-
Chương 3926-3930
Chương 3926 Chung Cực Tác Chiến (1)
Toàn bộ bộ lạc như là biến thành Luyện Ngục Nhân Gian.
Ba vị Nguyên Thần của Vô Thiên, Ách Nạn, Man Hoang tức giận gào thét.
Nhưng, trong lúc nhất thời bọn hắn lại đều không dám thật nghênh đón, thậm chí đều lần lượt rời khỏi tán cây của riêng phần mình, rơi đến trên mặt đất.
Bọn hắn sợ thật!
Rõ ràng đã dự thiết qua đối phương rất mạnh, nhưng giờ khắc này, khi thật sự đối mặt, vẫn bị thực lực khủng bố kia làm cho hồi hộp đến.
Lúc này mặc kệ là ai tiến lên, đều là tự tìm đường chết.
Không phải nghênh kích, mà là đưa bữa ăn cho người ta.
Bọn hắn rút lui, để Khương Phàm có thể làm lớn cửa hang ra. Tại thời điểm Tu La và các Nguyên Thần toàn bộ giáng lâm đến tiền tuyến, chuẩn bị tiến vào Chiến tộc Vô Thiên, Khương Phàm đã cuồng dã làm vỡ nát lỗ rách, giết vào trong bộ lạc.
Một màn này giống như là ác mộng, để vô số tộc nhân sắp nứt cả tim gan, cũng làm cho số lượng lớn cường giả cao ngạo cảm nhận được tuyệt vọng thấu xương.
Sau khi Khương Phàm giết đến, hắn cũng không để ý đến những cường giả khác, ánh mắt bén nhọn khóa chặt chủ nhân Thiên Hà cùng lão tổ Hằng Vũ. Bọn hắn đều bị lít nha lít nhít nhánh cây bao vây lấy, giống như là một cái kén cây, nếu như không cẩn thận quan sát thì rất khó để phát hiện.
Nhưng thời điểm Khương Phàm vừa mới chém vào màn trời, đã lập tức chú ý tới bọn hắn.
Nếu như không có hai tên này, hắn sẽ phải mạo hiểm săn giết Nguyên Thần khác.
Nếu bọn hắn đều đã ở đây, vậy thì không cần thiết dừng lại quá nhiều.
Ầm ầm...
Liệt diễm lại lần nữa cuồn cuộn, hóa thành ngàn vạn hư ảnh Chu Tước mạnh mẽ đâm tới, triệt để đảo loạn nội bộ Chiến tộc.
Khương Phàm chấn vỡ nát sợi đằng, hai cái móng vuốt bạo kích, giữ lại kén cây, phóng lên tận trời.
Tại thời điểm nội bộ còn đang lâm vào hỗn loạn, Khương Phàm đã hiện ra Lăng Thiên Thuật, biến mất vào sâu trong biển mây.
Oanh...
Chỉ trong mấy hơi mà thôi, tế đàn bộ lạc phụ thuộc đều tách ra cường quang bành trướng, tinh năng cuồn cuộn, bộc phát thần uy.
Tu La, Cửu Tướng cùng các Nguyên Thần lần lượt giết ra.
Đối diện chính là biển lửa tràn ngập, lít nha lít nhít bóng dáng Chu Tước, bọn hắn kinh hãi suýt chút nữa lại phải lui về.
Ở đâu ra biển lửa?
Mới chỉ vài phút mà thôi, bị kích phá rồi?
Nói đùa cái gì vậy?!
Tu La và tất cả mọi người dừng ở trên tế đàn, không có mù quáng giết ra ngoài, mà là tìm kiếm lấy mục tiêu của kẻ địch, tra xét tình huống xung quanh.
- Đừng đứng đây nữa, bọn hắn chạy rồi!
Vô Thiên lão tổ đứng ở dưới Tinh Thần Thụ, thôi động Tinh Thần Thụ chữa trị lỗ thủng. Hắn cố gắng trấn định, kỳ thật trái tim dường như đã muốn nhảy lên đến cổ họng, thật sự là quá may mắn, nếu như không phải ép buộc chủ nhân Thiên Hà cùng Hằng Vũ lão tổ ở lại nơi này, thì vừa rồi khẳng định mục tiêu của con cự điểu kia sẽ nhắm ngay hắn, thậm chí trực tiếp rút Tinh Thần Thụ của hắn rời khỏi.
Mặc dù Thiên Hà và Hằng Vũ bị mang đi rất đáng tiếc, nhưng tốt xấu gì thì mình vẫn còn sống, tộc nhân khác đều không có bị thương tổn.
Lão tổ Cửu Tướng là người đầu tiên rời khỏi tế đàn, xua tan liệt diễm, nghiêm túc hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Đừng nói với ta, ngay cả năm phút đồng hồ các ngươi đều không có chống đỡ được.
Nguyên Thần khác lần lượt rời khỏi tế đàn, nhìn hỏa triều cuồn cuộn, cùng tràng cảnh bừa bộn xung quanh, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
- Hắn không phải tới từ trong biển mây, là chạy tới từ trong rừng rậm. Hắn không có tập kích bí cảnh, mà là trực tiếp tới chạy bình chướng Chiến tộc chúng ta.
Tu La suy đoán không sai, hắn lại mạnh, mà còn mạnh một cách rất không hợp thói thường. Một kích đã lập tức đánh rách chín tầng màn trời, đụng phải nội tầng sâu nhất. Ta đoán chừng, thực lực của hắn... Hẳn là mạnh hơn chúng ta sáu bảy lần.
Chủ nhân Ách Nạn lòng vẫn còn sợ hãi nhìn qua biển mây đang cuồn cuộn.
Tất cả Nguyên Thần trao đổi ánh mắt với nhau, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Một kích phá mở chín tầng bình chướng?
Nơi này chính là ba vị Nguyên Thần, số lượng lớn bộ lạc a.
Sáu bảy lần?
Năng lực Nguyên Thần có thể mạnh đến loại trình độ này sao?
Bọn hắn vô cùng không muốn tin tưởng lời Ách Nạn nói, nhưng tình cảnh trước mắt lại đang minh xác nhắc nhở bọn hắn, đây, đều là thật. .
Kẻ địch khẳng định là lại mạnh!
Mà, không đi biển mây, chỉ đi rừng rậm?
Xảo quyệt!
Không tập kích bí cảnh, lại lao thẳng đến Chiến tộc?
Khôn khéo!
- Hắn bắt chủ nhân Thiên Hà và lão tổ Hằng Vũ đi, hẳn là muốn giết bọn hắn, khống chế Tinh khí. Ta không biết cụ thể là hắn thông qua phương thức gì để mạnh lên, nhưng ta có dự cảm, lần nữa gặp mặt, hắn sẽ còn càng mạnh. Đến lúc đó...
Vô Thiên lão tổ quay đầu nhìn phía Cửu Tướng và các lão tổ khác:
- Các ngươi có thể tưởng tượng đến thực lực thật sự của hắn không? Dù sao ta cũng tưởng tượng không ra!
Chư vị Nguyên Thần toàn bộ trầm mặc.
Còn có thể càng mạnh?
Cái này đều mạnh đến trình độ biến thái gì, mạnh hơn chẳng phải là muốn mạnh đến vấn đề mới!!
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, trong sự ngột ngạt lại tràn ngập sự sợ hãi.
Bọn hắn đóng giữ tiền tuyến một trăm ngàn năm, kẻ địch nào lại chưa từng thấy qua, nguy hiểm gì lại chưa từng gặp qua? Nhưng cho tới nay bọn hắn cũng không chưa bao giờ nghĩ qua trong thế giới sẽ xuất hiện một tồn tại kinh khủng như thế này, lại biến bọn hắn trở thành con mồi, đang không ngừng nuốt lấy bọn hắn để mạnh lên.
Mạnh đến mức không còn gì để nói, mạnh đến khủng bố.
Nếu như hai Nguyên Thần kia lại mạnh lên, lần nữa đột kích, vẫn có thể tuỳ tiện đánh tan bình chướng.
Lần này chỉ là mang đi Thiên Hà cùng Hằng Vũ, lần tiếp theo chỉ sợ cũng muốn săn giết con mồi mới.
Chương 3927 Chung Cực Tác Chiến (2)
Bọn hắn nên làm cái gì?
- Trở về!! Chúng ta muốn nói chuyện với ngươi!!
Tu La đột nhiên bay lên không, trong tay cầm thiên đao, gào thét với biển mây.
- Chúng ta dùng Tinh Thần Thụ xin thề, cũng không phải dẫn dụ ngươi trở về vây bắt, chúng ta chỉ là muốn cùng ngươi nói chuyện.
Cửu Tướng và đám người khẽ nhíu mày, nhưng không có ngăn cản.
Chí ít, bọn hắn muốn nhìn xem rốt cuộc hai Nguyên Thần kia là cái gì, lại có yêu cầu gì.
Thật chẳng lẽ đều muốn giết Nguyên Thần toàn bộ thế giới này sao?
Nguyên Thần đều đã chết, hắn độc bá thiên hạ?
Tiền tuyến thì sao!!
Tu La tiếp tục gào thét:
- Ngươi khiêu chiến không chỉ là chúng ta, mà là quy tắc của thế giới này. Ngươi giết tới bây giờ, đã là phá hư quy củ, nếu như lại tiếp tục, rất có thể sẽ đứng trước thiên phạt!
Tất cả Nguyên Thần duy trì cảnh giới, khẩn trương nhìn biển mây cùng sơn lâm xung quanh.
Nhưng, bọn hắn đã đợi lại đợi, từ đầu đến cuối vẫn không có nhìn thấy mục tiêu xuất hiện.
Cái này cũng liền mang ý nghĩa căn bản hai Nguyên Thần kia không muốn nói, chính là muốn săn giết bọn hắn, cho đến giết hết đến kẻ cuối cùng.
Sắc mặt chủ nhân Vạn Cổ trở nên âm trầm xuống, từ lúc nào mà Nguyên Thần cao ngạo như bọn hắn lại chật vật qua như vậy, đều đã liên thủ lại, mà vẫn còn không hề có lực hoàn thủ, chẳng lẽ phải chờ chết sao?
