-
Chương 406-410
Chương 406 Huyết khế ước (1)
Thanh Phong có chút bất mãn, nhưng cũng nhìn ra được bốn người bọn hắn là cùng một bọn, không dễ trêu chọc.
- Tiêu Phượng Ngô! Không phải ngươi trà trộn vào sao?
Yến Khinh Vũ chính là nữ hài nhi nói chuyện, rất bất mãn nhìn chằm chằm mắt nam hài nhi hùng tráng bên cạnh.
- Hắc hắc!
Tiêu Phượng Ngô lạnh lẽo cười hung tàn hai tiếng, liếc nhìn mắt Úy Thiên Lang ở xa xa:
- Cái tên ngu xuẩn kia rất cao ngạo, từ đầu đến cuối đều không có nhìn tới nơi này một chút.
Khương Uyển Nhi nói khẽ:
- Đến đều đã đến, nếu rời khỏi ngược lại sẽ làm người khác chú ý.
- Hay là Uyển Nhi hướng về ta.
Tiêu Phượng Ngô nháy mắt với Khương Uyển Nhi.
Cổ La ho nhẹ một tiếng:
- Đừng đùa nữa! Suy nghĩ xem làm sao quấy rối!
- Ngươi có ý kiến với ta sao?
Tiêu Phượng Ngô trợn mắt trừng một cái, lão tử đây gọi là tán tỉnh, đã thỉnh giáo với Chu Thanh Thọ.
- Đừng hiểu lầm, ta là đơn giản là không quen nhìn ngươi.
Cổ La cẩn thận quan sát đội ngũ xung quanh.
Chu Thanh Thọ dùng hai mươi ngày đem bọn hắn tụ tập lại một chỗ cũng không phải hồ nháo, mà muốn làm loạn cái gọi là liên minh này.
- Đơn giản, thừa dịp loạn đánh lén Úy Thiên Lang, giống như Khương Phàm, bắt giặc trước bắt vua, bắt lấy Úy Thiên Lang, lại xử lý bọn hắn!
Tiêu Phượng Ngô bị Úy Thiên Lang truy sát đã hơn hai tháng, hắn vẫn đang kìm nén phần ác khí này đây.
- Ngươi rốt cuộc làm sao lại chọc tới Úy Thiên Lang vậy?
Khương Uyển Nhi còn chưa kịp hỏi.
- Ta đem hắn cho con rùa ăn, đáng tiếc con rùa kia lại không đến ăn hắn.
Tiêu Phượng Ngô lại lặng lẽ quan sát nơi xa, sau khi xác định Úy Thiên Lang không có nhìn tới nơi này, mới tiếp tục nói.
- Một đám Thủy Tích đang vây bắt một con Kim Cương Quy, hoàn cảnh lúc đó... khá rối loạn. Kim Cương Quy kia tối thiểu dài đến năm mươi mét, nó khởi xướng công kích điên cuồng chấn động đám rừng rậm kia đều lay động. Ta thấy bọn nó đánh náo nhiệt, liền chạy tới trong đầm lầy bờ sông, phát hiện nơi đó có cái lỗ lớn, bên trong chất đống mười mấy trái trứng. Thời điểm ta đang chuẩn bị lấy những quả kia trứng, thình lình có người đi ra, thái độ vô cùng phách lối, nói là bọn hắn tới đại chiến, trứng
này đều đã bị nhìn chằm chằm mấy ngày. Lừa gạt cháu trai sao! Ta đương nhiên không vui, lấy trứng xong liền cùng hắn đánh nhau, tên kia vậy mà cũng là lục phẩm Thú linh văn! Đánh qua đánh lại, Kim Cương Quy lại trở về, ta nắm lấy cơ hội, ném hắn tới trong miệng Kim Cương Quy.
Tiêu Phượng Ngô nhún nhún vai:
- Ta nào biết được hắn là cái gì thiên tài Hồn Thiên thánh địa.
Thổ phỉ ơi là thổ phỉ, Cổ La không còn gì để nói:
- Cho dù ngươi biết ngươi cũng làm vậy thôi!
- Trứng Kim Cương Quy đâu?
- Ăn rồi, bằng không sao bây giờ ta có thể lên tam trọng thiên?
Tiêu Phượng Ngô tiến vào đây đã gần nửa năm, không giống Chu Thanh Thọ xui xẻo như vậy, ngược lại cơ duyên liên tiếp cơ duyên.
Đầu tiên là đạt được một viên Huyết Sâm thần kỳ được chôn sâu dưới mặt đất, hấp thu số lượng lớn huyết khí thi hài thai nghén mà thành, để hắn tiến vào nhị trọng thiên. Lại đạt được trứng Kim Cương Quy, phối hợp số lượng lớn dược liệu, tiến vào tam trọng thiên.
Hắn đơn giản là yêu mảnh bí cảnh này, bây giờ càng chờ mong Khương Phàm chuẩn bị thánh huyết cho hắn.
…
Khương Phàm chờ đợi ở hầm đá yêu hầu trọn vẹn một tháng, luyện cho đám yêu hầu hơn bảy trăm viên huyết đan, thuận tiện lại luyện cho mình hai viên Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan.
- Chúng ta còn có việc, nên đi rồi.
Khương Phàm từ biệt đám yêu hầu lưu luyến không rời, ra khỏi hầm đá.
Tuy nhiên sau khi bọn hắn rời khỏi không lâu, tiểu Kim hầu trong bầy khỉ lại tổ chức một lần ‘Đại hội tộc đàn’, quyết định thả tiểu Kim hầu đã Khương Phàm được cứu kia rời khỏi.
Số lượng Yêu thú trong Thiên Khải bí cảnh vô cùng khổng lồ, phạm vi năm mươi vạn dặm, giống loài cũng có hơn trăm vạn loại, số lượng càng khó mà đoán được.
Nhưng tất cả bọn hắn lại bị một loại lực lượng thần bí nào đó áp chế, mặc kệ thiên phú như thế nào, huyết mạch như thế nào, sau khi trưởng thành đến ngũ trọng thiên liền lại khó tiến lên một bước nữa, mà sau khi mà đến ngũ trọng thiên thì sẽ nhanh chóng già yếu.
Rất nhiều Yêu thú muốn thoát khỏi đây nhưng lại không nỡ chia cách tộc đàn của mình, mà muốn rời khỏi thì cũng cần nhận chủ với con người, ký kết Huyết khế ước thuộc về Thiên Khải bí cảnh.
Khế ước rất tàn khốc, đối với Yêu tộc hoàn toàn bất công.
Một khi ký kết, sinh mạng sẽ gắn kết với nhau, nếu như chủ nhân gặp nạn, Yêu thú khế ước phải dâng mạng ra trước. Mà quá trình ký kết lại còn có nguy hiểm, nếu như hai bên không thể hoàn toàn tự nguyện, Yêu thú sẽ chết ngay tại chỗ.
Cho nên từ xưa đến nay, cực ít có Yêu thú nào cùng con người ký kết Huyết khế ước.
Nhưng lần này không giống như thế, chúng nó đã quan sát một nam một nữ này thật lâu.
Hai người đều là Thánh linh văn, tính cách cũng không tệ lắm, nhất là thiếu niên kia, lại còn có thể luyện chế huyết đan thần kỳ. Hiệu quả của huyết đan cơ hồ còn tương đương với thú nguyên, nếu như mỗi ngày có thể dùng huyết đan, tất nhiên sẽ thay da đổi thịt, rèn luyện huyết mạch.
Rống!!
Tiểu tiểu Kim hầu đứng ở trên tế đàn trong tộc phát ra tiếng hò hét hùng hậu.
Hơn vạn yêu hầu vờn ở xung quanh chúc phúc.
- Một tháng, hẳn là Tô Triệt đã có được thánh huyết rồi.
Khương Phàm đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn rừng mưa tươi tốt.
- Làm sao tìm được Tô Triệt?
Dạ An Nhiên mang theo nụ cười thản nhiên trên mặt gương xinh đẹp, lần đầu tiên có một cảm giác chờ mong muốn thể hiện ra thực lực của mình.
- Để Tô Triệt tới tìm chúng ta.
Khương Phàm hướng về dưới núi phóng tới:
- Tiếp tục thăm dò bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên, chúng ta không thể đợi quá lâu trong này, một tháng nên trở về, nắm chặt thời gian.
Hắn có thể tưởng tượng được, trong rừng rậm có rất nhiều cường giả đang chờ hắn ở cánh rừng đầu kia.
Hắn sẽ không đi qua đó, hắn nhất định phải rời xa nơi đó hơn mấy ngàn vạn dặm, chờ Tô Triệt nghĩ hết biện pháp tìm kiếm hắn.
Dựa theo tốc độ của Kim Sí Đại Bằng, bay hơn vạn dặm hoàn toàn có thể bỏ rơi cái đám gia hỏa vọng tưởng ngồi mát ăn bát vàng kia.
Dạ An Nhiên theo sát phía sau Khương Phàm, nụ cười trên mặt không tự chủ lại càng sâu hơn.
Càng ở chung lại càng kinh ngạc.
Chương 407 Huyết khế ước (2)
Tư tưởng tiểu gia hỏa này rất sinh động để cho người ta ngạc nhiên không thôi, nhưng cũng lại khiến cho người ta dễ chịu, cũng có thể trong lúc lơ đãng để cho hai mắt ngươi tỏa sáng.
Dạ An Nhiên cũng không biết đây rốt cuộc là năng lực bẩm sinh, hay là thuở nhỏ ma luyện ra được.
- Đi mau, cứ thẳng về phía trước.
Khương Phàm nhảy vọt giữa khu rừng, cảnh giác mãnh thú, cũng tìm kiếm linh quả đặc thù.
Thiên Khải bí cảnh tồn tại đã lâu, người tiến vào tương đối thưa thớt, cho nên nói không chừng ở chỗ nào đó liền có ẩn giấu bảo bối thần kỳ chăng.
Đây cũng là một trong những điểm mê người của Thiên Khải bí cảnh.
- Đó là Thanh Xuân Quả?
Dạ An Nhiên bỗng nhiên dừng ở trước một thác nước, khí ẩm bao phủ sơn cốc, phồn hoa như gấm, cây xanh rậm rạp.
Một loại trái cây nhìn không có gì đặc biệt lại để Dạ An Nhiên chú ý tới.
- Thanh Xuân Quả là cái gì?
Khương Phàm bước nhanh tới.
- Thanh Xuân Quả, hay còn gọi là m Nữ Quả.
