi liêm đao vừa nhấc lên liền quăng một cái về phía dưới, máu tươi phun tung toé. Một quả đấm nắm thật chặt đã rơi xuống đất.
- A!!
Cừu Nguyên Lương gắt gao nắm chặt cổ tay, khó có thể tin được mà nhìn cái tay bị chặt xuống của mình.
Thương Minh nhặt lên, lấy đi nhẫn không gian:
- Bắt hắn!
Huyết Ngục ra tay, bốn chuôi liêm đao đâm xuyên tứ chi Cừu Nguyên Lương.
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng cả cung điện, kích thích trưởng lão cùng đệ tử Thiên Cương tông ở phía ngoài.
- Cừu Nguyên Lương đâu, làm sao còn không đi ra?
Cửu công chúa đợi đến trời tối, cũng không thấy Cừu Nguyên Lương từ trong thành Bát Bảo rộng rãi náo nhiệt phía trước đi ra tới.
- Điện hạ, chúng ta rời khỏi nơi này trước.
Các thị vệ cảnh giác bóng đêm càng ngày càng dày đặc.
Từ trước đó hai ngày Nạp Lan Thanh Lạc đã nhiều lần bắt đầu kéo dài, bọn hắn cũng cảm thấy không ổn lắm, hôm nay Cừu Nguyên Lương lại chậm chạp không có đi ra, rất có thể đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
- Ta không đi! Thiên Nhân Đan còn ở trên người Cừu Nguyên Lương!
Cửu công chúa chờ ở chỗ này muốn lấy Thiên Nhân Đan đi.
Dựa theo kế hoạch đã định, chỉ cần Khương Hồng Võ rời khỏi Thiên Sư tông, Ly Hỏa thánh địa sẽ cưỡng ép ra tay. Chuyện gây nên oanh động, cường giả bên trong thành Bát Bảo sẽ lần lượt rút lui. Cừu Nguyên Lương sẽ thừa cơ rời khỏi thành Bát Bảo, tránh về Thiên Cương tông. Nàng vừa lúc đó sẽ ở ngoài thành chặn đường, dùng lí do đã chuẩn bị xong thoái thác khiến cho Cừu Nguyên Lương giao Thiên Nhân Đan ra.
- Ta nghi Cừu Nguyên Lương đã lộ ra chân tướng gì rồi.
Bọn thị vệ thúc giục Cửu công chúa rời khỏi, chẳng may Cừu Nguyên Lương lộ càng nhiều tin tức, bọn hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Dựa theo ước định của hoàng thất và Thiên Sư tông, một khi phát hiện người của hoàng thất, lập tức tru sát, không chút lưu tình.