- Không tốt!!
Chúa Tể Vô Thiên đột nhiên kêu lên đầy sợ hãi.
- Thế nào?
Tất cả Nguyên Thần như lâm vào đại địch, khẩn trương ngắm nhìn xung quanh.
- Ta vừa mới kịp phản ứng, chỉ có mỗi tên Chu Tước kia!
Chúa Tể Vô Thiên cẩn thận hồi tưởng lại trận tập kích vừa mới phát sinh.
- Có ý gì?
Tất cả Nguyên Thần bỗng nhiên biến sắc.
- Không sai, chỉ có Chu Tước, không thấy được Nguyên Thần thao túng lôi triều và biển động!
- Đáng chết, rút lui!!
Tất cả Nguyên Thần như muốn bay cả vong hồn lên, chỉ có Chu Tước, chẳng phải là ngoài ý muốn khác cái kia rất có thể bôn tập những bộ lạc khác.
Rốt cuộc bọn hắn cũng không lo được nơi này, nhanh chóng thông qua tế đàn trở lại tiền tuyến, lại thông qua tiền tuyến đi đến bộ lạc của riêng mình.
- Cảnh giới, toàn tộc cảnh giới.
Đám người Vô Thiên một lần nữa trở lại xung quanh Tinh Thần Thụ, tụng vịnh cao vút lấy tế ngữ cổ lão, thôi động Tinh Thần Thụ một lần nữa hình thành màn bình chướng.
Mặc dù bình chướng vừa mới tuỳ tiện bị đánh nát, nhưng ở thời khắc nguy cơ này, bọn hắn chỉ có thể lựa chọn tiếp tục tin tưởng bình chướng, đồng thời cầu nguyện Nguyên Thần kinh khủng kia sẽ không tới nữa.
Tất cả Nguyên Thần Chiến tộc khác cũng đều là tim nhảy tới trên cổ rồi.
Vô Thiên nơi đó tuỳ tiện liền bị kích phá, vậy mà đều không có kiên trì được đến năm phút đồng hồ, bọn hắn nơi này thì thế nào đây? Lại có thể kiên trì được bao lâu!!
Bọn hắn càng khẩn trương hơn chính là, bộ lạc Vô Thiên để Hằng Vũ và Thiên Hà ở đó, tương đương với việc chuẩn bị con mồi cho kẻ địch, nhưng bọn hắn nơi này lại không có dư thừa, đến lúc đó kẻ địch lại sẽ chọn ai, ai sẽ có khả năng chết thảm đây.
Loại cảm giác này quá tệ.
Rất nhiều Nguyên Thần cũng bắt đầu tức giận gào thét, làm xong chuẩn bị liều chết.
Nhưng...
Một ngày... Hai ngày... Ba ngày...
Bộ lạc Vô Thiên lại vô cùng an tĩnh, không tiếp tục gặp phải tập kích, những bộ lạc khác ở nơi đó cũng rất an toàn, không có phát hiện bóng dáng kẻ địch.
Bọn hắn cũng không dám chủ quan, tinh thần đều căng thẳng, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Nhưng kéo dài sau mười ngày, Cửu Tướng lại là người đầu tiên nhịn không được, thông qua tiền tuyến tiến hành giao lưu cùng các tộc, phái tộc trưởng các tộc tập kết, thương thảo cách đối phó.
Kẻ địch cường hãn, bọn hắn cũng không dám tuỳ tiện rời khỏi bộ lạc, vậy thì hãy để các tộc trưởng thảo luận.
Tộc trưởng của các tộc đều là người được bọn hắn chọn lựa và bồi dưỡng, đại biểu cho ý chí của bọn hắn, cũng đều có đầy đủ trí tuệ.
Cứ như vậy, Cửu Tướng, Vô Thiên, Vạn Giới, Tu La, tứ đại bộ lạc, cùng Lỗ Đen, Cực Quang, Vạn Cổ, Man Hoang, Quỷ Bí, Ách Nạn và Cực Lạc, bảy đại cấm khu này, tổng cộng mười một vị tộc trưởng, tề tụ về tiền tuyến.
Bọn hắn biểu đạt ý nguyện lão tổ của mình đầu tiên, đó chính là mở rộng suy nghĩ, không cần câu nệ những quy củ trước nay, không cần để ý mặt mũi các tộc, tóm lại chính là phải bảo đảm các tộc an toàn với mức độ lớn nhất, cũng tìm tới biện pháp săn giết mục tiêu.
Chỉ là thảo luận vừa mới bắt đầu đã lâm vào thế bí.
Không phải bọn hắn không đủ trí tuệ, nhưng thật sự là nghĩ không ra biện pháp hợp lý khả thi.
Thực lực kẻ địch quá mạnh.
Mạnh đến mức để bọn hắn khó có thể hiểu được, càng quan trọng hơn là, bọn hắn không biết tiếp theo kẻ địch sẽ lại thực sự cường hãn tới trình độ nào.
Gấp bảy? Gấp tám lần?
Vấn đề hoàn toàn mới?
Nếu thật sự là vấn đề hoàn toàn mới, mạnh hơn Nguyên Thần, cho dù là tất cả Nguyên Thần tụ họp lại, đều chưa hẳn có thể đè ép được bọn hắn.
Thật giống như cường giả thất giai đấu với Nguyên Thần, mười vị Thiên cấp đều chơi không lại một Nguyên Thần.
- Thời gian cấp bách, đều buông ra tiếp tục suy nghĩ đi.
- Nếu quả như kẻ địch thật giống các lão tổ suy đoán, có thể thông qua dung hợp Tinh khí tinh thú đến đề thăng thực lực, như vậy thực lực bọn hắn sau đó khẳng định sẽ còn mạnh hơn, mà sau khi hoàn thành dung hợp, cũng sẽ lập tức phát động thế công.
- Chiến tranh lúc nào cũng có thể bộc phát, một khi bộc phát, nhất định lại là một cuộc chiến diệt tuyệt.
Tộc trưởng Tu La đánh vỡ trầm mặc, thúc giục các phương tiếp tục mở động đầu óc.
Tộc trưởng Vạn Cổ trầm giọng nói:
- Ai không muốn mau chóng nghĩ ra biện pháp, nhưng mẫu thân nó…. vấn đề là không nghĩ ra được!
Chương 3928 Mục Đích (1)
Tộc trưởng Man Hoang nói:
- Cách làm ổn thỏa nhất, chính là tập kết toàn bộ đến cùng một chỗ! Liên thủ tổ kiến một hệ thống siêu cấp phòng ngự, như thế hẳn là có thể phòng được. Nhưng, Tinh Thần Thụ là thao túng tế đàn mấu chốt, cũng chính là Tinh Thần Thụ Không thể nào trực tiếp tiến tiền tuyến, chỉ có thể là cưỡng ép di chuyển.
- Nhưng rời khỏi các bộ lạc lãnh địa, Tinh Thần Thụ sẽ rất khó hấp thu năng lượng từ giữa sơn hà, phòng ngự sẽ yếu đi rất nhiều.
- Cứ như vậy, chỉ cần bị để mắt tới, cơ hồ chính là dê đợi làm thịt, chắc chắn sẽ phải chết.
Các tộc trưởng tiếp tục trầm mặc.
Tập kết không thể nghi ngờ là cách làm ổn thỏa, cái này ai cũng biết.
Nhưng vấn đề là làm sao tập kết, lại tập kết đến chỗ nào?
Bọn hắn chỉ có thể tạm thời buông xuống ý nghĩ kia, tiếp tục suy nghĩ biện pháp khác.
Toàn thể Nguyên Thần ra ngoài săn giết?
Quá mạo hiểm.
Đầu tiên là không biết kẻ địch ở nơi nào. Sau đó là, ai cũng không thể rời bỏ Tinh Thần Thụ. Nếu như trong lúc ra ngoài đó, nhà ai bị tập kích, Tinh Thần Thụ bị hủy diệt sẽ trực tiếp khiến cho Nguyên Thần suy yếu.
Chỉ dẫn kẻ địch xuất hiện đàm phán?
Cũng không thể.
Nếu như kẻ địch chịu đàm phán thì đã sớm đàm phán, sẽ không kéo mãi cho đến bây giờ.
Cho nên...
Sau khi các tộc trưởng liên tục suy nghĩ, lực chú ý vẫn là về tới trên việc tập kết bộ lạc.
Tộc trưởng Cửu Tướng nói:
- Nếu quả như thật nghĩ không ra chủ ý khác, vậy thì di chuyển đi. Kẻ địch lúc nào cũng có thể phát động tập kích, sớm di chuyển một chút, sớm yên tâm một chút.
Tộc trưởng Hắc Ám cũng nói:
- Nếu như kẻ địch lại mạnh lên, ở lại hay rời khỏi, kỳ thật không có gì khác biệt, tóm lại chỉ cần là bị tiếp cận, thì chắc chắn sẽ phải chết. Cho nên... Tranh thủ thời gian tập kết, ai bị tiếp cận thì ngườ đó xui xẻo, xem như tranh thủ thời gian cho những bộ lạc khác.
Tộc trưởng Cực Lạc nói:
- Nếu muốn tập kết, trước tiên phải xác định tập kết đến chỗ nào. Đề nghị của ta là, Chiến tộc Vô Thiên!
- Mấy liên minh khác đều am hiểu tốc độ, duy chỉ có tình huống Vô Thiên thì còn kém chút.
- Khoan đã!
Tộc trưởng Cửu Tướng quả quyết từ chối:
- Vẫn là đến Cửu Thiên Chiến tộc đại lục Cửu Tướng chúng ta đi, đại lục Cửu Thiên là đại lục khổng lồ nhất, tài nguyên rất phong phú, tinh năng cường thịnh nhất, mà lại còn tập kết nhiều bộ lạc nhất. So ra mà nói, nơi đó càng thích hợp để bố trí phòng ngự!
Tộc trưởng Vô Thiên, tộc trưởng Man Hoang, tộc trưởng Ách Nạn đều cau chặt lông mày, bọn hắn đều không có am hiểu tốc độ, nếu như bị để mắt tới hẳn phải sẽ chết sao.