Dạ An Nhiên đi đến sơn cốc, đến phía trước một gốc thực vật mảnh khảnh màu sắc rực rỡ.
Cây nhỏ cao không quá một mét, dọc theo cây là mười hai chạc cây màu sắc khác nhau, những trái cây nhỏ ở phía trên kết cũng có màu sắc khác nhau.
- Thật đúng là Thanh Xuân Quả. Loại linh quả này ở chợ đen La Phù có tiền mà cũng không mua được. Xanh cầm đầu, tím là cuối, dùng theo thứ tự, có thể khiến người ta mãi mãi thanh xuân, còn có thể để thân thể theo thứ tự bày biện ra mười hai loại mùi thơm khác biệt.
Dạ An Nhiên mặc dù còn nhỏ, nhưng lòng thích cái đẹp thì mọi người đều có, huống chi là kiều nữ như nàng đây.
- Ngươi nhỏ như vậy mà đã chú ý cái này?
Khương Phàm rất im lặng, còn tưởng rằng phát hiện bảo bối gì.
- Loại linh quả này đối với phụ nữ mà nói là bảo bối, đối với nam tử mà nói là thuốc độc.
- Là thế nào?
- Nó sở dĩ lại gọi m Nữ Quả, chính là chỉ thích hợp với nữ tử. Nếu như nam tử từ xanh đến tím, theo thứ tự ăn hết mười hai quả sẽ ở trong mười hai ngày ngắn ngủi, hoàn toàn biến thành nữ tử.
- Cái gì?
Khương Phàm kinh ngạc, còn có loại linh quả như thế này?
- Không tin sao, ngươi lấy Diêm Lâu ra, để hắn lần lượt nếm thử.
Dạ An Nhiên đem cả cây Thanh Xuân Quả chuyển vào nhẫn không gian của mình, chờ tương lai lại dùng, nàng cũng không muốn thân thể dừng lại tại tuổi mười bốn.
- Tìm một chút thứ hữu dụng.
Khương Phàm rời khỏi sơn cốc, tiếp tục tìm kiếm linh quả linh thảo khó gặp ở bên ngoài.
- Ngươi nên thành thật một chút cho ta, nếu là dám hồ nháo, ta sẽ vụng trộm cho ngươi ăn Thanh Xuân Quả.
Dạ An Nhiên đuổi theo Khương Phàm, khó toát ra mấy phần thiếu nữ hồn nhiên hoạt bát.
Khương Phàm lại kỳ quái nhìn nàng.
- Không thành thật? Có ý gì?
- Không có ý gì, đi đường của ngươi đi.
Dạ An Nhiên bất đắc dĩ.
- Linh khí thiên địa thật nồng nặc.
Đợi hơn ba giờ, Khương Phàm lại đi đến một mảnh mê vụ.
Vừa muốn cảnh giác lui ra ngoài thì lại phát hiện mê vụ lại là linh khí thiên địa nồng đậm.
- Nơi này hẳn là bảo địa.
Dạ An Nhiên đối với linh khí vô cùng mẫn cảm, sương mù hoàn toàn là do linh khí ngưng tụ nên, khí hậu hay gió, linh khí đều rất cân đối. Không thể nào là do người làm nên.
- Tụ Linh Hoa!
Khương Phàm đi giữa màn sương mù rất nhanh đã phát hiện được bí mật.
Trong này vậy mà mọc ra rất nhiều linh hoa linh khí tự nhiên tụ tập. Một hai gốc chỉ tụ tập linh khí có hạn, nếu như Tụ Linh Hoa lại xuất hiện thành đám thì có thể dẫn dắt linh khí tự nhiên hội tụ một chỗ trong phạm vi lớn.
Răng rắc!
Dạ An Nhiên dẫm lên một mãnh xương cốt nằm ở phía dưới lá khô, hẳn là chết lâu rồi.
- Có thể là nơi này đã bị Yêu thú nào đó chiếm đoạt.
Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí hái Tụ Linh Hoa trên mặt đất, chuẩn bị mang về Thiên Sư tông bồi dưỡng.
- Nhẹ nhàng thôi, đừng gây ra thanh âm, chúng ta hái chút sẽ liền rời khỏi.
Dạ An Nhiên cũng lặng lẽ hái Tụ Linh Hoa, nếu quả thật có thể nuôi dưỡng được, mười năm tám năm sau, Tụ Linh Hoa sẽ mọc đầy Dược sơn, những ngọn núi của Thiên Sư tông kia sẽ trở thành bảo địa, làm ít công to tu luyện.
Phạm vi sương mù còn lớn hơn so với bọn hắn tưởng tượng, linh lực thiên địa nồng đậm để Dạ An Nhiên đều có chút xúc động muốn ở lại bế quan.
Nơi này cây rừng vô cùng tươi tốt, quanh năm thấm vào trong linh vụ, còn hiện ra tia sáng tự nhiên, giống như là đi đến tiên cảnh.
- Có chút là lạ.
Khương Phàm bắt đầu cảnh giác, nơi này vô cùng an tĩnh, an tĩnh giống như một tử địa. Mặc dù trên mặt đất khắp nơi có thể thấy được xương cốt mãnh thú, còn có di hài của thí luyện giả, nhưng thời gian hình như đều đã rất lâu.
- Ở đó có một cái hẻm núi.
Dạ An Nhiên chỉ vào thâm cốc như có như không trong sương mù.
Đao Hoàng đi tới nơi đó thăm dò trước, lại đột nhiên chạy qua.
Hẻm núi rất sâu, khắp nơi đều có Tụ Linh Hoa.
Một con cự mãng tráng kiện màu sắc rực rỡ đã gục ở chỗ này, thân nó dài chí ít ba mươi mét, vô cùng kinh người, nhưng đầu lại bị đâm thủng, đã chết rất lâu.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên hai mặt nhìn nhau.
Đao Hoàng tiến vào bên trong cái đầu to lớn kia lấy ra thú nguyên to như nắm đấm, trở lại bên cạnh Khương Phàm giống như đang tranh công.
- Ta thay ngươi giữ, ra ngoài lại dùng.
Khương Phàm thu thú nguyên vào thanh đồng tiểu tháp, tiểu gia hỏa đã là ngũ trọng thiên đỉnh phong, không thể lại ăn bậy được.
- Thải Mãng hẳn là lãnh chúa khu rừng này, bị người khác giết chết, linh quả...
Dạ An Nhiên có chút tiếc nuối, trong hẻm núi treo đầy dây leo, nhưng linh quả phía trên lại bị hái được sạch sẽ, một quả cũng đều không còn.
- Hái nhiều Tụ Linh Hoa một chút.
Khương Phàm vừa muốn xoay người, Đao Hoàng đột nhiên phát ra rít nhẹ.
Trong bóng tối sâu trong hẻm núi có một bóng người đang đứng đấy.
- Ai ở nơi đó!
Khương Phàm và Dạ An Nhiên cảnh giác.
Bóng người nhẹ nhàng đi tới, sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, hoảng hốt nhìn bọn người Khương Phàm ở trước mặt mình.
- Ngươi làm sao thế?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, là bị thương sao?
- Ngươi làm sao...... Ta... Thế nào...
Thiếu niên thì thào nói nhỏ, con mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn hẻm núi trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn ánh sáng lượn lờ giữa tầng mây.
Ta... Là ai...
Chương 408 Thánh Nô
- Con Thải Mãng này là ngươi giết?
Khương Phàm quái dị nhìn thiếu niên trước mặt
- Thải Mãng... Giết...
Thiếu niên giật giật khóe miệng, đi về phía trước mấy bước.
- Đừng tới đây, đứng ở nơi đó.
Khương Phàm cảnh giác thiếu niên, cũng ra hiệu Dạ An Nhiên và Đao Hoàng đề phòng nơi khác.
Thiếu niên hoảng hoảng lảo đảo mấy bước, hít linh khí nồng nặc trong hẻm núi một hơi thật dài, nhắm mắt lại.
- Trên người hắn là thứ gì?
Dạ An Nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
Thiếu niên mặc một bộ thân y phục bạc màu, toàn thân dính đầy dịch nhờn, tóc cũng đều ướt nhẹp dính chung một chỗ.
Đây là thế nào?
Từ trong bụng mãng xà bò ra sao?
Khương Phàm nói với thiếu niên trước mặt
- Ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?
Thiếu niên mở mắt, lần này không còn ảm đạm như vậy nữa, dần dần đã có chút sáng lên:
- Ta... hình như tên là... Lý Dần.
- Hình như? Ngươi... Mất trí nhớ rồi?
- Ta hẳn là tên Lý Dần, những thứ khác đều không nhớ rõ.
Thiếu niên lại hít sâu linh khí trong không khí:
- Các ngươi là ai?
- Chúng ta đi ngang qua, tiện tay hái chút hoa cỏ.
- Đây là nơi nào?
- Nhà vị huynh đệ kia.
Khương Phàm chỉ chỉ Thải Mãng bên cạnh.
- Nó chết rồi?
Trên mặt thiếu niên không hề có chút ngạc nhiên hay cảm thấy kỳ lạ nào, khi thì hoảng hốt khi thì mê mang khi thì lại có mấy phần đau đớn, giống như đang cố gắng nhớ cái gì đó.
- Nơi này rất an toàn, ngươi từ từ nghỉ ngơi, qua mấy ngày thì sẽ nhớ ra rồi.
Khương Phàm cảnh giác thiếu niên, cũng tiện tay hái Tụ Linh Hoa trên mặt đất.
Thiếu niên nhìn động tác của Khương Phàm, cũng cúi người hái được vài đóa.
- Có thể ăn không?
- Ăn thì có chút lãng phí, tuy nhiên cũng có thể ăn.
- Ta quả thật rất đói.
Thiếu niên đưa Tụ Linh Hoa vào trong miệng, nếm nếm thử thì cảm thấy mùi vị không tệ, lại nắm lên một tay nhét vào trong miệng.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên hai mặt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng nhau quan sát thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên này hình như đói bụng thật, lấy từng bó lớn Tụ Linh Hoa ăn như hổ đói.
- Những thứ này cũng có thể ăn sao?
Thiếu niên nhìn thấy rất nhiều dây leo treo trên vách đá, cũng mở ra chút hoa.
- Chưa từng ăn, ngươi nếm thử hương vị thế nào.
Thiếu niên vồ vài đóa xuống nhét tới trong miệng, lại lập tức phun ra:
- Đắng quá!
- Ta ở đây có một ít trái cây.
Dạ An Nhiên lấy ra một ít linh quả hái được ở trên đường ở trong nhẫn không gian ném tới.