Tộc trưởng Hắc Ám không cho bọn hắn cơ hội tranh thủ, cũng quả quyết nói:
- Vậy thì chọn đại lục Cửu Thiên, bí cảnh Hắc Ám chúng ta có thể phụ trợ Cửu Tướng phòng ngự, nơi đó thích hợp nhất.
Về phần Vô Thiên các ngươi, để Vạn Giới mau chóng di chuyển bộ lạc đi qua, sau đó tiếp ứng trên đường đi.
Tin tức các tộc trưởng mang về để các Nguyên Thần rất thất vọng.
Tập kết toàn bộ không thể nghi ngờ là biện pháp bình thường nhất, lúc vừa mới bắt đầu bọn hắn đã nghĩ đến, sở dĩ không có nói ra chính là muốn các tộc trưởng thảo luận một chủ ý tốt hơn.
Kết quả vẫn lại đại tập kết.
Nhưng bọn hắn cũng biết, thật sự là chẳng thể trách các tộc trưởng.
Loại cục diện hỏng bét này cũng không có ai trải qua, nhất là đối với thực lực của kẻ địch thần bí kia lại càng không tốt để làm ước định.
Ở lại chính là ngồi chờ chết, xuất kích càng là nguy hiểm trùng điệp, điều có thể làm chỉ sợ chỉ có thể là đại tập kết.
Nhưng...
Hai Nguyên Thần kia có thể phục kích ở trên đường hay không?
Không bài trừ khả năng này!!
- Xuất phát!!
Nếu chỉ có thể như vậy, cũng không cần phải dừng lại thêm, sớm tới nơi đó thì càng tốt hơn.
Nguyên Thần các bộ lạc đều quả quyết làm ra quyết định.
Bọn hắn to gan dự đoán, kẻ địch hẳn là sẽ không lại để ý bộ lạc nhỏ, trực tiếp dứt khoát để bọn hắn lại, chỉ để bộ lạc phụ thuộc hành động.
Tốc độ của Chiến tộc Vạn Giới không thể nghi ngờ là nhanh nhất, không chỉ có tinh thú của Vạn Giới lão tổ là loại hư không, mà rất nhiều cường giả trong bộ lạc cũng đều là tinh thú cùng Tinh khí loại Không Gian, thậm chí bộ lạc của bọn hắn còn giống như là bí cảnh, có thể rời khỏi núi sông, trực tiếp hành động ở trong hư không.
Chiến tộc Vạn Giới mang lên bí cảnh Cực Lạc cùng bí cảnh Quỷ Bí, đi thẳng đến đại lục Cửu Thiên của Chiến tộc Cửu Tướng.
Tốc độ của Chiến tộc Tu La cũng đều rất nhanh, dù sao Thần khí của hắn cũng có thể ảnh hưởng thời gian, mà hai bí cảnh hiệp đồng theo thứ tự là bí cảnh Cực Quang cùng bí cảnh Vạn Cổ, bọn hắn xuất phát từ đại lục Huyền Cấp, lao tới đại lục Cửu Thiên ở bên ngoài ba triệu dặm.
Khẩn trương nhất thuộc về Chiến tộc Vô Thiên, bí cảnh Man Hoang cùng bí cảnh Ách Nạn.
Bọn hắn không chỉ có cách đại lục Cửu Thiên vô cùng xa xôi, mà đều không am hiểu tốc độ.
Nếu như muốn dẫn lấy Tinh Thần Thụ di chuyển, dưới tình huống không có tiếp dẫn, chỉ sợ cần ba tháng hơn, thậm chí còn khả năng dài hơn thế nữa.
Ba tháng, thời gian mà trước đó bọn hắn cũng không để ý, dù sao cũng đều đã sống mười mấy vạn năm, nhưng bây giờ bọn hắn cũng rất rõ ràng ba tháng này tuyệt đối có thể tống táng bọn hắn.
Thậm chí sau một tháng, bọn hắn đã có thể bị kẻ địch tiếp cận, sau đó giống như là như ác lang xé nát bình chướng của bọn hắn, săn giết toàn tộc bọn hắn.
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ không đi, ở lại liều chết khiêng lên?
Bọn hắn rất rõ ràng là bản thân gánh không được. Chỉ cần kẻ địch xuất hiện, bọn hắn ở lại nơi này chắc chắn sẽ phải chết.
Chương 3929 Mục Đích (2)
Kiên trì xông về phía trước, cầu nguyện kẻ địch sẽ không đuổi kịp bọn hắn?
Đương nhiên là không thể.
Nếu kẻ địch có thể thông qua săn giết đến đề thăng thực lực thì khẳng định làm không biết mệt, lúc nào cũng có thể bộc phát một vòng săn giết mới.
Hay lại là cầu nguyện Vạn Giới có thể kịp thời đến tiếp ứng bọn hắn?
Độ khó rất lớn.
Coi như tốc độ Vạn Giới lại nhanh hơn nữa, nhưng nếu muốn nơi đó chạy tới nơi này, cũng cần một tháng trở lên.
Cho nên...
Sau khi ba vị Nguyên Thần thương lượng ngắn ngủi thì đã làm ra một quyết định mạo hiểm, chia ra hành động!!
Nếu bình chướng gánh không được kẻ địch, bị tiếp cận chính là cái chết, còn không bằng phân tán ra, riêng mình hành động.
Ai bị để mắt tới, kẻ đó là người không may, nhưng sẽ tiêu hao thời gian của kẻ địch, tranh thủ cơ hội sống sót cho hai bên khác.
Chủ ý này rất dở, nhưng cũng là không có cách nào khác nữa cả.
Man Hoang lão tổ cùng Ách Nạn lão tổ mang theo bộ lạc cùng bộ lạc phụ thuộc của mình trở lại bí cảnh, sau khi nói tiếng trân trọng cùng Vô Thiên thì đã nhanh chóng rời khỏi.
Một bên xông vào trong biển mây mênh mông, mượn nhờ tầng mây như núi cùng tinh văn dày đặc, che giấu vết tích bí cảnh. Một bên thì điên cuồng rời khỏi đại lục, va vào trong hải dương, di chuyển từ đáy biển thâm thúy.
Vô Thiên lão tổ càng quả quyết, ngay cả bộ lạc phụ thuộc đều từ bỏ, trực tiếp để mình nhấc Tinh Thần Thụ lên, phía trên treo lấy cường giả toàn tộc, cũng là theo sát lấy vọt vào trong hải dương.
Bộ lạc phụ thuộc cùng những bộ lạc ở lại khác thì tụ tập trong lãnh địa bộ lạc Vô Thiên, tiếp tục thúc giục Tinh Thần Thụ, tạo nên tử thủ cực hạn, dùng cái này mê hoặc cùng hấp dẫn lực chú ý của kẻ địch.
Bọn hắn đều là lựa chọn phương hướng hoàn toàn khác biệt, thậm chí đều không phải là trực tiếp xông tới đại lục Cửu Thiên.
Dù sao tốc độ của bọn hắn cũng có hạn, còn không bằng chờ đợi lão tổ Vạn Giới đến di chuyển, cho nên tiền kỳ chính là lấy bảo mệnh làm chủ.
Tại thời điểm Chiến tộc cùng bí cảnh triển khai bỏ mạng tập kết, cũng là lúc Khương Phàm đang dung hợp Thần khí của hai vị Nguyên Thần Hằng Vũ cùng Thiên Hà.
Tính cả Vô Vọng, bây giờ Khương Phàm tương đương dung hợp sáu vị Nguyên Thần, năm gốc Tinh Thần Thụ Thần cấp.
Còn có gần trăm cường giả lục giai, thất giai và Tinh Thần Thụ.
Thực lực bây giờ của hắn, tương đương với tám lần Nguyên Thần.
Cũng liền mang ý nghĩa, hắn chân chính vô địch tại thế giới này.
Cho dù là gặp phải vây bắt, hắn đều có thể toàn thân trở ra, nếu như chiến thuật thoả đáng, thậm chí có thể bắt sống một hai kẻ.
Sau khi hoàn thành dung hợp, Khương Phàm nhanh chóng hành động, lao thẳng đến Chiến tộc Vô Thiên.
Ầm ầm...
Khương Phàm đánh xuyên bình chướng, tuỳ tiện giết vào trong bộ lạc.
- Xong...
Các tộc nhân bộ lạc đều như bay cả vong hồn, cứ việc chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi nhìn thấy sát tinh kinh khủng này, vẫn cảm nhận được tuyệt vọng nồng đậm.
- Không có ở đây sao? Bọn hắn đi đâu!
Khương Phàm nhìn thấy không có bí cảnh ở đây thì đoán được khả năng đối phương đã dời đi, nhưng không nghĩ tới ngay cả bộ lạc phụ thuộc đều để lại.
Đây là sự thực sợ hãi.
- Giết chúng ta đi!
Tất cả lão tổ bộ lạc phụ thuộc nhanh chóng tỉnh táo lại, thản nhiên đối mặt với sự uy hiếp của kẻ địch.
Dù sao cũng đều là chết, đương nhiên muốn chết có cốt khí.
- Nói cho ta biết, bọn hắn đi đâu, ta không giết bất kỳ một tộc nhân nào ở nơi này, cũng không động đến Tinh Thần Thụ của các ngươi.
Nếu như không nói, ta giết sạch nơi này. Ta là Nguyên Thần, ta dùng Tinh Thần Thụ trên lưng ta xin thề.
Khương Phàm cố ý lộ ra khí tức hung ác, uy hiếp từng bộ lạc đang tụ tập cùng một chỗ.
Hắn không muốn lãng phí thời gian tìm kiếm, nhất định phải mau chóng xác định nơi các bộ lạc cùng bí cảnh tập kết.
Tộc trưởng các bộ lạc đều cao ngạo ngửa đầu, không nguyện ý bán đứng Chiến tộc cùng bí cảnh.
Nhưng...
Cũng không phải là tất cả bộ lạc cùng tộc nhân đều nguyện ý thay Chiến tộc và bí cảnh giữ vững bí mật.
Có kẻ thật sự sợ chết, có kẻ lại không muốn Tinh Thần Thụ của bộ lạc bị hủy, cũng có kẻ là oán hận Chiến tộc Vô Thiên đã vứt bỏ chính bọn hắn để đào mệnh.
Tóm lại, ở thời điểm ngàn người thấy chết không sờn, có người đột nhiên hô một cuống họng:
- Cửu Thiên đại lục!!
- Ai!!
Những bộ lạc cùng tộc nhân khác giận đến tím mặt, tức giận tìm kiếm mục tiêu.
Khương Phàm mãnh liệt vỗ cánh, nhấc lên liệt diễm, nhào về phía đầu nguồn âm thanh.
- Ngươi nói sẽ không giết chúng ta...
Nam tử hoảng sợ thét lên, ngăn ở phía trước thê tử.
Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, móng vuốt giống như cự nhạc chụp hướng về phía nam tử, cuồng phong gào thét, sóng nhiệt cuồn cuộn, tộc nhân xung quanh đều vô tình bị lật tung.
Khương Phàm vỗ cánh bay lên trời, để lại đám người thấp thỏm lo âu, rời khỏi bình chướng của bộ lạc.
Toàn bộ bộ lạc đều cuồn cuộn trong liệt diễm kinh khủng, nhưng Tinh Thần Thụ lại chủ động dâng lên tinh quang, bảo vệ con dân của bọn chúng.
Mọi người kinh hồn yên ổn, nhưng lại có chút hoảng hốt.
Không có đồ sát?
Cường giả lục giai thất giai đều không có mang đi?
Là nằm mơ sao?
Bọn hắn lại đều còn sống?
- A...
Một thanh âm thê lương phá vỡ bầu không khí kiềm chế bình tĩnh, nữ tử được nam tử trước đó bảo vệ kia rơi nước mắt như mưa, sụp đổ quỳ trên mặt đất.
Tất cả mọi người còn sống, chỉ nam tử của nàng đã bị mang đi?
Đi...
Chỉ sợ cũng vĩnh viễn không về được!
Tộc nhân các bộ lạc đều nhìn về phía nữ tử, vẻ mặt phức tạp.
Có người lại cảm thấy may mắn, nam tử kêu gọi kịp lúc, cứu vớt tất cả mọi người, có người thì lại tức giận khi nam tử này phản bội, làm mất hết mặt mũi của bọn hắn.
Chương 3930 Man Hoang
- Bọn hắn đi đến đại lục nào? Đi hướng nào? Có an bài gì? Ta không làm khó dễ ngươi, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu.
Khương Phàm nắm lấy nam tử lao thẳng đến biển mây, móng vuốt Chu Tước to lớn lại càng cứng cỏi, giống như là một loại Thần Binh nào đó, để nam tử thân ở trong đó toàn thân rất mát, khủng hoảng và tuyệt vọng cơ hồ khiến hắn bất tỉnh đi.
- Sau khi các tộc trưởng tất cả Chiến tộc cùng bộ lạc thương lượng xong thì quyết định tập kết đến đại lục Cửu Thiên.
- Bí cảnh Man Hoang cùng bí cảnh Ách Nạn sớm đã rời khỏi, một bên tiến vào biển mây, một bên rời khỏi từ lục địa.
- Chiến tộc Vô Thiên từ bỏ chúng ta, để cho chúng ta ở lại hấp dẫn lực chú ý, sau khi bí cảnh Ách Nạn rời khỏi bọn hắn cũng chạy, di chuyển từ lục địa.
- Ta không muốn làm phản đồ, nhưng ta muốn bảo vệ vợ con của ta, bảo vệ tộc nhân của ta. Ta chỉ biết là những thứ này, ta chỉ biết những thứ này...
Trong đôi mắt nam tử đung đưa nước mắt, đang sợ hãi cùng đau đớn kích thích hắn cuồng loạn la lên.
- Phương hướng bí cảnh Man Hoang rời khỏi.
- Hướng tây!!
- Ngươi tên là gì?
- Sơn Hải Nghênh! Ta là tộc trưởng bộ lạc Thiên Phong, ta tên... Sơn Hải Nghênh!
- Ta sẽ nhớ kỹ!
Khương Phàm đột nhiên ra móng vuốt vung, huy động hai cánh, rời khỏi nơi này.
Nam tử vội vàng không kịp chuẩn bị, từ không trung gào thét lên rơi xuống, hắn có chút hoảng hốt, không có giết ta? Làm sao lại không có giết ta? Nhưng cuồng phong mãnh liệt cùng thanh triều gào thét để hắn rất nhanh đã bừng tỉnh, lập tức tế lên Tinh khí - Sơn Hà Đồ, cộng minh cùng tinh văn giữa trời đất, lấy tình thế hạ xuống đi chậm lại.
Khương Phàm nhấc lên liệt diễm, nhanh chóng lao vùn vụt trong biển mây.
Chu Tước Lăng Thiên Thuật đã thật nhanh, có thể xưng là tốc độ nhanh nhất thế gian, tốc độ gia tăng tám lần, không thể nghi ngờ là mạnh hơn cực hạn, đạt đến trình độ giống như vượt qua không gian.
Bí cảnh Man Hoang nhanh chóng di chuyển trong biển mây.
Mặc dù lúc bắt đầu đi là hướng tây, nhưng không đợi rời khỏi đại lục thì đã nhanh chóng di chuyển phương hướng, chờ rời sau khi khỏi đại lục, lại tiếp tục dời đi hướng khác.
Từ Man Hoang lão tổ đến các tộc nhân, lại đến bộ lạc phụ thuộc cũng sẽ không tiếp tục thôi động Tinh Thần Thụ, mà là dùng hết khả năng để Tinh Thần Thụ ngủ say.
Đó là quyết định một điên cuồng lại sáng suốt.
Nếu bị tiếp cận thì chắc chắn sẽ phải chết, trực tiếp dứt khoát từ bỏ phòng ngự. Để Tinh Thần Thụ yên lặng, làm cho năng lượng cả bí cảnh yếu bớt đến thấp nhất, tận hết khả năng tránh cho tinh văn liên hệ cùng biển mây quá mức.
Lại thêm hình dáng bí cảnh Man Hoang chính là bằng phẳng, giống như là một bình nguyên, độ cao chỉ có năm vạn mét, vừa vặn có thể mượn nhờ biển mây ẩn nấp.
Bọn hắn không quan tâm có thể di chuyển càng xa hay không, chỉ hy vọng có thể bình yên vô sự, sau đó chờ đợi Cực Quang, hoặc là Vạn Giới đến di chuyển.
- Tên khốn đáng chết.
Man Hoang lão tổ đứng trên Tinh Thần Thụ, sắc mặt âm trầm khó coi.
Làm chủ nhân bí cảnh, hắn cường thế lại bá đạo, bất luận là một ít sự kiện ở trong thế giới, hay là rất nhiều chiến dịch tại tiền tuyến, đều là loại cấp tiến kia.
Nhưng bây giờ, vậy mà hắn lại đang phải nghĩ hết biện pháp đào vong, tất cả mưu kế cùng thủ đoạn đều dùng đến trên việc phải bảo mệnh như thế nào.
Thật sự là uất ức.
Nhưng cũng chỉ là bực bội trong lòng, mặt ngoài lại có gắng biểu hiện bình tĩnh.
Dù sao hiện thực cục diện vẫn đang bày ở nơi này.
Một khi bị tiếp cận, thật sự là sẽ phải chết, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng đều không có.
Man Hoang lão tổ quan sát bí cảnh do Tinh Thần Thụ bao phủ, hai đầu lông mày tụ lên một vòng mê mang.
Bọn hắn, còn có thể sống được mấy ngày?
Bọn hắn, còn có thể đến bí cảnh Cửu Thiên sao?
Gốc Tinh Thần Thụ này mang cho hắn vinh quang vô tận, những con dân này được hắn bảo hộ ngàn trăm qua, lúc nào cũng có thể lọt vào hủy diệt, mà kẻ được gọi là Thần Minh hắn đây lại chỉ có thể chờ đợi, cầu nguyện...
- Rốt cuộc các ngươi là ai?
Man Hoang lão tổ nhẹ giọng tự nói.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn nhớ tới trận sự kiện chín vạn năm trước kia.
Cũng là tinh thú cùng Thiên thú đột nhiên xuất hiện thần bí, khiêu chiến bốn chỗ, đánh đâu thắng đó.
Nhưng lúc đó bọn hắn còn có thể ứng phó, tinh thú thần bí kia cũng chỉ là khiêu chiến bọn hắn mà thôi.
Mà bây giờ, lại hoàn toàn khác biệt so với năm đó.
Nguyên Thần thần bí so với năm đó còn hung tàn hơn gấp trăm lần, điên cuồng hơn gấp trăm lần, hơn nữa còn có thể không ngừng mạnh lên?
Nhưng...
Chẳng lẽ cảnh giới Nguyên Thần không phải là cao nhất?
Ở trên còn có vấn đề cao hơn?
Cái này giống như không nên nha, nếu thật sự là như vậy, mười mấy vạn năm chinh chiến của bọn hắn đều không có một ai có thể đột phá, bao gồm cả người mạnh nhất như Cửu Tướng cùng Hắc Ám.
Nếu như còn có vấn đề cao hơn, cường giả trong biển khác Tinh giới sao cũng không có ai đột phá? Cũng tự nhiên sẽ xuất hiện, vì sao mười mấy vạn năm va chạm đều không có gặp được một lần?
Hắn không hiểu!
Cũng bắt đầu yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện hắn bí cảnh có thể thuận lợi đến đại lục Cửu Thiên.
Không chỉ là là bộ lạc có thể còn sống sót, cũng là vì có thể làm cho hắn tận mắt xem xét Nguyên Thần thần bí kia, để biết được Nguyên Thần đó là cái gì.
- Bây giờ chúng ta là vây quanh đến đâu rồi?
Man Hoang lão tổ ngắm nhìn Vân Vụ Sơn Hải vô biên vô tận.