Thiếu niên bắt được, từng ngụm từng ngụm ăn hết, sắc mặt tái nhợt rốt cuộc cũng khôi phục một chút huyết sắc, tinh thần cũng không còn uể oải nữa:
- Cám ơn các ngươi.
- Ngươi thật là cái gì cũng đều không nhớ sao?
Khương Phàm tiếp tục hái Tụ Linh Hoa, nhìn không giống như là đang nói dối, hẳn là mất trí nhớ thật, mà ánh mắt rất tinh khiết, nhưng cũng rất bình thường, không hề tà khí, trước khi mất trí nhớ hẳn là cũng không phải kẻ ác gì.
Thiếu niên lắc đầu:
- Ta hình như có nhớ chút gì đó, lại hình như cái gì cũng đều không nhớ rõ.
- Đừng nôn nóng, từ từ sẽ nhớ thôi.
Khương Phàm hái xong Tụ Linh Hoa liền chào hỏi rồi rời khỏi hẻm núi:
- Sau này còn gặp lại, chúc ngươi sớm ngày khôi phục.
- Các ngươi muốn đi đâu?
- Nơi này là Thiên Khải bí cảnh, chúng ta đương nhiên là đi tìm bảo bối.
- Thiên Khải bí cảnh? Tên rất quen.
- Ngươi tốt nhất là nên nghỉ ngơi mấy ngày ở nơi này trước đi, chớ nóng vội ra ngoài.
- Chờ một chút! Các ngươi... Có thể mang ta theo không? Ta có chút...
Thiếu niên nhìn xung quanh hẻm núi, có chút khẩn trương, cũng có chút bất an.
- Chúng ta đang bị người khác truy sát đây, ngươi đi theo sẽ không an toàn.
- Nhưng ta không muốn ở một mình.
- Nơi này rất an toàn, đi theo chúng ta ngược lại sẽ gặp nguy hiểm.
Khương Phàm không muốn gây phiền toái, hắn đi ra khỏi sơn cốc, một bên hái Tụ Linh Hoa, một bên rời khỏi mê vụ.
Nhưng...
- Hắn còn đang đi theo ở phía sau
Dạ An Nhiên quay đầu nhìn một chút, thiếu niên tên Lý Dần kia đang ở phía sau cách đó không xa, một bên vừa hiếu kỳ lại mờ mịt nhìn rừng rậm xung quanh, một bên thì theo sát.
Khương Phàm bất đắc dĩ:
- Mang theo hắn trước không? Nhìn cái dáng vẻ đần độn này, nói không chừng lúc nào cũng sẽ liền bị Yêu thú ăn.
- Vậy thì mang hai ngày...
Dạ An Nhiên vừa muốn quay đầu chào hỏi, sắc mặt hơi biến:
- Không được đụng nó!
Lý Dần đang kỳ lạ nhìn Thực Nhục Hoa kiều diễm bên cạnh, tư thế kia giống như đang nghiên cứu xem ăn có ngon hay không.
- Hả??
Lý Dần vừa muốn nhìn sang, đóa hoa trước mặt đột nhiên nuốt Lý Dần vào.
- Oa!!
Khương Phàm lần đầu tiên nhìn thấy Thực Nhục Hoa ăn người, lại có thể mở lớn như vậy.
- Oa cái gì mà oa, cứu người.
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười.
Khương Phàm chạy tới, đem toàn bộ Thực Nhục Hoa rút lên đến, móc Lý Dần ở bên trong ra.
Bên hồ trong rừng cây, Khương Phàm nhìn Lý Dần đang rửa sạch thân thể:
- Ngươi không chú ý?
- Hắn đang tắm, ta chú ý cái gì?
Dạ An Nhiên đưa lưng về phía hồ nước, có đôi khi nàng thật rất bất đắc dĩ, gia hỏa này giống như chưa từng xem nàng như nữ hài tử.
- Hắn không có linh văn.
- Ồ?
Dạ An Nhiên vô ý thức muốn quay đầu nhưng kịp nhịn được.
- Thời điểm hắn mới xuất hiện trên thân không hề có chuyển động của linh lực, sau khi ăn linh quả mới có phản ứng. Mấy quả linh quả ta cho hắn ăn kia đều không đơn giản, nó có thể lấp đầy Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên, nhưng... Hắn hình như vẫn chưa ăn no.
Khương Phàm nhẹ giọng nói nhỏ.
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Gia hỏa này có gì đó quái lạ.
- Đệ tử thánh địa?
- Thánh địa đệ tử sẽ không hành động đơn độc.
- Vậy hắn...
- Trước tiên cứ quan sát.
Lý Dần tắm rửa xong, Khương Phàm cho hắn y phục sạch, mang theo tinh thần thoải mái đi đến trước mặt bọn hắn:
- Thoải mái hơn rồi.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên đều tỏa sáng hai mắt, thiếu niên tuấn tú khá lắm, da thịt trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, nhất là cặp mắt kia, sáng tỏ lại tinh khiết, giống như là hài nhi vậy.
Chương 409 Dược sơn bị vứt bỏ
- Có nhớ thêm được chút gì hay không?
Khương Phàm tin tưởng cảm giác của mình, người này mặc dù có gì đó rất quái lạ, nhưng bản tính hẳn là cũng không tệ lắm.
- Vẫn là không có.
Lý Dần lắc đầu, trong đầu trống rỗng.
- Đối với hai chữ thánh địa có ký ức không?
- Không có.
- Vậy đi thôi, mấy ngày nay cứ đi theo chúng ta trước.
Khương Phàm gọi Lý Dần đi cùng bọn hắn.
- Các ngươi tên là gì?
Lý Dần bước nhanh đuổi theo, đối với hai người này dần dần có một loại cảm giác rất thân cận, ấm áp.
- Ta tên Đường Diễm, đây là Đường Linh.
- Phiền các ngươi rồi.
Giờ khắc này, chỗ sâu hơn trong hẻm núi mà bọn hắn đã rời khỏi có một thiếu niên đang chống thân thể mệt mỏi lên, trong mắt thâm thúy lóe ra u quang màu xanh lá.
Nếu như Khương Phàm Dạ An Nhiên về lại đây thì nhất định sẽ ngạc nhiên phát hiện người này và Lý Dần mà bọn hắn mang đi giống nhau như đúc.
Thiếu niên lắc lắc cái đầu căng đau, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười.
- Thương Huyền Thiên Khải, ba vị Thánh Nô toàn bộ phân liệt hoàn tất. Không biết Thiên Khải bí cảnh đại lục khác đã tiến hành thế nào.
Thiếu niên chống người lên, sau khi nhắm mắt lại hơi cảm nhận chút liền đi ra khỏi hẻm núi.
- Người gặp phải đều cũng không tệ lắm, chúc các ngươi thuận lợi. Mười năm sau, ta lại tới tìm các ngươi. Ha ha... Ha ha... Ha ha...
Khương Phàm mang theo Lý Dần trèo đèo lội suối, bôn ba rừng rậm, săn giết mãnh thú, cũng tìm kiếm Linh Bảo.
Lý Dần cứ như là hài nhi mới sinh vậy, cái gì cũng không biết, ngạc nhiên nhìn hết thảy mọi thứ phát sinh ở trước mặt, cũng chú ý cử động của Khương Phàm, thần thái, thậm chí là thả ra võ pháp.
Sau năm ngày, khi Khương Phàm đánh lui đàn sói đi mất, Lý Dần trốn ở một bên từ từ mở tay phải ra.
- Hình như Yêu thú nơi này càng ngày càng nhiều...
Khương Phàm vừa muốn bảo Dạ An Nhiên rời khỏi lại phát hiện mặt mũi Dạ An Nhiên đang không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Lý Dần bên cạnh.
Lý Dần hiếu kỳ lại mừng rỡ nhìn hỏa diễm đang nhảy lên trên tay.
Nho nhỏ, lại vàng óng ánh, giống như là Tinh Linh, mỹ diệu lại linh động.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, vừa nhìn đến trên trán Lý Dần, nơi đó lại xuất hiện từng đường vân màu vàng. Rất nhạt, rất nhạt, cũng rất đơn giản. Tựa như là chỉ mới vừa thức tỉnh, còn không có hình thành hình thái cụ thể.
- Ta cũng có thể ngưng tụ hỏa diễm.
Lý Dần huy động năm ngón tay, dẫn dắt ngọn lửa màu vàng nhảy lên đầu ngón tay, trên khuôn mặt trắng noãn đầy kích động mà cười tươi.
Dạ An Nhiên nhìn về Khương Phàm, vẻ mặt nghiêm trọng.
Kim viêm?
Trùng hợp sao?
Không chỉ có ngưng tụ ra hỏa diễm, còn ra hiện linh văn?
Đây là cái tình huống quỷ dị gì đây?
Khương Phàm đi tới, nhìn linh văn của Lý Dần ở khoảng cách gần.
Nói đơn giản thì rất đơn giản, chính là mười mấy kim văn đan vào một chỗ, nói phức tạp là bởi vì hoàn toàn nhìn không ra đấy là cái gì, giống như còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, linh văn còn chưa hoàn chỉnh.
- Ngươi vẫn không có nhớ được cái gì sao?
Khương Phàm càng ngày càng cảm giác kỳ quái.
- Vừa mới đầu còn có chút mơ hồ, bây giờ trong đầu ngay cả vết tích cũng không có. Ngươi có thể dạy ta võ pháp không?
Lý Dần mở tay trái ra, cũng phóng xuất ra một ngọn lửa màu vàng.
- Ngươi nhớ lại rồi nói sau.
Bọn hắn lại tiếp tục đi, Lý Dần ngưng tụ hỏa diễm không biết mệt, thử phóng thích ra bên ngoài.
Mỗi khi Khương Phàm chiến đấu, hắn luôn luôn chăm chú nhìn, nhìn đến mức không hề nháy mắt một cái, sau đó lại thử nghiệm khống chế hỏa diễm cũng hình thành hình dáng mãnh hổ.
Lại qua năm ngày, bọn hắn đi tới phía trước một tòa đại sơn nguy nga.
Núi cao năm ngàn mét, thẳng đến mây xanh, như muốn tiếp xúc với bầu trời, khí tức bàng bạc tràn ngập thiên địa, đủ để cho bất cứ kẻ nào cũng đều cảm thấy nhỏ bé.
Quang huy(*) bao phủ trên núi tỏa ra ánh sáng lung linh, linh khí cuồn cuộn, cách rất xa đều có thể ngửi được mùi thuốc nồng đậm.
(*) Ánh sáng rực rỡ, chói lọi.
Thảm thực vật ở đó đều tươi tốt xa so với nơi khác, cây rừng cao lớn không gì sánh được, cao đến mấy trăm mét cũng đều có thể thấy được ở khắp nơi.
Phía trước núi có một tấm bia đá khí phái đứng vững, phía trên khắc lấy bốn chữ lớn —— Hồn Thiên thánh địa!
- Nơi này là lãnh địa của Hồn Thiên thánh địa?
Khương Phàm ngước nhìn ngọn núi nguy nga này.
Nơi Chu Thanh Thọ là uống trộm nước tắm, chính là linh tuyền trong lãnh địa của Vô Hồi thánh địa. Nơi này dựng cả bia đá Hồn Thiên thánh địa, hẳn là thuộc về Hồn Thiên thánh địa.
- Trên núi hình như có rất nhiều người.
Dạ An Nhiên chỉ vào mây mù lượn lờ trên núi cao, khắp nơi có thể thấy được năng lượng cường thịnh khuấy động toàn thân.
- Hộ giả của Hồn Thiên thánh địa?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, Hồn Thiên vậy mà lại đưa vào nhiều người như vậy.
Lúc này, bên cạnh trong cánh rừng đi ra mấy nam nữ tử, đi thẳng tới ngọn núi đó.
- Các ngươi là người của Hồn Thiên thánh địa?
Khương Phàm đứng cách rất xa quát lên.
Bọn hắn lần lượt dừng lại:
- Chúng ta làm sao có tư cách vào Hồn Thiên thánh địa. Các ngươi đây là muốn... đến Dược sơn sao. Nơi này đã từng là lãnh địa của Hồn Thiên thánh địa tại Thiên Khải bí cảnh, là vườn thuốc của bọn họ, hơn trăm năm trước lại đột nhiên từ bỏ.
- Vì sao?
- Thánh địa làm việc, làm sao lại giải thích với người ngoài. Trên Dược sơn có pháp trận đặc biệt, linh lực vô cùng nồng đậm, rất nhiều người chuẩn bị đột phá đều muốn tới nơi này.
Bọn hắn nói xong cũng đi đến Dược sơn.
Dược sơn vô cùng hùng vĩ, phạm vi đã hơn ba ngàn mét.
Người đi đến đều tự giác tìm một chỗ an tĩnh, yên lặng ngồi đấy, phun ra nuốt vào linh khí và dược khí.
- Nơi tốt như vậy tại sao lại từ bỏ?
Khương Phàm cảm thấy kỳ lạ liền đi đến Dược sơn.
Chương 410 Mùi thuốc thật là nồng
Trên núi tỏa ra ánh sáng lung linh, khắp nơi có thể thấy được các loại bảo dược, nhưng đều là thường gặp ở bên ngoài, cho đến khi đi đến độ cao ngàn mét, rốt cuộc cũng không giống với lúc trước.
- Mùi thuốc thật nồng.
Bọn người Khương Phàm nhịn không được mà thở sâu.
Mùi thơm ngát xông vào mũi, xung quanh đều là linh khí, như mây như khói, linh quang như mang, khí lãng cuồn cuộn thật chói mắt.
Linh quả ở nơi đây lại càng nhiều, còn có rất nhiều loại vô cùng hiếm thấy. Tuy nhiên đều đã bị hái đi.
- Không hổ là vườn thuốc của thánh địa.
Khương Phàm nhận ra tên của rất nhiều loại thực vật đặt biệt, đều là thiên tài địa bảo cả, hẳn là Hồn Thiên thánh địa tự phân chủng loại.
- Tại sao Hồn Thiên thánh địa lại muốn từ bỏ...
Dạ An Nhiên tiện tay triển khai mây mù trước mặt, đang muốn đi tới phía trước nhưng bất chợt sửng sốt một chút.
- Đây là...
Khương Phàm rung động nhìn một màn trước mắt.
Bọn hắn đứng ở độ cao hai ngàn mét, nơi này mây mù dày đặc bao quanh ngọn núi, bọn hắn vốn cho rằng có thể tiếp tục đi lên, lại phát hiện trước mặt lại là một gốc cây.
Một cây đại thụ thật cao khủng bố thẳng đến trời đang cắm sâu rễ tại đỉnh núi Dược sơn.
Nói cách khác, Dược sơn này thật sự chỉ có hai ngàn mét, ba ngàn mét phía trên lại là một cái cây to lớn. Từ dưới núi nhìn không ra là bởi vì phía trên quấn đầy dây leo tráng kiện, treo nhiều loại linh quả, che đậy bộ dáng lúc đầu.
Mà... Cái cây này là cây chết, độ cao ba ngàn mét cũng chỉ là thân cây, ở có một số bị một loại lực lượng kinh khủng nào đó đánh vỡ nát.
Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi!
- Đây rốt cuộc là Dược sơn, hay là núi chôn giấu lấy cái cây này đây? Nó đã từng hùng vĩ đến mức nào chứ?
Dạ An Nhiên đứng ở gần bên, khó có thể tưởng tượng được quy mô của nó.
Xung quanh tất cả đều là rễ già tráng kiện, giống như là cự mãng đang uốn lượn, lại cắm sâu rễ vào Dược sơn.
Thân cây đều to đến ngàn mét, rễ cây sẽ là quy mô gì đây?
Nói không chừng bên trong Dược sơn hai ngàn mét dưới chân tất cả đều là rễ già.
- Đây là Thiết Thụ sao?
Khương Phàm dùng sức gõ gõ thân cây đang hiện ra ô quang, đều đã chết không biết bao nhiêu năm tháng rồi mà vẫn còn cứng rắn như sắt.
- Ta chưa nghe nói qua cây cối có thể dài đến quy mô như vậy.
Dạ An Nhiên lắc đầu, cây cối cao ngàn mét ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy, nhưng lại cao hơn nữa thì là vô cùng hiếm thấy, còn thân cây to ngàn mét giống như vậy thì khó có thể tưởng tượng được.
Khương Phàm ngước nhìn bầu trời, có một suy đoán.
Lúc trước, thời điểm Thiên Khải bí cảnh vừa xác lập quy tắc, từ trên trời giáng xuống lực lượng hủy diệt tiêu diệt vô số sinh linh mạnh mẽ.
Cái cây này vô cùng có khả năng là chết ở thời kỳ đó.
Chết trên vạn năm rồi?
Khương Phàm đi dọc theo vết nứt trên cây chết.
Chỉ là một cái khe mà thôi liền cho người ta một cảm giác đang đi đến hẻm núi thâm sơn. Trong này cũng trải rộng nữa sợi đằng già, sinh trưởng lên những đóa hoa xinh đẹp và những loại linh quả hiếm thấy.
- Đây không phải Dược sơn, đây là vườn ươm giống.
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
- Có ý gì?
Khương Phàm khẽ giật mình, không hiểu rõ ý của Đan Hoàng.
- Hồn Thiên thánh địa hẳn là muốn phục sinh cái cây này.
- Cây này còn chưa có chết?
- Hẳn là chết rồi. Nhưng loại đại thụ thông thiên này, sinh mạng lực cực kỳ ương ngạnh, cho dù chết, cũng sẽ giữ lại một chút hi vọng sống.
Linh hồn Đan Hoàng trầm mặc một lát, lại nói:
- Ngọn núi này trồng linh quả linh thảo, ngoại trừ tụ linh thì chính là dưỡng hồn, khác một chút chỉ là che giấu thôi. Bọn hắn lập xuống bia đá Hồn Thiên thánh địa, nghiêm cấm người ngoài tiến vào, nhưng thật ra là muốn mượn danh nghĩa xây dựng Dược sơn để phục sinh cổ thụ.
- Nhưng, trải qua vô số đời cố gắng thì vẫn thất bại?
Khương Phàm rung động lắc đầu, thánh địa thật biết tính toán, đại thụ như vậy nếu như trùng sinh tất nhiên sẽ có năng lực thông thiên.
- Cũng có thể là đã thành công.
- Làm sao ngài biết?
- Nếu bọn hắn đã cố gắng mấy trăm năm thậm chí càng lâu hơn thì không có khả năng dễ dàng buông tha. Coi như từ bỏ, cũng không cần thiết cả tòa Dược sơn này cũng không cần. Bởi vì nơi này là ở Thiên Khải bí cảnh, Dược sơn lại bố trí pháp trận, không cần bao nhiêu người đóng giữ, cứ giữ lại là được rồi.
Ánh mắt Khương Phàm lấp lóe
- Trừ phi bọn hắn thật đã đạt được mục đích, nhưng không phải phục sinh cả cây đại thụ, mà là nuôi dưỡng ra mầm cây mới?
- Ta chỉ là suy đoán mà thôi.
Linh hồn Đan Hoàng mặc dù chỉ là hồn niệm, nhưng lại có rất nhiều ký ức, cũng có được ý nghĩ của riêng mình.
- Cũng có thể chính là mầm cây, nếu như có thể một lần nữa nuôi dưỡng được nhất định có thể trở thành hộ giả của toàn bộ thánh địa, mà còn có thể tồn tại mấy ngàn năm hoặc trên vạn năm.
Khương Phàm nói xong liền muốn rời khỏi, trong đầu lại chợt toát ra một ý nghĩ.
Hồn Thiên thánh địa từ bỏ nơi này trăm năm rồi?
Cự Linh Trận ở nơi này vẫn tồn tại?
Có thể còn có mầm cây mới hay không?
Khương Phàm lập tức vùi đầu kiểm tra thảo linh hoa trong cái khe linh, không có phát hiện mầm mống đặc biệt nào, hắn lại nhảy đến bên ngoài bắt đầu đào hố.
- Ngươi đang tìm cái gì?
Dạ An Nhiên kỳ lạ nhìn Khương Phàm, làm sao đột nhiên có tinh thần thế này?
Lý Dần quay đầu nhìn Khương Phàm một chút, lại tiếp tục hái linh quả linh thảo xung quanh, không quan tâm mà cứ đưa vào trong miệng.
Hắn rất đói, vô cùng đói.
Giống như ăn thế nào cũng đều không đủ no.
…
Khương Phàm chọn lấy một cái rễ già vô cùng to lớn mà đào hố, nhưng đào không bao lâu thì lại phát hiện vấn đề.
Rễ ở trong ngọn núi này đã gãy mất.
Khương Phàm leo ra, dọc theo một sợi rễ khác mà đào.
Sau khi đào mấy chục mét thì cũng phát hiện cái rễ này cũng đã đứt.