Toàn bộ bộ lạc như là biến thành Luyện Ngục Nhân Gian.
Ba vị Nguyên Thần của Vô Thiên, Ách Nạn, Man Hoang tức giận gào thét.
Nhưng, trong lúc nhất thời bọn hắn lại đều không dám thật nghênh đón, thậm chí đều lần lượt rời khỏi tán cây của riêng phần mình, rơi đến trên mặt đất.
Bọn hắn sợ thật!
Rõ ràng đã dự thiết qua đối phương rất mạnh, nhưng giờ khắc này, khi thật sự đối mặt, vẫn bị thực lực khủng bố kia làm cho hồi hộp đến.
Lúc này mặc kệ là ai tiến lên, đều là tự tìm đường chết.
Không phải nghênh kích, mà là đưa bữa ăn cho người ta.
Bọn hắn rút lui, để Khương Phàm có thể làm lớn cửa hang ra. Tại thời điểm Tu La và các Nguyên Thần toàn bộ giáng lâm đến tiền tuyến, chuẩn bị tiến vào Chiến tộc Vô Thiên, Khương Phàm đã cuồng dã làm vỡ nát lỗ rách, giết vào trong bộ lạc.
Một màn này giống như là ác mộng, để vô số tộc nhân sắp nứt cả tim gan, cũng làm cho số lượng lớn cường giả cao ngạo cảm nhận được tuyệt vọng thấu xương.
Sau khi Khương Phàm giết đến, hắn cũng không để ý đến những cường giả khác, ánh mắt bén nhọn khóa chặt chủ nhân Thiên Hà cùng lão tổ Hằng Vũ. Bọn hắn đều bị lít nha lít nhít nhánh cây bao vây lấy, giống như là một cái kén cây, nếu như không cẩn thận quan sát thì rất khó để phát hiện.
Nhưng thời điểm Khương Phàm vừa mới chém vào màn trời, đã lập tức chú ý tới bọn hắn.
Nếu như không có hai tên này, hắn sẽ phải mạo hiểm săn giết Nguyên Thần khác.
Nếu bọn hắn đều đã ở đây, vậy thì không cần thiết dừng lại quá nhiều.
Ầm ầm...
Liệt diễm lại lần nữa cuồn cuộn, hóa thành ngàn vạn hư ảnh Chu Tước mạnh mẽ đâm tới, triệt để đảo loạn nội bộ Chiến tộc.
Khương Phàm chấn vỡ nát sợi đằng, hai cái móng vuốt bạo kích, giữ lại kén cây, phóng lên tận trời.
Tại thời điểm nội bộ còn đang lâm vào hỗn loạn, Khương Phàm đã hiện ra Lăng Thiên Thuật, biến mất vào sâu trong biển mây.
Oanh...
Chỉ trong mấy hơi mà thôi, tế đàn bộ lạc phụ thuộc đều tách ra cường quang bành trướng, tinh năng cuồn cuộn, bộc phát thần uy.
Tu La, Cửu Tướng cùng các Nguyên Thần lần lượt giết ra.
Đối diện chính là biển lửa tràn ngập, lít nha lít nhít bóng dáng Chu Tước, bọn hắn kinh hãi suýt chút nữa lại phải lui về.
Ở đâu ra biển lửa?
Mới chỉ vài phút mà thôi, bị kích phá rồi?
Nói đùa cái gì vậy?!
Tu La và tất cả mọi người dừng ở trên tế đàn, không có mù quáng giết ra ngoài, mà là tìm kiếm lấy mục tiêu của kẻ địch, tra xét tình huống xung quanh.
- Đừng đứng đây nữa, bọn hắn chạy rồi!
Vô Thiên lão tổ đứng ở dưới Tinh Thần Thụ, thôi động Tinh Thần Thụ chữa trị lỗ thủng. Hắn cố gắng trấn định, kỳ thật trái tim dường như đã muốn nhảy lên đến cổ họng, thật sự là quá may mắn, nếu như không phải ép buộc chủ nhân Thiên Hà cùng Hằng Vũ lão tổ ở lại nơi này, thì vừa rồi khẳng định mục tiêu của con cự điểu kia sẽ nhắm ngay hắn, thậm chí trực tiếp rút Tinh Thần Thụ của hắn rời khỏi.
Mặc dù Thiên Hà và Hằng Vũ bị mang đi rất đáng tiếc, nhưng tốt xấu gì thì mình vẫn còn sống, tộc nhân khác đều không có bị thương tổn.
Lão tổ Cửu Tướng là người đầu tiên rời khỏi tế đàn, xua tan liệt diễm, nghiêm túc hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Đừng nói với ta, ngay cả năm phút đồng hồ các ngươi đều không có chống đỡ được.
Nguyên Thần khác lần lượt rời khỏi tế đàn, nhìn hỏa triều cuồn cuộn, cùng tràng cảnh bừa bộn xung quanh, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
- Hắn không phải tới từ trong biển mây, là chạy tới từ trong rừng rậm. Hắn không có tập kích bí cảnh, mà là trực tiếp tới chạy bình chướng Chiến tộc chúng ta.
Tu La suy đoán không sai, hắn lại mạnh, mà còn mạnh một cách rất không hợp thói thường. Một kích đã lập tức đánh rách chín tầng màn trời, đụng phải nội tầng sâu nhất. Ta đoán chừng, thực lực của hắn... Hẳn là mạnh hơn chúng ta sáu bảy lần.
Chủ nhân Ách Nạn lòng vẫn còn sợ hãi nhìn qua biển mây đang cuồn cuộn.
Tất cả Nguyên Thần trao đổi ánh mắt với nhau, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Một kích phá mở chín tầng bình chướng?
Nơi này chính là ba vị Nguyên Thần, số lượng lớn bộ lạc a.
Sáu bảy lần?
Năng lực Nguyên Thần có thể mạnh đến loại trình độ này sao?
Bọn hắn vô cùng không muốn tin tưởng lời Ách Nạn nói, nhưng tình cảnh trước mắt lại đang minh xác nhắc nhở bọn hắn, đây, đều là thật. .
Kẻ địch khẳng định là lại mạnh!
Mà, không đi biển mây, chỉ đi rừng rậm?
Xảo quyệt!
Không tập kích bí cảnh, lại lao thẳng đến Chiến tộc?
Khôn khéo!
- Hắn bắt chủ nhân Thiên Hà và lão tổ Hằng Vũ đi, hẳn là muốn giết bọn hắn, khống chế Tinh khí. Ta không biết cụ thể là hắn thông qua phương thức gì để mạnh lên, nhưng ta có dự cảm, lần nữa gặp mặt, hắn sẽ còn càng mạnh. Đến lúc đó...
Vô Thiên lão tổ quay đầu nhìn phía Cửu Tướng và các lão tổ khác:
- Các ngươi có thể tưởng tượng đến thực lực thật sự của hắn không? Dù sao ta cũng tưởng tượng không ra!
Chư vị Nguyên Thần toàn bộ trầm mặc.
Còn có thể càng mạnh?
Cái này đều mạnh đến trình độ biến thái gì, mạnh hơn chẳng phải là muốn mạnh đến vấn đề mới!!
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, trong sự ngột ngạt lại tràn ngập sự sợ hãi.
Bọn hắn đóng giữ tiền tuyến một trăm ngàn năm, kẻ địch nào lại chưa từng thấy qua, nguy hiểm gì lại chưa từng gặp qua? Nhưng cho tới nay bọn hắn cũng không chưa bao giờ nghĩ qua trong thế giới sẽ xuất hiện một tồn tại kinh khủng như thế này, lại biến bọn hắn trở thành con mồi, đang không ngừng nuốt lấy bọn hắn để mạnh lên.
Mạnh đến mức không còn gì để nói, mạnh đến khủng bố.
Nếu như hai Nguyên Thần kia lại mạnh lên, lần nữa đột kích, vẫn có thể tuỳ tiện đánh tan bình chướng.
Lần này chỉ là mang đi Thiên Hà cùng Hằng Vũ, lần tiếp theo chỉ sợ cũng muốn săn giết con mồi mới.
Chương 3927 Chung Cực Tác Chiến (2)
Bọn hắn nên làm cái gì?
- Trở về!! Chúng ta muốn nói chuyện với ngươi!!
Tu La đột nhiên bay lên không, trong tay cầm thiên đao, gào thét với biển mây.
- Chúng ta dùng Tinh Thần Thụ xin thề, cũng không phải dẫn dụ ngươi trở về vây bắt, chúng ta chỉ là muốn cùng ngươi nói chuyện.
Cửu Tướng và đám người khẽ nhíu mày, nhưng không có ngăn cản.
Chí ít, bọn hắn muốn nhìn xem rốt cuộc hai Nguyên Thần kia là cái gì, lại có yêu cầu gì.
Thật chẳng lẽ đều muốn giết Nguyên Thần toàn bộ thế giới này sao?
Nguyên Thần đều đã chết, hắn độc bá thiên hạ?
Tiền tuyến thì sao!!
Tu La tiếp tục gào thét:
- Ngươi khiêu chiến không chỉ là chúng ta, mà là quy tắc của thế giới này. Ngươi giết tới bây giờ, đã là phá hư quy củ, nếu như lại tiếp tục, rất có thể sẽ đứng trước thiên phạt!
Tất cả Nguyên Thần duy trì cảnh giới, khẩn trương nhìn biển mây cùng sơn lâm xung quanh.
Nhưng, bọn hắn đã đợi lại đợi, từ đầu đến cuối vẫn không có nhìn thấy mục tiêu xuất hiện.
Cái này cũng liền mang ý nghĩa căn bản hai Nguyên Thần kia không muốn nói, chính là muốn săn giết bọn hắn, cho đến giết hết đến kẻ cuối cùng.
Sắc mặt chủ nhân Vạn Cổ trở nên âm trầm xuống, từ lúc nào mà Nguyên Thần cao ngạo như bọn hắn lại chật vật qua như vậy, đều đã liên thủ lại, mà vẫn còn không hề có lực hoàn thủ, chẳng lẽ phải chờ chết sao?