Thanh Phong có chút bất mãn, nhưng cũng nhìn ra được bốn người bọn hắn là cùng một bọn, không dễ trêu chọc.
- Tiêu Phượng Ngô! Không phải ngươi trà trộn vào sao?
Yến Khinh Vũ chính là nữ hài nhi nói chuyện, rất bất mãn nhìn chằm chằm mắt nam hài nhi hùng tráng bên cạnh.
- Hắc hắc!
Tiêu Phượng Ngô lạnh lẽo cười hung tàn hai tiếng, liếc nhìn mắt Úy Thiên Lang ở xa xa:
- Cái tên ngu xuẩn kia rất cao ngạo, từ đầu đến cuối đều không có nhìn tới nơi này một chút.
Khương Uyển Nhi nói khẽ:
- Đến đều đã đến, nếu rời khỏi ngược lại sẽ làm người khác chú ý.
- Hay là Uyển Nhi hướng về ta.
Tiêu Phượng Ngô nháy mắt với Khương Uyển Nhi.
Cổ La ho nhẹ một tiếng:
- Đừng đùa nữa! Suy nghĩ xem làm sao quấy rối!
- Ngươi có ý kiến với ta sao?
Tiêu Phượng Ngô trợn mắt trừng một cái, lão tử đây gọi là tán tỉnh, đã thỉnh giáo với Chu Thanh Thọ.
- Đừng hiểu lầm, ta là đơn giản là không quen nhìn ngươi.
Cổ La cẩn thận quan sát đội ngũ xung quanh.
Chu Thanh Thọ dùng hai mươi ngày đem bọn hắn tụ tập lại một chỗ cũng không phải hồ nháo, mà muốn làm loạn cái gọi là liên minh này.
- Đơn giản, thừa dịp loạn đánh lén Úy Thiên Lang, giống như Khương Phàm, bắt giặc trước bắt vua, bắt lấy Úy Thiên Lang, lại xử lý bọn hắn!
Tiêu Phượng Ngô bị Úy Thiên Lang truy sát đã hơn hai tháng, hắn vẫn đang kìm nén phần ác khí này đây.
- Ngươi rốt cuộc làm sao lại chọc tới Úy Thiên Lang vậy?
Khương Uyển Nhi còn chưa kịp hỏi.
- Ta đem hắn cho con rùa ăn, đáng tiếc con rùa kia lại không đến ăn hắn.
Tiêu Phượng Ngô lại lặng lẽ quan sát nơi xa, sau khi xác định Úy Thiên Lang không có nhìn tới nơi này, mới tiếp tục nói.
- Một đám Thủy Tích đang vây bắt một con Kim Cương Quy, hoàn cảnh lúc đó... khá rối loạn. Kim Cương Quy kia tối thiểu dài đến năm mươi mét, nó khởi xướng công kích điên cuồng chấn động đám rừng rậm kia đều lay động. Ta thấy bọn nó đánh náo nhiệt, liền chạy tới trong đầm lầy bờ sông, phát hiện nơi đó có cái lỗ lớn, bên trong chất đống mười mấy trái trứng. Thời điểm ta đang chuẩn bị lấy những quả kia trứng, thình lình có người đi ra, thái độ vô cùng phách lối, nói là bọn hắn tới đại chiến, trứng
này đều đã bị nhìn chằm chằm mấy ngày. Lừa gạt cháu trai sao! Ta đương nhiên không vui, lấy trứng xong liền cùng hắn đánh nhau, tên kia vậy mà cũng là lục phẩm Thú linh văn! Đánh qua đánh lại, Kim Cương Quy lại trở về, ta nắm lấy cơ hội, ném hắn tới trong miệng Kim Cương Quy.
Tiêu Phượng Ngô nhún nhún vai:
- Ta nào biết được hắn là cái gì thiên tài Hồn Thiên thánh địa.
Thổ phỉ ơi là thổ phỉ, Cổ La không còn gì để nói:
- Cho dù ngươi biết ngươi cũng làm vậy thôi!
- Trứng Kim Cương Quy đâu?
- Ăn rồi, bằng không sao bây giờ ta có thể lên tam trọng thiên?
Tiêu Phượng Ngô tiến vào đây đã gần nửa năm, không giống Chu Thanh Thọ xui xẻo như vậy, ngược lại cơ duyên liên tiếp cơ duyên.
Đầu tiên là đạt được một viên Huyết Sâm thần kỳ được chôn sâu dưới mặt đất, hấp thu số lượng lớn huyết khí thi hài thai nghén mà thành, để hắn tiến vào nhị trọng thiên. Lại đạt được trứng Kim Cương Quy, phối hợp số lượng lớn dược liệu, tiến vào tam trọng thiên.
Hắn đơn giản là yêu mảnh bí cảnh này, bây giờ càng chờ mong Khương Phàm chuẩn bị thánh huyết cho hắn.
…
Khương Phàm chờ đợi ở hầm đá yêu hầu trọn vẹn một tháng, luyện cho đám yêu hầu hơn bảy trăm viên huyết đan, thuận tiện lại luyện cho mình hai viên Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan.
- Chúng ta còn có việc, nên đi rồi.
Khương Phàm từ biệt đám yêu hầu lưu luyến không rời, ra khỏi hầm đá.
Tuy nhiên sau khi bọn hắn rời khỏi không lâu, tiểu Kim hầu trong bầy khỉ lại tổ chức một lần ‘Đại hội tộc đàn’, quyết định thả tiểu Kim hầu đã Khương Phàm được cứu kia rời khỏi.
Số lượng Yêu thú trong Thiên Khải bí cảnh vô cùng khổng lồ, phạm vi năm mươi vạn dặm, giống loài cũng có hơn trăm vạn loại, số lượng càng khó mà đoán được.
Nhưng tất cả bọn hắn lại bị một loại lực lượng thần bí nào đó áp chế, mặc kệ thiên phú như thế nào, huyết mạch như thế nào, sau khi trưởng thành đến ngũ trọng thiên liền lại khó tiến lên một bước nữa, mà sau khi mà đến ngũ trọng thiên thì sẽ nhanh chóng già yếu.
Rất nhiều Yêu thú muốn thoát khỏi đây nhưng lại không nỡ chia cách tộc đàn của mình, mà muốn rời khỏi thì cũng cần nhận chủ với con người, ký kết Huyết khế ước thuộc về Thiên Khải bí cảnh.
Khế ước rất tàn khốc, đối với Yêu tộc hoàn toàn bất công.
Một khi ký kết, sinh mạng sẽ gắn kết với nhau, nếu như chủ nhân gặp nạn, Yêu thú khế ước phải dâng mạng ra trước. Mà quá trình ký kết lại còn có nguy hiểm, nếu như hai bên không thể hoàn toàn tự nguyện, Yêu thú sẽ chết ngay tại chỗ.
Cho nên từ xưa đến nay, cực ít có Yêu thú nào cùng con người ký kết Huyết khế ước.
Nhưng lần này không giống như thế, chúng nó đã quan sát một nam một nữ này thật lâu.
Hai người đều là Thánh linh văn, tính cách cũng không tệ lắm, nhất là thiếu niên kia, lại còn có thể luyện chế huyết đan thần kỳ. Hiệu quả của huyết đan cơ hồ còn tương đương với thú nguyên, nếu như mỗi ngày có thể dùng huyết đan, tất nhiên sẽ thay da đổi thịt, rèn luyện huyết mạch.
Rống!!
Tiểu tiểu Kim hầu đứng ở trên tế đàn trong tộc phát ra tiếng hò hét hùng hậu.
Hơn vạn yêu hầu vờn ở xung quanh chúc phúc.
- Một tháng, hẳn là Tô Triệt đã có được thánh huyết rồi.
Khương Phàm đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn rừng mưa tươi tốt.
- Làm sao tìm được Tô Triệt?
Dạ An Nhiên mang theo nụ cười thản nhiên trên mặt gương xinh đẹp, lần đầu tiên có một cảm giác chờ mong muốn thể hiện ra thực lực của mình.
- Để Tô Triệt tới tìm chúng ta.
Khương Phàm hướng về dưới núi phóng tới:
- Tiếp tục thăm dò bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên, chúng ta không thể đợi quá lâu trong này, một tháng nên trở về, nắm chặt thời gian.
Hắn có thể tưởng tượng được, trong rừng rậm có rất nhiều cường giả đang chờ hắn ở cánh rừng đầu kia.
Hắn sẽ không đi qua đó, hắn nhất định phải rời xa nơi đó hơn mấy ngàn vạn dặm, chờ Tô Triệt nghĩ hết biện pháp tìm kiếm hắn.
Dựa theo tốc độ của Kim Sí Đại Bằng, bay hơn vạn dặm hoàn toàn có thể bỏ rơi cái đám gia hỏa vọng tưởng ngồi mát ăn bát vàng kia.
Dạ An Nhiên theo sát phía sau Khương Phàm, nụ cười trên mặt không tự chủ lại càng sâu hơn.
Càng ở chung lại càng kinh ngạc.
Chương 407 Huyết khế ước (2)
Tư tưởng tiểu gia hỏa này rất sinh động để cho người ta ngạc nhiên không thôi, nhưng cũng lại khiến cho người ta dễ chịu, cũng có thể trong lúc lơ đãng để cho hai mắt ngươi tỏa sáng.
Dạ An Nhiên cũng không biết đây rốt cuộc là năng lực bẩm sinh, hay là thuở nhỏ ma luyện ra được.
- Đi mau, cứ thẳng về phía trước.
Khương Phàm nhảy vọt giữa khu rừng, cảnh giác mãnh thú, cũng tìm kiếm linh quả đặc thù.
Thiên Khải bí cảnh tồn tại đã lâu, người tiến vào tương đối thưa thớt, cho nên nói không chừng ở chỗ nào đó liền có ẩn giấu bảo bối thần kỳ chăng.
Đây cũng là một trong những điểm mê người của Thiên Khải bí cảnh.
- Đó là Thanh Xuân Quả?
Dạ An Nhiên bỗng nhiên dừng ở trước một thác nước, khí ẩm bao phủ sơn cốc, phồn hoa như gấm, cây xanh rậm rạp.
Một loại trái cây nhìn không có gì đặc biệt lại để Dạ An Nhiên chú ý tới.
- Thanh Xuân Quả là cái gì?
Khương Phàm bước nhanh tới.
- Thanh Xuân Quả, hay còn gọi là m Nữ Quả.
Dạ An Nhiên đi đến sơn cốc, đến phía trước một gốc thực vật mảnh khảnh màu sắc rực rỡ.
Cây nhỏ cao không quá một mét, dọc theo cây là mười hai chạc cây màu sắc khác nhau, những trái cây nhỏ ở phía trên kết cũng có màu sắc khác nhau.
- Thật đúng là Thanh Xuân Quả. Loại linh quả này ở chợ đen La Phù có tiền mà cũng không mua được. Xanh cầm đầu, tím là cuối, dùng theo thứ tự, có thể khiến người ta mãi mãi thanh xuân, còn có thể để thân thể theo thứ tự bày biện ra mười hai loại mùi thơm khác biệt.
Dạ An Nhiên mặc dù còn nhỏ, nhưng lòng thích cái đẹp thì mọi người đều có, huống chi là kiều nữ như nàng đây.
- Ngươi nhỏ như vậy mà đã chú ý cái này?
Khương Phàm rất im lặng, còn tưởng rằng phát hiện bảo bối gì.
- Loại linh quả này đối với phụ nữ mà nói là bảo bối, đối với nam tử mà nói là thuốc độc.
- Là thế nào?
- Nó sở dĩ lại gọi m Nữ Quả, chính là chỉ thích hợp với nữ tử. Nếu như nam tử từ xanh đến tím, theo thứ tự ăn hết mười hai quả sẽ ở trong mười hai ngày ngắn ngủi, hoàn toàn biến thành nữ tử.
- Cái gì?
Khương Phàm kinh ngạc, còn có loại linh quả như thế này?
- Không tin sao, ngươi lấy Diêm Lâu ra, để hắn lần lượt nếm thử.
Dạ An Nhiên đem cả cây Thanh Xuân Quả chuyển vào nhẫn không gian của mình, chờ tương lai lại dùng, nàng cũng không muốn thân thể dừng lại tại tuổi mười bốn.
- Tìm một chút thứ hữu dụng.
Khương Phàm rời khỏi sơn cốc, tiếp tục tìm kiếm linh quả linh thảo khó gặp ở bên ngoài.
- Ngươi nên thành thật một chút cho ta, nếu là dám hồ nháo, ta sẽ vụng trộm cho ngươi ăn Thanh Xuân Quả.
Dạ An Nhiên đuổi theo Khương Phàm, khó toát ra mấy phần thiếu nữ hồn nhiên hoạt bát.
Khương Phàm lại kỳ quái nhìn nàng.
- Không thành thật? Có ý gì?
- Không có ý gì, đi đường của ngươi đi.
Dạ An Nhiên bất đắc dĩ.
- Linh khí thiên địa thật nồng nặc.
Đợi hơn ba giờ, Khương Phàm lại đi đến một mảnh mê vụ.
Vừa muốn cảnh giác lui ra ngoài thì lại phát hiện mê vụ lại là linh khí thiên địa nồng đậm.
- Nơi này hẳn là bảo địa.
Dạ An Nhiên đối với linh khí vô cùng mẫn cảm, sương mù hoàn toàn là do linh khí ngưng tụ nên, khí hậu hay gió, linh khí đều rất cân đối. Không thể nào là do người làm nên.
- Tụ Linh Hoa!
Khương Phàm đi giữa màn sương mù rất nhanh đã phát hiện được bí mật.
Trong này vậy mà mọc ra rất nhiều linh hoa linh khí tự nhiên tụ tập. Một hai gốc chỉ tụ tập linh khí có hạn, nếu như Tụ Linh Hoa lại xuất hiện thành đám thì có thể dẫn dắt linh khí tự nhiên hội tụ một chỗ trong phạm vi lớn.
Răng rắc!
Dạ An Nhiên dẫm lên một mãnh xương cốt nằm ở phía dưới lá khô, hẳn là chết lâu rồi.
- Có thể là nơi này đã bị Yêu thú nào đó chiếm đoạt.
Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí hái Tụ Linh Hoa trên mặt đất, chuẩn bị mang về Thiên Sư tông bồi dưỡng.
- Nhẹ nhàng thôi, đừng gây ra thanh âm, chúng ta hái chút sẽ liền rời khỏi.
Dạ An Nhiên cũng lặng lẽ hái Tụ Linh Hoa, nếu quả thật có thể nuôi dưỡng được, mười năm tám năm sau, Tụ Linh Hoa sẽ mọc đầy Dược sơn, những ngọn núi của Thiên Sư tông kia sẽ trở thành bảo địa, làm ít công to tu luyện.
Phạm vi sương mù còn lớn hơn so với bọn hắn tưởng tượng, linh lực thiên địa nồng đậm để Dạ An Nhiên đều có chút xúc động muốn ở lại bế quan.
Nơi này cây rừng vô cùng tươi tốt, quanh năm thấm vào trong linh vụ, còn hiện ra tia sáng tự nhiên, giống như là đi đến tiên cảnh.
- Có chút là lạ.
Khương Phàm bắt đầu cảnh giác, nơi này vô cùng an tĩnh, an tĩnh giống như một tử địa. Mặc dù trên mặt đất khắp nơi có thể thấy được xương cốt mãnh thú, còn có di hài của thí luyện giả, nhưng thời gian hình như đều đã rất lâu.
- Ở đó có một cái hẻm núi.
Dạ An Nhiên chỉ vào thâm cốc như có như không trong sương mù.
Đao Hoàng đi tới nơi đó thăm dò trước, lại đột nhiên chạy qua.
Hẻm núi rất sâu, khắp nơi đều có Tụ Linh Hoa.
Một con cự mãng tráng kiện màu sắc rực rỡ đã gục ở chỗ này, thân nó dài chí ít ba mươi mét, vô cùng kinh người, nhưng đầu lại bị đâm thủng, đã chết rất lâu.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên hai mặt nhìn nhau.
Đao Hoàng tiến vào bên trong cái đầu to lớn kia lấy ra thú nguyên to như nắm đấm, trở lại bên cạnh Khương Phàm giống như đang tranh công.
- Ta thay ngươi giữ, ra ngoài lại dùng.
Khương Phàm thu thú nguyên vào thanh đồng tiểu tháp, tiểu gia hỏa đã là ngũ trọng thiên đỉnh phong, không thể lại ăn bậy được.
- Thải Mãng hẳn là lãnh chúa khu rừng này, bị người khác giết chết, linh quả...
Dạ An Nhiên có chút tiếc nuối, trong hẻm núi treo đầy dây leo, nhưng linh quả phía trên lại bị hái được sạch sẽ, một quả cũng đều không còn.
- Hái nhiều Tụ Linh Hoa một chút.
Khương Phàm vừa muốn xoay người, Đao Hoàng đột nhiên phát ra rít nhẹ.
Trong bóng tối sâu trong hẻm núi có một bóng người đang đứng đấy.
- Ai ở nơi đó!
Khương Phàm và Dạ An Nhiên cảnh giác.
Bóng người nhẹ nhàng đi tới, sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, hoảng hốt nhìn bọn người Khương Phàm ở trước mặt mình.
- Ngươi làm sao thế?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, là bị thương sao?
- Ngươi làm sao...... Ta... Thế nào...
Thiếu niên thì thào nói nhỏ, con mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn hẻm núi trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn ánh sáng lượn lờ giữa tầng mây.
Ta... Là ai...
Chương 408 Thánh Nô
- Con Thải Mãng này là ngươi giết?
Khương Phàm quái dị nhìn thiếu niên trước mặt
- Thải Mãng... Giết...
Thiếu niên giật giật khóe miệng, đi về phía trước mấy bước.
- Đừng tới đây, đứng ở nơi đó.
Khương Phàm cảnh giác thiếu niên, cũng ra hiệu Dạ An Nhiên và Đao Hoàng đề phòng nơi khác.
Thiếu niên hoảng hoảng lảo đảo mấy bước, hít linh khí nồng nặc trong hẻm núi một hơi thật dài, nhắm mắt lại.
- Trên người hắn là thứ gì?
Dạ An Nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
Thiếu niên mặc một bộ thân y phục bạc màu, toàn thân dính đầy dịch nhờn, tóc cũng đều ướt nhẹp dính chung một chỗ.
Đây là thế nào?
Từ trong bụng mãng xà bò ra sao?
Khương Phàm nói với thiếu niên trước mặt
- Ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?
Thiếu niên mở mắt, lần này không còn ảm đạm như vậy nữa, dần dần đã có chút sáng lên:
- Ta... hình như tên là... Lý Dần.
- Hình như? Ngươi... Mất trí nhớ rồi?
- Ta hẳn là tên Lý Dần, những thứ khác đều không nhớ rõ.
Thiếu niên lại hít sâu linh khí trong không khí:
- Các ngươi là ai?
- Chúng ta đi ngang qua, tiện tay hái chút hoa cỏ.
- Đây là nơi nào?
- Nhà vị huynh đệ kia.
Khương Phàm chỉ chỉ Thải Mãng bên cạnh.
- Nó chết rồi?
Trên mặt thiếu niên không hề có chút ngạc nhiên hay cảm thấy kỳ lạ nào, khi thì hoảng hốt khi thì mê mang khi thì lại có mấy phần đau đớn, giống như đang cố gắng nhớ cái gì đó.
- Nơi này rất an toàn, ngươi từ từ nghỉ ngơi, qua mấy ngày thì sẽ nhớ ra rồi.
Khương Phàm cảnh giác thiếu niên, cũng tiện tay hái Tụ Linh Hoa trên mặt đất.
Thiếu niên nhìn động tác của Khương Phàm, cũng cúi người hái được vài đóa.
- Có thể ăn không?
- Ăn thì có chút lãng phí, tuy nhiên cũng có thể ăn.
- Ta quả thật rất đói.
Thiếu niên đưa Tụ Linh Hoa vào trong miệng, nếm nếm thử thì cảm thấy mùi vị không tệ, lại nắm lên một tay nhét vào trong miệng.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên hai mặt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng nhau quan sát thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên này hình như đói bụng thật, lấy từng bó lớn Tụ Linh Hoa ăn như hổ đói.
- Những thứ này cũng có thể ăn sao?
Thiếu niên nhìn thấy rất nhiều dây leo treo trên vách đá, cũng mở ra chút hoa.
- Chưa từng ăn, ngươi nếm thử hương vị thế nào.
Thiếu niên vồ vài đóa xuống nhét tới trong miệng, lại lập tức phun ra:
- Đắng quá!
- Ta ở đây có một ít trái cây.
Dạ An Nhiên lấy ra một ít linh quả hái được ở trên đường ở trong nhẫn không gian ném tới.