- Không tốt!!
Chúa Tể Vô Thiên đột nhiên kêu lên đầy sợ hãi.
- Thế nào?
Tất cả Nguyên Thần như lâm vào đại địch, khẩn trương ngắm nhìn xung quanh.
- Ta vừa mới kịp phản ứng, chỉ có mỗi tên Chu Tước kia!
Chúa Tể Vô Thiên cẩn thận hồi tưởng lại trận tập kích vừa mới phát sinh.
- Có ý gì?
Tất cả Nguyên Thần bỗng nhiên biến sắc.
- Không sai, chỉ có Chu Tước, không thấy được Nguyên Thần thao túng lôi triều và biển động!
- Đáng chết, rút lui!!
Tất cả Nguyên Thần như muốn bay cả vong hồn lên, chỉ có Chu Tước, chẳng phải là ngoài ý muốn khác cái kia rất có thể bôn tập những bộ lạc khác.
Rốt cuộc bọn hắn cũng không lo được nơi này, nhanh chóng thông qua tế đàn trở lại tiền tuyến, lại thông qua tiền tuyến đi đến bộ lạc của riêng mình.
- Cảnh giới, toàn tộc cảnh giới.
Đám người Vô Thiên một lần nữa trở lại xung quanh Tinh Thần Thụ, tụng vịnh cao vút lấy tế ngữ cổ lão, thôi động Tinh Thần Thụ một lần nữa hình thành màn bình chướng.
Mặc dù bình chướng vừa mới tuỳ tiện bị đánh nát, nhưng ở thời khắc nguy cơ này, bọn hắn chỉ có thể lựa chọn tiếp tục tin tưởng bình chướng, đồng thời cầu nguyện Nguyên Thần kinh khủng kia sẽ không tới nữa.
Tất cả Nguyên Thần Chiến tộc khác cũng đều là tim nhảy tới trên cổ rồi.
Vô Thiên nơi đó tuỳ tiện liền bị kích phá, vậy mà đều không có kiên trì được đến năm phút đồng hồ, bọn hắn nơi này thì thế nào đây? Lại có thể kiên trì được bao lâu!!
Bọn hắn càng khẩn trương hơn chính là, bộ lạc Vô Thiên để Hằng Vũ và Thiên Hà ở đó, tương đương với việc chuẩn bị con mồi cho kẻ địch, nhưng bọn hắn nơi này lại không có dư thừa, đến lúc đó kẻ địch lại sẽ chọn ai, ai sẽ có khả năng chết thảm đây.
Loại cảm giác này quá tệ.
Rất nhiều Nguyên Thần cũng bắt đầu tức giận gào thét, làm xong chuẩn bị liều chết.
Nhưng...
Một ngày... Hai ngày... Ba ngày...
Bộ lạc Vô Thiên lại vô cùng an tĩnh, không tiếp tục gặp phải tập kích, những bộ lạc khác ở nơi đó cũng rất an toàn, không có phát hiện bóng dáng kẻ địch.
Bọn hắn cũng không dám chủ quan, tinh thần đều căng thẳng, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Nhưng kéo dài sau mười ngày, Cửu Tướng lại là người đầu tiên nhịn không được, thông qua tiền tuyến tiến hành giao lưu cùng các tộc, phái tộc trưởng các tộc tập kết, thương thảo cách đối phó.
Kẻ địch cường hãn, bọn hắn cũng không dám tuỳ tiện rời khỏi bộ lạc, vậy thì hãy để các tộc trưởng thảo luận.
Tộc trưởng của các tộc đều là người được bọn hắn chọn lựa và bồi dưỡng, đại biểu cho ý chí của bọn hắn, cũng đều có đầy đủ trí tuệ.
Cứ như vậy, Cửu Tướng, Vô Thiên, Vạn Giới, Tu La, tứ đại bộ lạc, cùng Lỗ Đen, Cực Quang, Vạn Cổ, Man Hoang, Quỷ Bí, Ách Nạn và Cực Lạc, bảy đại cấm khu này, tổng cộng mười một vị tộc trưởng, tề tụ về tiền tuyến.
Bọn hắn biểu đạt ý nguyện lão tổ của mình đầu tiên, đó chính là mở rộng suy nghĩ, không cần câu nệ những quy củ trước nay, không cần để ý mặt mũi các tộc, tóm lại chính là phải bảo đảm các tộc an toàn với mức độ lớn nhất, cũng tìm tới biện pháp săn giết mục tiêu.
Chỉ là thảo luận vừa mới bắt đầu đã lâm vào thế bí.
Không phải bọn hắn không đủ trí tuệ, nhưng thật sự là nghĩ không ra biện pháp hợp lý khả thi.
Thực lực kẻ địch quá mạnh.
Mạnh đến mức để bọn hắn khó có thể hiểu được, càng quan trọng hơn là, bọn hắn không biết tiếp theo kẻ địch sẽ lại thực sự cường hãn tới trình độ nào.
Gấp bảy? Gấp tám lần?
Vấn đề hoàn toàn mới?
Nếu thật sự là vấn đề hoàn toàn mới, mạnh hơn Nguyên Thần, cho dù là tất cả Nguyên Thần tụ họp lại, đều chưa hẳn có thể đè ép được bọn hắn.
Thật giống như cường giả thất giai đấu với Nguyên Thần, mười vị Thiên cấp đều chơi không lại một Nguyên Thần.
- Thời gian cấp bách, đều buông ra tiếp tục suy nghĩ đi.
- Nếu quả như kẻ địch thật giống các lão tổ suy đoán, có thể thông qua dung hợp Tinh khí tinh thú đến đề thăng thực lực, như vậy thực lực bọn hắn sau đó khẳng định sẽ còn mạnh hơn, mà sau khi hoàn thành dung hợp, cũng sẽ lập tức phát động thế công.
- Chiến tranh lúc nào cũng có thể bộc phát, một khi bộc phát, nhất định lại là một cuộc chiến diệt tuyệt.
Tộc trưởng Tu La đánh vỡ trầm mặc, thúc giục các phương tiếp tục mở động đầu óc.
Tộc trưởng Vạn Cổ trầm giọng nói:
- Ai không muốn mau chóng nghĩ ra biện pháp, nhưng mẫu thân nó…. vấn đề là không nghĩ ra được!
Chương 3928 Mục Đích (1)
Tộc trưởng Man Hoang nói:
- Cách làm ổn thỏa nhất, chính là tập kết toàn bộ đến cùng một chỗ! Liên thủ tổ kiến một hệ thống siêu cấp phòng ngự, như thế hẳn là có thể phòng được. Nhưng, Tinh Thần Thụ là thao túng tế đàn mấu chốt, cũng chính là Tinh Thần Thụ Không thể nào trực tiếp tiến tiền tuyến, chỉ có thể là cưỡng ép di chuyển.
- Nhưng rời khỏi các bộ lạc lãnh địa, Tinh Thần Thụ sẽ rất khó hấp thu năng lượng từ giữa sơn hà, phòng ngự sẽ yếu đi rất nhiều.
- Cứ như vậy, chỉ cần bị để mắt tới, cơ hồ chính là dê đợi làm thịt, chắc chắn sẽ phải chết.
Các tộc trưởng tiếp tục trầm mặc.
Tập kết không thể nghi ngờ là cách làm ổn thỏa, cái này ai cũng biết.
Nhưng vấn đề là làm sao tập kết, lại tập kết đến chỗ nào?
Bọn hắn chỉ có thể tạm thời buông xuống ý nghĩ kia, tiếp tục suy nghĩ biện pháp khác.
Toàn thể Nguyên Thần ra ngoài săn giết?
Quá mạo hiểm.
Đầu tiên là không biết kẻ địch ở nơi nào. Sau đó là, ai cũng không thể rời bỏ Tinh Thần Thụ. Nếu như trong lúc ra ngoài đó, nhà ai bị tập kích, Tinh Thần Thụ bị hủy diệt sẽ trực tiếp khiến cho Nguyên Thần suy yếu.
Chỉ dẫn kẻ địch xuất hiện đàm phán?
Cũng không thể.
Nếu như kẻ địch chịu đàm phán thì đã sớm đàm phán, sẽ không kéo mãi cho đến bây giờ.
Cho nên...
Sau khi các tộc trưởng liên tục suy nghĩ, lực chú ý vẫn là về tới trên việc tập kết bộ lạc.
Tộc trưởng Cửu Tướng nói:
- Nếu quả như thật nghĩ không ra chủ ý khác, vậy thì di chuyển đi. Kẻ địch lúc nào cũng có thể phát động tập kích, sớm di chuyển một chút, sớm yên tâm một chút.
Tộc trưởng Hắc Ám cũng nói:
- Nếu như kẻ địch lại mạnh lên, ở lại hay rời khỏi, kỳ thật không có gì khác biệt, tóm lại chỉ cần là bị tiếp cận, thì chắc chắn sẽ phải chết. Cho nên... Tranh thủ thời gian tập kết, ai bị tiếp cận thì ngườ đó xui xẻo, xem như tranh thủ thời gian cho những bộ lạc khác.
Tộc trưởng Cực Lạc nói:
- Nếu muốn tập kết, trước tiên phải xác định tập kết đến chỗ nào. Đề nghị của ta là, Chiến tộc Vô Thiên!
- Mấy liên minh khác đều am hiểu tốc độ, duy chỉ có tình huống Vô Thiên thì còn kém chút.
- Khoan đã!
Tộc trưởng Cửu Tướng quả quyết từ chối:
- Vẫn là đến Cửu Thiên Chiến tộc đại lục Cửu Tướng chúng ta đi, đại lục Cửu Thiên là đại lục khổng lồ nhất, tài nguyên rất phong phú, tinh năng cường thịnh nhất, mà lại còn tập kết nhiều bộ lạc nhất. So ra mà nói, nơi đó càng thích hợp để bố trí phòng ngự!
Tộc trưởng Vô Thiên, tộc trưởng Man Hoang, tộc trưởng Ách Nạn đều cau chặt lông mày, bọn hắn đều không có am hiểu tốc độ, nếu như bị để mắt tới hẳn phải sẽ chết sao.
Tộc trưởng Hắc Ám không cho bọn hắn cơ hội tranh thủ, cũng quả quyết nói:
- Vậy thì chọn đại lục Cửu Thiên, bí cảnh Hắc Ám chúng ta có thể phụ trợ Cửu Tướng phòng ngự, nơi đó thích hợp nhất.
Về phần Vô Thiên các ngươi, để Vạn Giới mau chóng di chuyển bộ lạc đi qua, sau đó tiếp ứng trên đường đi.
Tin tức các tộc trưởng mang về để các Nguyên Thần rất thất vọng.
Tập kết toàn bộ không thể nghi ngờ là biện pháp bình thường nhất, lúc vừa mới bắt đầu bọn hắn đã nghĩ đến, sở dĩ không có nói ra chính là muốn các tộc trưởng thảo luận một chủ ý tốt hơn.
Kết quả vẫn lại đại tập kết.
Nhưng bọn hắn cũng biết, thật sự là chẳng thể trách các tộc trưởng.
Loại cục diện hỏng bét này cũng không có ai trải qua, nhất là đối với thực lực của kẻ địch thần bí kia lại càng không tốt để làm ước định.
Ở lại chính là ngồi chờ chết, xuất kích càng là nguy hiểm trùng điệp, điều có thể làm chỉ sợ chỉ có thể là đại tập kết.
Nhưng...
Hai Nguyên Thần kia có thể phục kích ở trên đường hay không?
Không bài trừ khả năng này!!
- Xuất phát!!
Nếu chỉ có thể như vậy, cũng không cần phải dừng lại thêm, sớm tới nơi đó thì càng tốt hơn.
Nguyên Thần các bộ lạc đều quả quyết làm ra quyết định.
Bọn hắn to gan dự đoán, kẻ địch hẳn là sẽ không lại để ý bộ lạc nhỏ, trực tiếp dứt khoát để bọn hắn lại, chỉ để bộ lạc phụ thuộc hành động.
Tốc độ của Chiến tộc Vạn Giới không thể nghi ngờ là nhanh nhất, không chỉ có tinh thú của Vạn Giới lão tổ là loại hư không, mà rất nhiều cường giả trong bộ lạc cũng đều là tinh thú cùng Tinh khí loại Không Gian, thậm chí bộ lạc của bọn hắn còn giống như là bí cảnh, có thể rời khỏi núi sông, trực tiếp hành động ở trong hư không.
Chiến tộc Vạn Giới mang lên bí cảnh Cực Lạc cùng bí cảnh Quỷ Bí, đi thẳng đến đại lục Cửu Thiên của Chiến tộc Cửu Tướng.
Tốc độ của Chiến tộc Tu La cũng đều rất nhanh, dù sao Thần khí của hắn cũng có thể ảnh hưởng thời gian, mà hai bí cảnh hiệp đồng theo thứ tự là bí cảnh Cực Quang cùng bí cảnh Vạn Cổ, bọn hắn xuất phát từ đại lục Huyền Cấp, lao tới đại lục Cửu Thiên ở bên ngoài ba triệu dặm.
Khẩn trương nhất thuộc về Chiến tộc Vô Thiên, bí cảnh Man Hoang cùng bí cảnh Ách Nạn.
Bọn hắn không chỉ có cách đại lục Cửu Thiên vô cùng xa xôi, mà đều không am hiểu tốc độ.
Nếu như muốn dẫn lấy Tinh Thần Thụ di chuyển, dưới tình huống không có tiếp dẫn, chỉ sợ cần ba tháng hơn, thậm chí còn khả năng dài hơn thế nữa.
Ba tháng, thời gian mà trước đó bọn hắn cũng không để ý, dù sao cũng đều đã sống mười mấy vạn năm, nhưng bây giờ bọn hắn cũng rất rõ ràng ba tháng này tuyệt đối có thể tống táng bọn hắn.
Thậm chí sau một tháng, bọn hắn đã có thể bị kẻ địch tiếp cận, sau đó giống như là như ác lang xé nát bình chướng của bọn hắn, săn giết toàn tộc bọn hắn.
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ không đi, ở lại liều chết khiêng lên?
Bọn hắn rất rõ ràng là bản thân gánh không được. Chỉ cần kẻ địch xuất hiện, bọn hắn ở lại nơi này chắc chắn sẽ phải chết.
Chương 3929 Mục Đích (2)
Kiên trì xông về phía trước, cầu nguyện kẻ địch sẽ không đuổi kịp bọn hắn?
Đương nhiên là không thể.
Nếu kẻ địch có thể thông qua săn giết đến đề thăng thực lực thì khẳng định làm không biết mệt, lúc nào cũng có thể bộc phát một vòng săn giết mới.
Hay lại là cầu nguyện Vạn Giới có thể kịp thời đến tiếp ứng bọn hắn?
Độ khó rất lớn.
Coi như tốc độ Vạn Giới lại nhanh hơn nữa, nhưng nếu muốn nơi đó chạy tới nơi này, cũng cần một tháng trở lên.
Cho nên...
Sau khi ba vị Nguyên Thần thương lượng ngắn ngủi thì đã làm ra một quyết định mạo hiểm, chia ra hành động!!
Nếu bình chướng gánh không được kẻ địch, bị tiếp cận chính là cái chết, còn không bằng phân tán ra, riêng mình hành động.
Ai bị để mắt tới, kẻ đó là người không may, nhưng sẽ tiêu hao thời gian của kẻ địch, tranh thủ cơ hội sống sót cho hai bên khác.
Chủ ý này rất dở, nhưng cũng là không có cách nào khác nữa cả.
Man Hoang lão tổ cùng Ách Nạn lão tổ mang theo bộ lạc cùng bộ lạc phụ thuộc của mình trở lại bí cảnh, sau khi nói tiếng trân trọng cùng Vô Thiên thì đã nhanh chóng rời khỏi.
Một bên xông vào trong biển mây mênh mông, mượn nhờ tầng mây như núi cùng tinh văn dày đặc, che giấu vết tích bí cảnh. Một bên thì điên cuồng rời khỏi đại lục, va vào trong hải dương, di chuyển từ đáy biển thâm thúy.
Vô Thiên lão tổ càng quả quyết, ngay cả bộ lạc phụ thuộc đều từ bỏ, trực tiếp để mình nhấc Tinh Thần Thụ lên, phía trên treo lấy cường giả toàn tộc, cũng là theo sát lấy vọt vào trong hải dương.
Bộ lạc phụ thuộc cùng những bộ lạc ở lại khác thì tụ tập trong lãnh địa bộ lạc Vô Thiên, tiếp tục thúc giục Tinh Thần Thụ, tạo nên tử thủ cực hạn, dùng cái này mê hoặc cùng hấp dẫn lực chú ý của kẻ địch.
Bọn hắn đều là lựa chọn phương hướng hoàn toàn khác biệt, thậm chí đều không phải là trực tiếp xông tới đại lục Cửu Thiên.
Dù sao tốc độ của bọn hắn cũng có hạn, còn không bằng chờ đợi lão tổ Vạn Giới đến di chuyển, cho nên tiền kỳ chính là lấy bảo mệnh làm chủ.
Tại thời điểm Chiến tộc cùng bí cảnh triển khai bỏ mạng tập kết, cũng là lúc Khương Phàm đang dung hợp Thần khí của hai vị Nguyên Thần Hằng Vũ cùng Thiên Hà.
Tính cả Vô Vọng, bây giờ Khương Phàm tương đương dung hợp sáu vị Nguyên Thần, năm gốc Tinh Thần Thụ Thần cấp.
Còn có gần trăm cường giả lục giai, thất giai và Tinh Thần Thụ.
Thực lực bây giờ của hắn, tương đương với tám lần Nguyên Thần.
Cũng liền mang ý nghĩa, hắn chân chính vô địch tại thế giới này.
Cho dù là gặp phải vây bắt, hắn đều có thể toàn thân trở ra, nếu như chiến thuật thoả đáng, thậm chí có thể bắt sống một hai kẻ.
Sau khi hoàn thành dung hợp, Khương Phàm nhanh chóng hành động, lao thẳng đến Chiến tộc Vô Thiên.
Ầm ầm...
Khương Phàm đánh xuyên bình chướng, tuỳ tiện giết vào trong bộ lạc.
- Xong...
Các tộc nhân bộ lạc đều như bay cả vong hồn, cứ việc chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi nhìn thấy sát tinh kinh khủng này, vẫn cảm nhận được tuyệt vọng nồng đậm.
- Không có ở đây sao? Bọn hắn đi đâu!
Khương Phàm nhìn thấy không có bí cảnh ở đây thì đoán được khả năng đối phương đã dời đi, nhưng không nghĩ tới ngay cả bộ lạc phụ thuộc đều để lại.
Đây là sự thực sợ hãi.
- Giết chúng ta đi!
Tất cả lão tổ bộ lạc phụ thuộc nhanh chóng tỉnh táo lại, thản nhiên đối mặt với sự uy hiếp của kẻ địch.
Dù sao cũng đều là chết, đương nhiên muốn chết có cốt khí.
- Nói cho ta biết, bọn hắn đi đâu, ta không giết bất kỳ một tộc nhân nào ở nơi này, cũng không động đến Tinh Thần Thụ của các ngươi.
Nếu như không nói, ta giết sạch nơi này. Ta là Nguyên Thần, ta dùng Tinh Thần Thụ trên lưng ta xin thề.
Khương Phàm cố ý lộ ra khí tức hung ác, uy hiếp từng bộ lạc đang tụ tập cùng một chỗ.
Hắn không muốn lãng phí thời gian tìm kiếm, nhất định phải mau chóng xác định nơi các bộ lạc cùng bí cảnh tập kết.
Tộc trưởng các bộ lạc đều cao ngạo ngửa đầu, không nguyện ý bán đứng Chiến tộc cùng bí cảnh.
Nhưng...
Cũng không phải là tất cả bộ lạc cùng tộc nhân đều nguyện ý thay Chiến tộc và bí cảnh giữ vững bí mật.