Thiếu niên bắt được, từng ngụm từng ngụm ăn hết, sắc mặt tái nhợt rốt cuộc cũng khôi phục một chút huyết sắc, tinh thần cũng không còn uể oải nữa:
- Cám ơn các ngươi.
- Ngươi thật là cái gì cũng đều không nhớ sao?
Khương Phàm tiếp tục hái Tụ Linh Hoa, nhìn không giống như là đang nói dối, hẳn là mất trí nhớ thật, mà ánh mắt rất tinh khiết, nhưng cũng rất bình thường, không hề tà khí, trước khi mất trí nhớ hẳn là cũng không phải kẻ ác gì.
Thiếu niên lắc đầu:
- Ta hình như có nhớ chút gì đó, lại hình như cái gì cũng đều không nhớ rõ.
- Đừng nôn nóng, từ từ sẽ nhớ thôi.
Khương Phàm hái xong Tụ Linh Hoa liền chào hỏi rồi rời khỏi hẻm núi:
- Sau này còn gặp lại, chúc ngươi sớm ngày khôi phục.
- Các ngươi muốn đi đâu?
- Nơi này là Thiên Khải bí cảnh, chúng ta đương nhiên là đi tìm bảo bối.
- Thiên Khải bí cảnh? Tên rất quen.
- Ngươi tốt nhất là nên nghỉ ngơi mấy ngày ở nơi này trước đi, chớ nóng vội ra ngoài.
- Chờ một chút! Các ngươi... Có thể mang ta theo không? Ta có chút...
Thiếu niên nhìn xung quanh hẻm núi, có chút khẩn trương, cũng có chút bất an.
- Chúng ta đang bị người khác truy sát đây, ngươi đi theo sẽ không an toàn.
- Nhưng ta không muốn ở một mình.
- Nơi này rất an toàn, đi theo chúng ta ngược lại sẽ gặp nguy hiểm.
Khương Phàm không muốn gây phiền toái, hắn đi ra khỏi sơn cốc, một bên hái Tụ Linh Hoa, một bên rời khỏi mê vụ.
Nhưng...
- Hắn còn đang đi theo ở phía sau
Dạ An Nhiên quay đầu nhìn một chút, thiếu niên tên Lý Dần kia đang ở phía sau cách đó không xa, một bên vừa hiếu kỳ lại mờ mịt nhìn rừng rậm xung quanh, một bên thì theo sát.
Khương Phàm bất đắc dĩ:
- Mang theo hắn trước không? Nhìn cái dáng vẻ đần độn này, nói không chừng lúc nào cũng sẽ liền bị Yêu thú ăn.
- Vậy thì mang hai ngày...
Dạ An Nhiên vừa muốn quay đầu chào hỏi, sắc mặt hơi biến:
- Không được đụng nó!
Lý Dần đang kỳ lạ nhìn Thực Nhục Hoa kiều diễm bên cạnh, tư thế kia giống như đang nghiên cứu xem ăn có ngon hay không.
- Hả??
Lý Dần vừa muốn nhìn sang, đóa hoa trước mặt đột nhiên nuốt Lý Dần vào.
- Oa!!
Khương Phàm lần đầu tiên nhìn thấy Thực Nhục Hoa ăn người, lại có thể mở lớn như vậy.
- Oa cái gì mà oa, cứu người.
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười.
Khương Phàm chạy tới, đem toàn bộ Thực Nhục Hoa rút lên đến, móc Lý Dần ở bên trong ra.
Bên hồ trong rừng cây, Khương Phàm nhìn Lý Dần đang rửa sạch thân thể:
- Ngươi không chú ý?
- Hắn đang tắm, ta chú ý cái gì?
Dạ An Nhiên đưa lưng về phía hồ nước, có đôi khi nàng thật rất bất đắc dĩ, gia hỏa này giống như chưa từng xem nàng như nữ hài tử.
- Hắn không có linh văn.
- Ồ?
Dạ An Nhiên vô ý thức muốn quay đầu nhưng kịp nhịn được.
- Thời điểm hắn mới xuất hiện trên thân không hề có chuyển động của linh lực, sau khi ăn linh quả mới có phản ứng. Mấy quả linh quả ta cho hắn ăn kia đều không đơn giản, nó có thể lấp đầy Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên, nhưng... Hắn hình như vẫn chưa ăn no.
Khương Phàm nhẹ giọng nói nhỏ.
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Gia hỏa này có gì đó quái lạ.
- Đệ tử thánh địa?
- Thánh địa đệ tử sẽ không hành động đơn độc.
- Vậy hắn...
- Trước tiên cứ quan sát.
Lý Dần tắm rửa xong, Khương Phàm cho hắn y phục sạch, mang theo tinh thần thoải mái đi đến trước mặt bọn hắn:
- Thoải mái hơn rồi.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên đều tỏa sáng hai mắt, thiếu niên tuấn tú khá lắm, da thịt trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, nhất là cặp mắt kia, sáng tỏ lại tinh khiết, giống như là hài nhi vậy.
Chương 409 Dược sơn bị vứt bỏ
- Có nhớ thêm được chút gì hay không?
Khương Phàm tin tưởng cảm giác của mình, người này mặc dù có gì đó rất quái lạ, nhưng bản tính hẳn là cũng không tệ lắm.
- Vẫn là không có.
Lý Dần lắc đầu, trong đầu trống rỗng.
- Đối với hai chữ thánh địa có ký ức không?
- Không có.
- Vậy đi thôi, mấy ngày nay cứ đi theo chúng ta trước.
Khương Phàm gọi Lý Dần đi cùng bọn hắn.
- Các ngươi tên là gì?
Lý Dần bước nhanh đuổi theo, đối với hai người này dần dần có một loại cảm giác rất thân cận, ấm áp.
- Ta tên Đường Diễm, đây là Đường Linh.
- Phiền các ngươi rồi.
Giờ khắc này, chỗ sâu hơn trong hẻm núi mà bọn hắn đã rời khỏi có một thiếu niên đang chống thân thể mệt mỏi lên, trong mắt thâm thúy lóe ra u quang màu xanh lá.
Nếu như Khương Phàm Dạ An Nhiên về lại đây thì nhất định sẽ ngạc nhiên phát hiện người này và Lý Dần mà bọn hắn mang đi giống nhau như đúc.
Thiếu niên lắc lắc cái đầu căng đau, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười.
- Thương Huyền Thiên Khải, ba vị Thánh Nô toàn bộ phân liệt hoàn tất. Không biết Thiên Khải bí cảnh đại lục khác đã tiến hành thế nào.
Thiếu niên chống người lên, sau khi nhắm mắt lại hơi cảm nhận chút liền đi ra khỏi hẻm núi.
- Người gặp phải đều cũng không tệ lắm, chúc các ngươi thuận lợi. Mười năm sau, ta lại tới tìm các ngươi. Ha ha... Ha ha... Ha ha...
Khương Phàm mang theo Lý Dần trèo đèo lội suối, bôn ba rừng rậm, săn giết mãnh thú, cũng tìm kiếm Linh Bảo.
Lý Dần cứ như là hài nhi mới sinh vậy, cái gì cũng không biết, ngạc nhiên nhìn hết thảy mọi thứ phát sinh ở trước mặt, cũng chú ý cử động của Khương Phàm, thần thái, thậm chí là thả ra võ pháp.
Sau năm ngày, khi Khương Phàm đánh lui đàn sói đi mất, Lý Dần trốn ở một bên từ từ mở tay phải ra.
- Hình như Yêu thú nơi này càng ngày càng nhiều...
Khương Phàm vừa muốn bảo Dạ An Nhiên rời khỏi lại phát hiện mặt mũi Dạ An Nhiên đang không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Lý Dần bên cạnh.
Lý Dần hiếu kỳ lại mừng rỡ nhìn hỏa diễm đang nhảy lên trên tay.
Nho nhỏ, lại vàng óng ánh, giống như là Tinh Linh, mỹ diệu lại linh động.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, vừa nhìn đến trên trán Lý Dần, nơi đó lại xuất hiện từng đường vân màu vàng. Rất nhạt, rất nhạt, cũng rất đơn giản. Tựa như là chỉ mới vừa thức tỉnh, còn không có hình thành hình thái cụ thể.
- Ta cũng có thể ngưng tụ hỏa diễm.
Lý Dần huy động năm ngón tay, dẫn dắt ngọn lửa màu vàng nhảy lên đầu ngón tay, trên khuôn mặt trắng noãn đầy kích động mà cười tươi.
Dạ An Nhiên nhìn về Khương Phàm, vẻ mặt nghiêm trọng.
Kim viêm?
Trùng hợp sao?
Không chỉ có ngưng tụ ra hỏa diễm, còn ra hiện linh văn?
Đây là cái tình huống quỷ dị gì đây?
Khương Phàm đi tới, nhìn linh văn của Lý Dần ở khoảng cách gần.
Nói đơn giản thì rất đơn giản, chính là mười mấy kim văn đan vào một chỗ, nói phức tạp là bởi vì hoàn toàn nhìn không ra đấy là cái gì, giống như còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, linh văn còn chưa hoàn chỉnh.
- Ngươi vẫn không có nhớ được cái gì sao?
Khương Phàm càng ngày càng cảm giác kỳ quái.
- Vừa mới đầu còn có chút mơ hồ, bây giờ trong đầu ngay cả vết tích cũng không có. Ngươi có thể dạy ta võ pháp không?
Lý Dần mở tay trái ra, cũng phóng xuất ra một ngọn lửa màu vàng.
- Ngươi nhớ lại rồi nói sau.
Bọn hắn lại tiếp tục đi, Lý Dần ngưng tụ hỏa diễm không biết mệt, thử phóng thích ra bên ngoài.
Mỗi khi Khương Phàm chiến đấu, hắn luôn luôn chăm chú nhìn, nhìn đến mức không hề nháy mắt một cái, sau đó lại thử nghiệm khống chế hỏa diễm cũng hình thành hình dáng mãnh hổ.
Lại qua năm ngày, bọn hắn đi tới phía trước một tòa đại sơn nguy nga.
Núi cao năm ngàn mét, thẳng đến mây xanh, như muốn tiếp xúc với bầu trời, khí tức bàng bạc tràn ngập thiên địa, đủ để cho bất cứ kẻ nào cũng đều cảm thấy nhỏ bé.
Quang huy(*) bao phủ trên núi tỏa ra ánh sáng lung linh, linh khí cuồn cuộn, cách rất xa đều có thể ngửi được mùi thuốc nồng đậm.