Có kẻ thật sự sợ chết, có kẻ lại không muốn Tinh Thần Thụ của bộ lạc bị hủy, cũng có kẻ là oán hận Chiến tộc Vô Thiên đã vứt bỏ chính bọn hắn để đào mệnh.
Tóm lại, ở thời điểm ngàn người thấy chết không sờn, có người đột nhiên hô một cuống họng:
- Cửu Thiên đại lục!!
- Ai!!
Những bộ lạc cùng tộc nhân khác giận đến tím mặt, tức giận tìm kiếm mục tiêu.
Khương Phàm mãnh liệt vỗ cánh, nhấc lên liệt diễm, nhào về phía đầu nguồn âm thanh.
- Ngươi nói sẽ không giết chúng ta...
Nam tử hoảng sợ thét lên, ngăn ở phía trước thê tử.
Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, móng vuốt giống như cự nhạc chụp hướng về phía nam tử, cuồng phong gào thét, sóng nhiệt cuồn cuộn, tộc nhân xung quanh đều vô tình bị lật tung.
Khương Phàm vỗ cánh bay lên trời, để lại đám người thấp thỏm lo âu, rời khỏi bình chướng của bộ lạc.
Toàn bộ bộ lạc đều cuồn cuộn trong liệt diễm kinh khủng, nhưng Tinh Thần Thụ lại chủ động dâng lên tinh quang, bảo vệ con dân của bọn chúng.
Mọi người kinh hồn yên ổn, nhưng lại có chút hoảng hốt.
Không có đồ sát?
Cường giả lục giai thất giai đều không có mang đi?
Là nằm mơ sao?
Bọn hắn lại đều còn sống?
- A...
Một thanh âm thê lương phá vỡ bầu không khí kiềm chế bình tĩnh, nữ tử được nam tử trước đó bảo vệ kia rơi nước mắt như mưa, sụp đổ quỳ trên mặt đất.
Tất cả mọi người còn sống, chỉ nam tử của nàng đã bị mang đi?
Đi...
Chỉ sợ cũng vĩnh viễn không về được!
Tộc nhân các bộ lạc đều nhìn về phía nữ tử, vẻ mặt phức tạp.
Có người lại cảm thấy may mắn, nam tử kêu gọi kịp lúc, cứu vớt tất cả mọi người, có người thì lại tức giận khi nam tử này phản bội, làm mất hết mặt mũi của bọn hắn.
Chương 3930 Man Hoang
- Bọn hắn đi đến đại lục nào? Đi hướng nào? Có an bài gì? Ta không làm khó dễ ngươi, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu.
Khương Phàm nắm lấy nam tử lao thẳng đến biển mây, móng vuốt Chu Tước to lớn lại càng cứng cỏi, giống như là một loại Thần Binh nào đó, để nam tử thân ở trong đó toàn thân rất mát, khủng hoảng và tuyệt vọng cơ hồ khiến hắn bất tỉnh đi.
- Sau khi các tộc trưởng tất cả Chiến tộc cùng bộ lạc thương lượng xong thì quyết định tập kết đến đại lục Cửu Thiên.
- Bí cảnh Man Hoang cùng bí cảnh Ách Nạn sớm đã rời khỏi, một bên tiến vào biển mây, một bên rời khỏi từ lục địa.
- Chiến tộc Vô Thiên từ bỏ chúng ta, để cho chúng ta ở lại hấp dẫn lực chú ý, sau khi bí cảnh Ách Nạn rời khỏi bọn hắn cũng chạy, di chuyển từ lục địa.
- Ta không muốn làm phản đồ, nhưng ta muốn bảo vệ vợ con của ta, bảo vệ tộc nhân của ta. Ta chỉ biết là những thứ này, ta chỉ biết những thứ này...
Trong đôi mắt nam tử đung đưa nước mắt, đang sợ hãi cùng đau đớn kích thích hắn cuồng loạn la lên.
- Phương hướng bí cảnh Man Hoang rời khỏi.
- Hướng tây!!
- Ngươi tên là gì?
- Sơn Hải Nghênh! Ta là tộc trưởng bộ lạc Thiên Phong, ta tên... Sơn Hải Nghênh!
- Ta sẽ nhớ kỹ!
Khương Phàm đột nhiên ra móng vuốt vung, huy động hai cánh, rời khỏi nơi này.
Nam tử vội vàng không kịp chuẩn bị, từ không trung gào thét lên rơi xuống, hắn có chút hoảng hốt, không có giết ta? Làm sao lại không có giết ta? Nhưng cuồng phong mãnh liệt cùng thanh triều gào thét để hắn rất nhanh đã bừng tỉnh, lập tức tế lên Tinh khí - Sơn Hà Đồ, cộng minh cùng tinh văn giữa trời đất, lấy tình thế hạ xuống đi chậm lại.
Khương Phàm nhấc lên liệt diễm, nhanh chóng lao vùn vụt trong biển mây.
Chu Tước Lăng Thiên Thuật đã thật nhanh, có thể xưng là tốc độ nhanh nhất thế gian, tốc độ gia tăng tám lần, không thể nghi ngờ là mạnh hơn cực hạn, đạt đến trình độ giống như vượt qua không gian.
Bí cảnh Man Hoang nhanh chóng di chuyển trong biển mây.
Mặc dù lúc bắt đầu đi là hướng tây, nhưng không đợi rời khỏi đại lục thì đã nhanh chóng di chuyển phương hướng, chờ rời sau khi khỏi đại lục, lại tiếp tục dời đi hướng khác.
Từ Man Hoang lão tổ đến các tộc nhân, lại đến bộ lạc phụ thuộc cũng sẽ không tiếp tục thôi động Tinh Thần Thụ, mà là dùng hết khả năng để Tinh Thần Thụ ngủ say.
Đó là quyết định một điên cuồng lại sáng suốt.
Nếu bị tiếp cận thì chắc chắn sẽ phải chết, trực tiếp dứt khoát từ bỏ phòng ngự. Để Tinh Thần Thụ yên lặng, làm cho năng lượng cả bí cảnh yếu bớt đến thấp nhất, tận hết khả năng tránh cho tinh văn liên hệ cùng biển mây quá mức.
Lại thêm hình dáng bí cảnh Man Hoang chính là bằng phẳng, giống như là một bình nguyên, độ cao chỉ có năm vạn mét, vừa vặn có thể mượn nhờ biển mây ẩn nấp.
Bọn hắn không quan tâm có thể di chuyển càng xa hay không, chỉ hy vọng có thể bình yên vô sự, sau đó chờ đợi Cực Quang, hoặc là Vạn Giới đến di chuyển.
- Tên khốn đáng chết.
Man Hoang lão tổ đứng trên Tinh Thần Thụ, sắc mặt âm trầm khó coi.
Làm chủ nhân bí cảnh, hắn cường thế lại bá đạo, bất luận là một ít sự kiện ở trong thế giới, hay là rất nhiều chiến dịch tại tiền tuyến, đều là loại cấp tiến kia.
Nhưng bây giờ, vậy mà hắn lại đang phải nghĩ hết biện pháp đào vong, tất cả mưu kế cùng thủ đoạn đều dùng đến trên việc phải bảo mệnh như thế nào.
Thật sự là uất ức.
Nhưng cũng chỉ là bực bội trong lòng, mặt ngoài lại có gắng biểu hiện bình tĩnh.
Dù sao hiện thực cục diện vẫn đang bày ở nơi này.
Một khi bị tiếp cận, thật sự là sẽ phải chết, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng đều không có.
Man Hoang lão tổ quan sát bí cảnh do Tinh Thần Thụ bao phủ, hai đầu lông mày tụ lên một vòng mê mang.
Bọn hắn, còn có thể sống được mấy ngày?
Bọn hắn, còn có thể đến bí cảnh Cửu Thiên sao?
Gốc Tinh Thần Thụ này mang cho hắn vinh quang vô tận, những con dân này được hắn bảo hộ ngàn trăm qua, lúc nào cũng có thể lọt vào hủy diệt, mà kẻ được gọi là Thần Minh hắn đây lại chỉ có thể chờ đợi, cầu nguyện...
- Rốt cuộc các ngươi là ai?
Man Hoang lão tổ nhẹ giọng tự nói.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn nhớ tới trận sự kiện chín vạn năm trước kia.
Cũng là tinh thú cùng Thiên thú đột nhiên xuất hiện thần bí, khiêu chiến bốn chỗ, đánh đâu thắng đó.
Nhưng lúc đó bọn hắn còn có thể ứng phó, tinh thú thần bí kia cũng chỉ là khiêu chiến bọn hắn mà thôi.
Mà bây giờ, lại hoàn toàn khác biệt so với năm đó.
Nguyên Thần thần bí so với năm đó còn hung tàn hơn gấp trăm lần, điên cuồng hơn gấp trăm lần, hơn nữa còn có thể không ngừng mạnh lên?
Nhưng...
Chẳng lẽ cảnh giới Nguyên Thần không phải là cao nhất?
Ở trên còn có vấn đề cao hơn?
Cái này giống như không nên nha, nếu thật sự là như vậy, mười mấy vạn năm chinh chiến của bọn hắn đều không có một ai có thể đột phá, bao gồm cả người mạnh nhất như Cửu Tướng cùng Hắc Ám.
Nếu như còn có vấn đề cao hơn, cường giả trong biển khác Tinh giới sao cũng không có ai đột phá? Cũng tự nhiên sẽ xuất hiện, vì sao mười mấy vạn năm va chạm đều không có gặp được một lần?
Hắn không hiểu!
Cũng bắt đầu yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện hắn bí cảnh có thể thuận lợi đến đại lục Cửu Thiên.
Không chỉ là là bộ lạc có thể còn sống sót, cũng là vì có thể làm cho hắn tận mắt xem xét Nguyên Thần thần bí kia, để biết được Nguyên Thần đó là cái gì.
- Bây giờ chúng ta là vây quanh đến đâu rồi?
Man Hoang lão tổ ngắm nhìn Vân Vụ Sơn Hải vô biên vô tận.