(*) Ánh sáng rực rỡ, chói lọi.
Thảm thực vật ở đó đều tươi tốt xa so với nơi khác, cây rừng cao lớn không gì sánh được, cao đến mấy trăm mét cũng đều có thể thấy được ở khắp nơi.
Phía trước núi có một tấm bia đá khí phái đứng vững, phía trên khắc lấy bốn chữ lớn —— Hồn Thiên thánh địa!
- Nơi này là lãnh địa của Hồn Thiên thánh địa?
Khương Phàm ngước nhìn ngọn núi nguy nga này.
Nơi Chu Thanh Thọ là uống trộm nước tắm, chính là linh tuyền trong lãnh địa của Vô Hồi thánh địa. Nơi này dựng cả bia đá Hồn Thiên thánh địa, hẳn là thuộc về Hồn Thiên thánh địa.
- Trên núi hình như có rất nhiều người.
Dạ An Nhiên chỉ vào mây mù lượn lờ trên núi cao, khắp nơi có thể thấy được năng lượng cường thịnh khuấy động toàn thân.
- Hộ giả của Hồn Thiên thánh địa?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, Hồn Thiên vậy mà lại đưa vào nhiều người như vậy.
Lúc này, bên cạnh trong cánh rừng đi ra mấy nam nữ tử, đi thẳng tới ngọn núi đó.
- Các ngươi là người của Hồn Thiên thánh địa?
Khương Phàm đứng cách rất xa quát lên.
Bọn hắn lần lượt dừng lại:
- Chúng ta làm sao có tư cách vào Hồn Thiên thánh địa. Các ngươi đây là muốn... đến Dược sơn sao. Nơi này đã từng là lãnh địa của Hồn Thiên thánh địa tại Thiên Khải bí cảnh, là vườn thuốc của bọn họ, hơn trăm năm trước lại đột nhiên từ bỏ.
- Vì sao?
- Thánh địa làm việc, làm sao lại giải thích với người ngoài. Trên Dược sơn có pháp trận đặc biệt, linh lực vô cùng nồng đậm, rất nhiều người chuẩn bị đột phá đều muốn tới nơi này.
Bọn hắn nói xong cũng đi đến Dược sơn.
Dược sơn vô cùng hùng vĩ, phạm vi đã hơn ba ngàn mét.
Người đi đến đều tự giác tìm một chỗ an tĩnh, yên lặng ngồi đấy, phun ra nuốt vào linh khí và dược khí.
- Nơi tốt như vậy tại sao lại từ bỏ?
Khương Phàm cảm thấy kỳ lạ liền đi đến Dược sơn.
Chương 410 Mùi thuốc thật là nồng
Trên núi tỏa ra ánh sáng lung linh, khắp nơi có thể thấy được các loại bảo dược, nhưng đều là thường gặp ở bên ngoài, cho đến khi đi đến độ cao ngàn mét, rốt cuộc cũng không giống với lúc trước.
- Mùi thuốc thật nồng.
Bọn người Khương Phàm nhịn không được mà thở sâu.
Mùi thơm ngát xông vào mũi, xung quanh đều là linh khí, như mây như khói, linh quang như mang, khí lãng cuồn cuộn thật chói mắt.
Linh quả ở nơi đây lại càng nhiều, còn có rất nhiều loại vô cùng hiếm thấy. Tuy nhiên đều đã bị hái đi.
- Không hổ là vườn thuốc của thánh địa.
Khương Phàm nhận ra tên của rất nhiều loại thực vật đặt biệt, đều là thiên tài địa bảo cả, hẳn là Hồn Thiên thánh địa tự phân chủng loại.
- Tại sao Hồn Thiên thánh địa lại muốn từ bỏ...
Dạ An Nhiên tiện tay triển khai mây mù trước mặt, đang muốn đi tới phía trước nhưng bất chợt sửng sốt một chút.
- Đây là...
Khương Phàm rung động nhìn một màn trước mắt.
Bọn hắn đứng ở độ cao hai ngàn mét, nơi này mây mù dày đặc bao quanh ngọn núi, bọn hắn vốn cho rằng có thể tiếp tục đi lên, lại phát hiện trước mặt lại là một gốc cây.
Một cây đại thụ thật cao khủng bố thẳng đến trời đang cắm sâu rễ tại đỉnh núi Dược sơn.
Nói cách khác, Dược sơn này thật sự chỉ có hai ngàn mét, ba ngàn mét phía trên lại là một cái cây to lớn. Từ dưới núi nhìn không ra là bởi vì phía trên quấn đầy dây leo tráng kiện, treo nhiều loại linh quả, che đậy bộ dáng lúc đầu.
Mà... Cái cây này là cây chết, độ cao ba ngàn mét cũng chỉ là thân cây, ở có một số bị một loại lực lượng kinh khủng nào đó đánh vỡ nát.
Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi!
- Đây rốt cuộc là Dược sơn, hay là núi chôn giấu lấy cái cây này đây? Nó đã từng hùng vĩ đến mức nào chứ?
Dạ An Nhiên đứng ở gần bên, khó có thể tưởng tượng được quy mô của nó.
Xung quanh tất cả đều là rễ già tráng kiện, giống như là cự mãng đang uốn lượn, lại cắm sâu rễ vào Dược sơn.
Thân cây đều to đến ngàn mét, rễ cây sẽ là quy mô gì đây?
Nói không chừng bên trong Dược sơn hai ngàn mét dưới chân tất cả đều là rễ già.
- Đây là Thiết Thụ sao?
Khương Phàm dùng sức gõ gõ thân cây đang hiện ra ô quang, đều đã chết không biết bao nhiêu năm tháng rồi mà vẫn còn cứng rắn như sắt.
- Ta chưa nghe nói qua cây cối có thể dài đến quy mô như vậy.
Dạ An Nhiên lắc đầu, cây cối cao ngàn mét ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy, nhưng lại cao hơn nữa thì là vô cùng hiếm thấy, còn thân cây to ngàn mét giống như vậy thì khó có thể tưởng tượng được.
Khương Phàm ngước nhìn bầu trời, có một suy đoán.
Lúc trước, thời điểm Thiên Khải bí cảnh vừa xác lập quy tắc, từ trên trời giáng xuống lực lượng hủy diệt tiêu diệt vô số sinh linh mạnh mẽ.
Cái cây này vô cùng có khả năng là chết ở thời kỳ đó.
Chết trên vạn năm rồi?
Khương Phàm đi dọc theo vết nứt trên cây chết.
Chỉ là một cái khe mà thôi liền cho người ta một cảm giác đang đi đến hẻm núi thâm sơn. Trong này cũng trải rộng nữa sợi đằng già, sinh trưởng lên những đóa hoa xinh đẹp và những loại linh quả hiếm thấy.
- Đây không phải Dược sơn, đây là vườn ươm giống.
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
- Có ý gì?
Khương Phàm khẽ giật mình, không hiểu rõ ý của Đan Hoàng.
- Hồn Thiên thánh địa hẳn là muốn phục sinh cái cây này.
- Cây này còn chưa có chết?
- Hẳn là chết rồi. Nhưng loại đại thụ thông thiên này, sinh mạng lực cực kỳ ương ngạnh, cho dù chết, cũng sẽ giữ lại một chút hi vọng sống.
Linh hồn Đan Hoàng trầm mặc một lát, lại nói:
- Ngọn núi này trồng linh quả linh thảo, ngoại trừ tụ linh thì chính là dưỡng hồn, khác một chút chỉ là che giấu thôi. Bọn hắn lập xuống bia đá Hồn Thiên thánh địa, nghiêm cấm người ngoài tiến vào, nhưng thật ra là muốn mượn danh nghĩa xây dựng Dược sơn để phục sinh cổ thụ.
- Nhưng, trải qua vô số đời cố gắng thì vẫn thất bại?
Khương Phàm rung động lắc đầu, thánh địa thật biết tính toán, đại thụ như vậy nếu như trùng sinh tất nhiên sẽ có năng lực thông thiên.
- Cũng có thể là đã thành công.
- Làm sao ngài biết?
- Nếu bọn hắn đã cố gắng mấy trăm năm thậm chí càng lâu hơn thì không có khả năng dễ dàng buông tha. Coi như từ bỏ, cũng không cần thiết cả tòa Dược sơn này cũng không cần. Bởi vì nơi này là ở Thiên Khải bí cảnh, Dược sơn lại bố trí pháp trận, không cần bao nhiêu người đóng giữ, cứ giữ lại là được rồi.
Ánh mắt Khương Phàm lấp lóe
- Trừ phi bọn hắn thật đã đạt được mục đích, nhưng không phải phục sinh cả cây đại thụ, mà là nuôi dưỡng ra mầm cây mới?
- Ta chỉ là suy đoán mà thôi.
Linh hồn Đan Hoàng mặc dù chỉ là hồn niệm, nhưng lại có rất nhiều ký ức, cũng có được ý nghĩ của riêng mình.
- Cũng có thể chính là mầm cây, nếu như có thể một lần nữa nuôi dưỡng được nhất định có thể trở thành hộ giả của toàn bộ thánh địa, mà còn có thể tồn tại mấy ngàn năm hoặc trên vạn năm.
Khương Phàm nói xong liền muốn rời khỏi, trong đầu lại chợt toát ra một ý nghĩ.
Hồn Thiên thánh địa từ bỏ nơi này trăm năm rồi?
Cự Linh Trận ở nơi này vẫn tồn tại?
Có thể còn có mầm cây mới hay không?
Khương Phàm lập tức vùi đầu kiểm tra thảo linh hoa trong cái khe linh, không có phát hiện mầm mống đặc biệt nào, hắn lại nhảy đến bên ngoài bắt đầu đào hố.
- Ngươi đang tìm cái gì?
Dạ An Nhiên kỳ lạ nhìn Khương Phàm, làm sao đột nhiên có tinh thần thế này?
Lý Dần quay đầu nhìn Khương Phàm một chút, lại tiếp tục hái linh quả linh thảo xung quanh, không quan tâm mà cứ đưa vào trong miệng.
Hắn rất đói, vô cùng đói.
Giống như ăn thế nào cũng đều không đủ no.
…
Khương Phàm chọn lấy một cái rễ già vô cùng to lớn mà đào hố, nhưng đào không bao lâu thì lại phát hiện vấn đề.
Rễ ở trong ngọn núi này đã gãy mất.
Khương Phàm leo ra, dọc theo một sợi rễ khác mà đào.
Sau khi đào mấy chục mét thì cũng phát hiện cái rễ này cũng đã đứt.